• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta không ngoan.
Chương 5.1
Edit: Sa


Đào Yêu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày não mình bị úng nước. Nàng nhảy lò cò, hết chân trái rồi lại đổi sang chân phải, hết chân phải rồi lại đổi thành chân trái, chỉ hận không thể trút đống nước ở trong tai ra luôn một lần.

Lắm Lời nhắm nghiền hai mắt nằm trên bãi cỏ, Cút Xéo ướt nhẹp liên tục nhảy trên cái bụng căng trướng của cậu, nhảy một hồi, Lắm Lời nôn ra ngụm nước sông.

Liễu công tử dựa lưng vào thân cây, cầm tấm lụa lau móng tay như không có chuyện gì xảy ra.

Đào Yêu ướt sũng vừa vẫy hai bím tóc vừa gào lên với Liễu công tử: “Cá của ta đâu?!”

“Cá?” Liễu công tử nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, “Ban nãy nếu ta không kịp thời ra tay thì hai người một cáo các cô đã bị sét đánh vùi thây xuống sông rồi, cô không cảm ơn ta thì thôi, lại còn nhắc tới cá?”

Nàng thảm thiết nói: “Đó là con cá to nhất mà ta từng câu được đó! Một nửa để nướng, một nửa để hấp, còn dư cái đầu thì nấu canh chua! Ngay cả con cá mà huynh còn không bắt được! Huynh đền đi đền đi!”

“Thứ cho ta không thể chịu nổi cái vảy cá nhớp nhúa đó, ta sợ đầu ngón tay của ta mà lỡ đụng vào nó thì cũng phát tởm, sẽ ói ra mất.” Liễu công tử tiếp tục lau tay.

Đào Yêu lườm: “Nói cứ như huynh không có vảy vậy, sao không thấy huynh vừa ghê tởm bản thân vừa ói mửa ?”

Liễu công tử cười xùy, quyến rũ vén lọn tóc dài buông trước ngực ra sau: “Thì cũng như cô không ý thức được bản thân cô xấu mù mà cứ luôn ảo tưởng tự xưng là mỹ nữ vậy đó. Những thói quen khi được áp dụng lên chính mình thì sẽ luôn được tha thứ vô điều kiện, đó là điều hiển nhiên.”

Nàng ngừng nhảy lò cò, nhìn Liễu công tử, làm động tác cắt cổ: “Tuy ta không sắc nước hương trời nhưng đi ngoài đường cũng không bị phạt vì gương mặt gây khiếp đảm. Huynh nói huynh đẹp nhất nhưng cũng chỉ là mặt rắn thôi, hứ!”

“Vậy thì cũng đẹp hơn cái mặt mâm của cô.” Liễu công tử mỉm cười vuốt ve sườn mặt của mình.

“Huynh ẩn thân đi, ta không muốn nhìn thấy huynh. Tạm biệt!” Nàng xua tay với hắn.

“Thứ này thì sao?” Hắn cúi đầu, bĩu môi nhìn gần chân mình, “Giao cho cô?”

“Thứ gì cơ?” Nàng sửng sốt, nhìn theo ánh mắt hắn.

Một con vật thân mềm màu đen vô cùng tầm thường, dài cùng lắm là ba tấc, bề ngang rất nhỏ, đôi mắt đỏ ngầu hé mở, nhìn thoáng qua rất giống con giun có vảy hơi béo phì một tẹo, có điều con giun này bị thừa bốn cái chân, đỉnh đầu có hai cái sừng, cái đuôi bị Liễu công tử giẫm lên, có vẻ như nó không còn sức lực để giãy giụa, thở hồng hộc nằm im re.

Đào Yêu chớp chớp mắt, tiến tới gần để nhìn, đến khi xác định chắc chắn sinh vật dưới chân hắn là gì, nàng lập tức nhảy ra xa mấy thước, phản ứng hệt như đang ăn cơm mà nhìn thấy sâu trong chén: “Mau đem nó đi đem nó đi! Không được tới gần ta! Không được vây quanh ta trong phạm vi một trăm thước! Không không, là phạm vi một trăm dặm!!”

Liễu công tử hừ lạnh: “Bây giờ mới biết sợ? Ban nãy ai bảo lấy đầu nấu canh?”

Đào Yêu còn chẳng muốn nhìn con vật đó, vô cùng khó chịu xoay đầu đi: “Ta có biết là con này đâu!”

Quay lại nửa canh giờ trước, vốn đang ngồi chơi ở trên thuyền, tán gẫu câu cá, ôi quả là khoảng thời gian thoải mái, quan trọng nhất là Đào Yêu câu được một con cá to, thậm chí nàng còn kéo đầu nó lên khỏi mặt nước, nhưng có lẽ con cá này đã làm việc thiện gì đó nên mạng vẫn chưa tận, trong phút chốc nổi lên mặt nước, trên trời bỗng vang lên tiếng sấm, một tia sét đánh xuống con thuyền của họ khiến con thuyền vỡ tan tành trăm mảnh văng khắp phía, Đào Yêu chỉ thấy trước mắt có tia sáng, đầu ong ong, còn chưa lấy lại tinh thần thì đã chìm xuống sông.

Đây là bị dính vào đại vận đó. Xưa nay Đào Yêu nàng chưa từng bị sét đánh, lại còn là đánh thẳng đích, nói xem xui xẻo nhường nào mới gặp chuyện này chứ?! Ban đầu nàng tưởng chỉ là trùng hợp, gần đây nàng không làm chuyện gì xấu xa đúng không? Chỉ lấy thức ăn của quán Ngon Lắm, tuy hơi tham lam nhưng cũng đâu đến nỗi bị sét đánh! Chẳng lẽ Lắm Lời để Cút Xéo dùng đuôi lau chén nên bị báo ứng? Nàng suy nghĩ vô số lý do, nhưng không ngờ lý do họ bị sét đánh không phải là vì họ gặp quả báo mà là gặp kẻ này: Quai Long.

Đào Yêu bảo Liễu công tử đứng im, không được nhúc nhích, nàng nhặt hòn đá vẽ một vòng tròn quanh hắn, vừa vẽ vừa nói: “Từ bây giờ, huynh không được bước ra khỏi vòng tròn này, nếu làm được thì chúng ta vẫn có thể làm bạn.” Nàng nhấn mạnh, “Hơn nữa cũng không được nhấc chân ra khỏi nó!!”

Liễu công tử khoanh tay, suốt quá trình đều dùng ánh mắt lạnh lùng để thể hiện nội tâm “Ta không thèm làm bạn với kẻ ngốc như cô”, cho đến khi nàng vẽ xong, hắn mới nói: “Thế này là ta vừa làm thay cô hai việc, cộng thêm vớt cô và tiểu hòa thượng từ dưới sông lên, tổng cộng là ba việc.”

“Huynh nói thế nào thì là thế ấy, miễn là huynh không được đi ra khỏi cái vòng này và cũng không được để Quai Long đi ra khỏi cái vòng!” Nàng nhảy đến một chỗ cách thật xa vòng tròn, lo lắng nhìn trời, thầm nói: “Nó ở đây có nghĩa là kẻ đó cũng ở gần đây… Đúng là khiến người ta mất hứng!”

Lắm Lời đã tỉnh lại, ngồi dậy ho mấy tiếng, khó hiểu nhìn Liễu công tử đứng trong vòng tròn, hỏi nàng: “Đào Yêu, sao cô lại nhốt Liễu công tử trong vòng? Ban nãy chúng ta rơi xuống sông, huynh ấy cứu chúng ta à? Tại cô đâu biết bơi.”

“Hắn cứu cậu lên là để sau này được ăn thịt tươi đó!” Đào Yêu lườm cậu, “Cậu không nhìn thấy thứ dưới chân hắn hả?”

“Thứ dưới chân?” Lắm Lời đứng dậy, đi tới trước mặt Liễu công tử, ngồi xổm xuống, dụi mắt, mặt hiện rõ sự ngạc nhiên, “Con giun đen kìa! Á không phải, trên đầu có sừng, là rồng đen?!”

Cút Xéo cũng mò đến, chun mũi ngửi con vật bé xíu trước mặt, có lẽ là không thích hành vi này nên con rồng đen vốn dĩ nằm ỉu xìu bỗng chốc nổi đóa, hất đầu dùng vảy rồng đâm vào mũi Cút Xéo làm Cút Xéo đau đến mức ngã ngửa qua một bên. Cút Xéo gầm gừ đi ra xa, có lẽ tức giận nên quay trở lại, nhanh chóng đánh rắm lên đầu rồng đen rồi cũng nhanh chóng bỏ chạy. Hóa ra là một con cáo biết báo thù rửa hận!

Đào Yêu bịt mũi nói với Cút Xéo: “Khuyến cáo mi đừng tới gần thứ đó, coi chừng mất mạng hồi nào không hay!”

“Đào Yêu, đây là gì thế?” Lắm Lời đã quen với việc nàng nói quá lên nên chẳng những không sợ mà còn cực kỳ tò mò, “Trên đời này còn có con rồng nhỏ xíu vầy ư?”

“Đây là Quai Long.” Liễu công tử nói, “Khác với những con rồng có sức mạnh dời sông lấp biển, mạnh ngang ngửa thần, nghiêm túc mà nói, Quai Long chỉ là loài yêu quái mang trong người một ít máu rồng, có khả năng hô mưa gọi gió bẩm sinh, vì vậy đã bị Thiên giới thu phục để thuần hóa cách đây rất lâu, ban cho Lôi Thần Bộ, có nhiệm vụ làm trời đổ mưa chống hạn hán theo yêu cầu của cấp trên, có thể coi Quai Long là yêu tiên. Tuy nhiên, nghe nói loài này có tình tính lười biếng, chê công việc của mình vừa khổ vừa mệt nên thường xuyên bỏ trốn.”

“A di đà Phật, hóa ra là vậy.” Lắm Lời ghé sát vào hơn, cảm thấy hết sức ly kỳ, “Không ngờ có yêu tiên nhỏ thế này.”

“Cậu đừng kề sát quá! Lắm Lời, cậu đừng xem lời của ta là gió thoảng qua tai!” Đào Yêu lại lùi về sau, “Trước khi thuyền của chúng ta bị vỡ nát bét, cậu không nghe thấy tiếng động rất lớn à?”

Lắm Lời nhớ lại, gật đầu: “Có nghe. Ta nhớ đó là tiếng sấm cực kỳ đáng sợ.” Cậu ngạc nhiên hỏi, “Chẳng lẽ chúng ta bị sét đánh?” Không chờ Đào Yêu trả lời, cậu lập tức chắp tay trước ngực, “A di đà Phật! Đào Yêu, từ lâu ta đã nhắc nhở cô rồi, phải làm việc thiện, giúp đỡ mọi người, không sát sanh, không cờ bạc, ở hiền gặp lành ở ác gặp ác. Cô nhìn đi, đây chính là lời cảnh cáo, lỡ như vì lỗi lầm của cô mà liên lụy tới chúng sanh thì cô có an lòng không?”

Một hòn đá nhỏ nện thẳng vào cái đầu trọc lóc của Lắm Lời, Đào Yêu chỉ thứ bên dưới chân của Liễu công tử: “Cậu mở to mắt ra mà nhìn, chiếc thuyền con bé nhỏ xinh xinh của chúng ta bị nát bét không phải là báo ứng của ta mà là do kẻ này kéo Lôi Thần tới! Kẻ suýt hại chết chúng sanh vô tội là nó chứ không phải ta! Quai Long chạy trốn thích ẩn mình trên thân thể con người hoặc vật làm bằng gỗ để trốn Lôi Thần, nếu bị truy đuổi ráo riết quá, nó thậm chí còn có thể trốn trong sừng trâu, làm hại người cưỡi trâu bị sét đánh chết. Những điều này đều có thật, được coi là lịch sử đen tối của Quai Long!”

Còn chưa dứt lời, một giọng nói rầu rĩ phát ra từ dưới chân Liễu công tử: “Lần này Lôi Thần uống nhiều quá, chứ không thì cô đừng mơ còn có thể đứng đây lảm nhảm.”

Mọi người sững sờ, hóa ra kẻ này còn biết nói, đã vậy không những biết nói mà lời nói ra còn khiến người ta tức điên. Đào Yêu tức giận nhưng không muốn nhích lại gần nó, nàng đảo mắt, đè nén cơn giận, cười lạnh lẽo: “Tuy ta không phải người của Thiên giới nhưng cũng có chút giao tình với họ, ta chẳng cần tốn công cũng có thể tiết lộ hành tung của mi cho vài người. Để xem mi trốn được bao lâu?”

Quai Long phát ra tiếng phì phì, giống như đang cười: “Việc mà ta làm giỏi nhất là chạy trốn và ẩn nấp, cũng không phải là chưa từng bị bắt lại bao giờ. Ta không quan tâm cô quen biết ra sao với người trên Thiên giới, nếu cô mật báo cho họ thì ta khuyên cô quãng đời về sau nên chuẩn bị tinh thần bị sét đánh bất cứ lúc nào bởi vì ta sẽ không xa không rời cô đâu.”

Liễu công tử vỗ tay: “Ta đánh giá rất cao kế hoạch của ngươi đấy.”

Đào Yêu nhìn chằm chằm Liễu công tử: “Tới lúc đó ta cũng sẽ ôm lấy eo huynh không xa không rời, từ nay về sau chúng ta sẽ làm một đôi quỷ uyên ương cháy khét hạnh phúc.”

“Xin lỗi, ta thích mỹ nhân, cô không phải gu của ta.” Liễu công tử mỉm cười, “Với cái nhan sắc của cô thì cùng lắm là chỉ có thể làm hàng xóm của ta thôi.”

Đào Yêu cười to, vén tay áo lên: “Chúng ta đánh nhau đi.”

Thấy thế, Quai Long nói với Liễu công tử: “Ngươi nhấc chân lên đi, chứ không thì sao đánh với nàng ta được.”

“Ta không đánh phụ nữ.” Liễu công tử cúi đầu nhìn nó, “Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng để cho ngươi chạy thoát?”

“Ta không chạy đi đâu cả.” Nó điềm nhiên nói, “Vì ta bị thương rồi, muốn đi cũng không được. Nếu không, ngươi tưởng chỉ bằng một chân mà ngươi có thể ngăn cản ta rời đi chắc?” Vừa nói, nó vừa gắng gượng giơ chân phải ra, “Các ngươi vừa nhìn đã nhận ra lai lịch của ta, vậy ắt hẳn là biết giống loài bọn ta không có cánh, một khi chân bị thương, cho dù chỉ là vết thương nhỏ thì cũng không thể đứng vững.”

Trên chân có một dấu vết màu đỏ tựa như vết thương, làn da trơn nhẵn có vết rách để lộ cả thịt. Là vết thương không nhẹ cũng không nặng.

Liễu công tử quan sát, thấy đúng là bị thương thật, ngẫm nghĩ một hồi thì buông lỏng cái đuôi của nó ra. Nó ngoe nguẩy đuôi một hồi, quả thật không có ý bỏ trốn, tìm tư thế thoải mái để nằm, nói: “Cái vòng này bây giờ thuộc về ta, các người không còn chuyện gì khác nữa thì đi đi. Nếu muốn mật báo, xin cứ tự nhiên.”

Đào Yêu hừ một tiếng, dẩu môi hất cằm về cây đại thụ sau lưng nó: “Vậy mi nằm ở kia đi, dễ bị Lôi Thần bổ trúng hơn. Thứ lười biếng như mi đáng bị đánh chết, tiết kiệm lương thực cho Thiên giới.”

Nó nghiêng đầu qua hướng khác, mặc kệ nàng.

“Chúng ta đi thôi.” Đào Yêu xoay người bỏ đi.

Lắm Lời không nhúc nhích, nói: “Đi luôn à? Ta thấy vết thương của nó khá sâu đó, cô băng bó cho nó đi, trông nó nhỏ con ghê, thảo nào yếu ớt thế.”

