Không lâu sau, đã cùng nhau đi đến cao ốc thị trưởng.
Loanh quanh một hồi, liền đi đến một khách sạn lớn vô cùng sang trọng: Khách sạn Cẩm Hoa.
Ở nơi ấy, phiên đấu thầu đã được tiến hành rất thuận lợi, mà tập đoàn Dương thị lại không lên trước cạnh tranh. Điều này làm cho bọn Khấu Kiệt càng thêm hoài nghi, chỉ là, đây lại vô tình đem đến một cơ hội tuyệt vời cho tập đoàn Khấu thị.
Cùng lúc đó, Yến Hoài lại thu được một kết quả vô cùng bất ngờ, các vị phóng viên ký giả điên cuồng săn lùng, nhưng, không hiểu vì sao lần này cô lại mặc chiếc váy lụa mỏng xinh đẹp như vậy đến phiên đấu thầu hôm nay. Bởi vì từ trước đến giờ bọn họ đã quen với hình ảnh của cô trong trang phục đen nghiêm chỉnh, nhưng mà lúc này, lại thay đổi hình ảnh, đồng thời cũng thu hút được rất nhiều sự ủng hộ của mọi người, bởi vì, hình tượng này, vừa trang nhã, vừa bình dị gần gũi, nhưng không kém phần cao quý.
Dĩ nhiên, cuối cùng Khấu Kiệt cũng thành công trong việc tranh thắng gói thầu, mà Yến Hoài lại đang ở bên cạnh anh, lúc mọi người vừa nâng ly lên chúc mừng, Khấu Kiệt ra hiệu, làm tất cả mọi người lắng xuống.
Nhìn Khấu Kiệt khoác lên mình bộ âu phục đen tuyền, gương mặt anh tuấn hiện rõ vẻ vui sướng, càng khiến cho những người chung quanh đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh, nghe những lời anh sắp nói.
"Hôm nay, ngoại trừ chuyện quan trọng là tranh thầu, còn có một chuyện khác vô cùng quan trọng, liên quan đến Khấu Kiệt tôi.” Khấu Kiệt nhếch môi cười, vẫn duy trì nét nho nhã.
"Ồ ồ ồ!" Mọi người vui thích đứng lên, chờ mong hành động tiếp theo của Khấu Kiệt.
Yến Hoài cũng đưa ánh mắt về phía anh, nhìn xem anh chuẩn bị nói gì.
Bởi vì đây là truyền hình trực tiếp, cho nên, ngài Khấu Đức và Nhạc Không Thượng cũng ở bên trong bệnh viện xem TV, nhìn Khấu Kiệt. Riêng Thương Truy Ý thì chạy đến phi trường đón Khấu Tử Liên trở về.
"Hôm nay tôi muốn cầu hôn với một người.” Khấu Kiệt chậm rãi nói, nhưng đã hành động rất nhanh, lập tức quỳ một gối xuống dưới chân của Yến Hoài: “Yến Hoài! Hãy lấy anh nhé! Cả đời của Khấu Kiệt này chẳng yêu mấy ai, trước sau chỉ có một mình em.” Dứt lời, dưới ánh mắt thiêu đốt người đối diện, trong tay không biết từ khi nào đã lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra: “Trái tim Hạo Hải, dành tặng cho em.”
"A!"
"Oa!"
"Trái tim Hạo Hải! Chiếc nhẫn kim cương đắt tiền nhất trên thế giới!”
"Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén! Khấu thiếu gia làm thư ký cho thị trưởng thành phố, ngày qua ngày lại đương nhiên là nảy sinh tình cảm rồi!”
"Đúng là trai tài gái sắc!"
"Đáng giá để chúc phúc."
"Qủa là vừa lòng đẹp ý rồi!"
"Nếu như cầu hôn với tôi, có chết cũng đáng giá!"
. . . . . .
Bầu không khí chung quanh dần trở nên xôn xao, có người vừa hâm mộ, lại có người ngầm đố kỵ, cũng có người chúc phúc cho hai người này.
Nhưng, lúc này Yến Hoài lại vô cùng sửng sốt, không ngờ anh lại đi cầu hôn mình trước mặt toàn thể dân chúng như vậy! Lấy ‘trái tim Hạo Hải’ làm lễ vật, dành cho mình một ngày lãng mạn như thế! Nước mắt đảo quanh nơi khóe mi, không muốn để nó rơi xuống, cô không muốn khóc trước mặt anh, bởi vì nó sẽ khiến anh lo lắng…….
Khấu Kiệt quỳ gối một lúc lâu vẫn không thấy Yến Hoài phản ứng gì, không khỏi cảm thấy nghi vấn trong lòng, chẳng lẽ mình chưa đủ thành tâm? Ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, muốn đi xuyên vào thế giới nội tâm của Yến Hoài. Tuy rằng đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu hết suy nghĩ của cô, nhưng, nhất định sẽ có một ngày, anh có thể chia sớt được tất cả nỗi phiền muộn đã chất chứa trong con người cô bấy lâu nay.
Giờ phút này, Yến Hoài liền đưa tay đẩy ra, cô từ chối ‘trái tim Hạo Hải’ của Khấu Kiệt! Toàn hội trường xôn xao!
"Tại sao thị trưởng lại cự tuyệt?"
"Sao cô ấy có thể làm như vậy? Khấu thiếu gia rất tốt mà!"
"Rõ là. . . . . . Aiz!"
. . . . . .
Khấu Kiệt không hiểu, nhìn cô, nhưng, vẫn nâng cao ‘trái tim Hạo Hải’ lên: “Anh yêu em.”
Thế nhưng, Yến Hoài vẫn tiếp tục đẩy ‘trái tim Hạo Hải’ ra, lắc đầu.
Đáy lòng Khấu Kiệt bất chợt lạnh buốt, chẳng lẽ cô ấy không yêu mình sao?
~Hết Chương 60~