Tôi đi đến trước mặt Chu Nguyên Hạo, nhẹ nhàng nâng cằm anh ấy lên, đến gần tai anh ấy, nhỏ giọng nói: “Nguyên Hạo, thật ra anh đã nghi ngờ từ lâu đúng không, nếu không, tại sao anh lại cố tình để cậu ta tới hạ độc tôi?”
Anh ấy nắm lấy cổ tay của tôi, ôm tôi vào trong ngực, nụ cười có hơi chua xót: “Em nói không sai, anh đúng là có sự nghi ngờ. Chỉ là từ trong miệng em nói ra những câu này, làm anh đau lòng quá.”
Tôi cười nói: “Tôi kiếp trước, là Tướng quân Trấn Ngục, đối thủ của tôi, là các hồn ma nham hiểm xảo quyệt mấy người, phải đối phó với các người, tôi làm sao có thể là một đóa hoa trắng nhỏ lương thiện trong sáng được đây? Các người nghĩ rằng tôi rơi vào con đường ma quỷ rồi, nhưng các người có từng nghĩ tới, có lẽ tôi bây giờ, mới thật sự là tôi.”
Tay Chu Nguyên Hạo ôm eo tôi hơi dùng sức, làm cho tôi dán chặt vào cơ thể anh ấy, cúi đầu nhìn tôi, nói: “Anh nham hiểm xảo trá, em lại tiểu nhân đê tiện, chúng ta đúng là trời sinh một cặp. Khương Lăng, anh mặc kệ em có nhập ma hay không, anh đều muốn có được em.”
Tôi lại cười lần nữa, cười đến mức run rẩy, gương mặt quyến rũ, tôi giơ tay đẩy vào ngực anh ấy, nói: “Nhan sắc, dáng người của anh, đúng là làm cho tôi rất vừa lòng, nhưng mà, tôi đối với anh không có hứng thú.”
Nói xong, tôi đẩy anh ấy ra, nhảy lên mép sân thượng, đột nhiên nghe thấy Cao Thanh Hoàng hét lên: “Khương Lăng!”
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta một cái, lộ ra một nụ cười xấu xa: “Con cháu đời sau tộc Hiên Viên, tôi cũng chơi chán rồi.”
Mặt anh ta đỏ ngay lập tức, ánh mắt Chu Nguyên Hạo tức giận giống như dao chém lên người anh ta, vẻ mặt anh ta bất lực, ánh mắt giống như đang nói: Cô chơi qua tôi lúc nào?
Tôi khẽ cười một tiếng, tung người nhảy lên, biến mất trong sương mù dày đặc, còn Phong Sơ, cậu ta cũng đã im lặng không một tiếng động biến mất từ lâu rồi.
Sương đen dày đặc cũng dần tan biến, Hà Thành có cột trụ không gian trấn giữ, dù cho là người đàn ông có mái tóc đỏ máu, dùng năng lực vô cùng mạnh mẽ của anh ta để ăn mòn một phần không gian, cũng sẽ nhanh chóng phải rút lui thôi.
Chẳng qua, người chết đi cuối cùng cũng không sống lại được, những hồn ma tới từ địa ngục, vẫn sẽ tiếp tục chiếm giữ trong bệnh viện.
Toàn bộ tu sĩ của Hoa Quốc đều sẽ nghe tin mà hành động, đi đến chỗ này, muốn ở giữ tìm được một ít báu vật của trời đất.
Đối với nhân gian mà nói, bị địa ngục ăn mòn, là thảm họa, cũng là cơ hội.
Nhưng mà, những cái đó có liên quan gì đến tôi đâu chứ?
Ban đêm là thời gian, là lúc mà thành phố này nhộn nhịp nhất, tôi ngồi ở quầy bar trong hộp đêm, trên người mặc một chiếc váy bó sát người màu đen, gọi một ly rượu mạnh, trên đỉnh đầu là đèn lập lòe, bên tai là tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc, trên sân khấu, vô số nam nữ trẻ tuổi đang điên cuồng nhảy múa.
“Thưa cô, đây là do vị bên kia tặng ạ.” Người pha chế đặt một ly rượu Whisky ở trước mặt tôi, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy một người cao lớn thô kệch, đầu cạo trọc, còn đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón út nhìn về phía tôi mỉm cười.
Tôi cười nhạo một tiếng, đẩy ly Whisky ra, gọi một ly vương miện Rémy Martin, thở dài trong lòng, cuộc sống ở thế gian thật sự làm cho người ta say mê, vậy mà trước kia tôi lại không biết hưởng thụ, đúng là uổng phí của trời quá mà.
Tôi ngồi ở chỗ này nửa tiếng, lại có bốn năm người đến gần, tiếc rằng, tôi không có một chút hứng thú nào đối với những người phàm tục này.
Uống rượu xong, tôi lấy mấy tờ tiền màu đỏ đặt lên quầy bar, đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên có một bàn tay duỗi đến đây, đè lại những tờ tiền của tôi.
Tôi vừa nhìn, chính là cái người đàn ông đầu trọc đã mời tôi uống rượu trước đó.
Hắn ta nghiêng người tới, kề thật gần vào tôi, hỏi bằng giọng điệu mờ ám: “Tại sao lại không uống rượu của tôi? Không cho tôi thể diện sao?”
Tôi cười lạnh nói: “Anh thì có mặt mũi gì?” Vẻ mặt hắn ta trầm xuống, tất cả mấy người đàn ông thô kệch xung quanh đều đứng dậy, vây quanh tôi tại chỗ, mấy người đàn ông ngồi bên cạnh tôi thấy vậy, vội vàng lùi lại, sợ bị tai bay vạ gió.