• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Quỳnh Anh

"Bất luận em là ai, anh vẫn yêu em!” Khấu Kiệt lập tức nói ra câu này, một cánh tay khác đưa ra, ấn chặt đầu cô về phía mình, để cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Dũng cảm đối mặt với tình cảm của em, được không?”

Ánh mắt của anh thật đẹp, tựa như bầu trời đầy sao, trong suốt, đen láy. Bên trong đôi mắt ấy, chỉ có bóng dáng của của riêng mình, chỉ có mình.

[Tôi có thể cảm nhận được từng nhịp thở của anh, nhịp tim mạnh mẽ kia không ngừng vang vọng bên tai, lòng của tôi, cũng đồng thời chuyển động. Tôi không biết, mình có nên yêu anh hay không, thân phận của tôi, anh ấy có thể chấp nhận nổi không, tôi không biết, …Khấu Kiệt, anh ấy đã nói, bất luận tôi là ai, vẫn sẽ yêu tôi, có thật không? Anh ấy bảo tôi hãy dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình, rốt cuộc em có thật sự yêu anh hay là còn điều gì khác? Em nên đối mặt như thế nào?]

Yến Hoài ngẩn người, cuối cùng, khó khăn nói ra một câu: “Được. . . . . ."

Khấu Kiệt vui sướng ôm chặt lấy cô vào lồng ngực của mình, mà Yến Hoài cũng không cự tuyệt….Sự chống đối và nỗi ám ảnh dai dẳng bấy lâu nay dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác thoải mái và thỏa mãn khó mà diễn đạt bằng lời.

"Bảo bối, chúng ta kết hôn được không?" Một lúc sau, Khấu Kiệt mở miệng nói: “Em đã là người của anh rồi.”

Khấu Kiệt cảm nhận được rõ ràng người ở trong lòng mình vừa run lên, một giây kế tiếp, Yến Hoài đã đẩy anh ra: "Em, bây giờ không thể."

Gương mặt Khấu Kiệt hiện rõ vẻ thất vọng, nhưng, ngay sau đó nét mặt cũng dãn ra đôi chút: “Anh chờ em, mãi cho đến khi em đồng ý mới thôi. . . . . ."

Nhưng, vẻ thất vọng của anh, khiến Yến Hoài cảm thấy bản thân mình có lỗi, bởi vì mối thù của ba mẹ còn chưa trả, những người kia còn chưa tóm được, làm sao cô có thể đồng ý gả cho anh? Còn có, rất nhiều rất nhiều. . . . . .

"Thật xin lỗi. . . . . ." Yến Hoài nhỏ giọng nói, nhưng, Khấu Kiệt đã cười to lên mấy tiếng, nói: “Anh có thể đợi, hắc hắc! Này bảo bối, có thể đến gặp ông nội được chứ? Anh đã nói với ông nội rồi, ông rất muốn gặp em.”

“Ặc, anh nói?" Khóe miệng Yến Hoài co giật, mình có biết đôi chút về ông nội của Khấu Kiệt, ông ấy là Tham mưu trưởng Khấu Đức của quân khu Hoa Long, hẳn là một người cứng nhắc, khô khan, cố chấp, theo truyền thống, thậm chí còn có thể là một người bảo thủ.

"Đúng, đều nói hết rồi!" Khấu Kiệt có chút hả hê nói ra.

Toát mồ hôi, tất cả đều nói ra hết, chẳng phải mình sẽ bị ông nội quất chết sao? Lên xe trước, mua vé sau, ông nội có nói gì mình cũng sẽ không đồng tình! Nghĩ tới đây, Khấu Kiệt nhếch môi cười cười.

"Éc. . . . . ." Yến Hoài do dự.

Anh ấy đã kể hết tất cả về mình, một Tham mưu trưởng có thể chịu đựng được ư? Ặc, ông ấy là người thật sự sáng suốt hay là vội vã muốn bồng cháu? Yến Hoài đánh trống trong lòng.

"Cứ quyết định như vậy đi!" Khấu Kiệt ôm eo Yến Hoài: “Sau khi chúng ta đi khảo sát xong, trở lại thành phố D phải đến quân khu thăm ông nội một chút, anh đã hứa với ông, không được nuốt lời.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khấu Kiệt, Yến Hoài gật đầu một cái.

Nhẹ nhàng hôn lên vầng trán của Yến Hoài, tiện thể duỗi đầu ra: “Anh mệt rồi, nghỉ ngơi một chút. Em ở cùng với anh, được không?"

"Ừm." Yến Hoài gật đầu một cái, nhìn anh từ từ ngủ thiếp đi.

Nhẹ nhàng vuốt ve tóc của anh, khẽ nhoẻn miệng cười, có lẽ, cô thật sự đã yêu anh. Yến Hoài cầm lấy tay anh, đặt vào trong chăn.

Ngồi ở nơi ấy, Yến Hoài không kềm được cơn buồn ngủ, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, 19 giờ 34 phút, vẫn còn một chút thời gian.

Lặng lẽ cười cười, Yến Hoài nằm ngủ trên giường của Khấu Kiệt.

Cô vừa ngủ yên, anh liền mở mắt.

Yến Hoài.

Lặng lẽ ghi nhớ cái tên này trong lòng, cảm giác vô cùng ngọt ngào.

Khẽ vươn tay chạm vào mái tóc của cô, Khấu Kiệt chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, Yến Hoài ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lập tức đi thẳng ra bên ngoài.

Khấu Kiệt, thật xin lỗi, lần này, em không đi không được.

Mà lúc Yến Hoài mới vừa rời đi, một ánh mắt sắc lạnh đã lóe lên ngay từ thời khắc ấy.

Yến Hoài, rốt cuộc trong lòng của em có anh hay không? Khấu Kiệt nheo mắt lại, nhanh chóng vén chăn lên, xem xét vết thương của mình một chút, mặc quần áo vào, lập tức đuổi theo sau.

***

Ở một nơi tối tăm nhất, vùng đất phồn hoa và ồn ào nhất, chính là sòng bạc giải trí ngầm – Thành Tiêu ở Macao.

Ánh đèn chập chờn, vài giai điệu kích thích người nghe lượn lờ trong không khí, mà những người đến hưởng lạc, cũng say sưa tận hưởng.

Yến Hoài khoác lên mình bộ trang phục đen tuyền, khiến thân hình tuyệt mỹ thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm, giữa nơi xa hoa trụy lạc trong khu đô thị.

Gương mặt của cô hiện rõ vẻ nghiêm túc, cả người đằng đằng sát khí, khiến những người đi đường đều sợ hãi mà tránh ra xa ba mét.

Yến Hoài tựa như một tinh linh trong đêm tối, đi lại trên đường.

Cuối cùng cũng đến khu giải trí Thành Tiêu.

Yến Hoài cười cười, hướng về phía cửa, đi nhanh vào bên trong.

Khấu Kiệt đứng nhìn từ xa, lấy điện thoại di động ra, nhanh tay bấm mấy chữ, gửi tin nhắn đi.

Dõi theo bóng dáng của cô mất hút sau cổng chính, Khấu Kiệt nhíu mày, anh vốn biết nơi này vào để làm gì, tại sao cô ấy lại muốn đến đây? Yến Hoài, anh, nhất định sẽ làm rõ chuyện này!

Khấu Kiệt ưỡn thẳng lưng, vuốt thẳng âu phục của mình, nghênh ngang đi vào khu giải trí ngầm kia.

Mới vừa đi vào, liền bị chấn động bởi thứ âm nhạc đinh tai nhức óc bên trong. Khấu Kiệt nhanh chóng xem xét tình hình chung quanh, vặn veo người, không ngừng đi về phía trước.

Nhất định phải tìm được lối vào ở khu vực bí mật.

Ngay lúc này, Yến Hoài vừa khéo đi vào bên trong.

Nhìn lên người đang đứng chắn trước mặt mình, Yến Hoài lạnh lùng nói: “Mật mã, một chọi một."

Hai tên vệ sĩ áo đen đứng gác ở hai bên lập tức để cô vào trong.

Yến Hoài vừa đi vào, tức khắc đã có người tiến lên chào đón!

Không nói hai lời, Yến Hoài lập tức thi triển quyền cước!

"Bà đây ăn chay!" Yến Hoài giận dữ mắng lên, vung quả đấm trong tay ra, xoạc chân về phía trước.

"Bùm!" Một người đàn ông ngã nhào xuống đất.

Một bên giày cao gót của Yến Hoài liền giẫm lên cánh tay của tên kia, cổ tay của hắn gần như vỡ vụn.

Còn chưa kịp kêu rên đau đớn, Yến Hoài đã phi thân sang hướng khác, quật ngã một người đàn ông nữa xuống đất.

Hai người đàn ông này gần như thét lên thê lương cùng một lúc.

Vẫn còn chưa hết, bọn chúng vội vàng tóm lấy cây côn trong tay, đánh về phía đầu của Yến Hoài.

Yến Hoài quay đầu đi, bắt được cây côn, chém lên, người đàn ông kia liền ngã gục trên mặt đất, cây côn rơi xuống, trực tiếp chặt xuống ngay vòng eo của hắn. (QA: dã man quá @@!)

"Muốn đùa với tôi, mấy người còn chưa đủ trình độ.” Yến Hoài lạnh lùng nói ra một câu.

Mà ngay lúc này, từ bên trong lại truyền ra một tiếng cười to đầy sảng khoái.

"Ha ha ha ha. . . . . . Quả nhiên, Triều Trạch không nhìn lầm người đấy chứ! Cậu ta bảo cô nhất định sẽ xuất hiện, cuối cùng cô cũng đến thật!" Giọng nói ngày càng rõ, khàn khàn, nghe cũng đủ biết, hắn đang đi về hướng này.

..........

Yến Hoài lạnh lùng nhìn về phía trước, trực tiếp đá văng mấy tên cặn bã kia ra, mà những người đó cũng mở đường để cho lão đại của bọn chúng đi ra ngoài.

"Anh là?" Yến Hoài nhìn người này, nói: "Tôi muốn biết Triều Trạch đang ở đâu.”

Yến Hoài đánh giá người này, hắn ta khoác lên mình chiếc áo sơ mi màu da, da thịt màu lúa mì cũng lộ rõ ra bên ngoài, hai bắp tay của hắn cực kỳ săn chắc. Gương mặt sắc nét như đao, ngược lại hết sức lạnh lùng. Vẫn có thể xem là một người đàn ông anh tuấn.

"Ha ha, bà cô, làm sao lại gấp gáp như vậy?" Người đàn ông kia cất lời: “Một khi đã đến đây, vậy thì phải làm theo lời tôi nói. Điều này, bà cô, cô không biết sao?”

"Điều tôi biết rõ chính là, tôi chưa từng để anh vào trong mắt.” Yến Hoài khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Có yêu cầu gì, cứ việc nói ra, tôi cũng không phải ngồi không! Nhưng, nếu như lừa gạt tôi mà nói, tôi sẽ cho các người đẹp mặt!”

"Được! Đã đến nơi này, vậy thì đánh bạc với tôi một lát đi!” Đôi mắt hoa đào của người đàn ông lóe sáng, đi về phía Yến Hoài.

Yến Hoài nhìn hắn với vẻ chán ghét: “Đánh bạc như thế nào? Nếu tôi đánh thắng, thì phải nói cho tôi biết, Triều Trạch đang ở đâu!”

"Cách chơi đơn giản nhất chính là đổ xúc xắc. Chỉ cần cô thắng, cô có thể gặp mặt Triều Trạch một lần, còn nếu như thua, theo tôi một đêm.” Người đàn ông nói ra, hơi thở nhẹ nhàng phả vào Yến Hoài: “Yến Hoài, gọi tên của tôi, tôi tên là Đỗ Mạt Sát.”

Yến Hoài lập tức tránh sang một bên, tôi không cần biết anh là cái thứ đần độn gì! Yến Hoài hừ một tiếng, thong dong đi vào, đánh cuộc bằng con xúc xắc, cũng không phải chưa từng chơi qua.

Đỗ Mạt Sát dõi theo cô ở phía sau, nhếch môi cười mỉm.

Nâng bắp đùi thon dài lên, đi theo vào bên trong.

So với những thứ khác, người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ và cực kỳ thông minh này, Đỗ Mạt Sát hắn cảm thấy hứng thú hơn bao giờ hết!

Phòng khách quý bí ẩn.

Hai người mặt đối mặt ngồi trên bàn đánh bạc.

Dưới ánh đèn lờ mờ, trên bàn đánh bạc, cả hai bên đều có một chồng xu, bọn thủ hạ đứng quanh Đỗ Mạt Sát, còn nhà cái thì đang xào bài.

"Xin mời!" Đỗ Mạt Sát xòe hai tay ra, tỏ vẻ mình không hề chơi bẩn.

"Xin mời!" Yến Hoài gật đầu một cái, ngồi với vẻ bình tĩnh.

Mà lúc này Khấu Kiệt lại đang ở bên trong khu giải trí, giả vờ khiêu vũ quanh đi quẩn lại, cuối cùng cũng nhìn thấy một cánh cửa đang đóng kín trong một góc nhỏ. Những người bước ra ngoài từ bên trong ấy, ngoại trừ ủ rũ cúi đầu, cũng không biểu hiện vẻ gì khác.

Khấu Kiệt đoán chừng nơi đó chính là lối vào sòng bạc, huống chi, còn có người đứng canh ở hai bên, không sai được!

