Mục lục
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, anh quát lớn một tiếng, bàn tay chậm rãi nâng lên, rút ra một luồng sương mù màu đỏ máu từ trong đầu tôi, sau đó bàn tay anh thu lại dùng sức bóp nát luồng sương đỏ đó.



Trong khoảnh khắc anh bóp nát, giọng nói của một người đàn ông vang vọng trong không khí: “Chu Nguyên Hạo, tôi thề nhất định phải giết anh.”



Chu Nguyên Hạo cười nhạo: “Tao chờ mày đấy.”



Thân thể tôi mềm nhũn ngã xuống đất, Chu Nguyên Hạo vội vàng ôm tôi lên, vỗ nhẹ mặt tôi: “Khương Lăng, em tỉnh dậy đi nào.”



Tôi mở mắt ra, điều đầu tiên là kích động chạm vào ngực anh ấy: “Nguyên Hạo, anh không sao, anh thật sự không sao.”



Chu Nguyên Hạo lộ ra nụ cười vui mừng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của tôi: “Yên tâm đi, anh đâu dễ chết như vậy? Anh đã sống trong địa ngục bốn ngàn năm, thứ mà anh am hiểu nhất chính là bảo vệ tính mạng.”



Mũi tôi nhăn nheo, khóc nấc lên: “Em thực sự nghĩ rằng anh đã chết rồi, bị chính tay em giết chết, em không còn muốn sống nữa.”



Khóe miệng của anh không tự chủ được cong lên: “Được rồi, được rồi, em nhìn xem không phải anh không hề hấn gì sao?”



“Đồ khốn kiếp, anh làm em sợ chết khiếp!” Tôi đấm mạnh vào ngực anh ấy vài cái, sau đó ngay lập tức lao vào lồng ngực anh: “Nguyên Hạo, em không quan tâm đến kiếp trước, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu đi.”



Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ sung sướng: “Được rồi, Khương Lăng à, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.”



Lúc này, Tư Hoàng Lăng ở bên cạnh ho nhẹ hai tiếng, lúc này tôi mới nhớ tới xung quanh vẫn còn có người, hơn nữa đều là cấp dưới của tôi.



Tôi quay đầu lại nhìn một vòng, bọn họ đều đang dùng ánh mắt hứng thú nhìn tôi, mặt tôi nhất thời đỏ đến tận cổ, giả vờ ho hai tiếng, chuyển đề tài: “Tư Hoàng Lăng à, vừa rồi hai người bị tôi cắt cổ sao rồi?”



Tư Hoàng Lăng nói: “Không có gì đáng ngại cả, họ rất nhanh có thể khỏi hẳn.”



Sau khi trở thành quân trấn ngục, thân thể bọn họ được cường hóa, trở nên mạnh mẽ, giống như Chu Nguyên Hạo, trừ phi huỷ diệt trái tim của anh, bằng không thì anh sẽ không chết.



Tôi cùng Tư Hoàng Lăng nói rõ mọi chuyện, nói cho anh ấy biết có một quỷ vật viễn cổ vô cùng mạnh mẽ cố ý muốn huỷ diệt trụ cột không gian, để cho anh ấy nhất định phải cẩn thận hơn.



Tôi và Chu Nguyên Hạo ra khỏi hang động dưới lòng đất, về đến nhà, Chu Nguyên Hạo ôm tôi ngang lên, đi về phía giường, sắc mặt tôi đỏ lên: “Em, hôm nay em rất mệt mỏi, đã một đêm không ngủ rồi, huống chi tối qua không phải anh đã làm rồi đó sao?”



Anh mỉm cười nhẹ nhàng, nói bằng giọng điệu vô tội: “Anh chỉ muốn ôm em để nghỉ ngơi thôi, em nghĩ gì vậy?”



Khuôn mặt của tôi càng trở nên đỏ hơn, anh ấy nghĩ rằng tôi là một đứa trẻ ba tuổi hay sao? Có ma mới tin rằng anh ấy không có ý nghĩ nào khác với tôi.



Anh nhẹ nhàng đặt tôi vào trong chăn, cúi đầu hôn lên trán tôi, nụ hôn lướt nhanh như chuồn chuồn nước lại khiến cho tôi ngập tràn hạnh phúc.



“Nghỉ ngơi cho tốt đi em.” Anh thì thầm vào tai tôi: “Ngày tháng sau này của chúng ta vẫn còn dài.”



Tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, chôn khuôn mặt của tôi trong chăn, không thể không lén lút nở nụ cười.



Giấc ngủ này tôi ngủ rất yên tĩnh, một giấc mơ cũng không có, tỉnh dậy nhìn đã là năm giờ chiều rồi.



Tôi ngửi thấy mùi đồ ngọt, theo mùi hương đi xuống lầu, vừa đi vào phòng khách để nhìn, nhất thời kinh hãi đến không nói nên lời.



Phòng khách treo đầy đủ các loại váy vóc, đủ loại màu sắc với đủ loại phong cách, tôi nhặt một trong những chiếc váy lên, thân trên màu đen, thân dưới là váy dài màu đỏ, trông đường nét được may khá tinh tế, nhìn qua chắc chắn giá trị cũng không rẻ.



“Em có thích không?” Chu Nguyên Hạo từ trong phòng bếp đi ra, trên người lại đang mặc một cái tạp dề màu trắng, phần eo còn dính một ít vết bẩn màu đỏ và nâu cực kỳ khả nghi. “Anh đang làm gì vậy?” Tôi khó hiểu hỏi: “Anh chuẩn bị mở tiệm quần áo đấy à?”



Chu Nguyên Hạo cười nói: “Khi còn bé, anh đã hứa với em, chờ sau khi em lớn lên thì sẽ đến đón em, đưa em về nhà, có nhiều váy đẹp mặc không hết, mỗi ngày đều có thể ăn các loại bánh khác nhau.”



Mặt tôi đen đi: “Làm ơn đi mà, em đã không còn là một đứa trẻ mười tuổi nữa rồi.”



Anh cầm một chiếc váy dài màu xanh lá cây rồi ướm lên người tôi: “Những gì anh đã hứa với em, anh chắc chắn sẽ làm được điều đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK