Trong một trạch viện phong cách cổ xưa núp trong ngõ nhỏ hẻo lánh, trước cửa treo một ngọn đèn dầu lờ mờ.
Một người khoác áo tơi đi tới từ đằng xa, bước chân y vội vàng dừng trước cửa, sau đó nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Không lâu sau, người trong nhà mở cửa.
“Thế tử gia đã đi nghỉ chưa?”
“Chưa đâu, mau vào đi.”
Người mặc áo tơi lập tức vào nhà, ngước mắt nhìn về phía cửa sổ phía đông đang sáng đèn, rồi nhanh chóng qua đó.
“Thế tử gia.”
Thị vệ lấy ra một phong thư từ trong ngực, phong thư này không giống văn kiện cơ mật thường ngày, giấy viết thư là giấy Tuyên Thành tốt nhất, bên trên gắn cánh hoa bằng vàng lá, nếu ngửi kỹ, còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng.
Y nói: “Đây là thư gửi đến từ Kinh Thành.”
Vừa nhìn đã biết phong thư này là do nữ tử viết, nhưng một phong thư khuê các như vậy lại do khoái mã trong quân đôi truyền đến, không cần nói cũng biết, chắc chắn là vị tiểu thê tử chưa xuất giá kia của Dung Thế tử ở Kinh Thành đưa tới.
Người theo bên cạnh Dung Từ đều biết, trong mắt trong mắt, hắn để ý đến thứ gì nhất. Như lần này, người nhận được phong thư kia không hề nghĩ nhiều mà đội mưa đưa tới ngay trong đêm.
Quả nhiên, sau khi trông thấy lá thư, Dung Từ lập tức ngừng cuộc nói chuyện với người khác.
“Đem qua đây.”
Hắn nhận lấy lá thư, ngồi dưới ánh nến, chậm rãi mở ra xem, chỉ hai trang ngắn ngủn thôi, nhưng hắn đã xem rất lâu.
Đọc thư xong, sắc mặt Dung Từ trở nên ôn hòa, chậm rãi gấp lá thư lại bỏ vào trong tay áo.
“Bên phía Kinh Thành có động tĩnh gì không?”
Thị vệ trả lời như bình thường: “Trong hai tháng thế tử gia rời đi này không xảy ra chuyện gì lớn. Tháng trước Trấn Quốc đại tướng quân lại được phong thưởng, còn có Chu đại nhân - Hộ Bộ Thị lang bị Ngự Sử Đài vạch tội thu nhận hối lộ, đã cắt chức tạm thời đợi điều tra.”
Thấy Dung Từ vẫn đang chờ đợi, thị ngẫm nghĩ một lát, rồi nói tiếp: “Còn chuyện về A Lê cô nương.”
“Nàng ấy sao rồi?”
“Sắp tới kỳ tốt nghiệp thư viện rồi, A Lê cô nương rất bận rộn, Tống đại nhân và Tống phu nhân thường xuyên tới biệt viện thăm hỏi. Ngoài ra, đầu tháng khi A Lê cô nương đặt nhã gian chữ Thiên ở Túy Hương lâu ăn mừng với bằng hữu cùng thư viện, tiền ăn do Mạnh Các chủ trả.”
“Mạnh Tử Duy?”
“Hôm ấy Mạnh Các chủ đi ăn với một nữ tử ở nhã gian chữ Địa, trùng hợp gặp phải A Lê cô nương.”
Dung Từ gật đầu: “Còn gì nữa không?”
“Còn...”
Thị vệ bấm bụng nói tiếp: “Hạ Ngọc Khanh - Nhi tử của Trấn Quốc Đại tướng quân từng nói chuyện với A Lê cô nương vài lần.”
“Nói chuyện gì?”
“Ám vệ không nghe rõ, Hạ Ngọc Khanh có võ công cao cường, không thể tới gần để tránh bại lộ.”
“Vậy A Lê... Nàng ấy thì sao?”
Thị vệ hơi khó hiểu: “Thế tử gia muốn hỏi điều gì?”
Trầm mặc một lát, Dung Từ nói: “Thôi, lui xuống đi.”
Dung Từ đi đến bên cạnh chiếc bàn, ngồi xuống, vặn bấc đèn sáng hơn chút, rồi cầm bút lên viết thư hồi âm.
...
Hoàng cung.
Minh Huệ đế mặc tẩm bào vẻ mặt âm u ngồi trong nội điện, phi tần trẻ tuổi vừa thị tẩm xong đã được cung nhân yếu ớt dìu ra khỏi tẩm điện.
Thống lĩnh cấm vệ quân quỳ gối bên dưới cung kính cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn lung tung.
“Muộn như vậy rồi, có chuyện gì gấp mà vội vàng báo cáo thế?” Minh Huệ đế hỏi.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ đã tìm được tung tích của Dung Thế tử.”
“Ồ, ở đâu?”
“Vẫn chưa rõ cụ thể ở đâu. Hai tháng trước Dung Thế tử rời kinh, hành tung bất định, gần đây mới nhận được tin tức về hắn từ một khách điếm, chắc là đi về phía Bắc.”
Minh Huệ đế nhíu mày: “Thời điểm này hắn đi về phía Bắc làm gì?”
Thống lĩnh cấm vệ quân quỳ rạp xuống, không dám nói tiếp.
Minh Huệ đế chỉ mới bốn mươi tuổi, nhưng vì ngày nào cũng lâm hạnh cung phi, tinh khí hao tổn nhanh, nên nhìn lại giống như lão già đã qua tuổi năm mươi.
Hơn nữa, Minh Huệ đế và Duệ Vương phủ giằng co nhiều năm như vậy, sự tồn tại của Duệ Vương phủ giống như thanh đao trong lòng ông ta. Đao đặt trong lòng lâu, tâm trí khó tránh khỏi trở nên vặn vẹo. Ngay cả khi lâm hạnh cung phi ông ta cũng thích dùng cách chơi hơi hung ác.
Nhưng mà không biết vì sao, mấy trăm phi tần trong hậu cung lại không một ai có thể sinh ra con trai nối dõi cho Hoàng thượng. Nếu nói Hoàng thượng không thể sinh con cũng không đúng, vì vẫn có phi tần sinh được nữ nhi rồi. Chính vì nguyên nhân này, mới có vài lời đồn đãi mơ hồ trong dân gian, nói rằng Hoàng đế vô đức, bị trời cao trừng phạt.
Lời đồn này lọt vào tai Minh Huệ đế, khiến tâm trạng ông ta càng ngày càng nóng nảy, cũng khiến mong muốn sinh nhi tử nối dõi của ông ta càng bức thiết hơn. Có khi ông ta còn lâm hạnh phi tần trong thời gian hạ triều tạm nghỉ.
Một lát sau, giọng nói nham hiểm hung ác của Minh Huệ đế vang lên: “Không quan tâm hắn đi làm gì, lần rời kinh này, phải khiến hắn không thể sống sót quay về.”
“Vâng.” Thống lĩnh cấm vệ quân nhận lệnh.
...
Đầu mùa thu, trời mưa liên tục nhiều ngày, cơn mưa mùa thu khiến người ta khó chịu, tự dưng sinh ra nỗi buồn vô cớ.
A Lê đọc sách trong thư phòng một lát, sau đó khép sách lại nằm bò ra bàn.
“Sao Dung Từ ca ca vẫn chưa về nhỉ? Đã sang thu rồi, đã hứa đợi chàng ấy về sẽ uống rượu ngắm trăng cùng nhau rồi.”
Ngưng Sương bưng trà vào, nghe thấy lời này lại buồn cười.
“Cô nương muốn Dung Thế tử về, hay là muốn uống rượu ngắm trăng?”
“Đều muốn.” A Lê nói: “Bây giờ đã qua ba tháng rồi, vậy mà chàng ấy nói lâu nhất không quá ba tháng, đồ lừa đảo!”
Nằm bò ra bàn một lát, A Lê lại mở ngăn kéo lấy thư Dung Từ viết ra xem.
Sau khi rời kinh, hắn viết cho nàng tất cả ba phong thư, mỗi tháng một phong, nhưng mà không biết vì chuyến đi của hắn quá nhàm chán hay do con người hắn nhàm chán nữa, mà nội dung trong thư không hề kể về những thứ hắn trông thấy, những điều hắn nghe được bên ngoài, ngược lại dặn dò rất dài dòng về việc học của nàng, bảo nàng không được lười biếng vân vân.
A Lê đọc nhanh như gió, xem một lát lại bỏ thư về ngăn kéo, rồi bĩu môi: “Ngoài câu cuối cùng khi nào quay về sẽ mang quà cho ta ra, những chữ khác không chữ nào dễ nghe hết.”
Ngưng Sương cười nói: “Chắc là không lâu nữa Dung Thế tử sẽ quay về thôi.”
“À phải rồi.” Ngưng Sương lấy ra một tấm thiệp mời từ trong tay áo: “Đây là thiệp mời do Đông Bình Hầu phủ đưa tới, Hứa tiểu thư mời cô nương đi uống trà, cô nương có thời gian rảnh không?”
Hứa tiểu thư mà nàng ấy nói chính là Hứa Bội Linh.
Từ lần gặp trước ở Túy Hương lâu, còn có Mạnh Tử Duy ở giữa giới thiệu, quan hệ giữa hai người phát triển thành bạn thân rồi.
Hứa Bội Linh vừa gặp mà như đã quen biết nàng từ lâu, ban đầu A Lê còn nghĩ nàng ấy là biểu muội của Tô Tuệ, có lẽ định tiếp cận nàng với mục đích gì đó. Nhưng mà sau khi tiếp xúc vài lần nàng phát hiện ra, cô nương này không có chút tâm cơ nào, ngây thơ lương thiện còn nhiệt tình, rất dễ kết thân.
A Lê cầm tấm thiếp mời lên xem: “Đầu tháng sau à, chỉ sợ ta không rảnh rỗi.”
“Đầu tháng không phải đúng vào ngày nghỉ tắm gội của cô nương sao?” Ngưng Sương nói: “Mấy ngày nay cô nương học hành vất vả cũng mệt mỏi rồi, ra ngoài uống trà thả lỏng một chút cũng được.”
Dung Thế tử chậm chạp không quay về, cứ tiếp tục như vậy, bệnh lười sẽ ngấm vào xương cô nương của các nàng mất thôi. Ngưng Sương cho rằng chẳng thà ra ngoài đi dạo một lát, gặp bạn bè nói chuyện giải khuây, tâm trạng sẽ tốt lên một chút.
“Được rồi.” Ngẫm nghĩ một lát, A Lê gật đầu.
...
“Thế tử, băng qua con sông phía trước là tới Đạt Lộc sơn, đến lúc đó lại nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục gấp rút lên đường quay về Kinh Thành.”
Dung Từ gật đầu, sắc mặt hơi tiều tụy.
Theo kế hoạch ban đầu ba tháng sẽ về kinh, nhưng phía Bắc có chút chuyện trì hoãn, nên tự dưng bị chậm lại hơn nửa tháng. Để có thể mau chóng quay về Kinh Thành, hắn đã cưỡi ngựa liên tục không ngừng nghỉ suốt hai ngày hai đêm.
“Trước mắt đã sắp đến địa giới Kinh Thành, Thế tử có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.”
Thị vệ tưởng rằng hắn sợ gặp phải thích khách trên đường, nên mới gấp rút lên đường cả ngày lẫn đêm. Bây giờ đã sắp tới Kinh Thành, có lẽ có thể yên tâm nghỉ tạm rồi.
Dung Từ không nói gì, siết chặt dây cương thúc ngựa một tiếng phóng thẳng qua sông.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, cánh đồng bát ngát yên tĩnh, mây mù trên núi xung quanh như ma quỷ bay lượn cuối chân trời.
Sau khi lên bờ, thị vệ dẫn đầu tiếp tục dò đường.
Không ngờ, vừa đi không bao lâu hai thị vệ kia lập tức chạy quay lại.
“Có mai phục! Rút lui!”
Lúc này Dung Từ đang qua sông, nghe tiếng kêu mau chóng quay đầu lại, nhưng mà đã không kịp nữa rồi. Đá dưới lòng sông trơn tuột, ngựa đi rất chậm, vừa quay đầu vào bờ, cách đó không xa tên đã bay tới dày đặc như mưa.
Đám thị vệ lập tức rút kiếm ra bảo vệ hắn: “Thế tử đi mau! Để thuộc hạ ở lại ứng phó!”