Nàng vội vàng đứng dậy kiểm tra: “Dung Từ ca ca, ta đụng phải chỗ nào rồi? Vết thương có đau không?”
Dung Từ lắc đầu, dùng một tay dìu nàng.
“Để ta xem đi, có phải vết thương chảy máu rồi không?”
“Không phải đâu, ta không sao.”
Lúc này Dung Từ chỉ mong nàng mau mau xuống dưới, nha đầu này còn thiếu hiểu biết, nàng thực sự chẳng biết kề sát bên người nam nhân động chạm linh tinh là thách thức như nào với người kia.
Nhất là khi nàng còn đang quỳ gối giữa hai chân hắn…
“Ta không sao.” Dung Từ ngăn nàng lại lần nữa: “Nàng mau cho người dọn đồ ăn lên đi, ta đói rồi.”
Nghe hắn nói vậy A Lê mới dừng lại, sau đó nàng vội vàng nhảy xuống giường đi ra ngoài.
Dung Từ chống người ngồi dậy, cúi đầu nhìn vết thương, cũng mới chỉ mới rỉ chút máu thôi.
Hắn bất đắc dĩ cười khẽ, tầm mắt di chuyển rồi dừng lại bên gối đầu.
Trên chiếc gối mềm bằng gấm màu xanh ngọc có một sợi tóc đen rơi lại. Sợi tóc đen quấn quanh con chim tước thêu trên gối, mang chút kỳ diệu.
Vì đây là phòng ngủ của hắn, chưa từng có một nữ tử nào xuất hiện, lúc này chỉ một sợi tóc của nữ tử rơi lại nơi đây mà sao trông kiều diễm quá.
Mùi hương trên người A Lê còn quanh quẩn trong rèm che tựa một vị thuốc dùng cổ trùng, càng ngửi càng gây nghiện.
Dung Từ cười khổ dựa người ra sau.
Sao hai đời trước hắn chưa từng nhận ra A Lê của hắn lại quyến rũ đến vậy!
Qua trung tuần tháng mười, trên triều chợt xảy ra một chuyện lớn.
Một cuốn sổ gấp vạch tội Trấn Quốc đại tướng quân tạo phản lặng lẽ được dâng lên long án, ngày hôm sau được Diêu Đại học sĩ thuộc nội các tuyên đọc trước triều đình, tức khắc khiến văn võ bá quan khiếp sợ.
Có người khiếp sợ vì Hạ Bách Châu lại tạo phản, có kẻ thì trong lòng đã tỏ tường từ lâu rằng Hoàng đế sẽ không tha cho Hạ Bách Châu công cao hơn chủ, nhưng khiếp sợ vì không ngờ Hoàng đế lại ra tay nhanh tới vậy.
Nội dung trong cuốn sổ gấp vạch tội này có hai điểm, một là kể ra chi tiết chuyện những năm nay Hạ Bách Châu đánh trận ở Bắc Cương làm trái hoàng mệnh, bất kính quân chủ. Hai là thuộc hạ của Hạ Bách Châu chính miệng làm chứng đã từng nghe Hạ Bách Châu nói mớ muốn làm Hoàng đế.
Chuyện thứ nhất nói lớn thì lớn nhưng nói nhỏ thì cũng nhỏ, dựa vào Hoàng đế nhìn nhận thế nào. Đều nói tướng ở bên ngoài có thể không nhận quân lệnh, nếu là ngày trước, khi Hạ Bách Châu còn hữu dụng, những chuyện này trong mắt Hoàng Đế chẳng là gì. Nhưng giờ đây, khi Hạ Bách Châu đã không còn tác dụng mà vẫn nắm binh quyền trong tay, vậy những chuyện này tức khắc chuyển hướng thành “bất kính quân chủ” được rồi.
Về chuyện thứ hai, chỉ là lời tự thuật từ thuộc hạ của Hạ Bách Châu, rốt cuộc có phải là thật hay không đều do hắn ta nói hết. Nhưng Hoàng đế tin hay không cũng chỉ cần một mình Hoàng đế mà thôi.
Có điều mọi người đều rõ, Hoàng đế đã muốn Hạ Bách Châu chết, bây giờ cầu xin cho ông ta chỉ vô dụng mà thôi, đã vậy còn tự làm khó chính mình.
Thế nên, trên triều chẳng có lấy một người phản bác sự việc vì Hạ Bách Châu.
Vì vậy, lúc này, Hoàng đế đã hạ thánh chỉ… giam Hạ Bách Châu vào đại lao, lệnh cho Đại Lý tự điều tra tỏ tường.
Sự việc vừa truyền ra, Kinh Thành tức khắc sôi trào, từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều bàn tán về chuyện này.
Nửa năm trước đám người còn đang reo hò mừng Hạ Đại tướng quân khải hoàn, mà nửa năm sau vẫn đám người ấy lại thổn thức, lại oán giận.
Lúc này, ngoài cổng phủ Trấn Quốc tướng quân, một đám người vây lại hóng chuyện.
“Chẳng ngờ Hạ Tướng quân lại lòng lang dạ thú như vậy, muốn tạo phản cơ đấy.”
“Ta thấy Hạ Tướng quân không giống người như vậy mà.”
“Ngươi thì biết cái gì? Ông ta làm Đại tướng quân lâu rồi giờ có khi lại muốn làm Hoàng đế cũng nên, huống chi trong tay ông ta còn có mười vạn Hạ Gia quân, muốn tạo phản dễ như trở bàn tay.”
“Ngay cả thuộc hạ của ông ta cũng đứng ra làm chứng rồi, xem ra cũng đúng tám chín phần mười.”
“Chậc… Hạ gia hiển hách ngày nào nói tàn là tàn.”
Khi ấy Dung Từ ngồi xe ngựa đi qua, tiện đường nghe loáng thoáng, hắn mới vén rèm nhìn qua.
Trước cổng lớn Trấn Quốc Tướng Quân phủ uy phong lẫy lừng năm xưa nay đã bị Cấm vệ quân trấn giữ tầng trong tầng ngoài, nữ quyến cùng người hầu Hạ phủ đều không được phép ra ngoài.
Chốc lát sau, Dung Từ sai xa phu: “Về thôi.”
Về tới hẻm Ngự Mã, Dung Từ vừa vào cửa đã thấy A Lê vội vàng chạy tới, nàng tới gần còn tức giận trừng mắt với hắn.
“Dung Từ ca ca đi đâu thế? Sao ta mới vào thư phòng một lúc, đi ra đã không thấy chàng đâu rồi?”
“Đại phu bảo chàng phải nghỉ ngơi thêm, vết thương mới đỡ hơn chút chàng đã ra ngoài, nhỡ lại nứt ra thì sao.”
“Chàng ra ngoài cũng không chịu nói một tiếng, làm ta…”
Nàng đang lẩm bẩm lại thấy Dung Từ lấy một cái bọc giấy từ phía sau ra.
A Lê ngửi thấy mùi rồi nhưng vẫn cố tình hỏi: “Gì đây? Đừng tưởng chàng dỗ ta là ta sẽ không giận nữa.”
Dung Từ mỉm cười: “Vết thương của ta đã đỡ nhiều rồi, không cần phải nằm giường suốt nữa. Thấy gần đây nàng học hành vất vả nên ta ra ngoài mua bánh ngọt ở Dương Ký cho nàng.”
A Lê bĩu môi, “hừ” một tiếng xinh xắn, nhận lấy bọc giấy rồi hung dữ nói: “Sau này không được như này nữa!”
“Được.” Dung Từ ôn hòa đáp lại nàng.
Chân trước Dung Từ vừa về, chân sau Mạnh Tử Duy đã tới cửa.
“A, trùng hợp, lại gặp nhau ở đây rồi.” Mạnh Tử Duy bước hai bước tới, rồi nói: “Vừa hay ta đang tìm ngươi có việc, đi, chúng ta qua thư phòng nói.”
Y nói dứt lời, không khí yên lặng lại một khoảng, cả Dung Từ lẫn A Lê đều không nói gì.
“Sao thế?” Mạnh Tử Duy thắc mắc.
Dung Từ chuyển sang nhìn A Lê, thầm hỏi ý nàng: “Nàng xem…”
Mạnh Tử Duy cũng nhìn qua A Lê, giờ mới hiểu ra là chuyện gì.
Y ghẹo: “Tiểu A Lê, muội còn chưa gả vào Duệ Vương phủ đã bắt đầu làm bà chủ rồi đấy à? Ta tìm Dung Từ nói chuyện cũng không được?”
Mặt A Lê nóng bừng, nàng nói: “Huynh mới là bà chủ, ta bảo hai người không được nói chuyện bao giờ?”
Rồi nàng trừng mắt nhìn Mạnh Tử Duy, sau đó lại nghiêm túc nói với Dung Từ: “Không được nói chuyện quá lâu, đại phu nói chàng phải nghỉ ngơi nhiều vào.”
Dung Từ dịu dàng đáp “được”.
Hắn đáp lời nghe vừa thành thật vừa ngoan ngoãn khiến Mạnh Tử Duy phải trợn mắt há hốc mồm.
Chờ A Lê đi rồi, Mạnh Tử Duy trêu hắn: “Chưa thành thân đã bắt đầu sợ vợ, thế thành thân rồi còn thế nào nữa?”
Dung Từ kệ y, nhấc chân đi tới thư phòng.
Hạ Bách Châu gặp chuyện, không chỉ mình Dung Từ bận rộn, mà dường như cả Kinh Thành cũng bắt đầu bận rộn.
Trên triều có người thừa cơ diệt trừ phe đối lập, đẩy kẻ thù chính trị vào án Hạ Bách Châu, dính líu được kẻ nào hay kẻ ấy. Khoảng thời gian này, sổ gấp vạch tội trên triều bay đầy trời, bách quan cãi lộn náo nhiệt như đang ở chợ bán thức ăn.
Ban ngày Dung Từ vừa bàn chuyện với người xong, ban đêm Doãn Thiệu Hâm lại tìm tới.
Hai người nói chuyện trong thư phòng rất lâu, qua ba canh giờ mới kết thúc.
Khi Dung Từ bước ra khỏi thư phòng, hắn xoa lông mày: “A Lê ngủ chưa?”
Thị vệ đáp: “A Lê cô nương đợi Thế tử đã lâu, thấy ngài vẫn còn bàn chuyện nên đã đi nghỉ rồi ạ.”
Dung Từ gật đầu: “Sau bảo nàng đừng đợi nữa.”
Thị vệ tuân lệnh đáp “dạ” nhưng lại than thầm trong lòng, A Lê cô nương trông thì tính tình dịu dàng mà cứ gặp chuyện của Thế tử thì nàng cương quyết lắm, ai dám khuyên?
Bên này A Lê nghỉ ngơi cũng không yên ổn lắm, nàng ngủ một lát, lúc mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng động, lên tiếng hỏi: “Ngưng Sương?”
Ngưng Sương đang gác đêm ở ngoài cửa, vội vàng đáp: “Cô nương, nô tỳ đi ngoài, đánh thức người rồi ạ?”
A Lê hỏi: “Bên Dung Từ ca ca đã bàn chuyện xong chưa?”
Ngưng Sương cười nói: “Đã kết thúc từ sớm rồi ạ, vừa rồi Dung Thế tử còn phái người tới xem cô nương đã ngủ chưa đấy ạ.”
“Ừ.” Lúc này A Lê mới lại nhắm mắt thiếp đi.
Dung Từ bị thương tĩnh dưỡng ở hẻm Ngự Mã, A Lê cũng dứt khoát xin nghỉ nửa tháng ở Thư viện Tĩnh Hương, chuyển hết sách ở biệt viện về hẻm Ngự Mã, làm thành một thư phòng ngay trong tiểu viện nàng đang ở.
May mà nội dung thời gian này phu tử giảng dạy cũng không nhiều, căn bản chỉ có đám học tử tự ôn tập, nếu gặp chỗ nào không hiểu nàng có thể nhờ Dung Từ chỉ bảo vì thế A Lê yên tâm ở lại hẻm Ngự Mã.
Có điều, mấy ngày nay Dung Từ thực sự bận tối mặt tối mày, nhiều lần hắn mới thay thuốc xong đã lại tới thư phòng bàn chuyện với người ta. Khi hắn đang bàn chuyện, A Lê cũng không tiện quấy rầy, đành tự quay về thư phòng nhỏ của mình đọc sách.
Cứ thế, thời gian gặp mặt của hai người đã ít lại càng thêm ít, gần như chỉ còn lại khoảng thời gian khi ăn sáng, ăn trưa cùng ăn tối.
Ngày hôm đó, sau khi hai người dùng bữa tối xong, A Lê hỏi: “Đêm nay Dung Từ ca ca còn bận nữa không?”
“A Lê có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì.” A Lê mấp máy môi, nói: “Ta chỉ không muốn huynh cứ vất vả mãi như vậy thôi, vết thương của huynh còn chưa khỏi mà.”
Thiếu nữ mặc áo dài bình thường dễ chịu, đến búi tóc cũng chỉ vấn lên bằng một cây trâm lỏng lẻo. Gương mặt non nớt trắng nõn, trong đôi mắt ánh lên sự lo lắng.
Dưới ánh hoàng hôn, nét đẹp của nàng vừa trầm tĩnh vừa dịu êm.
Dung Từ vốn định tới thư phòng làm việc tiếp nhưng trông nàng như vậy, hắn chợt nhớ tới hai đời trước.
Hai đời trước, hắn luôn bận bịu, bề bộn nhiều việc tranh quyền đoạt lợi, lục đục đấu đá trên triều đình, chẳng để mắt đến A Lê. Biết bao lần nàng cũng dùng ánh mắt ân cần như này hỏi hắn: “Phu quân, chàng vẫn bận sao?”
Nàng nói: “Ta không muốn phu quân vất vả như vậy.”
Lúc đó, hắn chỉ cười một tiếng nói không sao. Nhưng sau này khi nàng lâm bệnh qua đời, hắn mới giật mình nhận ra… nàng hỏi như vậy là vì nàng tha thiết muốn hắn ở bên nàng nhiều thêm chút thôi.
Im lặng chốc lát, Dung Từ dịu dàng nói: “Ta không bận, chúng ta tản bộ trong vườn tiêu thực được không?”
Nghe vậy, quả nhiên A Lê vui vẻ trở lại.
Hai người tản bộ rồi cùng trở lại thư phòng đọc sách.
A Lê nhờ hắn giảng cho nàng từng vấn đề mà mấy ngày nay nàng góp nhặt được.
Hắn ngồi trên ghế, còn A Lê kề bên cạnh bàn nghe hắn giảng bài. Dưới ánh đèn, bóng của hai người lồng vào nhau, thời gian lặng yên khó có được.
Giảng bài xong, hai người lại tìm sách cho riêng mình để đọc, tới cuối cùng A Lê lại bất giác ngủ thiếp đi mất.
Dung Từ ngước mắt nhìn, thấy A Lê đang gật gà gật gù, rũ đầu xuống.
Hắn đầy hứng thú ngắm nhìn, đang định đứng dậy gọi nàng về ngủ thì thị vệ canh cửa đi vào.
“Suỵt.” Dung Từ đưa tay, ra hiệu thị vệ giữ yên lặng.
Hắn bước ra ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Thị vệ bẩm báo: “Thế tử gia, nhi tử Hạ Tướng quân, Hạ Ngọc Khanh tới thăm ạ.”
Dung Từ thoáng im lặng, quay đầu nhìn về phía A Lê thấy nàng vẫn đang ngủ say.
“Mời hắn vào.”
Dung Từ quay người vào phòng, nhẹ nhàng ôm lấy A Lê, sau đó đi về phía gian phòng bên cạnh. Gian phòng này bình thường là phòng nghỉ của hắn, bên trong có đầy đủ giường con và đồ dùng.
Nhưng khi hắn đang đi trên hành lang, xa xa thấy có người đang đi về phía này. Có lẽ người kia đã phát hiện ra bên này nên dừng bước.
Dung Từ liếc mắt, nhìn Hạ Ngọc Khanh đứng cách đó không xa.
Hắn gật đầu khẽ với Hạ Ngọc Khanh rồi ôm A Lê đi thẳng vào gian phòng bên cạnh.
“Hạ công tử, mời.” Thị vệ nói với Hạ Ngọc Khanh.
Hạ Ngọc Khanh thu tầm mắt lại, tiếp tục cất bước.
Một lát sau, Dung Từ bước vào thư phòng, hắn thong thả đi tới chỗ ngồi rồi mới nói: “Mời Hạ công tử ngồi.”
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, lạnh nhạt, tựa như hắn chẳng hề kinh ngạc chút nào trước lần ghé thăm của Hạ Ngọc Khanh, lại giống như… giống như đã đoán trước hắn ta sẽ đến.
Chỉ một thoáng ngắn ngủi, sau phút đụng độ vô hình, Hạ Ngọc Khanh mơ hồ rơi xuống thế hạ phong.
Hắn ta vén áo bào ngồi xuống, âm thầm dò xét nam nhân chỉ lớn hơn hắn có sáu bảy tuổi này.
Theo lý thuyết, Dung Từ luôn ở Kinh Thành, dù ra vào triều đình thì hiểu biết cũng có hạn.
Hạ Ngọc Khanh hắn ta là người từng theo huynh trưởng ra chiến trường, từng lấy thủ cấp kẻ địch. Hắn lớn lên giữa cát vàng Bắc Cương tráng lệ rộng lớn, từng uống nước tuyết suối băng ở Thiên Sơn, từng nếm xương mãnh thú rừng rậm, từng được nhìn ngắm sơn hà hùng vĩ mỹ lệ.
Luận tài học, hắn ta tự nhận bản thân không tệ. Luận võ công, hắn ta lại càng có lòng tin mình thắng được vị quý công tử Kinh Thành này.
Nhưng chẳng hiểu sao, khi đối đầu với Dung Từ, hắn ta lại khiếp sợ trước khí thế trên người kẻ này.
Rõ ràng Dung Từ chỉ nói một câu đơn giản nhưng trong câu nói lại như nắm chắc sự sống cái chết, vận mệnh muôn sinh linh.
Dù Hạ Ngọc Khanh đố kỵ thứ khí thế này của Dung Từ nhưng hắn ta lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Hôm nay hắn ta đến đây vốn vì muốn quy hàng, nếu chủ mới chẳng ra dáng chút nào, vậy cũng không xứng để Hạ Ngọc Khanh tìm đến nơi nương tựa nữa.
“Dung Thế tử không hỏi xem vì sao hôm nay tới tới đây?”
“Thế cục đã rõ ràng như vậy, cần gì phải hỏi thêm.”
Hạ Ngọc Khanh giật mình, cười khẽ: “Nếu vậy, Dung Thế tử có chắc chắn sẽ cứu Hạ gia ta chăng?”
“Ngươi có chỗ nhờ vả, ta cũng có điều yêu cầu.” Dung Từ hỏi: “Ta cứu Hạ gia ngươi thì được gì?”
Căn phòng lặng im, ánh nến tóe lên mấy đóa hoa lửa nho nhỏ kêu lách tách.
Giữa khoảng lặng, Hạ Ngọc Khanh chầm chậm nói: “Mười vạn Hạ gia quân đã đủ sức nặng chưa?”
Hắn ta nhìn Dung Từ chăm chú hòng muốn tìm ra một chút bất ngờ hay hưng phấn từ khuôn mặt, từ con ngươi của hắn nhưng hắn ta thất vọng.
Từ đầu đến cuối Dung Từ đều rất bình tĩnh, trên mặt chẳng hề có chút gợn sóng nào, hắn hỏi: “Đây là ý của ngươi hay của Hạ Bách Châu?”
Hạ Ngọc Khanh cảm thấy người trước mắt thật sâu thâm khó dò.
Nếu là người thường khi nghe tới mười vạn Hạ gia quân nhất định sẽ không bình thản như vậy, tới vị đang ngồi trên long ỷ kia còn ngấp nghé Hạ gia quân biết bao năm.
Nhưng vị Dung Thế tử này, tuổi còn trẻ mà như hắn đã từng gặp, từng chiếm được thế gian này vậy, như thể hắn chắc chắn rằng mọi thứ thế gian này đã thành vật trong túi hắn rồi.
Chẳng quan tâm hơn thua, bình tĩnh thong thả.
Bỗng, Hạ Ngọc Khanh thầm bội phục.
“Trước mắt phụ thân ta đang trong địa lao Đại Lý Tự.” Hắn nói: “Nhị huynh ta đang ở Lăng đô, sinh tử Hạ gia khó lòng liệu nổi, ta đang thay mặt cho Hạ gia ta.”
Dung Từ cười nhạt: “Nhưng ta muốn nghe ý của Hạ Bách Châu.”
Trên mặt Hạ Ngọc Khanh ánh lên chút tức giận, câu này Dung Từ rõ là đang không coi trọng hắn ta, giống phụ thân hắn ta, cho rằng hắn trẻ tuổi không gánh vác nổi.
Nhưng hắn ta nhanh chóng đè tâm trạng này xuống, rồi nói: “Phụ thân ta đang trong đại lao, chưa chắc ngài đã nghe ý ông ấy được.”
Dung Từ cong môi, cầm chén trà thong thả uống một ngụm: “Chỉ cần ta muốn là được. Có điều…”
“Có điều gì?”
“Phụ thân ngươi cố chấp, nếu ngươi thật sự muốn ta cứu Hạ gia ngươi, phụ tử hai người các ngươi vẫn nên nhất trí ý kiến cho thỏa đáng đi.”
Nghe vậy, Hạ Ngọc Khanh suy ngẫm: “Ta đã biết, mai ta sẽ phái người tới cho Dung Thế tử một câu trả chắc chắn.”
“Chờ tin tốt của ngươi.”
Gió mát phất phơ, Dung Từ đứng trên bậc thang đưa mắt nhìn Hạ Ngọc Khanh rời đi.
Thiếu niên thẳng thắn cương nghị, cao ráo như tùng, giữa đêm tối cũng chẳng giấu được nét phong hoa.
“Hạ Ngọc Khanh này, tính ra lại thông minh hơn phụ thân hắn.” Lát sau, Dung Từ lầm bầm.
Ngày hôm sau, A Lê tỉnh dậy trong phòng Dung Từ. Nàng mở mắt trông thấy khung cảnh lạ lẫm, nàng ngẩn người.
Khi nàng đang xuống giường, rèm che bằng ngọc sắc xanh rủ xuống tầng tầng lớp lớp. Đối diện là một tấm bình phong bằng Tiểu Diệp Tử Đàn khắc hoa, dưới tầm bình phong xếp một cái đài.
Cả căn phòng được bày trí cổ điển, lịch sử lại tao nhã.
“Ngưng Sương tỷ tỷ, đây là…”
Còn chưa nói hết câu nàng đã nhớ lại tình huống tối qua.
Hôm qua nàng bất cẩn ngủ thiếp đi trong thư phòng của Dung Từ, mà trước đây nàng cũng đã tới căn phòng này rồi, ngày thường Dung Từ vẫn nghỉ ngơi ở đây.
Lúc này Ngưng Sương bưng nước đi vào đây: “Cô nương dậy rồi ạ?”
“Sao đêm qua ta lại ngủ ở đây?” A Lê hỏi.
“Là Dung Thế tử bế cô nương tới đây, đêm qua cô nương ngủ ở thư phòng, đúng lúc có người tới tìm Thế tử bàn chuyện nên Thế tử bèn bế cô nương tới đây.”
A Lê xấu hổ, không biết có bị người ngoài trông thấy không nữa. Nàng nói: “Kỳ lạ, sao ta chẳng có chút ấn tượng nào thế, sao tỷ không gọi ta dậy, bảo ta về phòng.”
Ngưng Sương đáp: “Dung Thế tử đốt hương hỗ trợ giấc ngủ cho cô nương, nói mấy ngày nay cô nương học tập vất vả, không cho chúng nô tỳ quấy rầy.”
“À.” A Lê đứng dậy, chẳng trách khi nàng tỉnh giấc lại thấy tinh thần sảng khoái.
Nàng rụt rè duỗi người: “Dung Từ ca ca dậy chưa?”
Ngưng Sương đáp: “Đã dậy rồi ạ, đại phu đang thay thuốc cho Dung Thế tử.”
“Ta đi xem xem.”
A Lê rửa mặt, thay quần áo xong xuôi, đi thẳng tới phòng ngủ của Dung Từ.
Lúc này, Dung Từ đang ngồi bên giường, có lẽ vì vừa thay thuốc xong nên hắn ở trần nửa người trên.
Thấy A Lê bước vào, hắn thoáng khựng lại.
“Dung Từ ca ca?” A Lê cười đi qua: “Hôm nay đã đỡ hơn ít nào chưa?”
Dùng Từ im lặng nhìn nàng chăm chú, tâm trạng hơi rối rắm.
“A Lê, sao nàng…” Lại xông thẳng vào thế?
Hơn nữa hắn còn đang ở trần, một tiểu thư khuê các như nàng sao không thấy rụt rè chút nào vậy.
Trên mặt A Lê chẳng có chút ngượng ngùng nào, nàng còn xích lại gần xem miệng vết thương của hắn rồi gật đầu nói: “Thuốc đại phu cho quả đúng là linh nghiệm, chỉ mới mấy ngày trông đã không còn đáng sợ như trước nữa rồi.”
“Ừm.” Dung Từ thấp giọng đáp rồi nói: “A Lê ra gian ngoài đợi ta, ta lau người sạch sẽ rồi ra.”
“Phải lau người à, để ta đi.” A Lê liếc mắt nhìn chậu nước bên cạnh, lập tức xắn tay áo lên: “Để ta lau người cho Dung Từ ca ca.”
“...”