• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không sao đâu, tu hành không còn ta vẫn có thể tiếp tục tu hành.
Chương 3.1
Edit: Sa


Trời mưa ba ngày liên tục, cái lạnh đã đuổi đến giẫm lên chiếc đuôi của mùa thu.

Đào Yêu gác cằm lên bệ cửa sổ, nhìn vô định ra bên ngoài, làu bàu: “Một, hai, mười bảy,…”

Lắm Lời đang ngồi xổm trong sân cho gà ăn ngoái đầu nhìn về phía cửa sổ rồi lại quay đầu nói với lũ gà mái: “Rảnh rỗi ngồi ngơ ngẩn thì sao không đi lau bàn, quét sân, cho tụi mi ăn chứ? Chính nàng ấy một hai đòi nuôi gà nhưng lại lười biếng, thảo nào khó kiếm chồng ha? Còn lười hơn cả bọn mi nữa, ít nhất bọn mi còn đẻ trứng.”

Cậu vừa dứt lời thì có người mở cửa. Liễu công tử xách túi rau và trái cây chậm rãi đi vào.

“Liễu công tử về rồi à.” Lắm Lời vẫn ngồi chào hỏi hắn, “Sào phơi quần áo bị hư rồi, lát nữa huynh sửa lại nha, không thì không có chỗ phơi đồ đâu.”

“Sắp nghèo đến mức không có tiền mua quần áo rồi, phơi cái gì mà phơi.” Liễu công tử cụp mắt, nhìn cái vốn là chuồng ngựa nhưng nay đã biến thành chuồng gà, “Coi kia, con cáo của cậu lại trộm gà nữa kìa.”

“Hả?” Lắm Lời vội vã đứng dậy chạy qua xem, một con gà trống kêu la ỏm tỏi vỗ cánh phành phạch bay ra, Cút Xéo còn nhỏ hơn con gà phấn khởi đuổi theo, thèm thuồng bổ nhào về phía trước, cạp lấy cánh con gà, kéo mạnh về sau.

Lắm Lời cuống quít xông tới giải cứu con gà, sau đó tức giận tét mông Cút Xéo: “Sao mi không biết kiểm soát bản thân thế hử? Mi theo ta bao lâu rồi! Ta đã bảo không sát sinh, không ăn mặn rồi mà!”

Bị cậu tóm lấy, Cút Xéo phun mấy cọng lông gà ra khỏi miệng, mất hứng gầm gừ, thỉnh thoảng còn liếc xéo tỏ ý chết cũng không hối cải.

“Còn không phục hả, vậy chúng ta nói chuyện.” Lắm Lời ngồi xuống, chỉ vào mũi Cút Xéo, nói, “Trước hết chúng ta nói về sự đáng quý của mỗi sinh mệnh.”

Cút Xéo vừa nghe vậy, lập tức nằm chổng vó trên đất giả chết.

“Giả chết cũng vô dụng, mi phải lắng nghe bằng trái tim.” Lắm Lời phớt lờ sự phản kháng trong im lặng của nó, dùng tinh thần hòa thượng tụng kinh đến chết mới ngừng, bắt đầu mở máy nói.

Trong nhà, Đào Yêu vẫn giữ tư thế cũ, miệng lẩm nhẩm đếm số, thỉnh thoảng lại duỗi ngón tay để đếm.

“Chúng ta cá cược đi, xem bao lâu thì Cút Xéo chén sạch gà nhà mình.” Liễu công tử vừa thả đồ xuống bàn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, “Để cáo không ăn gà còn khó hơn gấp trăm lần bảo người ta thừa nhận cô là mỹ nữ nữa.”

“Câm đi.” Đào Yêu nói mà không thèm ngoảnh đầu, “Đừng ồn, ta đang đếm đó.”

Liễu công tử đi tới phía sau nàng, nhìn quanh: “Đếm thử còn lại bao nhiêu tiền hả?”

“Hết tiền lâu rồi còn đâu.” Mắt nàng còn chẳng thèm động đậy, “Ta chỉ mới đếm tới Phi Phi thôi, ta chữa bệnh cho nhiều yêu quái quá.”

“Đếm có bao nhiêu loài yêu quái?” Liễu công tử hừ lạnh, “Cô đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.”

“Ai cần huynh lo.” Đào Yêu bĩu môi, “Nhà bếp mới là chỗ mà huynh cần lo kia kìa, bao giờ huynh mới nấu được thứ mà người ăn được đây hử?”

“Ta đâu phải người, ta lo cô cậu ăn được hay không làm gì?” Liễu công tử nói nhẹ như không, ngồi xuống rót cho mình chén trà, “Nói tới lo, chẳng lẽ thứ mà cô nên lo nhất không phải là Bách Yêu Phổ à?”

Vừa nghe tới ba chữ đó, Đào Yêu bất giác rùng mình, vội vàng xoay người làm dấu “suỵt” với hắn, “Be bé cái mồm thôi! Sau này đừng nhắc tới Bách Yêu Phổ nữa, hãy nói là thứ đó!”

“Được rồi, vậy thì là thứ đó. Tới đế đô mấy ngày rồi, cô có manh mối gì không?” Liễu công tử nhấp ngụm trà, cau mày, “Chắc không cần ta nhắc cô cũng biết tầm quan trọng của thứ đó. Nhưng ta thấy cô chẳng sốt ruột tí nào, mỗi ngày trừ ăn chơi thì cũng chỉ có ăn chơi, cứ như cô chơi cho đã trước khi bị người đó tới giết vậy!”

Đào Yêu lại rùng mình, chầm chậm xoay người, ủ rũ đi tới chỗ Liễu công tử, cúi người, chỉ vào hai mắt mình: “Nhìn thấy gì không?”

Liễu công tử nhìn kỹ: “Ghèn.”

“Quầng thâm!” Đào Yêu hét to, “Quầng thâm mắt to thế mà không thấy hả? Huynh có biết tối nào ta cũng ngủ không yên giấc không?”

“Hóa ra lúc ngủ không yên giấc thì cô sẽ ngáy.” Liễu công tử cười bỡn cợt.

“Ui da, thể xác của ta tự thiếp đi nhưng linh hồn ta vẫn còn đang suy tư ấy chứ.” Đào Yêu rầu rĩ vỗ vai hắn rồi lại đi tới cửa sổ tiếp tục ngẩn ngơ, “Chẳng có manh mối nào cả.”

Vài chiếc lá khô bị cuốn theo làn gió bay vào sân, ảm đạm nằm bẹp dí trên mặt đất.

“Chỉ là một quyển sách thôi mà lại làm khó Quỷ Y Đào Yêu cơ à?” Liễu công tử lại nhấp ngụm trà, “Ta biết Đào Yêu cũng giảo hoạt y như hồ ly vậy.”

“Chỉ là một quyển sách!” Đào Yêu cười, “Rời khỏi Đào Đô thì nó chưa chắc chỉ là một quyển sách.”

Liễu công tử sửng sốt: “Là sao?”

Đào Yêu xoay người, chỉ vào cái chén trong tay hắn rồi lại chỉ ra bên ngoài: “Chén trà của huynh, lá rụng ngoài sân, thậm chí là con gà mà Cút Xéo muốn bắt hoặc bất cứ ai ở ngoài đường cũng đều có thể là thứ đó.”

Liễu công tử cau mày.

“Một khi rời khỏi Đào Đô, thứ đó sẽ không bị trói buộc, nó có thể tiếp tục làm quyển sách cũng có thể biến thành thứ mà nó muốn.” Đào Yêu không còn vẻ gì là bông đùanữa, nhướng môi: “Bản thân Bách Yêu Phổ là yêu quái.”

Liễu công tử trầm ngâm hồi lâu, đặt chén trà xuống: “Ta không hiểu rõ thứ đó lắm, theo như cô nói, có thể thấy cô gặp phiền phức to rồi.”

“Đừng lo.” Nàng mỉm cười xoay người, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la đầy mây xám, “Dưới chân thiên tử có quá nhiều cơ hội, cũng có quá nhiều may mắn, có khi ta sắp gặp được ấy chứ.”

Thứ đó ở đế đô?” Mắt Liễu công tử phát sáng, “Cô sẽ không vô duyên vô cớ ở đây đâu.”

“Ta không biết nó ở đâu cả.” Đào Yêu lè lưỡi, “Ta chỉ biết phàm là thứ bị giam giữ quá lâu, một khi được tự do, ắt sẽ thích đến nơi phồn hoa. Chúng ta còn nhiều thời gian, từ từ nghĩ cách vậy.”

“Cũng được.” Liễu công tử đứng dậy, “Có điều ta vẫn muốn nhắc nhở cô, cô muốn ở lại đế đô cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể không kiếm tiền. Ta không quan tâm cô bày sạp hàng hay đi rửa chén bát, sống ở thế giới loài người thì phải tuân theo quy tắc nơi đây. Cô lấy hết tiền của ta để mua gà, rồi hết ăn lại nằm, e rằng tháng sau chúng ta sẽ không trả nổi tiền nhà mất!”

“Nhưng ta không biết mình có thể làm gì hết!” Đào Yêu rầu rĩ vò đầu.

“Cô là đại phu đó!” Liễu công tử búng trán nàng, “Chẳng lẽ cô lại muốn làm đầu bếp?”

Đào Yêu ôm trán, tủi thân nói: “Nhưng ta chỉ chữa bệnh cho yêu quái, không chữa cho người mà!”

“Chữa cho yêu cũng thu tiền được chứ không à!” Liễu công tử lại cốc đầu nàng.

“Không được!” Nàng dẩu miệng nói, “Người ta đã phải làm thuốc của ta rồi, sao còn thu tiền nữa chứ, ác lắm!”

“Tốt bụng thế này chẳng giống cô tẹo nào. Thế tên Diệp Phùng Quân kia đâu? Hắn bán giấy thu được nhiều tiền, cô không bảo hắn chia tiền bán giấy cho cô à?”

“Giữa bạn bè với nhau sao có thể mặt dày nói chuyện tiền bạc chứ?” Nàng nói đầy nghĩa khí, “Cuộc sống của huynh ấy cũng có dễ dàng gì đâu.”

“Cô ấm đầu rồi!” Liễu công tử lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ cuộc sống của của tụi mình dễ dàng lắm chắc?”

“Vậy huynh đưa số tiền còn lại của huynh cho ta đi, ta cầm tới sòng bạc đọ sức một phen! Ta biết huynh có giấu tiền riêng mà!”

“Cô bỏ ngay ý định đó đi. Ta nói cho cô biết, số thức ăn hôm nay ta mua về còn chờ cô kiếm tiền trả lại cho ta đấy!”

“Đừng mà, ta mỏng manh yếu đuối lắm! Liễu công tử khỏe mạnh đa tài đa nghệ, huynh cứ đi làm bừa mười mấy hai chục công việc, đại gia tương lai của đế đô chắc chắn là huynh!”

“Xí, cô lười thì có!” Liễu công tử chỉ muốn cho nàng bạt tai, “Ta mặc kệ, tóm lại nếu mai cô vẫn ở nhà chơi không, ta sẽ nói việc cô làm mất thứ đó cho người đó biết, tới lúc ấy cô sẽ không cần phải kiếm tiền nữa, bởi vì cô làm gì còn cơ hội tiêu tiền.”

