Mạnh Tử Duy nhìn về phía Dung Từ.
Liền nghe thấy Dung Từ không nhanh không chậm nói: “Ta có thể đảm bảo an nguy của Duệ Vương phủ thì sẽ có thể bảo đảm an nguy của thê nhi Doãn đại nhân.”
Hắn nói lời này rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như tảng đá ngàn cân nện xuống, khiến người khác phải tin phục. Doãn Thiệu Hâm khom người, chắp tay hành đại lễ: "Nếu vậy thì Doãn mỗ đa tạ Dung Thế tử!"
Hạ tuần* tháng sáu, Đại Lý Tự tra xét rất lâu cũng không tra được chứng cứ phạm tội của Tống Ôn Bạch nên đành phải bẩm báo Thánh Thượng. Hôm sau, Tống Ôn Bạch được phục chức, trở về Lại Bộ.
*Hạ tuần: từ ngày 21-30
Đám người ban đầu buộc tội Tống Ôn Bạch kia, cũng có mấy người chỉ là gió chiều nào theo chiều ấy, nên khi hiện giờ thấy hướng gió không đúng thì lập tức đi lấy lòng Tống Ôn Bạch. Do Lễ Bộ Trần đại nhân làm chủ, mở một bàn yến hội ở xuân lâu, hoa mỹ nói rằng đón gió tẩy trần cho hắn.
Tống Ôn Bạch cũng rộng lượng, vui vẻ đáp ứng lời mời. Trên bàn tiệc nói thẳng chẳng qua đó chỉ là bổn phận của phận làm quan trong triều, tỏ vẻ sẽ bỏ qua chuyện quá khứ.
Khiến những người đó rất ngượng ngùng, nhanh chóng tỏ thái độ, sau này nhất định sẽ giúp đỡ hắn.
Đây đều là thủ đoạn thông minh ở trong triều của Tống Ôn Bạch, bốn lạng đẩy ngàn cân, vừa có được chính danh, lại thu được nhân tâm. Việc này khiến ngày lâm triều tiếp theo không cần hắn mở miệng đã có nhân bất bình cho hắn.
Tống Ôn Bạch cứ thế bị oan khuất rồi tạm thời cách chức đợi điều tra, Đại Lý Tự chỉ nói một câu chứng cứ không đủ, chuyện cứ thế bị bỏ qua, vậy chẳng phải những nhục nhã Tống Ôn Bạch chịu trước đây là chịu không sao, tấu sớ buộc tội của Ngự Sử Đài chất đầy một bàn.
Thấy đống tấu sớ này, mọi người sôi nổi phụ họa.
Bởi vậy nửa tháng sau vì đền bù cho Tống Ôn Bạch, cũng vì để quan lại bá tính im miệng, Thánh Thượng hạ chỉ, thăng chức cho Tống Ôn Bạch thành quan Nhị phẩm - tuần phủ Vũ Châu, cũng ban rất nhiều vàng bạc tiền tài, lệnh cho hắn nhận chức ngay trong ngày.
Tin tức này tung ra không hề khiến Tương Dương Hầu phủ vui mừng.
Đại nhi tử của Tống lão phu nhân hàng năm nhậm chức ở nơi khác, hiện giờ con thứ hai cũng muốn rời Kinh, tuy bà biết đây là long ân mênh mông cuồn cuộn, nhưng làm mẫu thân nhiều năm bà đã không còn cầu đại phú đại quý, chỉ cầu con cháu ở bên an hưởng lúc tuổi già.
Bà luyến tiếc con thứ hai.
Tống Ôn Bạch cũng luyến tiếc lão mẫu thân, luyến tiếc nữ nhi, càng luyến tiếc Thích Uyển Nguyệt.
Đêm ấy, hắn trằn trọc hồi lâu rồi đột nhiên đứng dậy mặc quần áo, sau đó cưỡi ngựa ra ngoài. Gã sai vặt vội vàng đuổi theo: “Lão gia, đã trễ thế này, ngài còn đi đâu.”
“Không cần đi theo.” Tống Ôn Bạch vung roi lên, thúc ngựa biến mất trong màn đêm.
Hắn lập tức cưỡi ngựa đến Quốc Công phủ, cửa chính Quốc Công phủ đang đóng chặt.
Nghĩ một lúc, hắn lặng lẽ đi đến hẻm nhỏ phía Đông, nhìn chằm chằm bức tường cao ngất trước mặt sau đó xuống ngựa, bò lên gốc cây hòe bên cạnh.
Tiểu viện phía đông của Quốc Công phủ là khuya phòng của Thích Uyển Nguyệt. Giờ phút này Thích Uyển Nguyệt đang quạt cho nữ nhi đang ngủ say.
Mấy ngày nay, A Lê ở lại Quốc Công phủ, mỗi ngày Thích Uyển Nguyệt đều phái người đưa nàng đi học, học xong lại đón về đây. Sau khi học xong, lúc nào A Lê cũng dính lấy mẫu thân, ngay cả ngủ cũng là như thế.
Quạt một lúc Thích Uyển Nguyệt cũng buồn ngủ, đang muốn cởi y phục đi ngủ, thì đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
“Ai?"
Bên ngoài không ai đáp mà chỉ tiếp tục gõ cửa.
Thích Uyển Nguyệt nín thở ngưng thần nghe một lúc rồi lại hỏi: “Ai ở bên ngoài?”
Từ sau khi thành hôn, Thích Uyển Nguyệt đã không còn thói quen để tỳ nữ gác đêm, lúc này trong phòng chỉ có nàng và nữ nhi, tỳ nữ đều nghỉ ngơi ở nhĩ phòng, nàng hơi nghi ngờ nhưng vẫn phải tự mình xuống giường nhìn xem.
Nàng đi đến bên cạnh cửa, nhỏ giọng hỏi:“Rốt cuộc là ai?”
"Uyển Nguyệt, là ta." Tống Ôn Bạch nhỏ giọng nói.
Thích Uyển Nguyệt cắn môi: "Hơn nửa đêm ngươi còn tới đây làm gì?"
“Ta nhớ nữ nhi, đến thăm nữ nhi.” Tống Ôn Bạch không biết xấu hổ nói.
"Ngày mai rồi đến thăm."
“Ta muốn nhìn nàng ngay bây giờ.”
Im lặng một lúc Thích Uyển Nguyệt nói: “A Lê ngủ rồi, ngươi đi đi, còn lì lợm la liếm nữa ta sẽ kêu người.”
"Uyển Nguyệt, Uyển Nguyệt.” Tống Ôn Bạch cầu xin: “Nàng mở cửa được không?”
“Ta sắp phải rời đi rồi.” Hắn đột nhiên cô đơn nói.
Thích Uyển Nguyệt dừng lại.
“Thánh nhân phong ta thành tuần phủ Vũ Châu, không bao lâu nữa ta sẽ phải rời Kinh tiền nhiệm. Uyển Nguyệt, nàng thật sự nhẫn tâm không nhìn ta lần cuối cùng sao?”
Thích Uyển Nguyệt cũng đã nghe nói chuyện Tống Ôn Bạch thăng quan, cũng biết hắn sắp phải rời khỏi Kinh Thành.
Nhẫn tâm không nhìn hắn lần cuối cùng sao?
Nói thật nàng cũng không đành lòng.
“Uyển Nguyệt.” Tống Ôn Bạch dán vào khe cửa tiếp tục nói: “Mấy ngày nay ngày nào ta cũng mơ thấy nàng, mơ thấy lúc chúng ta lần đầu gặp mặt…"
“Ngay chúng ta thưởng mai gặp nhau, chúng ta cách vách ngăn không hề quen biết, thật ra là ta lừa nàng.”
Động tác của Thích Uyển Nguyệt bỗng ngừng lại.
Tống Ôn Bạch nói: “Ta đã gặp nàng trước đó, lúc đó là đầu xuân có hội đua thuyền rồng, lần đầu tiên ta gặp nàng đã thích nàng. Thích rất lâu, nhưng không dám để nàng biết. Nàng là thiên kim Quốc Công phủ, ta ngay cả công danh cũng không có, ta sợ nàng coi thường ta."
"Sau đó ta đã nghĩ cách, hỏi thăm được nàng đến Lộc viên thưởng mai nên đã chạy đến đó rồi cách vách đối thơ với nàng. Nghe được câu "tương tư một đêm hoa mai búi tóc’ kia, nàng không biết ta vui mừng đến thế nào đâu."
“Sau đó biết được nàng đang hỏi thăm tên của ta, ta vui mừng đến mức cả đêm khó ngủ.”
“Uyển Nguyệt, ngần ấy năm lòng ta vẫn không đổi, vẫn ái mộ nàng. Lúc cưới nàng ta thề sẽ kính nàng yêu nàng cả đời, vẫn luôn thật tình thực lòng."
“Trước đây là ta hồ đồ, bị ân nghĩa làm mờ mắt, không biết nhìn người. Hiện giờ ta đã thanh tỉnh, biết nàng chịu nhiều ấm ức, bị thiệt thòi nhiều.”
“Uyển Nguyệt, nàng tha thứ cho ta được không, ta thật sự không muốn cứ nuối tiếc như vậy mà rời đi."
Nói xong những lời này, Tống Ôn Bạch đứng đợi ngoài cửa.
Hắn an tĩnh chờ đợi, nhưng lâu dần, chờ đợi hóa thành từng đợt chua xót đánh cho hắn thương tích đầy mình.
Người bên trong không hề có động tĩnh.
Nàng vẫn không chịu tha thứ cho hắn.
Sau một lúc lâu, hắn buồn bã cười: "Thôi, nàng đã ghét ta hận ta đến cực điểm, đã không còn tình cảm với ta rồi."
“Ta còn cưỡng cầu làm gì chứ.” Tống Ôn Bạch xoay người: “Uyển Nguyệt, ta đi đây.”
Nhưng mới đi được hai bước, cửa phía sau đã kẽo kẹt mở ra.
"Đã trễ thế này, ngươi còn đi đâu."
Tống Ôn Bạch mừng rỡ quay đầu: “Uyển Nguyệt, nàng chịu gặp ta rồi.”
Mặt Thích Uyển Nguyệt lạnh như băng: “Không phải ngươi muốn gặp nữ nhi sao, để ngươi gặp một chút.”
Tống Ôn Bạch giật giật yết hầu, không rõ thái độ của nàng là gì, nhưng có thể gặp nữ nhi cũng tốt.
Hắn nhấc chân vào nhà.
A Lê ngoan ngoãn ngủ ở trên giường, có lẽ là sợ nóng nên một chân của nàng vươn ra khỏi chăn. Tống Ôn Bạch tiến lên đẩy chân của nàng vào bên trong chăn mỏng.
Ánh mắt của hắn lẳng lặng dừng lại trên người nữ nhi, nhưng tâm tư lại đặt lên người phía sau. Trong nhà rất an tĩnh, không ai nói chuyện.
Thích Uyển Nguyệt không lên tiếng.
Ở lại thêm một lát, Tống Ôn Bạch thở dài: “Thôi, nàng nghỉ sớm chút, ta đi đây.”
Hắn thong thả đi ra, nhìn thấy ấm trà trên, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Ta đến hơi gấp, hơi khát.”
Thích Uyển Nguyệt hiểu rõ nói: “Ngươi tự rót đi.”
Tống Ôn Bạch đi đến tự rót một ly trà lạnh cho mình rồi thong thả uống.
Uống xong hắn vẫn không chịu đi, nhìn nàng đứng trong vầng ở ấm áp, lưu luyến không rời.
Hắn nói: "Vừa rồi cưỡi ngựa, không cẩn thận làm đứt tay, chỗ của nàng có thuốc mỡ không."
Thích Uyển Nguyệt im lặng một lát, đi đến trước bàn giúp hắn tìm thuốc mỡ.
Nàng khom lưng tìm kiếm lại bỗng nhiên bị Tống Ôn Bạch ôm từ phía sau.
Tống Ôn Bạch lưu luyến dán vào gò má nàng: “Ta biết trong lòng nàng vẫn còn có ta.”
Vừa rồi là hắn thử nàng, thấy nàng để hắn uống trà lại còn giúp hắn tìm thuốc mỡ, sao còn không rõ tâm ý của nàng chứ, nhưng tính tình Thích Uyển Nguyệt quật cường, tuy mạnh miệng nhưng mềm lòng, rõ ràng nàng cũng lưu luyến hắn.
Thích Uyển Nguyệt đấm hắn: “Ngươi buông ra, không phải ngươi bị thương sao, ta tìm thuốc mỡ cho ngươi.”
“Không bị thương, ta lừa nàng thôi.”
Thích Uyển Nguyệt tức giận: "Tống Ôn Bạch, cái đồ đê tiện tiểu nhân nhà ngươi!"
"Đúng, ta đê tiện!"
"Nửa đêm ngươi còn xông vào phòng ngủ của ta, ngươi vô sỉ!"
"Đúng, ta vô sỉ!"
“Ngươi đừng nghĩ là ta đã tha thứ cho ngươi, chuyện lúc trước ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Được được được, nàng đánh cũng được mắng cũng được, ta đều chịu.”
"Ngươi…" Thích Uyển Nguyệt giãy giụa: “Rốt cuộc ngươi có buông ra không?”
“Phu nhân, ta nhớ nàng rất nhiều, nàng thương ta chút đi.”
“Phi!”
Tống Ôn Bạch gắt gao ôm người vào lòng, ngửi mùi thơm ở cổ nàng, mấy ngày trống vắng, nhớ nhung, tại giờ phút này đều được lấp đầy.
“Uyển Nguyệt, nàng đừng nhúc nhích, để ta ôm một lúc."
Tống Ôn Bạch mở mắt ra, thình lình nhìn thấy bóng người nho nhỏ ở trong gương.
A Lê ngồi ở mép giường, che mắt lại, nhưng không che kín để lộ ra hai con mắt tò mò nhìn bọn họ. Hắn vội quay đầu: “A Lê, cha đánh thức con sao?”
A Lê vui mừng cười rộ lên: "Cha và mẫu thân làm chuyện ngượng ngùng!"
Tống Ôn Bạch không biết nên làm gì, Thích Uyển Nguyệt nhìn nữ nhi cười, nàng cũng cười.
Thích Uyển Nguyệt và Tống Ôn Bạch làm hòa, đối với A Lê là chuyện vui, toàn bộ Tương Dương Hầu phủ cũng vô cùng vui sướng.
A Lê thông minh, nhớ rõ chuyện này, vui vẻ chia sẻ bí mật với Dung Từ.
Vì vậy chuyện Tống Ôn Bạch nửa đêm bò tường vào khuê phòng của Thích Uyển Nguyệt bị A Lê nói vô cùng rõ ràng. Dung Từ bỗng nhiên biết được bí mật của nhạc phụ nhạc mẫu, hắn dở khóc dở cười. Tháng bảy trung tuần, Tống Ôn Bạch mang Thích Uyển Nguyệt đến Vũ Châu nhận chức, A Lê cũng đến Thư viện Tĩnh Hương học tập.
Ba năm tiếp theo, Tống Ôn Bạch và Thích Uyển Nguyệt thường xuyên hồi Kinh thăm A Lê. Mà A Lê ở lại biệt viện Dung Từ sắp xếp, có nô bộc hầu hạ, có bạn cùng thư viện làm bạn, còn có Dung Từ chăm sóc…
Nàng trải qua tuổi thơ vui vẻ.
Ba năm sau, dưới sự trợ giúp âm thầm của Dung Từ, Tống Ôn Bạch hồi Kinh, Thích Uyển Nguyệt cũng đi theo trở lại Kinh thành, một nhà của A Lê lại lần nữa đoàn tụ.
Xuân tới hạ đi, thời gian trôi qua cực nhanh, dưới năm tháng bận rộn và ấm áp A Lê lặng lẽ trưởng thành.