Đào Yêu nhanh chóng đi lại cốc cái đầu trọc lóc của cậu, nói: “Nếu không phải do nó, chúng ta vẫn còn đang an ổn ngồi trên thuyền câu cá, tắm nắng kia kìa. Ban nãy chúng ta suýt đi đời nhà ma là tại nó đấy, cậu muốn ban phát lòng nhân từ thì thà tự thương lấy bản thân chúng ta còn hơn!”

“Nhưng mọi người đều không sao mà.” Lắm Lời chỉ vào nó. “Còn nó lại bị thương. Giúp đỡ nó không phải là trách nhiệm và nghĩa vụ của cô ư? Mỗi ngày hãy làm một việc thiện đi thí chủ Đào Yêu!”

“Ta không muốn bất cứ trị liệu nào cả.” Nó chợt xen ngang, “Chỉ có yêu quái hèn yếu bệnh tật mới tôn thờ Đào Đô mà thôi. Nhưng ta không phải.”

Liễu công tử nghe xong thì cười: “Hóa ra ngươi biết thân phận của bọn ta.”

“Chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo, chưa từng gặp Đào Yêu nhưng cũng từng nghe nói về Đào Yêu.” Nó miễn cưỡng nói, “Ban nãy tiểu hòa thượng gọi Đào Yêu, cô gái này vừa xấu người vừa xấu nết, y như miêu tả về Quỷ Y Đào Đô hung thần ác sát trong lời đồn.”

Đào Yêu cố lắm mới kiềm chế mong muốn đạp chết nó nhưng lại quên mất việc đứng gần nó sẽ có nguy cơ bị sét đánh, nàng nhảy xổ tới trước mặt nó, nói như đinh đóng cột: “Van xin ta chữa bệnh, ta có thể không chữa; không muốn ta chữa bệnh, ta nhất định phải chữa.”

Nó vội vã giấu cái chân bị thương xuống thân người, ngẩng đầu nhìn nàng: “Lời đồn cũng nói cô là cao thủ am hiểu chữa trị cho yêu quái nhất thiên hạ, nếu tin đồn là thật, hẳn là cô có vô số bệnh nhân, bận đầu tắt mặt tối mới phải, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này, e rằng cao thủ là giả, rảnh rỗi chán ngắt mới là thật.”

Đào Yêu đột ngột giơ hai ngón tay túm lấy cổ nó, xách nó từ dưới đất lên, cười: “Mi dùng phép khích tướng thế nào cũng vô dụng thôi, ta nói chữa trị cho mi thì chắc chắn sẽ chữa.”

Nó chợt nóng nảy, giãy giụa giữa không trung, hét lên: “Đừng chữa cho ta! Ít nhất trong ba ngày đừng chữa cho ta!”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Liễu công tử nói: “Thương thế của ngươi là vì ban nãy không tránh kịp tia sét, ta và ngươi đều biết rõ, phàm là yêu vật bị Lôi Thần gây thương tích, chẳng những da thịt bị thương mà yêu lực cũng bị ảnh hưởng, ngươi không đứng dậy nổi cũng là vì nguyên nhân này, vậy mà còn luôn miệng nói không cần chữa trị. Đây là nhân gian hồng trần, nguy cơ tiềm tàng, với bộ dạng lúc này của ngươi, một đứa bé ba tuổi cũng có thể giẫm chết ngươi.”

Lắm Lời nghe thế thì vội vàng tới trước mặt Quai Long, chắp tay nói: “Thí chủ Quai Long, mi chớ cáu kỉnh, bọn ta không có ý trách cứ gì mi đâu, mọi người có thể gặp được nhau trong biển người mênh mông, lại bị sét đánh mà không chết, âu cũng là duyên phận trời cho, mi hãy mau chữa lành vết thương rồi quay về Thiên giới đi.”

Quai Long sốt sắng đến độ trợn trắng mắt, nói: “Ta không giận dỗi các ngươi! Khó khăn lắm ta mới có được vết thương này, ta muốn đem cái này đi cứu người!”

Đào Yêu chẳng hiểu ra làm sao: “Có chuyện bị thương mới cứu được người khác nữa hả? Ban nãy Lôi Thần bổ hỏng não của mi rồi chăng?”

“Ta muốn đối phó với Hạn Tiên!”

***

Ở ngã ba đường cách thôn Phi Ngư hai dặm, Đào Yêu ngồi trong quán trà đơn sơ, nốc ừng ực hết một tách trà to, Liễu công tử cũng hiếm khi hiện thân ngồi đối diện nàng, chê bai chén trà chẳng mấy sạch sẽ nên chả buồn chạm vào, Lắm Lời thì ngồi nghiêm chỉnh nhắm mắt vê châu, Cút Xéo nằm lim dim bên chân cậu, cái gùi trúc thường ngày dùng để cõng con cáo được đặt trên chiếc ghế trống ở giữa Đào Yêu và Liễu công tử, bên trong thỉnh thoảng vang lên tiếng loạt soạt.

Quai Long nói hôm nay phải tới đây.

Trời chưa sáng họ đã tới đây rồi, mệt mỏi chờ đến khi quán trà này bày bán mới có chỗ ngồi nghỉ. Tuy mùa xuân trời không nắng to nhưng gần giữa trưa vẫn hơi nóng, Đào Yêu biếng nhác kê cằm lên mép bàn, liếc mắt nhìn cái gùi trúc, nói: “Mi nói buổi trưa kẻ đó sẽ đến. Ta nói trước nhé, nếu mi lừa ta, ta sẽ chữa trị vết thương của mi ngay bây giờ, sau đó giao mi cho Lôi Thần để đòi lợi ích.”

Gùi trúc im re.

“Ngủ rồi?” Nàng ngẩng đầu, xoay người lắc cái gùi, “Mấy ngày rồi ta không được ngủ trưa vậy mà mi dám ngủ?!”

Quai Long nằm trong gùi trúc bị nàng lắc qua lắc lại thì nói: “Nói trưa nay là trưa nay. Rõ ràng cô không cần phải quan tâm chuyện này, là tự cô chạy tới đây, hôm nay lại than thở không ngừng, thảo nào hầu hết yêu quái trong thiên hạ đều không thích cô.”

“Đúng đó, tuy ta là hàng xóm với cô ta nhưng ta cũng không thích cô ta.” Liễu công tử xen mồm, “Vừa nghèo vừa xấu vừa khó tính, thi thoảng cũng thông minh được một tẹo nhưng cũng chỉ là thi thoảng mà thôi.”

Đào Yêu mỉm cười nghe họ nói xong thì gằn từng chữ: “Sự tồn tại của ta không phải để các ngươi thích hay không thích mà là để các ngươi kính sợ.”

Liễu công tử đảo mắt, không thèm nói nữa.

Lúc này, Lắm Lời đột nhiên mở mắt ra nhìn Đào Yêu và Liễu công tử, đang lúc mọi người tưởng cậu khuyên nhủ họ rằng cuộc đời ngắn lắm, quen biết nhau là duyên, đừng nên cãi vã thì cậu chợt ngoái đầu nói với ông chủ quán trà ở cách đó không xa: “Làm phiền cho ít bánh nướng ạ!”

Đào Yêu cốc cái đầu trọc lóc của cậu: “Cậu có tiền mua bánh nướng hả? Tiền trà là do ta trả đó, hiện giờ không còn một xu dính túi, vậy mà các cậu lại ngăn ta đi đánh bạc!”

“Nếu cô đi đánh bạc thì ngay cả trà chúng ta cũng không có mà uống.” Lắm Lời lầm bầm, dời ánh mắt tội nghiệp sang Liễu công tử, nín nhịn hồi lâu thốt ra hai chữ: “Ta đói.”

“Gầy yếu mới ngon.” Liễu công tử hờ hững giữ chặt túi tiền được giắt bên hông, nghiêm túc nói, “Ta không thích ăn đồ nhiều mỡ.”

Lắm Lời cạn lời, ai oán nhìn họ: “Trong mắt các người, người xuất gia lòng hướng về Phật như ta mà lại không bằng một cái bánh nướng?”

Đào Yêu ngáp một cái: “Ta nuôi bánh nướng còn có thể cắn mấy miếng, còn nuôi cậu thì chả được ích lợi gì.”

“Cô cứ phải tổn thương ta vậy ư?” Lắm Lời dẩu môi nói.

Đang lúc trò chuyện, ông chủ bưng mấy cái bánh nướng nóng hổi ra.

Lắm Lời nuốt nước miếng cái ực, nói với ông chủ: “Xin lỗi, ngài bưng vào đi ạ, ta không có tiền.” Sau đó lại nhìn hai người kia, “Hai vị này cũng hết tiền rồi.”

Ông chủ thoáng ngớ người, chợt cười to: “Mấy cái bánh này coi như tôi mời đi, tôi thấy có vẻ như tiểu sư phụ đói lắm rồi. Ăn đi ăn đi, chớ để bụng đói.”

Lắm Lời sáng mắt: “Được không ạ?”

“Được chứ.” Ông chủ gật đầu, “Quán trà của tôi nằm ở ngã ba đường nhiều người qua lại, có không ít tăng lữ như tiểu sư phụ đi ngang muốn xin cái bánh chén trà, tôi đều không từ chối. Không dối gạt các vị, tuy tôi không phải là Phật tử nhưng cũng tin Phật.”

“A di đà Phật, có thể gặp được thí chủ là tạo hóa của bọn ta.” Lắm Lời chắp tay trước ngực, cảm kích nói: “Người làm việc thiện ắt sẽ được thiện báo, cầu chúc thí chủ làm ăn phát đạt, phúc ấm lâu dài.”

Ông chủ bật cười: “Quán nhỏ, không dám mong phát đạt, tôi chỉ cầu mưa thuận gió hòa, thôn dân Phi Ngư bọn tôi đủ ba bữa ấm no, ngày ngày bình an mà thôi.”

Ông ấy nói tiếp: “Không biết có phải do phong thủy của thôn Phi Ngư tốt hay không mà từ khi tôi biết nhận thức, nơi đây rất ít chịu phải tai ương. Tôi thấy có nhiều nơi hằng năm cúng kính thần phật nhiều lắm, thành kính hơn người dân trong thôn chúng tôi rất nhiều nhưng lại thường xuyên gặp phải tai họa. Ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không đoán được tâm tư của thần phật, ha ha.”

Ông ấy nói xong, nửa cái bánh nướng đã trôi xuống bụng Đào Yêu, nàng vừa nhai vừa hỏi: “Nếu thế thì sao ông lại tin Phật?”

Ông chủ gãi đầu, giống như bị hỏi khó, cười ngây ngô nói: “Cái này tôi vẫn chưa nghĩ ra… Sống trên đời, tin vào cái gì đó sẽ dễ sống hơn đúng không? Các vị từ từ ăn nhé, tôi vào đun nước.”

“Người này chất phác ghê.” Liễu công tử nuốt mẩu bánh cuối cùng, “Bánh nướng như trăng tròn, cắn một cái thành khuyết. Bụng no mặt giãn ra, ngồi ngắm núi tuyết xa.” Sau đó tự thấy cảm động muốn xíu với bài thơ của mình, luôn miệng tấm tắc khen thơ hay.

Đào Yêu nhanh chóng lấy một chiếc đũa trong ống đựng đũa ra nhắm vào ngay cổ họng Liễu công tử: “Đừng làm thơ nữa, ta sợ ta sẽ không kiềm được mà giết huynh mất.”

Liễu công tử bĩu môi: “Miệng chó không phun được ngà voi.”

Lắm Lời nổi da gà toàn thân im lặng gặm bánh, sau đó như sực nhớ ra một chuyện, đi tới chỗ gùi trúc, thò đầu vào hỏi: “Mi không ăn gì ư?”

Quai Long lườm cậu: “Ta là yêu tiên, không ăn mấy thứ xàm xàm chốn nhân gian.”

“Ồ.” Lắm Lời nhét mẩu bánh nướng vào miệng, ngó xung quanh, hạ giọng nói, “Hạ Tiên sẽ tới đây thật chứ? Hình dạng của hắn trông ra sao?”

Quai Long trở mình, nói: “Hình dạng nào cũng có, có khi là bà lão, có khi là ông lão, cũng có khi là tiểu hòa thượng đần độn.”

Lắm Lời ngạc nhiên nói: “Lợi hại quá! Vậy mi có nhận ra được không?”

“Sao cậu thắc mắc lắm thế?” Quai Long bực dọc, “Không để yên cho ta ngủ trưa được sao?”

Nói xong, Quai Long giả vờ ngủ, không để ý tới cậu nữa.

Không để cho ta yên được à, nó nhớ đó cũng là câu đầu tiên nó nói với A Mang.
Chương 5.2
Edit: Sa


A Mang giống y như tên của cậu, vừa bận vừa mù(1), sống cùng với người bà ở thôn Phi Ngư. Hai bà cháu không có quan hệ huyết thống, A Mang bị bỏ rơi ở bên ngoài thôn Phi Ngư, tháng chạp trời rét buốt nhưng cậu chỉ được bọc cái tã lót mỏng tang, nếu không nhờ hôm đó bà cụ dậy sớm đi chợ thì e rằng cậu còn chả có cơ hội được đặt tên.

(1) Mang trong tên A Mang của nhân vật là 忙 (phát âm là [máng]), có nghĩa là bận rộn; ngoài ra còn có một từ cũng phát âm [máng] là 盲, có nghĩa là đui mù.

Không nhìn thấy thế giới này là điều rất phiền toái nhưng trong quá trình bầu bạn với hằng hà sa số vết thương nặng nhẹ do bị té ngã, A Mang đã dần dần dựa vào cây gậy và trí tưởng tượng để chung sống hòa bình với thế giới, thậm chí cậu còn có thể đi băng băng ra bờ sông gánh nước hoặc cầm trứng gà nhà mình ra tiệm tạp hóa trong thôn hoặc chỗ của người bán hàng rong để đổi đồ.

Bà cụ xót xa những vết thương lớn nhỏ của cậu nhưng bà không nói ra, những vết thương này giúp cậu có tư cách sinh tồn, cậu còn một cuộc đời rất dài ở phía trước.

Góc tường nhà A Mang có cái ghế bị vứt đi, đó là nơi mà Quai Long chọn lẩn trốn lần này. Nó đã không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu nó trốn khỏi Thiên giới, thật lòng nó không ưa nổi dáng vẻ kẻ cả của Lôi Thần, người hầu dưới tay hắn thức dậy còn sớm hơn gà, làm việc hơn nhọc hơn chó, ấy vậy mà chẳng được khen ngợi, tựa như hết thảy đều là việc mà nó phải làm. Nói gì nó cũng là yêu tiên, tuy bản lĩnh của nó không thể sánh với các thần tiên chân chính, huơ tay là tạo mưa xuống trăm dặm giang sơn khô cằn hay một ngày thành sông hai ngày thành biển nhưng nó và đồng loại cũng có thể tạo mưa xuống một thôn làng hoặc một ngọn núi, nếu có núi lửa phun trào hoặc hạn hán quanh năm thì chúng cũng có thể cứu mạng người phàm. Nhưng lũ phàm nhân tế Hà Bá, tế Thủy Thần, tế Long Vương, tế toàn bộ thần phật nhưng tuyệt nhiên không có phần của Quai Long. Trên thực tế, rất ít người biết đến chúng, biết sao được, ai bảo chúng làm công việc tầm thường cơ chứ. Đáng hận nhất là lũ chính tiên trên Thiên giới, họ xem thường chúng, lén nói xấu chúng mãi là yêu quái, dẫu cho thu về Thiên giới thì cũng không thay đổi được thân phận hèn mọn này. Bọn họ có gì ghê gớm chứ? Trừ những vị thần đích thực được linh khí đất trời sinh ra, lũ khác cũng chỉ là con người tu thành tiên mà thôi. Người và yêu sống cùng một thế giới thì ai cao quý hơn ai chứ, hứ!

Không làm nữa không làm nữa! Yêu tiên khỉ gì, để Lôi Thần tìm kẻ khác về dập lửa tạo mưa giúp hắn đi, nó không hầu nữa. Có điều lần nào cũng chạy chưa được bao lâu đã bị bắt về, hình phạt là cột vào cây nhìn người khác ăn cơm, yêu tiên không ăn cũng không bị chết đói, nhưng vẫn đói! Đó chính là sự nham hiểm của Lôi Thần… Nhưng nó mặc kệ, Quai Long không chạy trốn thì không phải là hán tử chân chính.

Tuy nhiên, có vài đồng loại quá mức ích kỷ, trốn thì trốn thôi, cây cột, mái hiên hay vật dụng đều được, nhưng chúng lại chọn trốn trên thân thể động vật hoặc con người, Lôi Thần giáng sét xuống, một mạng sống bị liên lụy, hơn nữa tội danh này không bị gán cho Lôi Thần, tuy rất ít khi nghe nói Lôi Thần đánh chết người vô tội nhưng sự cố đó không phải là chưa từng xảy ra. Tóm lại, nó sẽ không bao giờ trốn lên cơ thể của sinh vật còn sống, chẳng hạn như lúc này, nó chọn thôn Phi Ngư xa xôi hẻo lánh, lại còn là căn nhà có ít nhân khẩu nhất thôn, chỉ có một bà cụ và một đứa bé bị mù, cứ lặng lẽ trốn ở đây một thời gian rồi tính sau.

Nó biết đứa bé bị mù tên là A Mang, cái tên rất hợp với người, vừa mù vừa bận, chốc thì lau cửa chốc lại giặt giũ, rất quen thuộc đường đi lối lại, không thấy bị đụng vào cây cột nào.

Bà của cậu ấy rất lớn tuổi, mặt đầy nếp nhăn và chấm đồi mồi, là một cụ bà hiền từ ít nói, trước khi bị bệnh, ngày nào cụ cũng cầm cây chổi quét tới quét lui, bụi bay tứ tung làm nó suýt hắt hơi. Nhưng mấy hôm trước, bà cụ bị bệnh, A Mang mời đại phu đến khám, đại phu nói là bệnh thương hàn, không thể khinh thường, nếu không chú ý dưỡng bệnh thì có thể mất mạng. Vì vậy, A Mang càng bận rộn hơn, phải mua thuốc, nấu thuốc, phải trò chuyện với bà cụ, lu bu đến nỗi lắm lúc cậu suýt va vào cây cột trước nhà.

Không bao lâu sau kể từ khi bà cụ bị bệnh, ngoại trừ làm việc ra, mỗi ngày ba lần, A Mang đều đặn cắm ba nén nhang ở chỗ góc tường, sau đó quỳ xuống, rầm rì cầu xin thổ địa phù hộ cho bà mình sớm ngày khỏi bệnh. Cứ mấy ngày liên tục như thế, A Mang không hề thấy phiền, nhưng nó phiền. Rốt cuộc trong lúc ngủ trưa vào một hôm nọ, khi A Mang rầm rì cầu nguyện, nó không kiềm được mà hét lên: “Không để cho yên được à?”

A Mang hoảng hốt, ngã ngồi dưới đất, hỏi: “Ai đó? Ai đang ở đây đó?”

Nó thấy hơi hối hận, đáng lý nên cố nhịn mới phải, bây giờ biết nói sao đây? Cuối cùng, nó bèn tằng hắng mấy tiếng, nói: “Nhóc con, ta là thổ địa.”

A Mang sửng sốt: “Thật ạ? Ngài là thổ địa ạ?”

“Suỵt!” Nó hạ thấp giọng, “Cậu đừng lớn tiếng, ta thấy hằng ngày cậu thắp nhang cho ta nên mới ra gặp cậu.”

Dẫu sao cũng chỉ là đứa bé mười tuổi, rất dễ bị lừa. A Mang tin lấy tin để, giơ tay quơ quạng không trung, mừng rỡ nói: “Thổ địa, ngài có hình dáng như thế nào vậy ạ? Có thể giúp bà cháu sớm khỏe lại được không?”

“Chớ sờ, ta là thần tiên, phàm nhân như cậu sao chạm vào ta được.” Nó nghiêm túc nói, “Về phần bà của cậu, an tâm, ta đã chúc phúc cho bà ấy rồi, bà ấy sẽ khỏe thôi. Vì vậy, sau này cậu không cần tới đây thắp nhang nữa, cũng đừng quấy rầy ta.”

A Mang vội vàng thu tay lại, gật đầu lia lịa: “Sau này cháu sẽ không quấy rầy ngài đâu!”

Quả là nói được làm được, hôm sau, đứa bé ấy như đã quên mất chuyện này, không tới góc tường nữa. Nhưng mỗi sáng khi ngủ dậy, nó sẽ thấy một ít thức ăn được bày trước mặt mình, đôi khi là bánh nướng, đôi khi là quả dại, đôi khi là bó hoa tươi. Đây là lần đầu tiên nó được loài người cung phụng, còn lại là lấy trộm danh nghĩa của thổ địa nữa.

Nhưng quả thật sức khỏe của bà cụ dần dần tốt lên, ngày nào A Mang cũng rất vui vẻ, đôi khi sẽ đứng ở nơi cách xa góc tường và chắp tay lạy về phía này. Nó chỉ lườm trắng mắt, thằng nhóc ngớ ngẩn.

Thôn Phi Ngư là nơi rất tốt, cảnh sắc tốt, không khí tốt, con người không tồi, không có bất cứ chỗ nào bị nhiễm chướng khí. Chỉ cần Lôi Thần không tìm tới đây, nó sẽ tiếp tục trốn ở đó.

Mấy ngày qua, chuyện mà A Mang làm nhiều nhất là cầm cuốc xới đất ở ngoài sân, nó lén nhìn, cứ lo đứa nhóc này cuốc trúng chân mình, may mà không có. Nhưng cậu còn nhỏ, phải mất mấy ngày mới hoàn thành công việc hao tốn thể lực này. Sau đó, A Mang đi đâu đó rồi cầm mười mấy hai mươi mầm cây màu xanh nhỏ xíu về chôn xuống đất. Để chôn thẳng hàng, cậu ngồi xổm dưới đất, khua tay múa chân đo đạc khoảng cách giữa các cây, thường xuyên cào trúng đá khiến tay bị trầy xước. Tóm lại, mất cả một ngày trời cậu mới gieo mầm xong, tưới nước, cuối cùng hài lòng ngồi ở một bên với đôi tay đầy rẫy vết thương.

Nó không nhịn nổi nữa, chạy ra khỏi cái ghế, ngồi ở bên cạnh A Mang, hỏi: “Trồng gì thế?”

A Mang giật nảy mình, lắp bắp nói: “Thổ… thổ địa?”

“Éc, ta đi ngang qua nhà cậu, nhân tiện ghé thăm một lát.” Nó kiếm cớ, lại hỏi: “Trồng gì thế?”

A Mang vội trả lời: “Mía đó.”

“Mía?” Nó khó hiểu, “Ta nhớ sau thôn cậu có rừng mía mà, sao cậu lại trồng trong nhà?”

A Mang thành thật trả lời: “Rừng mía đó là của Lý đại thúc, cháu xin mầm cây của thúc ấy. Bà cháu nói hồi trẻ bà thích ăn mía, bây giờ già rồi không nhai nổi nữa nên bình thường chỉ ép nước để uống thôi. Mỗi lần thu hoạch mía, Lý đại thúc đều cho nhà cháu mấy cây.”

“Thế sao cậu phải tự trồng?” Nó càng khó hiểu, “Về kinh nghiệm lẫn khả năng trồng mía, cậu đều thua Lý đại thúc gì đó, cho dù có trồng được thì cũng chưa chắc đã ngon.”

A Mang lau mồ hôi trên trán, cười ngây ngô: “Tuy cháu không bằng Lý đại thúc nhưng cháu cũng sẽ làm được những việc đó. Chắc chắn là không tốt bằng thúc ấy nhưng việc này sẽ giúp cháu cảm thấy bản thân mình cũng có ích. Bà cháu từng nói trên đời này không có ai là thừa thãi, ai cũng có ích.” Cậu dừng lại một chút, đôi mắt hướng về mảnh đất rợp màu xanh của mầm non, chân thành nói: “Đây là lần đầu tiên cháu làm chuyện thế này, chỉ cần nghĩ tới sau này có thể ăn mía mà mình trồng cũng đủ khiến cháu cảm thấy quá diệu kỳ.”

Nó suy nghĩ một chút, buông câu: “Làm việc thừa thãi. Ta đi đây nhóc con.”

Thật ra nó muốn nói là cậu cố gắng trồng mía cho tốt, nhưng nó không quen đối xử dịu dàng với người khác nên vẫn thôi.

Sau đó, hằng ngày nó thấy A Mang luôn tay luôn chân ở vườn mía nhà mình, đối với người mù mà nói, trồng cây thực sự là việc rất khó khăn. Nó ở phía xa quan sát, tự nhủ lòng rằng mình đừng giúp đỡ, có phải là mía của mình đâu.

Thời gian trôi qua từng ngày, hàng mía xiêu xiêu vẹo vẹo được A Mang trồng cao lên một tấc, hằng ngày cậu đều cầm thước dây để đo chiều cao của mía, cây mía chỉ cần cao lên một chút xíu thôi cũng đủ khiến cậu mừng rỡ nhảy cẫng lên.

Chờ khi nào mía già, chắc cậu sẽ cho nó một cây. Nó ngáp một cái, ngủ say sưa.

Nửa đêm, pha mặt trăng nhô lên cao. Trong giấc ngủ mơ màng, nó chợt cảm nhận được một luồng khí nóng rực quét qua người, tuy chỉ trong tích tắc nhưng cũng đủ đánh thức nó, bởi vì cảm giác ấy quá quen thuộc.

Hạn Tiên? Tên quỷ đáng ghét này xuất hiện ở đây chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Nó lén đi theo, chỉ thấy Hạn Tiên bay quanh thôn Phi Ngư một vòng rồi mới rời khỏi thôn, trước khi đi còn viết lên mặt đất trước cổng thôn một chữ mà người phàm không thể nhìn thấy: Bảy.

Theo quy tắc của Hạn Tiên, điều đó có nghĩa là bảy ngày sau hắn ta sẽ trở lại, sau đó đất đai ở thôn Phi Ngư sẽ trở nên khô cằn chỉ trong một đêm, đại hạn ba năm.

Nó quá quen với phong cách của kẻ này, mỗi lần bên trên muốn dùng nạn hạn hán để trừng phạt nhân giới, các Hạn Tiên sẽ phụng mệnh làm việc. Nhưng lần này có gì đó kỳ lạ, ít nhất là trước khi nó bỏ trốn, hoàn toàn không nghe có lệnh trừng phạt nào dành cho Nhân giới, hơn nữa một khi bên trên ra lệnh thì cũng ít nhất vùng đất trong bán kính một trăm dặm đều không thoát khỏi, chưa bao giờ có tiền lệ chỉ nhắm vào một thôn xóm bé bằng hạt đậu. Huống chi thôn Phi Ngư sóng êm biển lặng, càng không làm việc gì gian ác, không đến nỗi bị bên trên trừng phạt.

Nó càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, suy tư một phen, men theo lối mà Hạn Tiên vừa đi thì không có gì dị thường, nhưng tại một góc khuất phía nam của thôn thì phát hiện có một tảng đá nằm dưới đất khắc hai chữ điện thờ, bên trong tượng đá lại khắc thêm hai chữ “Hạn Tiên”, nhưng hiển nhiên nơi này đã rất lâu không có ai tới cúng bái cung phụng, điện thờ và tượng đá đều cũ rích, mạng nhện giăng khắp nơi. Nhưng thứ khiến nó thực sự chú ý là trên điện thờ có một dấu tay đen sẫm, nó sờ vào, còn nóng, chắc chắn là ban nãy Hạn Tiên đã giận dữ đánh xuống.

Trở lại cổng thôn, nó nhìn chữ cái chỉ có một mình nó thấy kia, nhớ lại tin đồn nghe được khi còn ở Thiên giới rằng có một số tiểu tiên thường xuyên xuống Nhân giới rất để ý tới cách loài người thờ phụng họ, nghe nói được nhận hương hỏa càng nhiều thì tiên lực của họ càng mạnh, càng được kính sợ thì càng dễ thăng chức, vì vậy thường có tin đồn tiểu tiên trả thù vì không nhận đủ hương hỏa, đằng nào cũng trời cao hoàng đế xa, Nhân giới lại rộng lớn, muốn lén làm ít việc mờ ám ở những vùng quê nhỏ thì cũng khó bị phát hiện. Tóm lại, theo nó biết, Hạn Tiên chả phải người bao dung, rộng lượng gì cho cam.

Hơn nữa, nó đi khắp thôn cũng không tìm thấy Thiên Trừng Ấn. Khi Thiên giới trừng phạt Nhân giới, bất kể phái ai đi đến nơi nào và phạt bằng hình thứ gì, đầu tiên sẽ giao Thiên Trừng Ấn cho người thi hành lệnh, bắt buộc phải đánh ấn ký này để chứng tỏ nơi bị phạt đã làm ra tội nghiệt tày đình, phải bị trời phạt. Nếu không có Thiên Trừng Ấn, vậy càng chứng tỏ đây là thù hận cá nhân?! Hạn Tiên này chỉ vì ít được thờ phụng mà đã ôm hận thế rồi…

Nó không quay về nhà A Mang mà ngồi cả đêm để nhìn con chữ do Hạn Tiên để lại.

Tuy nghe nói lực gây thiệt hại của Hạn Tiên rất lớn nhưng dẫu sao cũng là tiểu tiên bình thường, mà vạn vật Nhân giới cũng không phải để mặc cho người ta chém giết, thổ địa sơn thủy và sinh vật cũng có mạnh có yếu, dù bị phạt, nếu khí số chưa tận, chỉ dựa vào sức mạnh của Hạn Tiên thì hoàn toàn không thể một đêm khô cằn, đại hạn ba năm được, vì vậy mới phải dùng Thiên Trừng Ấn để tẩy “khí” trước, sau đó Hạn Tiên mới dùng phép. Nhưng nếu không có ý chỉ của Thiên giới để lấy được Thiên Trừng Ấn mà Hạn Tiên chỉ muốn dùng năng lực của mình để gây họa cho một chỗ, vậy thì chắc chắn phải tính toán được “ngày tai họa” của đối tượng bị trả thù. Ngày tai họa là ngày mà địa khí ở nơi ấy suy yếu nhất, dễ bị nguy hại nhất. Nghe nói cứ cách mười năm là có ngày tai họa một lần, không biết kẻ này đã ôm hận bao lâu, ắt hẳn luôn nhẫn nhịn để chờ ngày này, giờ đây cuối cùng cũng tới.

Làm sao đây? Quay về Thiên giới tố giác? Không được, thế có khác nào đầu thú luôn. Hay là xem như không biết gì cả, đổi nơi khác để ẩn náu? Nhưng vừa nghĩ tới vườn mía mới mọc của A Mang, nó lại do dự. Có còn biện pháp nào không?

Trước bình minh, nó biến mất khỏi thôn Phi Ngư.
Chương 5.3
Edit: Sa


Mặt trời lên cao, Đào Yêu đã uống ba chén trà, hai mắt vô thần nhìn về nơi xa, Liễu công tư ngáp vô số lần, Lắm Lời vân vê Phật châu, thỉnh thoảng dòm trái ngó phải.

Trong lúc mọi người đều chán muốn chết thì ở chỗ khác của ngã ba có một thằng bé thắt tóc bím bỗng chạy bạt mạng ngang qua quán trà, tiến thẳng về thôn Phi Ngư. Quai Long chợt nhảy ra khỏi gùi trúc, trên chân bị đâm cây kim mảnh như lông trâu. Trong khi mọi người còn chưa kịp phản xạ, nó đã nhảy xuống đất rồi đuổi theo thằng bé kia, tuy chân tập tễnh nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tốc độ. Khi còn cách thằng bé mấy bước, một sợi bạc rất nhỏ bay ra khỏi chân nó, lặng lẽ đâm lên cái gáy lộ ra ngoài của thằng bé. Thằng bé chạy chậm lại, chạy thêm vài bước thì đột ngột dừng hẳn, giơ tay sờ gáy mình, còn chưa kịp ngoảnh đầu thì thân thể của cậu bỗng “bùm” một tiếng rồi biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại cái tượng đất, một thứ màu đỏ không có hình dáng chui ra khỏi tượng đất, giận dữ nhìn Quai Long, nói: “Yêu nghiệt, ngươi dám ám toán ta!”

Nó nhếch miệng cười: “Là ta ám toán ngươi hay Hạn Tiên ngươi ám toán thôn Phi Ngư, ta và ngươi đều biết rõ.”

Hạn Tiên càng phẫn nộ: “Ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, ngươi đừng xen vào việc của ta!”

“Đừng thế chứ, người ta chỉ không thờ phụng ngươi thôi mà ngươi đã muốn trả thù người ta, tốt xấu gì cũng là tiên, đừng làm gì khó coi quá.” Nó lè lưỡi với Hạn Tiên.

“Ngươi… ngươi chờ đó, xem ta xử ngươi thế nào! Ngươi…” Hạn Tiên giận dữ còn chưa nói hết thì đã ngã oạch xuống đất, ỉu xìu nói, “Có bản lĩnh thì ngươi đừng chạy, xem ta có đánh chết ngươi hay không!”

Nó liếc mắt: “Tỉnh lại đi, hiện tại pháp lực của chúng ta đều mất hết, chẳng ai xử được ai đâu. Chờ người khác tới xử đi.”

Sau lưng họ là Đào Yêu, Liễu công tử và Lắm Lời đang đứng nhìn, Cút Xéo ngồi trên đầu Lắm Lời, ba người một cáo hào hứng xem hai thần tiên Thiên giới cãi nhau.

“Hóa ra đó là Hạn Tiên.” Lắm Lời ngạc nhiên nói, “Trông bề ngoài khó nói quá ha.”

Đào Yêu nhìn xung quanh, nói: “May là không có ai, chứ nếu con người mà thấy thần tiên có dáng vẻ thế này thì chắc sẽ thất vọng lắm.”

“Cô ngốc quá, cho dù có người đi qua thì phàm phu tục tử cũng không thấy chúng nó đâu, cùng lắm là tưởng ba đứa mình bị điên đứng xếp hàng hứng nắng thôi.” Liễu công tử thản nhiên nói, “Ban nãy ở quán trà, ông chủ kia chỉ nhìn Lắm Lời thôi, hòa thượng đi nói chuyện với cái gùi trúc, đúng là câm nín mà.”

Quai Long chầm chậm ngoái đầu nhìn họ: “Ta thấy các người chả nói được lời gì hay ho cả.”

“Ơ thế là xong rồi à?” Đào Yêu vỗ tay đi tới trước mặt nó rồi lại nhìn Hạn Tiên đang nằm thoi thóp dưới đất.

“Hạn Tiên trời sinh không thích ban ngày, chỉ có thể hành động linh hoạt vào ban đêm, ban ngày phải nhờ vào tượng đất để hóa thành hình người thì mới đi lại Nhân giới được, nhưng vì giờ tai họa rơi vào buổi trưa nên chỉ có thể chịu mệt thôi.” Nó nhìn Hạn Tiên, nói, “Tuy ban ngày pháp lực của Hạn Tiên yếu ớt nhưng nó lợi dụng giờ tai họa để khiến thôn Phi Ngư chịu khổ ba năm, chỉ cần nó bước vào thôn Phi Ngư, không cần làm gì cả cũng có thể đạt được mục đích. Vì vậy, ta phải khiến nó mất hết pháp lực, không để lại dù chỉ một chút. Chờ qua trưa nay, cho dù nó muốn tiếp tục báo thù thôn Phi Ngư thì cũng phải đợi mười năm sau.”

Hạn Tiên nghe thế, tuy rất muốn đánh chết nó nhưng chẳng còn sức lực đâu để nhúc nhích, thế là dùng hết vốn liếng để chửi bới. Làm thần tiên mà đến nông nỗi này thì cũng quá mất mặt.

Quai Long làm như không nghe thấy, đột nhiên xoay người chân thành bái họ, nói: “Bây giờ ta mới có thể nói lời xin lỗi các người, hại các người bị sét đánh là hành động bất đắc dĩ, vì con sông hơi khuất, thuyền của các người là thứ dễ bị phát hiện nhất.”

Đào Yêu hừ lạnh: “Người thuộc Thiên giới bị Lôi Thần bổ cho bị thương ở Nhân giới thì sẽ mất hết pháp lực, nếu bôi máu của người bị thương vào vũ khí và khiến đồng liêu bị thương thì kẻ kia cũng sẽ mất pháp lực trong một ngày. Mi cũng thủ đoạn ghê đấy nên mới nghĩ ra được cách này, cố ý bại lộ hành tung khiến Lôi Thần bổ sét vào người. Nếu mi không muốn, liệu Lôi Thần có bổ được mi hoặc là bổ trúng mi không?”

“Ta nghĩ Lôi Thần sẽ không lấy mạng của ta, hắn là tên quái vật thích hành hạ người khác sống không được chết không xong.” Quai Long nói thẳng, sau đó nó như trút được gánh nặng, nằm gục xuống đất, “Được rồi, chuyện của ta đã xong rồi, thật lòng thì chân ta hơi đau, cô chữa cho ta đi.”

Đào Yêu bĩu môi: “Chữa cho mi cũng được, nhưng ta chữa bệnh đều có điều kiện.”

“Làm thuốc của cô, ta biết.” Quai Long nằm sấp dưới đất, không nhúc nhích, “Ta rất tò mò, không biết sau này cô sẽ dùng bộ phận nào của ta để làm thuốc. Cắt chân có được không?”

“Đó không phải là chuyện mà mi cần lo nghĩ.” Nàng ngồi xuống trước mặt nó, mở lòng bàn tay ra, “Suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng ký hiệp ước với ta.”

Quai Long giơ chân ra: “Không cần suy nghĩ, tuy các người lo chuyện bao đồng chẳng giúp được gì lại còn nói vớ va vớ vẩn làm ta nổi giận, nhưng ta lại không ghét các người. Cuộc sống trước đây của ta toàn là trốn chạy, gần như không có cơ hội nói chuyện với người khác.” Nó dừng lại một chút, nói, “Vốn dĩ sau này ta không muốn chạy nữa, cứ để cho Lôi Thần bắt ta về thôi, chỉ cần hắn không giết ta, ta lại tiếp tục lập mây tạo mưa theo lệnh, nếu mệt thì chịu thôi, bị người khác khinh thường cũng chẳng sao cả, gọi ta là yêu quái cũng chả là gì, ít nhất ta còn có ích, tuy chỉ là một xíu thôi.”

“Ừm, ít nhất mi đã bảo vệ mía cho một cậu bé.” Đào Yêu nhìn nó, lấy một viên thuốc rất nhỏ từ túi vải ra, bóp nát rồi bôi lên miệng vết thương của nó. “Ta chưa ăn mía bao giờ, có ngon không?”

“Ngọt lắm.”

***

Lúc Quai Long bị tóm cổ, cả đám đang ở rừng trúc bên ngoài thôn Phi Ngư.

Trước khi chủ động báo cho Lôi Thần, nó đã nhờ đám người Đào Yêu bỏ nó vào gùi trúc rồi đi tới nhà A Mang.

Nó không vào nhà mà chỉ đứng ở phía xa nhìn hàng mía lắc lư trong gió xuân, A Mang đang xách thùng nước cẩn thận tưới vào mảnh vườn, gương mặt của cậu bé mười tuổi ngập tràn niềm hạnh phúc và mong đợi, bà cụ có mái tóc bạc phơ ngồi trên chiếc ghế gần đó, vừa tắm nắng vừa dặn dò cậu cẩn thận.

Rời đi, Quai Long nằm trong gùi trúc nói một câu: “Cậu nhóc trồng mía cực lắm, nếu vườn mía bị chết chỉ sau một đêm, nó sẽ buồn lắm cho coi.”

Trong rừng trúc, Lôi Thần cao to vạm vỡ đội nón đen mặc áo đen vô cảm nhìn nó, giơ tay ra: “Về thôi.”

Quai Long ngoan ngoãn nhảy vào lòng bàn tay hắn.

Cả quá trình, Đào Yêu nhìn chằm chằm Lôi Thần, trước khi hắn đi, nàng bỗng gọi hắn lại.

“Có chuyện gì?” Lôi Thần nhìn nha đầu nhỏ nhắn.

Nàng ngửa đầu nói: “Ta là Đào Yêu ở Đào Đô.”

“Hóa ra là Quỷ Y Đào Yêu.” Lôi Thần gật đầu, “Xưa nay ta và Đào Đô không qua lại với nhau, chuyện cô không ở Đào Đô mà dạo chơi Nhân giới không liên quan tới ta, nhưng ta vẫn nhắc nhở một câu, tới Nhân giới thì hãy tuân theo quy tắc của Nhân giới, nếu có hành vi sai lầm, rơi vào tay ta không dễ chịu đâu.”

Đào Yêu sầm sì nói: “Ta không phiền đại thần ngươi phải nhọc lòng, người Đào Đô cũng có quy tắc của Đào Đô. Ta gọi ngươi là để nhắc nhở ngươi sau này chớ hở một chút là cầm lôi bổ lung tung, ngươi có miệng thì hãy nói lý lẽ. Nếu buộc phải bổ ai đó, làm phiền nhìn xem xung quanh kẻ đó có dân chúng vô tội hay không.”

Lôi Thần đánh giá nàng một phen, lắc đầu bật cười rồi bỏ đi, không thèm đáp lại nàng dẫu chỉ một câu.

Trong lúc sắc mặt của nàng xấu đến cực điểm, Lôi Thần chợt dừng lại, ngoảnh đầu nói: “Cô cho rằng, nếu không được ta cho phép, Quai Long có thể bỏ trốn hết lần này tới lần khác? Cô cho rằng, nếu không được ta cho phép, Quai Long muốn bị thương là sẽ bị thương? Cô cho rằng, mạng của các cô lớn đến mức không chết được?”

Đào Yêu sửng sốt.

Lôi Thần cười hờ hững: “Thần hay người đều như nhau cả thôi, ai cũng có quãng thời gian không chín chắn, không thông suốt, vượt qua là sẽ tốt thôi.” Hắn chợt nhớ ra cái gì đó, nhìn ống tay áo của mình, trong đó chứa Hạn Tiên, cười nói: “Ta cũng nghe tin có vài tiểu tiên hành động quá đáng, để chúng nếm ít mùi khổ sở cũng không sao.”

Đào Yêu bật thốt: “Ngươi biết hết? Bao gồm chuyện Quai Long nghĩ ra cách ngăn cản Hạn Tiên?”

Lôi Thần cười chứ không trả lời, xoay người bỏ đi.

“Này, ngươi đừng hành hạ Quai Long quá đấy!” Ở phía sau, Đào Yêu hét to: “Nó ngoan lắm, với cả nó xứng với chức danh thần tiên hơn bất cứ ai.”

Quai Long thò đầu ra khỏi lòng bàn tay của Lôi Thần, vẫy chân với nàng: “Về đi, đừng lo cho ta, ta không ngoan(1) đâu.”

Ánh sáng vàng lóe lên, Lôi Thần và Quai Long biến mất.

Lắm Lời niệm a di đà Phật, nói: “Phù hộ hay không phải xem có thờ phụng hay không, đó là thương nhân; không phân nhiều ít, mang lòng ban phước, mới là thần phật.” Cậu vui vẻ xoa đầu Cút Xéo: “Thí chủ Quai Long đã ngộ chánh đạo, thí chủ Cút Xéo mi cũng phải noi gương nó, mi còn con đường tu luyện rất dài phía trước đó.”

Cút Xéo rầm rì mấy tiếng, nhảy lên vai cậu, cầm lấy tràng hạt trên cổ cậu, lại bắt đầu gặm.

Lắm Lời mệt mỏi: “Trước hết hãy kiểm soát tính háu ăn của mình đi, đừng có lúc nào đói thì gì cũng ăn được!”

Két két két, gặm gặm gặm.

“Nè nè, nhả ra, ta chỉ có mỗi tràng hạt này thôi đó!”

Két két két, gặm gặm gặm…

Bên cạnh, Liễu công tử khó hiểu quan sát Đào Yêu: “Cô rất khác thường.”

“Có hả?” Đào Yêu liếc xéo hắn.

“Trong ấn tượng của ta, cô rất ít khi chủ động nhắc tới thân phận của mình với người khác.” Hắn nói, “Nhất là trong lần đầu gặp mặt.”

Đào Yêu im lặng chốc lát, mắt chợt sáng lên, bắt lấy cánh tay của Liễu công tử: “Hắn đẹp trai kinh khủng! Sao có nam nhân đẹp trai đến thế chư! Ta cứ nghĩ Lôi Thần là lão già đen thui, đứng trong bóng tối là khỏi nhìn thấy luôn, nhưng không ngờ Lôi Thần lại là như thế! Ta phải để cho hắn nhớ ta! Huynh nghĩ hắn đã có ý trung nhân chưa? Thần tiên cũng thành thân được đó!”

Liễu công tử nhìn gương mặt si mê đỏ lựng của nàng, không chút lưu tình mà tạt gáo nước lạnh: “Có khi hắn không thích nữ nhân.”

Đào Yêu cười to: “Vậy thì cũng không tới lượt huynh.”

“Ta không ham Long Dương(2).”

“Huynh nói vài lời làm ta vui thì sẽ chết hả? Sẽ chết hả!”

“Không chết, mà sẽ sống không bằng chết. Ta vẫn nên tiếp tục ẩn thân thôi, chứ không thì chúng ta sẽ cùng nhau đau khổ mất.”

“Rồi sẽ có ngày ta nấu huynh thành lẩu rắn.”

“Ta e cô không tìm được cái nồi nào to cỡ đó đâu!”

Trong rừng trúc xưa nay vốn an tĩnh bỗng chốc ồn ào đến lạ.

(1) Chữ “Quai” (乖) trong “Quai Long” (乖龙) có nghĩa là ngoan ngoãn.

(2) Long Dương (hay mê Long Dương) chỉ về mối tình đồng giới. Chuyện kể thời trị vì của mình, Ngụy An Ly Vương (vị vua thứ sáu của nước Ngụy) từng vướng vào tình yêu đồng giới với Long Dương quân. Tương truyền một lần ông cùng Long Dương Quân đi câu cá. Long Dương Quân câu được nhiều cá. Đang chơi vui, Long Dương quân khóc. Ngụy Vương dò hỏi nguyên do. Long Dương quân vừa khóc vừa bẩm rằng:

“Chính là vì lũ cá này. Khi mới câu được, thần thấy rất vui, nhưng cứ câu được con cá to hơn thì thần lại muốn vứt bỏ những con trước đó. Thần lại nghĩ đến thân phận mình, lẽ nào thần cũng như lũ cá kia. Trong cõi bốn bể nhân gian này, mỹ nhân nhiều không đếm xuể. Họ đem lòng đố kỵ với tiểu thần vì được nhà vua sủng ái. Cũng vì lẽ ấy, đám người này đua chen để được ở gần đại vương. Xem ra, tiểu thần rồi cũng sẽ như lũ cá kia, bị vứt bỏ lãng quên, nghĩ đến cảnh ấy, thần không buồn không khóc sao được?”

Ngụy An Ly Vương nghe thấy vậy, cảm động vô cùng, vội vàng an ủi Long Dương quân rồi ban lệnh: Từ này về sau, kẻ nào dám ca tụng, tiến cử mỹ nhân, sẽ bị tru di cả họ.

Hành động này của Long Dương quân làm cho những mỹ nhân trong cung khó bề tiếp cận Ngụy An Ly Vương, từ đó người đời sau thường dùng thành ngữ Long Dương hay mê Long Dương để chỉ mối tình đồng giới. (Theo wikipedia)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK