• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Kiệt à, mẹ đã trở về rồi, mẹ thật sự xin lỗi con, thật sự xin lỗi ông nội, con trở về đi! Đêm nay mẹ sẽ phải lên máy bay rời khỏi đây, 0 giờ sáng, bay đi Brazil."

"Đã nhiều năm rồi mẹ không gặp con, lúc nào cũng giao hết cho ông nội nuôi dưỡng, thật sự mẹ cũng không muốn làm vậy, nhưng mà, mẹ cũng chỉ vì muốn cho con có một môi trường tốt nhất để trưởng thành. Hơn nữa, đây cũng là ý định của ba con, con phải cảm thông cho mẹ một chút.”

Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt, nhưng Khấu Kiệt đã cúi đầu xuống, dùng tay chống lên trán của mình.

"Mẹ đi mua ít đồ rồi sẽ trở về, con cũng đã là người trưởng thành, thanh niên trai tráng hai mươi tám tuổi đời, hì hì, chớp mắt đã mười lăm năm trời, bây giờ con đúng là một đấng mày râu rồi! Mẹ vẫn còn nhớ mới đó thôi còn ôm cậu bé chừng tám tuổi, bây giờ, già mất rồi."

"Gìa cái gì, ba mươi tuổi rồi còn chạy đi ngủ với người khác." Khấu Kiệt không nhịn được hét lên một câu, Yến Hoài nhìn về phía anh, thấy đôi mắt kia đỏ ngầu.

Trong điện thoại di động nhất thời không còn âm thanh nào, một lúc sau mới có tiếng nói: “Con không hiểu………. . Mẹ không trách con." Giọng nói kia không còn vẻ vui mừng như trước, chỉ còn lại sự buồn bã và chút bất đắc dĩ.

Khấu Kiệt không lên tiếng.

"Nghe nói con quen một cô bạn gái rất xinh đẹp, hơn nữa còn là một thị trưởng trẻ tuổi, quen được một người tài giỏi như vậy, mẹ thật sự rất vui mừng.” Tần Liễm thả lỏng đôi chút: “Kỳ thật thì mẹ rất muốn gặp mặt con bé, mẹ có thấy hai con trên ti vi, lúc nào cũng nhìn xem con ở đâu, trông hai đứa rất xứng đôi, mẹ. . . . . ."

"Không cần bà quan tâm!" Khấu Kiệt lạnh lùng cắt đứt lời nói của Tần Liễm.

"Bà thu dọn đồ đạc đi đi!" Nhìn Yến Hoài lắc đầu một cái, Khấu Kiệt cũng cảm thấy có chút lo lắng trong lòng, chỉ có thể nói như vậy. Anh không biết phải đối mặt với người phụ nữ này như thế nào, anh tự lừa gạt chính mình, nói bà ấy là mẹ kế, như vậy sẽ khiến cho anh cảm thấy tốt hơn đôi chút, bởi vì, mẹ kế chính là loại người như vậy. Nhưng, sự thật vẫn mãi là sự thật, bà ấy chính là mẹ của anh.

"Được, mẹ không làm phiền con nữa, con nhớ chăm sóc mình cho tốt. Không gặp cũng không sao. Về sau còn nhiều thời gian. Con vui vẻ là được rồi!" Tần Liễm vội vàng nói.

Còn Khấu Kiệt đã cúp điện thoại, làm tổ trên ghế sofa, để mặc cho mớ suy nghĩ đang dần trở nên hỗn độn trong đầu.

"Chúng ta cùng đi gặp bà ấy?” Yến Hoài từ phía sau đẩy Khấu Kiệt một cái: “Anh không muốn gặp mặt bà ấy một lần sao? Dầu gì cũng hai mươi năm rồi." Yến Hoài suy đoán từ trong nội dung của cuộc điện thoại ban nãy.

Khấu Kiệt không lên tiếng, còn Yến Hoài thì liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ là 8 giờ 45 phút tối, em đi làm chút cơm cho anh, anh vẫn còn thời gian để suy nghĩ xem có nên đi hay không.” Dứt lời, liền đi ra ngoài.

Khấu Kiệt xoay người, dõi theo bóng lưng của cô.

Yến Hoài ở trong nhà bếp bận rộn nấu ăn.

Mặc dù cô không biết nhiều về việc nấu nướng, nhưng, từ dạo trước Khấu Kiệt đã dạy cho cô, cô cũng tiếp thu được rất nhanh.

Vừa nghĩ xem nên khuyên nhủ anh thế nào, vì dầu gì, bản thân cô cũng lớn lên dưới tình yêu thương của ba mẹ nuôi, cô thật sự rất biết ơn họ. Còn đối với trường hợp của Khấu Kiệt và Tần Liễm bây giờ, cho dù hai người có mâu thuẫn gì đi chăng nữa, thì cũng cần phải gỡ rối, xóa bỏ khoảng cách giữa hai người.

Tin tưởng rằng, người mẹ nào cũng rất yêu con của mình.

Yến Hoài làm thức ăn xong, dọn ngay ngắn lên trên bàn, lấy một chai rượu XO còn mới nguyên ra, chai này là lần trước Triều Trạch mua về, vẫn chưa mở nắp, để cho anh ấy uống một chút, sau đó bình tâm suy nghĩ cho thấu đáo.

"Ăn cơm thôi." Yến Hoài khe khẽ nói vào bên tai trái của Khấu Kiệt, cực kỳ dịu dàng.

Khấu Kiệt cảm nhận được luồng hơi nóng phả vào trên vành tai của mình, nhất thời thần kinh cũng trở nên căng thẳng.

~Hết Chương 74~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK