• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Từ uống một ngụm rồi cúi người về phía miệng A Lê đẩy thuốc vào trong.

A Lê mở to mắt, không thể tưởng tượng được, nàng ư ư kháng nghị, nhưng lại bị Dung Từ nắm cằm ép nàng mở miệng ra. 

Sau khi uống xong một ngụm thuốc, A Lê tức giận trừng hắn.

Ngày thường cho dù là chuyện gì thì hắn cũng nghe theo ý nàng, không ngờ hôm nay Dung Từ ca ca lại dùng sức mạnh ép nàng.

Có lẽ khi bị bệnh người ta thường rất yếu ớt, A Lê càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức. Hơn nữa mùi thuốc nồng nặc vẫn còn lưu lại trong họng khiến nàng vô cùng khó chịu.

Khóe mắt nàng dần trở nên ướt át.

Nhưng không biết hôm nay thế nào, Dung Từ đối xử với nàng giống như người xa lạ vậy, hắn không hề dịu dàng như trước đây.

Hắn vẫn nghiêm mặt nói: “Còn lại nàng tự uống hay để ta bón cho nàng?”

Cho dù A Lê có đau lòng khó chịu thế nào thì nàng cũng không muốn hắn bón, vậy nên đã cầm lấy chén thuốc, ngửa đầu uống cạn, uống song nàng cảm thấy càng ấm ức.

Bởi vì lúc này cả người nàng, cho dù là một hơi tở hay mỗi cọng tóc đều có vị đắng.

A Lê nhịn không nổi, quyết liệt xoay lưng về phía Dung Từ, không nói lời nào.

Dung Từ nhìn nàng, biết rõ ràng là tiểu cô nương đang giận dỗi. 

Hắn trầm mặc, nếu không như vậy thì sao bệnh của nàng có thể khỏi được.

Nàng không biết, gần đây hắn thường xuyên mơ thấy chuyện hai đời trước, những chuyện hắn cố gắng ẩn sâu trong kí ức cứ liên tục xuất hiện trong giấc mơ khiến hắn kinh hoàng.

Hắn không thể để nàng xảy ra sơ suất gì.

“A Lê.” Im lặng một lúc, hắn duỗi tay kéo nàng: “Tức giận à?” 

A Lê quật cường không quay người lại, cũng không nói chuyện.

“A Lê, ta không thích nàng bị bệnh.” Dung Từ nói.

“Nhưng ta cũng không muốn bị bệnh mà.” A Lê đột nhiên xoay người: “Ta thật sự không thích uống thuốc đắng như vậy, vì sao lại ép buộc ta, nếu là vì sợ chậm trễ chuyện thành thân thì ta đâu bị bệnh nghiêm trọng đến thế, không đến nỗi như chàng nói.”

Nàng dùng một hơi lên án hắn một tràng, ánh mắt oán giận, hai má hơi phồng lên.

Dung Từ nhìn nhìn, đột nhiên cười lên. Hắn giơ tay lên muốn bóp gương mặt trắng nón đã yêu của nàng nhưng lại bị nàng tức giận né tránh.

Hắn hỏi: “Ban đầu nàng không muốn uống thuốc nên không cho người nói với ta?”

A Lê chột dạ, nàng đúng là có ý này.

Dung Từ lại nói: “Trước đây nàng hiếm khi sinh bệnh, cho dù bị bệnh thì cũng vì biết nàng không thích đắng nên bảo đại phu đổi thành dược liệu có vị ngọt.”

A Lê dùng lý lẽ hùng hồn nói: “Vậy sao giờ lại không đổi?”

“Tình huống lúc này không giống lúc trước.” Dung Từ nhìn nàng.

Đúng như lời hắn nói, tình huống lúc này quả thật không giống trước đây. Ngay kia là ngày thành thân của hai người, hắn không muốn xảy ra sai sót gì, nàng đương nhiên cũng không muốn, nhưng mà…

“Nhưng mà ta thật sự không muốn uống thuốc đắng như thế.” A Lê bẹp môi nói: “Thật sự quá đắng!”

Nàng tự nhận mình không phải kiểu người yếu ớt, nhưng đời này nàng chưa bao giờ uống thuốc đắng như thế, đắng tới nỗi ngửi mùi thuốc thôi đã sợ hãi.

Dung Từ sờ đầu nàng: “Ta biết, chỉ uống lần này thôi, khỏi rồi thì không uống nữa.”

“Vậy nếu khỏi rồi nhưng lỡ đâu lần sau lại bị bệnh, Dung Từ ca ca cũng không được để ta uống thuốc đắng như thế.” 

Dung Từ sờ tóc nàng, rồi dọc theo bên tai mơn trớn đến giữa môi, đè lên môi nàng.

“Đừng nói những câu như thế, sao lại mong sau này tiếp tục bị bệnh chứ?”

“Nhưng nhỡ đâu?”

“Nhỡ đâu…”

Dung Từ ngừng lại: “Vậy cố gắng phòng tránh cái nhỡ đâu này.”

A Lê bĩu môi, người này thật bá đạo, bị bệnh cũng không cho.

Ban đêm, gió lạnh nổi lên, thổi từ đình viện vào trong điện. Điện Càn Thanh vốn đang tràn ngập không khí nóng bức cũng vì làn gió này mà trở lên thoáng đãng hơn không ít. 

Trương Đức Cần tuần tra xong vào đến trong điện, thấy trên giường còn đặt hai chậu băng thì lập tức nhíu mày.

“Ai để cái này ở đây?” 

Nội thị cẩn thận nói: “Hồi bẩm công công, là thái y dặn dò, nói trong điện oi bức, để chậu băng ở đây sẽ khiến Hoàng thượng thoải mái hơn chút.”

Trương Đức Cần nghe xong thì quay đầu nhìn người nằm trên long sàng vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Nghĩ kỹ rồi ông ấy nói: “Bỏ một cái xuống, để một cái là được, tối nay có gió, tránh nhiễm phong hàn.”

“Vâng, nô tài đi làm ngay.” Nội thị bưng một chậu băng ra ngoài.

Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.

Trương Đức Cần đi ra ngoài: “Người nào ồn ào ở đây, nếu làm phiền đến Hoàng thượng…” 

Còn chưa dứt lời đã thấy Công chúa Linh Ương đứng bên ngoài, ông ấy vội vàng dừng lại.

“Ai da…” Trương Đức Cần đi đến: “Sao Công chúa lại tới đây.”

“Trương Đức Cần!” Sắc mặt Công chúa Linh Ương đầy vẻ không vui: “Bản Công chúa muốn vào thăm phụ hoàng, vì sao lại không cho? Những người này nghe lệnh của ai? Sao đến bản Công chúa cũng dám cản?”

Từ nhỏ Công chúa Linh Ương đã được Minh Huệ Đế coi là trữ quân để bồi dưỡng, tuy là nữ nhi nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế uy nghiêm của hoàng gia.

Bộ dạng sa sầm của nàng ta cũng hơi khiến người khác sợ hãi.

Trương Đức Cần khó xử, nhỏ giọng nói: “Công chúa, dù nô tài có một trăm lá gan thì cũng không dám cản Công chúa, nhưng những người này…”

Ông ấu nhìn hộ vệ canh giữ ở cửa nói: “Đều là phụng lệnh của Dung Thế tử, ngoại trừ Thái y thì không ai được tự tiện đi vào.”

Linh Ương cười lạnh: “Không ai được vào, Dung Thế tử muốn giam lỏng đương kim thánh thượng sao?”’

“Ai u!” Trương Đức Cần sợ hãi quỳ xuống: “Công chúa đừng nói vậy, đừng để truyền tới tai Dung Thế tử.”

“Hắn làm như thế còn sợ người ta nói sao? Bên trong là phụ hoàng của bổn cung. Nữ nhi thăm phụ thân là phận làm con cần làm, hắn hạ lệnh gì chứ?”

Sắc mặt của Linh Ương vô cùng đáng sợ: “Hôm nay ta nhất định phải vào, xem ai dám ngăn cản!”

Nói xong nàng ta vòng quay Trương Đức Cần xông vào, hộ vệ canh giữ ở cửa rút đao ra, nhưng không dám thật sự làm nàng ta bị thương.

Linh Ương tiến lên một bước, các hộ vệ lại lùi một bước.

Cuối cùng Linh Ương bỗng đoạt lấy đao của một hộ vệ gần đó, giơ lên xoẹt một tiếng, người hộ vệ kia lập tức trào đầy máu tươi ngã xuống.

Nàng ta hô to: “Không cần biết các người phụng lệnh ai, cản bổn cung sẽ có kết cục này.” 

Nói xong, nàng ta sải bước vào trong điện.

...

Trong điện Càn Thanh, sau khi Công chúa Linh Ương vừa vào điện thì lập tức quỳ gối xuống trước giường.

“Phụ hoàng, nhi thần đến, Phụ hoàng đỡ hơn chưa?” 

Lúc này Minh Huệ Đế vốn hôn mê bất tỉnh lại chậm rãi mở to mắt.

Động tĩnh bên ngoài ông ta đã nghe thấy, không hổ là nữ nhi của ông ta, rất có phong thái.

“Linh Ương, con làm tốt lắm.” 

Ông ta nói: “Phụ hoàng có một việc muốn con đi làm.”

“Phụ hoàng, người cứ nói đi.”

Minh Huệ Đế run rẩy quay người, giơ tay gõ đầu rồng ở mép giường, ngay sau đó đầu rồng chuyển động lộ ta một khối trụ rỗng ruột trong góc.

“Lấy đồ bên trong ra.” Minh Huệ Đế nói.

Công chúa Linh Ương đi đến, lấy đồ vật cất giấu bên trong ra.

Là một thánh chỉ.

Minh Huệ Đế nói: “Trẫm sẽ lặng lẽ đưa con rời Kinh, con mang theo thánh chỉ này đến Nam Hạ tìm La tướng quân, hắn sẽ giúp con.”

“Vâng, nhi tuần tuân lệnh.”

...

Mười tám tháng sáu là ngày đại cát, thích hợp cưới gả.

Ngày hôm nay là ngày Dung Thế tử của Duệ Vương phủ cưới Thế tử phi.

Sáng sớm hôm nay, bá tánh Kinh Thành sôi nổi đàm luận, nhưng trong đó còn có cả chuyện tang lễ của Lương phủ - Hộ Bộ tả thị lang.

“Không phải hôm kia còn nói lão phu nhân Lương phủ rất khỏe khoắn sao, sao lại đột nhiên mất rồi?”

“Nghe nói nhiễm phong hàn, nửa đêm hôm qua từ trần. Sáng sớm nay Nhàn phi và Công chúa Linh Ương vội vàng trở về Lương phủ chịu tang.”

“Nhưng chuyện này cũng thật trùng hợp, hôm nay Dung Thế tử đón dâu, Lương gia lại có người chết, hai bên đụng phải, khó tránh đen đủi.”

“Còn không phải sao.”

Duệ Vương phủ, lúc Dung Từ rời giường cũng nghe được tin tức này.

Hôm nay Mạnh Tử Duy đi đón dâu cùng hắn, y cũng mặc áo gấm mới tinh, trông vô cùng phong lưu.

Y nói: “Sớm không chết, muộn không chết, lại cố tình chết đúng vào lúc này, ta thấy rõ ràng là muốn làm ngươi ghê tởm.”

Trên mặt Dung Từ không có cảm xúc gì, hắn mặc y phục màu đỏ trông rất rực rỡ, đứng dưới ánh mặt trời khiến hắn trở nên tuấn mỹ không giống người thường, mà giống như yêu nghiệt. 

Ngay cả Mạnh Tử Duy cũng không nhịn được nhìn nhiều hơn vài lần, sau đó tấm tắc nói: “Dáng vẻ này của ngươi, không biết lúc đi đón dâu sẽ chọc bao cô nương đỏ mặt nữa.”

Dung Từ nhấc mắt nhìn hắn: “Ngươi không có chuyện gì làm sao?”

“Sao có thể chứ.” Mạnh Tử Duy nói: “Không phải ta đến nói chuyện Lương gia với ngươi sao, Nhàn phi và Công chúa Linh Ương vội vàng đến Lương phủ chịu tang.”

“Bên phía Càn Thanh điện thì sao?”

“Lão già kia vẫn chưa tỉnh.”

Dung Từ phân phó: “Không cần biết là vội vàng về chịu tang thật hay giả, phải phái người nhìn chằm chắm, những lúc như này không thể sơ ý.”

Mạnh Tử Duy cảm thấy lời này của hắn có ẩn ý: “Người Lương phủ chết thật, sao có thể là giả vờ về chịu tang chứ, nhưng chuyện nhìn chằm chằm bọn họ thì ngươi yên tâm, Dục Quang Các ta làm việc chưa bao giờ có sơ hở.”

...

Việc Dung Thế tử đón dâu có thể coi như việc quan trọng của quốc gia, xung quanh vô cùng náo nhiệt, giống như ăn tết vậy.

Từ khi bá tánh trong Kinh Thành thức giấc đã nghe tiếng bàn luận về đội ngũ đón dâu khổng lồ hôm nay, còn có dáng vẻ ngời ngời của Dung Thế tử, vậy nên bọn họ vô cùng mong đợi.

Chờ tới giờ thân buổi chiều, trên đường đi đón dâu gần như đứng kín người. Vì để đón dâu thuận lợi, Doãn Trương đại nhân của Thuận Thiên phủ đã tự mình dẫn binh mở đường.

Ngay sau đó tiếng trống chiêng đàn sáo vang vọng từ thành Đông đến thành Tây, gần như vòng qua nửa Kinh Thành mới về lại phố Nghiễm Vinh thành Đông. 

Dung Thế tử mặc hỉ phục tân lang ngồi trên lưng ngựa, tuấn lãng nhẹ nhàng, phong thái trác tuyệt.

Ngày thường mọi người đều đã nghe nói về Dung Thế tử, nhưng hiếm khi nhìn thấy, hôm nay Dung Thế tử ngồi trên lưng ngựa đi đón dâu, chỉ cần là bá tánh đứng bên đường thì đều có thể thấy dung mạo hắn.

Hắn vốn đã đẹp, lại mặc màu đỏ càng khiến hắn trở nên tuấn mỹ trẻ tuổi, thần thái sáng láng.

Có người hâm mộ nói: “Đây là tế tử của Tương Dương Hầu phủ à, quả thật là người trăm dặm mới có một người.”

Người khác nghe vậy liền cười hắn ta không có kiến thức: “Trăm dặm mới có một người cái gì chứ? Ta thấy cả nước không tìm ra được người thứ hai.” 

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu tán thành.

...

Hôm nay, từ sáng sớm A Lê đã bị các hỉ nương bà tử lăn lộn qua lại, từ chải đầu đến mặc đồ đều có người tỉ mỉ làm giúp nàng. Mẫu thân và thím của nàng cũng thương xuyên qua đó xem xét, sợ sơ sót gì, hoặc là có chỗ nào không ổn.

Sau khi ăn sáng xong, còn có một đám chất nhi chất nữ tò mò đến xem tân nương tử, ồn ào cười nháo.

Cả ngày như thế, A Lê cảm thấy toàn thế giới đều ồn ào náo động, chỗ nào cũng có tiếng người. Hơn nữa nàng còn phải dậy sớm, trên đầu lại đội mũ phượng nặng nề, nên sớm thấy choáng váng không chịu nổi nữa.

Chỉ mong Dung Từ nhanh chóng đến cưới nàng, để nàng “thoát ly ải khổi.”

A Lê ngồi trên mép giường chán nản chờ đợi, thỉnh thoảng nàng lại giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài, rồi nhịn không được hỏi: “Người của Duệ Vương phủ còn chưa tới sao?”

Các hỉ nương nghe thế thì cười vui vẻ: “Ta từng thấy tân nương tử vội vàng gả đi, nhưng chưa thấy ai vội vàng như này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK