Tôi mang theo Nguyệt Hy đi vòng quanh khu biệt thự, tìm được một biệt thự nhỏ, vị trí thanh tịnh, cực kỳ thích hợp để dưỡng bệnh.
Sau khi ổn định cuộc sống, tôi gọi cho Chu Nguyên Hạo nhưng bên kia vẫn thông báo thuê bao không có dịch vụ.
Tôi có chút lo lắng, Chu Nguyên Hạo sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng động lớn bên ngoài, ngôi nhà rung chuyển, trần nhà vẫn còn rất nhiều bụi rơi xuống.
Sắc mặt tôi biến đổi, lập tức triệu hồi Đao Yến Nguyệt Liệt Viêm rồi xông ra ngoài, lại phát hiện Mạc Thiên Phàm và Vân Kỳ một người đứng trên đèn đường đối diện con phố, một người đứng trên trần nhà tôi, hai bên chính diện âm thầm giằng co.
Tiếng vang vừa rồi chính là do bọn họ giao thủ mà phát ra.
Tôi kỳ lạ hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
“Khương Lăng, có phải tên này đã bắt cóc mẹ con hai người không?” Mạc Thiên Phàm nói: “Lần trước chính anh ta chính là người trăm phương ngàn kế hãm hại cô phải không?”
Tôi nhất thời có chút xấu hổ, vội vàng nói: “Anh hiểu lầm rồi, là anh ấy cứu Nguyệt Hy đó.”
Mạc Thiên Phàm hoài nghi đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: “Anh sẽ có lòng tốt như vậy sao?”
Vân Kỳ hừ lạnh: “Chuyện của tôi còn chưa đến lượt một con hồ ly nói xen vào.”
Mạc Thiên Phàm nguy hiểm híp mắt lại: “Tôi hiểu rồi, anh thừa dịp bạn trai của Khương Lăng không có ở nhà nên thừa cơ xông vào đúng không?”
Tôi cảm thấy vô cùng lúng túng và ngại ngùng.
Sắc mặt Vân Kỳ càng thêm lạnh lùng: “Xem ra hôm nay không dạy cho anh một bài học thật tốt thì miệng anh vẫn sẽ không sạch sẽ như bây giờ đấy nhỉ.”
“Đánh thì đánh, ai sợ anh chứ. Anh nhỏ hơn tôi tận một hai ngàn tuổi, trước mặt tôi, anh còn phải gọi một câu đàn anh đấy.”
Vân Kỳ lười nói nhảm với anh ta, lập tức định ra tay.
Tôi vội vàng nói: “Anh đã quên nơi này là đâu rồi à? Người ở nơi này đều là người có chức cao quyền lớn, nếu bọn họ vô tình chết hoặc bị thương sẽ gây ra phiền toái lớn đấy.”
“Sợ cái gì chứ?” Mạc Thiên Phàm không sợ trời đất không sợ nói: “Kể cả có là hoàng đế thì tôi cũng dám vặn đầu người đó xuống.”
Vân Kỳ châm chọc nói: “Loại chuyện này là thứ mà trước kia anh thường làm à.”
Mạc Thiên Phàm trừng to mắt: “Hôm nay tôi không đánh anh đến khi gọi tôi là ông nội hồ ly, tôi sẽ không mang họ Mạc nữa!”
Tôi tức giận hét lên: “Tất cả xuống hết cho tôi!”
Một lát sau, hai người kia mang sắc mặt không tốt ngồi trên sô pha, Nguyệt Hy nắm tay tôi, chỉ chỉ Mạc Thiên Phàm: “Anh ấy là… một con hồ ly nhỏ sao ạ?”
Tôi khó hiểu hỏi: “Làm thế nào mà Nguyệt Hy biết được thế?”
“Trên người họ có mùi ạ.” Nguyệt Hy nhảy nhót chạy tới: “Hồ ly nhỏ, sao anh lại trở thành người?”
Mạc Thiên Phàm đắc ý nói: “Có phải cảm thấy chú đây cực kỳ đẹp trai hay không?”
Nguyệt Hy nghiêm túc nhìn anh, lại nhìn Vân Kỳ, sau đó ôm lấy đùi Vân Kỳ nói: “Vẫn là chú Vân đẹp trai hơn.”