“Huynh dám!”

“Ha ha, thiên hạ còn có chuyện mà Liễu công tử ta không dám làm ư? Có muốn thử xem không?”

“Được thôi!” Đào Yêu tức giận thở phì phò chỉ vô mũi hắn, bỗng như đã hết giận, cúi đầu nói, “Ngày mai ta sẽ đi tìm việc.”

“Ngoan lắm. Vậy mới được chớ.” Liễu công tử cười tít mắt xoa đầu nàng, “Để thưởng cho cô biết ăn năn hối cải, tối nay ta sẽ nấu món cá xốt chua ngọt.”

“Huynh nấu món cá đến cả chuột cũng không thèm ăn!”

“Ta tiến bộ rồi, tối nay cô cậu ăn thử lại xem.” Liễu công tử tự tin vỗ ngực, chợt nói, “Lúc đi chợ ta nhìn thấy một khách điếm tên là Thính Phong Lâu, treo nhiều bảng tuyển người làm lắm, cô tới đó xem thế nào, ta đánh giá cao cô!”

“Ờ.”

Đào Yêu thở dài nặng nề, nghịch bím tóc của mình, làm công thì làm thôi, nghĩ thì thấy cũng tốt. Liễu công tử nói đúng, đã sống ở thế giới loài người thì phải tuân theo quy tắc của họ, thật ra với năng lực của nàng, dùng một vài thủ đoạn kiếm tiền chẳng phải việc khó, nhưng làm giàu bằng lao động sẽ hay hơn!

Được rồi, quyết định vậy đi!
Chương 3.2
Edit: Sa


Phải tốn rất nhiều thời gian, Đào Yêu mới chen vào được đám đông chật như nêm cối.

Đế đô phồn hoa chỗ nào cũng có người, ngay cả giành miếng ăn mà cũng chen lấn hết lớp này tới lớp khác. Thính Phong Lâu được xem là khách điếm lâu đời nhất khu vực cửa Đông Hoa, không những khách thương lui tới thường xuyên, làm ăn phát đạt mà còn chuyên nhận đăng tin tuyển dụng, nhà ai muốn thuê người làm, chỉ cần đưa ít tiền là có thể treo bảng tuyển dụng lên vách tường Thính Phong Lâu, chẳng mấy ngày sẽ có người tới tìm tận nhà, hết sức thuận tiện. Nhờ vậy khách điếm vừa có thêm nguồn thu vừa được thêm nhiều người biết đến, một mũi tên trúng hai đích, hằng ngày khách khứa cuồn cuộn như thác đổ.

Hôm nay người chen chúc trước Thính Phong Lâu cực kỳ đông, hầu như mọi người đều chú ý tới mấy tấm bảng mới được treo lên, xem xem có nhà nào cho đãi ngộ tốt không.

Đào Yêu khó khăn chen lên hàng đầu, quét mắt nhìn mấy tấm bảng được viết bằng mực đen treo trên vách tường màu hồng, có nhà tìm người giặt giũ, nấu nướng, có nhà tìm thợ hồ, có nhà tìm thủ quỹ, đủ loại công việc, nhưng nhìn tới nhìn lui chẳng thấy công việc nào hợp với nàng.

“Ớ, Ty phủ cũng tuyển người cơ á?”

“Đúng đó, hiếm khi thấy nhà đó treo bảng tuyển dụng ở đây lắm nha.”

“Đi thử không?”

“Thôi đừng, nghe đồn Ty phủ khó lắm, hai huynh đệ Ty gia không phải dạng hiền lành gì, ngươi tưởng biệt danh “Diêm Vương Sống” là để gọi cho vui chắc, ta thà làm công chỗ nào lương thấp còn hơn là tới Ty phủ để bị hành hạ.”

“Cũng phải, vậy xem chỗ khác đi.”

Lời bàn tán của họ thu hút sự chú ý của Đào Yêu, nàng vểnh tai lắng nghe rồi nhìn theo hướng họ đang chỉ trỏ, tầm mắt rơi vào một tấm bảng: Ty phủ cần một tạp dịch, không phân biệt nam nữ, ưu tiên người có kinh nghiệm chăn nuôi gia súc, đãi ngộ rất tốt. Ai muốn ứng tuyển vui lòng đến Ty phủ ở sông Thanh Mộng tìm Miêu quản gia.

Nàng quan sát một lượt, phát hiện những người đang tìm việc đều rất e ngại nhà này, trừ mấy người thầm thì kia ra, những người khác nhìn tới cái bảng này cũng đều lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn tấm bảng khác.

“Đại thúc, Ty phủ là chỗ nào mà có vẻ như không ai muốn tới đó làm vậy?” Nàng hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh.

Ông ta quan sát nàng, nói: “Tiểu cô nương, cháu không phải người ở đây hả?”

“Vừa tới đây không lâu.” Đào Yêu cười hì hì, “Cháy túi nên muốn tìm việc làm.”

“Tôi khuyên cháu chọn nhà khác mà làm.” Ông cau mày, “Ty phủ không phải nơi tốt lành gì đâu, không thích hợp cho tiểu nha đầu từ nơi xa tới như cháu, cháu xem có nhà nào cần người quét dọn mà làm.”

“Không phải nơi tốt lành?” ĐàoYêu mở to mắt, “Sẽ ăn thịt người ư?”

“Khụ, nơi có hai Diêm Vương Sống, cháu nghĩ có tốt lành không?” Ông lắc đầu, “Ty phủ do hai huynh đệ làm chủ, nghe nói không phải kinh doanh đàng hoàng, thường có dân giang hồ dính đầy máu ra vào Ty phủ, đáng sợ lắm.”

“Hai Diêm Vương Sống?” Đào Yêu hứng thú, “Thế rốt cuộc Ty phủ làm gì?”

“Không ai biết cả, tóm lại những chuyện mà người trong giang hồ không xử lý được thì sẽ tìm họ, sau đó chắc chắn sẽ không thiếu hành vi chém chém giết giết. Song không biết huynh đệ Ty gia có thân phận gì mà quan phủ cũng tương đối kiêng dè họ, rất hiếm khi kiếm họ gây sự.” Ông ta tặc lưỡi, “Nói chung tiểu cô nương à, tôi khuyên cháu không nên tơ tưởng chỗ đó. Cháu nghĩ đi, ân oán giang hồ là đáng sợ nhất, cháu sẽ không bao giờ biết khi nào thù oán tới tận cửa, gặp phải tai ương đâu.”

Đào Yêu gật đầu, hỏi tiếp: “Nhà đó giàu không?”

“Cũng coi như giàu có.” Ông ta trả lời.

“Vậy ta an tâm rồi.” Đào Yêu vỗ ngực, “Xin hỏi sông Thanh Mộng ở đâu?”

“Hả? Cháu muốn đi?” Ông ta trợn mắt.

“Đại thúc, ta nghèo lắm!” Đào Yêu tỏ ra đáng thương nhìn ông ấy, “Ca ca ta đối xử tệ bạc với ta, không cho ta ăn, không cho ta mặc, còn nói nếu hôm nay không tìm được việc thì sẽ đuổi ta ra khỏi nhà đó!”

“Ờ thì…” Ông hơi do dự, “Cháu ra khỏi cửa Vạn Thắng, đi về phía tây bảy tám dặm sẽ nhìn thấy cột mốc giới ghi sông Thanh Mộng, sau đó đi qua cây cầu đá, băng qua rừng trúc là tới Ty phủ.”

“Đa tạ!” Đào Yêu xoay người rời đi.

Ông ta ở phía sau thở dài: “Thanh nên thời nay vì tiền mà bất chấp tính mạng.”

Tất nhiên Đào Yêu không nghe thấy, nàng nghĩ công việc tạp dịch này thoạt trông khá ổn, hơn nữa câu “ưu tiên người có kinh nghiệm chăn nuôi gia súc” chứng tỏ nhà đó hoặc là nuôi ngựa hoặc là nuôi heo, trừ việc chữa bệnh ra, việc mà nàng thành thạo nhất chính là “chăn nuôi”. Lắm Lời là bằng chứng rõ ràng nhất, nhìn đi, nàng nuôi nó tốt biết bao, trừ không cao lên được thì chỗ nào cũng tốt.

Vì thế, nàng rất tự tin đi tới Ty phủ.

Nàng nhìn thấy cột mốc giới, đi qua cây cầu đá cũ kỹ, băng qua rừng trúc tĩnh mịch, lúc đứng trước tòa nhà có tường xám cổng đỏ thì trời đã sẩm tối. Tòa nhà trước mắt rất to nhưng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì bên trong, bên ngoài cũng không có ai, chỉ nghe tiếng lá trúc xào xạc.

Nàng cầm lấy bộ gõ cửa đập mấy cái, chỉ chốc lát sau đã có người đi ra.

“Ai đó?” Cửa không mở, tiếng đàn ông truyền ra đằng sau cánh cửa.

“Ta tới tìm Miêu quản gia, ta nhìn thấy tấm bảng quý phủ tìm tạp dịch ở Thính Phong Lâu nên tới ứng tuyển.” Đào Yêu nói to.

Cửa kêu “kẽo kẹt” rồi mở ra, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đội mũ vải trông rất nhã nhặn đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt: “Tại hạ chính là Miêu quản gia, cô nương tới ứng tuyển vị trí tạp dịch à?”

Đào Yêu gật mạnh đầu: “Không phân biệt nam nữ đúng không?”

Miêu quản gia cười: “Đúng là không phân biệt, mời vào.”

Có lẽ Ty phủ là tòa nhà tráng lệ nhất mà Đào Yêu từng thấy, nhìn một lượt cũng không biết tòa nhà này to bao nhiêu, chỉ thấy sân rất rộng, vườn hoa uốn lượn đẹp như tranh vẽ. Nàng yên tâm hẳn, lông tơ của người sống trong ngôi nhà như thế này e rằng còn to hơn chân của người bình thường.

Điều duy nhất không cân xứng là ở đây rất ít người. Dọc đường đi chỉ thấy hai gã người làm đang quét rác. Số người ở đây cực kỳ không cân xứng với diện tích.

Miêu quản gia chỉ lo đi trước dẫn đường chứ không nhiều lời. Đi một hơi tới hậu viện to lớn, thứ đầu tiên đập vào mắt là đàn ngựa dạo bước ăn cỏ, cái chuồng đằng sau không biết nhốt hết bao nhiêu con ngựa, gần chuồng ngựa có một gian nhà gỗ, có người ôm thùng gỗ đi ra khỏi đó rồi đi về chỗ tàu ngựa.

Nhà giàu có khác, trong sân nhà mà có bãi cỏ to đùng, ngựa còn nhiều hơn cả gà, phải có tiền, có đất dữ lắm mới nuôi nổi! Tuy Đào Yêu không am hiểu về ngựa lắm nhưng nhìn thân hình đồ sộ và bộ lông óng mượt của chúng thì biết người chăm sóc chúng rất chuyên nghiệp.

Miêu quản gia đi một mạch tới tàu ngựa mới dừng lại, gọi to: “Tam Tứ!”

Một người đang bỏ cỏ khô vào tàu ngựa xoay người lại, đó là một cô nương mười sáu mười bảy tuổi, xiêm y cùng màu với bùn đất, bẩn vô cùng, tóc được búi loạn xạ trên đỉnh đầu, cũng may mặt mũi trắng trẻo xinh xắn nên mới nhìn ra được giới tính.

“Cha con đâu?” Miêu quản gia hỏi.

Cô nương phát ra tiếng “A a”, đặt thùng gỗ xuống, khua tay múa chân.

“Đi mua đồ rồi à?” Miêu quản gia gật đầu, “Ừ, con làm việc tiếp đi.”

Cô nương lại nhấc thùng gỗ lên, trước khi xoay người còn thoáng nhìn Đào Yêu đang đứng sau Miêu quản gia.

“Chỗ này là sân ngựa của Ty phủ, toàn là ngựa tốt được thiếu gia thu mua từ trời nam biển bắc về cả đấy. Lần này nhà ta tìm tạp dịch, chủ yếu là chăm sóc ngựa.” Miêu quản gia đang nói chợt quay đầu, cười, “Ta cứ nói mãi mà quên hỏi cô nương họ gì, bao nhiêu tuổi, quê ở đâu?”

Đào Yêu đảo mắt: “Ta họ Đào, “Đào” trong quả đào, tên Iêu Iêu, năm nay gần mười bảy, đến từ đất Thục, tính ở kinh thành lâu dài.”

“Đào Iêu Iêu?” Miêu quản gia bật cười, “Xem ra Đào cô nương là con út nhỉ?”(1)

(1) Tác giả chơi chữ. Tên của Đào Yêu là 桃夭, đọc là táoyāo, 夭 có nhiều nghĩa: “mơn mởn”, “tai vạ” hoặc “chết yểu”; còn khi nói tên với Miêu quản gia thì Đào Yêu dùng tên giả là 桃幺幺, đọc là táoyāoyāo, 幺 có nghĩa là “nhỏ” hoặc “con út”. Tác giả sử dụng từ đồng âm nhưng khác nghĩa. Ở đây editor cũng sử dụng từ có cách đọc giống nhau (không hẳn là từ đồng âm vì “iêu” chỉ là vần chứ đứng riêng không có nghĩa) để có thể truyền tải phần nào tính hài hước của nhân vật.

“Đúng vậy đúng vậy.” Đào Yêu đáp cho có lệ, lại chỉ vào mấy con ngựa, “Tạp dịch của quý phủ chỉ cần chăm sóc ngựa?”

“Phải.” Miêu quản gia gật đầu, “Nhưng đừng nên xem thường công việc này, đàn ngựa này là thú cưng của thiếu gia, cần phải chăm sóc chu đáo, không được xảy ra sơ sót nào. Vì người tạp dịch cũ lâu năm xin nghỉ việc về quê nên nhà ta mới phải treo bảng tuyển dụng ở Thính Phong Lâu, hy vọng tìm người đáng tin cậy để tiếp tục chăm sóc đàn ngựa.”

Đào Yêu nhìn dáng lưng của cô nương kia, bĩu môi: “Vị cô nương đang chăm sóc ngựa kia trông trẻ thế mà.”

“Tạp dịch lâu năm là cha con Đinh gia, họ ở Ty phủ hơn mười năm rồi, bây giờ xin nghỉ ta cũng tiếc lắm, nhưng Đinh lão đầu muốn dẫn con gái về quê để kiếm mối hôn sự tốt, bản thân ông ấy cũng muốn lá rụng về cội nên nhà ta không tiện giữ lại.” Miêu quản gia vừa nhìn cô nương kia vừa nói: “Con bé tên là Tam Tứ, lớn hơn cô một tuổi, rất cần cù, chất phác. Bao nhiêu năm qua, đàn ngựa là do một tay họ chăm lo, không có bệnh tật gì.”

“Đinh Tam Tứ?” Đào Yêu che miệng để ngăn tiếng cười. Nhà cô nương này đặt cho cái tên thật là tạo nghiệt, nàng ngừng cười, tỏ ra chân thành, hỏi, “Miêu quản gia, ông nói nhiều với ta thế này chắc là đã quyết định chọn ta rồi nhỉ?”

Miêu quản gia cười: “Nhà ta đã treo bảng ba bốn ngày rồi nhưng chỉ có cô là tới ứng tuyển, không muốn chọn cô thì cũng phải chọn thôi.”

“Một mình ta ứng tuyển thật á?”

“Chắc những người khác sợ thiếu gia nhà ta ấy mà.” Miêu quản gia cười khẽ, “Đào cô nương, nếu cô đồng ý làm việc cho phủ, chúng ta sẽ lập tức ký văn khế, thiếu gia nhà ta sẽ không nợ tiền công dù chỉ một đồng, ở điểm này cô cứ an tâm.”

“Vì sao mọi người lại sợ thiếu gia nhà ông?” Đào Yêu thắc mắc.

“Tính tình không được tốt lắm chứ sao.” Miêu quản gia cười, “Có điều điểm này cô nương cũng hãy an tâm, bình thường cô không có nhiều cơ hội gặp mặt thiếu gia đâu.”

Đào Yêu suy nghĩ một chút, cười hì hì: “Nhưng mà không biết tiền công là bao nhiêu vậy?”

Miêu quản gia nói ra một con số.

Đào Yêu lập tức sáng mắt, gật đầu như gà mổ thóc: “Được được, ta đồng ý làm chăn ngựa!”

“Tốt quá.” Miêu lão gia lại nói, “Theo lệ cũ của Ty phủ, trước hết ký nửa năm, qua nửa năm nếu hai bên đều hài lòng thì sẽ ký tiếp văn khế dài hạn, tiền công cũng sẽ cao hơn. Đào cô nương chờ ở đây một lát, ta đi lấy văn thư, phiền cô ấn dấu tay vào, như vậy là xong.”

“Đơn giản thế thôi à?” Đào Yêu rất vui mừng, “Ta ứng tuyển thành công rồi sao?”

“Đơn giản vậy thôi.” Miêu quản gia cười, “Chờ Đinh lão đầu về, cha con họ sẽ nói lại công việc thường ngày cho cô, cuối tháng này họ sẽ rời đi, cô còn hai mươi ngày để học hỏi kinh nghiệm.”

“Được được. Ngài mau đi lấy đi.”

Đưa mắt nhìn Miêu quản gia rời đi, Đào Yêu cười toe toét, hóa ra tìm việc dễ hơn tưởng tượng rất nhiều, gia đình này cũng thoải mái, chỉ cần báo tên tuổi là được nhận, thù lao còn cao nữa, họ không sợ nàng là tội phạm giang hồ, sát thủ dân gian sao?

Miêu quản gia đi rồi, chỉ còn lại nàng và cô nương Đinh Tam Tứ. Nàng đi tới gần cô nương ấy, nhìn cô ấy thành thạo bỏ thức ăn vào tàu ngựa.

“Tam Tứ cô nương, chào cô, ta là Đào Iêu Iêu, lần đầu gặp mặt, mong được chỉ dẫn nhiều hơn.” Nói xong, nàng nhớ ra cô nương này bị câm, mà câm thường đi với điếc, chắc là cô nương ấy không nghe được.

Nhưng Đinh Tam Tứ lại ngừng làm việc, chà hai tay lên người, sau đó túm lấy nàng kéo đến gốc cây đại thụ cạnh chuồng ngựa rồi lại kéo nàng ngồi xuống, cầm nhánh cây viết lên mặt đất: Sau này gọi là Tam Tứ, đừng gọi cô nương, tôi dạy cô chăm ngựa.

Hóa ra cô ấy nghe được.

“Ừ, Tam Tứ.” Đào Yêu cười toe nhìn cô ấy. Tam Tứ trông rất vui, đôi mắt ánh lên niềm vui thuần khiết vì gặp được một người bạn.

“Bình thường ở đây chỉ có cha con cô thôi hả?” Đào Yêu hỏi.

Tam Tứ gật đầu.

“Ta thấy Ty phủ ít người ghê.” Nàng nói.

Tam Tứ lại gật đầu.

“Cô ở đây bao lâu rồi?”

Tam Tứ ghi chữ mười.

Đào Yêu ngạc nhiên nói: “Mười năm lận à? Vậy hồi mới bảy tám tuổi là cô đã tới đây rồi á?”

Cô ấy gật đầu.

“Bình thường trừ chăm sóc ngựa ra, cô có đi ra ngoài chơi không?” Đào Yêu thuận miệng nói, “Ở đây to quá, lại thưa người, chắc là chán lắm?”

Cô ấy lắc đầu, viết lên mặt đất: Phải chăm sóc ngựa, nếu không thiếu gia sẽ tức giận.

“Cũng đâu cần lúc nào cũng trông nom chúng chứ.” Đào Yêu bĩu môi, “Thiếu gia nhà cô đúng là vô lý.”

Cô ấy cuống quýt xua tay, viết: Thiếu gia tốt lắm. Thiếu gia có ít bạn, ngài ấy thích ngựa.

“Thiếu gia nhà cô có ít bạn nên mới xem ngựa là bạn?” Đào Yêu gãi đầu, “Miêu quản gia nói tính tình thiếu gia không tốt, vậy ít bạn cũng đúng thôi!”

Cô ấy cười xấu hổ, hai má hơi ửng đỏ.

Đỏ mặt là có chuyện!

Dáng vẻ thiếu nữ mộng mơ thế này tất nhiên không thoát khỏi mắt Đào Yêu, đồng thời làm nàng càng thêm hứng thú với hai vị thiếu gia Ty phủ chưa gặp mặt ấy.

Đào Yêu đang định hỏi tiếp chuyện về thiếu gia thì bị một lão đầu vác cái bao to ngăn lại. Tam Tứ thấy người nọ thì lập tức đứng dậy nghênh đón.

“Mua cho con mấy bộ quần áo.” Đinh lão đầu hớn hở nói với con gái, “Về phòng mặc thử xem có vừa ý không.”

Tam Tứ chỉ chỉ Đào Yêu rồi lại khua chân múa tay với cha mình.

“Là cô ấy hả?” Đinh lão đầu đánh giá Đào Yêu, “Cũng được đấy, trông không phải hạng ngu ngốc, có điều còn hơi nhỏ tuổi.”

Lão đầu chả biết ăn nói gì cả, Đào Yêu hừ thầm trong bụng, đứng dậy chào hỏi ông ấy: “Đinh đại thúc đó ạ? Ta là Đào Iêu Iêu, sau này sẽ làm việc ở đây, kính mong ngài chỉ dạy nhiều hơn.”

Đang nói, Miêu quản gia đã quay trở lại, cầm theo một xấp văn thư, nói với ba người: “Gặp nhau rồi à? Tốt quá, không cần ta phải giới thiệu nữa.” Rồi ông nói với Đinh lão đầu, “Sau này giao Đào cô nương cho cha con ông, hy vọng trước khi nghỉ làm, ông đã hướng dẫn kỹ càng cho cô ấy.”

Sau đó thì ký văn khế bằng cách ấn dấu tay. Theo điều khoản của khế ước, cứ làm việc mười ngày thì được nghỉ một ngày, ngày bao ba bữa, thường ngày nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì không được tùy ý ra khỏi Ty phủ. Miêu quản gia dẫn Đào Yêu tới gần nhà gỗ, nói tạm thời cho nàng ở chung phòng với Tam Tứ.

Thoạt nhìn tất cả đều hết sức thuận lợi, trong vòng một ngày, chẳng những kiếm được công việc tốt mà còn không phải lo tiếp tục ở lại căn nhà rách nát kia, cũng không cần ăn cơm do Liễu công tử nấu nữa, cuộc đời phút chốc tươi sáng biết bao!

Đào Yêu và Miêu quản gia thương lượng xong, quyết định quay về thu dọn đồ đạc, ngay sáng mai sẽ chính thức tới Ty phủ nhận việc. Lúc về, trời đã tối đen, tạm biệt cha con Đinh gia xong, Miêu quản gia rất lịch sự tiễn nàng ra cửa.

Gần ra khỏi sân ngựa, Đào Yêu chợt liếc thấy một con vật nho nhỏ núc ních màu trắng.

Nàng quay đầu nhìn, cách cái chuồng vài mét có một con giống gà con, tròn núc ních, toàn thân màu trắng, đôi mắt to bằng hạt đậu chớp liên hồi, đôi chân ngắn ngủn bước đi đầy giận dữ, thân đã mọc cánh nhưng chỉ mới có cánh phải, hơn nữa còn nhấc nửa chiếc đũa bị bẻ gãy hầm hừ đi về phía cây đại thụ cạnh chuồng ngựa.

Là yêu quái, Đào Yêu nhìn nó chằm chằm.

Nó dường như cũng phát hiện có người đang nhìn mình, dừng lại, ngửa đầu nhìn Đào Yêu.

Chỉ là một có tiểu yêu bình thường mà thôi, thây kệ nó vậy. Đào Yêu dời mắt, làm như không thấy gì cả, ngân nga khúc dân ca đi ra ngoài.

Tiểu yêu cũng làm như không có chuyện gì, tiếp tục giận dữ bước đi.

Đào Yêu nhắc nhở bản thân bây giờ mình chỉ là tạp dịch bình thường, với cả cũng không phải yêu quái gì quan trọng, gặp cũng kệ.
Chương 3.3
Edit: Sa


Sáng sớm hôm sau, Đào Yêu đúng giờ đứng trước mặt Miêu quản gia.

Có điều trước khi đi còn có một màn khiến nàng buồn nôn. Liễu công tử cùng với Lắm Lời và Cút Xéo, ba tên y hệt như ăn mày, tội nghiệp xếp hàng trước cửa, Liễu công tử còn huơ cái khăn lau bàn, cố ý nũng nịu nói to: “Sau này cả nhà chúng ta phải dựa vào một mình tướng công chàng nuôi sống, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, nhớ về trả tiền trọ đúng hạn. Chúng ta sẽ nhớ tiền công của chàng!”

Loại yêu quái già đáng ghét này đáng lẽ phải bị Lôi Thần đánh chết mới đúng!

Có điều cuộc sống tạm thời không phải nhìn thấy mấy tên ăn mày đó vẫn rất làm người ta mong đợi.

Ngày đầu tiên làm tạp dịch nhanh chóng trôi qua. Miêu quản gia đích thân dẫn nàng đi một vòng Ty phủ, nói cho nàng biết chỗ nào là nơi ở của Đại thiếu gia, chỗ nào là nơi ở của Nhị thiếu gia, chỗ nào là nhà bếp, chỗ nào là nhà kho, chỗ nào tới được, chỗ nào không tới được, giới thiệu cực kỳ tỉ mỉ.

Chẳng qua Đào Yêu không gặp hai vị thiếu gia. Miêu quản gia nói Đại thiếu gia đã đi ra ngoài làm việc, còn Nhị thiếu gia thì tính tình lạnh lùng không thích gặp ai, hầu hết thời gian đều đọc sách ở nơi hẻo lánh, không được quấy rầy.

Mấy ngày sau đó, Đào Yêu bận đến mức không có thời gian để đi vệ sinh. Cứ tưởng chăn ngựa dễ lắm nhưng không ngờ lại cần phải chú ý nhiều thế. Ngày nào Đinh lão đầu cũng nói một đống thứ với nàng, còn bắt nàng nhớ kỹ đặc điểm và khẩu vị của từng con ngựa, con nào thích ăn cỏ khô không, con nào thích ăn cỏ khô trộn với mật ong, con nào phải cho thêm muối vào, con nào ăn nóng, con nào ăn lạnh. Mấy con này không chỉ là ngựa nữa mà phải gọi là Quý ngài ngựa mới đúng! Có quá nhiều thứ để nhớ, nàng phải ghi vào vở, rảnh rỗi là giở ra học. Đúng là làm giàu rất khó!

Còn Đinh Tam Tứ thì đối xử với nàng cứ y như tỷ muội, phàm chuyện gì mà Đào Yêu không hiểu, cô ấy sẽ cẩn thận viết ra giải thích cho nàng. Buổi tối sợ nàng lạnh, cô ấy để phích nước vào chăn cho nàng; ban ngày nếu rảnh thì lại dẫn nàng tới nhà bếp tìm đồ ăn. Có lẽ cô nương này ở Ty phủ chưa từng gặp ai ngang lứa mình nên mới đối xử vô tư với nàng như vậy. Chỉ tiếc cô ấy bị câm, nếu không, cô ấy chắc chắn sẽ kéo nàng nằm trên giường, mượn ánh trăng tâm sự tỉ tê chuyện con gái.

Tuy quen cô ấy mới mấy ngày nhưng Đào Yêu có thể khẳng định Đinh Tam Tứ có tâm sự.

Cô ấy trộm gặp một người!

Mấy ngày qua cũng vậy, cứ đến khi mặt trời lặn, cô ấy sẽ đi tới nơi tên là “Vọng Viên” ở phía tây Ty phủ. Thật ra nơi đó cũng chỉ là một mẩu đất hình tròn được xây bờ tường xung quanh, đủ thứ hoa cỏ leo um tùm trên tường, mấy ngọn trúc vươn cao khỏi bờ tường, thỉnh thoảng có chiếc lá rơi rụng.

Cô ấy không dám đi vào. Tuy cửa Vọng Viên không khóa nhưng cô ấy chỉ dám lén lút đứng trên mấy tảng đá ở bên ngoài bờ rào, nín thở nhìn vào trong. Do đó hôm qua khi bị Đào Yêu kéo áo từ phía sau, cô ấy sợ đến mức suýt lăn xuống đất, may là người bên trong không bị quấy rầy, vẫn ngồi thẳng trước bàn đá cùng một chén trà và một quyển sách.

Trên bờ tường có thêm một đôi mắt.

Trước giờ thị lực của Đào Yêu luôn rất tốt, nàng nhìn rõ thứ mà nam nhân bó nửa tóc bằng ngọc quan, tóc dài qua vai, ăn vận sang trọng đúng tiêu chuẩn công tử phú quý đang cầm là quyển Binh Pháp Tôn Tử. Nếu nói y có gương mặt tựa ngọc thì không đủ vì y khiến người ta chú ý không chỉ gương mặt mà toàn thân y đều sẽ lọt vào mắt người nhìn, dẫu chỉ mới tầm đôi mươi nhưng đã là minh chứng cho câu “bất động như núi”, hệt như thời gian ở quanh y bị ngưng đọng. Có cảm giác như đối mặt với y, to tiếng một chút thôi cũng là mạo phạm.

May là Ty phủ rộng lớn nhưng thưa người, sẩm tối ở Vọng Viên càng ít người lui tới, nếu không e rằng hai vị đang “đu” bờ rào sẽ không thể vui vẻ nhìn lén như bây giờ được.

Nam nhân này thật là làm “mát mắt” quá đi, ngay cả tư thế lật sách, uống trà cũng vô cùng đẹp, thảo nào ngày nào nha đầu Đinh Tam Tứ cũng đu ở đây!

Cho đến khi chỉ còn thưa thớt vài tia nắng còn sót lại, nam tử mới đặt sách xuống, xoa nhẹ trán, Đinh Tam Tứ vội vàng kéo Đào Yêu nhảy xuống, gấp gáp dọn mấy hòn đá kê chân rồi nhanh chóng chạy vọt đi trước khi nam tử đi ra.

Không cần đoán cũng biết người ấy là ai. Đại thiếu gia Ty gia đi ra ngoài làm việc, vậy dĩ nhiên y là Nhị thiếu gia.

Trước chuồng ngựa, Đinh Tam Tứ mang gương mặt ửng đỏ bối rối bỏ thêm cỏ vào tàu ngựa. Đàn ngựa hì hục ăn, chẳng con nào thèm đoái hoài người chăm sóc mình đang nghĩ gì.

Đào Yêu cười hì hì, hích hích cô ấy: “Nhị thiếu gia đẹp trai quá ha.”

Cô ấy cắn môi, trừng nàng đầy trách móc nhưng khóe môi lại không giấu nổi nụ cười.

“Nhờ hồng phúc của cô mà ta được thấy ông chủ.” Đào Yêu cười xấu xa, “Cô thích y?”

Cô ấy như bị cái gì đánh trúng, vứt cỏ khô đi, còn chưa kịp lau tay đã nhào tới bịt miệng Đào Yêu lại.

Đào Yêu cười vui vẻ nhanh chóng né tránh: “Thích thì thích thôi, có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu.”

Cô ấy vừa sợ vừa giận, khua tay múa chân bảo nàng đừng nói nữa.

“Được rồi được rồi, không nói nữa là được chứ gì.” Đào Yêu le lưỡi, nói, “Người như vậy ai gặp cũng thích. Thiếu gia nhà cô tên gì?”

Cô ấy nhìn ngó xung quanh, xác định bốn bề chỉ có ngựa thì ngồi xuống, dùng tay viết thẳng lên mặt đất xốp hai chữ “Cuồng Lan”, đây là hai chữ mà cô ấy viết đẹp nhất.

“Ty Cuồng Lan?” Đào Yêu phì cười, “Tên chả hợp với người gì cả, y rõ ràng chỉ y như cục đá thôi mà.”

Cô ấy chỉ lo đỏ mặt nhìn cái tên dưới đất.

Không thể tới gần y nhưng dù chỉ viết tên y thôi mà lòng cũng ngọt ngào quá đỗi. Dẫu chỉ là hai chữ nhưng dường như nỗi tương tư đã được gửi gắm trọn vẹn. Khi một người dễ xấu hổ đem lòng thương thầm nhớ trộm ai đó thì sẽ như cô ấy lúc này, vừa sợ người khác biết lại vừa mong đợi người khác biết.

Chuyện trộm nhìn Nhị thiếu gia trước kia là bí mật của Đinh Tam Tứ, hiện giờ đã thành bí mật của hai người. Sau hôm đó, chiều tối nào Đào Yêu cũng đi ra Vọng Viên kê đá giúp cô ấy.

Có vẻ như vị Nhị thiếu gia này không thích gặp người khác thật, từ khi vào Ty phủ tới nay, nàng chưa bao giờ nhìn thấy y ở bên ngoài Vọng Viên. Đinh Tam Tứ nói hằng ngày Nhị thiếu gia đều đọc sách, uống trà ở Vọng Viên vào một thời gian cố định, thói quen này đã có từ rất lâu.

“Nhưng mà nhìn lén là đủ rồi sao?” Ban đêm, Đào Yêu và cô ấy ngồi trên bờ rào, đung đưa chân ngắm những vì sao thưa thớt trên bầu trời.

Cô ấy gật đầu.

“Cô nên bày tỏ với Nhị thiếu gia mới phải, chứ cứ thế này thì y sẽ mãi mãi không biết tấm lòng của cô đâu.” Đào Yêu nói.

Cô ấy lắc mạnh đầu, kéo tay Đào Yêu, viết lên lòng bàn tay nàng: Không xứng.

Đào Yêu ngẩn người, nói: “Nhưng dù thế nào cũng nên cho y biết chứ.”

Cô ấy vừa cười vừa tiếp tục viết vào lòng bàn tay nàng: Tôi phải đi, gả cho người.

Đúng vậy, Miêu quản gia nói cha cô ấy đã xem xét một mối hôn sự tốt ở quê cho cô. Lần này cô ấy đi là để làm vợ người khác, không quay lại nữa.

“Người ở quê cô có tốt không?” Đào Yêu lại hỏi.

Cô ấy gật đầu, gương mặt không có biểu cảm nào là gượng ép, hẳn là nói thật.

“Vậy thì tốt.” Đào Yêu nhìn bầu trời đêm, không nói nữa.

Nàng am hiểu chữa bệnh cho yêu quái chứ không biết phải làm gì để gán ghép cho Đinh Tam Tứ và Nhị thiếu gia. Có lẽ không phải chuyện xấu, chỉ là trộm nhìn một người thôi, sẽ không lưu lại hồi ức xấu xí nào trong lòng cô ấy cả.

Sau đó, họ ăn ý không đề cập tới chuyện này nữa.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt nàng đã ở Ty phủ hơn nửa tháng, học được không ít kinh nghiệm chăn ngựa, làm việc cũng dần thành thạo hơn, hơn nữa có thể gọi được tên tất cả ngựa trong đàn. Cha con Đinh gia đều khen nàng thông minh. Nàng về nhà trọ một lần, tài nấu nướng của Liễu công tử không có bất kỳ tiến bộ nào, Lắm Lời vẫn còn dạy dỗ Cút Xéo vì tà tâm dành cho gà nhưng nó chết cũng không hối cải. Cảm giác ở Ty phủ vẫn thanh tịnh hơn, hơn nữa đầu bếp Ty phủ nấu ăn rất ngon, sau này không nỡ đi đâu.

Miêu quản gia thỉnh thoảng tới thăm đàn ngựa, lần nào cũng bảo mình không chọn lầm người, sau này có thể yên tâm giao đàn ngựa cho Đào Yêu chăm sóc. Về phần Đại thiếu gia thì gã vẫn chưa về, còn Nhị thiếu gia vẫn sống như người vô hình.

Tóm lại, ít nhất nhìn bề ngoài, mỗi người sống trong Ty phủ đều rất thoải mái, trừ con yêu quái kia.

Đào Yêu ở Ty phủ ngày thứ hai đã phát hiện hang ổ của con vật lông trắng có cánh là trên cái cây đại thụ bên cạnh căn nhà gỗ, nó luôn thiếu mất một cánh, hơn nữa ngày nào cũng hầm hầm hừ hừ.

Nàng giả vờ như không nhìn thấy nó nhưng vẫn lén theo dõi hành tung của nó. Sáng nào nó cũng trèo xuống cây, sau đó chắc chắn sẽ khiêng thứ gì đó mà nó cho là vũ khí, có lúc là nửa chiếc đũa gãy, có lúc là hòn đá nhỏ, có lần còn là cây ráy tai, sau đó chắc chắn đi đến tối mới về, đôi khi sẽ mang vũ khí về nhưng phần lớn là về tay không, hơn nữa chắc chắn còn mang theo cả vết thương. Nhìn bộ lông bù xù cùng những vết bẩn trên người nó cũng đủ biết tiểu yêu quái này bị đánh. Nhưng hằng ngày nó vẫn kiên trì đi chịu đòn!

Rốt cuộc, vào buổi tối thứ mười bảy nàng giả vờ không nhìn thấy nó, chờ cho cha con Đinh gia ngủ say, nàng đi ra ngoài, làm bộ đi dạo, thong thả tới cái cây, dựa vào thân cây, làu bàu: “Bị đánh vui lắm hả?”

Chỉ chốc lát sau, có tiếng trầm trầm vang lên từ thân cây: “Liên quan gì tới ngươi?”

“Đúng là không liên quan tới ta thật, mi thích bị đánh thì cứ để bị đánh đi.” Đào Yêu nhún vai, ngồi thẳng lên, “Ngủ ngon.”

“Này!” Có tiếng gọi nàng, “Ngươi thấy ta thật ư?”

“Chứ mi tưởng ta nói chuyện với thân cây chắc?” Đào Yêu xoay người, nhìn cái cây, “Tập tính của Vân Dương bọn mi quả nhiên ngàn năm không đổi, ở đâu cũng thích náu mình trên cây.”

Một cụm ánh sáng trắng mờ hiện ra trên nhánh cây, tiểu yêu quái lông trắng dùng hết sức vỗ một cánh, lảo đảo rơi xuống trước mặt nàng, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết ta! Ngươi là ai?”

“Ta à, họ Đào.” Đào Yêu ngồi xổm xuống nhìn nó, cười.

“Đào?” Nó chợt nhìn thấy chuông vàng trên cổ tay nàng, thoáng chốc kích động: “Cô là Đào Yêu tới từ Đào…”

“Suỵt!” Đào Yêu vội giữ chặt nó, nói nhỏ, “Đừng đánh thức người khác!”

Nó chui ra khỏi tay Đào Yêu, vội vàng nói: “Giúp ta mọc cánh với! Ta cần gấp cái cánh còn lại!”

“Trước hết nói cánh của mi đâu rồi đã.” Đào Yêu tò mò.

Nó nhăn nhó chốc lát, hạ quyết tâm rất lớn mới nhỏ giọng nói: “Hễ tới mùa thu là Vân Dương bọn ta lại dễ dàng rụng như cây cối. Cô cũng biết đó, không chỉ riêng rụng lông mà còn dễ bị gãy xương…”

Đào Yêu gật đầu: “Ta biết, vấn đề là cánh của mi cũng bị rụng?”

Nó do dự một lát mới lúng túng nói: “Trước kia ta thấy mình hơi mập nên ngày nào cũng chạy mười vòng quanh chuồng ngựa, một hôm chạy nhanh quá nên rụng mất cánh…”

Đào Yêu che miệng, cười khùng khục.

“Cô là đại phu đó, cười nhạo bệnh nhân cũng được hả?” Nó giậm chân.

“Được rồi được rồi, ta không cười nữa.” Đào Yêu buông tay ra, tỏ vẻ nghiêm túc, “Vậy cánh của mi rụng ở đâu?”

“Bị một con chuột tinh tha đi rồi!” Nó giận dữ nói, “Nói đúng ra không tính là chuột tinh, tu luyện mấy chục năm, sắp thành tinh mà thôi. Nó cướp mất cánh của ta để làm hang, ta đi đòi lại nhưng nó không chịu trả. Cho nên ngày nào ta cũng đi tính sổ với nó!”

Đào Yêu lại phì cười: “Mi đi tính sổ với nó hay đi chịu đòn ha ha ha ha.”

“Nếu ta không thiếu mất một cánh thì cửa đâu nó đánh lại ta!” Nó giận dữ nhảy tới nhảy lui.

“Cho nên ta càng không hiểu.” Đào Yêu cười nhìn nó, “Vân Dương bọn mi tuy chỉ là tiểu yêu quái nhưng năng lực tự lành rất mạnh, mặc dù mùa thu là thời kỳ bọn mi suy yếu nhưng cũng chỉ là hao tổn một cái cánh mà thôi, đợi tới mùa xuân năm sau là mọc cánh mới, cần gì phải gấp gáp đánh nhau với một con chuột chứ.”

“Mùa xuân năm sau đã là quá muộn.” Nó dừng lại, nghiêm túc nói: “Nếu đầu tháng sau ta vẫn chưa có lại cánh, Đinh Tam Tứ sẽ vĩnh viễn không có cơ hội nói chuyện với Nhị thiếu gia.”

“Mi gấp gáp lấy lại cánh là vì cô ấy?” Đào Yêu lấy làm lạ.

“Ta theo cô ấy tới đây.” Nó thở dài, “Cô ấy ở đây mười năm, ta cũng ở đây mười năm.”
Chương 3.4
Edit: Sa


Hôm nay lại là một ngày mưa giông.

Đây là mùa thu tệ nhất kể từ khi nó ẩn náu ở cái cây này. Vì sao mùa thu lại có sấm sét chứ? Nó rất sợ sấm sét, lần nào có sét là lần ấy có yêu quái gặp xui xẻo. Lần trước chính mắt nó nhìn thấy một con xà tinh rất to bị sét đánh chết, thân thể hóa thành tro bụi, tảng đá bốc khói, rất đáng sợ! Nghe nói đó là do Lôi Thần trên Thiên giới đang “dọn dẹp” yêu quái không nên tồn tại ở thế gian.

Yêu quái sống thật không dễ dàng!

Tóm lại nó sợ muốn chết, không dám ở trên cây nữa, nhưng ngọn núi này chỉ toàn cây với cây, trốn ở đâu cũng dễ bị sét đánh cả, hơn nữa phiền phức nhất là nó bị bệnh. Mùa thu là mùa Vân Dương yếu ớt nhất, chỉ một cơn mưa thôi cũng đủ làm nó cảm mạo.

Phải làm thế nào đây? Hay là trốn vào sơn động ở phía tây? Nhưng xa quá. Đang lúc nó đắn đo không biết phải trốn ở đâu, trên đường núi bỗng xuất hiện một tán ô, có bóng dáng nhỏ bé đeo gùi trúc chầm chậm đi tới.

Đó là một cô bé tầm sáu, bảy tuổi. Nó nấp sau thân cây, nhìn cô bé đi qua mình, cái gùi trúc trên lưng cô bé bỗng hiện ra trước mắt nó. Nó từng nghe vài yêu quái lớn tuổi nói lúc có thiên lôi trừ yêu, các tiểu yêu quái dẫu không phải là mục tiêu của Lôi Thần cũng có thể bị dính líu chỉ vì xui xẻo ở gần đó, cách tốt nhất là nấp vào chỗ có con người, mượn hơi người để tránh sét, tuy không phải luôn luôn an toàn nhưng vẫn bảo đảm hơn.

Không lo nghĩ nhiều được, ở núi này hiếm khi gặp được con người lắm. Nó đánh liều, bay lên rồi lặng lẽ chui vào cái gùi trúc, may là bên trong chỉ có một ít quả dại và đồ chơi của trẻ con, hơi chật nhưng không khó chịu.

Mưa càng lúc càng to, cô bé đi đường rất yên tĩnh, không phát ra bất cứ tiếng nói nào, đi một mạch tới chỗ đất trống trên rừng trúc mới dừng lại.

Chỗ đó có một ngôi mộ. Cô bé tỉ mỉ nhổ sạch cỏ dại xung quanh, sau đó đặt gùi trúc xuống, lấy trái cây và đồ chơi ra để trước mộ. Tuy cô bé không nhìn thấy nó nhưng nó vẫn cẩn thận né tay cô bé.

Xuyên qua khe hở gùi trúc, nó nhìn thấy trên bia mộ ghi tên tuổi một người, chắc là con gái, tuổi mới lên năm. Có lẽ là muội muội hoặc bạn của cô bé.

Cô bé đứng trước ngôi mộ một lúc lâu, miệng phát ra tiếng “A a”, khua tay múa chân gì đó, nó xem không hiểu.

Hóa ra là người câm.

Cuối cùng, cô bé vẫy tay chào tạm biệt với ngôi mộ rồi cõng gùi trúc về.

Không còn nhét đồ vật nữa, nó ngồi một mình trong cái gùi rỗng tuếch, đáng mừng là tiếng sấm nhỏ dần, mưa cũng tạnh, nhưng từng làn gió lạnh luồng qua khe hở, nó lạnh quá, hắt xì hai tiếng thật to.

Lúc này, nó đột nhiên cảm nhận được cô bé dừng lại. Nó ngẩng đầu, thấy cô bé nhìn vào trong gùi. Nó sợ hết hồn, nhưng nhanh chóng yên tâm. Cứ nhìn đi, đằng nào người phàm như bé cũng không thấy được yêu quái như ta.

Cô bé tỏ ra kinh ngạc, “A” lên một tiếng, ngón tay chỉ vào góc gùi trúc, ngay chỗ nó.

Không đúng, hình như nhưng cô bé nhìn thấy mình! Nó giật thót, không dám nhúc nhích.

Cô bé thò tay vào, đặt nó lên bàn tay mình.

Nó run lẩy bẩy, muốn bay đi nhưng lại chẳng còn sức lực nào, nghĩ bụng nếu cô bé có ác ý, nó sẽ nhảy xuống đất nhặt đá ném cô bé! Nó cũng có chút sức mạnh chứ bộ!

Cô bé nhìn nó chằm chằm hồi lâu, cuối cùng đặt nó nằm xuống tảng đá ven đường, sau đó mò mẫm người mình tìm cái khăn tay rồi đắp lên người nó.

Nó nằm cứng đờ, không hiểu vì sao cô bé lại nhìn thấy mình, càng không hiểu vì sao cô bé lại làm những chuyện này. Nếu cô bé nhìn thấy nó thật, thì theo phản xạ của người bình thường, đáng lẽ cô bé phải thét lên rồi chạy trốn hoặc lấy đá đập chết nó mới đúng chứ?

Cô bé xoay người bỏ đi, được vài bước, nhìn bầu trời bao la vẫn chưa tan mây đen, dường như không yên lòng lại quay trở lại, mở ô ra, cắm mạnh xuống cạnh tảng đá, che cho nó.

Cho đến khi bóng dáng cô bé khuất mất trên đường mòn, nó mới hoàn hồn, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng hiếu kỳ cũng nhanh chóng trỗi dậy.

Cô bé này rốt cuộc là ai?

Mấy ngày sau, mặt trời đã biến mất rất lâu rốt cuộc cũng lộ diện, bệnh cảm của nó cũng hết. Nó nghĩ chắc chắn hôm đó nó bị bệnh, yêu lực yếu nên mới bị cô bé nhìn thấy.

Rảnh rỗi sinh nông nỗi, nó muốn đi xem nha đầu không biết nói chuyện ấy.

Hỏi thăm vài yêu quái tốt bụng trong núi một phen mới biết dưới chân núi có một thôn làng, người nó muốn tìm hẳn là ở đó.

Sáng sớm hôm ấy, lần đầu tiên nó rời khỏi ngọn núi quen thuộc, đứng trên một cái cây trong thôn, nhìn hai cha con bận rộn chất hành lý lên xe lừa.

Là cô bé ấy, vẫn ăn mặc bẩn thỉu vô cùng.

Có thôn dân tới đưa tiễn.

“Chuẩn bị lên đường à?”

“Dạ, cũng sắp.”

“Đi kinh thành đường xá xa xôi, hai cha con nhớ cẩn thận. Tới đó có ai đón không?”

“Yên tâm yên tâm, một người họ hàng đã giới thiệu chỗ ở rồi, chăm sóc ngựa cho một gia đình giàu có trong thành.”

“Vậy tốt quá, phàm là trâu ngựa được ông chăm sóc, bảo đảm mập mạp, khỏe mạnh! Thế chừng nào về?”

“Vẫn chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ về, dẫu sao ở đây mới là nhà.”

Khi hai cha con ngồi xe lừa rời khỏi thôn dưới ánh bình minh, nó đang ngồi giữa đống hành lý của hai cha con, và nó chắc chắn họ không nhìn thấy nó.

Tự tiện đi theo người ta không được hay lắm, nhưng nó lại thấy không sao cả, tuy cô bé không nhìn thấy nó nhưng nó muốn nhìn thấy cô bé. Dù sao cũng chưa từng có ai đắp chăn hoặc che ô cho nó. Cảm giác ấy thật tốt.

Vì vậy, vào buổi sáng mùa thu mười năm trước, một chiếc xe lừa chở hai cha con cùng một con yêu quái rời khỏi sơn thôn mà họ đã gắn bó rất lâu, chầm chậm tiến về đô thành phồn hoa nhất.

“Muốn bắt cóc mi dễ ghê á.” Đào Yêu cười nói, “Cây ở đế đô có khác gì so với cây ở quê mi không?”

“Ở đây ồn hơn, nhưng vẫn tốt, ngủ được.” Nó nghiêm túc nói, “Thế rốt cuộc cô có giúp ta mọc cánh không?”

“Mười năm, Đinh Tam Tứ vẫn không nhìn thấy mi lần nào nữa?” Nàng hỏi.

“Không.” Nó ung dung nói, “Cứ qua mỗi một năm là ta sẽ mạnh hơn một phần, sẽ không vì cơ thể suy yếu mà bị loài người nhìn thấy.”

“Nhưng mi vẫn bị con chuột tinh ức hiếp.” Nàng cười.

Nó lại tức: “Cô chỉ muốn cười nhạo ta thôi đấy à?”

Nàng ngừng cười, nghiêm túc nói: “Mọc cánh không khó, nhưng mi phải nói cho ta biết mi muốn làm gì.”

“Mấy ngày nữa cô ấy sẽ đi.” Nó nhìn căn phòng nhỏ chìm trong bóng đêm, “Có thể đời này kiếp này sẽ không quay lại đây nữa.”

“Vậy thì sao? Mi có thể tiếp tục đi theo cô ấy mà.”

“Không theo nữa.” Nó lắc đầu, “Ta có ở bên cạnh cô ấy hay không thì cuộc sống của cô ấy vẫn không khác gì nhau. Ta cũng muốn có nhiều bản lĩnh như các đại yêu quái nhưng không thể, ta chỉ là một con Vân Dương mà thôi, dẫu ta tu luyện trăm vạn năm nữa thì ta cũng chỉ thế này thôi, cùng lắm là không bị cảm mạo nữa.” Nó dừng lại một chút rồi ngẩng đầu nói tiếp, “Ta chỉ muốn tặng cô ấy món quà trước khi cô ấy đi, coi như báo đáp nhân tình năm xưa.”

“Quà à?” Đào Yêu nhướng mày, “Chưa nói tới việc mi không có cánh, mi không có tiền không có sắc không có vóc dáng, mi có thể tặng cái gì cho cô ấy?”

“Tặng cô ấy một ngày được nói chuyện.” Nó cười, không hề giận trước lời đả kích của Đào Yêu.

Đào Yêu ngỡ ngàng.

“Nhưng trừ cái cánh ra, cô có thể giúp ta thêm một việc nữa không?” Nó hỏi.

Đào Yêu nhướng mày: “Mi biết ta có quy tắc khi chữa bệnh cho yêu quái chứ?”

“Ta biết. Ta đồng ý.”

*

Hôm nay, Đào Yêu nghĩ cớ để Đinh Tam Tứ ở lại chuồng ngựa làm việc, còn mình thì chạy tới Vọng Viên.

Không leo tường nữa, nàng lén lén lút lút mở cửa thò đầu vào.

Nhị thiếu gia vẫn ngồi ở chỗ cũ, đưa lưng về phía nàng, lật sách, uống trà.

Nàng gõ cửa, gọi: “Nhị thiếu gia!”

Người bên trong không đáp lại, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

Nàng đau đầu, đến cả yêu quái cũng không sợ nhưng Đào Yêu lại không quá can đảm vượt qua cánh cửa này, nhưng nàng buộc phải vào.

Nàng đánh liều, sải bước đi vào, đứng trước mặt Nhị thiếu gia, nở nụ cười tươi rói: “Nhị thiếu gia, ta là tạp dịch mới tới, chăm sóc ngựa, ta họ Đào.”

Lầu đầu tiên nhìn nam nhân này ở khoảng cách gần, mặt mày còn sắc sảo hơn, nhưng khác với các quý công tử sống an nhàn sung sướng, trói gà không chặt khác, nét phong trần già dặn vốn không hợp với lứa tuổi và thân phận lại hằn in lên mỗi đường nét trên gương mặt y.

Y lật trang sách, đến cả mí mắt cũng không cử động.

Tuy rất muốn lắc mạnh vai y gào thét bảo “Ngươi nhìn ta một cái đi! Dù sao ta cũng đẹp hơn quyển sách chứ! Ngươi là đồ khốn không có mắt!” nhưng không được, nàng tới để làm việc quan trọng.

Nàng hít sâu một hơi, mặc kệ y đang nghĩ gì, nói thẳng: “Nhị thiếu gia, ngày mốt Đinh Tam Tứ phải về quê cưới chồng, có thể sau này sẽ không quay lại kinh thành nữa. Cô ấy hẹn ngày mai gặp ngươi tại rừng trúc ngoài cổng nhà, cô ấy có chuyện muốn nói với ngươi.”

Mắt y di động theo những con chữ trên trang sách, không có vẻ gì là nghe nàng nói.

“Không có ý gì cả đâu, chỉ muốn nói với ngươi vài lời thôi.” Có mấy lúc Quỷ Y Đào Đô bị lạnh nhạt thế này đâu, Đào Yêu kìm nén cơn giận muốn xé miệng y ra, đang định đi thì lại quay đầu nhìn tấm lưng bất động ấy: “Cô ấy ở đây mười năm, chỉ muốn xin một ngày. Tới đó hay không, tùy ý Nhị thiếu gia.”

Cho đến khi nàng ra khỏi Vọng Viên, trong thế giới của nam nhân tựa như vẫn chỉ có trà và sách, hoàn toàn không có vẻ gì là bị người khác quấy rầy.

Thật là cô phụ cái tên của y, hừ.

Buổi tối, Đào Yêu nhìn Đinh Tam Tứ bận rộn thu thập hành lý. Cô nương từng dạy nàng vô số kinh nghiệm chăm sóc ngựa này sẽ rời đi vào sáng mốt. Đinh lão đầu mua rất nhiều đồ mang về quê, bảo phần lớn là đồ cưới của con gái.

“Ta đã thay cô hẹn Nhị thiếu gia ở rừng trúc ngoài cổng vào ngày mai.” Đào Yêu bỗng nói.

Cô ấy để rơi bộ quần áo, chẳng màng nhặt lên, kích động vọt tới trước mặt Đào Yêu, gấp gáp khua tay múa chân.

Đào Yêu kéo tay cô ấy “Đừng khua tay múa chân nữa, mong ước lớn nhất của cô là được trò chuyện với y trong rừng trúc, dù chỉ một ngày thôi cũng được. Cô nói gió trong rừng trúc là đẹp nhất vì lá trúc rơi còn đẹp hơn cả tuyết.”

Cô ấy sửng sốt, mặt đỏ bừng, tuy không nói gì nhưng Đào Yêu vẫn nhận ra nỗi nghi vấn to đùng trong mắt cô ấy.

“Cô viết mấy điều đó rồi ném vào thùng rác, ta nhặt lên đọc.” Đào Yêu cười nói, “Cho nên muốn tặng cô một món quà.”

Cô ấy mở to mắt.

Đào Yêu kéo cô ấy tới trước cửa sổ, để cô ấy nhìn về bóng đêm to lớn bên ngoài, hít sâu.

“Nếu ta là cô, việc quan trọng nhất tối nay không phải là thu dọn hành lý mà là nghĩ xem nếu có thể nói được thì muốn nói gì với y nhất.” Đào Yêu vỗ vai cô ấy, cười, “Thế gian này có rất nhiều thứ cô không nhìn thấy được, cho rằng không thể nào xảy ra, nhưng biết đâu một ngày nào đó lại bày ra trước mặt cô.”

Cô ấy vẫn rất ngạc nhiên, tóm tay Đào Yêu, vẻ mặt như bảo mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.

“Lát nữa ta sẽ cho cô uống một viên thuốc, sáng sớm mai nhớ ra rừng trúc đấy.” Đào Yêu le lưỡi, “Phải rửa sạch mặt đó nha.”

Trên cái cây ngoài cửa sổ, một vật màu trắng mờ đứng trên chạc cây, lười nhác nhìn hai cô nương bên trong cửa sổ, duỗi người vỗ hai cánh.

Tảng sáng, một cụm màu trắng chui vào phòng, rơi xuống người Đinh Tam Tứ.
Chương 3.5
Edit: Sa


Sáng sớm trong rừng trúc, Đinh Tam Tứ véo ngón tay, thấp thỏm đứng đó, bên cạnh có tảng đá nhưng không ngồi, bồn chồn đi qua đi lại, thỉnh thoảng siết chặt cổ họng, thử phát ra âm thanh mà trước kia đến cả nghĩ thôi cũng không dám.

Giờ phút này, Đào Yêu ngồi trước cửa Ty phủ, đó là con đường phải đi qua nếu muốn tới rừng trúc.

Nàng nghĩ kỹ rồi, nếu trong vòng một canh giờ mà Ty Cuồng Lan không xuất hiện, nàng sẽ đi “mời” y, dẫu rằng nàng chẳng muốn dính tới chuyện này tí nào.

Hôm nay thời tiết không được đẹp lắm, tuy không mưa nhưng trời cứ âm u, tựa như biểu hiện cho tâm trạng của ai đó.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Đào Yêu cũng càng lúc càng thất vọng. Thiếu gia đúng là thiếu gia, có lẽ ngay cả mặt mũi Đinh Tam Tứ ra sao y cũng không biết, bảo y hạ mình hoàn thành mong ước của một cô gái bé nhỏ có lẽ chỉ là ảo tưởng.

Thôi, đi bắt người vậy.

Nàng phủi mông đứng dậy, đang định đẩy cửa đi vào trong thì cửa thình lình mở ra, nàng lảo đảo, suýt ngã vào kẻ đang đi ra.

Hôm nay dường như Ty Cuồng Lan không quá chú trọng trang phục, tùy tiện mặc cái áo màu xanh nhạt, không bó tóc, chỉ cột hờ sau lưng, song, tuy bộ dạng lôi thôi lếch thếch là thế nhưng y vẫn không giống công tử phóng đãng ngoài phố, có lẽ là do phần lưng áo quá mức thẳng thớm, có lẽ là do ánh mắt quá lạnh, có lẽ là do quá điển trai, quá cao ráo, tóm lại bất kể y xuất hiện với dáng vẻ thế nào, trên trán cũng tựa như viết rõ hàng chữ “Người lạ chớ lại gần”.

Y không nhìn Đào Yêu lấy một cái, đi thẳng về phía rừng trúc.

Vui giận lẫn lộn chính là tâm trạng lúc này của Đào Yêu.

Về phần Đinh Tam Tứ, tâm trạng bây giờ của cô ấy cũng chỉ còn là vui mừng tột độ vì người ấy đang thong thả hướng về phía cô.

“Nhị… nhị thiếu gia!” Cô ấy vừa mở miệng, mặt càng đỏ hơn, tim đập thình thịch.

Y dừng lại trước mặt cô, nhìn cô nương thấp hơn mình một cái đầu, nói: “Hóa ra ngươi nói được.”

Không biết giọng nói của y vốn dĩ là thế hay vì cố ý nhỏ nhẹ, hoàn toàn khác xa với sự lạnh nhạt của bản thân.

Giọng điệu dịu dàng ấy đã là khích lệ lớn nhất dành với cô.

“Thật ra em…” Trong thoáng chốc cô không biết mình nên làm gì, mắt nhìn lung tung.

“Không cần giải thích, không quan trọng.” Y ngồi xuống, “Ngươi cũng ngồi đi.”

Cô ngồi xuống, đến cả đầu cũng không dám nhúc nhích.

“Ngày mai đi à?” Y hỏi.

Cô gật đầu.

“Về quê cưới chồng?”

Cô gật đầu.

“Nhà chồng có tốt không?”

Cô gật đầu, nói: “Là hàng xóm chơi với em hồi nhỏ, chất phác lắm. Năm ngoái cha em về thăm quê, nhà huynh ấy sang hỏi cưới, người hai nhà đều hợp ý nhau.”

“Không bị ép chứ?” Y hỏi tiếp, “Nếu bị ép, ta sẽ giải quyết thay ngươi.”

Cô vội vàng lắc đầu: “Không có, làm vợ huynh ấy, em không hề bị thiệt thòi.”

“Tốt. Về nhà ta sẽ bảo Miêu quản gia chuẩn bị một phần lễ mọn, chủ tớ bao năm, coi như đồ cưới do Ty gia tặng ngươi.” Gương mặt y giãn ra thành nụ cười.

Cô hoảng hốt: “Sao… sao được ạ? Nhị thiếu gia không cần…”

“Ngươi biết ta nói rồi sẽ không thay đổi mà.” Y nhìn cô, không giận tự uy.

Cô siết ngón tay, vội đứng lên nói tạ ơn.

“Là ngươi hẹn ta ra đây, việc gì phải căng thẳng.” Y cười, đứng dậy nhìn xung quanh, “Cùng tản bộ nào, tuy sắc thu không đẹp bằng cảnh xuân nhưng sông Thanh Mộng vẫn đẹp lắm.”

Cô sửng sốt.

“Không muốn đi với ta?” Y ngoái đầu.

“Đi, đi, em đi!” Cô gật mạnh đầu, đuổi theo sát y.

Tới Ty phủ mười năm nhưng không có ngày nào ngắm con sông Thanh Mộng này một cách kỹ lưỡng, rừng trúc rộng bao nhiêu, cây cầu dài mấy thước, nước sông xanh cỡ nào, cô đều không rõ.

Y dẫn cô chầm chậm đi theo đường mòn quanh co trong rừng trúc, dọc đường hết sức tùy ý nói chuyện phiếm, ví như quê cô ở đâu, mấy năm qua ở Ty phủ có quen không, lúc chăm sóc ngựa gặp phải chuyện thú vị gì, vân vân…

Y càng nói nhiều, lòng cô càng bình tĩnh, không khí lúng túng giữa hai người cũng dần giảm đi.

Cô cũng tự nhiên hơn, hệt như mình chưa bao giờ là người câm, nói chuyện cũng rành mạch hơn nhiều.

Cô nói với y về tính cách của từng con ngựa, phì cười khi kể con nào thích ăn trộm cỏ của con khác, con nào đẹp nhất, mập nhất, khó tính nhất. Cô nói rất hào hứng, dường như muốn kể hết toàn bộ những chuyện trong mười năm qua cho y nghe.

Thỉnh thoảng y sẽ ngạc nhiên hoặc buồn cười, hoàn toàn không có điểm gì là nghe qua loa.

Buổi trưa, cô nhắc nhở y nên về ăn cơm. Y lại dẫn cô ra bờ sông, cầm gậy trúc xiên hai con cá, lại bắt mấy con cua, sau đó bảo cô về lấy hộp quẹt ra, nhóm lửa nướng cá ngay trên bờ sông.

Cô ngạc nhiên trước hành động của y, thân là Nhị thiếu gia Ty gia mà lại tự tay mổ cá.

Y lại như không có gì, còn hỏi cá ngon không.

Tuy rất nóng nhưng cô vẫn hớn hở ăn hết thức ăn mà y cho cô.

“Say rồi chẳng biết trời trong nước. Thuyền đầy mộng đẹp lướt ngân hà.”(1) Y nhìn nước sông, nói: “Không biết người viết câu thơ đã ngắm con sông này mới viết ra hai câu thơ ấy hay viết ở chính nơi đây.”

(1) Tạm dịch từ 2 câu thơ trong bài thơ Đề Long Dương Huyện Thanh Thảo Hồ (tạm dịch: Đề hồ Thanh Thảo ở huyện Long Dương) của nhà thơ Đường Ôn Như. Bản Hán Việt của 2 câu đó là: “Túy hậu bất tri thiên tại thủy. Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà.

“Thuyền đầy mộng đẹp lướt ngân hà.” Cô đọc theo, cười: “Nhị thiếu gia, tuy em không hiểu thi từ ca phú nhưng câu này hay quá.”

“Ngươi thích?” Y nhìn cô, “Vậy trong đồ cưới của ngươi, ta sẽ tặng ngươi một quyển tuyển tập thơ.”

“Dạ!”

Sau giờ ngọ, rốt cuộc mặt trời cũng giành được chỗ, ló ra một nửa sau rặng mây, rừng trúc được chiếu rọi bỗng xanh biếc lạ thường, mặt sông lăn tăn gợn sóng.

Vốn đang lặng gió, không biết từ đâu thổi đến một trận gió lớn, lá trúc reo xào xạc, dưới mặt sông, lá trúc xanh rơi xuống như tuyết rồi lượn vòng, đẹp vô ngần.

Cô kích động gần như nhảy lên, không dằn được lòng mà níu tay áo y, nói: “Nhị thiếu gia, người nhìn kìa, em biết lá trúc rơi chắc chắn sẽ rất đẹp mà!”

Y cười, đưa tay đón lấy một chiếc lá trúc, nói: “Đúng là rất đẹp.”

Cô hứng khởi ngân nga, tuy hát không hay nhưng cô vẫn muốn hát.

Hôm nay còn đẹp hơn cả giấc mộng.

Trong rừng trúc cách đó không xa, Đào Yêu rụt tay lại, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn cây trúc bên cạnh, bất mãn nói: “Lá trúc gì mà vừa to vừa chắc, ta phải phí nhiều sức mới thổi bay được, đáng ghét!”

Sau đó nàng nhìn thoáng qua hai người bên bờ sông, bĩu môi, xoay người bỏ đi.

Bờ sông Thanh Mộng xinh đẹp hôm nay chỉ thuộc về Đinh Tam Tứ.

Cuối cùng vẫn tới lúc chia ly.

Đinh lão đầu dặn dò Đào Yêu lần cuối về đủ loại điều cần chú ý khi chăm sóc ngựa, Đào Yêu gật đầu không ngừng, đồng thời cũng bày tỏ sự cảm ơn.

Lần này về quê, họ không ngồi xe lừa nữa, Miêu quản gia nói Nhị thiếu gia cho họ chọn một con ngựa để về, cộng thêm đồ cưới y tặng. Đinh lão đầu tạ ơn cả ngàn vạn lần, cười không khép được miệng.

Bên ngoài chuồng ngựa, Đinh Tam Tứ ôm Đào Yêu.

Hôm nay, và cả sau này, cô lại là Đinh Tam Tứ không thể nói chuyện, nhưng không sao, bởi vì từng có một ngày, cô đã nói hết những lời mà mình muốn nói nhất trong đời, đều đã nói cho người ấy nghe.

Đào Yêu vỗ lưng cô ấy, nói: “Sau này hãy sống thật tốt nhé, trăm năm hạnh phúc, con đàn cháu đống!”

Cô cười, trừng mắt nhìn Đào Yêu, kéo tay nàng, viết: Cảm ơn thuốc của cô.

Đào Yêu cười, không nói gì. Xin lỗi vì đã nói dối cô, ta không thể cho cô loại thuốc có thể nói chuyện trong một ngày.

Cô rất giỏi. Cô ấy viết.

Đào Yêu cười thành tiếng, chợt nhìn Đinh lão đầu đang khuân đồ lên xe ngựa, nói: “Nghe nói ở quê cô có ngọn núi lớn lắm.”

Cô ấy gật đầu, ánh mắt đong đầy hoài niệm, viết tiếp vào lòng bàn tay Đào Yêu: Đẹp lắm.

“Núi to có khi có yêu quái đó.” Đào Yêu nháy mắt, “Không biết cô có cơ hội gặp trúng không.”

Cô ấy suy nghĩ một chút, sau đó thành thật viết: Tôi đã gặp một con vào một ngày mưa. Đi bái tế bạn tôi.

Đào Yêu cười: “Thật à? Cô không sợ à?”

Cô ấy cũng cười, viết: Tròn, nhỏ, bị bệnh, đáng yêu, không sợ.

“Được rồi, ta tin cô từng gặp một con yêu quái đáng yêu rồi.” Đào Yêu ôm cô ấy, “Bảo trọng nhé.”

Chăm sóc nơi này thật tốt nhé. Đây là câu cuối cùng Đinh Tam Tứ nói với nàng.

Ty Cuồng Lan không xuất hiện, giống như Đinh Tam Tứ trở lại với cuộc sống thuộc về cô ấy, y cũng trở lại là người không thích gặp người khác. Nhị thiếu gia biết cười, biết nướng cá chỉ thuộc về cô nương chăm sóc ngựa vào ngày hôm ấy, từ đó biến thành món quà trong ký ức.

Đối với hai người không thuộc về cùng một thế giới mà nói, sự chia ly như vậy rất viên mãn.

Chờ cho tiếng vó ngựa đưa cha con Đinh gia đi xa, Đào Yêu về lại dưới gốc cây. Một tiểu yêu quái có cánh và lông trắng đang nằm trên cây đó. Điểm khác biệt duy nhất là thân thể của nó nhỏ hơn trước rất nhiều, hiện giờ chỉ to bằng đầu ngón tay cái của người trưởng thành. Giờ phút này nó đang ngủ, ngáy nhè nhẹ.

Hôm đó, nó nói với Đào Yêu, không sao cả, tu hành mất, ta có thể tiếp tục tu hành, ta là yêu quái, có rất nhiều thời gian, nhưng cô ấy không được, chỉ muốn trò chuyện cùng một người thôi mà, sao phải khiến cô ấy tiếc nuối chứ.

Trăm năm tu hành, đổi lại một ngày cô ấy vui vẻ.

Ừm, cô ấy vui thật là tốt.

***

“Cô nói là Vân Dương hả?” Liễu công tử vừa ăn vừa nói, “Là tiểu yêu quái nấp trên cây, bắt chước người ta nói chuyện làm người ta tưởng cây biết nói ấy hả?”

Đào Yêu gật đầu: “Nói đúng hơn là bản thân loài tiểu yêu quái này được sinh ra từ những cây lâu đời hấp thụ được linh khí đất trời, tuy thành yêu quái thì có thể du tẩu nhưng chúng vẫn quen sống trên cây. Trước kia có một kẻ tu đạo từng viết một cuốn sách, nói đại thụ trong núi, có cây biết nói tiếng người, có cây không, tên là Vân Dương, gặp được sẽ may mắn. Có điều Vân Dương nấp trên cây nói chuyện là để hù dọa kẻ mà chúng cho là kẻ địch mà thôi, loại tiểu yêu quái bọn chúng cũng chỉ biết cách đó để phòng thân.” Nàng dừng một chút, nghiêm túc nói, “Cây già trong núi, sinh Vân Dương, lông trắng có cánh, biết nói tiếng người, tính tình hiền lành, xuân thịnh thu yếu. Lấy chi làm thuốc, trị chứng câm. Đấy là trong thứ đó nói.”

“Tiểu yêu quái mà lại tình nguyện từ bỏ trăm năm tu hành chỉ vì giúp Đinh cô nương, dùng yêu lực để giúp cô ấy thoát khỏi số mệnh, tuy chỉ là một ngày nhưng cũng khiến ta khâm phục.” Lắm Lời cảm thán, “Đào Yêu, cô nhất định phải chữa bệnh cho nó, ta muốn tới trước mặt nó thể hiện lòng kính nể của ta trước tấm lòng lương thiện của nó, ta tình nguyện tụng kinh cho nó ba ngày!”

“Thôi khỏi!” Đào Yêu quả quyết từ chối, “Cậu niệm kinh mới làm nó chết vì phiền ấy. Cứ mặc nó thôi, chỉ cần để yên cho nó ở trên cây trăm năm là được. Có điều loại yêu quái ngớ ngẩn đó có tu luyện ngàn năm chăng nữa, ai biết ngày nào đó có người che ô cho nó rồi nó lại tự hủy tu hành chứ. Thôi thôi, đừng nói tới nó nữa, tối nay ăn gì?”

“Cô chả mang gì về còn không biết xấu hổ mà ăn cơm cơ đấy!” Liễu công tử hừ lạnh, “Hôm bữa cô nói cơm Ty phủ ngon đến mức phát khóc cơ mà! Cơm nhà ta không hợp với cô đâu.”

“Thắt cổ cũng phải cho lấy hơi chứ! Mười ngày ta mới được nghỉ một ngày về thăm mấy người đó!” Đào Yêu trừng hắn, “Với cả còn chưa phát tiền công mà. Huynh có biết ta đi chăn ngựa để nuôi mấy người mệt lắm không hả?”

Đang nói, ngoài sân vang lên tiếng hỗn loạn, Lắm Lời nhảy bắn lên, vội la: “Cút Xéo lại bắt gà rồi!”, dứt lời liền xông ra ngoài như một cơn gió để xử lý con cáo của cậu.

“Tiểu hòa thượng vẫn hoạt bát quá chớ! Ta không có ở đây, coi bộ mấy người sống rất vui vẻ nhỉ.” Đào Yêu cười tít mắt nhìn cảnh tượng hòa thượng đuổi theo gà bay cáo nhảy.

“Bớt bớt, rõ ràng là cô phải chăn nuôi tiểu hòa thượng, bây giờ lại vứt cho ta. Ngại quá, chuyện này ta đã ghi sổ.” Liễu công tử cười lạnh, “Cách một trăm việc không còn xa đâu.”

“Được rồi, để huynh mau chóng hoàn thành một trăm việc, ta có chuyện này muốn nhờ huynh.” Đào Yêu ghé sát, nói nhỏ, “Điều tra giúp ta lai lịch Ty phủ, bao gồm thân phận, tin đồn, tai tiếng, nói chung là tất cả, đừng bỏ qua gì hết.”

Liễu công tử ung dung nói: “Ha ha, cô ở ngay trong nhà mà cũng không biết sao?”

“Bớt nói nhảm, bảo huynh làm thì huynh làm đi!” Nàng cầm mấy cọng rau đánh hắn, sau đó chống cằm tương tư, “Hiếm lắm mới gặp được tuyệt sắc nhân gian vai rộng eo nhỏ chân dài, không điều tra rõ ràng sao dễ ra tay!”

Liễu công tử ném cho nàng bản mặt lạnh lùng: “Mới đó đã đổi mục tiêu rồi? Không cần Lôi Thần đại nhân của cô nữa à?”

“Lôi Thần đại nhân đang ở trên trời, thiếu gia Ty gia ở trên mặt đất, không xung đột.”

“Không biết xấu hổ!”

“Này! Huynh gọi ta là tướng công, bây giờ tướng công ta đây khổ cực làm lụng kiếm tiền nuôi huynh và tiểu hòa thượng, không nói chuyện nể nang nhau chút được hả?”

“Dạ, tướng công, ta sẽ đi nấu bữa tối cho tướng công, tranh thủ một bữa giết chết cô luôn!”

“Ta chết rồi huynh thủ tiết tội nghiệp lắm đấy!”

“A di đà Phật, hai người đang nói gì vậy? Nhã nhặn một chút không được hả?”

“Bảo con cáo của cậu nhã nhặn trước đi đã!”

“Đào Yêu, cô…”

Trong gian phòng đơn sơ, nháy mắt lại nồng nặc mùi thuốc súng, có điều đây là không khí bình thường của tổ hợp ba người đến từ Đào Đô. Về phần cuộc sống mới ở đế đô, hẳn là càng ngày càng náo nhiệt, cứ chờ xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK