• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không xong cái gì?" Khấu Kiệt đứng lên, nhìn Yến Hoài, cô ấy đang nghĩ đến điều gì?

"Bến tàu bị nổ tung, cái gì cũng không còn nữa! Nói chi đến chứng cứ?" Yến Hoài xoay người, mà Lý Hoàn Suất đã xông ra.

"Đã quá muộn!" Yến Hoài lập tức gọi theo Lý Hoàn Suất: “Bây giờ anh có đi cũng không tìm ra chút manh mối nào! Hơn nữa, sẽ làm cho người khác phát hiện ra anh!"

"Đúng là gặp quỷ!" Lý Hoàn Suất ảo não ngồi trên ghế sofa: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Hàng hóa của tập đoàn Dương thị cũng không còn, vậy thì ba mẹ nuôi của em phải làm thế nào? Đến cùng thì người đàn ông kia muốn giở trò gì!" Khấu Kiệt đứng thẳng người: “Để anh bắt được, nhất định sẽ khiến ông ta phải nếm mùi khổ sở!"

"Chỉ có thể chờ!"

"Mấy người đó?" Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, vẻ khó tin tràn trong đáy mắt: “Em không gấp sao?”

"Làm sao mà em không gấp cho được?” Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt, dùng tay trái gãi tay phải, trên cánh tay phải đã hiện lên một mảng sưng đỏ.

"Em đừng cử động!" Khấu Kiệt nhìn dáng vẻ của cô, hoảng hồn, vội chạy tới ghì tay của cô lại: “Em còn làm như thế, cả cánh tay này sẽ bị bỏ đi đó.”

"Em...em có chút không khống chế được mình." Yến Hoài ngẩn ra, nhưng, ngay sau đó liền nói: “Em có thể!"

Vừa lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Nhất định là hòa thượng đến." Lý Hoàn Suất lập tức đi ra mở cửa.

Nhạc Không Thượng vừa tiến đến, đã đi về phía Yến Hoài: “Cho tôi xem vết thương của cô.” Vội vàng lấy ra một ít thuốc bên trong chiếc hòm bên người.

"Không được chạm vào nước, nếu không cánh tay sẽ nát đi." Nhạc Không Thượng nhìn Yến Hoài: “Cho tôi nhìn những con trùng kia một chút, lúc tôi vừa đến gần khách sạn, có nghe thấy mấy tiếng nổ mạnh."

"Là ở bến cảng, đoán chừng mấy thùng container kia đã nổ tung rồi.” Yến Hoài trả lời anh, còn Khấu Kiệt thì đem chiếc túi chứa mấy con trùng đến cho Nhạc Không Thượng xem.

Nhạc Không Thượng vừa trông thấy, đôi chân mày nhíu chặt lại tựa như ngàn năm không đổi: “Những con trùng ấy, tại sao cậu không tránh đi thật xa?"

"Sao lại thế?" Khấu Kiệt một tay níu lấy cổ áo của Nhạc Không Thượng, nhếch môi, kích động như muốn lâm vào trận chiến, nhưng, ngay sau đó nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Không Thượng, cơn tức giận nhất thời tan biến, buông Nhạc Không Thượng ra.

Khấu Kiệt, mày đang làm gì đấy? Cậu ta là anh em của mày mà! Mới vừa rồi mày muốn làm gì!

Nhạc Không Thượng nhìn Yến Hoài, rồi nhìn mọi người nói: "Những con trùng này, được thả vào trong đống hàng hóa thông qua nhảy dù. Sau đó bọn chúng bò vào, ngọa nguậy, nương theo khe hở chui vào bên trong thùng, hơn nữa, kích cỡ của bọn nó cực kỳ nhỏ, sẽ không phá hư cái thùng. Sau đó bọn chúng sẽ ký sinh trên đống hàng hóa, bất luận là thứ hàng gì đều sẽ bị hư hỏng. Đợi đến hàng hóa được vận chuyển đến nơi, mở ra xem, hàng hóa bình thường đều sẽ bị biến chất!"

"Cả ngày cậu chỉ nghiên cứu mỗi cái thứ này?” Lý Hoàn Suất nhìn mấy con trùng nhỏ kia: “Làm sao cậu phát hiện ra được?"

"Điều quan trọng không phải là chuyện này, quan trọng là, tớ không biết phải tiêu diệt những con trùng này như thế nào. Hơn nữa, những con trùng này, không nhất định phải dựa vào nhảy dù mới có thể bò lên đống hàng hóa, chúng còn có thể thông qua hướng gió! Chỉ là, không biết đối phương có nghĩ tới điểm này hay không, nếu như đã nghĩ tới, vậy chúng ta không thể làm gì!"

Mọi người nhìn mấy con trùng nhỏ trước mặt, Yến Hoài đứng lên: “Hàng hóa của tập đoàn Dương thị bị nổ tung, việc này cảnh sát sẽ tham gia điều tra. Chúng ta đã bị phát hiện, e rằng bọn họ sẽ hoài nghi."

"Yên tâm, bọn họ không biết là chúng ta." Lý Hoàn Suất nhìn Yến Hoài.

"Tôi giúp cô xử lý vết thương một chút, tôi muốn tiến hành rửa sạch và trừ độc, sau đó băng thuốc, tận dụng thời gian." Nhạc Không Thượng hướng về phía Yến Hoài: "Tối nay đến đây là kết thúc, tôi nghĩ, ngày mai sẽ có rất nhiều chuyện chờ chúng ta giải quyết!"

"Được." Yến Hoài liếc mắt nhìn Khấu Kiệt, đến gần Nhạc Không Thượng, ngồi ở bên cạnh anh ta.

Chỉ chốc lát sau, tất cả đã giải tán.

——

Thương Truy Ý nhẹ nhàng mở cửa biệt thự ra, đi vào, liền cảm nhận được một mùi hương nhàn nhạt, dưới ánh đèn lờ mờ, cả gian phòng cũng trở nên ấm áp, mập mờ.

Thương Truy Ý ngẩn ra, rốt cuộc con bé Khấu Tử Liên này muốn làm gì? Không hiểu! Nhưng, xem ra, cũng không phải là chuyện tốt lành gì tình!

Hiện tại mấy người giúp việc đều ngủ cả rồi, Thương Truy Ý nghĩ ngợi, rón rén đi lên lầu.

Dừng lại ngay góc tường, Thương Truy Ý đẩy cửa ra đi tới, đôi mắt câu hồn của Khấu Tử Liên nheo lại, nhìn anh đi lên lầu, lập tức đóng cửa lại, đi tới trước tủ treo quần áo, chọn một bộ quần áo, ngồi trước bàn trang điểm, uống ực hai ngụm rượu.

Khấu Tử Liên nhìn ly rượu, lặng lẽ cười cười.

Thương Truy Ý đi vào phòng khách, tháo cà vạt ra, ngồi xuống ghế sofa, mới vừa mở ti vi, liền trông thấy Khấu Tử Liên ăn mặc khêu gợi thẳng bước đi ra ngoài, ánh mắt mơ màng, dáng vẻ rất là đáng yêu.

"Không phải em đang ngủ sao, ra đây làm gì?" Thương Truy Ý đưa ánh mắt về phía TV, vào lúc này, chương trình trên TV chủ yếu là phim kinh dị hoặc quảng cáo.

Dáng vẻ hiện tại của con bé, là muốn quyến rũ? Trong lòng Thương Truy Ý nhất thời nghĩ đến từ này.

"Em nghe thấy tiếng động, liền biết anh trở lại, cho nên em mới ra ngoài thăm anh một chút." Khấu Tử Liên giương gương mặt đáng yêu, dẩu cái miệng nhỏ nhắn, sau một khắc, nở nụ cười không chút giả dối.

Tại làm sao mà trong nháy mắt, Thương Truy Ý đã bị mê hoặc rồi, nhưng, ngay sau đó liền bị âm thanh trong tivi làm cho hoàn hồn trở lại.

“Em uống rượu?" Thương Truy Ý lấy lại bình tĩnh, cau mày nói: "Nếu đã uống, thì đi ngủ nhanh đi."

"Không sao!" Khấu Tử Liên nhào thẳng về phía Thương Truy Ý: “Ý, không phải anh yêu em sao?”

Thương Truy Ý hơi đỡ lấy cô ta, nắm chặt hai tay cô ấy: "Yêu?"

"Ừ." Khấu Tử Liên nhìn dáng vẻ của Thương Truy Ý, cái dáng vẻ này, liền chủ động dâng lên làn môi đỏ mọng!

Thương Truy Ý kịp phản ứng, lập tức đẩy cô ra, tức khắc, Khấu Tử Liên té xuống ghế sofa.

"Em say rồi, nghỉ ngơi cho tốt mới phải!" Thương Truy Ý lạnh lùng nghiêm mặt, hai tay kéo lấy cô, muốn nâng lên, đưa trở về phòng.

Nhưng, Khấu Tử Liên đã dùng lực, kéo anh té lên trên người của mình! Lúc này, Thương Truy Ý liền nằm đè trên người của Khấu Tử Liên! Bốn mắt nhìn nhau, sống mũi đụng nhau!

Thương Truy Ý kinh hãi, nhảy lên, muốn tránh ra, nhưng, không biết hơi sức của Khấu Tử Liên từ đâu tới, đưa môi lên, sắp sửa hôn anh.

Lúc này ánh mắt của Thương Truy Ý liền biến đổi, khí thế khắp người củng trở nên lạnh lẽo, không quan tâm đến việc lúc này Khấu Tử Liên có say hay không, liền vung cô ngã xuống đất.

Nhất thời, Khấu Tử Liên đau đến nhe răng trợn mắt: “Em muốn làm gì?" Tức khắc, Thương Truy Ý giận dữ ngút trời nhìn về phía trước.

Thương Truy Ý ngồi xổm người xuống, đưa một tay bóp lấy cổ cô ta.

“Nói cho em biết, tốt nhất là bây giờ em nên tỉnh lại đi. Khấu Tử Liên, đừng có giở trò trước mặt anh, bằng không, lần sao anh sẽ bóp đứt cổ của em."

"Anh Ý, anh buông em ra! Anh. . . . . ." Vào lúc này, nước mắt của Khấu Tử Liên cũng chảy xuống, rơi vào trên tay Thương Truy Ý: “Em..tại sao em lại ở đây?”

Anh Ý. . . . . . Thương Truy Ý nhất thời ngây ngốc, nhớ lại năm chín tuổi ấy, Khấu Tử Liên luôn ở phía sau của anh, non nớt kêu "anh Ý" , nhưng, chẳng biết từ đâu, tính cách của con bé lại trở nên nóng nảy, cũng không ai ngăn cản được việc nó say mê người đàn ông kia, không thể làm gì khác hơn là đưa nó đến Pháp để trị liệu và học tập, nhưng, bây giờ trở về, lại chẳng hề thay đổi chút nào. Nghĩ rằng từ đây sẽ không bao giờ nghe thấy một tiếng ‘anh Ý’ kia nữa, nhưng mà, lúc này lại nghe thấy, nghe thấy.

Thương Truy Ý mất hồn buông cô ta ra.

Khấu Tử Liên càng không ngừng ho khan: “Anh Ý, em sao vậy? Tại sao em lại ở chỗ này? Thế nào mà nhanh như vậy trời đã tối rồi? Anh trai của em đâu? Anh ấy lại vứt em ở trường học?"

Thương Truy Ý khó tin nhìn Khấu Tử Liên: “Em vừa nói cái gì?"

"Em nói, có phải anh trai của em lại ném em ở trường học, lại không đợi chúng ta, nhưng mà, bây giờ sao trời lại tối rồi?" Khấu Tử Liên đứng lên: “Làm sao em lại mặc đồ ngủ? Bây giờ là mấy giờ?"

Thương Truy Ý hoảng sợ lùi về phía sau, vẫn tựa vào trên ghế sofa, trí nhớ của con bé, làm sao, làm sao mà dừng lại ở năm chín tuổi ấy được? Bây giờ nó bị gì vậy? Là giả ngây giả dại sao?

"Anh, anh Ý, anh làm sao vậy?" Khấu Tử Liên đi tới: “Cảm giác thời gian trôi qua thật là nhanh." Khấu Tử Liên nhìn xuống thân thể của mình, lại nhìn Thương Truy Ý: “Ủa, em chỉ mới ngủ có một giấc, liền lớn nhanh như vậy? Em bao nhiêu tuổi?"

"Em đang nói cái gì em có biết không, Tử Liên?" Thương Truy Ý đứng lên, đỡ lấy Khấu Tử Liên: “Em, anh có chút không hiểu."

"Tối hôm qua anh vừa kêu em đi ngủ, vậy là em liền ngủ, sau đó tỉnh lại liền thành ra như vầy, theo lý thuyết, phải là đến buổi sáng, nhưng mà, bây giờ lại là buổi tối. Em nghĩ, em còn chưa đi ngủ đâu?" Khấu Tử Liên chớp mắt, gương mặt đáng yêu.

"Em đang muốn gì, em nhớ gì vậy?" Thương Truy Ý nghĩ ngợi, mới vừa nãy con bé bị mất trí sao? Khiến trí nhớ của nó quay về năm chín tuổi ấy?

"Tiếp tục ngủ." Khấu Tử Liên nhún nhún vai, xoay người, vừa muốn rời khỏi, nhưng, lại xoay người, nhìn Thương Truy Ý, khiến anh bị dọa sợ đến nỗi thụt lùi về phía sau: “Anh Ý, em cảm thấy anh rất kỳ quái." Nói xong, lại có cảm giác buồn ngủ.

Thương Truy Ý ngồi xuống, ngơ ngác nghĩ tới những gì mới diễn ra vừa rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cảm giác như mình vừa trở lại mười năm trước, con bé gọi mình là ‘anh Ý’, tất cả đều không thay đổi, con bé cũng không kêu gào gì, khàn khàn giọng nói muốn ra khỏi cái nhà này, chỉ muốn đi chơi, làm sao để cho bốn anh vui vẻ lên một chút.

Thương Truy Ý tắt tivi, dạo bước trở về phòng ngủ của mình, nhưng, lúc này, liền vòng trở lại, Thương Truy Ý trông thấy trên mặt đất, có một cây châm đang sáng lên!

Đây là đang đóng phim cổ trang sao? Tại sao cây châm này lại xuất hiện trong nhà mình?

Thương Truy Ý nhặt lên, nơi này, vừa vặn là nơi vừa rồi Khấu Tử Liên ngã xuống.

Chẳng lẽ có liên quan đến con bé? Thương Truy Ý đứng lên, xoay người dựa vào gần cửa phòng của Khấu Tử Liên.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, sau đó trông thấy Khấu Tử Liên đang ngủ say, tư thế kia, giống như năm chín tuổi lúc, bày ra một chữ "Đại"!

Đáy lòng của Thương Truy Ý dậy sóng, tràn đầy phiền não, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào trong phòng của mình.

——

"Như thế nào, còn đau không? Còn ngứa không?" Gương mặt của Nhạc Không Thượng đượm vẻ lo lắng, nắm cánh tay phải của Yến Hoài, từ từ thoa rượu thuốc, lại ngẩng đầu lên hỏi.

Yến Hoài lắc đầu, bày tỏ mình không ngứa không đau.

Bây giờ cả hai đang ở trong phòng khách nhỏ, cực kỳ quang minh chính đại, Nhạc Không Thượng nhè nhẹ lau sạch, thỉnh thoảng nhìn Yến Hoài nhắm tịt hai mắt lại vì mệt mỏi.

Lúc này mới phát hiện, cô ấy lại yên tĩnh như thế, yên tĩnh khiến cho người ta phải đau lòng. Dáng vẻ hiện tại của cô ấy, ai cũng không đành lòng quấy rầy, ai cũng không đành lòng tổn thương.

Lúc này, điện thoại của Nhạc Không Thượng liền reo lên.

Nhạc Không Thượng nhẹ nhàng đặt Yến Hoài trên ghế sofa, dọn dẹp đống rượu thuốc của mình, đi vào nhà vệ sinh rồi mở điện thoại.

"Có việc gấp?"

"Ừ, hòa thượng, mình nhớ rằng cậu đã từng nói, cậu cho rằng Tử Liên có chút khác lạ, bây giờ mình cũng có cảm giác ấy.” Thương Truy Ý ngồi ở bên giường, nhìn lên cây châm trước mặt.

"Nói." Nhạc Không Thượng nhất thời cũng có tinh thần.

"Tối nay, mình phát hiện trí nhớ của con bé chỉ dừng lại ở năm chín tuổi, còn những chuyện sau này xảy ra với nó, căn bản là không nhớ gì cả." Thương Truy Ý kể hết những chuyện đã xảy ra vào tối hôm nay, cuối cùng nói: “Mình còn nhặt được trên mặt đất, chỗ con bé ngã xuống một cây châm! Thật không thể tưởng tượng nổi, đây không phải là kim may vá! Là một cây châm thật sự!"

Nhạc Không Thượng trầm mặc, chẳng lẽ có người lợi dụng Khấu Tử Liên? Dùng châm để khống chế con bé? Hơn nữa, còn khống chế qua nhiều năm như vậy?

"Trước tiên cậu hãy để ý đến Tử Liên, đừng để ai đến gần nó, cũng đừng để cho nó đến công ty. Không phải cậu mới nói trí nhớ của nó chỉ dừng lại ở năm chín tuổi thôi sao? Vậy thì cậu chơi với con bé đi, trò chuyện với nó.”

"Chuyện này. . . . . ." Thương Truy Ý chần chờ: "Công ty còn có một ít chuyện cần phải xử lý gấp, dự án khu Nam bị trộm, máy vi tính cũng bị hư hại."

"Mình sẽ trở về cho người xử lý. Mình hoài nghi, con bé bị người ta lợi dụng, nếu không, tính cách của nó sẽ không khác thường như thế, cậu thử suy nghĩ một chút, ban đầu, con bé biết điều cỡ nào, nhưng mà, bây giờ, tất cả chúng ta gần như đều ghét nó, cả Kiệt cũng không thể giữ bình tĩnh. Nếu như con bé bị ai đó lợi dụng, vậy người sau lưng kia rốt cuộc là ai? Bằng mọi giá chúng ta phải điều tra ra được, nếu như không thể kịp thời phát hiện, con bé chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, mà chúng ta cũng sẽ chịu tổn thất, ai biết người sau lưng đó sẽ lợi dụng Tử Liên làm ra những chuyện gì?"

Thương Truy Ý nghe thấy thế, nhất thời hiểu ra: “Ừm."

"Mình sẽ nói với Kiệt về chuyện này, trước tiên cậu nhớ đừng kể với ai."

"Hơn nữa, mình sẽ để ý cẩn thận đến những người mà con bé hay lui tới.” Thương Truy Ý bổ sung.

Cúp điện thoại, Nhạc Không Thượng quay trở lại , thấy Yến Hoài vẫn còn đang nằm ngủ trên ghế sofa, vừa muốn đến gần, nhưng, lúc này Khấu Kiệt lại chạy ra.

"Đã tốt hơn chưa?" Khấu Kiệt đi lên trước, còn Nhạc Không Thượng thì nhất thời nhớ tới điều gì đó, vội vàng lùi về phía sau: "Ừ, cậu mang cô ấy đi ngủ đi!" Dứt lời, xoay người rời khỏi.

Khấu Kiệt nhìn theo bóng lưng của Nhạc Không Thượng, lắc đầu một cái, mang Yến Hoài vào phòng, cho cô ngủ thật ngon.

Màn đêm buông xuống, vùi lấp tất cả mọi vật.

Sáng sớm, Khấu Kiệt theo thói quen choàng tay sang, muốn kéo Yến Hoài qua, ôm lấy, nhưng mà, cánh tay lại rơi xuống một khoảng không.

Khấu Kiệt lập tức giật mình tỉnh lại, nhìn vị trí bên cạnh đã thấm hơi lạnh từ lâu, Khấu Kiệt nóng nảy trong lòng, vừa mở cửa ra liền xông thẳng đến phòng của Nhạc Không Thượng và Lý Hoàn Suất.

"Lăn ra đây cho tớ!" Khấu Kiệt ầm ĩ hét lên một tiếng.

Bên trong, Lý Hoàn Suất nhất thời nhảy dựng lên, chỉ mặc một chiếc quần cụt liền nhào ra mở cửa: “Sao vậy?"

Mà Nhạc Không Thượng cũng đi ra từ phòng bếp: "Thế nào?"

"Hoài đi rồi! Tớ không biết cô ấy đi đâu!"

"Cái gì?" Nhạc Không Thượng đưa một tay túm lấy cổ áo của Khấu Kiệt: “Cậu trông nom kiểu gì vậy? Hả? Cánh tay của cô ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cậu..”

Lý Hoàn Suất không nói lời nào, lập tức trở lại phòng mặc quần áo: “Nhanh chóng thu dọn, có lẽ cô ấy vẫn chưa đi xa! Mình đoán cô ấy đi tìm người đàn ông kia!"

——

Yến Hoài một mình lái xe vào một vùng ngoại ô.

Lúc nửa đêm, điện thoại di động lại reo, nhìn thấy số của ba nuôi, Yến Hoài chỉ có thể lặng lẽ tránh Khấu Kiệt, không ngờ, người đàn ông kia lại bảo cô một mình lái xe ra bờ biển.

Yến Hoài không biết cô phải chờ đợi điều gì, chỉ muốn mau chóng tìm ra người đàn ông này. Thật sự rất muốn chặt hắn ra làm trăm mảnh, những chuyện này đều do một tay hắn gây nên ư?

Chậm rãi đến gần bờ biển, chung quanh cũng không có bao nhiêu người, bây giờ chỉ mới hơn năm sáu giờ sáng, vẫn còn khá sớm nên không có mấy ai. Ngoại trừ người đàn ông mặc áo khoác đen, ông ta vẫn đứng bên bờ biển, nhìn sóng vỗ vào bờ.

Cuối cùng Yến Hoài cũng trông thấy người đàn ông kia, nhất thời nghĩ đến việc móc ra khẩu súng lục giảm thanh của mình, nhưng, lại nghĩ đến nụ cười hiền hậu của ba mẹ nuôi, chỉ có thể cất súng vào, cũng cất luôn dao găm.

Từ từ bước xuống xe, đến gần người đàn ông kia, nhưng, lúc này lại không thấy ông ta xoay người lại, điều này làm cho cô cảm thấy rất kỳ quái.

Rốt cuộc ông ta là ai? Có mục đích gì?

Yến Hoài lập tức xông tới, muốn kề dao vào cổ của người đàn ông ấy, nhưng, ông ta đã nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra!

"Xem ra, huấn luyện của cô còn chưa đến nơi đến chốn, bản lĩnh của cô, vẫn còn cần phải phát huy hơn nữa, sau này cô nên đến luyện tập trong quân đội mà ba cô đã từng sống đi.” Người đàn ông xoay người, nhìn Yến Hoài.

"Rốt cuộc ông là ai?" Yến Hoài dừng dao lại: “Tôi phát hiện, ông không có ý định muốn lấy mạng của tôi, nhưng, ông cứ lấy tính mạng của người nhà tôi ra đe dọa, đến cùng là ông muốn làm gì? Hơn nữa, những con trùng kia là kiệt tác của ông ư?”

Người đàn ông lắc đầu, lùi về phía sau mấy bước, nhìn Yến Hoài nói: "Khó khăn về sau của các cô cậu, còn hơn cái khó trước mắt gấp trăm lần.”

"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Tại sao ban đầu ở trên biển ông đã muốn giết chết chúng tôi? Nhưng, ông lại chừa cho chúng tôi một con đường lui, vậy ông đang muốn làm gì?” Yến Hoài nhìn ông ta, lạnh nhạt hỏi.

"Tôi chỉ muốn xem xem vết thương của cô ra sao, cánh tay của cô không có việc gì chứ?” Lúc này người đàn ông chợt xoay người lại, đột nhiên nói một câu như vậy.

Yến Hoài ngẩn ra: “Ông đang quan tâm đến tôi?"

"Ha ha ha ha ha. . . . . ." Tức thì, người đàn ông nở nụ cười, âm thanh kia trở nên cực kỳ âm trầm, Yến Hoài vội vàng lùi về sau, tại sao mình lại nghĩ rằng ông ta quan tâm?

Chắc hẳn là sợ mình chết dễ dàng quá, sau này sẽ không còn ai cùng chơi với hắn, không phải ư?

“Tôi không biết cái gì gọi là quan tâm! Tôi chỉ biết, cái gì gọi là còn sống so với chết còn đau đớn hơn!” nói xong, người đàn ông quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Yến Hoài, dưới chân đã tiến đến gần, Yến Hoài nhìn dáng vẻ của hắn, tức khắc lùi về phía sau, nhưng, ông ta đã cầm tay cô lên.

“Ông!” Yến Hoài mở to mắt, nhìn ông ta.

“Ai thoa rượu thuốc lên giúp cô?” Người đàn ông trừng mắt nhìn Yến Hoài.

“không cần ông quan tâm!” Yến Hoài kháng cự.

Người đàn ông không nói lời nào, xem xét cánh tay của cô, tay phải cầm, tay trái vung lên, xoa bóp vào miệng vết thương.

“Đau!” Yến Hoài hung hăng trừng mắt nhìn ông ta, muốn rút cánh tay ra, nhưng hơi sức của ông ta mạnh hơn những gì cô nghĩ, người đàn ông nhăn mặt, dùng tay trái lấy ra một bình thuốc từ trong túi áo của mình, dùng răng cắn nắp bình rồi đổ thuốc lên trên cánh tay của Yến Hoài.

Tranh thủ thoa mớ thuốc kia lên trên cánh tay của cô.

Yến Hoài nhìn thao tác liền mạch của ông ta, đột nhiên nghĩ đến ba nuôi của mình. Ngày còn bé, cô té ngã khiến cánh tay bị thương, ba nuôi cũng dùng những thao tác như vậy để chữa cho cô, nghĩ tới đây, khóe mi của Yến Hoài ngấn lệ, mình thật là bất hiếu, vào lúc này lại để ba mẹ rơi vào trong tay người xấu!

“Ba!” Yến Hoài buột miệng nói ra từ này, người đàn ông nghe thấy, thẫn thờ, vừa định nói gì đó, nhưng liền kềm lại, động tác trong tay càng thêm mau mắn.

Trong nháy mắt kia, Yến Hoài còn nghĩ rằng mình đã trở lại bên cạnh ba mẹ, nhưng, lúc này, ông ta lại che mặt, thân hình cao lớn, liền hiểu rõ, mới vừa nãy là do mình đang mơ. Căn bản ông ta không phải là…

“Tốt rồi!” Người đàn ông thu tay lại, xoay người rời khỏi.

“không phải ông muốn giết tôi hay sao?” Yến Hoài nhìn bóng lưng của ông ta: “Đến cùng là ông muốn làm gì!”

“Ngày mai, bảy giờ tối, ngôi nhà nhỏ ở khu D ngoại ô thành phố M, nhớ đến, bằng không, đừng trách tôi không khách khí!” Người đàn ông xoay người, nhìn cô: “Tốt nhất là nên đến một mình, hừ, nếu không, ba mẹ của cô sẽ chết rất thê thảm!”

Yến Hoài nhìn theo phương hướng ông ta đã đi xa, lại nhìn về phía biển.

Ngày mai, mình nhất định sẽ đích thân giết chết người đàn ông này! không cần quan tâm đến việc ông ta có thể chữa khỏi cho cánh tay của mình hay không. Đúng rồi, sau khi bọn họ biết mình trốn đi, không biết có nổi nóng không nữa?

Yến Hoài móc điện thoại ra, nhìn thấy ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ phía trên.

thật sự lo lắng như vậy?

“Này, em đang ở trên bờ biển thôi mà, em muốn ngắm cảnh mặt trời mọc trên biển một chút. không có việc gì, ừ, vậy thì tốt, em chờ các anh.” Yến Hoài cúp điện thoại.

không lâu sau, có ba chiếc xe chạy tới nơi này, Yến Hoài vẫn quan sát cảnh biển, cũng không phát hiện phía sau có người.

“Các anh đã tới, vậy hãy ngắm cảnh mặt trời mọc này với em một chút đi.”

“cô không cảm thấy, cô sẽ mãi mãi ở lại trong biển, vĩnh viễn ôm lấy mặt trời mọc sao?” một giọng nói bén nhọn vang lên sau lưng Yến Hoài.

Yến Hoài sững sờ, xoay người, trông thấy chừng mười tên sát thủ, chỉa họng súng đen ngòm về phía mình. Mà người phụ nữ đứng phía trước nói chuyện với cô thì hung hăng vênh váo, cô cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ của cô ta.

“cô là ai? Do người nào phái tới? Là ông ta?” Yến Hoài nheo mắt lại, bàn tay hơi sờ về phía đặt súng lục, mẹ nó, chẳng lẽ phải chết ở chỗ này sao? không phải người đàn ông kia vừa mới nói ngày mai hẹn ở ngôi nhà nhỏ trong khu D ngoại ô thành phố M sao? Tại sao bây giờ? Chẳng lẽ, nói là, những người này đến từ phe khác?

“cô không cảm thấy, người sắp chết biết những chuyện này cũng rất vô ích sao?” Người phụ nữ mấp máy làn môi đỏ mọng, cực kỳ đỏ, khoác trên mình bộ váy ngắn cũn, vừa quyến rũ, lại vừa nguy hiểm.

Yến Hoài nhìn những người ở phía sau, rồi lại nhìn một chút người phụ nữ trước mặt: “Bất quá tôi cảm thấy, nếu muốn tôi chết, cũng phải chết rõ ràng, cô nói xem, không phải sao? Giống như là cô… cô chết rồi, cô cũng muốn chết một cách rõ ràng!”

Người phụ nữ ngẩn ra, son phấn trên mặt rớt thành từng mảng, nhưng cũng không quan tâm: “cô! Hừ!” Chữ ‘trên’ còn chưa kịp thốt ra, Yến Hoài đã xông lên phía trước, một tay nắm lấy cổ của cô ta, còn súng lục thì kề ngay yết hầu của ả!

“Thế nào?” Yến Hoài lạnh lùng nói: “Ra lệnh cho bọn họ động thủ giết tôi đi?!”

"Cô! Đừng động thủ!" Người phụ nữ cảm nhận được họng súng kia đang chắn ngay cổ của mình, đau đớn không nói nên lời.

Yến Hoài nhìn cô gái kia, dùng ngón tay nhéo gương mặt của cô ta: “Cô bôi nhiều son phấn như vầy làm gì? Muốn mình trở nên xinh đẹp hơn à?”

"Tôi. . . . . ."

"Mau ra lệnh cho bọn họ tránh ra!" Yến Hoài nhân lúc cô ta đang chần chừ, hét lên một tiếng, chỉa họng súng vào đầu cô ta: “Bằng không tôi liền một phát súng bắn nát đầu của cô.”

Người phụ nữ nhìn Yến Hoài đằng đằng sát khí khiến cô ta cũng hít thở không thông, lúc này mấy tên sát thủ kia đều có chút sợ ngây người, lùi về phía sau.

Nhưng, vừa lúc đó, liền có một người đàn ông tiến lên từ giữa những tên sát thủ kia, lập tức nổ súng về phía Yến Hoài.

Yến Hoài nghiêng người, dùng cô gái trước mặt để ngăn cản họng súng.

"Bùm!" Yến Hoài kèm hai bên cô gái kia, nhưng mà cô ta đã bị người đàn ông ban nãy bắn một phát vào đầu.

Nhất thời, chung quanh vang lên tiếng súng!

"Còn không giết cô ta cho tao?" Người đàn ông vặn vẹo khóe miệng, lạnh lùng ra lệnh cho những tên sát thủ kia.

Yến Hoài nhìn mấy tảng đá ngầm trên bờ biển, lập tức kéo thi thể của cô gái tới nơi đó, dùng nó để ngăn cản súng đạn.

Khẽ liếc nhìn người vừa ra mặt, Yến Hoài trông thấy người ra lệnh giết mình không ai khác chính là Triều Trạch.

Trong lòng trống rỗng, không ngờ, lại là anh ta. Anh ta vẫn chưa chết! Con bà nó! Muốn giết chết mình? Thật dễ dàng như vậy sao? Yến Hoài nhìn mực nước biển bắt đầu dâng lên, nhất thời trong lòng bình tĩnh thêm đôi chút.

Mà trên sườn núi, Triều Trạch đã đeo mắt kính lên: “Đừng để tao chờ quá lâu, bằng không tao cũng cho chúng mày đi chầu Diêm Vương!"

Mấy tên sát thủ từ từ mòm mẫm đến gần Yến Hoài, làm thành vòng tròn chừng mười mấy người bên ngoài, muốn giết chết cô.

Yến Hoài nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ước chừng khoảng năm phút nữa là bọn Khấu Kiệt có thể chạy tới đây. Cô không rõ, làm sao Triều Trạch lại biết được cô ở đây. Là do người đàn ông kia tiết lộ? Nhưng, nếu như vậy, cũng không đến nỗi phải giết mình ở đây.

“Đùng đùng đùng!" Ba tiếng súng vang lên, Yến Hoài bắn chết ba tên sát thủ đang nhích lại gần mình, nhìn lên người phụ nữ trước mặt, cô ta đã vì cô mà lãnh hai phát đạn!

Triều Trạch xoay người, nhìn về con đường phía xa, trông thấy một chiếc xe đang hướng đến nơi này.

Là bọn họ? Triều Trạch nheo mắt lại, khẩu súng trong tay chỉa vào người đang ngồi bên trong xe.

Khấu Kiệt ngồi trong xe, nhìn về phía trước, còn Lý Hoàn Suất thì tập trung nhấn và chân ga, chậm rãi tới gần.

Khấu Kiệt nheo mắt lại, nhìn ba chiếc xe ở phía trước, còn cả người đàn ông đeo kính đen.

Khi trông thấy rõ ràng chuyện gì đang diễn ra, Khấu Kiệt thét lên một tiếng kinh hãi: "Cẩn thận!" Lập tức đẩy Lý Hoàn Suất bên cạnh ngã sang một bên!

Ngay lúc ấy, viên đạn của Triều Trạch đã xuyên qua kính chắn gió, xuyên qua ghế lái, lại xuyên qua đuôi xe rồi đi ra ngoài!

Khấu Kiệt lập tức nắm chặt tay lái: "Nhảy khỏi xe!" Một câu vừa nói ra, chiếc xe liền lao về phía ba chiếc xe đang đậu trên bãi!

Triều Trạch nhìn chiếc xe điên trước mặt, nhất thời hiểu ra, tung người một cái, nhảy xuống nước!

Mà cùng lúc đó, người trên xe cũng nhảy xuống!

"Thình thịch bùm!" Mấy tiếng nổ tung liên tục, bốn chiếc xe hóa thành đám khói cuồn cuộn dầy đặc, tỏa lên trời.

Khấu Kiệt nhìn thấy những người kia, nhanh chóng móc súng lục ra, bắn về phía mấy tên sát thủ!

Lý Hoàn Suất và Nhạc Không Thượng thấy thế, liền tung người về phía sóng biển!

Nhất thời, mưa bom bão đạn nổ oanh trời.

Yến Hoài nghe thấy những tiếng nổ mạnh và tiếng súng, tức thì quay đầu nhìn lên phía trên.

Thấy Khấu Kiệt và bọn họ sống chết liều mạng, Yến Hoài lập tức nổ súng về phía Triều Trạch đang đưa lưng về phía mình.

Nhưng, lúc này, một tên sát thủ cũng đã bắn về phía Triều Trạch, viên đạn xuyên qua từ xương bả vai của hắn ta! Còn tên sát thủ kia thì đã thành người thiên cổ!

Yến Hoài nhắm ngay thời cơ, ra dấu tay cho Khấu Kiệt.

Còn Nhạc Không Thượng và Lý Hoàn Suất thì thừa dịp thủy triều lên, chậm rãi tới gần Yến Hoài.

"Thị trưởng Yến, mau chóng nhảy xuống!" Lý Hoàn Suất nhìn máu tươi vương đầy trên mặt cô, giật nảy mình, nhưng, vẫn nói ra câu này.

"Không phải máu của tôi, yên tâm!" Yến Hoài nhìn hai người bọn họ rồi quay đầu lại nhìn Khấu Kiệt vẫn còn đang sống chết ở bên trong: “Hỗ trợ anh ấy!" Dứt lời, Yến Hoài liền ném con dao găm của mình về phía bọn Nhạc Không Thượng.

"Được!" Nhạc Không Thượng một tay tóm lấy dao găm, phóng về phía Triều Trạch.

Còn Triều Trạch thì mới vừa rồi bị thương bả vai, súng lục cũng rơi trên mặt đất, liền tìm chỗ an toàn lẩn trốn, rồi ra lệnh cho bọn thủ hạ của hắn phải giết chết toàn bộ.

Nhưng, vào lúc này, Nhạc Không Thượng liền ném con dao hướng về phía cổ của mấy tên sát thủ. Tức khắc, bọn chúng liền xuất huyết nặng mà chết.

Khấu Kiệt nhìn Nhạc Không Thượng, lật người, tránh thoát những viên đạn kia, tung người xuống biển.

Nhạc Không Thượng liên tiếp ném ra mấy viên đá nhỏ, tất cả đều trúng mục tiêu, còn Yến Hoài lúc này cũng nhắm họng súng ngay điểm yếu của những sát thủ kia!

Xem chừng đã tốt rồi, Nhạc Không Thượng nhất thời hô to: "Đi!"

Yến Hoài đẩy thi thể của cô gái kia ra, toan đứng lên, nhưng, lúc này, có một viên đạn liền bắn thẳng về phía Yến Hoài.

Trong lòng Nhạc Không Thượng kêu không được, bay vọt một cái, phóng về phía Yến Hoài, đè cô xuống, hòn đá bén nhọn trong tay liền bay ra!

"Đi!" Nhạc Không Thượng che vết thương bên hông của mình, kéo Yến Hoài nhảy xuống biển!

Bọn sát thủ nhìn thấy bốn người vừa biến mất dưới biển, mặt đối mặt nhìn nhau, còn Triều Trạch thì không biết đã trốn ở xó nào.

"Chúng ta phải làm thế nào?" Một người nói.

Lúc này, tiếng còi hú vang lên, vọng từ xa đến gần!

Nhất thời, những tên sát thủ này lập tức chạy tán loạn ra bốn phía.

Đương lúc đang bơi trong nước, Nhạc Không Thượng liền nghĩ ngay tới cánh tay của Yến Hoài không thể chạm nước! Tức thì, Nhạc Không Thượng liền kéo Yến Hoài qua, dùng sức nâng tay của cô lên, giữ chắc lấy eo, muốn đỡ cô lên khỏi mặt nước.

"Không cần như vậy!" Yến Hoài kêu lên: "Cánh tay của tôi không có chuyện gì!"

"Cánh tay của cô không thể chạm nước! Chạm vào liền bỏ đi!" Nhạc Không Thượng thở hổn hển, lúc này phát hiện hơi sức của bản thân mình gần như bị hút hết rồi. Bên hông còn vướng một viên đạn! Máu tươi từ trên miệng vết thương kia chảy xuống!

"Anh bị thương?" Yến Hoài nhìn Nhạc Không Thượng, lúc này toàn thân anh ta ướt đẫm, lồng ngực rắn chắc hiện ra ngay trước mắt cô, sự ấm áp bao phủ lấy cô.

"Không có việc gì." Ngược lại lúc này Nhạc Không Thượng chỉ cười cười, ra sức nâng Yến Hoài lên khỏi mặt nước. Mà Yến Hoài cũng không biết nên làm thế nào cho phải, cô không chắc người đàn ông kia có thể chữa khỏi cho cánh tay của mình hay không, rốt cuộc vẫn không thể để nó chạm nước!

Lúc này, Khấu Kiệt và Lý Hoàn Suất liền bơi đến.

"Phía trước là nơi có thể đặt chân, chúng ta nhanh đi!" Lý Hoàn Suất nhìn hai người bọn họ, nhất thời mừng rỡ nói.

"Các cậu kéo cô ấy lên bờ đi!" Nhạc Không Thượng nhìn bọn họ: "Ngàn vạn lần không được để cho cánh tay của cô ấy chạm nước!"

"Tôi. . . . . ." Yến Hoài quay đầu, nhìn Nhạc Không Thượng, nhưng Nhạc Không Thượng đã đẩy cô tới Khấu Kiệt và Lý Hoàn Suất.

Lý Hoàn Suất tiếp được, còn Khấu Kiệt cũng đã ôm chặt lấy Yến Hoài.

Nhạc Không Thượng nhìn bọn họ bơi đi, rốt cuộc cũng kiệt sức, nhìn bọn họ càng ngày càng xa, dùng sức trợn mắt nhưng cũng không mở ra được, rồi chìm xuống. . . . . .

"Hòa thượng đâu?" Khấu Kiệt quay đầu nhìn về phía sau, liền phát hiện không có một bóng người! Nhất thời gấp gáp đưa mắt về phía Lý Hoàn Suất, hít một hơi, lặn xuống nước tìm kiếm Nhạc Không Thượng.

Giữa mặt biển, Nhạc Không Thượng trôi lơ lửng trên mặt nước.

Khấu Kiệt kéo người vào, vội vàng bơi về phía bờ biển.

"Thật là khờ!" Khấu Kiệt thầm mắng, nhưng, tay phải cũng đà mò tới vết thương của Nhạc Không Thượng, nhấn một cái, Nhạc Không Thượng đau đớn rên rỉ lên một tiếng, cuối cùng cũng tỉnh lại, quay đầu nhìn Khấu Kiệt.

"Cậu tỉnh lại cho mình, cậu dám ngủ quên mất, trước hết là mình sẽ không bỏ qua cho cậu.” Khấu Kiệt hung tợn nói, vẫy tay bơi về phía bờ biển: “Cậu dám ngủ à, thế thì mình sẽ khiến cho cậu đau đến chết!"

Nhạc Không Thượng cười thầm trong lòng, làm mình đau để mình có thể giữ được đầu óc tỉnh táo. Vốn dĩ anh không nghĩ đến cái chết, vì còn có rất nhiều chuyện, anh không thể chết!

Nghĩ tới đây, ngược lại đầu óc của Nhạc Không Thượng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Không lâu sau, Yến Hoài và Lý Hoàn Suất xác định hai người kia đã đến gần bờ, lập tức dùng sức kéo cả hai lên.

"Lập tức đưa đến bệnh viện!" Yến Hoài nhìn máu thấm đẫm quần áo của cả hai, lập tức nói ngay.

"Không cần!" Nhạc Không Thượng nhìn vẻ mặt áy náy của Yến Hoài, ngược lại cười cười: "Không có việc gì." Sau đó quay đầu nhìn Khấu Kiệt và nói: "Lấy giúp mình cái bọc nhỏ trong quần áo, đây chỉ là vết thương nhỏ, không cần làm phiền mấy kẻ vô tích sự kia!"

Yến Hoài nhìn anh ta, sực nhớ tới, anh ta có danh xưng là ‘thần y’, sao mình lại quên khuấy đi mất? Nghe anh ta bảo muốn lấy chiếc bọc nhỏ, Yến Hoài lập tức đưa tay, Khấu Kiệt nhìn thấy dáng vẻ ấy, liền vén quần áo bên hông của anh ta lên.

Nhạc Không Thượng ngọ nguậy, còn Yến Hoài thì lập tức đỡ lấy anh ta, nhìn Khấu Kiệt đang cần sự giúp đỡ, cô liền nói: "Để em! Anh ta vì em mà bị thương, em nên giúp một tay."

Khấu Kiệt ngẩn ra, nhưng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Yến Hoài, chỉ có thể nhìn một chút rồi gật đầu.

Còn Nhạc Không Thượng thì nhìn Yến Hoài, cô ấy đang quan tâm đến mình sao? Hay là bởi vì mình đã cứu cô ấy, nên cô ấy không đành lòng?

Lúc này Yến Hoài ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hoàn Suất đi về phía Khấu Kiệt: “Kiệt à, cậu không sao chứ?"

Khấu Kiệt hơi ngớ người, đưa lưng về phía bọn họ, nước nhỏ tí tách từ trên áo: “Mình rất khỏe." Sau đó lập tức nằm xuống bên cạnh Lý Hoàn Suất.

Yến Hoài cởi quần áo của Nhạc Không Thượng ra, để anh ta nhìn rõ vết thương của mình hơn.

Nhạc Không Thượng lấy ra một con dao nhỏ trong bao, còn có cả súng đạn cỡ nhỏ. . . . . .

Yến Hoài nhìn anh ta từ từ lấy viên đạn trong cơ thể của mình ra, giúp anh ta lau mồ hôi lạnh và máu. . . . . .

Lần này, Yến Hoài biết rõ, mấy người này bị điên thật rồi!

Không thể không cảm thán.

Không lâu sau, đã xử lý tốt vết thương, Nhạc Không Thượng nằm ở trên bờ cát, bên hông là dải khăn trắng mà Yến Hoài buộc lại giúp anh, còn cô thì ngồi ném đá bên bờ biển.

Lúc bấy giờ Lý Hoàn Suất và Khấu Kiệt đã lái một chiếc xe trở lại, nhìn thấy Yến Hoài bên bờ biển, Khấu Kiệt liền nhảy xuống xe, đến gần cô: “Hòa thượng sao rồi?"

"Không có việc gì, bây giờ anh ta rất tốt." Yến Hoài quay đầu, cười nói: “Anh ta mới vừa chợp mắt trên bờ cát." Yến Hoài chỉ tay về phía Nhạc Không Thượng cách đó không xa.

Khấu Kiệt cả kinh: “Lúc này không thể để cho cậu ta ngủ!" Nói xong, lập tức nhảy về phía trước, đến bên cạnh Nhạc Không Thượng, còn Nhạc Không Thượng thì mở to mắt liếc nhìn anh: “Chưa chết, ngủ một giấc cũng không có chết!"

Yến Hoài cũng đứng lên nhìn anh, thở hắt ra một hơi: "Trở về đi thôi!"

"Người có thể khiến cho em vui vẻ vĩnh viễn không phải là anh. . . . . . Em luôn tươi cười trước mặt anh, nhưng vì sao anh lại nắm không được tay của em. . . . . ." Nhạc Không Thượng kinh ngạc, điện thoại di động của mình đang vang lên.

Ba người nhìn anh, tiếng chuông này, rõ là. . . . . . !

"Gì thế?" Nhạc Không Thượng nghe điện thoại.

Thương Truy Ý nói: "Tử Liên đã tỉnh lại, đòi muốn gặp các cậu. Nếu không sẽ ra ngoài tìm."

Khấu Kiệt nghe thấy thế, nhất thời trong đầu dấy lên nghi vấn: "Thế nào?"

Nhạc Không Thượng nhìn Khấu Kiệt, lắc đầu một cái, hướng về phía điện thoại nói: "Chắc muộn một chút bọn mình mới có thể trở về, cậu nói với con bé, bọn mình đang đi du lịch, qua ít ngày nữa sẽ trở về."

"Ừm." Thương Truy Ý nói: "Hoài như thế nào?"

"Không sao." Nhạc Không Thượng liếc nhìn Yến Hoài: “Cô ấy rất tốt."

Khấu Kiệt một tay túm lấy điện thoại, hướng về phía Thương Truy Ý hỏi: "Dự án ở khu Nam đã tìm ra kẻ trộm chưa?"

Kiệt? Thương Truy Ý lập tức phản ứng kịp thời: "Chưa, tớ phát hiện ra một chuyện, lát nữa các cậu bảo Hòa thượng nói cho nghe. Bây giờ tớ không tiện nói."

"Được." Khấu Kiệt trả điện thoại di động cho Nhạc Không Thượng.

Chỉ chốc lát sau, bốn người cũng lên xe, trở lại trung tâm thành phố M.

Lúc đi ngang qua bến cảng, thấy nơi đó đã bị phong tỏa.

"Trở về rồi hãy nói." Khấu Kiệt quay đầu xe: “Đúng rồi, Triều Trạch vậy mà vẫn chưa chết? Rốt cuộc là Ý đang làm gì vậy? Một mình mà cũng không giải quyết được?"

"Triều Trạch?" Nhạc Không Thượng ngọ nguậy ngồi thẳng người: "Là ai? Chính là người mới vừa rồi muốn giết chúng ta sao?"

"Đúng." Khấu Kiệt nói.

"Tại sao muốn giết cô?" Lý Hoàn Suất quay đầu nhìn Yến Hoài đang ngồi trên ghế sau.

Yến Hoài muốn nói gì đó, nhưng, lại nuốt xuống: "Không biết."

"Hai người có thù hằn gì hả?" Nhạc Không Thượng nhìn Yến Hoài đang ngồi bên cạnh, đôi mắt kia xoáy vào cô, tựa như có một sức mạnh ghê gớm, hấp dẫn lấy.

Yến Hoài giật mình một cái: “Là chuyện đã từng."

Ngược lại lúc này Khấu Kiệt lại cảm thấy hứng thú, cô ấy không đề cập đến chuyện lúc trước nữa, anh thật sự rất muốn hiểu rõ, rốt cuộc quá khứ của cô ấy và Triều Trạch là như thế nào?

Yến Hoài nhìn ba người đàn ông bát quái này, thấy ánh mắt mong chờ của bọn họ, cô cũng không thể từ chối trả lời, đành phải kể lại cho bọn họ nghe, nhưng chỉ như đang kể về một câu chuyện xưa mà thôi.

"Nhưng, em không hề biết, vì sao anh ta bảo em cướp vị trí thị trưởng để làm gì." Cuối cùng Yến Hoài nói: “Bởi vì, khi ấy em và anh ta đều không còn tin tưởng lẫn nhau nữa, nói thật, chuyện này giống hệt như một vở kịch."

"Hắn biết thế lực của anh ở thành phố M sao?” Khấu Kiệt vừa quay đầu hỏi, vừa lái xe.

“Anh ta có nhắc qua Hoa Long bang, nhưng mà, khi đó em không biết anh chính là lão đại của Hoa Long bang.” Yến Hoài nhìn ba người bọn họ, phất tay.

"Hắc hắc, bọn họ là Tam Đương Gia, Tứ Đương Gia!" Khấu Kiệt cười sảng lãng: “Hoa Long bang là do bốn người bọn anh sáng lập."

Ngược lại lúc này Yến Hoài nhìn bọn họ: "Vậy các anh biết em là. . . . . ."

"Đều là người trên cùng một con đường, ha ha." Nhạc Không Thượng nhìn Yến Hoài, khóe miệng toét ra.

"Không phải! Tớ là người trong sạch! Tớ là cục trưởng! Đừng có lôi tớ xuống nước!" Lý Hoàn Suất vội vàng phủ nhận mình là người của Hoa Long bang.

Khấu Kiệt và Nhạc Không Thượng cũng lắc đầu một cái.

Yến Hoài thì quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

"Ai, ai, thế nào mà các cậu lại có biểu hiện như vậy?" Lý Hoàn Suất nhìn Yến Hoài, lại nhìn sang Khấu Kiệt và Nhạc Không Thượng, muốn giải thích, nhưng, Khấu Kiệt đã đi trước một bước.

