• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại Trưởng Công chúa Lệ Dương phủ.

Một hồi âm thanh của tiếng đồ sứ vỡ nát rầm rầm vang lên, theo sau đó là tiếng những món vật khác ngã rầm xuống trên mặt đất.

“Quận chúa… Quận chúa bớt giận!”

“Quận chúa đừng tức giận, tức giận gây hại cho sức khỏe!”

“Cút ra ngoài!”

Tiếp đó một chun trà từ trong phòng bay ra ngoài, bay đến dưới chân của Trưởng Công chúa Lệ Dương.

Ma ma hầu hạ bên cạnh bà ta bị dọa sợ hết hồn, vội vàng đỡ Lệ Dương tránh ra.

Trưởng Công chúa Lệ Dương trầm mặt, bà ta bước vào rồi nói: “Ai chọc giận con?”

“Công chúa.” Đám tỳ nữ hành lễ.

Trưởng Công chúa Lệ Dương liếc mắt nhìn hàng người quỳ lộn xộn đầy đất, sắc mặt không thay đổi, dặn dò nói: “Không cần dọn dẹp nữa, ra ngoài trước đi.”

“Vâng.” Đám tỳ nữ nối đuôi ra ngoài.

Đợi sau khi bên trong phòng yên tĩnh thì Trưởng Công chúa Lệ Dương lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc là bởi vì chuyện gì?”

“Nương!” Hốc mắt của Quận chúa Ngọc Mẫn đỏ lên rồi nói: “Rốt cuộc Tống Tứ đó tốt hơn con ở chỗ nào chứ? Tại sao Dung biểu ca vẫn cố chấp cưới nàng ta như vậy? Con nghe nói Duệ Vương phủ và Tương Dương Hầu phủ đã quyết định xong ngày cưới rồi.”

Hai nhà quyết định xong ngày đính hôn không phải là chuyện bí mật, ngay trong ngày đã truyền khắp Kinh Thành rồi.

Trưởng Công chúa Lệ Dương dĩ nhiên cũng nghe thấy rồi, bà ta mỉm cười nhưng đáy mắt không có ý cười.

“Ta còn tưởng là có chuyện gì, đáng để con phải tức giận đến mức độ này.” Bà ta nói: “Con kiêu căng ở Nam Lăng như thế nào ta cũng mặc kệ nhưng mà đến Kinh Thành rồi thì tém lại một chút. Tránh cho việc truyền ra ngoài, không tốt cho danh tiếng của con.”

“Nương, bây giờ là lúc nói chuyện này sao? Ngày cưới của Dung biểu ca đã quyết định rồi, nữ nhi phải làm sao đây?”

“Cái gì mà làm thế nào? Không phải chỉ là định ngày cưới thôi sao? Cũng không phải thành thân.”

Trái tim của Quận chúa Ngọc Mẫn khẽ siết lại, mong chờ hỏi: “Nương, người có cách rồi ư?”

Trưởng Công chúa Lệ Dương đi vòng qua mảnh đồ sứ bể ở trên mặt đất, bà ta chậm rãi ngồi xuống rồi nói: “Chỉ cần vẫn chưa thành thân thì tất cả mọi việc đều có khả năng. Huống chi ngày cưới đã định vào tháng sáu năm sau, cách hiện tại còn đến nửa năm, con gấp cái gì chứ?”

Quận chúa Ngọc Mẫn vui mừng, nói: “Nói như vậy thì nương có biện pháp rồi?”

Trưởng Công chúa Lệ Dương nói: “Lúc trước bận việc thiết yến, không có vào cung thăm hỏi Hoàng thượng cữu cữu của con. Nếu đã như vậy thì buổi chiều ta vào cung một chuyến vậy.”

Chung quy thì chuyện này nên giành được sự ủng hộ của Hoàng thượng.

-

Hoàng cung.

Lúc này nên là giờ nghỉ ngơi buổi trưa nhưng hậu điện của Càn Thanh điện truyền ra âm thanh của nữ tử tựa như đau khổ nhưng cũng tựa như vui vẻ.

Nếu như cẩn thận lắng nghe thì có thể nghe thấy tiếng thở dốc của nam tử.

“Hoàng thượng...Mấy ngày gần đây sao Hoàng thượng lại uy vũ như vậy? Thần thiếp sắp không được rồi.”

“A… Hoàng thượng… không…”

Một tiếng sau cùng này mang theo chút kinh hoàng rồi im bặt.

Trương Đức Cần đứng hầu ở bên ngoài cửa sợ đến mức căng thẳng, ông ấy sít lại gần cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở bên trong.

Từ khi có được mấy dị sĩ tài giỏi thì mấy ngày gần đây Hoàng đế tinh lực dồi dào, ngay cả giờ nghỉ ngơi buổi trưa cũng phải lâm hạnh phi tần.

Người hôm nay hầu hạ chính là Lâm tần đang được sủng ái.

Lâm tần tuổi trẻ xinh đẹp, ở trên giường rất phóng khoáng, được Minh Huệ Đế yêu thích vô cùng. Liên tiếp hai ngày nay Minh Huệ Đế đều sủng hạnh nàng ta.

Vào lúc này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, âm thanh của Lâm tần đột nhiên biến mất.

Trương Đức Cần nghe một hồi sợ hết hồn hết vía.

Không lâu sau bên trong gọi người vào hầu hạ, Trương Đức Cần vội vàng đưa cung nhân đi vào.

Ông ấy cúi đầu không dám nhìn lung tung, bước vào nội điện nhìn thấy trên giường vô cùng lộn xộn. Ở bên cạnh chân thì có vài chai lọ đang ngã, còn có một khối miến linh* dính máu.

*Miến linh: đồ chơi tình dục.

Minh Huệ Đế ngồi ở mép giường, hơi thở hổn hển.

“Thống lĩnh cấm vệ quân đang ở đâu?” Ông ta nói: “Phái người gọi hắn qua đây, trẫm có chuyện phân phó.”

“Vâng.” Trương Đức Cần lập tức ra ngoài, căn dặn người đi mời Thống lĩnh cấm vệ quân.

Lúc ông ấy quay trở lại thì Hoàng thượng đã đứng dậy bước ra. Ông ta thấp giọng dặn dò cung nhân: “Đưa Lâm tần quay về, dưỡng sức cho tốt, đừng quấy nhiễu long tự.”

Phi tần sau khi hầu hạ xong đều có khả năng lớn sẽ mang thai đứa trẻ, mỗi lần Trương Đức Cần nói như vậy thì trên mặt của Hoàng đế đều vô cùng vui mừng, nhưng mà không ngờ rằng hôm nay Hoàng đế lại không có cảm xúc nào cả.

Trương Đức Cần không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mà một giây sau thì nội điện truyền đến tiếng kêu hoảng sợ ngắn ngủi.

Ông ấy muốn quay đầu quở trách nhưng mà bị hoảng sợ rồi.

Lâm tần bị người ta nhấc lên từ trong giường, cả người toàn là máu còn có vài vết máu nhỏ từ đùi xuống mặt đất.

“Trương Đức Cần!” Phía bên kia, Minh Huệ Đế gọi ông ấy.

“Có nô tài.” Trương Đức Cần không màng đến việc bên cạnh nữa, ông ấy vội vàng đi qua hầu hạ.

“Nghe nói Duệ Vương phủ và Tương Dương Hầu phủ đã định xong ngày cưới rồi?”

“Vâng ạ.” Trương Đức Cần nói: “Đã chọn ngày vào tháng sáu năm sau.”

Nhìn không ra biểu cảm trên gương mặt của Hoàng đế, nhưng trong con mắt lại có một luồn âm u.

Ông ta im lặng một lúc, vẫn còn suy nghĩ nói: “Xem ra hành động của trầm phải nhanh hơn rồi.”

Ông ta hỏi: “Tình hình bên phía của Trưởng Công chúa Lệ Dương như thế nào?”

Trương Đức Cần đang tính trả lời thì lúc này nội thị đi vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Trưởng Công chúa Lệ Dương cầu kiến.”

Minh Huệ Đế liếc nhìn Trương Đức Cần, Trương Đức Cần hiểu ý, ông ấy lập tức đi vào nội điện kêu người nhanh chóng dọn dẹp căn phòng.

Không lâu sau thì Trưởng Công chúa Lệ Dương bước vào điện.

“Hoàng huynh.” Bà ta hành lễ, nhìn thấy sắc mặt của Hoàng đế tốt hơn trước khá nhiều nên bà ta vui mừng nói: “Khí sắc của hoàng huynh không tệ nha, có lẽ sức khỏe của huynh tốt nhiều rồi.”

Minh Huệ Đế gật đầu rồi nói: “Quả thật mấy ngày gần đây tốt hơn nhiều rồi.”

Sau khi dùng đan dược thì ông ta không chỉ cảm thấy sức khỏe tốt hơn lúc trước, lúc lâm hạnh cung phi cũng cảm nhận được mùi vị hơn so với trước kia, tựa như được quay về lúc còn trẻ.

Người gặp chuyện vui tinh thần tự nhiên thoải mái, hiếm thấy mấy ngày gần đây tâm trạng của Minh Huệ Đế cũng tốt hơn vài phần.

“Lúc này Lệ Dương vào cung là có chuyện gì?”

“Hoàng huynh.” Trưởng Công chúa Lệ Dương đắn đo một lúc rồi quỳ xuống nói: “Tiểu muội có một chuyện muốn xin hoàng huynh làm chủ.”

“Nói nghe thử.”

“Liên quan đến hôn sự của Ngọc Mẫn.”

“Ồ?” Minh Huệ Đế cố ý hỏi: “Con bé nhìn trúng con cháu nhà nào rồi? Cứ nói ra, trẫm ban hôn cho con bé.”

“Người này… Không phải nhà khác, mà là Thế tử Dung Từ của Duệ Vương phủ.”

Nói xong thì bà ta cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt của Minh Huệ Đế.

Minh Huệ Đế im lặng trong chốc lát rồi trách cứ: “Hồ đồ! Dung Thế tử đã đính hôn rồi, sao có thể chia rẽ được?”

Trưởng Công chúa Lệ Dương nhìn thấy ông ta dường như cũng không tức giận thì bà ta thở phào nhẹ nhõm. Thế là nói: “Hoàng huynh, tiểu muội cũng hiểu rõ chuyện này khó xử nhưng mà muội chỉ có một nữ nhi là Ngọc Mẫn, thật sự không đành lòng làm trái ý của con bé.”

Bà ta tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi: “Con bé vừa gặp đã yêu Dung Thế tử, biết được Dung Thế tử đã định ngày cưới. Hôm nay ở trong phủ sầu muộn và đau khổ. Trước khi muội vào cung, con bé còn khóc một lúc, dáng vẻ quả thật vô cùng đáng thương.”

“Hoàng huynh, huynh cũng là nhìn Ngọc Mẫn lớn lên, con bé là cháu ngoại gái thân nhất của huynh, huynh nỡ lòng nhìn con bé cứ sa sút tinh thần vậy sao?”

“Nhưng mà Dung Thế tử là ai chứ?” Minh Huệ Đế cũng cố ý ra vẻ khổ sở nói: “Hắn dĩ nhiên là người tốt, nếu như Ngọc Mẫn có thể gả cho hắn thì ta cũng thích. Chỉ là Dung Thế tử đính hôn rồi, tuy rằng ta là Hoàng đế nhưng cũng không thể miễn cưỡng phá hôn sự của thần tử.”

“Chỉ cần hoàng huynh đồng ý hôn sự của hai đứa trẻ, những việc còn lại không hề khó.” Trưởng Công chúa Lệ Dương nói.

Minh Huệ Đế lộ ra chút ý cười rồi nói: “Lệ Dương có cách à?”

Trưởng Công chúa Lệ Dương nói: “Không cần miễn cưỡng phá hôn sự, muội tự có cách khiến cho Dung Thế tử lấy Ngọc Mẫn.”

-

Không tới hai ngày đã đến giao thừa.

Đêm giao thừa, tam phòng của Tương Dương Hầu phủ ngồi chung một mâm ăn uống nói đùa.

Người một nhà của Đại phòng Tương Dương Hầu phủ hàng năm ở bên ngoài làm quan, chỉ có ăn tết mới có cơ hội quay về. Hiện nay trẻ con của mỗi nhà đều đã lớn rồi, thậm chí có đứa còn thành thân và kết hôn rồi. Vậy nên tiệc rượu còn chưa kết thúc, trong viện đã tụ tập một đám con nít.

Mà A Lê là vua của trẻ con, nàng vén cái áo choàng bằng lông hồ ly lên, cùng chơi đắp người tuyết với đám con nít ở trong đình viện.

Đứa cháu nhỏ năm tuổi nghịch ngợm, lén lút thả một viên pháo vào bên trong người tuyết ở bên cạnh của nàng. “Bụp” một tiếng, pháo nổ tung, bọt tuyết văng khắp nơi dính lên đầy mặt của A Lê.

“Được lắm! Vậy mà cháu dám làm chuyện xấu như vậy, xem ta có xử lý cháu hay không!”

“Lêu lêu lêu… Tiểu cô đến bắt cháu đi!”

A Lê cất bước đi bắt người, những đứa trẻ khác thấy vậy cũng nhao nhao gia nhập hỗn chiến. Trong phút chốc, đình viện vang lên tiếng huyên náo không ngừng.

Lão phu nhân Tương Dương Hầu phủ nhìn rồi bật cười khanh khách nói: “Chỉ chớp mắt mà A Lê đã lớn như vậy rồi, ta vẫn còn nhớ lúc còn nhỏ con bé hay cùng Nhị ca của con bé đi ra ngoài xem Trạng nguyên diễu phố, bị ta phạt ở trong từ đường đọc thuộc sách, dáng vẻ khi đó vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng thương. Ta vốn nghĩ rằng sau khi con bé lớn lên chắc cũng sẽ như vậy, nhưng không ngờ rằng sau khi lớn lên thì con bé còn hoạt bát nghịch ngợm hơn so với lúc còn nhỏ.”

“Đối với con mà nói thì A Lê nên là dáng vẻ này, nhìn có nhiều sức sống đó.” Lúc này Vưu thị của Tam phòng lên tiếng: “Không giống như Tam tỷ tỷ của con bé, cả ngày cứ lạnh lùng ít nói, giống như đang bực bội vậy.”

Tống Cẩn Chi đã lập gia đình từ sớm, ôm đứa trẻ ở trên đầu gối, nàng ấy vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thanh cao giống như lúc nhỏ, tựa như người bên cạnh nói đến không phải là nàng ấy vậy.

Mọi người thấy vậy thì bật cười không ngớt.

Tống gia dùng xong yến tiệc giao thừa thì bắt đầu đón giao thừa. Tuổi tác của Tống lão phu nhân lớn rồi không ngồi suốt đêm được nên nói với mọi người hai câu rồi quay về nghỉ ngơi.

Còn đám tiểu bối thì bắt đầu giống như quả bí đao vậy nghiêng đông vẹo tây, đến sau cùng thì A Lê cũng ngáp liên hồi.

Tống Ôn Bạch nhìn thấy rồi nói: “A Lê đi về nghỉ ngơi đi, không cần đám tiểu bối các con đón giao thừa đâu.”

A Lê nói: “Nhưng con vẫn muốn xem pháo hoa nữa.”

“Ngày mai cũng có, ngày mai xem lại cũng như nhau thôi.”

A Lê suy nghĩ quả thật nàng vô cùng buồn ngủ rồi thế là nàng gật đầu rồi nói: “Được thôi.”

Nàng đứng lên, cúi chào thúc bá thẩm mẫu, sau đó đi ra khỏi nhà chính.

-

Ban đêm đến giờ Tý lại bắt đầu có tuyết rơi bay tới tấp. Đình viện yên tĩnh, đèn lồng ở hành lang hắt xuống màn tuyết rơi một màn bóng mờ nhạt.

Trong lúc A Lê đang ngủ say thì nàng cảm nhận được có người đang bóp chóp mũi của nàng, khiến nàng không thể thở được.

Nàng đang nằm mơ thấy mình truy đuổi đứa cháu nhỏ nghịch ngợm, cũng không biết ai lại thất đức ngăn cản nàng như vậy.

Nàng nhấc tay lên rồi vung qua một tiếng “chát” giòn giã vang lên.

Bản thân cũng thức tỉnh luôn.

Nàng mở mắt nhìn thì thấy Dung Từ đang ngồi ở mép giường,

Hắn đang ngồi ở trong vầng sáng, đôi mắt chứa ý cười.

“Tỉnh rồi?”

“Sao Dung Từ ca ca lại ở đây?” A Lê ngồi dậy.

“Tới đón năm mới cùng với nàng.” Dung Từ nói: “Ta mới đón giao thừa xong với phụ vương mẫu phi.”

A Lê nói: “Nhưng mà không phải vẫn chưa tới năm mới sao? Sao chàng lại đến đây rồi?”

Dung Từ không lên tiếng.

Hắn không chờ được đến năm mới thì ra ngoài, Duệ Vương và Duệ Vương phi cũng không hỏi nhiều, họ tự hiểu rằng hắn đi tìm A Lê rồi.

Dù sao thì chuyện này cũng không phải chưa từng có, nhưng mà lúc đó hai người vẫn còn nhỏ, người lớn cũng không nói gì cả.

Bên phía này, Tống Ôn Bạch vẫn còn đang đón giao thừa, trong lúc đang nói chuyện thì nghe hộ viện bẩm báo Dung Thế tử trèo tường vào viện của A Lê rồi.

Ông ấy buồn bực, định đi bắt người nhưng mới đứng lên đã bị Thích Uyển Nguyệt kéo lại.

“Làm gì vậy?”

“Đi bên chỗ A Lê xem thử.”

“A Lê nghỉ ngơi rồi, chàng còn xem cái gì?”

“Dung Thế tử đến rồi.”

“Đến thì đến.” Thích Uyển Nguyệt không để bụng nói: “Đang đón năm mới, hai người nói chuyện không được sao?”

Thích Uyển Nguyệt trừng ông ấy rồi nói: “Ta nói cho chàng biết, chàng không được đi làm phiền hai đứa nhỏ.”

“...”

Tống Ôn Bạch bực bội.

Trong lòng của Thích Uyển Nguyệt có bao nhiêu thiên vị mới có thể xem trọng đứa con rể còn chưa vào cửa hơn ông ấy chứ.

Đón năm mới, lòng buồn bực không thôi!

-

Bên phía này, A Lê kêu Ngưng Sương mặc quần áo cho nàng, rồi khoác thêm một cái áo khoác ngoài dày dặn rồi mới ra cửa.

Dung Từ đứng ở cửa, xoay người giúp nàng cột chặt lại một chút rồi nói: “Một lát nữa pháo hoa của năm mới sắp bắt đầu rồi, ta dẫn nàng đến một nơi tốt để ngắm.”

“Đi đâu?”

“Đi rồi sẽ biết.”

“Chúng ta ngồi xe ngựa sao?”

“Không cần.”

“Vậy làm sao… Á…”

Lời còn chưa dứt thì A Lê không kịp đề phòng đã bị hắn ôm lên, sau đó hắn nhảy lên nóc nhà.

May mắn tuyết không lớn, trời cũng đã ngừng gió. Dung Từ quấn toàn thân nàng ở trong áo khoác ngoài, quấn kỹ càng nên cũng không lạnh.

Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, trong lúc nhảy lên xuống đã đi được rất xa. A Lê ôm chặt hắn, vừa căng thẳng lại vừa phấn khích.

Ước chừng nửa khắc sau thì Dung Từ dẫn nàng đến một tòa lầu cao.

Đi vào căn phòng trên đỉnh lầu, A Lê phát hiện bên trong đã chuẩn bị xong lửa than, còn có điểm tâm và trái cây.

A Lê tò mò đánh giá chung quanh, nói: “Đây là nơi nào?”

“Trường Thiên các.” Dung Từ nói: “Tòa lầu cao nhất của Kinh Thành.”

A Lê kinh ngạc nói: “Nhưng mà không phải nơi này không cho phép người đến sao? Bên dưới lầu là lâm viên Hoàng gia, bình thường cho để cho người khác lên đây.”

Nhưng mà lời vừa dứt thì nàng lại cảm thấy Dung Từ ca ca không giống vậy, hắn là Thế tử Duệ Vương phủ, cũng xem như người Hoàng gia, đi đến nơi như vậy cũng sẽ không có ai ngăn cản hắn.

A Lê yên tâm thoải mái ngồi xuống, hỏi: “Khi nào pháo hoa bắt đầu? Năm mới sắp đến rồi chứ?”

Nàng ngồi cạnh chậu than, ánh lửa hơi đỏ, phản chiếu gương mặt mềm mại nhu mì của nàng.

“Sắp rồi.” Dung Từ đi qua, hỏi nàng: “Có muốn uống rượu không?”

“Ta có thể uống không?” A Lê vui vẻ nói.

Dung Từ nhếch môi rồi nói: “Ngày thường không cho phép nàng uống nhưng mà hôm nay là ngoại lệ.”

Hắn ở bên cạnh lấy ra một chung bạc, rót rượu nếp Tử Trúc vào bên trong, sau đó đặt ở trên lò để hâm nóng.

“Hôm nay cho phép nàng uống hai ly.”

“Tuyệt quá!” A Lê hoan hô, nhào qua ôm lấy cánh tay của hắn rồi nũng nịu nói: “Dung Từ ca ca thật tốt!”

Nhưng mà lời nói xong thì nàng thấy Dung Từ mỉm cười yên lặng nhìn nàng.

A Lê hậu tri hậu giác hiểu rõ nàng lại quên rồi, hai người đã không còn như lúc nhỏ nữa, có nhiều chuyện… Phải dè dặt chút.

Nàng ngượng ngùng buông cánh tay của hắn ra, nhỏ giọng nói nhanh một câu: “Cảm ơn Dung Từ ca ca.”

Sau đó nàng ngồi thẳng người.

Dung Từ hâm rượu xong thì chia ra hai ly, một ly đưa cho A Lê, một ly để lại cho hắn.

Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông. Hai người ăn ý dừng lại, yên lặng chờ đợi.

Chuông đánh một trăm lẻ tám lần, năm mới đã đến. Ngay sau đó một cột khói bay lên không trung, pháo nổ ầm ầm bên ngoài cửa sổ, nở ra một đóa hoa to lớn.

Ánh sáng rực rỡ kia chiếu sáng ngắn ngủi ở trong phòng, A Lê có thể nhìn rõ gương mặt của Dung Từ.

Dung Từ cũng đang nhìn nàng, trong con mắt giống như đang dâng trào cái gì đó.

A Lê sửng sốt một chút, lúc nàng muốn nhìn kỹ thì ánh sáng lại tối đi.

Nàng nâng ly rồi nói: “Dung Từ ca ca, năm mới vui vẻ!”

Dung Từ cũng nâng ly rồi nói: “A Lê, năm mới vui vẻ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK