Dương Giới Thừa lạnh run một cái, khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh: “Tôi phải làm sao?”
"Làm tốt nhiệm vụ tổng giám đốc tập đoàn Dương thị của cậu, ha ha, lần đấu thầu sau, tôi sẽ cho người trợ giúp cậu! Đừng làm tôi mất mặt!"
Dương Giới Thừa siết chặt quả đấm trong tay, nắm lại, rồi buông ra: “Lần sau chắc chắn sẽ không rơi vào tay kẻ khác.”
"Hẳn là cậu nên cống hiến ít thứ cho tôi mượn dùng một chút."
"Thứ gì?" Dương Giới Thừa nhất thời cảnh giác.
"Danh nghĩa của cậu. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . . Tút tút tút. . . . . ." Điện thoại im bặt.
Dương Giới Thừa nhìn lên Dương Miêu Miêu ngồi trước mặt, nhưng lúc này, Dương Miêu Miêu đã hét to: “Anh trai! Anh trai, quả thật tăng lên rất nhanh!”
Dương Giới Thừa sững sờ, nhìn về phía máy vi tính, thật, quả thật như vậy. . . . . .
Mình tranh đấu gay gắt với Khấu Kiệt nhiều năm như vậy, lúc này lại sắp sửa thua ở trong tay hắn, thế nhưng, bây giờ đã hòa nhau rồi…
"Anh, chuyện này em đã nói với anh, là do Khấu Tử Liên muốn hợp tác với em, con bé ấy nói sẽ giúp chúng ta đấy!" Dương Miêu Miêu còn đang khoe khoang công lao to lớn của mình.
"Miêu Miêu đi ra ngoài." Lúc này Dương Giới Thừa chợt cất giọng.
Hoặc là Khấu Tử Liên cố tình biến Dương Miêu Miêu thành con mồi, để đánh vào tập đoàn Dương thị của mình? Nhưng mà, người đàn ông ban nãy, rốt cuộc là ai? Có liên quan đến Khấu Tử Liên hay không? Vì sao Khấu Tử Liên vừa nói trợ giúp Miêu Miêu thì đã có một người đàn ông gọi điện thoại đến? Hơn nữa, hắn ta là ai chứ?
Dương Miêu Miêu nhất thời ngạc nhiên, bản thân cô ta cũng đâu có làm gì chọc giận đến hắn…..Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Dương Giới Thừa lập tức nhào vào trước máy vi tính, chăm chú quan sát những con số đang không ngừng tăng lên, ngày một bành trướng. . . . . .
Bên này, cũng đang cố giữ bình tĩnh, trên trán Thương Truy Ý khẽ toát mồ hôi, những ngón tay lướt thoăn thoắt trên bàn phím, còn những nhân viên đang ngồi trước máy vi tính kia cũng khẩn trương làm việc.
Khấu Kiệt từ bên ngoài đi vào: "Thế nào?"
"Có cao thủ thao tác. Chỉ số của đối phương tăng lên không ngừng." Thương Truy Ý tập trung nhìn vào màn hình máy tính, trả lời.
Khấu Kiệt cởi áo khoác tây trang xuống, ngồi ngay phía trước một chiếc máy tính, nhất thời ngón tay múa như bay trên bàn phím, gõ nhanh thoăn thoắt.
"Bố trí công kích đối phương, phát virus sang.” Khấu Kiệt lạnh lùng mở miệng, Thương Truy Ý gật đầu.
"Xóa sạch chướng ngại, chỉnh sửa đường đi của virus."
"Một số tấn công bên trái, ẩn kỹ thuật nhiễu sóng của đối phương, phát đi tin nhắn!"
"Sửa đổi tài khoản, nhập vào mật mã với ký tự là Nepal!”
. . . . . .
"Đối phương đã dừng lại!" Thương Truy Ý cất lời, nhìn chỉ số của giá cố phiếu.
"Đoán chừng là đi ăn cơm rồi." Khấu Kiệt khẽ cười cười: "Đi, chúng ta cũng đi ăn cơm."
Thương Truy Ý nhất thời im lặng, ăn cơm? Cái khỉ gì cũng nghĩ ra được!
Nhưng mà, hình như cũng đến tám giờ tối rồi, đúng là thời gian dùng bữa tối………..
"Đi thôi, những người khác đều đã đi rồi, chúng ta còn chưa đi?" Ngón tay của Khấu Kiệt khẽ gõ lên bàn phím, nhất thời một tin nhắn báo lỗi bất ngờ xuất hiện.
"Cậu?"
"Đối phương xảy ra trục trặc, đủ cho bọn họ đi tu một khoảng thời gian. Hình như mật mã được tạo thành từ ngôn ngữ của hơn hai mươi quốc gia, còn có ngôn ngữ Mỹ lai Ấn Độ, đủ xài rồi." Khấu Kiệt xoay người, ung dung khoác áo tây trang vào: “Ngày mai mình và Yến Hoài đến thành phố S, cậu ở lại đây để ý tình hình, khi cần thiết, dùng đòn sát thủ của mình, chờ mình trở lại."
"Ừm!" Thương Truy Ý gật đầu, nhìn Khấu Kiệt xoay người đi ra ngoài.
"Này, Hoài, ra ngoài dùng bữa thôi, anh đến đón em." Giọng nói qua điện thoại của Khấu Kiệt truyền vào từ ngưỡng cửa….còn Thương Truy Ý thì nhìn chằm chằm vào số liệu trong màn hình máy tính, có chút khó mà tưởng tượng nổi.
....................Hết Chương 66.......