Mục lục
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 405


Vân Kỳ nhàn nhạt nói: “Anh vẫn còn hữu dụng, tôi không muốn giết anh, nhưng nếu anh còn dám ra tay với Khương Lăng, tôi sẽ tự tay đưa anh trở về trong địa ngục.”


Dứt lời, anh ta thu chân lại: “Đừng có giở trò với tôi, lúc nào tôi cũng có thể mở cửa địa ngục ra.”





Anh ta đập tay một cái xuống đất, trên mặt đất xuất hiện một con đường lớn bằng nắm tay, trên con đường có lửa xanh đang cháy, bên trong có vô số ác quỷ đang kêu khóc.


Hiên kinh hãi: “Đây không phải là chuyện anh nên quan tâm.”


Anh ta ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên mặt Hiên, nói: “Lời của tôi, anh nhớ rõ chưa?”


Hiên nuốt nước miếng một cái, lại nhìn vào con đường kia, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không động vào Khương Lăng nữa.”


“Rất tốt.”



VietWriter



Vân Kỳ cười, nắm lấy bả vai của anh ta, nâng anh ta dậy, phủi phủi bụi đất trên cổ áo anh ta: “Sớm vậy thì có phải tốt không, tránh tổn hại hòa khí của chúng ta.”


Anh ta nhìn chỗ người phụ nữ bị treo trên tường kia, nói: “Những người nổi tiếng này thì đừng nên chạm vào họ, để tránh rước lấy phiền phức không cần thiết.”


Nói xong, đi thẳng ra ngoài, Thiên Huyền lạnh lùng nhìn bóng lưng của anh ta, đáy mắt thoáng qua một sự tàn bạo.


Lúc này, trong một tòa nhà văn phòng ở vành đai thứ năm của thủ đô, là ban ngày nhưng trong lầu lại đen như buổi tối, bóng đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu phát ra tiếng điện xẹt xẹt, lóe sáng liên tục, chiếu xuống sàn nhà màu máu tạo ra một màu sắc quỷ dị khó hiểu.


Khắp nơi trong hành lang đều là máu, trên đất gần như đã bị máu tươi phủ kín, còn mơ hồ có thể thấy được một vài mảnh thịt vụn, trên vách tường khắp nơi đều là những vệt máu văng tung tóe, có thể thấy được, trước đây nơi này đã trải qua một trận tàn sát đáng sợ biết bao.


Chu Nguyên Hạo chậm rãi đi qua hành lang, không để lại bất kỳ dấu chân nào trên máu tươi, bỗng nhiên, anh dừng bước chân lại, hơi nghiêng đầu, dùng khóe mắt nhìn về phía sau.


“Phụt.”


Đèn ở cuối hành lang dập tắt, sau đó là bóng đèn thứ hai, cái thứ ba, một bóng đèn rồi lại đến một bóng đèn, tựa như có vật gì đó đang lao về phía anh.


Chu Nguyên Hạo sừng sững bất động, giống như một tượng thần.


“Phụt.”


Ánh sáng của bóng đèn trên đỉnh đầu anh vụt tắt, anh bỗng nhiên xuất thủ, bắt được thứ gì đó đang nhào tới chỗ mình.


Trong chớp mắt khi bắt được, ánh sáng của bóng đèn trên đỉnh đầu, sau đó là bóng đèn thứ hai, bóng thứ ba, lúc trước đã tắt bây giờ tất cả lại lần lượt sáng lên từng cái.


Lại nhìn đến thứ anh bắt được kia, nó là một vật thể màu đen, nhìn thì không có thân thể, chỉ là một đống màu đen, nhưng nó lại có một cái miệng, há ra lớn vô cùng, có thể ăn một người sống.


Khi Chu Nguyên Hạo ra tay, con quỷ kia vùng vẫy hai cái, há hốc miệng ra, cái miệng kia mở ra cũng lại rất khổng lồ, giống như một cánh cửa, đủ để nuốt chửng toàn bộ cơ thể của Chu Nguyên Hạo.


Trong miệng lè ra một cái lưỡi như súc tu, nhắm vào đầu Chu Nguyên Hạo mà cuốn lấy, Chu Nguyên Hạo cười lạnh một tiếng: “Múa rìu qua mắt thợ.”


Dứt lời, ấn thứ quỷ quái màu đen kia vào trong thân thể anh, trong linh thể của anh như có một lực hấp dẫn kỳ lạ, hút thứ quỷ quái màu đen kia từng chút từng chút vào trong cơ thể.


Thứ quỷ quái màu đen phí công vùng vẫy, cuối cùng vẫn bị hấp thu đến không dư lại chút nào.


Quỷ khí trong cơ thể Chu Nguyên Hạo bỗng chốc cuồn cuộn, sức mạnh được tăng lên nhanh chóng.


Hôm nay, anh đã có sức mạnh của quỷ Nhiếp Thanh cao cấp, lúc nào cũng có thể đột phá trở thành quỷ tướng.


“Vẫn còn quá yếu.”


Chu Nguyên Hạo nhìn xung quanh hai tay mình, nói: “Không có cơ thể kia, trước sau gì tôi cũng không thể khôi phục lại sức mạnh vốn có. Cơ thể của người kia là gông xiềng, cũng là sự ban ơn.”


Lúc này,có mấy ngươi tu đạo trang bị đầy đủ vọt vào, thấy Chu Nguyên Hạo, tất cả đều ngẩn ra, Chu Nguyên Hạo nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái: “Nhóm thứ nhất?”


Bọn họ gật đầu một cái: “Là cậu cả Chu?”


Chu Nguyên Hạo đi qua ngươi bọn họ, nói: “Tôi đã giải quyết chỗ này rồi, không cần phiền phức nữa.”


Để lại một đám người tu đạo với khuôn mặt sững sờ.


Khi về dinh thự nhà họ Chu, trước tiên anh đi thăm ông cụ Chu, trở về thư phòng thì thấy chú Trịnh, thím hai nhà họ Chu và vị nữ giám đốc bá đạo đứng đó, đặc biệt là vị nữ giám đốc bá đạo kia, ánh mắt nhìn anh có mấy phần thưởng thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK