Sao phải sống hèn mọn?
Chương 7.1
Edit: Sa
Lắm Lời vật vã chui ra khỏi lùm cỏ còn cao hơn cả cậu, nhìn mảnh đất hoang vu mênh mông trước mắt, lau cái trán đẫm mồ hôi: “Đào Yêu, ta nghĩ cô lại nhầm đường rồi đấy.”
Đào Yêu nhìn trái ngó phải, chỉ vào tờ giấy cũ mèm muốn rách tới nơi trong tay: “Không đời nào! Chúng ta đi theo bản đồ mà! Sao đi nhầm được, à, phải là sao “lại” đi nhầm được!”
“Cô không thấy quanh đây không có đường hả?” Lắm Lời nhìn xung quanh, trừ cỏ dại và “con đường” được họ tạo ra thì chỉ có con bướm bay qua bay lại thôi. Đã vậy thời tiết càng lúc càng tệ, mây đen vần vũ, nếu mưa thật thì chả có nơi nào để trú.
Cậu nhíu mày, ngó vào tấm bản đồ trong tay Đào Yêu: “Hơn nữa, tấm bản đồ này là do cô tự vẽ đó…”
“Ta tự vẽ thì sao? Dọc đường ta đã hỏi không biết bao nhiêu người đi đường, động não nghiên cứu dữ lắm mới vẽ được tấm bản đồ chỉ đường tới kinh thành độc nhất vô nhị này đấy!” Đào Yêu hùng hồn chỉ về phía trước, “Chỉ cần chúng ta một mực đi về phía bắc như những con sói hoang là chắc chắn tới được kinh thành!”
Lúc họ đang nói chuyện, có người vỗ vai Đào Yêu, nàng quay đầu lại, Liễu công tử hiện ra tự bao giờ, câm nín nhìn cô, nói nhỏ: “Sói hoang nè, hướng cô chỉ là phía nam.”
Đào Yêu chớp chớp mắt, nhìn bản đồ rồi lại nhìn phía trước, quay đầu hỏi Liễu công tử: “Thật á?”
Liễu công tử gật đầu.
“Sao huynh không nói sớm!” Đào Yêu tiếp tục chớp mắt.
Liễu công tử cười: “Cô đã nói lmọi việc đều là duyên phận mà, dạo chơi cũng là hành trình tu hành, đi tới đâu đều do Phật Tổ an bài, ắt có dụng ý. Nếu không phải thấy cô càng đi càng sai, sợ không kiếm được thức ăn, ta đã không cắt đứt duyên phận mà Phật Tổ an bài cho cô rồi.”
“Huynh…” Đào Yêu chỉ vào mũi hắn nhưng lại không tìm được lý do phản bác, bèn cốc cái đầu trọc lóc của Lắm Lời, mắng, “Cậu đó, lớn to đầu mà còn không phân biệt được đông tây nam bắc!”
Lắm Lời ôm đầu ấm ức nói: “Liên quan gì ta… Dọc đường cô toàn cường điệu bảo bọn ta đi theo cô, không biết bao nhiêu lần ta nói hướng đi không đúng nhưng cô có thèm nghe đâu.”
Đào Yêu cứng họng, không thể làm gì khác hơn là lại chỉ vào Cút Xéo: “Mi cũng là con cáo không biết xấu hổ, ngay cả phương hướng mà cũng không biết!”
Nhưng mà về phần con cáo bị mắng… Cút Xéo tiếp tục vui vẻ đuổi bướm, hoàn toàn chẳng thèm ngó ngàng tới ai đó đang nổi điên.
Lắm Lời bất lực: “Ta còn tưởng cô lại lừa bọn ta tới chỗ bệnh nhân của cô cơ. Cô luôn thế mà, cứ thích làm theo ý mình.”
“‘Lại’ lừa các cậu là sao? Có lần nào mà ta không nói trước cho các cậu không? Ta là đại phu chứ có phải phường trộm cướp đâu, bộ ta đi chữa bệnh là cần phải lén lén lút lút hả?” Đào Yêu nguýt dài.
“Chữa bệnh không cần lén lén lút lút.” Liễu công tử tiếp lời, “Nhưng nếu có thứ tốt thì…”
Đào Yêu ho khan, chính trực nói: “Ta chữa bệnh chỉ lấy thuốc, không lấy tiền, người tốt bụng thanh liêm như ta mà huynh lại nỡ nhẫn tâm nói xấu ta?”
“Thứ tốt trên đời này không chỉ là tiền.” Liễu công tử mỉm cười, “Đừng tâng bốc mình nữa, coi chừng khen quá té hen. Lương khô đã hết, cả ngày nay chưa ăn gì, cô mà còn chọn sai đường thì chỉ còn nước cạp đất ăn thôi.”
Bị hắn mỉa mai, Đào Yêu đỏ mặt tía tai, bụng cũng giận dữ kêu lên “ọc ọc”, nàng im lặng hồi lâu, cuối cùng ủ rũ cúi đầu: “Ta thừa nhận, ta lạc đường.”
“Thật là hiếm có…” Lắm Lời le lưỡi, chợt nói, “Vậy giờ làm sao? Quay lại theo đường cũ?” Cậu vừa nói vừa nhìn Liễu công tử.
“Đừng nhìn ta.” Liễu công tử ngoảnh đầu đi, “Tuy bổn công tử có thể bay một ngày ngàn dặm nhưng ta cũng đang “tu hành”, con đường này phải đi bằng chính đôi chân của mình thì mới tỏ lòng thành được, vì vậy đừng mơ ta sẽ làm tọa kỵ chở các cậu về chánh đạo.”
“Thấy gớm, chỉ lạc đường thôi mà, gì mà chánh đạo tà đạo chứ.” Đào Yêu bĩu môi, sải bước về phía trước, “Ta thấy cỏ dại ở đằng trước ít hơn đó, chắc chắn là có dấu vết của con người, trước tiên tìm chỗ nghỉ chân ăn cơm đã, đi đường vòng cũng không sao, coi như rèn lực chân, đằng nào kinh thành cũng nằm yên ở đó thôi, có muộn vài ngày nó cũng không chạy mất đâu.”
Liễu công tử nhìn bóng dáng nàng, huých Lắm Lời: “Sớm muộn gì cô gái này cũng dẫn cậu tới cái rãnh không bò lên nổi.”
“Huynh lo lắng cho an nguy của ta?” Lắm Lời ngẩng đầu.
Liễu công tử giơ một ngón tay: “Một trăm việc. Trước khi hoàn thành giao ước này, ta luôn lo lắng cho an nguy của cậu.”
“Hòa thượng ngon hơn người bình thường hả?” Lắm Lời chân thành hỏi.
Liễu công tử gật đầu: “Có tóc ăn cộm miệng lắm.”
Lắm Lời cụp mắt: “Huynh có thể cạo sạch tóc của người ta rồi ăn mà.”
“Cậu xuất gia mà lại giật dây ta ăn thịt người khác?”
“A di đà Phật, ta chỉ lỡ miệng nói vậy thôi.”
Hai người họ đang đấu khẩu, đằng trước lại truyền đến tiếng la “Á” của Đào Yêu.
“Tôi thật sự không cố ý làm cô nương sợ hãi đâu.” Thanh niên chừng hai mươi tuổi lóng nga lóng ngóng liên tục xin lỗi.
Một con chim bị mũi tên được vọt từ cây trúc bắn xuyên thân nằm dưới chân Đào Yêu, mấy cọng lông chim còn dính trên hai bím tóc nàng.
Đào Yêu giận dữ chỉ trích: “Ngươi có biết bắn tên lung tung rất nguy hiểm không hả? May mà con chim này nhỏ, lỡ ngươi bắn con chim ưng, nó rớt xuống đầu ta thì ta phải làm sao.”
Thanh niên đổ mồ hôi đầy trán, liên tục chắp tay van lơn: “Là do ta sơ suất. Do ở đây hoang vu không có người, nào ngờ hôm nay lại gặp cô nương.”
Liễu công tử tiến lên xoa đầu Đào Yêu: “Được rồi, lỡ bị đập trúng thì cô cũng đâu có chết.” Vừa nói vừa nhìn con chim chết: “Tài bắn cung của tiểu ca tốt quá, một mũi xuyên tim. Nhưng đang mùa xuân, vạn vật sinh sôi, cậu giết chim to thì e là bầy chim non trong ổ cũng sẽ chết.”
Lắm Lời lắc đầu, luôn miệng a di đà Phật.
Gương mặt bình thường của thanh niên thoáng chốc đỏ bừng, nói: “Tôi không muốn làm ra chuyện sát sanh đâu, nhưng gia cảnh bần hàn, người thân lại đau ốm, thế nên mới đi săn thú để đổi ít tiền.”
“Ngươi sống ở gần đây?” Đào Yêu hỏi.
“Đúng vậy.” Hắn vội vàng gật đầu, chỉ về phía sau, “Cách nơi đây bảy tám dặm đường là trấn Ô Đầu, nhà tôi ở đó.”
“Trấn Ô Đầu?” Đào Yêu sáng mắt, “Có gì ngon?”
Hắn ngơ ngác: “Có… Có mì lão Lưu gia, gà nướng Vạn Cẩm Ký, ngoài đường cũng có mấy quán ăn nhỏ.”
Cơn tức giận vì bị đập đầu trong phút chốc biến thành mây khói, Đào Yêu quay đầu lại, mặt mày tươi rói: “Chúng ta đi trấn Ô Đầu thôi.”
Cũng coi như là việc tốt, ít nhất không phải dò dẫm ở nơi hoang vu không một bóng người nữa.
Thanh niên dẫn đường, ba người một cáo lững thững bước đi trong ánh tà dương.
Thanh niên nói hắn họ Hạ tên Sơn, hai mươi mốt tuổi, làm công ở lò rèn, thỉnh thoảng săn bắt chim thú hoang để đổi tiền, cha mẹ đã qua đời từ lâu, sống cùng muội muội, người bị bệnh chính là người thân duy nhất ấy.
Lắm Lời hỏi muội muội hắn bị bệnh gì, Hạ Sơn ấp úng, chỉ nói là bệnh hiểm nghèo, không thể ra nắng, không thể hứng gió, cả ngày chỉ được ở trong nhà, mới mười lăm tuổi mà đã phải sống cuộc đời đau khổ. Nghe xong, Lắm Lời tỏ ra đau xót, liên tục niệm thiện tai thiện tai.
Đào Yêu hoàn toàn không quan tâm nội dung trò chuyện của họ, cũng không quan tâm muội muội của Hạ Sơn bị bệnh gì, câu mà nàng hỏi nhiều nhất chỉ có “Bao lâu nữa thì đến?”, “Mì lão Lưu gia có những vị gì?”, “Gà nướng Vạn Cẩm Ký giòn không, nhiều dầu không?” khiến Lắm Lời trừng nàng nhiều lần, thầm nói tim nàng y như sắt thép, chỉ quan tâm tới bụng của mình mà không đoái hoài tới sinh mệnh của người khác.
Trời nhá nhem tối, cuối cùng con đường dưới chân cũng biến thành con đường thực sự, là một con đường lót đá, quanh co khúc khuỷu men theo con sông, thuyền đánh cá ở hai bên bờ chở chiến lợi phẩm về nhà, bên bờ có một cô gái mặc váy xanh nhạt ngồi trên tảng đá, nàng ấy ngơ ngẩn nhìn mặt nước, toàn thân uể oải, đôi giày thêu dính đầy bùn, có lẽ là người đi đường mệt mỏi đang nghỉ tạm.
Bầu trời âm u nhưng mãi không mưa, không khí oi bức hệt như bụng một bà lão đang tức giận.
“Phía trước là trấn Ô Đầu.” Hạ Sơn chỉ về đằng trước, “Đi qua cây hòe to kia là đến.”
Nhưng còn chưa kịp nhìn cây hòe thì mọi người lại nghe tiếng “tõm”, sau đó bọt nước văng tứ tung.
“Á, không xong rồi! Nữ thí chủ bên bờ sông rơi xuống nước rồi!” Lắm Lời chỉ vào mặt sông, có cái gì đó màu xanh nhạt chìm chìm nổi nổi, nhìn kỹ, hóa ra là cô gái ngồi thừ người ban nãy.
Thuyền đánh cá đã đi xa, trên sông không có ai cả, nàng ấy vẫy vùng trong nước, sau đó dần dần chìm xuống.
“Á! Làm sao đây?” Hạ Sơn hoảng hốt, la lên, “Tôi không biết bơi!”
“Cứu người đi, cứu người đi!” Lắm Lời gấp gáp giật tay áo của Đào Yêu.
“Ta cũng không biết bơi.” Đào Yêu bĩu môi, “Huống hồ nàng ta đang ngồi yên ổn, đột nhiên rơi xuống nước thì chắc là tự nhảy xuống. Người ta tự vẫn, không muốn người khác cứu đâu.”
“Cô…” Lắm Lời giận tái mặt, xoay người kéo tay Liễu công tử, “Ta biết huynh bơi giỏi lắm, chần chừ một lát nữa là nữ thí chủ kia mất mạng đó!”
Liễu công tử đảo mắt, nói với Đào Yêu: “Ta ghi sổ chuyện này cho cô.” Dứt lời, hắn nhanh chóng chạy tới bờ sông, tung người nhảy xuống, lúc rơi xuống nước đến cả bọt nước cũng chẳng tung tóe bao nhiêu, mạnh mẽ dứt khoát đến mức khiến người ta há hốc mồm.
“Ê, là tự huynh muốn cứu, tại sao lại ghi sổ ta! Ta không chấp nhận!” Đào Yêu vội vàng đuổi theo tới bờ sông hét to.
Lắm Lời lo lắng nhìn mặt sống, Cút Xéo cũng bắt chước đứng trên bờ rướn cổ nhìn xuống.
Đột nhiên, bọt nước vung lên khiến Lắm Lời và Cút Xéo ướt đẫm, bên trong bọt nước, Liễu công tử bế nàng kia lên bờ.
Hạ Sơn ngẩn người, nói công tử giỏi quá.
Về phần nàng kia, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, trên gương mặt có vết bớt màu xanh, chỉ là bị sặc nước nên ngất đi thôi. Liễu công tử lật người nàng ta lại, vỗ lên lưng nàng ta hai cái, cô gái hộc ra mấy ngụm nước, từ từ tỉnh lại.
“Ơ, Mã gia nương tử đây mà!” Nhìn thấy rõ mặt cô gái, Hạ Sơn kinh hãi.
“Cậu quen?” Đào Yêu hỏi hắn.
“Không thân lắm. Phu quân của nàng ấy là Mã lão thất buôn đồ cổ ở trấn trên, thường tới lò rèn nơi ta làm việc để hàn mấy món đồng thiết, coi như một nửa người quen, thỉnh thoảng hắn sẽ để nương tử hắn tới lò rèn trả tiền, thường xuyên qua lại nên cũng biết mặt nhau. Nhưng nửa năm đổ lại đây thì nàng ấy không tới nữa.” Hạ Sơn nói, “Tuy Mã gia nương tử không đẹp nhưng tính tình hiền lành, luôn lo nghĩ cho phu quân, cuộc sống của hai vợ chồng họ cũng coi như tốt đẹp, sao hôm nay lại nghĩ quẩn…”
Đang nói chuyện, Mã gia nương tử rốt cuộc cũng hô hấp bình thường, nhưng lại giống như mất hồn mất vía, mặc kệ những người vây quanh mình, mặc kệ ai cứu mình, chỉ ôm ngực, ngơ ngẩn nói: “Để tôi đi đi, để nước dìm tôi đi, để cá ăn thịt tôi đi, tôi là đồ bỏ đi, chết đi cho rộng đất.”
“Nữ thí chủ muốn nhảy sông tự vận thật ư?” Lắm Lời lắc đầu không ngừng, khuyên nhủ, “Hà tất phải khổ như thế? Hãy quý trọng tánh mạng, đừng làm hại bản thân, chuyện gì cũng có cách giải quyết.”
“Tôi là đồ bỏ đi, chết đi cho rộng đất.” Mã gia nương tử hoàn toàn không nghe theo, vẫn ngơ ngẩn lặp lời những lời đó.
Liễu công tử khoanh đôi tay ướt nhẹp của mình, nói: “Người muốn tự vẫn thì chỉ được người khác cứu lần này chứ không cứu được lần sau đâu. Tiểu hòa thượng, cậu đừng phí lời nữa.”
“Mã gia nương tử, cô đã gặp chuyện gì khó giải quyết vậy?” Hạ Sơn nhìn nàng ta, “Nửa năm không gặp, nhà cô xảy ra biến cố gì ư?”
“Tôi là đồ bỏ đi, chết đi cho rộng đất.” Nàng ta vẫn lặp đi lặp lại câu đó.
“Hừm, lo chết mất.” Hạ Sơn nhíu mày vò đầu, xoay người nhìn đám Đào Yêu, “Tôi thấy các vị giống người có kinh nghiệm giang hồ, vậy có phải Mã gia nương tử rơi xuống nước bị thứ gì đó câu mất hồn nên mới si ngốc thế này không?”
“Dưới nước không có gì hết, chỉ e trong lòng cô gái này có khúc mắc.” Liễu công tử bĩu môi, huých nhẹ Đào Yêu, “Cô là đại phu, cô khám thử xem.”
“Hả?” Hạ Sơn cả kinh, “Cô nương trông trẻ tuổi thế mà đã là đại phu á? Van xin ngài mau khám cho Mã gia nương tử với!”
Lắm Lời xua tay với hắn: “Hạ công tử chớ cầu xin nàng ta, nàng ta không chữa bệnh cho người đâu.”
Hạ Sơn sửng sốt: “Không chữa bệnh cho người? Chẳng là cô nương chuyên chữa bệnh cho động vật?”
Liễu công tử phì cười.
Đào Yêu trừng hắn, chợt ngẫm nghĩ gì đó, bất ngờ nắm cổ tay của Mã gia nương tử, hai mắt khép hờ, chú tâm bắt mạch cho nàng ta.
Lắm Lời và Liễu công tử nhìn nhau, tưởng mình bị hoa mắt. Quỷ Y Đào Yêu, chỉ chữa trị cho yêu quái, không chữa trị cho người, đây là quy tắc do nàng tự đặt cho mình. Cô gái này, quả nhiên là không có quy tắc…
Chỉ chốc lát sau, Đào Yêu mở mắt ra, đặt tay Mã gia nương tử xuống, nói với Hạ Sơn: “Đưa nàng ta về nhà trước đã, ngươi biết nhà nàng ta ở đâu không?”
Hạ Sơn gật đầu.
“Thứ nhất, đưa nàng ta về nhà. Thứ hai, hỏi thăm người nhà của nàng ta là gần đây nàng ta thường đi đâu.” Đào Yêu nhìn Hạ Sơn, “Ngươi phải làm đúng hai việc này thì ta mới có cách chữa trị cho nàng ta.”
Hạ Sơn gật đầu: “Nữ đại phu cứ việc phân phó, tôi sẽ không trơ mắt nhìn một cô gái chết trước mặt mình đâu.”
Đào Yêu đứng dậy, nhìn đường đến trấn Ô Đầu: “Đi thôi.”Xem thêm...
Chương 7.2
Edit: Sa
Trấn Ô Đầu không lớn nên không quá náo nhiệt, nhà cửa phần lớn có hai màu nâu và đen, người đi đường ăn mặc giản dị, vẻ mặt an nhàn, hệt như nơi đây là chốn bồng lai tiên cảnh, năm tháng bình yên.
Không biết mì của quán Lão Lưu Gia quá ngon hay vì quá đói nên ăn gì cũng thấy ngon, tóm lại, trước mặt đám Đào Yêu xếp hai chồng bát cao ngất, ông chủ thấy vậy bèn tặc lưỡi, liên tục nói làm ăn bao lâu nay nhưng chưa thấy vị khách nào ăn nhiều như vậy. Lắm Lời ợ một cái rõ to, nhìn ra ngoài cửa tiệm: “Đi lâu lắm rồi, đáng nhẽ phải về rồi chứ.”
Vừa vào trấn Ô Đầu, nhóm Đào Yêu lập tức chia ra làm hai, họ thì đi ăn mì, còn Hạ Sơn đưa người về nhà, hẹn gặp ở tiệm ăn Lão Lưu Gia.
“Đào Yêu, cô muốn chữa trị cho người thật ư?” Lắm Lời vẫn không tin tưởng cho lắm.
Liễu công tử húp xong bát mì cuối cùng, tặc lưỡi: “Ngay cả ta cũng tưởng mình nghe nhầm.”
Đào Yêu lau miệng, mỉm cười: “Ta nói muốn chữa trị cho người bao giờ?”
“Cô có nói! Đến cả Cút Xéo cũng nghe thấy!” Lắm Lời chọt chọt Cút Xéo, “Đúng không, chính nàng ta nói chỉ cần Hạ công tử làm xong hai việc kia, nàng ta sẽ có cách chữa trị cho Mã gia nương tử!”
Cút Xéo gật mạnh đầu, sau đó cảm thấy như thế là vẫn chưa đủ để ủng hộ Lắm Lời nên bèn vẫy thêm đuôi.
“Con cáo chẳng có tí liêm sỉ nào, tiểu hòa thượng nói gì mi cũng nghe là sao!” Đào Yêu tóm lấy tai của Cút Xéo.
“Đây không phải là không có liêm sỉ mà là đứng về phía chân lý.” Lắm Lời ôm Cút Xéo tránh xa nàng, “Chẳng lẽ cô muốn đổi ý, không chữa cho nàng ấy nữa sao?” Nói xong, Lắm Lời đột nhiên nghĩ tới một việc, hỏi: “Mà Mã gia nương tử mắc bệnh gì vậy?”
“Ta nói rồi, Đào Yêu ta chỉ chữa trị cho yêu quái, không chữa trị cho người, quy tắc này sẽ không bao giờ bị vi phạm.” Đào Yêu nhìn họ, khóe môi nở nụ cười giảo hoạt, “Nàng ta có yêu mạch.”
Lắm Lời và Liễu công tử sửng sốt.
“Nếu không phải như thế, sao nàng ta có thể khiến ta ra tay được.” Đào Yêu chóp chép miệng, tay nghịch đũa, “Cho nên hai người bớt thắc mắc đi.”
“Nàng ta không có yêu khí, chẳng lẽ là yêu quái cực kỳ lợi hại?” Liễu công tử nhíu mày, “Lúc cứu nàng ta, ta có chạm vào nàng ta, nếu nàng ta là yêu vật, không có chuyện ta không phát hiện ra được. Bất kể là hơi thở, nhịp tim hay nhiệt độ, nàng ta chỉ là người thường.”
“Không phải yêu vật, nhưng có yêu độc.” Chiếc đũa trong tay Đào Yêu xoay cực kỳ nhanh, “Ta nói thế, nếu Hạ Sơn hỏi được những thông tin có ích, nghĩa là mạng nàng ta vẫn chưa tận, ta kiếm ra và chữa trị cho yêu quái thì nàng ta được hưởng lây. Còn nếu hắn ta không hỏi được gì thì chúng ta ăn no rồi đi.”
Lắm Lời thì thầm: “Cho dù Hạ công tử không hỏi được gì thì cô tự đi hỏi được mà. Người hành nghề y các cô xưa nay luôn nói vọng, văn, vấn, thiết(1) đó thôi!”
(1) Vọng, văn, vấn, thiết: Nhìn, nghe/ngửi, hỏi, sờ nắn.
“Cậu thì biết cái gì?” Đào Yêu lườm cậu, “Đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi thôi.”
Vừa dứt lời, Hạ Sơn vội vàng chạy ù vào tiệm.
“Đào đại phu, tôi… tôi về rồi…” Vì chạy quá nhanh, Hạ Sơn thở hổn hển, mặt tái nhợt.
Lắm Lời nhanh chóng đỡ hắn ngồi xuống, rót cho hắn chén nước.
“Đưa nàng ta về nhà rồi?” Đào Yêu hỏi.
Hắn uống cạn chén nước, câu trả lời lại là: “Không ngờ, không thể ngờ.”
“Không ngờ cái gì?” Lắm Lời vội hỏi, “Nữ thí chủ có chỗ không ổn?”
“Tôi đưa nàng ấy về Mã gia thì mới biết Mã lão thất đã viết thư bỏ vợ, nói Mã gia nương tử không có con nối dõi tông đường nên đã danh chính ngôn thuận đuổi nàng ấy ra khỏi nhà, mấy hôm trước đã cưới phu nhân mới rồi.” Hạ Sơn liên tục than thở, “Uổng công ta nghĩ họ là đôi vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, vậy mà Mã lão thất lại trở mặt vô tình, nói bỏ vợ là bỏ ngay.”
“Bỏ vợ?” Liễu công tử cười, “Vậy là cậu không đưa nàng ta về nhà?”
“Chứ sao.” Hạ Sơn nhíu mày, “Mã lão thất còn trách ta nhiều chuyện, nói nàng ấy và Mã gia đã cắt đứt quan hệ, tái hôn tùy ý, sống chết mặc kệ, đuổi ta và nàng ấy ra khỏi nhà.”
“Chậc chậc, hay cho câu tái hôn tùy ý, sống chết mặc kệ.” Đào Yêu tiếp tục nghịch đũa, “Người bên gối đêm qua, hôm nay chẳng quen biết. Tình người bạc bẽo, cũng chỉ vậy thôi.”
“Cũng may nha hoàn của hắn ta còn có lương tâm, đuổi theo tôi lén đưa y phục của Mã gia nương tử cho tôi, nói chủ mẫu chưa từng bạc đãi nàng ta, hôm nay rơi vào cảnh này, nàng ta thấp cổ bé họng, tuy bức xúc nhưng chẳng làm gì được, chỉ bèn mặc vậy thôi.” Hạ Sơn nói tiếp, “Tôi nhớ lời dặn dò của Đào đại phu, tóm lấy nha hoàn hỏi thăm một phen.”
“Nàng ta nói cho ngươi biết cái gì?” Đào Yêu hỏi.
“Nàng ta nói Mã gia nương tử vô cùng hiền lành, lão gia nói gì cũng nghe theo, chưa bao giờ trái ý, tam tòng tứ đức, không bạc đãi người hầu. Nhưng lão gia cứ luôn xa cách nàng ấy, năm ngoái lão gia dẫn một cô gái xứ khác về nói muốn nạp cô ta làm thiếp, tuy nàng ấy khó chịu nhưng cũng không buông một lời oán trách, chỉ nói lão gia vui là được. Ai ngờ cô gái xứ khác kia còn chưa vào cửa đã bệnh chết, lão gia oán hận, đổ lỗi là tại Mã gia nương tử khắc cô ta, dần dà hắn ta càng ngày càng lãnh đạm với nàng ấy.” Hạ Sơn dừng một chút, hạ thấp giọng, “Sau đó, Mã lão thất muốn bỏ vợ, vậy là viết thư bỏ vợ ngay. Mã gia nương tử cay đắng nhưng trừ việc chiều theo ý phu quân, nàng ấy không thể làm gì khác. Nha hoàn nói chủ mẫu hàng đêm rơi lệ, than thở, chỉ ra ngoài khi muốn đi cầu nguyện ở miếu, có lần còn đi tới tận ngôi miếu thần tài ở ngoài trấn.”
“Cầu nhân duyên sao lại đi miếu thần tài?” Liễu công tử thấy lạ, “Chẳng lẽ vị phu nhân này tuyệt vọng đến mức cái gì cũng thử ư?”
“Không không, nàng ấy không đi miếu thần tài.” Hạ Sơn liên tục xua tay, “Bên cạnh miếu thần tài có một cái giếng cổ, truyền thuyết kể là do thần tiên để lại, có linh khí, chỉ cần đi tới đó ném tiền xu và cầu nguyện vào đêm có trăng thì điều ước sẽ thành hiện thực. Tất nhiên đó chỉ là truyền thuyết dân gian thôi, bình thường cũng có mấy kẻ côn đồ tới đó, đùa cợt ném tiền xu cầu nguyện, điều ước có thành hiện thực hay không thì không biết. Nha hoàn nói đến cả lời đồn đó mà chủ mẫu cũng muốn thử, có thể thấy là người không kiên định. Nàng ta còn nói vốn dĩ hôm đó nàng ta định đi cùng chủ mẫu, nào ngờ giữa đường giẫm phải đá nhọn nên bị đau chân, chủ mẫu bèn bảo nàng ta ngồi ở ven đường nghỉ ngơi, nàng ấy sẽ đi tới miếu một mình. Họ đi vào buổi sáng, nhưng quá nửa đêm nha hoàn vẫn chưa thấy nàng ấy quay lại, sợ có điều không may xảy ra, bèn gom hết can đảm đi tìm chủ mẫu. May là tìm không lâu lắm thì thấy chủ mẫu tự quay về, có điều lại không nói năng gì cả, nha hoàn hỏi gì nàng ấy cũng phớt lờ. Về nhà, vừa nằm xuống là nàng ấy lập tức ngủ say, hôm sau như không có gì xảy ra, vẫn hầu hạ phu quân như bình thường. Nhưng lão gia càng nhìn nàng ấy càng thấy chướng mắt, lời nói cũng càng lúc càng quá đáng, cứ mở miệng là mắng nàng ấy là đồ bỏ đi. Cũng từ đó, Mã gia nương tử trở nên ngơ ngơ ngác ngác, trừ lúc đói bụng muốn ăn cơm ra, ngay cả chải đầu rửa mặt nàng ấy cũng không làm, suốt ngày nằm im trên giường hệt như người tàn tật. Khoảng sáu bảy ngày trước, Mã lão thất đưa tờ giấy bỏ vợ, đuổi Mã gia nương tử ra khỏi nhà, ngày hôm sau dẫn một cô gái về, cấp tốc bái đường thành thân, không thèm đoái hoài tới sống chết của vợ cả. Chỉ có nha hoàn đó giúp chủ mẫu thuê một ngôi nhà nhỏ, nhưng nàng ta không thể ở lâu, chỉ có thể an ủi đôi câu, để lại ít bạc vụn, coi như tận lòng chủ tớ.”
“Như vậy xem ra mấy ngày sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, không biết Mã gia nương tử đã lang thang chốn nào, cuối cùng đi đến bờ sông, có lẽ là khơi dậy tâm tư nên mới muốn tìm cái chết.”
Đào Yêu nhún vai: “Xem ra điều ước của nàng ta không thành sự thật rồi.”
“Nào có chuyện cái giếng cổ đó là do thần tiên để lại, tôi thấy là do yêu ma để lại thì có!” Hạ Sơn có phần kích động.
Đào Yêu liếc nhìn hắn: “Sao, cứ như ngươi cũng bị cái giếng cổ đó nuốt rất nhiều tiền vậy.”
“Nếu chỉ là nuốt tiền của tôi thì đã chẳng sao.” Hạ Sơn nhíu chặt mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chốc lát sau, hắn đột nhiên nhìn Đào Yêu: “Đào đại phu, mọi người đi theo tôi.”
Phòng ngủ Hạ gia, cửa sổ đóng kín, ánh sáng lờ mờ.
Một cô nương mập ú nằm trên giường, quấn chặt chăn, ánh mắt lộ rõ vẻ đề phòng.
Đào Yêu và Liễu công tử nhìn nhau, Lắm Lời há hốc mồm ôm Cút Xéo. Đó là một cô nương nhưng lại có móng heo, thực sự không phải tay người mà là chân heo!
“Muội muội của ta từ nhỏ đã mập hơn hơn người khác một chút, cộng thêm gia cảnh bần hàn nên thường xuyên bị cười cợt. Cũng may nó hiền lành ít nói, không cãi cọ với đám người kia nên sống bình an đến năm mười lăm tuổi. Nó cũng có bạn bè, bạn của nó nói gì nó cũng nghe, họ cho nó mặc y phục xấu xí để làm trò vui, nó cũng không phản kháng. Tôi nổi giận, hỏi nó vì sao chuyện gì cũng nghe theo họ, vì sao lại không lên tiếng vì bản thân. Nó trả lời là vì nó sợ không còn bạn bè nữa.” Mắt Hạ Sơn ngập tràn sự bất lực và khổ sở, “Hai năm qua, càng ngày nó càng ít nói, đi ra ngoài luôn cúi đầu, cũng không soi gương, thậm chí nói chuyện với tôi cũng trở nên dè dặt. Ngày sinh nhật mười lăm tuổi của nó, tôi nghe nó ngồi trong sân nói chuyện với kiến, bảo rằng nếu không mập thì tốt quá.”
Đài Yêu nghĩ ngợi, hỏi: “Nàng ấy cũng đi đến miếu thần tài?”
Hạ Sơn nhíu mày: “Khoảng ba tháng trước, nó nói nó đi mua đồ, tới khi trời sáng mới về, tôi lo muốn chết, hỏi nó đã đi đâu. Con bé ấp a ấp úng nói đi tới giếng cổ gần miếu thần tài, ném hết tiền của mình vào giếng. Tôi không nói gì, nghĩ để con bé có niềm hy vọng của tốt. Chuyện đó cứ thế trôi qua. Sau đó nửa tháng, nó lại bị mấy đứa trẻ con ném đất đá vào người, chúng còn bảo nó là heo. Tôi nổi giận, nhưng nó kéo tôi lại, không cho tôi đi tìm lũ trẻ tính sổ. Nó tốt bụng vậy đó. Ngày hôm sau, nó đột nhiên nổi sốt, mê man cả ngày, tôi tìm đại phu tới khám, đại phu nói nó bị nhiễm lạnh, uống mấy thang thuốc là hết sốt. Nhưng nó vẫn uể oải, không muốn xuống giường, mấy ngày sau, buổi sáng tôi gọi nó dậy ăn sáng thì chợt phát hiện tay trái của nó biến thành chân heo. Tôi sợ hãi cực độ, định đi tìm đại phu nhưng bị nó ngăn lại, nó khóc, nói nếu người khác biết nó bị biến thành như vầy, nó không sống nổi mất. Tôi không còn cách nào khác, bèn đi tới tiệm thuốc mua ít thảo dược thanh nhiệt giải độc cho nó uống, nhưng vẫn không ngăn cản sự biến hóa trong cơ thể của nó, chẳng những tay trái mà đến cả tay phải cũng bị biến dạng. Hơn nữa…” Hắn ấp úng, cuối cùng lấy hết can đảm nói, “Hơn nữa ba ngày trước, nó lại mọc đuôi. Tôi… Tôi thực sự không biết nên làm gì bây giờ. Tôi nghĩ có lẽ nó không phải bị bệnh mà trúng tà nên mới tính kiếm tiền để mời đạo sĩ. Nào ngờ gặp được các vị, lại biết thêm chuyện Mã gia nương tử cũng thay đổi sau khi đi tới giếng cổ nên tôi mới hạ quyết tâm dẫn các vị về nhà.”
“Cậu không sợ bọn ta tiết lộ chuyện muội muội của ngươi ra ngoài ư?” Đào Yêu nhìn cô nương đang run rẩy ở trên giường.
“Nếu vậy thì cũng chỉ có thể trách bản thân vì đã nhìn sai người thôi.” Hạ Sơn chân thành nói, “Tôi thấy cô nương tuy còn nhỏ tuổi nhưng ánh mắt rất chín chắn, vị Liễu công tử này cũng có nhiều tài nghệ, huống chi còn có vị tiểu sư phụ từ bi. Người như các vị ắt hẳn sẽ có nhiều cách hơn tôi, cộng thêm Đào đại phu đã nói cô có thể chữa trị cho Mã gia nương tử, nếu đã vậy, biết đâu muội muội của ta lại gặp được cơ may.”
Dứt lời, hắn quỳ phịch xuống: “Hạ Sơn ta không quyền không thế, không thể trả thù lao cao cho các vị, chỉ cầu các vị thương tình huynh muội tôi chỉ có thể sống nương dựa vào nhau mà giúp đỡ chúng tôi! Nó mới mười lăm tuổi thôi, nó là người, không phải heo.”
Lắm Lời vội đỡ hắn dậy: “Hạ thí chủ mau đứng lên, nếu nguyên nhân dẫn đến căn bệnh lạ của muội muội huynh giống với trường hợp của Mã gia nương tử, Đào đại phu có thể chữa trị được cho Mã gia nương tử thì tất nhiên cũng có thể chữa trị cho muội muội huynh.” Nói xong, cậu quay đầu nhìn Đào Yêu: “Đúng không?”
Đào Yêu phớt lờ cậu, hỏi Hạ Sơn: “Gọi là giếng cổ thì chắc ít nhất trăm năm, trước kia có từng nghe nói những chuyện kỳ lạ nào không?”
Hạ Sơn suy nghĩ một chốc, lắc đầu:
“Tôi luôn sống ở trấn Ô Đầu, truyền thuyết thần tiên ở giếng cổ được lưu truyền nhiều năm nhưng chưa từng nghe xảy ra chuyện gì kinh khủng như thế. Tôi đoán có lẽ là vì một năm trước xây miếu thần tài ở gần giếng cổ, người lui kẻ tới đông đúc, hương khói nồng nặc làm ảnh hưởng tới linh khí của giếng cổ nên mới nảy sinh biến cố chăng?”
“Miếu thần tài… Giếng cổ…” Đào Yêu ngẫm nghĩ một hồi, đi tới giường bắt mạch cho cô gái.
Thấy thế, Lắm Lời thở phào, nói nhỏ với Hạ Sơn: “Được rồi được rồi, nàng ấy chịu bắt mạch có nghĩa là muội muội của huynh được cứu một nửa rồi, mau đứng dậy đi.” Vừa nói cậu vừa nhìn Liễu công tử, Liễu công tử cũng tỏ rõ sự ngạc nhiên bởi vì Đào Yêu dễ tính như vậy đúng là hiếm thấy.
Chỉ chốc lát sau, Đào Yêu đứng dậy, nói với Hạ Sơn: “Nói cho ta biết vị trí của cái giếng cổ.”Xem thêm...
Chương 7.3
Edit: Sa
Trăng tròn đêm rằm, gió đêm se lạnh, Đào Yêu đứng trước miếu thần tài không quá to, tay nghịch cành cây.
“Cách miếu thần tài hai trăm bước về phía bắc có cái giếng cổ nằm dưới cây hòe, được xây bằng đá xanh, bốn mùa lạnh lẽo…” Đào Yêu đứng tại chỗ xoay tròn, nhánh cây chỉ về phía trước: “Bắc…”
Liễu công tử nhanh chóng ôm lấy bả vai nàng: “Cô chỉ về hướng nam rồi.”
Lắm Lời và Cút Xéo cùng thở dài.
Đào Yêu lúng túng hất tay Liễu công tử: “Ta biết đó là hướng nam, chỉ thử xem các huynh có mù quáng đi theo ta hay không thôi.”
Liễu công tử cực kỳ khinh thường.
Ba người một cáo đi về hướng bắc của miếu thần tài, vừa đi vừa tìm cây hòe, ở đó có cái giếng cổ. Quả nhiên còn chưa đến hai trăm bước đã nhìn thấy một gốc cây hòe bị sét đánh một nửa cùng một cái giếng bình thường nằm dưới tàn cây cách đó không xa. Song, ở chỗ cây hòe đặt một cái gánh thường nhìn thấy ở đầu đường, một bên là bếp lò, trên lò đặt một cái nồi, trong nồi nghi ngút khói, một bên là cái mâm đựng chén và rau, bên cạnh kê cái bàn nhỏ, bốn cái ghế. Một người đàn bà mặc váy xanh, mái tóc đen búi sau đầu cầm cái muôi gỗ, đưa lưng về phía họ, đang lau bàn.
Quán ăn khuya?!
Liễu công tử và Lắm Lời hít vào, đồng thanh: “Thơm quá.”
Nghe tiếng bước chân của họ, người đàn bà vừa lau bàn vừa nói: “Món chính tối nay là cháo cải thìa, mời các khách quan ngồi đây, cháo sắp ăn được rồi.”
Đào Yêu nhìn cái nồi nóng hổi, nói: “Muộn thế này rồi mà đại tẩu vẫn còn bày quán ư?”
“Tôi chỉ là một nữ nhân bình thường, ban ngày không giành được chỗ bán, đành chịu vất vả hơn, bán vào ban đêm vậy.” Người đàn bà quay mặt lại, cười tít mắt nhìn họ, “Ở đây tuy vắng vẻ nhưng có không ít người đi ngang vào ban đêm, cũng thường có các tiểu thư, công tử đến ném tiền vào giếng, họ nói cầu nguyện trước giếng vào đêm trăng thì điều ước sẽ thành hiện thực. Thường thì họ sẽ ghé vào quán của dì Vân ăn chén cháo bát mì cho ấm người rồi mới về nhà, buôn bán cũng không tệ.”
Đó là người đàn bà chừng ba mươi tuổi, giọng điệu trôi chảy không to không nhỏ, tuy ngũ quan bình thường nhưng sáng sủa.
Người đàn bà tự xưng là dì Vân cũng đánh giá họ một phen, cười nói: “Tối nay có trăng, các vị khách quan cũng tới đây ném tiền cầu nguyện đấy à? Hay là ngồi xuống đây, cháo quán tôi vừa ngon vừa rẻ.”
“Cũng được, vậy cho mỗi người một chén đi.” Đào Yêu cười hì hì ngồi xuống.
“Được.” Dì Vân vội vã lấy chén, nhanh tay múc ba chén cháo đặt lên bàn, sau đó nhìn Cút Xéo trong lòng Lắm Lời, cười nói: “Chú chó con này lạ quá, nửa đen nửa trắng, tôi còn thừa cục xương, không biết nó có ăn không.”
Lắm Lời trợn to mắt, nói: “Cái gì nó cũng ăn ạ.”
Dì Vân cười, nói: “Vậy được rồi, để tôi lấy cho nó.”
Nói xong, bà xoay người lấy cục xương đã được hầm chín trong gánh ra, gõ vào cái mâm rồi quăng xuống đất, Cút Xéo lập tức nhảy ra khỏi lòng Lắm Lời, gặm say sưa.
“Dễ nuôi quá.” Liễu công tử cầm thìa khuấy chén cháo nóng hổi.
“Dì Vân bán ở đây bao lâu rồi?” Đào Yêu thổi nhẹ chén cháo của mình, “Nghe giọng của dì không giống người địa phương lắm.”
Dì Vân lau tay, nói: “Tôi là người phương Bắc, theo chồng chuyển đến trấn Ô Đầu, bán ở đây gần một năm rồi.”
Đào Yêu tiếp tục thổi cháo: “Dì Vân vất vả thế này mà phu quân dì không đến giúp đỡ à?”
“Ông ấy cũng bận lắm.” Dì Vân quay đầu lại, cười, “Cháo của tôi phải ăn lúc còn nóng chứ để nguội không ngon đâu.”
Lắm Lời húp một miếng, tấm tắc khen: “Ngon quá.”
“Thế à?” Đào Yêu tỏ ra không tin, nói với Liễu công tử, “Huynh nếm thử xem, nếu ngon thật thì ta ăn.”
Liễu công tử chậm rãi ăn một thìa, gật đầu: “Không tệ.”
“Cô nương cứ an tâm mà ăn, tay nghề của dì Vân không tệ đâu.” Bà đi tới bàn, đặt chai nước tương xuống trước mặt Đào Yêu, “Nếu cô nương sợ nhạt thì rưới thêm vài giọt nước tương là được.”
Đào Yêu chăm chú nhìn tay bà, chợt nói: “Ta thấy tay dì Vân tốt quá, có phúc ghê.”
Dì Vân hứng thú hỏi: “Cô nương còn biết xem bói?”
“Nào, dì ngồi xuống đây.” Đào Yêu chuyển tới băng ghế dài, vỗ nhẹ xuống ghế, “Không dối dì Vân, cha ta là thầy bói, từ nhỏ nghe nhiều nên cũng hiểu được chút ít.”
“Thật ư?” Dì Vân ngồi xuống cạnh nàng, giơ tay phải ra, “Vậy cô nương xem giúp tôi với.”
“Dì Vân muốn xem cái gì? Tài vận?” Đào Yêu nói như thật, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt thắc mắc của Liễu công tử và Lắm Lời.
Dì Vân thoáng ngớ người, nói: “Xem nhân duyên đi.”
“Được.” Đào Yêu nâng bàn tay bà trong tay mình, đầu ngón tay vuốt dọc theo đường chỉ tay của bà, “Dì Vân, ta thấy dì bấp bênh nửa đời người, e là không được chết già, nhân duyên cũng sớm biến thành khói bụi.”
Dì Vân nhướn mày, nhanh chóng rụt tay về, không vui nói: “Cô nương nói bậy bạ gì đó! Phu quân tôi còn sống, hai vợ chồng vui vẻ hòa thuận, cô nói thế chẳng khác nào trù ẻo tôi.”
“Thiếu cái gì sẽ hỏi cái đó.” Đào Yêu cười, tay vân vê nghịch bím tóc của mình, “Phu quân dì còn sống, nhưng dì lại chết rồi.”
Leng keng, leng keng. Đúng lúc này chiếc chuông vàng trên cổ tay nàng bỗng cử động, tiếng ngân lảnh lót trong làn gió đêm dưới ánh trăng. Liễu công tử và Lắm Lời đều biến sắc.
Dì Vân nghe vậy càng thêm tức giận, đứng phắt lên, trách mắng: “Tiểu cô nương này thật kỳ lạ, toàn nói bậy nói bạ.”
Đào Yêu chỉ cười, không nói gì.
Đột nhiên, dì Vân gãi toàn thân cứ như người có rận.
“Ngứa quá…” Bà càng gãi càng ngứa, giống như muốn cào rách lớp da của mình, từng luồng khí đen bốc ra khỏi những vết rách mang theo mùi hôi thối nồng nặc.
Cùng lúc đó, Lắm Lời hét to, nghiêng đầu, nôn thốc nôn tháo, Liễu công tử cũng tái mặt, che miệng cố gắng chịu đựng chứ không vật vã như Lắm Lời.
Nhìn lại chén cháo trên bàn, bên trong nào phải cháo cải thìa mà chỉ là chén nước đục ngầu, bên trong có mấy con sâu đen đang ngọ nguậy. Cục xương mà Cút Xéo gặm cũng chẳng phải là xương mà là đá.
Về phần dì Vân, bà chẳng sạch sẽ sáng sủa như ban nãy nữa mà áo quần rách bươm, cả người tản ra mùi hôi thối của hài cốt, tóc như cỏ khô, mặt biến thành đầu lâu, da khô quắt.
Dì Vân đau đớn chỉ vào Đào Yêu, giận dữ: “Ngươi bỏ cái gì lên người ta?”
“Chậc chậc, xem dáng vẻ như muốn ăn thịt người của dì kìa. Sao, muốn đánh nhau với ta?” Theo mỗi động tác của nàng, chiếc chuông vàng trên cổ tay phát ra âm thanh như cười nhạo: “Nhưng ta tốt bụng nhắc nhở một câu, ta không đánh nhau với con người.” Nàng ngừng lại, ngẩng đầu cười với dì Vân, “Vì trước khi ta ra tay, họ đã chết rồi.”
“Ngươi…” Luồng khí đen trên người dì Vân càng lúc càng đậm, càng lúc càng nhiều, bà ta đau đớn tru tréo, ngay cả cử động cũng không được.
Liễu công tử nhíu mày, kéo Lắm Lời qua một bên, cảnh giác quan sát hài cốt không biết an phận kia, đồng thời bịt kín mũi mình vì trong không khí có mùi rất hôi thối.
Chỉ chốc lát sau, khí đen dần phai nhạt, vang lên mấy tiếng “ken két”, hài cốt không gắng gượng nổi nữa, đổ xuống thành một đống xương khô.
Một con sâu đen dài chưa tới một tấc mềm nhũn như con tằm lén lút bò ra khỏi bộ xương, song, còn chưa kịp chạy trốn đã bị Đào Yêu bắt lấy. Nàng ụp hai bàn tay vào nhau, lúc mở ra thì không thấy con sâu đâu nữa, lòng bàn tay chỉ còn lại nhúm bụi đen tỏa ra ánh sáng xanh bên dưới ánh trăng.
Đào Yêu vội vàng moi tờ giấy bạc từ trong túi vải ra, cẩn thận bọc bụi đen lại, gấp giấy, sau đó hài lòng búng mấy cái vào gói giấy, chống nạnh cười to: “Không ngờ lại có được loại thuốc tốt thế này.”
Gánh hàng, bếp lò, bàn ghế thoáng chốc biến mất như bị gió quét đi.
Liễu công tử buông mũi ra, nôn khan một hồi, mắng: “Toàn là yêu khí!”
Lắm Lời nhăn mặt hỏi hắn: “Ban nãy chúng ta ăn mấy con sâu kia?”
Đào Yêu xoa cái đầu trọc lóc của cậu: “Yên tâm đi, sâu mẹ chết rồi, mấy đứa con của nó không gây hại được gì nữa đâu, ngày mai cậu thải ra là xong ấy mà.”
“Đào Yêu! Cô đã nhìn ra bộ mặt thật của nó ngay từ đầu rồi!” Lắm Lời vẫn thấy buồn nôn, trách cứ, “Vậy tại sao cô lại để bọn ta ăn cháo?!”
“Nếu không ăn, nhỡ nó đề phòng thì sao? Nó không đề phòng, ta mới rắc vài thứ lên ghế được chứ.” Đào Yêu nhún vai, “Cậu còn khen ngon đấy thôi.”
Lắm Lời lại nôn thốc nôn tháo.
Liễu công tử không cam lòng: “Sao lại thế chứ! Yêu khí nồng nặc thế mà, không lý nào ta lại không cảm nhận được!”
“Không thể trách huynh vô dụng được, là do loại yêu quái này đặc biệt quá thôi.”
“Con sâu này là…”
“Ứng Thanh.” Đào Yêu giơ gói giấy lên, “Những người sống hèn mọn sau khi chết đi, nếu được chôn ở nơi dung hòa mộc hỏa, cộng thêm bị nước thấm vào thì có thể sản sinh ra Ứng Thanh.” Nàng ngoái đầu nhìn cây hòe già, nói: “Nếu đoán không nhầm thì gốc cây hòe này là nơi chôn cất dì Vân, nhưng vì đã quá lâu, không có ai coi sóc nên mới không nhìn ra mộ phần. Vốn cũng không có gì, nhưng ai bảo người của trấn Ô Đầu lại xây miếu thần tài hợp hướng với cây hòe này chứ. Hằng ngày nhang khói ngập tràn, sinh sôi thành vùng đất dung hòa mộc hỏa, hơn nữa trong cái giếng cổ lại có nước, điều kiện tốt thế, không sinh ra một con Ứng Thanh thì thật có lỗi với tạo hóa.”
“Cô còn cười được!” Lắm Lời lấy tay áo lau miệng, “Ứng Thanh là gì? Là sâu Ứng Thanh mà trước kia cô nói hả?”
“Ứng Thanh, có độc, sinh ra từ hài cốt, có thể điều khiển hài cốt, hợp thể thành yêu, lấy yêu khí mê hoặc người phàm, cấy sâu con vào cơ thể con người, nếu không kịp ngăn chặn, một thời gian dài sau chắc chắn sẽ xảy ra đại họa.” Đào Yêu bỏ gói giấy bạc vào túi vải, “Biệt tài của nó là khiến người khác tán thành với nó, gọi dạ bảo vâng. Ban nãy hai người hít phải yêu khí, vậy nên dì Vân nói bà ta chỉ là ngươi bình thường thì hai người cũng nghĩ mình nhìn thấy người bình thường, nhưng ta lại nhìn thấy bộ xương cốt thối rữa bên trong hình dáng bà ta; bà ta nói Cút Xéo là chó, hai người cũng không phản bác, đến cả Cút Xéo cũng xui xẻo không thể tránh thoát, bà ta nói cục đá là khúc xương, Cút Xéo tin đó là khúc xương, gặm rất thỏa mãn. Có điều hít phải yêu khí cũng không sao, rắc rối là mấy con sâu ở trong bụng kìa. Ứng Thanh sinh sản rất nhanh, một con sâu mẹ có thể sinh ra mấy chục con sâu con trong một ngày, suốt thời gian dài qua, người tới đây chơi đêm không ít, không biết còn có bao nhiêu người bị yêu vật này đầu độc, ăn sâu vào bụng.”
Lắm Lời cố nhịn cơn buồn nôn: “Ăn sâu con thì bị sao?”
“Ăn sâu con thì sẽ bị nhiễm yêu độc, có điều không phải ai trúng độc cũng rắc rối.” Đào Yêu nói, “Rắc rối thực sự là những kẻ tin người mù quáng trong cuộc sống thường ngày, dù biết rõ đối phương không đúng nhưng lại không dám cãi lại. Chẳng hạn như Mã gia nương tử và muội muội của Hạ Sơn vậy. Thời gian càng dài, độc tính của sâu con càng ngấm sâu vào cơ thể, cuối cùng khiến họ biến dạng, khi đó, người khác nói họ là gì, họ sẽ cho rằng mình là như thế, người khác bảo họ làm gì, họ sẽ làm y như thế. Tựa như Mã lão thất nói vợ hắn là đồ bỏ đi, nàng ta nghe được, thế là dần dần không còn giống người bình thường nữa mà biến thành đồ bỏ ngay cả trang điểm, rửa mặt cũng không biết. Muội muội của Hạ Sơn cũng vậy, người khác nói nàng ta là heo, đây vốn dĩ là nỗi đau của nàng ta, cũng là nguyên nhân khiến nàng ta tự ti, do đó nàng ta nghe thế thì cũng dần dần biến thành heo. Vật này khác với yêu quái bình thường, nó được sinh ra dựa vào mỗi người, không muốn tu luyện thành tinh mà chỉ muốn lây truyền yêu độc cho loài người để làm thú vui, phải giết.” Dứt lời, nàng chỉ vào Lắm Lời và Liễu công tử: “Hai người còn không mau dập đầu cảm ơn ta đi! Sâu mẹ đã chết, tất cả những con sâu con được nó sinh ra cũng sẽ chết, không thể gây hại cho người khác được nữa. Nếu ta không phán đoán chính xác, sớm nhìn thấu sự tồn tại của Ứng Thanh khi bắt mạch cho Mã gia nương tử và nhanh chóng giết con yêu quái này, chắc chắn sau này hai người sẽ gặp phiền toái, biết đâu có người nào đó nói Liễu công tử xấu như khỉ hoặc là nói với Lắm Lời là đùi gà ngon lắm…”
Liễu công tử lườm nàng: “Cô đã nói Ứng Thanh chỉ hại được kẻ tin người mù quáng thôi, ta là người mặt ngọc eo thon chân dài lên được phòng khách xuống được phòng bếp, là sự tồn tại còn xuất sắc hơn cả thần tiên. Cho dù cô không giết sâu mẹ thì mấy con sâu con này cũng chả làm gì được ta.”
“Eo thon chân dài…” Đào Yêu giả vờ buồn nôn.
Giờ phút này chỉ có Lắm Lời buồn bã nhìn đống xương khô dưới đất: “Nói thế nghĩa là chủ nhân của bộ xương này từng sống khổ cực, đáng thương lắm. Tuy sau khi chết bà ấy còn tạo ra yêu quái, gây tai họa không nhỏ nhưng chúng ta vẫn nên chôn cất bà ấy đàng hoàng. Nhưng không biết tên tuổi quê quán của bà ấy, làm sao để hóa vàng đây, haiz.”
Đào Yêu đảo mắt, kéo Liễu công tử qua một quên, thầm thì.
Liễu công tử nhướn mày: “Ta không đi! Người dưới đó phiền phức lắm, tuy ta có thể lên trời xuống địa phủ nhưng không muốn lãng phí tài năng vì chút chuyện nhỏ này.”
“Nhanh thôi mà, chỉ là tìm mấy người bạn thân của huynh để dò hỏi thông tin sinh tử của bà ấy, hỏi họ tên nguyên quán là xong mà. Lắm Lời lương thiện của chúng ta muốn niệm kinh siêu độ cho bà ấy, huynh không thấy nó buồn bã sắp khóc tới nơi rồi à? Hơn nữa hôm nay nó còn ăn sâu đó, tội nghiệp ghê.”
“Ta lấy đâu ra bạn thân! Nhưng mà sao hôm nay cô lại tốt với tiểu hòa thượng thế?”
“Hôm nay ta vui thôi… Hì hì hì, hơn nữa cũng phải cảm tạ bà ấy, huynh cũng biết loại yêu quái như Ứng Thanh đâu phải mèo hay chó muốn gặp là gặp, may mắn lắm mới gặp một con đó!”
“Đợi đã, cô tình nguyện cứu người chỉ là vì đống bụi xác Ứng Thanh ư?”
“Chứ không thì sao?”
“Cô lấy cái thứ gớm ghiếc đó để làm gì?”
“Ngày nào đó gieo lên người Lôi Thần, có khi bọn ta trăm năm hòa hợp cũng nên, hì hì.”
“Cô không sợ bị sét đánh chết thật à…”
“Bớt nói nhảm, mau đi làm việc đi!”
“Được rồi, ký sổ, đây cũng là việc do chính miệng cô cầu xin ta làm đó.”
“Coi như một nửa việc thôi, đối với Liễu công tử, việc này dễ ẹc ấy mà.”
“Cút!”
***
Sáng sớm hôm sau, tại rừng cây cách cái giếng cổ rất xa bỗng xuất hiện một phần mộ đơn giản, trước mộ có đóng một cái cọc gỗ, ghi là “Hứa Phi Vân chi mộ”.
Lắm Lời ngồi trước mộ tụng kinh suốt đêm.
Trời sắp sáng, Liễu công tử trở về từ chốn nào đó kể hết sự việc cho Đào Yêu nghe.
Hắn nói trong sổ sinh tử ghi bà ấy họ Hứa tên Phi Vân, quê Lạc Dương, ba mươi năm trước theo nhà chồng chuyển đến trấn Ô Đầu, tính tình hiền thục, chưa từng làm trái lời phu quân, sợ nói sai sẽ khiến phu quân không vui, còn răm rắp nghe chồng hơn cả Mã gia nương tử. Phu quân của bà ấy là người có học ôm mộng làm quan, mười ngón tay không dính nước, thấy cuộc sống ngày càng khó khăn, Hứa nương tử bèn mở hàng cháo và mì, chường mặt ra đường buôn bán kiếm sống. Phu quân bà ấy vừa vui vẻ lấy tiền do bà kiếm được vừa trách mắng bà ngu dốt, làm xấu mặt gia đình, nhưng bà ấy vẫn không nói tiếng nào, tưởng rằng chỉ cần mình lúc nào cũng cúi đầu gọi dạ bảo vâng là có thể sống đời sống kiếp với hắn ta. Sau đó, phu quân bà mèo mù vớ phải cá rán, được ban cho chức quan nhỏ, lại được tiểu thư nhà giàu để mắt, vậy là hắn ta tìm lý do để bỏ vợ. Sau ngày bị nhận thư bỏ vợ, Hứa nướng tử treo cổ tự vẫn, phu quân bà chôn cất qua loa dưới gốc cây hòe, ngay cả bia mộ của không ghi là của ai, sau đó lập tức đi nhậm chức.
Kể xong, Liễu công tử nói tiếp: “Ta đã sẵn tiện tra luôn tình hình hiện tại của phu quân bà ấy.”
“Thế nào?” Lắm Lời nghiêng đầu hỏi: “Có gặp báo ứng không?”
“Không có.” Liễu công tử nhìn mộ phần trước mắt: “Hắn ta cưới được tiểu thư nhà giàu, sinh hai trai một gái, bây giờ tuy không làm quan nữa nhưng cuộc sống rất nhàn nhã, giàu có.”
Đào Yêu ngáp một cái, tiếp tục ném vàng mã vào đống lửa, tự nhủ: “Xem đi, chết cũng vô ích. So với làm vật để sâu Ứng Thanh sinh sống, chẳng thà sống còn hơn.”
Lắm Lời tiếp tục tụng kinh, Cút Xéo đã cuộn thành một cục lông ngủ ngon lành, Liễu công tử ngồi cùng nàng trước đống lửa, tro bụi từ vàng mã bay lên, lốm đốm bay trong gió.
Hạ Sơn tiễn họ rời khỏi trấn Ô Đầu, hắn vui sướng như một đứa trẻ, nói trong một đêm muội muội đã bình thường trở lại.
Đào Yêu không nói sự thật cho hắn biết, cũng không lấy tiền của hắn, chỉ nhờ hắn thuê giúp một con thuyền, nàng nói họ phải đi về hướng bắc.
Hạ Sơn thấy họ giống như là thần tiên, đến cả Mã gia nương tử hiện đang sống tạm ở nhà hắn cũng đã tỉnh táo, tuy vẫn còn âu sầu nhưng ít ra là không tìm cái chết nữa, hắn nói chờ một thời gian ngắn nữa xem tình hình rồi sẽ sắp xếp cho nàng ấy.
Trước khi chia tay, Hạ Sơn vẫn hơi không an lòng, nhỏ giọng hỏi Đào Yêu: “Căn bệnh kỳ lạ đó chữa tận gốc rồi thật ư? Sẽ không tái phát chứ? Đào đại phu, hay là cô để lại cho tôi phương thuốc, nhỡ có chuyện gì thì tôi cũng biết đường ứng phó.
Đào Yêu nghĩ ngợi, nhặt cục đá viết dưới đất mấy chữ, sau đó phủi tay, nói với Hạ Sơn: “Phương thuốc chỉ có thế thôi, ngươi xem rồi làm theo.”
Dứt lời, nàng nhảy lên thuyền y như con thỏ, chỉ vào phía trước, hứng khởi nói: “Lên đường, hướng bắc!”
Liễu công tử khoanh tay, gật đầu: “Giờ thì không chỉ sai rồi.”
Lắm Lời và Cút Xéo lén cười rúc rích.
Người lái thuyền khởi động, xuôi dòng rời đi.
Hạ Sơn đứng trên bờ vẫy tay, đến khi không thấy bóng dáng họ nữa mới cúi đầu nhìn phương thuốc mà Đào Yêu để lại.
Trên mặt đất chỉ có một câu: Sao phải sống hèn mọn?Xem thêm...