Ba người Chu Nguyên Hạo đều giật mình, nụ cười Phong Sơ trên mặt nở rộ, xinh đẹp như một đóa hoa anh túc: “Mục đích của nhân vật sau lưng tôi kia, chính là để Khương Lăng tẩu hỏa nhập ma.”
Cao Thanh Hoàng giận dữ, cao giọng nói: “Chỉ bằng các người thôi mà cũng muốn để cho Khương Lăng tẩu hỏa nhập ma, thực sự là đang kể chuyện cười.”
Phong Sơ cười nói: “Khương Lăng là người Cửu Âm, lại có Thiên Nhãn hộ thân, muốn để tẩu hỏa nhập ma thực sự rất khó, cho nên tôi mới tỉ mỉ bày ra một cái mưu kế.”
Chu Nguyên Hạo giống như vừa nghĩ đến điều gì, kinh sợ nói: “Chẳng lẽ Nhược Khê là do các người cố ý sắp đặt hay sao?”
Nét mặt Phong Sơ càng thâm trầm hơn: “Nhược Khê quả thực là quân cờ tôi xếp vào bên cạnh cô ta, tôi biết, con cờ này sớm muộn cũng cần dùng đến.”
Phong Sơ khinh thường bật cười một tiếng, nói: “Nhược Khê hận Phi Viêm tận xương tuỷ, đáng tiếc là kẻ ngu ngốc, thời điểm tôi để cô ta động thủ, cô ta hưng phấn không ngừng, căn bản không có nghĩ đến cô ta nói cho cùng cũng chỉ là một con mồi để đưa lên cho Thiên Nhãn ăn. Thiên Nhãn ăn Nhược Khê vốn là tinh thể bản mệnh quỷ, tích trữ quá nhiều năng lượng, Phi Viêm chắc chắn sẽ thăng cấp, chỉ cần bây giờ làm loạn tinh thần của cô, mục đích của chúng ta chắc chắn đạt được.”
“Mơ mộng hão huyền.” Chu Nguyên Hạo rút ra một cái roi, nghiêm nghị nói: “Phong Sơ, mặc kệ bây giờ thực lực cậu khôi phục lại thành cái thá gì rồi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cậu tổn thương đến Khương Lăng, muốn động đến cô ấy, nhất định phải bước qua xác của tôi.”
Phong Sơ lại vỗ tay lần nữa: “Nói rất đúng, nếu Phi Viêm có thể nghe được câu này của người, chắc chắn cô ta sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Đáng tiếc, tôi đã hạ độc trong cơ thể của cô ta rồi.”
Sát khí quay quanh người Chu Nguyên Hạo, ánh mắt sắc bén như dao: “Cậu đã động tay động chân lên người của Nhược Khê rồi sao?”
“Đối với Thiên Nhãn mà nói, Nhược Khê chính là một khối thịt mỡ tươi ngon, nó chắc chắn sẽ ăn, chỉ cần nó ăn cô ta vào, tôi sẽ thành công.” Nụ cười của Phong Sơ trong sáng tươi đẹp: “Bệ hạ, người xem, tôi vẫn như năm đó, tính toán kế hoạch vô cùng thấu đáo.”
“Cậu!” Chu Nguyên Hạo đánh ra một roi, trong mắt loé lên tia đỏ hung ác giận dữ.
Nhìn anh ấy đau khổ, Phong Sơ dường như rất tự hào: “Bệ hạ, tôi đã không còn là Phong Sơ năm đó, tôi bây giờ, thực lực ở trên cả ngài rồi.”
Dứt lời, cậu ta nâng tay lên, trong khoảng không xuất hiện một bàn tay ảo ảnh, ảo ảnh đó vô cùng lớn, bắt được roi Hắc Long Điện Quang.
“Mọi người cùng lên đi.” Ánh mắt Phong Sơ đảo qua trên người Cao Thanh Hoàng và Tống Anh: “Yên tâm, tôi sẽ không giết mọi người, để cho mọi người sống sót nhìn thấy Phi Viêm trở nên điên dại, mới có thể làm cho mọi người đau khổ, đau khổ đến mức sống không bằng chết.”
“Phong Sơ.” Sát khí trên người Chu Nguyên Hạo hóa thành một con rồng đen khổng lồ: “Không cần biết mất bao nhiêu thời gian, tôi nhất định sẽ giết được cậu.”
Phong Sơ cười nói: “Vậy thì ngài hãy thử đi, bệ hạ.”
Tôi ngồi ở trung tâm trận pháp, giống như đang ngồi bên trong ngọn lửa rực cháy, trong cơ thể có một luồng linh khí kỳ lạ, nó đấu đá lung tung trong kinh mạch của tôi, sau khi đi qua, linh khí trong kinh mạch bắt đầu náo loạn.
Nóng quá, nóng đến mức sắp thiêu cháy toàn thân.
Do tôi ngu ngốc, không biết chính mình mắc mưu của người khác.
Chết tiệt, tôi không cam tâm, không cam tâm!
Trong lúc nhất thời, ý thức của tôi giống như chìm vào một vùng tối tăm, trong thế giới đen tối, đột nhiên xuất hiện một bóng người đỏ như máu, mái tóc dài màu đỏ trên đầu hắn không ngừng bay nhảy trong không trung, dễ thấy vô cùng.
“Là anh!” Tôi kinh ngạc nói: “Anh chính là hồn ma viễn cổ trong mười tám tầng địa ngục, tất cả những chuyện này đều do anh làm chủ phía sau màn!”
Anh ta chậm rãi rơi xuống, dừng lại trước mặt tôi, nụ cười hung ác nham hiểm: “Phi Viêm, đứa con gái mà Thiên đạo yêu thương nhất, sự tồn tại gần nhất với Thần ở trong địa ngục, nếu để cho Thiên Đạo lạnh lùng vô tình kia nhìn thấy cô trở nên điên dại, rơi vào con đường ma quỷ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây nhỉ?”
Toàn thân tôi lạnh run, cảm thấy sởn tóc gáy.