Khấu Kiệt bất chợt nghĩ tới tình huống ban nãy ở trong phòng ngủ, đúng là quan hệ mật thiết mà! Không ngờ bản lĩnh của cô ấy và mình đều không phân cao thấp!
Lúc này, Thương Truy Ý cũng cảnh giác nhìn chung quanh, tiến đến gần, nhíu mày: “Sao thế? Còn không mau đi thôi?”
Nhạc Không Thượng không nói lời nào, chỉ nhìn Khấu Kiệt, còn Khấu Kiệt thì vội vàng vác Yến Hoài lên vai: “Đi!” Dứt lời, liền chạy đi một mạch.
Thương Truy Ý nhìn dáng vẻ của anh, dưới ánh trăng, cuối cùng cũng nhìn thấy người nằm trên vai Khấu Kiệt chính là Yến Hoài, nhất thời hiểu ra được, liền cùng Nhạc Không Thượng đuổi theo sát phía sau.
Phóng vụt như bay về nhà, dừng trước cửa biệt thự, ba người vội vã tiến vào bên trong, còn Yến Hoài cũng được Khấu Kiệt tự nhiên mang vào phòng ngủ.
Bên trong phòng họp sạch sẽ sang trọng, ba người đàn ông ngồi dưới ánh đèn ngói lưu ly, tiến hành hoạt động của bọn họ.
Khấu Kiệt lấy xấp ảnh ra, lần lượt truyền cho hai người kia.
"Đây là những hoạt động của Yến Hoài và Triều Trạch ở thành phố M, những tấm ảnh này chứng tỏ thân phận Đoạn Hoàng của Yến Hoài là không thể nghi ngờ, mà Triều Trạch, chính là Phong Sa." Khấu Kiệt lật từng tấm hình ra, nghiêm túc nói: “Nhưng, rõ ràng bây giờ Yến Hoài và Triều Trạch đã đoạn tuyệt với nhau, riêng Triều Trạch, Ý, cậu đã xử lý hắn như thế nào?”
"Bị thương nặng, được ném tới vịnh Macao rồi.” Thương Truy Ý mím môi, cau mày nhìn những tấm ảnh này. Thực sự không muốn nghĩ tới, Yến Hoài lại là người như vậy!
"Đêm nay Yến Hoài muốn tự mình đi lấy những tấm ảnh này lại, mà không biết ba người chúng ta sẽ ra tay, hắc hắc." Khấu Kiệt sờ sờ đầu, lúc đó so chiêu với cô ấy, nếu như anh biết người đó là ai, thật tình không biết cảm xúc của mình sẽ như thế nào!
Nhạc Không Thượng gật đầu một cái, nhìn hình rồi nói: "Ngày mai, a, hôm nay, đoán chừng Dương Miêu Miêu sẽ khóc lóc, đi than thở với Dương Giới Thừa, cậu thử nói xem, bọn họ sẽ lấy vật gì ra để uy hiếp?”
"Hẳn là không đâu." Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt: “Cậu muốn trừng phạt bọn họ thế nào?”
"Cứ tiếp tục làm cho giá cổ phiếu của tập đoàn Dương thị hạ xuống.” Khấu Kiệt nhíu mày, nhếch môi cười: “Sau đó, để cho bọn họ đến tìm chúng ta, tiếp theo, hắc hắc, nhường cho Yến Hoài xử vụ án này, tuy rằng cô ấy không phải là cảnh sát."
Thương Truy Ý nhìn nụ cười nơi khóe miệng của Khấu Kiệt, bất chợt cảm thấy có một luồng khí lạnh đang bò lên từ dưới sống lưng mình, không biết cậu ta muốn tập đoàn Dương thị chết như thế nào?
"Đúng rồi.” Khấu Kiệt tiếp tục dặn dò: “Trước mắt mình muốn đi tranh thầu ở khu vực phía Nam. Hòa thượng giúp mình để mắt đến ông nội một chút, còn Ý, đến phi trường đón em gái giúp mình.”
"Tử Liên?" Thương Truy Ý nghi vấn: "Tử Liên trở về? Con bé rất hận cậu và ông nội, tại sao bây giờ lại trở về?”
"Không biết." Khấu Kiệt đứng lên: “Để sau hẵng tính.” Dứt lời, đi về phía phòng ngủ của mình.
Nhạc Không Thượng nhìn Thương Truy Ý, nói: "Thế nào? Cho cậu cơ hội đến phi trường đón Tử Liên, còn chưa hài lòng sao? Cậu lại có cơ hội theo đuổi Tử Liên rồi!”
"Stop!" Khóe miệng Thương Truy Ý co giật, thể hiện vẻ lúng túng, cũng xoay người đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, đứng ở ngưỡng cửa ngắm nhìn người nằm trên giường thật lâu, Khấu Kiệt cũng không động đậy.
Chỉ là ngơ ngác nhìn, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh hiện tại của cô, khiến cho anh say mê, thật sự rất muốn cứ mãi đứng ở nơi đây. Nghĩ đến đó, Khấu Kiệt lập tức mang chiếc máy ảnh kỹ thuật số của mình ra.
Nhìn dáng vẻ của Yến Hoài, Khấu Kiệt liền nghĩ ngay đến thuở ban đầu vừa trông thấy cô, khi ấy bản thân anh cũng muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này, nhưng mà, hôm nay, tâm tình đã khác xưa.
"Tách tách" "Tách tách" . . . . . . Đèn flash không ngừng nhấp nháy.
"Ừm. . . . . ." Lúc này Yến Hoài, chợt bật ra một tiếng, lật người, trông càng thêm quyến rũ.
~Hết Chương 57~