Nàng xem thử nhiệt độ nước như nào rồi mới nhúng khăn xuống rồi lại vắt ráo khăn.
Dung Từ nhìn động tác của nàng chằm chằm, bình tĩnh hỏi: “Đêm qua ngủ ngon không?”
“Ừm, ngủ rất ngon.” A Lê dùng khăn nhẹ nhàng lau qua cổ hắn: “Dung Từ ca ca, đêm qua chàng dùng hương gì cho ta vậy? Ta ngủ dễ chịu lắm.”
“Là một loại hương dùng thảo dược chế thành.” Dung Từ đáp: “Nếu nàng thích thì ta sẽ cho người cầm chút qua cho nàng.”
“Mua ở cửa hàng nào vậy? Sao trước kia ta chưa từng thấy bao giờ?”
“Mấy ngày trước ta được người ngoài tặng.”
“À.”
A Lê xoay người, hơi nghiêng mình về phía trước, kề rất gần Dung Từ, mùi hương trên người nàng thong thả quấn lấy mũi Dung Từ.
Động tác của nàng dịu dàng, sau khi lâu xong một bên nàng đổi khăn lau tiếp bên kia rồi lại cho khăn vào chậu giặt.
Tới chỗ có vết thương nàng còn dừng lại tiếp đó chấm khăn lau từng chút một.
Chuyện vốn chỉ làm nhoáng cái là xong lại được nàng giày vò gần nửa khắc đồng hồ.
Dung Từ cũng bị tra tấn suốt nửa khắc đồng hồ.
Không phải vì vết thương đau, cũng không phải vì nàng lau không dễ chịu.
Mà là…
Không khí trong phòng quá quyến rũ, hương thơm quẩn quanh, bàn tay trắng nõn ấm áp của nàng, dáng vẻ nàng cúi đầu rũ mi, dịu dàng xinh đẹp.
Lại nói giờ đang là buổi sớm, đúng thời khắc hắn dồi dào sức sống, khó kìm lòng nhất, thế là một ngọn lửa kỳ quái chàm chậm nhen lên trong người hắn.
Nhiều lần, hắn đã muốn kéo nàng vào lòng, rồi mạnh bạo…
Nghĩ tới đây, hầu kết Dung Từ giật giật, giọng hắn hơi khàn khàn: “A Lê, xong chưa?”
“Sắp xong rồi.” A Lê nói: “Không thể để vết thương bị dính nước được nên chỗ này phải cẩn thận chút.”
“Không cần…” Cẩn thận vậy đâu.
“Dung Từ ca ca đừng nhúc nhích, ta đi giặt khăn cái đã.”
“...”
Gần đây, càng lúc hắn càng chẳng thể nào coi nàng như một tiểu cô nương mà đối đãi nữa rồi.
.
Lau người giúp hắn xong, A Lê ra ngoài cho người dọn thức ăn lên, tự mình thổi nguội cháo cho hắn còn dặn hắn ăn từ từ.
Dáng vẻ này hệt như một thê tử hiền lành vậy.
Dung Từ ngồi phía đối diện, lẳng lặng nhìn nàng.
“Dung Từ ca ca.” Lát sau, A Lê giương mắt nhìn hắn: “Nhìn gì đấy? Trên mặt ta có gì sao?”
Im lặng một thoáng, Dung Từ đáp: “A Lê, nàng cũng nên về thư viện đi, tránh trì hoãn việc học.”
“Ta về thư viện cũng chỉ học những sách ấy, hơn nữa nếu không hiểu chẳng phải còn có Dung Từ ca ca đây mà?”
“Nhưng nàng ở đây, bá phụ bá mẫu có biết không?”
Tuy hai người có hôn ước nhưng đã nay không thể như ngày bé được. Ngày bé, Dung Từ đón A Lê tới hẻm Ngự Mã hay dẫn nàng ra ngoài chơi, dù cách hai ngày sau mới đưa nàng về cũng không thành vấn đề.
Nhưng giờ đây bọn họ đều đã lớn, có lẽ không lâu nữa sẽ thành thân.
Thành thân…
Nhớ tới chuyện này, Dung Từ dừng lại.
Hai đời trước, A Lê đều gả cho hắn khi nàng đang tuổi mười sáu, đời này, sang năm là nàng sẽ qua tuổi mười sáu.
Sắp rồi.
Có lẽ chuyện thành thân cũng đưa ra để bàn luận được rồi.
Đột nhiên, tâm trạng của hắn tốt hẳn.
“Thôi, nếu nàng không muốn về thư viện vậy ở thêm hai ngày nữa cũng được.”
Hôm nay hắn nói chuyện khó hiểu quá, A Lê ngẩng đầu nhìn hắn mang theo chút lạ kỳ.
Sau khi ăn sáng cùng Dung Từ, A Lê về thư phòng đọc sách. Giữa trưa, nghe nói Dung Từ đã ra ngoài, nàng ăn trưa một mình.
Buổi trưa sau khi nàng tỉnh lại, biết được Mạnh Tử Duy tới đây, đang nói chuyện với Dung Từ ở thư phòng.
Trong thư phòng.
“Ý của Hạ Bách Châu đã rất rõ ràng, ông ta nói nếu Duệ Vương phủ có năng lực cứu Hạ gia và Hạ gia quân, vậy ý của Hạ Ngọc Khanh chính là ý của ông ta.” Mạnh Tử Duy nói.
“Hạ Ngọc Khanh đâu rồi?”
“Phủ tướng quân đang có cấm quân trấn giữ, ban ngày hắn không tiện tới đây.”
Mạnh Tử Duy nói: “Trước đó ngươi bảo ta để mắt Diêu Thăng Bình và tiểu thiếp của hắn ta thật sát sao, hiện đã có manh mối.”
Dung Từ im lặng lắng nghe.
Mạnh Tử Duy nói tiếp: “Chẳng phải trước đây ta đã nói với ngươi trong điền trang của tiểu thiếp kia có mời mười mấy tú nương tới may xiêm y sao? Thật ra không phải họ tới đây may xiêm y, mà là…”
Y ra vẻ thần bí: “Ngươi đoán xem.”
Dung Từ biểu cảm ngay đơ, không muốn để ý tới lắm nhưng vẫn đáp: “Long bào.”
“?”
Mạnh Từ Duy ngơ ngác: “Không phải chứ… Sao ngươi biết?”
“Đoán.”
“...”
Tâm trạng Mạnh Tử Duy rối rắm, y nói: “Long bào kia được đưa tới tổ trạch Hạ gia ngay trong đêm, xem ra chúng muốn Hạ Bách Châu phải ôm tội cho bằng được.”
“Chúng ta có cản không?” Y hỏi.
“Không cần.” Dung Từ nói: “Cứ cho Diêu Thăng Bình làm loạn đi, càng loạn càng tốt, vừa hay chúng ta có thể lợi dụng cơ hội lần này diệt trừ một số người.”
Mạnh Tử Duy mở Dục Quang các, chỉ để phụ trách thu thập tin tức từ các phương, y không am hiểu những âm mưu quỷ kế trong triều đình này. Dung Từ nói vậy, dù y nghe chỗ hiểu chỗ không nhưng không biết vì sao y lại tin tưởng Dung Từ có thể lợi dụng chuyện này làm mưa làm gió.
Mạnh Tử Duy là người ham thích trò vui không ngại lớn chuyện, trong mắt y lờ mờ sự hưng phấn.
Trong phòng hai người đang bàn chuyện thì bên ngoài có người cất tiếng gọi “A Lê cô nương”.
Hai người giương mắt nhìn qua, thấy A Lê đang đứng ở cửa, trên tay còn bưng cả thuốc.
“A Lê.” Dung Từ gọi nàng: “Vào đi.”
“Tử Duy ca ca cũng tới sao?” A Lê nhún chân chào.
Mạnh Tử Duy nhìn thấy A Lê liền nhớ lại lần hy sinh một trăm lượng bạc vô ích ở Túy Hương lâu lần trước.
Tuy nói y nhiều bạc, chẳng thiếu chút tiền ấy nhưng y đường đường là các chủ Dục Quang các lại bị một tiểu nha đầu qua mặt, lộ ra ngoài thì mất mặt lắm.
Y ho khan một cái rồi nói: “A Lê tới đúng lúc lắm, có người nhờ ta chuyển lời cho muội đây.”
“Ai?” A Lê di dỏm nhìn y: “Hẳn là Hứa Bội Linh nhỉ?”
“...”
Hai phu thê này rốt cuộc là thế nào vậy, y muốn nói gì cũng đoán được cả.
Mạnh Tử Duy nói: “Lần trước Dung Từ bị thương nên muội chưa tham gia tiệc trà được, Hứa cô nương hỏi muội có chuyện gì, ta không nói với nàng ấy. Nhưng nàng ấy bảo ta chuyển lời cho muội, nếu có rảnh thì hưu mộc* tới đi thưởng hoa quế với nàng ấy.”
*Hưu mộc: là ngày nghỉ, mười ngày sẽ được nghỉ một lần.
Nhắc tới hoa quế, A Lê chợt nhớ tới: “Phải nhỉ, hoa quế ở Nam Diên tự nở rồi, giờ đang là mùa ngắm hoa ngắm trăng mà.”
Nhưng sau đó nàng lại tiếc nuối nói: “Tiếc quá, Dung Từ ca ca vẫn đang bị thương, không uống rượu được.”
“Uống rượu gì?” Mạnh Tử Duy hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi còn trộm hẹn nhau đi uống rượu nữa sao?”
Dung Từ bưng bát chậm rãi uống thuốc, không nói gì.
A Lê ngang ngược trừng mắt nhìn Mạnh Tử Duy: “Thế thì sao, không được à?”
“Được được được…” Mạnh Tử Duy chậc chậc hai tiếng rồi thở dài mát mẻ: “Có người phong hoa tuyết nguyệt, có người lao lực làm việc, không so được! Không so được!”
Dung Từ buông bát thuốc xuống, đuổi người đi không chút lưu tình: “Nói hết chuyện thì ngươi đi được rồi.”
Mạnh Tử Duy: “...”
Sau khi Mạnh Tử Duy đi về, A Lê dần thu nụ cười lại.
Nàng chần chờ một thoáng rồi hỏi: “Dung Từ ca ca, có phải Hạ Đại tướng quân… bị oan không?”
Dung Từ quay đầu: “Sao nàng lại hỏi vậy?”
A Lê nói: “Ta ra ngoài nghe nói thế, rất nhiều người bàn luận về chuyện này nhưng ta không tin Hạ tướng quân là người như vậy.”
“Vì sao nàng không tin?”
“Hạ tướng quân đã chinh chiến nửa đời người, binh quyền trong tay ông ấy không phải chỉ mới ngày một ngày hai, nếu muốn tạo phản sao phải chờ tới bây giờ?” A Lê nói tiếp: “Ba năm trước là thời cơ tốt nhất mà, lúc đó trong có thiên tai sơn tặc, ngoài có Hung Nô xâm phạm. Hạ tướng quân hoàn toàn có thể ngắm mắt làm ngơ, dứt khoát một mình chiếm núi làm vua không hơn sao? Nhưng ông ấy đánh giặc Hung Nô, bình định uy hiếp nơi biên cảnh, còn dẫn theo thê nhi khải hoàn về kinh, người như vậy, sao có thể là người tạo phản?”
Ánh mắt Dung Từ thoáng rung động.
A Lê của hắn, tuy chỉ là nữ tử khuê các nhưng cách nhìn nhận mọi chuyện của nàng lại thấu tỏ hơn những người kia.
Một nửa số người ở Kinh Thành đều đang bàn luận lòng muốn tạo phản của Hạ Bách Châu, trong đó có không ít những học sĩ văn nhân đã đọc đủ thứ thi thư, cũng có biết bao trọng thần triều đình.
Nhưng những người này lại bôi nhọ bậc anh hùng như Hạ Bách Châu một cách trắng trọn, cũng bôi nhọ mười vạn Hạ gia quân đã vì quốc gia này mà đầu rơi máu chảy.
“Chuyện của Hạ tướng quân, tạm thời ta chưa rõ, Đại Lý tự sẽ điều tra.”
“Vậy liệu Hạ tướng quân có rửa sạch được oan khuất không?”
Dung Từ hỏi: “Chẳng phải nàng đang ôn bài sao? Sao lại quan tâm tới chuyện quốc gia đại sự rồi?”
“Thánh nhân đã giảng, hưng vong của một quốc gia là trách nhiệm của mọi người mà. Sao ta có thể không quan tâm chứ? Huống hồ…” A Lê nói: “Hạ Ngọc Khanh là đồng môn của ta, mặc dù hắn hơn đáng ghét nhưng lòng dạ không xấu. Bây giờ đột nhiên nhà hắn gặp khó khăn, cũng khiến người ta thổn thức.”
Hạ Ngọc Khanh từng âm thầm giúp đỡ A Lê, chuyện này A Lê biết được nhờ Sài Dung Dung nói. Lúc đó vì chuyện tranh tài mã cầu mà không biết người phương nào truyền tin đồn rằng nàng động tay động chân với đội của Tô Tuệ khiến bọn họ phát huy không ổn định.
Sau đó Hạ Ngọc Khanh tìm người phát tán lời đồn kia tới, cũng không biết hắn ta đã bức cung kẻ ấy thế nào mà người kia thừa nhận tin đồn nhảm là vu oan hãm hại, lúc này A Lê mới được trả lại sự trong sạch.
Nhưng bây giờ, Dung Từ nghe nàng nói vậy, hắn chợt im lặng.
Hắn âm thầm quan sát sắc mặt của A Lê: “Vì Hạ Ngọc Khanh là đồng môn của nàng hay vì nàng tiếc anh hùng, tiếc tướng tài?”
“Cả hai.” A Lê đáp: “Hạ tướng quân là đại anh hùng, không nên chết oan uổng.”
Dung Từ gật đầu: “Ta biết rồi.”
Khi A Lê bưng chén thuốc lui ra ngoài, hắn chợt mở miệng nói: “A Lê, nàng muốn ngắm trăng uống rượu cũng không khó. Chờ vết thương lành, ta sẽ uống cùng nàng.”