"Trong điện thoại cậu và Ý đang nói đến chuyện gì? Có phải con bé Tử Liên lại gây ra họa không hả?”

"Không phải, hãy nghe mình nói." Nhạc Không Thượng kể lại chuyện vừa xảy ra với Thương Truy Ý tối qua, hơn nữa còn nói lên suy nghĩ của mình.

"Đúng là như thế, tớ cũng cảm thấy Tử Liên có chút kỳ quái." Lý Hoàn Suất nhìn Khấu Kiệt: “Cậu có nghi ngờ hay không?"

Khấu Kiệt nghe xong chỉ trầm mặc lái xe.

Yến Hoài nói: "Sáng sớm nay em ra ngoài ấy là để gặp mặt người đàn ông kia."

"Cái gì?" Ba người trăm miệng một lời nhìn Yến Hoài.

Yến Hoài lập tức ra hiệu cho Khấu Kiệt tập trung lái xe.

"Người đàn ông ấy nói với em, phía trước còn khó khăn hơn rất nhiều so với bây giờ. Chúng ta không đủ khả năng để tưởng tượng ra."

"Vậy còn nói gì nữa không?" Khấu Kiệt hỏi.

"Không có." Yến Hoài cúi đầu, mình không thể để cho bọn họ biết chuyện mình muốn đến nơi hẹn, bằng không, sẽ hại bọn họ, cũng sẽ hại cả ba mẹ của mình!

"Chúng ta bây giờ. . . . . ." Nhạc Không Thượng vừa muốn nói gì đó, Yến Hoài đã nói trước: “Các anh về trước đi, em muốn ở lại thành phố M vài ngày, em muốn điều tra một ít chuyện."

"Tớ cũng muốn ở lại!" Lý Hoàn Suất ngẩng đầu lên.

"Các anh cứ đi đi!" Yến Hoài nhìn bọn họ: “Nhạc tiên sinh cần để ý vết thương cho tốt, vậy nên anh ấy sẽ không thể tham gia vào quá nhiều chuyện. Còn anh Kiệt đang cần giúp đỡ xử lý một số chuyện, các anh cứ đi hỗ trợ đi. Em chỉ về thăm nhà một chút, xem lại nhà xưa, không có chuyện gì."

"Vậy ba mẹ của em?" Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài.

"Bọn họ không có việc gì, người đàn ông kia đã nói rồi, bọn họ cũng rất tốt." Yến Hoài cau mày, nhưng, ngay sau đó lại giản ra: "Nói thật, em cảm giác ông ta cũng không có ác ý."

Ba người sửng sốt.

"Các anh nghĩ xem, nếu như có ác ý, vậy thì đã giết chết em ngay trên bờ biển rồi, với bản lĩnh của ông ta, ai trong chúng ta cũng không sánh nổi!"

Ba người cả kinh!

Đây là như thế nào? Là địch hay là bạn?

"Tóm lại yên tâm." Yến Hoài nhìn về hướng trước mặt: “Dừng xe ở phía trước, nhà của em ở ven đường."

"Ừm!" Khấu Kiệt biết một khi cô đã hạ quyết tâm làm chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi, liền dừng xe ở ven đường.

"Cám ơn các anh!" Yến Hoài nói một tiếng, liền xoay người đi.

Khấu Kiệt dõi theo bóng lưng của cô, còn Nhạc Không Thượng thì nhìn vào dải lụa trắng buộc ngang hông mình.

"Chúng ta phải về đến nhà trước tám giờ." Lý Hoàn Suất nói với Khấu Kiệt.

"Ừ, được." Lập tức mở động cơ, gia tăng mã lực, cuối cùng, Khấu Kiệt nhìn theo bóng lưng kia một lần cuối.

Yến Hoài nhìn bốn bề vắng lặng, mới đón một chiếc tắc xi: “Đến khu Đông Giao.”

Khu Đông Giao mới đúng là nhà của cô, đã lâu rồi chưa trở về, về lại một lần cũng tốt, ngày mai, không biết mình sẽ sống chết thế nào, cho nên cứ về thăm lại một lần.

Trả tiền, Yến Hoài nhìn lên ngôi nhà nhỏ trước mặt, những người chung quanh không biết đã đi đâu, chỉ còn lại vài ngôi nhà.

Yến Hoài muốn tìm cái túi của mình, nhưng, phát hiện, hình như mình để quên nó trên xe của Khấu Kiệt mất rồi!

Rõ là, thế này thì làm sao có chìa khóa? Yến Hoài sờ sờ túi quần của mình, cũng không có.

Lúc này, Yến Hoài chợt nghĩ tới lúc mình còn bé, tan học về, không có chìa khóa vào nhà, liền lục lọi ngay góc tường, nơi đó, là nơi mà ba nuôi đã từng nói với cô.

"Tiểu Hoài, nếu như sau này con quên mang chìa khóa, cứ đào ở trong góc tường này lên, đào mãi đào mãi là sẽ thấy chìa khóa thôi!"

Nghĩ tới đây, nước mắt của Yến Hoài chực rơi xuống.

"Ba, mẹ, hai người ở nơi nào?" Yến Hoài lau sạch nước mắt, đi tới góc tường, nơi đó, không biết đã bao lần cô ngồi xổm xuống, sau đó đào qua những tầng đất kia, tìm kiếm chiếc chìa khóa!

Vào lúc này, thật sự còn chiếc chìa khóa đó sao? Yến Hoài nghĩ thế, dùng tay trái đào, lớp đất kia, rất tơi xốp.

Đào mãi đào mãi, thật sự là đụng phải một miếng kim loại nhỏ!

Yến Hoài kích động trong lòng, dùng hai tay đào xới, sau vài ba lần liền moi lên một cái chìa khóa!

"Ba!" Yến Hoài nhìn vào nó, không biết nó đã được chôn ở đây bao lâu?

Yến Hoài ngừng khóc, đứng lên, mở cửa ra.

Bên trong đã không còn ai, chỉ còn lại một ngôi nhà rỗng tuếch.

Chậm rãi đặt chân lên sàn nhà bóng loáng, nhẹ nhàng mở cửa, nhìn cách bày biện bên trong, tất cả đều vô cùng ngăn nắp.

Kỳ quái, không phải ba mẹ bị bắt sao? Vậy hẳn là phải có chút dấu vết phản kháng chứ? Tại sao bây giờ không hề có chút vết tích nào? Chẳng lẽ, người kia tốt bụng đến độ còn sắp xếp lại ngăn nắp mọi thứ?

Cái này nói không ra!

Yến Hoài từ từ đi lên lầu, không biết phòng của cô có bị ai động tới không?

Mới vừa mở cửa, một mùi hương thoang thoảng liền bay vào trong mũi, là do khi ấy mẹ biết cô thường xuyên bị mất ngủ, đặc biệt đến một ngôi miếu xin về ít hương hoa, nguyên nhân là do vô tình nghe được mùi hương này có thể chữa chứng mất ngủ. . . . . .

Yến Hoài ngồi ở bên giường, đặt tay lên trên ga giường, mình rời đi đã lâu như vậy, nhưng mà một chút bụi cũng không có!

Yến Hoài hoảng hốt, trong gian nhà này vẫn còn có người!

Lúc này, một bóng người thoáng qua từ cửa phòng của cô!

"Ai đó?" Yến Hoài lập tức đuổi theo!

~Hết Chương 80~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK