Sau đó...
Tôi được đưa lên xe đưa đến một nơi.Ngồi trong xe với biết bao nhiêu lo lắng,nỗi sợ hãi cứ lâng lâng trong người, toàn bộ nỗi âu lo ấy dồn nén lên khuôn mặt trắng bạch " rốt cuộc người tôi cưới là người thế nào? là người ra sao?.Chiếc xe dừng hẳn tại một ngôi biệt thự rộng lớn đẹp nghiêng nga tráng lệ. Bỗng từ phía trước xe là giọng nói của anh tài xế
- Thưa cô đã đến nơi rồi ạ
Dập tắt những nỗi bâng khuơ trong đầu tôi liền điểm tỉnh tiến về phía ngôi biệt thự ấy.
Bên ngoài với vẽ đẹp kiêu sa bao nhiêu thì bên trong lại u mờ bây nhiêu thiết kế với ngôi nhà trắng xám là 2 tông màu chủ dạo làm cho ngôi nhà thêm phầm huyền bí,từng bước chân lạnh cả sống lưng...
Nhìn từ đầu xa kia có 1 bóng dáng nam nhân từng bước, từng bước tiến về phía tôi,những bước chân chân thật chậm rãi rất điềm tỉnh,kèm theo sự hóng hách trên khuôn mặt từng bước đi xuống cầu thang đang dần dần tiến về phía tôi dường như bóng dáng ấy khá quen với tôi ngày nào, càng lúc càng lại gần đập vào mặt tôi là Hoành Vũ Phong ư... chợt chết lặng vài giây bởi khuôn mặt ấy làm cho tôi mê mẫn dắm chìm như ngày nào, là người tôi thầm thích 3 năm trước.Mặc dù 2 năm rồi chưa từng một lần gặp mặt tôi cũng không thể nào quên được hình dáng ấy, khuôn mặt ấy chút nào.. niềm hạnh phúc vỡ òa trong tim tôi.Từ lúc sinh ra chưa bao giờ tôi lại hạnh phúc đến thế này.Người tôi thích chính là người hứa hôn là người tôi sẻ gọi là "chồng" ư..
Bổng đập tắt mọi cảm giác hạnh phúc khi Phong cất tiếng lớn
- Cô là Nhã Nhã.
- Tuy cô và tôi có hứa hôn từ trước nhưng không có nghĩa cô sẻ là vợ tôi.Chỉ là sống trên một danh nghĩa sắp đặt mà thôi
Một câu nói đầy uy lực làm tôi có phần nào hơi sợ
- Hôn ước này chỉ diễn ra trong vòng 1 năm sau 1 năm tự động cút khỏi đây..
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao hôn lễ đó lại tổ chức sơ sài vì vốn dĩ người tôi cưới phải là tập đoàn lớn Hoành Gia nhất nhì cả nước với gia thể khủng như thế thì làm sao chấp nhận 1 đứa con gái thương gia trên bờ vực sắp phá sản cơ chứ.. đây vốn dĩ là một cuộc hứa hôn không thể chối bỏ của hai bên mà thôi