- Này cô kia. …
Một câu nói làm cô chợt tỉnh giấc
- Sao cô lại ở đây?? Mời cô ra khỏi phòng
Một câu nói như nghẹn lại trong cổ cô, những nổi uất ức như một cục tức muốn tát thẳng anh ta vài cú😡😡 sao anh lại đối xử với cô như thế cơ chứ😪
Tức cũng tức thế thôi nhưng cũng phải kìm nén chứ biết làm sao bây giờ Nhã ơi … cô lủi thủi 1 mình vón vén bước chân ra khỏi phòng không nói không năng cứ thế mà bước đi😑
ôi hình như cái hành động của cô đang diễn ra có một chút chua nhẹ trong tim anh rồi thì phải… anh rất khác khi nhìn thấy cô chả nói năng gì như thường ngày nữa, thay vào đấy là một sự im lặng không hề nhẹ …Hình như sức chịu đựng con người có hạn phải không???
Phong ngẫm"Tại sao mk lại bỉ ổi như thế cô ấy đã chăm sóc mình tối qua cơ mà …Mình đang làm cái dell gì thế🤷🤷 trời ơi 🙄Tại sao mk lại lúc nóng lúc lúc thì lạnh với cô ấy thế không biết 🤷🤷.
Ngay chính anh bây giờ anh chả hiểu nỗi tai sao anh lại làm thế với cô.Nhìn thấy cô buồn anh cũng buồn nhưng tại sao có những lúc anh lại đối xử như thế với cô. …
Một bối cảnh khác
reng reng
Đầu dây bên kia
- dạ thưa giám đốc khi nào giám đốc sẻ về nước ạ.
Công ti có rất nhiều công việc cần có giám đốc để giải quyết ạ.
Một câu trả lời hời hợt
- Um tôi sẻ thu xếp
Cô cứ thế ngồi một góc trong phòng tối tăm suốt một đêm.
Giờ đây tôi chả hình dung được tâm tư của cô ấy ra sao nữa rồi.Nếu các bạn là nhân vật chính trong chuyện các bạn sẻ như thế nào đây😌😌😌 mình chả xây dựng một cốt truyện nam ngược nữ như bao cốt truyện khác một cách mới mẽ hơn “ngược trong tâm” đó là câu chuyện của mình muốn gửi gắm cho người xem.Đôi lúc cùng một cốt truyện đó người thì nghĩ thế này,người thì nghĩ thế kia.Có thể nhiều bạn đọc sẻ thấy câu chuyện của mình thực sự rất chán nhưng riêng tác phẩm này có những thứ chắt lọc từ cuộc sống mình mà ra 😌😌Ở thời điểm ấy đúng thật 1 cảm xúc khó tả đối với Nhã" tuyệt vọng"
Ở thời điểm hiện tại Nhã có trong tay mọi thứ nhưng duy nhất một thứ “tình yêu” một ranh giới thật sự mong manh cô đã từng có được nhưng quả thật quá mong manh chị vọn vẹn quả thực quá ngắn ngũi…Yêu là gì thế sao cả thế giới luôn phải khóc vì nó như thế 😑😑😑
- Phong thực sự em mệt rồi có lẽ em không thể nào cố gắng cùng anh được nữa rồi đoạn đường này anh hãy tự mình bước tiếp … xin lỗi anh
Bao nhiên tâm tư ấy cô gói gém vào lá thư gửi cho anh trước lúc ra đi …
Một mình cô lủi thủi kéo nhẹ chiếc vali từng bước ra khỏi phòng.Lần này cô muốn đích thân cô nói lời từ biệt với dì Trương
Bước vào căn bếp thấy dì lủi thủi vón vón cặm cụi trong căn bếp sao thấy thương dì quá.Ước gì hì có thể là mẹ cô😌
- Dì ơi
vẫn như bao thường ngày
- Dì đây
Một vẽ khuôn mặt vui mừng giờ đây như dần biến sắc khi nhìn thấy cô cầm trên tay chiếc vali… Dì hối hả
- Con bé này sao lại cầm chiếc vali thế này làm gì cứ tưởng… Một câu nói nữa vui nữa buồn vì trong lòng dì chắc chắn đã hiểu chuyện dì đang xảy ra chỉ là dì không muốn nó xảy ra mà thui…
- Dì đến lúc con phải đi rồi.Bên mỹ công ty đang cần con qua bển