——

"Phát!" Đỗ Mạt Sát nhìn Yến Hoài chằm chằm, nói với nhà cái.

Hai mắt Yến Hoài quan sát mấy lá bài trong tay nhà cái: “Tôi muốn kiểm tra."

Khóe miệng của Đỗ Mạt Sát khẽ khẽ động, cô gái này quả nhiên rất lợi hại!

"Ừm!" Đỗ Mạt Sát hướng về phía nhà cái, ‘ừm’ một tiếng.

Nhà cái lập tức đặt mấy lá bài trong tay xuống, thay vào một bộ bài mới.

Lau đi một chút, sắp lại chỉnh chu đặt lên bàn, mở ra cho Yến Hoài xem qua.

"Đỗ Mạt Sát.” Yến Hoài nhẹ nhàng nhìn lướt qua mặt bài: “Anh sợ tôi bắt được đồng hoa thuận sao?"

Đỗ Mạt Sát sững sờ, không tệ, mỗi một sắc hoa bên trong đều bị thiếu một lá, được tới lớn nhất chỉ có thể là Tứ Qúy.

"Đổi lại lần nữa!” Đỗ Mạt Sát kêu lên.

Nhà cái lại thay một bộ bài mới, mở ra, sau đó liền lui xuống.

"Tôi đến chơi với cô một ván." Đỗ Mạt Sát sờ lên bộ bài, hướng về phía Yến Hoài cười cười một tiếng.

Yến Hoài không trả lời, tự mình biết, người trước mặt này, có lai lịch rất lớn.

Bộ bài được nhấc lên, không ngừng xáo trộn trong tay Đỗ Mạt Sát, mà những lá bài trong tay hắn, dường như được tiếp thêm sinh lực, tạo thành vòng cung giữa không trung, trong nháy mắt đã rơi xuống bàn.

Đỗ Mạt Sát nhẹ nhàng đặt bộ bài lên bàn, dùng cây chia bài chia cho Yến Hoài một phần.

Yến Hoài mở bài ra.

Chín hoa mai, mười hồng đào, tám rô.

Đỗ Mạt Sát mở bài của mình ra, hai lá J sắc hoa, bốn rô.

Những người chung quanh gần như nín thở, nhìn hai người đang chơi bài.

Đỗ Mạt Sát khẽ mỉm cười, chìa bài cho Yến Hoài.

Yến Hoài cầm lấy, đặt con tám rô lên trên, len lén nhìn bài bên trong.

Đỗ Mạt Sát khẽ gật đầu một cái, mở lá bài đang cầm trong tay ra.

Vẫn là J sắc hoa.

.....

Yến Hoài ngẩn người, bài trong tay mình căn bản cũng không đủ để thắng hắn! Vậy phải làm sao bây giờ?

Chỉ là, Hừ!

Đỗ Mạt Sát khẽ cười cười, lại chìa bài sang cho Yến Hoài.

Yến Hoài lật bài ra, là J sắc hoa.

Đỗ Mạt Sát nhìn Yến Hoài, gật đầu một cái, cuối cùng mở bài của mình ra.

"Hả?" Đỗ Mạt Sát thất kinh, thầm nói trong lòng, ba hồng đào? Tại sao không phải là bốn hồng đào? Chẳng lẽ bà cô này cũng sở hữu năng lực khác người như mình? Qủa là đã xem thường cô ta!

"Q sắc hoa, Thuận Tử, anh thua, Đỗ Mạt Sát!" Yến Hoài nhẹ nhàng mở miệng.

Đỗ Mạt Sát nhất thời cười lên ha hả: “Trong bài bạc, quả thật đây là lần đầu tiên có người thắng tôi, hơn nữa còn là một bà cô dữ dằn!”

"Không có gì là không thể. Xin mời!" Yến Hoài khẽ cười cười, mình đã dùng hết công lực rồi, không biết ván sau nên làm cái gì đây?

Đỗ Mạt Sát không nói lời nào, xào bài lần nữa, những lá bài ở trong tay hắn dường như được tiếp thêm sinh lực, hóa thành một con rồng, bay vọt, trong phút chốc đã rơi xuống mặt bàn.

Đỗ Mạt Sát khẽ mím môi, chia bài cho Yến Hoài.

Yến Hoài nhận lấy ba lá bài, mở ra, K hồng đào, mười hồng đào, chín hồng đào.

Đỗ Mạt Sát mở bài ra, ba lá đều là Q.

Yến Hoài ngẩn ra trong lòng, người nào ấy được lá Q hồng đào là có thể thắng.

Những tên thủ hạ đứng chung quanh không khỏi rướn cổ lên xem màn đánh cược này của hai người. Lạy trời! Đây chính là lần đầu tiên trông thấy lão đại ngồi trên bàn đánh cược, hơn nữa còn là lần đầu tiên chứng kiến lão đại thua! Ngày trước, Đỗ lão đại với quá khứ bất bại khiến tất cả mọi người bái phục, nhưng mà bây giờ, nên quỳ dưới chân cô gái này rồi!

Tất cả mọi người không biết, có một người đàn ông đang tiến đến gần bọn họ, càng ngày càng gần.

Đỗ Mạt Sát cười cười lịch thiệp, chia bài cho Yến Hoài. Riêng mình cũng hé bài ra nhìn vào.

Yến Hoài hơi lật ra một góc, là J hồng đào, lá bài kia vẫn đang ở bên trong.

Đỗ Mạt Sát khẽ thở dài một cái, bắt đầu vận công.

Yến Hoài nhướn mày, cảm nhận được hơi thở ấy của hắn, nhất thời cũng bắt đầu vận dụng năng lực đặc biệt của mình.

Dị năng này, cô đã học được trong đợt huấn luyện sống còn, nhưng mà, rõ ràng cảm thấy, vào lúc này, công lực của hắn và mình không phân cao thấp. Ván này mà muốn thắng hắn, rất khó. Bởi vì ván ban nãy, hắn không dùng đến dị năng, mà bản thân mình đã dùng tới rồi.

Trên bàn đánh bài nhất thời xảy ra tiếng động rất nhỏ, mà chiếc chén lưu ly trên bàn cũng bắt đầu đong đưa.

Những người chung quanh cũng cả kinh thụt lùi về phía sau, nhưng, lại muốn nhìn màn đánh cược của hai người, liền liều chết tiến lên phía trước một bước.

Gương mặt Đỗ Mạt Sát rịn mồ hôi, mà Yến Hoài cũng cảm thấy trên trán mình đang toát ra mồ hôi lạnh.

Hầu kết của Đỗ Mạt Sát khẽ dao động lên xuống, nhìn chằm chằm Yến Hoài.

Gương mặt Yến Hoài không có chút biểu cảm nào, chỉ mở to hai mắt nhìn Đỗ Mạt Sát.

"Bùm!" Đỗ Mạt Sát ném vật cầm trong tay ra ngoài.

"Bốc cháy!" Một tên thủ hạ nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được liền hô lên.

Tức khắc đã có người nhào lên chữa cháy.

Mà Đỗ Mạt Sát và Yến Hoài cũng lạnh lùng nhìn đối phương, không màng đến chung quanh.

"Nếu bài không còn, vậy thì so đổ xúc xắc đi!" Yến Hoài lạnh nhạt nói: "Đừng quên tôi đã thắng anh một ván."

"Được!" Đỗ Mạt Sát nhìn cô, nếu dị năng của cả hai đã không dùng được, vậy phải dựa vào năng lực vốn có, xem cô thắng tôi thế nào!

Hai người đứng lên, đi tới một bàn đánh bài khác.

"Chúng ta so xem ai lớn hơn! Cô đi trước." Đỗ Mạt Sát cầm lấy một cái chung nhỏ, bên trong còn có ba con xúc xắc.

Yến Hoài không nói lời nào, nhận lấy, trực tiếp lắc nó lên.

Nghe tiếng vang bên trong, Yến Hoài phán đoán những con số.

Yến Hoài càng không ngừng lắc mạnh cái chung, cuối cùng, bất ngờ đổ thẳng xuống bàn.

Mở ra.

Là ba con sáu.

"Rất tốt!" Đỗ Mạt Sát gật đầu một cái, cầm lấy cái chung.

Những thủ hạ của hắn mặt đối mặt nhìn nhau, cũng không biết nói thế nào, phải làm sao? 18 điểm, sao có thể tính xem ai có số lớn hơn được? Đỗ lão đại còn nói tốt? Đầu óc của anh ta?

Sau một giây, tay phải của Đỗ Mạt Sát liền vỗ xuống mặt bàn, mấy con xúc xắc bay thẳng lên cao, tất cả mọi người đều đưa mắt hướng lên trên.

Đỗ Mạt Sát nhanh chóng bắt lấy cái chung, hứng trọn mấy con xúc xắc, bắt đầu lắc mạnh.

Hai mắt nhìn nhau, khóe miệng Đỗ Mạt Sát khẽ mỉm cười, nhanh chóng đổ xuống mặt bàn.

Mọi người nín thở. Yên lặng.

Mở ra.

"Hả! Làm sao có thể?"

........

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK