“Được.” A Lê thoải mái đáp, giống như khi còn nhỏ được thứ tốt còn khoe mẽ, ôm lấy cánh tay hắn lấy lòng: “Dung Từ ca ca tốt nhất.”
Xe ngựa đi từ từ Túy Hương Lâu, sau khi A Lê xuống xe ngựa, vừa vặn thấy Mạnh Tử Duy.
Y mặc y phục màu tím cầm quạt xếp, tiêu sái nhẹ nhàng đi vào cửa, nhìn thấy bọn họ đến thì dừng lại chờ.
"Tiểu A Lê!" Mạnh Tử Duy nhìn thấy A Lê, vẫn tiếp đón giống như khi còn nhỏ: “Hôm nay thư viện được nghỉ à?”
“Tử Duy ca ca.” A Lê hành lễ rồi hỏi: "Huynh cũng tới đây dùng bữa sao?"
“Ta đến…" Mạnh Tử Duy cầm quạt quạt mấy cái, sau đó chỉ vào Dung Từ: “Tìm hắn.”
Dung Từ đang đứng ở bên cạnh xe ngựa nghe thị vệ bẩm báo, sau khi kết thúc, hắn thong thả ung dung đi tới: “Tìm ta có chuyện gì.”
Mạnh Tử Duy nói: “Ta đến hẻm Ngự Mã không thấy ngươi, nghe nói ngươi đặt một nhã gian ở đây, vừa lúc ta chưa ăn nên đã tới.” Y biết rõ còn cố hỏi: “Ngươi không ngại đâu, đúng không?”
Dung Từ nhấc chân đi vào trong.
Chưởng quầy thấy hắn đến, vội vàng tiến lên nhiệt tình tiếp đón: "Dung Thế tử, nhã gian Thiên tự hào của ngài đã chuẩn bị tốt, giờ bưng đồ ăn lên sao"
"Không vội, trước tiên mang hai món điểm tâm mới ra của các ngươi lên đã."
"Được."
Dung Từ lên lầu, Mạnh Tử Duy đi theo phía sau hắn thấp giọng nói: “Ta nghe được tin tức, không lâu nữa đại tướng quân uy vũ sẽ chiến thắng trở về.”
Dung Từ gật đầu: “Chuyện nằm trong dự đoán.”
"A.” Mạnh Tử Duy kinh ngạc: “Sao lại đoán trước được, Hạ Bách Châu trấn giữ Bắc Cương nhiều năm, rất hiếm khi hồi Kinh."
“Lên lầu rồi nói.” Dung Từ nói.
Bỗng nhiên, A Lê đi ở phía trước hắn không cẩn thận dẫm vào làn váy, cả người nghiêng lên, Dung Từ nhanh tay đỡ lấy nàng: "Cẩn thận chút."
A Lê ngượng ngùng, lè lưỡi với hắn, sau đó lại thẹn thùng cười với Mạnh Tử Duy ở phía sau một cái.
Đợi đến khi vào nhã gian, Dung Từ để A Lê ngồi ăn điểm tâm trước, sau đó đi cùng Mạnh Tử Duy đến tiểu gian bên cạnh nói chuyện.
“Mấy năm nay ngươi để ta chú ý động tĩnh ở Tây Bắc, hiện giờ Hạ Bách Châu hồi Kinh, ngươi có kế hoạch gì.” Mạnh Tử Duy hỏi.
Dung Từ không đáp mà hỏi lại: “Hiện giờ binh quyền trên tay ai mạnh nhất.”
“Nếu nói binh mã trên tay ai nhiều nhất, tự nhiên phải kể tới La gia ở Tây Nam. Nhưng nếu nói binh mã ai dũng mãnh nhất phải kể tới Hạ gia ở Tây Bắc.” Mạnh Tử Duy nói: "Hạ Bách Châu mười hai tuổi đã tòng quân, tác chiến dũng mãnh, diệt địch vô số, hai mươi năm nay đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi quân Hạ gia. Đầu năm nay còn dùng mười vạn quân Hạ gia đánh bại Hung nô, Hung nô chính là mãnh hổ thảo nguyên, bắt được con hổ lớn này, nói vậy lần này Hạ Bách Châu chiến thắng trở về nhất định sẽ được thánh nhân thưởng lớn."
"Hung nô là mãnh hổ thảo nguyên, quân Hạ gia là sư tử Trung Nguyên.” Dung Từ không nhanh không chậm nói: “Nếu con sư tử này có thể làm việc cho ta, ngươi thấy thế nào."
Nghe vậy, Mạnh Tử Duy khiếp sợ.
Câu này vốn rất càn dỡ, nhưng từ trong miệng Dung Từ nói ra lại rất đỗi bình thường.
Mấy năm nay ở trong quan trường, Dung Từ âm thầm mượn sức của không ít người, thành lập thế lực của riêng mình. Nhưng những người đó dù có bản lĩnh thế nào, thì cũng chỉ có thể dùng trên triều đình.
Nhưng Hạ Bách Châu thì không giống thế, Hạ Bách Châu là Đại tướng quân, trong tay nắm giữ mười vạn quân Hạ gia, là hùng bá một phương.
Thu phục người như vậy, không khác nào vật lộn với mãnh thú, rất khó khăn!
Dung Từ nói: “Chúng ta toan tính đến hôm nay, chỉ còn thiếu binh quyền.”
Mạnh Tử duy gật đầu: “Đương nhiên, nhưng chuyện này không phải chuyện dễ dàng gì. Hạ Bách Châu rất trung thành tận tâm với vị trên long ỷ kia, không có khả năng phản bội."
"Nếu như thế, vậy cho hắn cái lý do để phản bội."
Mạnh Tử Duy nhìn chằm chằm Dung Từ: “Phải làm thế nào?”
“Chuyện này không cần chúng ta làm, tiếp theo ngươi chỉ cần nhìn chằm chằm một người.”
"Ai?"
Dung Từ chậm rãi nói: "Tri chính Nội Các Diêu Thăng Bình."
“Diêu Thăng Bình” Mạnh Tử Duy khó hiểu: “Người này có ích gì với chuyện thu phục Hạ Bách Châu.”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Mạnh Tử Duy thầm trợn trắng mắt, thấy đã nói được kha khá rồi nên y mặc kệ Dung Từ, đi ra ngoài ngồi đối diện với A Lê, ăn một miếng điểm tâm.
Dung Từ liếc mắt nhìn A Lê ngoan ngoãn ở bên kia, tầm mắt như suy tư gì đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đời trước, sau khi Hạ Bách Châu đại thắng Hung nô, Hoàng đế phong làm Trấn Quốc Đại tướng quân, quyền lợi và uy vọng của Hạ gia vô cùng cường thịnh.
Nếu Hạ gia biết được cách thu liễm thì tốt, nhưng Hạ gia vốn xuất thân thấp, dựa vào Hạ Bách Châu mới có ngày hôm nay, tộc nhân Hạ gia ở quê nhà muốn làm gì thì làm, khiến Hoàng đế vốn kiêng kị Hạ Bách Châu công cao có cơ hội.
Xưa nay Tri chính Nội Các Diêu Thăng Bình là người thích nịnh nọt, hắn ta suy đoán tâm tư của Hoàng đế, âm thầm buông lời gièm pha, nói Hạ Bách Châu có ý muốn tạo phản, cũng bịa đặt chứng cứ tạo phản của Hạ Bách Châu.
Hoàng đế nổi giận, mạnh mẽ ép Hạ Bách Châu ở lại Kinh thành. Rời xa Tây Bắc quân Hạ gia Hạ Bách Châu giống như sư tử mất chân ở trong tù, tùy ý Hoàng đế xâu xé.
Quân Hạ gia mới đánh bại Hung nô được nửa năm, Hoàng đế đã đổ cho Hạ Bách Châu tội tạo phản, chém đầu cả nhà. Thi thể Hạ Bách Châu bị băm thành tám khúc vứt ra núi hoang, cả mạch này của Hạ gia cây đổ khỉ tan, quân Hạ gia cũng bị hợp nhất với quân Trung Nguyên, từ đây biến mất vô danh.
Lúc đó, Dung Từ vừa mới thu phục được Doãn Thiệu Hâm, nghe được tin tức này cũng rất tiếc nuối.
Một con sư tử mạnh như thế, không thể làm việc cho hắn, thật sự đáng tiếc!
“Dung Từ ca ca!”
Bên kia, A Lê gọi Dung Từ ra khỏi dòng suy nghĩ.
Hắn đứng dậy chậm rãi đi qua, phân phó: “Mang đồ ăn lên.”
Thị vệ nhận lệnh.
Một lát sau, đồ ăn được mang lên, Mạnh Tử Duy nhanh mắt phát hiện có một bầu rượu. Y vui mừng hỏi: "Là cho ta sao?"
Dù sao Dung Từ cũng hiếm khi uống rượu, ban ngày ban mặt sẽ càng không uống, rượu này ngoại trừ cho hắn còn cho ai. Ngay khi Mạnh Tử Duy tự nhiên cầm lấy bầu rượu thì đã thấy A Lê cắn môi nhìn chằm chằm vào y. Mạnh Tử Duy dừng một chút rồi nói: “Tiểu cô nương như muội không thể uống rượu đâu.”
Ngay sau đó y quay sang cảm tạ Dung Từ: “Sao ngươi biết ta thích trúc tía nhưỡng nhà này, trước đây ta đã đến hai lần, nhưng không may mắn, rượu đã bán hết, ta vẫn luôn muốn uống."
Nhưng nói xong lại phát hiện Dung Từ cũng im lặng nhìn chằm chằm hắn. Mạnh Tử Duy kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy, có cái gì không ổn à?"
A Lê nói: “Tử Duy ca ca cũng thích uống rượu sao, nhưng bầu rượu này là của ta.”
Im lặng một lát, Mạnh Tử Duy không tán đồng nhìn về phía Dung Từ: “Ngươi quá chiều chuộng nàng rồi, làm gì có tiểu cô nương nào lại uống rượu chứ.”
“Ta đã lớn rồi.” A Lê cãi lại, nàng còn bổ sung: “Hơn nữa Dung Từ ca ca chỉ để ta uống hai ly.”
Nghe vậy, Mạnh Tử Duy lắc lắc bầu rượu: "Hai ly à, vậy thì dễ nói, đây có nửa bình, chúng ta chia nhau đi." Nói xong, hắn chớp chớp mắt với A Lê, giống như lặng lẽ mưu đồ chuyện xấu vậy.
A Lê cười rộ lên, vội vàng đưa ly qua.
Vốn nói chỉ uống hai ly, kết quả A Lê uống xong lại kéo tay áo của Dung Từ năn nỉ uống thêm một ly.
Cứ thế một lúc, lúc ăn xong bữa cơm này, A Lê đã uống được hơn năm ly.
Trúc tía nhưỡng của Túy Hương Lâu nổi tiếng vì vị thuần lại thơm ngọt nhưng tác dụng của rượu này rất chậm. Lúc mới uống không cảm thấy gì, nhưng qua ba mươi phút sau chắc chắn sẽ cảm nhận được men say.
Bữa cơm này còn chưa kết thúc, A Lê đã mê man ghé vào bàn. Mạnh Tử Duy khinh bỉ nhìn về phía Dung Từ: “Ta chưa bao giờ thấy ngươi không có nguyên tắc như thế.”
Dung Từ làm việc luôn nói một là một hai là hai, sao có thể để người ta cò kè mặc cả chứ. Không ngờ những nguyên tắc này không còn là gì trước mặt tiểu tức phụ của hắn.
"Nàng thích uống ngươi cho nàng uống đã, nàng uống say ngươi cứ chậm rãi giải quyết hậu quả đi."
Sau khi Mạnh Tử Duy rời đi, nhã gian lại yên tĩnh lại.
Tầm mắt của Dung Từ dừng lại trên người thiếu nữ bên cạnh, trong con ngươi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hắn không chịu nổi dáng vẻ nàng năn nỉ, giọng nói nũng nịu mềm mại kia truyền vào trong tai, nếu không thuận ý nàng thì sẽ giống như phạm tội tài đình vậy.
Một lúc sau Dung Từ mỉm cười.
“Tóm lại là ta nợ nàng hai đời.”
Hắn đứng dậy, bế thiếu nữ đang say mèm lên rồi lập tức đi ra ngoài.
Sau khi say rượu, A Lê rất không an phận, cứ muốn Dung Từ ôm, cho dù có lên xe ngựa cũng không chịu tự ngồi, có lẽ nàng cảm thấy ngồi trong lòng Dung Từ vững chắc hơn, Dung Từ đặt nàng ngồi xuống, nàng lại dính lên.
“Không muốn, như vậy thoải mái hơn.” Nàng nói.
Dung Từ không còn cách nào khác đành dùng một tay ôm lấy lưng nàng, một tay lật công báo.
Một lát sau, A Lê đột nhiên có động tác, nàng dụi đầu vào nách hắn tỏ vẻ khó chịu. Dung Từ rũ mắt hỏi: "Muốn nôn sao?"
A Lê không nói chuyện, cả người co lên. Nàng nhắm mắt lẩm bẩm nói: “Dung Từ ca ca, đau.”
Dung Từ bỏ công báo xuống: "Đau chỗ nào?"
“Đau bụng.”
A Lê giống như rất đau, nàng lấy tay che bụng lại, mày nhăn lại, bên thái dương còn đổ chút mồ hôi.
Dung Từ vội đẩy tay nàng ra kiểm tra, sau đó lại bắt mạch cho nàng. Mạch tượng của nàng mạch hỗn loạn, nhưng cũng không giống dấu hiệu trúng độc.
“A Lê đừng sợ.” Dung Từ vừa an ủi vừa quay người nàng lại, định đổi tư thế để nàng thoải mái hơn, nhưng ngay sau đó, động tác của hắn dừng lại.
Trên váy của thiếu nữ dính một vết đỏ tươi, khiến y phục của hắn cũng bị dính không ít. Hắn hoảng hốt nhớ đến “Quý thủy của nữ tử lần đầu thấy kinh” trong sách, biểu cảm hơi dại ra.