Khấu Kiệt mạnh mẽ đạp chân ga, lập tức bỏ rơi những chiếc xe kia lại thật xa phía sau.
"Bọn họ sẽ chặn ở phía trước của chúng ta, em yêu, thắt chặt dây an toàn của em.” Khấu Kiệt khẽ mỉm cười với Yến Hoài, nụ cười ấy như hấp thu tất cả những tinh hoa của đất trời, rực rỡ sáng chói.
Nhưng, bây giờ không có thời gian để thưởng thức những thứ này.
Hai tay Yến Hoài cuộn chặt thành quả đấm, nhưng, gương mặt vẫn rất bình tĩnh, điều này làm cho Khấu Kiệt không khỏi tán thưởng trong lòng.
"Cuộc đua xe lần này rất kích thích?" Khấu Kiệt xoay vô lăng, cả chiếc xe lập tức quay ngoắt 180 độ.
"Hô. . . . . ." Chiếc xe kia nhanh chóng chạy thẳng về phía trước. Nghiền nát vô số cát bụi ven đường.
"Đúng." Yến Hoài nhếch môi cười cười: “Đã lâu lắm rồi không được chơi đùa thoải thích như vầy, làm sao lại không cảm thấy kích thích được chứ?”
"Hắc hắc!" Khấu Kiệt nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, anh cũng không thèm để ý đến những nguy hiểm trước mắt, thay đổi giọng nói, trở nên cực kỳ bình thản: “Thân phận của em, anh sợ không chỉ là thị trưởng, em ở thành phố M thuận buồm xuôi gió như vậy, tại sao lại muốn đến đây?”
Khấu Kiệt, cuối cùng anh vẫn hoài nghi tôi sao? Vậy anh nói yêu tôi là thật hay giả? Có lẽ, chưa đến yên, chỉ là thích? Thích thật hay là thích giả? Yến Hoài nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nói: “Tôi đến đây, để tự rèn luyện mình, có thể không?"
"Ha ha, em thật là bình tĩnh, tất cả phụ nữ đều không thể làm được điều đó! Em thật sự rất đặc biệt, người bình thường không thể sánh bằng.” Khấu Kiệt nhìn váo kính chiếu hậu, quan sát tình hình phía sau: “Khi gặp trận chiến ác liệt, em có còn bình tĩnh như vậy hay không?”
"A, quên mất, em có rất nhiều bằng cấp vẻ vang.” Giọng nói nhẹ nhàng của Khấu Kiệt cũng nặng nề đánh vào trong lòng của Yến Hoài.
"Khấu Kiệt, không phải chỉ anh mới có thể độc bá thiên hạ! Phụ nữ cũng có thể đoạt được đến tay, không phải sao?" Yến Hoài chớp chớp mi, vẻ quyến rũ tăng lên gấp mấy lần.
Khấu Kiệt khẽ nhếch môi, lái xe đến một nơi tương đối hoang vu hẻo lánh, dường như là nơi đặc biệt dành cho bọn họ đánh nhau.
"Anh được không?" Lúc này, tất cả xe đã dừng lại, thời khắc chiến đấu đã đến, Yến Hoài hỏi Khấu Kiệt một câu: “Bằng không, để tôi bảo vệ anh?”
"Em!” Sắc mặt Khấu Kiệt thay đổi ngay tức khắc, mình để cho cô ấy bảo vệ? Đùa gì thế! Cô gái này lại dám xem thường mình!
"Hoặc là có một ngày nào đó, chúng ta không còn thiết tha với bất kỳ thứ gì nữa, hẳn là ai cũng có thể bảo vệ ai!” Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài một chút, đè xuống cơn tức tối trong lòng, nhìn thoáng qua mấy người đang đến gần xe của mình, trong tay bọn họ đều là gậy gộc, đao to búa lớn.
Lúc này Khấu Kiệt liền móc ra hai thanh dao ngay dưới chỗ ngồi của mình: “Có muốn không?"
"Đồ bỏ đi! Ai thèm chứ!” Yến Hoài nhìn anh với vẻ khinh thường, tự mình mở cửa xe bước xuống trước.
"Yến Hoài! Này!" Khấu Kiệt nhìn thanh dao trong tay mình một chút: “Đây là dao xã hội đen đàng hoàng!” Là món mà anh yêu thích nhất từ trước đến nay! Dám nói là đồ bỏ đi! Cô gái không biết phân biệt tốt xấu! Thật sự là bị cô ấy chọc cho tức chết mà!
Nhưng, Khấu Kiệt vẫn tranh thủ thời gian bước xuống xe, anh lo lắng cô sẽ bị thương.
Những người này, để cho mình luyện tay nghề một chút còn có thể, cũng không biết lý lịch của Yến Hoài có được tâng bốc lên quá không! Năng lực của phụ nữ thì đến đâu chứ?
Nhưng mà, rất nhanh sau đó Khấu Kiệt liền biết ngay, phụ nữ thật sự có năng lực rất mạnh! Nhất là người phụ nữ đứng trước mặt anh!
Đối mặt với những kẻ xấu hung tàn kia, Yến Hoài không nói hai lời, phi như bay về phía những người đó.
Mà những người kia đối mặt với người phụ nữ đột nhiên xông tới ấy, cũng sửng sốt N giây, thử hỏi, có ai dám chủ động tiến lên nhận lấy cái chết hay không? Hơn nữa đây còn là phụ nữ!
Nhưng, Yến Hoài cũng kịp ra tay trước, đá văng người ở gần mình nhất xuống đất, giày cao gót liền dậm lên cánh tay của người kia.
"A!" Một tiếng kêu rên, nhưng, ngay sau đó, một tên khác đang cầm đao trong tay đã hướng về phía Yến Hoài chém tới.
Mệnh lệnh đã nói, chỉ có thể giết chết hai người này, không được tha!
Vậy thì bọn chúng cũng không cần phải kiêng dè nữa! Vung đao là được!
Nhưng, đao còn chưa tới, cánh tay của Yến Hoài đã bổ thẳng vào cổ tên ấy!
Thanh đao liền rơi xuống đất, cả người hắn co rút, quắp lại!
Giày cao gót lại dẫm lên cánh tay đang nằm trên đất của hắn, còn máu tươi đã túa ra từ trong miệng.
"Tới đây!" Yến Hoài nhìn mấy tên đang giơ hung khí trước mặt, cười nhếch mép: “Cùng nhau chơi trò này một chút, như vậy mới đủ kích thích!"
Khấu Kiệt đứng ở sau lưng nhìn cô, cô ấy là thị trưởng? Bây giờ rõ ràng chính là một tên tay chân.
Những người đó nhìn Yến Hoài, lại phóng tầm mắt ra sau lưng cô, nhìn Khấu Kiệt một chút.
Lúc này Khấu Kiệt đang mỉm cười nhìn bọn họ, gương mặt hiền hòa, áo quần bảnh bao, ngay cả một sợi tóc cũng không lộn xộn, áo sơ mi trắng tinh tươm, thoạt nhìn giống như một cậu thư sinh nho nhã yếu ớt, chỉ là, không hề tỏ ra khiếp đảm và hoảng loạn như trong tưởng tượng của bọn chúng.
Những người đó trao đổi ánh mắt với nhau, không tới hai giây, đã lao thẳng về phía Yến Hoài.
Binh chia hai lối? Khấu Kiệt khẽ mỉm cười, nhanh như tia chớp, bóng dáng đã xuyên qua đám người kia, có mặt ở khắp nơi, nhất định là sẽ gãy tay hoặc gãy chân!
Khấu Kiệt không rút đao ra, mà chỉ dùng nó như một thanh gậy, sức lực mạnh mẽ đến nỗi làm vỡ nát xương cốt của bọn chúng.
Về phía Yến Hoài, liếc mắt nhìn thấy thủ pháp bén nhọn của Khấu Kiệt, liền cao giọng nói: “Khấu Kiệt, tại sao anh lại có bản lĩnh tốt như vậy?”
"So với em không khác là bao!" Khấu Kiệt có chút khiêm tốn nói, dù sao mình và cô ấy vẫn chưa PK (đấu đá) lần nào, huống chi, mình không muốn PK với cô ấy là vì…mình không muốn làm cô ấy bị thương.
Yến Hoài trừng mắt liếc anh một cái, đá bay thật xa kẻ đang cản trở trước mặt.
Những người đó nhìn thấy Khấu Kiệt và Yến Hoài lợi hại như vậy, cũng khiếp đảm mà rút lui.
"Đi!" Một người la lớn.
Nhưng.
~Hết Chương 29~