• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khấu Kiệt nhìn lên cô gái đứng trước mặt, đôi con ngươi tĩnh mịch của cô ấy khiến anh nhất thời đánh mất mình, đắm chìm vào bên trong, như bị thôi miên.

“Anh một mực lợi dụng tôi thật ư?” Yến Hoài nhìn Triều Trạch từ trên cao xuống, lạnh lùng hỏi một câu.

"Không phải, không phải vậy!" Triều Trạch vội vàng kêu lên: “Anh không có, không hề!” Bản thân hắn biết rất rõ kết quả của việc lừa gạt cô – sống không bằng chết!

Khấu Kiệt vung chân giẫm lên cánh tay đang bị đau của Triều Trạch, trầm mặc nhìn Yến Hoài.

"A!" Triều Trạch thét lên một tiếng thê thảm! Hắn có thể cảm nhận được viên đạn nương theo sức lực của Khấu Kiệt mà ghim sâu vào bên trong máu thịt.

"Không nói thật, tao chỉ có thể tiễn mày đến gặp Diêm Vương!" Khấu Kiệt nhìn Triều Trạch với vẻ miệt thị.

Những tên thủ hạ chung quanh nhìn lão đại của mình phát huy sức mạnh, không dám thở mạnh, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lão đại Huyền Ưng ra tay.

Thương Truy Ý chậm rãi châm một điếu thuốc ở trong bóng tối, từ từ hưởng thụ.

"Vì anh đã cứu tôi, tha cho anh một mạng!” Yến Hoài xoay người : “Sau này, không còn quan hệ gì nữa! Ở thành phố M, muốn làm gì thì làm!”

Nói xong, liền đi thẳng ra bên ngoài.

Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, hướng vào trong bóng tối: “Dọn dẹp!” Dứt lời, đã đuổi theo sau: “Yến Hoài."

Yến Hoài đi thẳng, cả người đắm chìm vào trong thế giới của riêng mình, cũng không nghe thấy Khấu Kiệt gọi tên cô ở phía sau.

"Yến Hoài!" Khấu Kiệt hét to một tiếng, cuối cùng Yến Hoài cũng hoàn hồn, quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông ấy đang đuổi sát mình. Bỗng nhiên, từ tận đáy lòng dâng lên một hồi cảm động.

"Vết thương của anh như thế nào?" Yến Hoài dịu dàng nhìn Khấu Kiệt, ánh mắt kia cũng đượm vẻ yêu thương.

"Hắc hắc, chút thương tích ấy không là gì!” Khấu Kiệt bị nhìn như vậy có chút ngượng ngùng, vò vò tóc, sau đó lại nghĩ đến tóc này không thể loạn, lập tức bỏ tay xuống.

Dáng vẻ ấy khiến Yến Hoài cảm thấy có chút buồn cười, liền nói: "Trước hết để cho Nhạc Không Thượng băng bó một chút được không? Nhạc Không Thượng đâu?"

"Tới rồi tới rồi!" Lúc này, trong tay Nhạc Không Thượng đang cầm một chiếc túi, chạy về phía hai người: “Giặc cỏ thối, chưa chết hả?”

"Chờ hòa thượng tới nhặt xác, có được không?" Khấu Kiệt mỉm cười nhìn Nhạc Không Thượng.

Nhạc Không Thượng liếc mắt nhìn Yến Hoài: “Tiểu thư Yến Hoài, giặc cỏ bị cô ngược sắp chết rồi!”

"Không có việc gì, mình sẽ yêu thương cô ấy!” Khấu Kiệt nhìn Nhạc Không Thượng: “Nhanh nhanh làm xong hết cho mình, bằng không, mình sẽ khiến cho cậu đẹp mặt!”

"Được!" Nhạc Không Thượng lập tức băng lấy vết thương trên bụng Khấu Kiệt: “Đi đi, một ngày nào đó nhớ mời tớ đến uống rượu mừng!” Dứt lời, đẩy Khấu Kiệt về phía trước.

Khấu Kiệt chợt ngã nhào về phía Yến Hoài.

Yến Hoài đành phải chìa hai tay ra trước đón lấy anh, nếu như để anh ngã nhào xuống đất, không phải sẽ uổng phí công sức dưỡng thương nữa hay sao?

"Hì hì, chỉ có bà xã đại nhân là tốt nhất!" Khấu Kiệt mặt dày mày dạn hôn lên gò má của Yến Hoài.

Yến Hoài có chút giận: "Anh nhanh chóng đứng lên!" Yến Hoài bị anh đè ép có chút chịu không nổi.

"Ừm!" Khấu Kiệt lập tức đứng lên, mà khi Yến Hoài đứng dậy, đã không còn thấy bóng dáng của Nhạc Không Thượng đâu nữa? Vốn dĩ muốn mắng cho anh ta một trận….Nhưng….

"Đói bụng không?" Khấu Kiệt cảm thấy thoải mái vì Nhạc Không Thượng không còn ở nơi này, quay sang nói với Yến Hoài.

"Ừ."

"Anh cho em ăn!” Khấu Kiệt không chút suy nghĩ liền nói ra, nhưng, ngay sau đó lại cảm thấy bối rối, sợ nhất là làm Yến Hoài liên tưởng đến chuyện kia, nghĩ mình xấu xa này nọ!

Yến Hoài bĩu môi, gương mặt có hơi 囧: “Em có tay, không cần anh đút em." Dứt lời, xoay người đi thẳng về phía trước, tránh để anh nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của mình.

Khấu Kiệt lập tức chạy tới: "Chúng ta đi ăn món Tây, như thế nào?"

"Món ăn Trung Quốc ngon hơn!"

"Vậy thì món ăn Trung Quốc!"

"Hình như món Tây cũng không tệ."

"Vậy thì món Tây!"

"Không ăn!"

"Anh ăn em!"

Á. . . . . .

Yến Hoài dừng lại, xoay người, nhưng do quán tính, suýt đập người vào bức tường phía sau.

Một tên đàn ông, vì để tránh cho bạn gái của mình không ngã ra sau, lập tức dừng lại, ôm lấy bạn gái, nhưng mà, cô gái vẫn bị đè ép.

~Hết Chương 41~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK