- Dạ alo cho hỏi dây bên kia là ai vậy ạ
- Chào cô
Một giọng nói của người phụ nữ có vẽ cô đã từng nghe ở đâu đây rồi nhưng không nghĩ ra được là ai cả??? rồi đầu đây bên kia tiếp tục nói:
- Tôi là Trần Kiều Loan mẹ Phong
Chợt dật mình gấp gắp trả lời:
- Dạ con chào bác ạ.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
- Tôi muốn gặp cô nói một số chuyện liệu có thể được không.
- Dạ được ạ
- Vậy hẹn cô 30 phút tại quán cà phê Grem đường Tân Phú
- Dạ thưa bác ạ.
Bao nhiêu câu hỏi cứ diễn ra ngay trong đầu.Tại sao mẹ Phong lại muốn gặp tôi cơ chứ? Liệu có chuyện gì xảy ra không cơ chứ....
Đúng 30 phút tôi có mặt tại quán vẫn phong cách đó, vẫn tác phong đó cứ bình tĩnh đến mức làm tôi phát sợ. Vừa đặt ngồi vào ghế bà ta bổng thốt ra:
- Vào thẳng vấn đề luôn tôi là người không thích vòng vo chút nào "Bao nhiêu" nói đi
Đập thẳng vào mặt tôi một câu nói "Bao nhiêu" là sao chứ,hoang mang tột độ:
- Ý bác là sao ạ
- Bao nhiêu cô mới có thể rời xa con tôi.
- Dạ con yêu anh Phong là thật lòng, con không đòi hỏi bất cứ thứ gì cả mong bác đừng bắt con rời xa anh ấy..
- Sao cô không nhìn lại cô thử xem??tại sao tôi không đồng ý chỉ vì "Không xứng" cái loại con gái thấp hèn như cô mà nghĩ có thể làm dâu họ Hoành hả
- Con biết con không xứng với địa vị ấy nhưng mà con yêu Phong,Phong cũng yêu con dù dì bác cũng là mẹ Phong chả lẽ bác không muốn con trai bác hạnh phúc hay sao..
- Hạnh phúc ư nực cười.Tôi vì có chút tình thương nên mới hẹn hôm nay gặp cô.Cô biết điều thì lặng lẽ rời xa nó còn không đừng trách tôi ác với cô.Tôi cho cô 1 ngày để suy nghĩ...Chào cô.