Khó khăn lắm mới trốn ra ngoài được thì lại bị hắn gọi về.
Vừa đi tới ngoài cửa đã nghe thấy tiếng Dung Từ nhẹ nhàng dỗ dành người ta ở trong phòng.
Nhưng có lẽ là do hắn không giỏi dỗ dành, hoặc có lẽ là chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, nên càng dỗ thì tiểu thê tử của hắn lại càng khóc to hơn.
Mạnh Tử Duy nghiến răng giơ tay gõ cửa.
"Vào đi." Dung Từ nói.
Y đi vào, đầu tiên là cười hì hì với A Lê cất lời chào hỏi: "Tiểu A Lê đến rồi đó à? Ôi trời, có chuyện gì mà khóc đến mức này vậy?"
"Có phải Dung Từ bắt nạt ngươi không? Nếu tên đó bắt nạt ngươi thì ngươi cứ nói với Tử Duy ca ca, ta đòi lại công bằng cho ngươi."
"Tử Duy ca ca?" A Lê thút thít hỏi: "Dung Từ ca ca nói nơi này là chỗ của huynh, thật vậy sao?"
"..." Mạnh Tử Duy không nói gì mà nhìn về phía Dung Từ: Hắn phủi bay sạch sẽ luôn.
"Tử Duy ca ca, rốt cuộc có phải vậy hay không?"
"Đúng vậy."
A Lê tức giận nói: "Trong thiên hạ nhiều chuyện làm ăn có thể làm như thế, vì sao huynh lại cứ phải kinh doanh thanh lâu hả? Huynh có biết một khi đã dính vào nghề kiểu này thì danh dự cả đời này sẽ bị huỷ hoại không?"
"A Linh có biết huynh kinh doanh thanh lâu không? Huynh lại còn muốn lừa nàng ấy thích huynh nữa, ta nói thật cho huynh biết, huynh bỏ cái suy nghĩ đó đi! A Linh là bạn của ta, ta sẽ không để cho nàng ấy mắc lừa đâu!"
"..."
Mạnh Tử Duy rất oan ức, hắn nhìn về phía Dung Từ: "Ngươi gọi ta đến là để ta gánh tội danh thôi sao?"
"Ta cho ngươi tới để giải thích."
"Ngươi không tự giải thích được à?"
"... Không."
Dù sao thì đây cũng là chuyện có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội, A Lê lại đang nổi nóng, hắn càng giải thích chỉ sợ lại càng đen hơn.
"Tiểu A Lê, đừng khóc vội."
Mạnh Tử Duy còn trơ trẽn hơn cả Dung Từ, nếu mà phải xin lỗi thì sẽ bày ra đủ mọi dáng vẻ.
Y cúi đầu một lát, khi ngẩng đầu lên lần nữa, trên gương mặt y là dáng vẻ đau tận tâm can vô cùng hối hận nhưng lại có nỗi niềm khó nói.
"Đúng là ta có kinh doanh nơi này, nhưng không phải như ngươi nghĩ đâu, ta không hề kiếm tiền."
"Vậy thì là vì cái gì?"
"Vốn dĩ ta không nên nói cho ngươi về bí mật của công đường vương triều này, nhưng ngươi đã hiểu lầm đến vậy thì ta cũng đành phải nói thôi." Vẻ mặt Mạnh Tử Duy vô cùng thật thà: "Các triều thần ra vào nơi này thường xuyên, tin tức trên triều đình ngày nào cũng lắng lại ở đây. Mà ta và Dung Từ..."
Nói đến đây, A Lê chợt bừng tỉnh.
Lúc nãy nàng chỉ lo tủi thân tức giận mà không nghĩ tới khía cạnh này.
Duệ Vương phủ và Thiên gia mâu thuẫn đã lâu, chỉ cần sơ sẩy một cái là mãi mãi không thể nào cứu vãn được, mấy năm nay nhờ có Dung Từ mà Duệ Vương phủ mới được bình yên vô sự.
Mặc dù nàng chưa bao giờ tham dự triều chính, nhưng cũng hiểu rõ trong đó phức tạp. Mà bản lĩnh của Dung Từ ca ca thật sự rất cao siêu, có thể đọ sức được với người trong triều. Nhưng không ngờ rằng toà thanh lâu này lại là công cụ cho kế hoạch của hắn.
Chỉ một lát sau, cơn giận dữ trong lòng nàng đã tan biến đi.
Nàng từ từ nhìn về phía Dung Từ: "Tử Duy ca ca nói thật sao?"
Dung Từ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
"Tử Duy ca ca." A Lê ngại ngùng nói xin lỗi: "Ta hiểu lầm hai người rồi."
Hiểu lầm hay không thì Mạnh Tử Duy cũng không quan tâm, y chỉ để ý một chuyện thôi, y cẩn thận hỏi: "Vậy thì... Có thể giữ bí mật chuyện này với A Linh được không?"
