Nàng xoa trán: "Ngưng Sương tỷ, hôm qua ta uống tới lúc nào?"
Uống tới lúc nào thì Ngưng Sương không biết, nghe nói tới giờ Hợi thì ánh nến trên lầu các đều tắt, không nghe thấy giọng nói của cô nương nhà bọn họ, cũng không thấy Dung Thế tử và cô nương xuống khỏi lầu các.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ trôi qua, Dung Thế tử mới gọi người lên đốt đèn, sau đó thì ôm cô nương trở về phòng ngủ.
"Có lẽ giờ Tý?" Ngưng Sương hỏi: "Rốt cuộc hôm qua cô nương đã uống bao nhiêu thế? Lúc Dung Thế tử đưa cô nương trở về, cô nương đã say mèm rồi."
A Lê ảo não, lại có chút xấu hổ: "Ta cũng không biết, hôm qua sắc trời đêm đẹp, vô tình uống quá mấy ly."
"Đúng rồi, bây giờ là giờ nào rồi?" A Lê vội vàng xuống giường: "Ta còn phải đi tới thư viện nữa."
Ngưng Sương buồn cười: “Cô nương không đi được đâu, bây giờ đã là giờ Thìn khắc hai rồi.”
"Hả!" A Lê vỗ đầu.
"Có điều cô nương đừng lo lắng." Ngưng Sương nói: “Dung Thế tử đã phái người đi xin nghỉ một ngày giúp cô nương rồi, hôm nay cô nương ở trong biệt viện nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
"Dung Từ ca ca đâu?" A Lê hỏi.
"Vừa sáng sớm Dung Thế tử đã ra ngoài, không biết là đi đâu rồi."
Vừa dứt lời, một tiểu tỳ nữ đã vội vàng tới báo cáo: “Cô nương, trong nhà có khách tới, nói là tìm Dung Thế tử, nhưng Dung Thế tử không ở đây, người kia nói là tìm cô nương cũng được.”
"Ai?"
"Hắn nói là đồng học của cô nương, tên Hạ Ngọc Khanh."
A Lê sững sờ, Hạ Ngọc Khanh tới?
“Ngưng Sương, mau rửa mặt thay y phục cho ta.”
Trong đại sảnh, Hạ Ngọc Khanh đứng dưới một bức tranh chữ, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.
A Lê mặc một chiếc váy hoa dài màu trắng nhạt, gương mặt nàng mộc mạc không chút son phấn, nhưng lại đẹp như hoa nhài nở rộ lúc sáng sớm.
Hạ Ngọc Khanh có chút hoảng, mãi đến khi nàng đi vào mới thu hồi lại tầm mắt.
"Hạ công tử… " A Lê dặn dò tỳ nữ dâng trà, sau đó nói: “Ngươi tới tìm Dung Từ ca ca sao?”
Nhà Hạ Ngọc Khanh gặp nạn, trên người không còn dáng vẻ kiêu ngạo, tùy tiện như lúc trước, gương mặt tuấn tú hơi cúi xuống, trong mắt vẫn còn mấy tia máu đỏ, hiển nhiên là những ngày này bôn ba xử lý chuyện nhà thâu đêm suốt sáng không ngủ.
Chẳng biết tại sao, vốn dĩ A Lê nên ghét dáng vẻ kiêu căng của hắn ta, nhưng lúc này thấy khí thế của hắn ta đã thu liễm lại thì vẫn có chút đồng tình.
Hạ Đại tướng quân bị vu cáo hãm hại phải ở trong ngục, chỉ trong một đêm Hạ gia to lớn đã lung lay, nói đổ là đổ.
A Lê không biết nên an ủi như thế nào, nàng dịu dàng nói: "Hạ công tử đừng buồn, chắc chắn Hạ Đại tướng quân là bị người khác vu oan, nhất định Đại Lý Tự sẽ tra rõ."
Nghe vậy, Hạ Ngọc Khanh ngước mắt lên: "Ngươi tin là phụ thân ta bị oan uổng?"
"Ta..."
A Lê đột nhiên có chút quẫn bách, loại chuyện này không nên để một nữ tử khuê các như nàng phán xét.
Nhưng nàng vẫn nói: "Hạ tướng quân đã lập được vô số công lao hiển hách cho triều ta, bởi vì phía Bắc có quân Hạ gia ở đó nên bách tính mới được sống yên ổn. Hạ tướng quân thương xót trong lòng, trung quân báo quốc, tất nhiên là ta tin tưởng vại đại anh hùng như vậy rồi."
Nàng vừa dứt lời, trong gian nhà chính im lặng tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Đôi mắt Hạ Ngọc Khanh trong suốt, chăm chú nhìn nàng.
Lát sau, hắn ta miễn cưỡng nở nụ cười. Nụ cười này đã để lộ ra sự cương quyết và càn rỡ từ trong xương cốt.
Đến ánh mắt nhìn A Lê cũng trở thành không kiêng kỵ gì cả.
"Tống Cẩn Ninh." Hắn ta hỏi: "Có phải nàng thích ta không?"
A Lê kinh ngạc.
Người này... Sao đang yên đang lành lại đột nhiên ngả ngớn rồi?
Mới vừa rồi nàng còn thương xót cho nhà hắn ta gặp nạn, nhưng bây giờ xem ra, từ trong xương cốt người này đã là một kẻ điên cuồng, chuyện lớn như vậy rồi cũng không thể khiến hắn ta thay đổi tính nết.
A Lê vừa tức vừa ngượng.
Dù sao thì nàng cũng không quen thân với Hạ Ngọc Khanh, bị hắn ta hỏi là “Có phải nàng thích ta không?” ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, bất kể là ai cũng đều sẽ thấy khó chịu.
"Hạ Ngọc Khanh!" A Lê dứt khoát không khách khí nữa, nàng tức giận trừng hắn ta: “Ngươi rất không đứng đắn, ta đang nói chuyện của Hạ tướng quân với ngươi đấy.”
Hạ Ngọc Khanh không để bụng nói: “Nói chuyện nhà ta cũng không ảnh hưởng tới việc nàng thích ta mà.”
Hắn ta ung dung đi tới một bên ngồi xuống: "Tống Cẩn Ninh, hay là nàng hủy bỏ hôn ước với Dung Thế tử đi, gả cho ta là được rồi."
Hắn ta càng nói càng không ra sao, A Lê nghe thế thì mặt đỏ bừng, há miệng một lúc lâu cũng không biết nên mắng hắn ta thế nào.
Cuối cùng giậm chân, liếc hắn ta một cái rồi đi.
Nàng đi vội vàng, cho nên không nhìn thấy người đang đứng ở trên hành lang đối diện.
Dung Từ vừa trở về từ bên ngoài, trên người vẫn còn dính sương. Những lời mà hai người vừa mới nói hắn đều nghe được rất rõ ràng, vẻ ngượng ngùng trên mặt A Lê hắn cũng nhìn thấy rõ.
Hạ Ngọc Khanh hỏi có phải nàng thích hắn ta không, nàng ngại cái gì?
Sau khi A Lê ra khỏi cửa, Hạ Ngọc Khanh nghiêng đầu đối mắt với Dung Từ.
Võ công của hắn ta tốt, thính lực cũng mạnh hơn người thường, đã biết Dung Từ tới đây từ lâu, những lời vừa nãy cũng là cố ý nói như vậy. Hắn ta thường xuyên bất lợi trước mặt Dung Từ, nhưng lần này khiến cho hắn uống một đống giấm là được rồi.
Dung Từ đứng cách sân nhà đối mặt với Hạ Ngọc Khanh, sau đó nhấc chân lên chậm rãi đi tới.
"Hạ công tử tới đây sớm như vậy, có được tin tức gì rồi?"
Cuối tháng mười, Đại Lý Tự tra ra một số chứng cứ tạo phản của Hạ Bách Châu.
Đầu tiên, phát hiện ra chuyện tham ô lương bổng trong quân doanh của Hạ Bách Châu.
Nhắc ra thì chuyện này xảy ra vào ba năm trước, Hung nô xâm phạm biên giới, Hạ Bách Châu dâng tấu xin khai chiến. Lúc đó triều đình cực kỳ coi trọng trận chiến này, bất kể Hạ Bách Châu đòi lương thực hay đòi tiền gì cũng đều thỏa mãn.
Quả nhiên trận đánh này của Hạ Bách Châu không phụ thánh ân, chiến đấu kịch liệt với Hung nô ba năm, cuối cùng cũng thắng rồi. Chỉ có điều trong thời gian ba năm này, Hạ gia quân liên tục đòi lương bổng hơn chục lần.
Sau khi Đại Lý Tự điều tra kỹ càng, phát hiện ra lương bổng của triều đình phát ra lại có một phần bị tham ô. Trước đây bởi vì quân của Hạ gia đang đánh trận nên không có ai nhắc tới chuyện này, nhưng lần này Hạ Bách Châu vào ngục, sau ba năm chuyện này lại được nhắc lại một lần nữa.
Tham ô lương bổng, như vậy đã đủ để trị tội của Hạ Bách Châu rồi.
Thứ hai, có người tố cáo rằng tộc nhân của Hạ gia lợi dụng quyền thế của Hạ gia để vơ vét của cải của thân hào nông thôn, mà rõ ràng Hạ Bách Châu biết rõ mọi chuyện còn bao che giấu giếm, một tay che trời, rõ ràng là không đặt pháp luật của triều đình vào mắt, cũng không kính trọng thiên tử đứng đầu.
Bao che tộc nhân, mặc nhiên để bọn họ gây hại cho bách tính, Hạ Bách Chu lại có thêm một tội lớn.
Thứ ba, cũng chính là chứng cứ mưu phản trực tiếp nhất của Hạ Bách Châu.
Đại Lý tự đã lục soát ra long bào ở trong nhà tổ của Hạ gia, nghe nói long bào được đậy kín trong một rương gỗ, được chôn trong tủ bí mật ở thư phòng của Hạ Bách Châu.
Những chứng cứ này được đưa ra, cả triều đình đều xôn xao.
"Hạ tướng quân thật sự có lòng tạo phản!"
"Không ngờ tới Hạ tướng quân lại là người như vậy!"
“Lúc đầu ta còn biện minh với người khác rằng chắc chắn ông ta bị oan, thật đúng là nhìn lầm người mà!”
Lúc này, Hoàng đế hạ chỉ tịch thu tài sản của Trấn Quốc tướng quân phủ, nhốt tất cả vào đại lao, mười ngày sau sẽ vấn trảm Trấn Quốc tướng quân.
Sau khi tội danh của Hạ Bách Châu được xác nhận, nơi càng xôn xao hơn nhân gian chính là trên triều đình.
Tất cả những kẻ có mưu mô khó dò chèn ép đối thủ chính trị rối rít bắt tay hành động, túm lấy những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, cố gắng hết sức để đưa người vào băng đảng của Hạ Bách Châu.
Nhất là lấy Diêu Thăng Bình làm chủ, hắn ta phỏng đoán tâm tư của Hoàng đế đã lâu, nắm chắc thời cơ, liệt ra danh sách mười mấy người bị vạch tội lúc thượng triều buổi sáng.
Các quan viên vừa nghe đến tên, còn có gì mà không hiểu nữa chứ?
Diêu Thăng Bình vạch tội tất cả những người qua lại gần gũi với Duệ Vương phủ, xem ra Hoàng đế cũng muốn nhân cơ hội này để kéo Duệ Vương phủ xuống. Cho dù không thể kéo xuống thì khiến cho Duệ Vương phủ nhụt chí cũng được rồi.
Cho nên, sau khi định tội Hạ Bách Châu, tiếp theo đó chính là những người này đều bị áp vào Đại Lý Tự tạm thời cách chức chờ đợi điều tra.
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng bắt đầu chuyển từ Hạ Bách Châu sang Duệ Vương phủ.
Nhưng những năm này Duệ Vương nhàn nhã quy ẩn không tham gia vào triều chính, Dung Thế tử lại trở thành người đại diện của Duệ Vương phủ, mọi người đều đang nhìn xem tiếp theo Dung Từ sẽ làm thế nào.
Nhưng mà Dung Từ lại không làm gì cả.
Mỗi ngày hắn đều tới quan thự làm việc như không có gì liên quan đến mình vậy. Hắn có một chức vụ nhàn hạ ở trong Lại bộ, không có thực quyền gì, làm việc cũng rất nhàn nhã.
Vừa tới thời gian hạ chức, người bên cạnh vẫn đang bận rộn làm việc, hắn thì lại là người đầu tiên đi nhanh nhất.
Đi làm gì thế?
Đi dỗ Tứ cô nương của Tương Dương hầu phủ… Cũng chính là tiểu thê tử chưa qua cửa của hắn.
Mọi người: "..."
Đúng lúc hôm đó lại là sinh thần của Duệ Vương phi.
Theo lý mà nói, lẽ ra phải tổ chức mấy bàn tiệc rượu chúc mừng, nhưng trước mắt Kinh Thành đang không yên bình, Duệ Vương phi bèn bỏ qua suy nghĩ này, chỉ mở một tiệc trà đơn giản trong nhà, mời những phu nhân thân thiết tới uống trà nói chuyện.
Hôm đó A Lê nghỉ ngơi, đã được Dung Từ đón từ biệt viện trở về từ sớm.
Lúc này, Thích Uyển Nguyệt cũng ở đây. Bà ấy dẫn nữ nhi tới trước mặt các vị phu nhân giới thiệu: “Bình thường A Lê nhà ta chỉ quan tâm đến đọc sách, không để ý đến chuyện bên ngoài. Hôm nay vẫn là nhờ dính hào quang của Vương phi thì mới có thể để con bé ra ngoài dự tiệc cùng với ta.”
Các phu nhân phụ họa nói: "Tứ cô nương là một người có bản lĩnh, hiện tại lấy việc học làm trọng, sao có thể rảnh rỗi ra cửa uống trà giống như các quý nữ khác được chứ? Ta còn thực sự ước mình có một nữ nhi thông minh hiểu biết như vậy đó, chỉ hận là không phải là chui từ trong bụng của ta ra.”
Lời này vừa dứt đã chọc cho mọi người cười ồ lên.
A Lê yên tĩnh ngồi bên cạnh mẫu thân, cúi đầu cười chúm chím đóng vai nữ nhi “thông minh ngoan ngoãn”.
Đợi Thích Uyển Nguyệt khoe khoang đủ rồi, các phu nhân cũng khen đủ rồi, nàng mới đi ra sau phòng khách thở một hơi thật dài.
Lúc này, một tỳ nữ đi tới: "A Lê cô nương, Thế tử gia ở Lãm Nguyệt các, mời người qua đó."
A Lê hỏi: "Dung Từ ca ca ở đó một mình sao?"
Tỳ nữ trả lời: "Đúng vậy, Thế tử còn đặc biệt chuẩn bị điểm tâm cho A Lê cô nương nữa."
A Lê theo tỳ nữ đi tới Lãm Nguyệt các, vừa đi tới cửa thì đúng lúc gặp hai người đi từ bên trong ra. Có lẽ là vừa mới nói chuyện với Dung Từ xong, hai người kia nhìn thấy A Lê, khẽ vuốt cằm rời đi.
"Dung Từ ca ca." A Lê đi vào, thấy có mấy phần công báo ở trước mặt hắn, một phần trong đó được mở ra.
Nàng lơ đãng nhìn thấy cái tên… Hạ Bách Châu.
"A Lê." Dung Từ ung dung sửa soạn lại công báo, đặt vào trong ngăn kéo, hỏi: "Sảnh khách bên kia có náo nhiệt không?"
"Náo nhiệt, Vương phi mời rất nhiều phu nhân tới, còn có vài tiểu thư đang chơi ném thẻ vào bình rượu."
Dung Từ đứng dậy, lấy một hộp đồ ăn ở bên cạnh ra: "Đây là đầu bếp vừa làm xong, nàng mau nhân lúc còn nóng nếm thử xem."
Hắn lấy một đĩa điểm tâm ra đặt lên trên bàn.
Điểm tâm được làm rất xinh xắn, cái nào cũng có kích thước như ngón cái vậy, có hình hoa mai, xếp vào trong đĩa ngược lại trông giống như hoa mai rơi xuống đĩa.
Cắn vào trong miệng, mềm mại ngọt ngào, chính là mùi vị mà A Lê thích.
Dung Từ vẫn vừa bày giấy viết chữ, vừa nói: "A Lê ăn trước đi, ta viết thư xong thì sẽ dẫn nàng ra ngoài đi dạo.”
Chần chờ một lát, A Lê hỏi: "Dung Từ ca ca, ta nghe nói Hạ Đại tướng quân đã bị định tội rồi."
Dung Từ ngước mắt lên.
A Lê tiếp tục nói: “Nhưng ta tin chắc chắn rằng Hạ Đại tướng quân là vô tội.”
Dung Từ yên lặng nhìn nàng, mở miệng nói: "Đại Lý Tự tra ra rất nhiều chứng cứ phạm tội."
"Nhưng chứng cớ cũng có ngụy tạo mà."
"Vì sao?" Dung Từ hỏi.
"Cái gì?" A Lê không biết hắn muốn hỏi cái gì.
Dung Từ nói: "Vì sao nàng lại chắc chắn Hạ tướng quân bị oan như vậy?"
"Ta..."
Cũng không biết có phải là ảo giác của A Lê hay không, nàng luôn cảm thấy ánh mắt Dung Từ nhìn nàng có ý nghĩa sâu xa.
Nàng chậm rãi nói: "Ta đã từng nói với Dung Từ ca ca rồi, Hạ tướng quân là đại anh hùng, trước đây ta còn đọc truyền kỳ nhân vật của ngài ấy nữa."
"Chỉ như vậy?"
A Lê không hiểu: "Sao Dung Từ ca ca lại hỏi như vậy?"
Dung Từ nói: "Hạ tướng quân định tội, trên dưới Hạ gia đều vào ngục, bao gồm... Hạ Ngọc Khanh cũng ở trong đại lao của Đại Lý Tự."
A Lê gật đầu: "Ta biết."
"Cho nên..." Dung Từ nhìn chằm chằm vào mắt A Lê: "Nàng hy vọng ta cứu hắn?"
Hắn không nhịn được mà nhớ tới cảnh tượng ở biệt viện ngày hôm đó, Hạ Ngọc Khanh hỏi nàng: "Tống Cẩn Ninh, có phải nàng thích ta không?", nàng không đáp mà lại ngượng ngùng chạy đi.
"A Lê." Hắn mấp máy môi hỏi: “Có phải nàng…”
"Là cái gì?"
"Bỏ đi, không có gì." Dung Từ cụp mắt, cầm bút tiếp tục viết thư.
Nhưng viết được hai chữ hắn lại chợt dừng lại: “A Lê, sau năm mới chúng ta thành thân được không?”
A Lê ngẩn ra.
Sắc mặt kinh ngạc, bất ngờ, còn có mấy phần ngỡ ngàng...
Chỉ duy nhất là không ngượng.
Nàng hỏi: "Tại sao Dung Từ ca ca lại đột nhiên nhắc tới cái này?"
A Lê cảm thấy đề tài này quả thực quá đột ngột, hiện tại thế cục trong Kinh Thành hỗn loạn, hơn nữa nàng còn nghe nói trên triều đình có người tố cáo đảng Duệ Vương, trong đó bao gồm cả Dung Từ ca ca.
Hắn ứng phó với những chuyện này còn chẳng kịp, tại sao lại đột nhiên nhắc tới hôn sự?
Nàng ngây ra một lát, không biết nên trả lời thế nào.
Dung Từ thu hết mọi biểu cảm của nàng vào trong mắt, ánh mắt chán nản: “Ta tùy tiện nói thôi, A Lê không cần để ý.”