Một ánh mắt đượm buồn nghẹn ngào nhìn Nhã
- Còn cậu Phong thì sao đây cô chủ😌😌
- Chắc có lẽ con và Phong chỉ đến duyên ở đây thôi dì.Hiện tại Phong đã khỏe rồi đã đến lúc con nên rời đi.
Vừa nói cô rút trong tay 1 lá thư
- Dì đưa giúp con lá thư này cho Phong nhé.Đến lúc con phải đi rồi cảm ơn dì vì tất cả. …
Vừa bước đi đôi mắt ấy cứ nhòe nhạt đi,bao nhiêu sự thất vọng bao nhiêu nổi buồn ấy cô nhẹ nhàng từng bước,từng bước ra khỏi cánh cửa tưởng chừng quen thuộc như ngày nào😌😌
Phong cảm ơn anh vì tất cả ❤❤❤
Chuyển bối cảnh khác
Một ánh sáng le lói qua khung cửa sổ hôm nay sao bình yên đến lạ thường bước chân xuống cầu thang mọi vật xung quanh đều yên tỉnh. Sao hôm nay lại không thấy cô ấy đâu nhỉ nhợt nhớ
- Ủa tại sao mk lại phải quan tâm nhỉ.
Bỏ qua những suy nghĩ vu vơ hình như bụng anh hơi cồn cào
- Dì trương ơi
- Dì đây cậu chủ cần gì???
Vừa nói đôi mắt ấy đỏ hoe cả lên.Phong bất chợt thấy dì hôm nay thật lạ nhưng mà thôi tạm gắc qua một bên.Hôm nay anh hơi đói
- Dì chuẩn bị ăn sáng giúp con
- Dạ …cậu chủ chờ dì 1 tí
Bước vào phòng ăn 1 mình anh giữa mâm cơm sao chút lạ lẫm đến thế.
- Dì hôm nay cô gái kia đâu rồi sao không thấy…
Dì nhìn cậu thật lâu rồi nói
- Cô chủ đi từ sáng sớm rồi…
- Tại sao dì luôn gọi cô ấy là chủ thế???
- Chuyện đã đến lúc này dì nên nói thật với con luôn
- Thật ra sau vụ tai nạn con đã mất đi một phần kí ức. Chính Nhã đã nhờ dì hãy giữ bí mật với con … có lẽ con nên đọc lá thư này
Bỏ lá thứ trên bàn rồi dì vội quay đi…
“Phong có lẽ khi anh đọc được lá thứ nay chắc có lẽ em không còn ở bên anh nữa rồi. 5 năm trước chúng ta đã từng có một khoảng thời gian hạnh phúc ở bên nhau.Dù chỉ là ngắn ngũi thôi nhưng em thực sự rất hạnh phúc.Chỉ là cái duyên của mk chỉ ngừng ngay tại đó anh đã quên tất cả nhưng gì về em dù em có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa anh cũng không thể nào nhớ ra em nữa rồi…
cảm ơn anh vì đã hiện diện trong cuộc đời em.Cảm ơn anh vì tất cả …”
Một nút thắt nghen ở tim tự nhiên nước mắt anh đã rơi …
"Chắc có lẽ dù ở hiện tại anh thực sự không nhớ ra em là ai nhưng hình như anh đã thích em từ lúc nào không hay.Từ cái lúc gặp em lần đầu anh luôn có một cảm giác em thực sự rất đặc biệt nhưng chả hiểu sao mỗi khi nhìn thấy em anh lại luôn kìm nén những thứ đặc biệt ấy luôn tỏ ra lạnh lùng hời hợt với em đến thế. Xin lỗi em vì thời gian qua đã lạnh lùng với em đến như thế “” Chờ anh
Anh vội vàng thật nhanh bắn như mưa một mớ hổn độn rốt cuộc cô đang ở khu vực nào đây,cô sẻ đi chuyến bay nào đây … mặt anh ướt nhẻm cả mồ hôi ruốt cuộc em đang ở đâu vậy Nhã…Bao nhiêu con người ngay lúc này nhìn đâu chả thấy cô
- Rốt cuộc em đang ở đâu đấy Nhã…
Anh quay cuồng như tk điên như trong tiềm thức anh không muốn cô rời xa anh.Hình như cô thực sự quan trọng với anh anh đã bõ lỡ cô rồi hay chăng.Bao nhiêu hình ảnh cô lúc này cứ mờ mờ ảo xuất hiện trong đầu anh