Y nói: "Ngươi cũng biết mà, mấy chuyện kiểu này không thể lộ ra bên ngoài được, càng nhiều người biết thì cả ta và Dung Từ càng gặp bất lợi. Nếu mà A Linh biết được thì ta lại còn phải giải thích với nàng ấy, nhưng mà nàng ấy lại không phải một cô nương rành thế sự, nếu biết được thì chẳng phải sẽ lo lắng suốt sao? Lỡ như nói điều này với người ngoài thì..."
"Tử Duy ca ca yên tâm." A Lê lập tức đảm bảo nói: "Ta sẽ không nói đâu, sẽ không nói với A Linh dù chỉ một chữ."
"Tiểu A Lê tốt quá!" Mạnh Tử Duy nhẹ nhàng thở phào, cười nói: "Quả nhiên A Lê là người có tình có nghĩa."
"Không như một vài người." Giọng điệu của y quái gở, nói bóng nói gió: "Trọng sắc khinh bạn, nói bán đứng là bán đứng luôn."
"Tiểu A Lê, ta còn có việc đi trước nhé." Y nói.
Chỉ là trước khi đi, y vẫn định ăn miếng trả miếng: "Mặc dù Dung Từ không làm loạn ở nơi này, nhưng hắn thường tới đây lúc đêm hôm khuya khoắt, còn có nữ tử xinh đẹp đánh đàn ca hát cho hắn nghe nữa đó."
"..."
Dung Từ lạnh lùng ngước mắt lên.
Mà Mạnh Tử Duy nói xong thì cũng không thèm nhìn hắn mà bỏ chạy ngay lập tức.
Mạnh Tử Duy vừa đi, trong phòng lại yên tĩnh như trước.
Lúc này đã là hai khắc giờ Dậu rồi, đã sắp chạng vạng. Bên ngoài trời đổ tuyết dày đặc, ánh tuyết trong veo, xuyên qua ô cửa sổ, chiếu vào gương mặt trắng sứ của A Lê.
Vì lúc nãy mới khóc nên lông mi nàng ẩm ướt dính vào mí mắt dưới. Lẽ ra phải mang dáng vẻ đáng thương khổ sở, nhưng đôi mắt trong veo đó lại có sự giận dữ, cũng khiến người ta không dám ngông cuồng mà thương yêu.
Lời mà Mạnh Tử Duy nói khi bỏ chạy kia không nặng cũng không nhẹ, nhưng lại khiến A Lê như nghẹn ở cổ họng.
Mặc dù nàng hiểu lầm Dung Từ, nhưng lời Mạnh Tử Duy nói hẳn không phải là giả đúng không?
"A Lê." Dung Từ đi qua, muốn nắm lấy tay nàng nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Lần này nàng tin ta không?" Hắn hỏi.
"Nhưng Tử Duy ca ca nói chàng thường xuyên tới nơi này lúc đêm khuya, còn có nữ tử xinh đẹp đánh đàn cho chàng nữa, lẽ nào là đổ oan cho chàng sao?"
"..."
Mặc dù Dung Từ đặt hết tâm trí vào mưu tính triều đình, nhưng bản thân hắn cũng là một người phong nhã, lúc rảnh rỗi thì sẽ tự viết chữ vẽ tranh, cũng có khi sẽ gảy đàn một khúc nhạc, điều mà hắn thích nhất chính là sau một ngày bận rộn có thể ngồi trong nơi này nhắm mắt nghe một khúc nhạc xoa dịu mệt mỏi.
Đây có thể coi là một trong số ít những niềm yêu thích của hắn, nhưng chắc chắn không phải như ý của Mạnh Tử Duy.
"Không hề đổ oan." Hắn nói.
A Lê tức giận trừng hắn: "Nói như vậy nghĩa là chàng cũng thừa nhận chàng ngồi chung một phòng một nam một nữ với một nữ tử xinh đẹp?"
Dung Từ kinh ngạc, sao có thể coi là vậy được?
"Ta chỉ nghe hát thôi, không có ý gì khác."
"Ai mà biết được chàng có ý gì? Suy nghĩ mà chàng đã muốn giấu trong đầu rồi thì dù có ở bên cạnh cũng chẳng ai dòm thấy được."
"Sao lại có người bên cạnh ta được chứ? A Lê, ta và nàng quen biết nhau nhiều năm như vậy, ngoài nàng ra thì ta có còn gần gũi với ai nữa chứ?"
Hắn nóng lòng giải thích, trong lòng nghĩ thế nào thì nói ra như thế.
Nhưng trong căn phòng yên tĩnh, lời nói này như mang theo ngọn lửa, xâm nhập vào tai A Lê, vào trái tim A Lê, làm gò má nàng lặng lẽ nóng bừng.
... Ngoài nàng ra, ta có còn gần gũi với ai nữa?
A lê cúi đầu, xấu hổ nhìn hắn.
Dung Từ nói xong, sau khi nghĩ kỹ lại mới phát hiện ra những lời nói này rất mập mờ.
Dần dần, trong phòng bắt đầu dần khô nóng lên, ngay cả không khí cũng có chút mỏng manh.
"A Lê." Hắn hỏi nhỏ: "Nàng đang ghen à?"
Ầm, A Lê đỏ mặt.
Nàng vô cùng túng quẫn, lắp bắp phản bác: "Đâu, đâu có? Chàng đừng có nói lung tung!"
Dung Từ cười, sự bối rối lúc nãy đã biến mất, bây giờ hắn lại trở nên bình tĩnh thong dong.
Hắn nắm lấy tay nàng: "Lời ta nói là thật lòng, ngoài nàng ra, bên cạnh ta không có nữ nhân nào khác."
Hắn dùng hai chữ "nữ nhân".
Cũng vì hai chữ này mà lớp giấy trước đây vốn ngăn cách giữa hai người họ lập tức bị rách một mảng lớn.
Những lời Dung Từ giấu kín trong lòng bắt đầu được thốt ra mà không có chút gánh nặng nào.
"Ta là loại người gì mà nàng cũng không biết sao?"
"Người ta để ý là ai, nàng vẫn chưa biết ư?"
"Tấm lòng ta dành cho nàng... Nàng không cảm nhận được sao?"
Hắn nói dịu dàng, ánh mắt nhìn thẳng mà nóng rực, khiến A Lê xấu hổ vô cùng.
Lỗ tai nàng, cổ nàng, tất cả đều nóng lên. Nàng cúi đầu không dám đáp lời hắn.
"A Lê." Dung Từ vẫn không tha cho nàng: "Ngẩng đầu, nhìn ta."
"Ta không muốn sau này lại xảy ra hiểu lầm như ngày hôm nay nữa." Hắn nói.
"Câu nói khi nãy, sau này nàng cũng không được nói một cách tuỳ tiện." Hắn nghiêm túc nói: "Trong lòng nàng có tức thì tức, nhưng không thể lấy hôn sự ra mà trút giận được."
Hắn muốn cưới nàng, đợi nhiều năm như vậy, có trời mới biết lúc vừa nghe thấy nàng nói "Không muốn gả" hắn đã hoảng sợ đến thế nào.
A Lê tự biết mình đuối lý nên thấp giọng "Ừm" một tiếng.
"Ngẩng đầu lên." Dung Từ không cho nàng lùi bước, như là muốn có được sự đảm bảo từ chính miệng nàng vậy: "Nàng hứa với ta."
"Ừm." A Lê cực kỳ thẹn thùng: "Ta biết mình sai rồi."
"Đây không phải câu ta muốn nghe."
Cũng không biết vì sao mà sau khi lớp giấy kia bị xé rách, lần đầu tiên A Lê cảm nhận được vị ngọt của tình yêu nam nữ.
Mùi vị này... Cũng khá ngon.
Nàng giả ngu: "Dung Từ ca ca muốn nghe câu gì?"
Thấy dáng vẻ thẹn thùng này của nàng, Dung Từ mỉm cười, gương mặt dần giãn ra.
Hắn kéo nàng lại gần hơn một chút, từ từ kéo nàng vào trong lòng: "A Lê, vì sao không dám nhìn ta?"
Đỉnh đầu A Lê đã sắp bốc khói tới nơi rồi, nhất là khi Dung Từ nói chuyện với giọng điệu quyến rũ như vậy.
Nàng tiếp tục giả chết.
"A Lê..."
Hô hấp của Dung Từ dần nặng nề hơn.
Người trong lòng mềm mại, hương thơm tựa như một loại độc gây nghiện, khiến hắn không kìm nổi lòng mình mà muốn chìm đắm trong đó.
Thời khắc này, hắn muốn hôn nàng.
"A Lê." Hắn thầm thì nỉ non tên của nàng, dịu dàng nâng cằm nàng lên.
"Nhìn ta." Hắn nói.
A Lê ngẩng mặt lại, nhìn vào trong mắt hắn.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn như rực lửa, chỉ một cái nhìn thôi cũng thiêu đốt trái tim nàng nóng rực.
Nàng không có tiền đồ, né tránh ánh mắt hắn.
Dung Từ dứt khoát nâng mặt nàng lên, không cho nàng trốn tránh.
"A Lê, ta muốn hôn nàng."
Hắn từ từ nghiêng người về phía trước, chậm ra nhắm hàng mi dài lại. Giống như một kẻ say rượu, tìm kiếm vị ngọt trong cơn mơ màng.
Nhưng mà ngay khi sắp hôn, lúc này ngoài cửa lại đột nhiên có kẻ cắt ngang.
"Thế tử gia, Doãn đại nhân tới rồi ạ."
"..."