• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hư Hao, là ác yêu.
Chương 4.1
Edit: Sa


Mùa thu, trời mưa. Thời tiết không tốt, gà trong sân cũng không thích ra ngoài đi dạo. Cút Xéo rất mất mát, ngày ngày canh giữ trước chuồng gà. Nỗi lo lắng về nó trước kia thực ra là hiểu lầm, nó bắt gà không phải để thịt mà chỉ là thích thú quá trình gà bay cáo nhảy mà thôi. Nuôi ra một con cáo không ăn thịt gà, Lắm Lời rất vui mừng.

Cửa viện được đẩy ra, Liễu công tử vừa xếp ô vừa càm ràm thời tiết xấu quá rồi mới đi thay bộ quần áo chỉ bị dính vài giọt bùn.

Lắm Lời đỡ lấy túi thức ăn từ tay Liễu công tử, lầm rầm “Lại rau cải”, Cút Xéo ghé tới nghe thế thì lại chán nản tránh ra, tiếp tục canh chuồng gà.

“Không bỏ tiền ra thì đừng có mà kén chọn.” Liễu công tử rất hồ hởi, “Đại tẩu bán rau thấy trời mưa, cộng thêm vẻ đẹp trai rung động lòng người của ta nên đã tặng hết số rau còn lại cho ta đó. Cậu thấy chưa, ta còn mua đậu hũ nữa đó, tối nay làm ít nước xốt chấm đậu, thêm tô canh ngon miệng, nghĩ thôi cũng thấy là mỹ vị nhân gian.”

“Chúng ta đã ăn rau cải và đậu hũ rất nhiều ngày rồi! Nếu cứ ăn nữa, chúng ta sẽ biến thành đậu hũ mất.” Lắm Lời véo má mình, nói, “Thấy không, ta gầy rồi này. Ngay cả Cút Xéo cũng bị rụng lông!”

“Nó lúc nào mà chả bị rụng lông!” Liễu công tử giật miếng đậu hũ lại, “Chừng nào Đào Yêu cầm tiền công về, hai đứa sẽ được đổi thực đơn.”

Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Lắm Lời vụt tắt, cậu nhìn màn mưa phùn ngoài cửa sổ, bồn chồn nói: “Đừng nói tiền công, còn sống trở về đã là tốt lắm rồi!”

“Không lấy được tiền công, nàng ta khỏi cần còn sống trở về!” Liễu công tử ác mồm.

“Đừng đùa ác thế.” Lắm Lời chân thành nói, “Theo như huynh nói, Ty phủ không phải nhà bình thường, ta sợ…”

“Chẳng lẽ Đào Yêu là người bình thường?” Liễu công tử nguýt dài, “Hai huynh đệ Ty gia chỉ là người giang hồ có chút chỗ dựa thôi, giúp người trong giang hồ giải quyết những chuyện khó giải quyết, cái gì mà Trương Tam trộm bí kíp của Lý Tứ, Vương Ngũ cướp em vợ của Triệu Lục lại còn đánh Triệu Lục, rồi cái gì mà bang chủ môn phái nào đó mất bảo đao, bảo kiếm, răng giả gì gì đó, chỉ cần thân quen là có thể nhờ huynh đệ họ ra mặt giải quyết. Cũng chưa nghe họ giết người cướp của bao giờ. Nàng ta là tạp dịch nho nhỏ, gặp phải nguy hiểm gì chứ?”

“Không phải vậy…” Lắm Lời khó xử, hạ giọng nói, “Huynh nói huynh đệ Ty gia đến nay vẫn chưa lập gia đình, bởi vì cô nương từng có hôn ước với họ đều…”

“Không chết cũng tàn phế chứ gì.” Liễu công tử huỵch toẹt, “Ừ, theo tin tức ta nghe ngóng được thì đúng là như vậy, huynh đệ Ty gia có tiền có thế, nhưng trời sinh khắc thê, thảo nào người ta đặt biệt danh là Diêm Vương Sống. Chậc chậc, cũng tội nghiệp, tuổi còn trẻ mà đã sống đời cô độc.” Đang nói, hắn chợt nghĩ ra, nhìn chằm chằm tiểu hòa thượng bằng vẻ mặt kỳ dị, “Cậu lo Đào Yêu nhà mình chết oan chết uổng?”

Lắm Lời bất đắc dĩ gật đầu: “Haiz, nam nữ hồng trần nào thoát khỏi những ràng buộc ái tình, trước giờ Đào Yêu chưa từng dè dặt trong chuyện tình yêu nam nữ, lại nghe nói huynh đệ Ty gia có dung mạo xuất chúng, ta sợ nàng ấy cầm lòng không đặng mà gây ra tai họa. Hay là chúng ta đi đón nàng ấy về đi? Huynh nghĩ đi, nàng ấy cũng coi như nhân vật hàng đầu ở Đào Đô, hàng ngàn hàng vạn yêu quái không thể làm tổn hại nửa cọng lông của nàng ấy, giờ nếu nàng ấy lại gặp phải tai ương bởi tình yêu đôi lứa thì tương lai mặt mũi đâu mà về lại Đào Đô chứ. Huống chi nếu người nọ biết, có khi trách tội chúng ta luôn ấy chứ.”

Liễu công tử nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên vỗ đùi, bật cười: “Muốn vậy thì người ta cũng phải để ý tới nàng ta mới được chứ ha ha ha ha, Tiểu Đào Hồng bán đậu hũ ở gần nhà mình còn đẹp hơn nàng ta gấp vạn lần ha ha ha ha, nàng ta có phải là con gái đâu ha ha ha.” Cười xong, hắn lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, “Ta đi nấu cơm đây.”

Lắm Lời cúi đầu, chắp tay trước ngực: “A di đà Phật, ngã Phật từ bi.” Sau chợt lật đật đuổi theo, nói với theo: “Liễu công tử, huynh cười như vậy là có ý gì? Người ta không nhìn trúng nàng ấy mới là bình thường, nhưng nàng ấy nhìn trúng người ta đó. Lôi Thần ở Thiên giới, khoảng cách xa xôi thì không sao, chứ hai huynh đệ họ hằng ngày sống sờ sờ trước mặt nàng ấy, ta sợ nàng ấy lún sâu vào bùn lầy lắm. Nàng ấy là người chắc chắn làm được chuyện ép hôn đó! Liễu công tử, chúng ta đón nàng ấy về đi!”

“Tiền không kiếm được, người về có ích gì?”

“Ta biết chắc chắn huynh còn giấu tiền riêng mà!”

“Ta mà còn một xu nào thì cả đời này ta sẽ không được ăn chuột đồng nướng nữa!”

“Ta thà huynh còn hai xu còn hơn là thấy huynh ăn thứ buồn nôn đó!”

Mưa dần to, tiếng của tiểu hòa thượng và Liễu công tử bị tiếng mưa vùi lấp. Cút Xéo đang nằm ngoài chuồng gà ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, ngáp một cái rồi lại ngủ tiếp.

Nhưng mà vào lúc này, sự yên tĩnh chỉ thuộc về căn nhà của họ chứ không thuộc về Ty gia.

Đại thiếu gia Ty gia đã về, có điều là bị khiêng về.

Đây là lần Ty phủ náo nhiệt nhất mà Đào Yêu chứng kiến, người cũng mỗi lúc một đông.

Hôm nay mưa to, sắc thu ngập tràn, cho ngựa ăn xong, nhân lúc rảnh rỗi nàng đi dạo đến một mái đình trong phủ, vừa ngắm hồ vừa ăn bánh do đầu bếp lão Trương làm. Để hợp với cảnh sắc buồn bã hiện giờ, nàng vừa thở dài vừa cắn miếng bánh, lòng thầm nghĩ bao giờ mình mới có căn nhà xa hoa bậc này, chừng nào mới được gả cho phu quân đẹp trai giỏi giang như Lôi Thần, rồi sẵn tiện lo lắng đến khi nào mới tìm thấy Bách Yêu Phổ.

Không ai chú ý tới nàng, một đám người làm khiêng băng ca giơ ô đi theo Miêu quản gia, phía sau còn có hai nam tử ăn mặc phong cách người giang hồ, đoàn người vội vã đi trong mưa. Tán ô lúc ẩn lúc hiện, không thấy rõ ai đang nằm trên băng ca.

Nàng thoáng chốc lấy lại tinh thần, lau miệng rồi đi theo họ.

Mọi người đi vào nội viện, nàng bám sát theo sau, xa xa có thể nhìn thấy người đứng dưới mái hiên. Ty Cuồng Lan vẫn mặc áo xanh nhạt nhưng có choàng thêm áo khoác mỏng, giơ ô, đứng im như đá chờ họ tới gần.

Có lẽ hắn cũng rất sốt ruột, bởi với cái tính người lạ chớ gần của hắn thì hẳn là nên ngồi trong phòng, không thèm đoái hoài tới đám đông bên ngoài, đấy mới là Ty Cuồng Lan mà Đào Yêu biết. Nhưng hắn lại không ngồi yên, hơn nữa còn đứng chờ dưới mưa.

Đào Yêu dừng lại bên ngoài cửa nội viện, chỉ thấy Ty Cuồng Lan nhìn thoáng qua băng ca liền phất tay để họ khiêng người vào trong nhà, hai nhân sĩ giang hồ đứng bên ngoài, người lớn tuổi hơn khó xử chắp tay nói với hắn: “Nhạc gia bảo chúng tôi chuyển lời cho ngài, lần này Đại thiếu gia xảy ra chuyện ở Trường Đao Môn, ngày sau tất mang trọng lễ tới cửa tạ tội. Mong Nhị thiếu gia giơ cao đánh khẽ, chớ vì sự cố ngoài ý muốn này mà giận cá chém thớt với Trường Đao Môn. Dẫu gì hai nhà Nhạc – Ty cũng qua lại nhiều năm, tương lai hai vị tới Lạc Dương, Nhạc gia tất sẽ tiếp đãi chu đáo.” Dứt lời, hắn ta lại nhìn vào trong nhà, nhíu mày nói, “Chẳng qua Nhạc gia đã bắt hết danh y của Lạc Dương đến khám cho Đại thiếu gia, đều vô phương cứu chữa. Chúng tôi sợ xảy ra biến cố, bèn đi xuyên đêm đưa Đại thiếu gia về Ty phủ…”

“Đa tạ.” Ty Cuồng Lan cắt đứt lời hắn ta, “Huynh trưởng ta đã về nhà, tiếp theo ta sẽ tự xử lý. Mời Kim đường chủ về cho, thứ cho quý phủ ít người nên không tiện khoản đãi.”

Đụng trúng cái đinh không cứng không mềm, Kim đường chủ không tiện nổi nóng, đành cười nói: “Vậy không làm phiền nữa, chúng tôi lập tức trở về phục mệnh với môn chủ. Ngày sau có cần Trường Đao Môn tương trợ, cứ nói chớ ngại.”

Ty Cuồng Lan gật nhẹ đầu, xoay người đi vào trong.

Người khác là xa cách ngàn dặm, còn nam nhân này chỉ một hai câu nói đã đẩy người ta ra vạn dặm.

Hơn nữa, Đào Yêu có cảm giác y đang tức giận nhưng cơn giận đã bị lý trí đè nén xuống nơi sâu kín nhất, y không muốn cho người khác nhìn thấy, thậm chí không muốn để chính mình nhận thấy. Nam nhân này giống như tảng đá bất động, có điều tảng đá này cực kỳ đẹp!

Kim đường chủ và thuộc hạ hậm hực bỏ đi, Đào Yêu nấp một bên còn nghe họ mắng mỏ.

“Thằng nhãi ranh không biết trời cao đất dày, đến cả chén trà cũng thèm mời đường chủ.”

“Ha ha, người trẻ tuổi bộp chộp thường hay như thế. Tính tình thế này, tương lai khó sống yên ổn lắm.”

“Thuộc hạ thấy Ty phủ cũng chẳng có địa vị quá cao xa, vì sao môn chủ lại tôn kính với họ thế? Cứ luôn miệng gọi Đại thiếu gia, nói gì thì Trường Đao Môn chúng ta cũng là bang phái số một, số hai ở Lạc Dương, tại sao cứ phải nể mặt thằng nhãi này chứ?”

“Diêm Vương phán sinh tử, Ty phủ tháo thị phi. Huynh đệ Ty gia tuy không môn không phái, nhìn như nhàn tản nhưng người trong giang hồ phàm gặp chuyện gì không thể tự giải quyết thì sẽ tới cầu xin sự giúp đỡ của họ. Mà huynh đệ nhà này không cần tiền tài cũng chẳng màng quyền thế, phần lớn hữu cầu tất ứng, cứ như thế, một nửa giang hồ là bạn bè của họ, nửa còn lại là kẻ thù của họ. Hôm nay vì chuyện của Đại tiểu thư mà môn chủ chúng ta muốn cầu cạnh họ, vì thế chúng ta không thể quá mức mạo phạm. Chớ nhiều lời nữa, nhanh chóng trở về Lạc Dương là tốt nhất.”

Đào Yêu nghe không sót chữ nào, thầm nghĩ tin tình báo của Liễu công tử chẳng đầy đủ gì cả, nói hai huynh đệ nhà này bị gọi là Diêm Vương Sống vì họ mang mạng khắc thê, hóa ra biệt danh này còn có nguyên nhân “Diêm Vương phán sinh tử, Ty phủ tháo thị phi”.

Nàng nghĩ ngợi một chút, không dám đi vào nội viện, cảm thấy nếu bây giờ Ty Cuồng Lan bị quấy rầy, nàng có thể mất mạng như chơi. Kể từ khi Đinh Tam Tứ về quê, trừ lúc Ty Cuồng Lan tới chuồng ngựa chọn ngựa đi ra ngoài, nàng không gặp y nữa, mà dẫu có đứng trước mặt y, y cũng không nhìn nàng lấy một cái, hai người không có bất cứ trao đổi nào. Nhưng nàng vẫn giữ thói quen tốt của Đinh Tam Tứ, nếu có thời gian và tâm trạng thì nàng sẽ tới Vọng Viên lén nhìn y đọc sách, lần nào cũng cầm lòng không đặng mà bật cười, trên đời sao có thể có tiểu ca ca tuấn tú như vậy chứ, đúng là chỉ cần ngắm một chút thôi cũng khiến người ta vui lòng.

Nàng lượn lờ vài vòng quanh đó, mãi cho đến khi Miêu quản gia từ nội viện đi ra, nàng mới chạy tới gọi to: “Miêu quản gia!”

Miêu quản gia quay đầu lại, đôi chân mày đang nhíu chặt hơi giãn ra: “Đào nha đầu đấy à, sao đi dạo mà không che ô?” Vừa nói vừa nhanh chóng nghiêng ô che cho nàng.

Trong Ty phủ, nàng quý Miêu quản gia nhất, nói chuyện lúc nào cũng nhỏ nhẹ, chưa nổi giận với ai bao giờ, luôn nhẫn nại với mọi người trong phủ, còn giống mẹ hơn là quản gia.

“Ta thấy có đám đông đi vào.” Nàng bĩu môi hất cằm về phía sau, thẳng thắn, “Ta nghe hai vị vừa đi ra nói người nằm trên băng ca là Đại thiếu gia nhà mình?”

Miêu quản gia cũng không giấu giếm: “Đúng là Đại thiếu gia.”

“Sao lại bị khiêng về thế?” Nàng trợn to mắt, “Đại thiếu gia của Ty phu gặp chuyện, chúng ta không truy cứu sao?”

“Nhị thiếu gia tự có cân nhắc.” Miêu quản gia nói, vẻ mặt tựa như đã quá quen, “Hành tẩu giang hồ, khó tránh hiểm nguy, Đại thiếu gia lại không cẩn thận bằng Nhị thiếu gia, đây không phải là lần đầu tiên bị khiêng về. Chớ lo lắng, Nhị thiếu gia ắt có cách.”

Đào Yêu nghe vậy thì càng tò mò: “Miêu quản gia nói thế này thì có vẻ như ca ca không bằng đệ đệ?”

“Cũng không phải như vậy.” Miêu quản gia cười, “Cháu đừng cố thăm dò nữa, ở Ty phủ lâu thì sẽ biết tính tình của hai huynh đệ thôi. Tóm lại, cháu chỉ cần làm tốt việc chăm sóc ngựa của mình, đừng quan tâm chuyện khác.”

“Ồ. Nhưng ta nghe nói…”

“Muộn rồi, ta phải tới nhà bếp bảo lão Trương sửa lại thực đơn, cháu làm gì thì làm đi.”

“Ặc, được rồi.”

Thật ra nàng còn muốn hỏi chuyện khắc thê, nàng có hứng thú với chuyện này hơn.

Cầm cây ô mà Miêu quản gia để lại, nàng chán nản đi về chuồng ngựa.

Trời mưa, Ty phủ lạnh hơn bình thường, hít một hơi, lạnh từ đầu tới chân, đây là còn chưa tới mùa đông đâu đấy, nhà quá rộng mà lại quá ít người không tốt chút nào vì hơi người không đủ “át” nhà cửa nên sẽ có thứ muốn đến nơi không thuộc về nó.

Nàng bỏ ô xuống, ngẩng đầu lên, trên khoảng trời âm u quả nhiên có sự dao động dị thường, có thứ gì đó bị cái gì đó hấp dẫn tiến về Ty phủ.

Nàng bĩu môi, lại giơ ô lên, đi về phía chuồng ngựa như không có gì.
Chương 4.2
Edit: Sa


Đêm, Đào Yêu nằm trên giường đọc sách giết thời gian. Ngoài cửa sổ tiếng mưa ngớt dần, cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, gió luồng qua cửa sổ, ngọn đèn lay động rồi tắt phụt.

Nói cũng lạ, khi căn phòng đột ngột chìm vào bóng đêm, bất luận tiếng động gì cũng trở nên rõ ràng hơn lúc có ánh sáng.

Đào Yêu nghe tiếng thở của mình, tiếng tim đập, tiếng động ngoài chuồng ngựa, còn có cả tiếng đàn du dương.

Nàng xuống giường, đi tới cửa sổ, cẩn thận nghe ngóng, tiếng đàn như nước chảy, ngân vang không ngớt trong Ty phủ.

Có nhã hứng ghê, đêm hôm khuya khoắt mà còn tâm trạng gảy đàn, không sợ quấy nhiễu người đang mộng đẹp à?

Nàng quyết định đi tóm lấy kẻ không thức thời này.

Ra cửa, men theo tiếng động, cho đến nội viện.

Nơi đó là chỗ ở của huynh đệ Ty gia, cửa không có ai trông chừng, nhưng người trong Ty phủ đều hiểu rõ quy tắc nên không ai tự ý đi vào.

Tiếng đàn phát ra từ một gian phòng ngủ trong đó.

Đào Yêu đứng trước cửa viện ngẩng đầu nhìn bầu trời bên trên nội viện, người khác không nhìn thấy giây phút náo nhiệt này nhưng nàng thấy rất rõ. Dưới bầu trời đêm, trên nội viện, có trời mới biết yêu quái từ đâu đến mà nhiều như vậy, cả một khoảng trời toàn những hình thù kỳ dị chen chúc nhau, giương nanh múa vuốt muốn xé toạc hàng rào vô hình trước mặt chúng nhưng bất kể làm thế nào cũng không vô nội viện được.

Đào Yêu nhìn mấy lần, không phải đại yêu quái có tu vi cao thâm gì, chỉ là du hồn tinh quái không có thực thể mà thôi, có lẽ chỉ cần nàng tiến lên cười tít mắt nói ta là Đào Yêu đến từ Đào Đô rồi lại giơ chiếc chuông vàng nơi cổ tay lên thì sẽ khiến chúng sợ vãi ra quần hỗn loạn bỏ trốn, nhưng bây giờ nàng là tạp dịch nho nhỏ của Ty phủ, chỉ lo chăm sóc ngựa, không màng việc gì khác. Vì thế, nàng nhanh chóng dời tầm mắt, rón ra rón rén đi vào nội viện.

Nội viện có hai gian nhà lớn, trái phải song song, tiếng đàn phát ra từ gian phòng bên trái. Nàng mò tới cửa, nhô lên nửa cái đầu, cẩn thận đâm một lỗ nhỏ xíu trên cửa sổ.

Người gảy đàn là Ty Cuồng Lan, cái bình sứ cao đặt bên cạnh cầm án cắm hai ba nhánh trúc, lư hương tản khói xanh lượn lờ, quấn quanh cành trúc, cái giường to đằng sau y được che màn hờ hững, để lộ nửa tà áo ngủ dệt bằng gấm.

Cây đàn trong tay y hẳn là rất quý, nước sơn đen pha tím, trang nhã sang trọng, nhưng không có dây đàn.

Đào Yêu nhìn kỹ lần nữa, quả thật không có dây đàn, mà ngón tay thon thả của y lại thuần thục lướt trên cây đàn không dây tạo ra âm thanh tuyệt diệu. Mặt khác, một dải khí xanh lam toát ra từ đầu ngón tay y, uốn lượn trên không trung, xuyên qua màn che, không biết tình hình sau tấm màn là như thế nào.

Ty Cuồng Lan khép hờ hai mắt, tất cả sự chú ý đều tập trung vào ngón tay, còn dải khí xanh lam thì uốn lượn không ngừng theo tiếng đàn.

Âm luật không ngừng, yêu tà khó gần.

Có điều đám tinh quái càng lúc càng đông, trời mới biết nơi này có gì hấp dẫn bọn chúng, cả đám như chó đói nhìn thấy thịt, thèm thuồng muốn xông vào phòng.

Đột nhiên có thứ bay ra cửa sổ, cũng may là nàng phản xạ nhanh, nếu không sẽ bị chột một mắt mất.

Quay đầu nhìn, một mảnh lá trúc nằm trên hành lang.

Nàng hết hồn, Ty Cuồng Lan chết tiệt, chỉ rình coi thôi mà, có cần ác độc thế không?

Nàng vỗ vỗ ngực, nhất thời không dám nhô đầu lên nữa.

Tiếng đàn vẫn tiếp tục, nhưng càng lúc càng dồn dập.

Đàn không dây mà có tiếng? Nàng cẩn thận ngẫm nghĩ một phen, lẩm bẩm: “Đàn không dây, đàn không dây…”

Nàng chợt vỗ đùi, kẻ này có lẽ đang chiêu hồn!

Chẳng lẽ Đại thiếu gia bị khiêng về phủ không phải bị thương mà là mất hồn phách?

Nhớ hồi ở Đào Đô, nàng từng nghe người nọ nói đàn không dây vang, người phàm không nghe thấy, yêu tà khó gần, tiếng đàn thông thiên địa, gọi du hồn, người có thể gảy đàn không dây là một trong vạn người, tất dị thường.

Nàng không kiềm được mà đứng lên, đánh liều nhìn vào trong.

Trên giường vẫn không có động tĩnh, xem ra Ty Cuồng Lan vẫn chưa thành công.

Nhưng đầu ngón tay y đã rỉ ra máu, nếu tiếp tục đàn nữa, chỉ sợ đôi tay đẹp đẽ ấy sẽ bị phế.

Đào Yêu suy nghĩ giây lát, lấy một viên thuốc ra, nghiền nát thành bột trong lòng bàn tay rồi thổi mạnh vào không trung, bột thuốc theo gió cuốn bay.

Nàng lùi về sau, lẳng lặng dựa vào tường đếm số, đếm tới chín, nàng mới nhìn lên không trung như kẻ trộm.

Bầu trời thật sạch sẽ, đến cả cọng lông ngựa cũng không có chứ đừng nói tới yêu quái.

Thuốc này phát ra mùi đủ khiến mấy tiểu tiêu quái đó nôn thốc nôn tháo ba ngày ba đêm. Xin lỗi nha, tối nay không muốn nhìn thấy bọn mi, Đào Yêu hài lòng cười cười, sau đó xoay người nhìn sang chỗ khác, thoải mái gõ cửa hai cái, mặc kệ người bên trong đồng ý hay không, nàng đẩy cửa vào.

Hoàn hảo, không có ám khí.

Ty Cuồng Lan không thèm động cả mí mắt, vẫn tập trung gảy đàn.

Nàng đi tới trước mặt y, ngồi xuống nhìn thẳng mặt y, giơ tay huơ huơ, nói: “Nhị thiếu gia, tay ngươi chảy máu kìa!”

Ty Cuồng Lan vẫn không có phản ứng gì.

Nàng đứng dậy đi tới bên giường, vừa đi vừa thành công tránh né mấy lá trúc, nàng tức giận quay đầu lại: “Đừng xé lá trúc đánh ta nữa! Mấy cành trúc bị ngươi vặt trụi rồi kìa!”

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn về phía sau tấm màn, trên giường là nam tử có gương mặt tương tự y nhưng da dẻ không mịn màng bằng y, râu không được cạo sạch sẽ, trông hơi lôi thôi.

Nếu nhớ không lầm, Miêu quản gia nói Đại thiếu gia Ty gia tên là Tĩnh Uyên.

Rất khó để kết hợp cái tên văn nhã như Ty Tĩnh Uyên với hán tử vạm vỡ này, gã tên là Ty Cuồng Lan mới đúng!

Sau một phen đánh giá, tầm mắt nàng dừng lại trên ấn đường gã.

Ha ha, tên ngốc Ty Cuồng Lan này, còn tưởng y là cao nhân, thậm chí kiểm tra đơn giản nhất cũng không làm mà đã vội vã đánh đàn chiêu hồn. Làm như y, nếu gọi được hồn phách Ty Tĩnh Uyên về, Đào Yêu nàng sẽ cùng họ với y.

“Này, đừng đàn nữa!” Nàng đi tới chỗ Ty Cuồng Lan, nói to.

“Ra ngoài.” Ty Cuồng Lan không chịu dừng lại, phun ra hai chữ đượm mùi sát khí.

Nàng hừ lạnh: “Thân thể không có hồn phách mới chiêu hồn được, trong thân thể của Đại thiếu gia có hồn phách, ngươi có đàn đến khi tàn phế cũng không thành công đâu!”

Ty Cuồng Lan đột nhiên mở mắt, tiếng đàn nhanh chóng dừng lại.

Y nhìn nàng, ánh mắt như đang nhìn một kẻ lừa đảo uống nhầm thuốc.

“Không lừa ngươi đâu, ngươi tới xem đi.” Chỉ khi đứng trước mặt Ty Cuồng Lan, nàng mới thấy mình dễ tính biết bao. Ngón tay đẹp dường ấy mà bị tàn phế thì đáng tiếc lắm.

Ty Cuồng Lan đi tới bên cạnh nàng, không nói một lời.

“Thân thể không có hồn phách, ấn đường sẽ rỗng.” Nàng chỉ vào chân mày của Ty Tĩnh Uyên, “Nhưng Đại thiếu gia thì khác, ấn đường của hắn vẫn đầy. Chứng tỏ đây không phải là xác chết.”

Hắn cau mày, nửa tin nửa ngờ: “Rỗng?”

“Cũng không phải rỗng thật. Nói sao cho ngươi hiểu đây ta?” Đào Yêu vò đầu, “Tương tự như đại phu chẩn bệnh sẽ nhìn khí sắc vậy đó. Người bình thường hồn phách đầy đủ, thân thể khỏe mạnh thì ấn đường sẽ đầy khí, còn nếu không thì ấn đường sẽ như cái ao rỗng không có gì cả. Ấn đường của đại thiếu gia đầy đặn, chắc chắn không phải thân thể không có hồn phách.”

Ty Cuồng Lan đánh giá nàng: “Ngươi chỉ là kẻ chăn ngựa.”

“Nhưng ta cũng thỉnh thoảng đọc sách y tiêu khiển.” Nàng nhẫn nại, cười, “Tuy ta chỉ là tạp dịch nhỏ bé nhưng cũng là người của Ty phủ, cho nên ta không muốn hai vị thiếu gia xảy ra chuyện gì, nếu không ai trả tiền công cho ta.”

“Nếu lời ngươi nói có tác dụng, ta trả ngươi gấp mười lần.” Ty Cuồng Lan dứt khoát, “Nhưng nếu ăn nói lung tung, ta sẽ không nương tay.”

“Nhị thiếu gia, đây là lần đầu tiên ngươi nói với ta câu dài luôn! Ta thấy không quen.” Nàng nhìn y chằm chằm, quả thực không nỡ dời mắt.

Ty Cuồng Lan quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Nếu có hồn phách, tại sao không tỉnh?”

Đào Yêu tiến lên, vươn tay sờ cổ tay Ty Tĩnh Uyên, nói: “Mạch đập ổn định, chắc là uống quá nhiều thuốc an thần. Nhị thiếu gia chỉ cần mời đại phu tới, kê đơn thuốc tỉnh não giúp nâng cao tinh thần là được.”

“Ngươi không thể tự kê đơn thuốc?” Y chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của Ty Tĩnh Uyên, “Hay là sợ nói hươu nói vượn sẽ khiến huynh ấy chết?”

Đào Yêu cười khà khà, bật thốt: “Ta không chữa bệnh cho người.” Vừa nói xong liền biết mình lỡ lời, vội lấp liếm, “Ý ta là Đại thiếu gia có thân phận cao quý, không phải người bình thường, Nhị thiếu gia tìm danh y sẽ thỏa đáng hơn.”

Ty Cuồng Lan không lên tiếng, chốc lát sau mới nói với nàng: “Đi gọi Miêu quản gia tới đây.”

“Được!” Nàng xoay người định đi nhưng lại ngoảnh đầu, “Ngươi cũng bôi thuốc lên ngón tay đi!”

Hắn cau mày: “Lắm chuyện. Đi mau đi.”

“Được thôi!” Nàng chạy nhanh ra khỏi phòng, trời mới biết vì sao tâm trạng lại tốt thế này, có lẽ là vì rốt cuộc Ty Cuồng Lan cũng nói chuyện với nàng giống như người bình thường.

Đại phu được mời tới, thuốc cũng đã uống, Ty Tĩnh Uyên quả thật tỉnh lại, nhưng chân mày Ty Cuồng Lan càng nhíu chặt hơn, nhất là khi nhìn thấy Ty Tĩnh Uyên thẹn thùng trốn ở góc giường, kéo chăn gối che kín người mình, sau đó tủi thân bật khóc. Một hán tử vạm vỡ tủi thân khóc hu hu!

Từ lúc Ty Tĩnh Uyên uống thuốc, Ty Cuồng Lan cho người làm lui xuống hết, chỉ để lại Miêu quản gia và Đào Yêu.

“Ta không biết các ngươi là thần thánh phương nào, cũng không muốn biết. Không bằng một đao giết chết ta đi, đỡ phải phiền toái sau này. Dù sao ta cũng không thể sống nữa, có chết cũng phải chết sạch sẽ.”

Ty Tĩnh Uyên thút tha thút thít, giọng nũng nịu như cô gái trẻ.

Nếu không phải ánh mắt Ty Cuồng Lan quá đáng sợ, Đào Yêu đã cười lăn cười bò rồi, nhịn cười thật khó chịu.

Miêu quản qua mỉm cười, tương đối thận trọng đứng bên cạnh Ty Cuồng Lan, thấp giọng nói: “E rằng ở Nhạc gia gặp chút chuyện.”

Ty Cuồng Lan nhìn Ty Tĩnh Uyên, thử thăm dò: “Cô là Đại tiểu thư Nhạc gia, Nhạc Bình Xuyên?”

Ty Tĩnh Uyên vẫn khóc thút thít: “Nếu đúng thì sao? Cuộc sống người không ra người, ma không ra ma thế này ta sống đủ rồi, cần gì phải tốn nước bọt nữa, muốn giết cứ giết.”

Từ đầu tới cuối không có ai nói sẽ gây tổn hại tới “nàng ta” nhưng vị “cô nương” này nói ra câu nào cũng đòi được chết.

Đào Yêu đi tới đằng sau Ty Cuồng Lan, nói nhỏ: “Chắc là hồn Trương Ba da hàng thịt, hồn phách đi nhầm cửa rồi.”

Ty Cuồng Lan không đáp lại nàng, hỏi Ty Tĩnh Uyên: “Cô là Đại tiểu thư Nhạc gia, sao lại ở trong thân thể huynh trưởng ta?”

Đối phương lắc đầu: “Không biết, ta nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có người…” “Nàng ta” đỏ mặt, ngượng ngùng nói, “Có người hôn ta. Ta mở mắt, nhưng trước mắt xoay vòng, chỉ cảm thấy có ai đó túm lấy ta ném ra ngoài, lúc tỉnh lại đã là thế này rồi.” Đang nói, “nàng ta” chợt kích động, nhảy xuống giường đâm đầu vào tường.

Đào Yêu tưởng Ty Cuồng Lan sẽ kịp thời ngăn cản. Nàng cản không được, Ty Tĩnh Uyên rất vạm vỡ, lại khỏe, đụng trúng ai thì người ta còn không chịu nổi ấy chứ. Nhưng Ty Cuồng Lan đến mí mắt cũng không thèm nâng, nhìn huynh trưởng của mình tông cái “bịch” vô tường, tuy không vỡ đầu chảy máu nhưng cũng sưng một cục bự, sau đó ngất xỉu.

Miêu quản gia không đành lòng nhìn cảnh đó, như đã đoán được phản ứng của Ty Cuồng Lan, vội vàng đi tới đỡ Ty Tĩnh Uyên, mặt đỏ bừng vì dùng quá sức, gọi Đào Yêu: “Tới đỡ phụ coi!”

Đào Yêu vội đi tới, hai người hợp sức đỡ Ty Tĩnh Uyên về giường.

Ty Cuồng Lan lạnh lùng nhìn hai người, lãnh đạm nói: “Ngất cho yên tĩnh.”

“Nhị thiếu gia đừng vậy mà, ngài đâu phải không biết tính của Đại thiếu gia.” Miêu quản gia sầu não, “Hôm nay ngài ấy bị sưng đầu cũng coi như trừng phạt rồi, ngài nghĩ có nên nhanh chóng đi Lạc Dương một chuyến không?”

“Lấy sổ ghi chép ra cho ta xem.” Y nói.

“Không cần sổ, tôi nhớ rõ lắm.” Miêu quản gia vội nói, “Tháng trước, Nhạc môn chủ đích thân đến mời, nói kể từ khi ý trung nhân của cô con gái độc nhất là Nhạc Bình Xuyên qua đời, cô ấy buồn bã không vui, suốt hai năm không thấy nụ cười, cả ngày rơi lệ, thân thể ngày càng kiệt quệ, lại không thích ánh sáng, suốt ngày nhốt mình trong phòng, thuốc thang và châm cứu đều vô dụng, gần đây lại luôn muốn chết. Nhưng Đại tiểu thư vốn tính lạc quan, gặp chuyện như vậy, đau buồn là khó tránh khỏi nhưng cũng không đến mức suy sụp. Nhạc môn chủ nghi ngờ người chết có oán niệm quá sâu, quấn lấy Nhạc tiểu thư, thậm chí muốn hãm hại cô ấy. Ông ấy thật sự hết cách, hy vọng Đại thiếu gia ra tay giúp đỡ. Hôm đó Nhị thiếu gia không ở nhà, Đại thiếu gia nghe thế, hỏi Nhạc môn chủ ngày sinh tháng đẻ của Nhạc thiếu thư, nói việc này không thể chậm trễ nên lập tức đi cùng Nhạc môn chủ. Sau đó Đại thiếu gia bặt âm vô tín. Đại thiếu gia thường đi ra ngoài, lắm lúc còn đi hơn nửa năm nên bọn tôi không nghĩ nhiều. Không ngờ lần này lại…”

“Chuẩn bị ngựa.” Ty Cuồng Lan xoay người, “Việt Ảnh.”

“Dạ!” Miêu quản gia vội hích hích Đào Yêu, “Mau lên.”

“À ờ.” Đào Yêu nhanh như chớp chạy ra chuồng ngựa.

Việt Ảnh là tuấn mã mình trắng chân đen, là con chạy nhanh nhất đàn, rất được Ty Cuồng Lan sủng ái.

Ngoài miệng thì nói ngất đi cho yên tĩnh nhưng lại chọn con ngựa chạy nhanh nhất để xử lý công việc, nam nhân đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Có điều Ty Cuồng Lan tuy có bản lĩnh gảy đàn không dây nhưng chỉ duy nhất bản lĩnh đó thì có tác dụng gì chứ, ngay cả yêu khí trên người Ty Tĩnh Uyên mà y cũng không nhìn ra.

“Không cười không vui, sợ nắng đòi chết…” Đào Yêu vừa dắt ngựa vừa lầm bầm, chợt cười giảo hoạt.
Chương 4.3
Edit: Sa


Nhạc môn chủ giật thót mình và thấp thỏm không yên khi nhìn thấy Ty Cuồng Lan ở Trường Đao Môn, tựa hồ rất sợ hắn mang đến tin tức ông ta không muốn nghe, ví dụ như Ty Tĩnh Uyên đã chết…

Ngồi xuống pha trà xong, Nhạc môn chủ đang định biểu đạt lòng hữu hảo và tôn kính nhưng cung bị Ty Cuồng Lan ngăn lại, y nói: “Mạo muội viếng thăm, chỉ vì muốn cầu kiến Nhạc đại tiểu thư.”

Nhạc môn chủ tỏ ra khó xử, không đoán ra tâm tư của Nhị thiếu gia Ty gia, hỏi lại: “Không biết bây giờ Đại thiếu gia…”

“Gia huynh hết thảy khỏe mạnh!” Y cắt ngang lời đối phương, giọng đanh thép, “Mời môn chủ nhanh chóng sắp xếp.” Giọng điệu không cho phép có nửa phần chậm trễ.

Nhạc môn chủ chưa gặp Ty Cuồng Lan bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên, xưa nay chỉ biết vị Nhị thiếu gia này tính tình kỳ lạ, ru rú trong nhà, khó gần hơn Đại thiếu gia nhiều, chỉ cần vài câu cũng thấy quả thực rất lợi hại.

Môn chủ suy nghĩ chốc lát, đứng lên nói: “Mời đi lối này.” Dứt lời lại nhìn Đào Yêu ở phía sau Ty Cuồng Lan, “Vị cô nương này…”

“Tạp dịch Ty phủ.” Ty Cuồng Lan bình thản nói, “Ngựa trong phủ rất quý, cần nàng ta chăm sóc, có điều nàng ta chưa từng trải, sợ vào Trường Đao Môn gây ra chuyện chê cười nên ta mang theo bên người để dễ quản thúc.”

Đào Yêu vội vàng gật đầu, mỉm cười không nói gì.

Đây là trao đổi của nàng và Ty Cuồng Lan khi nàng yêu cầu y đưa nàng đi Lạc Dương, nói có cách lấy lại hồn phách cho Ty Tĩnh Uyên. Ty Cuồng Lan nói, nếu nàng nói được làm được, y sẽ trả tiền công gấp trăm lần. Nàng nói nàng không cần tiền công, chỉ cần y đồng ý với nàng một điều kiện. Ty Cuồng Lan đồng ý, nhưng kèm theo điều kiện phụ là sau khi tới Trường Đao Môn, trừ khi y gật đầu, nàng không được nói chuyện với bất cứ ai.

Nhạc môn chủ không gọi người làm, đích thân đưa họ đến gian phòng yên tĩnh nhất ở nội uyển.

Nhìn qua, gian phòng này chẳng những ở nơi khuất nắng mà tất cả cửa sổ đều được đóng ván gỗ kín mít, một tia sáng cũng không vào lọt.

Yêu khí ngất trời! Đào Yêu nhìn tầng sương mù dày đặc lơ lửng bên trên phòng mà người bình thường không thể nhìn thấy.

Lúc này, cửa kêu kẽo kẹt rồi được mở ra, một nha hoàn áo lam xách hộp đựng thức ăn đi ra, thấy Nhạc môn chủ thì vội hành lễ: “Tham kiến môn chủ.”

“Tiểu thư sao rồi?” Nhạc môn chủ nhìn hộp đựng thức ăn.

“Bẩm môn chủ, vẫn như cũ.” Nha hoàn dè dặt nói, “Chỉ ăn chút canh, hầu như không ăn gì nữa.”

Nhạc môn chủ thở dài thườn thượt: “Đi đi, không có ai gọi thì đừng tới đây.”

Nha hoàn trộm nhìn hai chủ tớ Ty Cuồng Lan, vội vàng gật đầu: “Dạ, Tiểu Vi cáo lui.”

Nhạc môn chủ nhìn cửa phòng khép hờ bằng vẻ mặt phức tạp, muốn đẩy cửa ra nhưng lại do dự, Ty Cuồng Lan giúp ông ta, nói to “Làm phiền” rồi đẩy cửa phòng ra.

Tối thui! Căn phòng không có chút ánh sáng nào, trời mới biết nha hoàn kia phải luyện tập vất vả thế nào mới có thể đút cơm cho người khác ở hoàn cảnh này.

Nhạc môn chủ lấy hạt châu to bằng trứng chim bồ câu ra, một vầng sáng nhỏ tỏa ra trong bóng tối.

“Thứ lỗi, tiểu nữ kỵ sáng, kể cả ánh đèn, nên nhà ta lấy minh châu soi đường.” Nhạc môn chủ vào cửa, đi vài bước liền dừng lại, dưới ánh sáng tờ mờ từ minh châu có thể thấy được một chiếc xích đu, có người nằm bất động trên đó. Chờ đến khi viên minh châu chiếu gần mới miễn cưỡng nhìn thấy đó là một cô nương tầm mười mấy tuổi, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, hai má hóp sâu, mắt mở to, không có tiêu cự, tựa như không thấy có người đi vào phòng.

Nhạc môn chủ đỏ hoe mắt, cố nén nước mắt: “Hai năm rồi, ta còn hoài nghi người trước mắt đây có thực sự là con gái của ta hay không. Trước đây nó lúc nào cũng líu ríu như chim, từ sáng tới tối lúc nào cũng cười đùa, không biết buồn bã là gì. Dẫu người đó chết làm nó đau khổ thì cũng không thể biến thành dáng vẻ này được!”

“Gia huynh tới Lạc Dương hơn một tháng, luôn ở lại quý phủ?” Ty Cuồng Lan không hề bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng, luôn là người đứng xem cực kỳ tỉnh táo.

Nhạc môn chủ gật đầu: “Cũng tại ta, nếu ta không tìm Đại thiếu gia…”

“Đừng nhiều lời vô ích, ta muốn biết hằng ngày Đại thiếu gia ở quý phủ làm gì.” Ty Cuồng Lan cắt đứt lời ông ta, “Nhất là trước khi huynh ấy hôn mê.”

Nhạc môn chủ hơi do dự, nói: “Sau khi Đại thiếu gia tới Trường Đao Môn thì có đi thăm Bình Xuyên một lần, sau đó chỉ ăn uống chơi đùa bình thường. Hoặc đấu dế với người trong phủ, hoặc ra ngoài đi chơi, mua một đống đồ linh tinh, còn bắt ta trả tiền thay ngài ấy…”

Ty Cuồng Lan ho khan, mặt không đổi sắc, nói: “Tiếp tục.”

“Đại thiếu gia chơi rất nhiều ngày, ta thấy ngài ấy tựa như không quan tâm gì tới chuyện của Bình Xuyên, bèn đi hỏi ngài có tính toán gì. Ngài ấy bảo ta cứ bình tĩnh, thả lỏng tinh thần, nói trễ nhất là ngày mốt, thứ ngài ấy cần sẽ đến, bảo đảm Bình Xuyên nhà ta sẽ bình thường trở lại. Hai ngày sau, Đại thiếu gia vào phòng Bình Xuyên, phân phó chúng ta không ai được vào trong, chỉ chừa lại Tiểu Vi ở bên cạnh hầu hạ. Nhưng chúng ta đợi tới sáng vẫn không thấy Đại thiếu gia đi ra ngoài, vào phòng xem thử mới phát hiện Đại thiếu gia và Tiểu Vi đã ngất xỉu, còn Bình Xuyên vẫn khóc, khóc sướt mướt, ngay cả nói chuyện cũng không muốn. Hôm sau, Tiểu Vi tỉnh lại, nhưng Đại thiếu gia vẫn hôn mê. Tiểu Vi nói chỉ nhìn thấy Đại thiếu gia…” Nhạc môn chủ dừng lại chốc lát, tựa như nghiến răng nghiến lợi, “Nhìn thấy miệng ngài ấy áp lên miệng Bình Xuyên, sau đó có ánh sáng trắng lóe lên, rồi không hay biết gì nữa.”

Hóa ra là tên dê xồm, hình tượng của hai huynh đệ khác nhau quá nhiều! Đào Yêu phì cười, bị Ty Cuồng Lan lườm thì lập tức cúi đầu vờ như không nghe thấy gì cả.

Ty Cuồng Lan chắp tay nói: “Trước nay gia huynh thường có hành vi phóng đãng, nếu có gì đường đột, kính xin môn chủ bỏ quá cho.” Dứt lời lại đổi đề tài, giọng điệu cũng sắc bén hơn, “Nói thế nghĩa là gia huynh gặp chuyện không may từ tháng trước, cớ sao tới bây giờ mới đưa người về Ty phủ?”

Nhạc môn chủ bi thương nói: “Là lỗi của ta. Vốn tưởng Đại thiếu gia sẽ tỉnh lại giống Tiểu Vi nhưng đợi suốt ba ngày vẫn không thấy ngài ấy mở mắt. Ta sợ nếu đưa ngài ấy trong tình trạng đó về quý phủ sẽ khó tránh bị Nhị thiếu gia trách tội, bèn tìm danh y trị liệu cho Đại thiếu gia ngay ở Lạc Dương, ai ngờ không một đại phu nào ở Lạc Dương có cách làm ngài ấy tỉnh lại. Thấy thời gian đã lâu, ta sợ lỡ như có bất trắc nên mới sai Kim đường chủ cấp tốc hộ tống Đại thiếu gia về Ty phủ.” Còn chưa nói hết, ông ta đã quỳ một chân xuống, quả quyết nói, “Ta cũng biết sớm muộn Nhị thiếu gia sẽ đến đây. Đại thiếu gia xảy ra chuyện ở Trường Đao Môn, hôm nay dù ngài muốn lấy đầu ta để xả giận, ta cũng không phản kháng.”

“Ấy ấy, nào nghiêm trọng vậy chứ.” Đào Yêu vội đỡ ông ta đứng lên, “Nhị thiếu gia nhà ta khoan dung độ lượng, hôm nay tới đây không phải để hỏi tội mà là để hỏi thăm. Ngài quỳ thế này người ta sẽ nghĩ Ty phủ bọn ta hẹp hòi mất.” Vừa nói nàng vừa nhìn Ty Cuồng Lan, “Đúng không Nhị thiếu gia?”

“Trừ khi lấy đầu của môn chủ có thể giúp gia huynh hồi phục, nếu không thì lấy có ích gì?” Ty Cuồng Lan nhìn Nhạc Bình Xuyên đang nằm trên ghế, “Ông nói Nhạc tiểu thư khóc lóc cả ngày, sao hôm nay lại im lìm như người chết thế kia?”

“Đa tạ Nhị thiếu gia khoan dung độ lượng.” Nhạc môn chủ đứng lên, nhìn con gái mình, đau lòng nói, “Khoảng ba bốn ngày sau khi Đại thiếu gia hôn mê, chẳng biết tại sao Bình Xuyên lại đột nhiên giống như cái xác không hồn, không có phản ứng gì với bên ngoài. Tiểu Vi chuyên chăm sóc nó hằng ngày cũng nói không biết vì sao, trước đây tiểu thư tuy cả ngày khóc lóc khổ sở nhưng vẫn ăn được chút ít, nhưng chỉ sau một đêm, đừng nói là nói chuyện, ngay cả ăn cũng không được, chỉ có thể uống chút thuốc bổ, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cứ tiếp tục thế này, e rằng Bình Xuyên nhà ta sẽ không sống nổi mất, nhưng ta hết cách rồi.”

Đào Yêu suy nghĩ một chút, bỗng hỏi: “Môn chủ, Đại thiếu gia nhà ta đã mua những gì mà bắt ông trả tiền?”

Nhạc môn chủ nhớ lại, nói: “Theo sổ sách thì phần lớn là rượu thịt, ngoài ra còn có phấn son, đèn lồng, sợi dây, nến và trống bỏi. Mấy thứ đó đang được cất trong nhà kho.”

“Mấy thứ đó thôi à?” Đào Yêu nhướng mày, “Hết rồi?”

Nhạc môn chủ cố nhớ lại: “À, Đại thiếu gia còn dùng danh nghĩa của ta tới một trăm hộ ở Lạc Dương để xin dầu thắp đèn, mỗi hộ một giọt. Lúc nghe quản gia báo lại, tuy ta lấy làm khó hiểu nhưng nghĩ tác phong làm việc của Đại thiếu gia không giống người thường nên cũng không để trong lòng. Chỉ cần Đại thiếu gia có thể cứu được Bình Xuyên, ngài ấy muốn mua cả thành Lạc Dương, ta cũng sẽ trả tiền cho ngài ấy.”

“Vậy là xong.” Đào Yêu giãn mày, cười nói, “Nhạc môn chủ tốt bụng quá, mấy thứ đồ linh tinh vậy mà cũng trả tiền thay cho thiếu gia nhà ta. Ngài an tâm, chuyện mà Đại thiếu gia chưa làm xong, Nhị thiếu gia nhà ta sẽ hoàn thành giúp ngài!”

Ty Cuồng Lan liếc nhìn nàng, không lên tiếng.

“Thật chứ?” Nhạc môn chủ vui mừng.

“Thế này đi, ngài ra ngoài trước đi, trước khi bọn ta ra, đừng để bất cứ ai vào.” Đào Yêu tiễn ông ta ra cửa, thèm thuồng nhìn viên minh châu trong tay ông ta, “Để viên minh châu này lại cho bọn ta là được.”

“Chỉ vậy thôi?” Nhạc môn chủ không yên tâm, “Không cần bọn ta giúp đỡ gì à?”

“Không cần, ngài chỉ cần đợi tin tốt lành là được.” Đào Yêu đẩy ông ta ra ngoài, thuận tay lấy viên minh châu, cười tươi rói rồi đóng cửa lại.

Xoay người, Ty Cuồng Lan đang khoanh tay nhìn nàng.

“Nhị thiếu gia, đúng như đã nói.” Nàng giơ minh châu lên trước mặt y, ngẩng đầu nhìn chăm chú nam nhân cao hơn nàng một cái đầu này.

“Ngươi chắc không?” Y vẫn không quá tin tưởng nàng.

“Không nhầm đâu, hồn phách của Đại thiếu gia đang ở đó.” Nàng giơ tay lên, đầu ngón tay chỉ về phía Nhạc Bình Xuyên, “Chẳng qua hôm nay họ khó mà ra ngoài thôi.”

Ty Cuồng Lan cau mày: “Họ?”

Đào Yêu cười: “Đại thiếu gia muốn bắt yêu quái.”

Vẻ mặt vẫn không chút thay đổi: “Yêu gì?”

“Hư Hao.” Nàng le lưỡi, “Chắc chắn.”

Ty Cuồng Lan im lặng chốc lát rồi nói: “Bắt đầu đi.”

Đào Yêu cười hì hì: “Nhị thiếu gia đừng quên chuyện đã đáp ứng với ta đó…”

“Ta sẽ không nuốt lời, trừ phi ngươi nói bậy.”

Đào Yêu bĩu môi, đi tới chỗ Nhạc Bình Xuyên.
Chương 4.4
Edit: Sa


“Ha ha, ngươi bắt ta ở lại đây làm gì, giữ lấy Niềm Vui của Nhạc Bình Xuyên có tác dụng gì? Đâu có giống như hôm nay ta sẽ chết ở đây.”

Toàn là nước, không thấy bờ, sương giăng đầy, trên mặt nước có chiếc thuyền lật ngược, cô quạnh dập dờn.

Ở giữa có một hòn đảo, nam nhân cao to ngồi trên tảng đá, giẫm lên con quái vật mặt người mũi trâu mặc áo đỏ. Quái vật dài khoảng ba thước, một chân mang giày duỗi thẳng trên mặt đất, chân còn lại bị kéo ngược lên hông, cộng thêm mặt mũi bị đánh sưng vù nên trông càng xấu xí.

“Niềm Vui đẹp quá.” Nam nhân áng chừng khối ánh sáng sặc sỡ sắc màu nho nhỏ trong tay, chợt thở dài, sau đó lại đạp mạnh lên người quái vật, “Không phải ta đi theo mi mà là mi đi theo ta. Có mi ở đây, ta sẽ không quá chán, nếu buồn quá thì lại đánh mi một trận để giải khuây. Hôm nay đá, ngày mai đấm, ngày mốt treo lên đánh, chắc vui lắm đây.”

“Bớt giả vờ kiên cường đi.” Nó cười khục khặc, “Ngươi cũng tội nghiệp ghê. Cần gì phải can thiệp vào chuyện của mấy người này, thật khó hiểu. Nếu nha đầu đó không hại ngươi thì ngươi đã thành công lui thân, còn ta đã biến thành tro bụi. Nhưng kết quả hiện tại lại khác. Thân thể của Nhạc Bình Xuyên ngày càng suy yếu, đợi đến khi tính mạng hao mòn không còn gì nữa, chúng ta sẽ chôn cùng thân thể này. Cho nên hãy làm như ta nói, dẫu sao ngươi cũng đang giữ Niềm Vui của Nhạc Bình Xuyên, chi bằng thả ta ra, ngươi cũng có thể quay về thân thể của mình, chúng ta không ai phải chết cả.”

“Nhưng ta không muốn thả mi.” Nam nhân nhếch miệng cười, “Chúng ta đánh cược đi, kết cục sẽ không thay đổi.”

Nó khinh thường cười lạnh.

Ở đây, thời gian như ngưng đọng, mặt nước như vô tận và hòn đảo nhỏ này là sự tồn tại duy nhất, vĩnh viễn không có biến hóa, thân ở trong đó, không có đường để đi, chỉ có thể chờ đợi.

Mặt nước lay động, con thuyền thoắt ẩn thoắt hiện, theo mặt nước dập dờn nâng lên một người, đó là công tử tuấn tú trẻ tuổi, thân thể bị ngâm trong nước đến mức trắng dã, hai tay cứng ngắc vẫn giữ tư thế giãy giụa. Chàng giống như con thuyền, chìm chìm nổi nổi.

Ấy chính là người yêu của Nhạc Bình Xuyên, khoảng độ hai mươi, người Dương Châu, sau kinh doanh đồ cổ ở Lạc Dương, am hiểu từ cổ chí kim, tuy là thương nhân nhưng cũng là đại tài tử. Chàng nói chờ sau khi về quê thăm người thân, chàng sẽ tới Trường Đao Môn cầu hôn. Nhạc Bình Xuyên đợi nửa năm, sau cùng đợi được tin chàng đã chết, mưa sa thuyền đắm, chặn ngang lối về.

Chỉ nghĩ thôi cũng đau lòng, tuy gã là đàn ông trưởng thành nhưng cũng thổn thức khôn nguôi.

Cho nên kẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà bỏ đá xuống giếng càng khiến người ta ghét cay ghét đắng.

Đúng vậy, chính là tên yêu quái thối tha Hư Hao này đây.

Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn loài yêu quái, nếu chọn ra loài đáng phỉ nhổ nhất, chắc chắn Hư Hao nằm trong ba cái tên đầu bảng.

Nghe nói vật sống trên đời, bất kể là rắn, côn trùng, chuột, kiến, chim, cá hay gồm cả con người, chỉ cần cả đời không được sống vui vẻ, ngay cả chết cũng chết rất thảm thiết, lại chết trúng giờ xấu thì sau khi chết sẽ biến thành Hư Hao. Bất kể khi sống có hình dáng gì thì khi biến thành Hư Hao sẽ luôn mặc áo đỏ. Bản thân Hư Hao không có thực thể, là loại du hồn phiêu đãng ở nhân gian, một khi gặp người đau thương quá mức không vực dậy nổi thì chúng sẽ thừa cơ nhập vào thân xác họ, trộm lấy “Niềm Vui” của họ.

Con người trên thế gian đều có buồn vui, một khi Niềm Vui bị lấy mất, họ sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái bi thương vĩnh viễn, từ đó không biết cười như thế nào, vui vẻ là gì, thân thể ngày càng kiệt quệ, cuối cùng khổ sở chết đi, không có thuốc chữa.

Hư Hao chiếm đoạt Niềm Vui để kiếm lợi cho mình. Đối với chúng, mỗi Niềm Vui là một viên bảo thạch lóe sáng, nhận càng được nhiều Niềm Vui, chúng sẽ càng vui vẻ, tựa hồ như vậy có thể bù đắp cho khi chúng còn sống mà chưa từng được vui vẻ. Tuy chúng không trực tiếp giết người nhưng khiến người ta chết dần chết mòn trong nỗi đau khổ nhất, vì vậy từ xưa đến nay, Hư Hao luôn bị coi là tai tinh. Không khó để tiêu diệt Hư Hao, chỉ cần tập hợp dầu thắp đèn từ một trăm gia đình, dùng dầu đó thắp đèn lên, giơ cao “Bách Gia đèn” ấy, Hư Hao sẽ tan thành tro bụi. Vì vậy Hư Hao rất kỵ ánh sáng, đặc biệt là ánh đèn dầu, phàm là người bị chúng nhập vào cũng rất sợ sáng. Nhưng Bách Gia đèn chỉ có tác dụng khi chiếu rọi cơ thể của người vẫn bị Hư Hao nhập vào, một khi Hư Hao cướp được Niềm Vui và rời khỏi thân thể người đó, thiên hạ sẽ không còn ai bắt được chúng. Đây là một trong những nguyên nhân vì sao Hư Hao dễ bị tiêu diệt nhưng lại không bị tuyệt chủng.

Nhạc Bình Xuyên coi như trong họa gặp phúc. Khi gã tới Trường Đao Môn gặp nàng ấy, Hư Hao đã cướp mất Niềm Vui và rời khỏi thân thể nàng ấy. Nhưng gã thật sự không muốn quái vật đó hại chết một mạng người vô tội nên đã nảy ra một ý định mà có thể sẽ bị đệ đệ của gã chém chết, đó là đổi hồn phách với Nhạc Bình Xuyên. Gã đánh cược con Hư Hao đó vẫn chưa đi quá xa, có khi sẽ men theo Niềm Vui của gã mà quay lại vì cho rằng nó vẫn chưa lấy hết Niềm Vui của Nhạc Bình Xuyên. Chỉ cần nó lại nhập vào cơ thể của Nhạc Bình Xuyên thì chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, gã chắc chắn mình sẽ khống chế được Hư Hao, cướp lại Niềm Vui của Nhạc Bình Xuyên, tuyệt đối không để nó rời khỏi thân thể của Nhạc Bình Xuyên, đến lúc đó chỉ cần kịp thời thắp Bách Gia đèn, như vậy tất thảy sẽ kết thúc. Sau đó, gã có thể trả lại Niềm Vui vào trong hồn phách của Nhạc Bình Xuyên, hai người hồn ai về xác nấy, hoàn hảo. Tuy khá nguy hiểm nhưng không còn cách nào khác, hồn phách Nhạc Bình Xuyên không thể ở lại trong thân thể của nàng ấy nữa, nếu không một khi gã đánh nhau với Hư Hao, rất có khả năng sẽ làm nàng ấy bị thương, chỉ có thể dời hồn nàng ấy qua thân thể gã, thứ nhất là có thể tránh gặp nguy hiểm, thứ hai là không đến nỗi vì không có thân thể mà hồn phi phách tán.

Có điều, nếu làm vậy thì sẽ có phiền phức to. Vốn dĩ gã hoàn toàn có thể chế ngự được thân thể Nhạc Bình Xuyên, nhưng nếu muốn khống chế Hư Hao để nó không chạy trốn thì gã phải phân thần để chế ngự thân thể này, nghĩa là không thể điều khiển cơ thể Nhạc Bình Xuyên thắp Bách Gia đèn.

Cho nên phải tìm trợ thủ đáng tin cậy.

Gã chọn Tiểu Vi, là nha hoàn thân cận của Nhạc Bình Xuyên.

Tiểu Vi và Nhạc Bình Xuyên cùng nhau lớn lên, tuy là chủ tớ nhưng tình như tỷ muội. Căn cứ theo những gì gã quan sát sau khi tới Trường Đao Môn, Tiểu Vi lo lắng cho Nhạc Bình Xuyên không thua gì Nhạc môn chủ, chính miệng Nhạc môn chủ cũng nói Tiểu Vi là người mà ông ta tin tưởng nhất ở Trường Đao Môn, vừa can đảm vừa thận trọng, bản tính lương thiện, có cô ta chăm sóc Nhạc Bình Xuyên, ông ấy mới đỡ lo lắng phần nào.

Nếu đã như thế, vậy thì chọn Tiểu Vi thôi.

Trước khi đổi hồn với Nhạc Bình Xuyên, gã gọi Tiểu Vi vào, đưa đèn lồng cho cô ấy, giải thích ngắn gọn là gã phải lấy một thứ về cho tiểu thư của cô ấy, còn bảo ngày mai gã sẽ rơi vào trạng thái ngủ mê man, mà tiểu thư của cô ấy có thể sẽ có những hành động khác với trước đây, có thể sẽ không khóc nữa, cũng không nói bất cứ câu nào, mọi người không cần lo lắng những chuyện ấy, chỉ cần luôn bên cạnh Nhạc Bình Xuyên, một bước cũng không rời, khi nào phát hiện Nhạc Bình Xuyên rơi vào trạng thái hôn mê sâu thì phải dùng tốc độ nhanh nhất để thắp đèn, giơ đèn chiếu vào người tiểu thư, chừng nào Nhạc Bình Xuyên tỉnh lại mới thôi. Gã dặn dò tỉ mỉ, còn bảo phải trông đèn cho thật kỹ, nếu không có nó, tiểu thư của cô ấy sẽ chết. Và chỉ có cô ấy biết được việc này, đừng nói cho người khác, sợ nhiều người biết sẽ xảy ra sự cố. Nếu có người hỏi vì sao gã ngất xỉu, cô ấy chỉ cần nói mình cũng ngất xỉu, không biết gì cả.

Tiểu Vi vô cùng cẩn thận ghi nhớ từng lời gã nói.

Sau đó là chờ đợi.

Ông trời có mắt, bốn ngày sau, con Hư Hao tham lam đó quay trở lại. Sau một cuộc đại chiến bên trong cơ thể Nhạc Bình Xuyên, gã thắng.

Nhưng mà sau khi tất cả đều thuận lợi như gã sắp xếp, đến bước quan trọng nhất thì Bách Gia đèn lại không có tác dụng, nói đúng hơn là không có ai thắp sáng nó. Trong lúc hoảng hốt, gã nhìn thấy Tiểu Vi cầm Bách Gia đèn chạy đi ra ngoài.

Kể từ đó, gã phải tiếp tục chế ngự Hư Hao nên không thể điều khiển thân thể Nhạc Bình Xuyên, nếu để con Hư Hao trốn thoát thì e rằng sẽ không bao giờ bắt nó lại được nữa. Vì vậy mọi chuyện biến thành như bây giờ, hai người họ bị mắc kẹt trong thân thể Nhạc Bình Xuyên, rơi vào ý thức còn sót lại của nàng ấy, không ai thoát được.

Vốn dĩ tin tưởng dặn dò, không ngờ lại thành tự cầm đao đâm mình. Gã hơi quạu vì chuyện này, sao bảo tình như tỷ muội mà?

Gã tức giận đạp Hư Hao.

Mặt nước rất rộng, thuyền và xác chết dập dờn, gã vẫn giữ vững niềm hy vọng, không muốn khuất phục.

Bỗng nhiên một giọng nói xa lạ vang lên từ mặt nước phía xa.

“Ty Tĩnh Uyên!”

Có người thắp đèn, căn phòng tối thui rốt cuộc cũng có ánh sáng, ở nơi ánh sáng mạnh nhất bao trùm toàn thân Nhạc Bình Xuyên.

Ty Cuồng Lan giơ đèn lồng màu trắng, không nhúc nhích, Đào Yêu ngồi bên cạnh Nhạc Bình Xuyên, nhắm mắt dựa vào người Ty Cuồng Lan như đang thiếp đi.

Thời gian ngưng đọng tại giờ phút này, trừ tiếng hít thở của Ty Cuồng Lan, trong phòng không có bất cứ tiếng động nào khác.

Đột nhiên, cơ thể Nhạc Bình Xuyên thoát ra một dải khí đen mang theo ngọn lửa đỏ sậm vọt lên không trung, biến thành các hình thù kỳ dị như đang giãy giụa điên cuồng, cuối cùng tiêu hao hết sức lực rồi tan biến, chỉ để lại một đống bụi hình con chuột dưới sàn nhà.

Đào Yêu và Nhạc Bình Xuyên cùng mở mắt ra.

Đào Yêu chớp mắt mấy cái, dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn, dụi đầu vào chỗ đang đỡ mình, cười ngu ngơ: “Êm quá, thích quá đi hà.”

Ty Cuồng Lan nhích sang bên cạnh, Đào Yêu mất thăng bằng ngã phịch xuống đất, đau điếng hét to.

Ty Cuồng Lan không có thời gian để ý tới nàng, chỉ nhìn Nhạc Bình Xuyên, đặt đèn lồng xuống, sau đó huơ tay trước mặt nàng ấy.

Đột nhiên Nhạc Bình Xuyên tóm lấy tay y, hai mắt chưa bao giờ sáng ngời đến thế, vừa mở miệng là phát ra giọng ồm ồm: “Mau cho huynh ăn cơm đi!”

Ty Cuồng Lan hất tay nàng ấy ra, lạnh lùng nói: “Đến cả mạng cũng không cần thì ăn làm gì!”

Nhạc Bình Xuyên đứng phắt dậy, hùng hổ giơ nắm đấm về phía Ty Cuồng Lan nhưng khi rơi xuống lại biến thành kéo tay áo y, lắc mạnh: “Huynh sai rồi! Mau tìm đồ cho ca ca ăn đi, Lan Lan là người thân duy nhất trên đời này của huynh mà.”

“Lan Lan?” Đào Yêu xoa mông đứng dậy, cười nghiêng ngả.

Ty Cuồng Lan rút mạnh tay áo về, hỏi: “Có khăn không?”

“Nhạc Bình Xuyên” sờ soạng người, rút một cái khăn ra đưa cho Ty Cuồng Lan: “Sao thế, mặt huynh bị bẩn à?”

Ty Cuồng Lan vò khăn thành một cục, quyết đoán nhét vào miệng đối phương, cảnh cáo: “Trước khi đổi lại, huynh dám nói thêm câu nào, đệ sẽ lập tức về nhà vác đá đè lên ngực của thân xác huynh.”

“Nhạc Bình Xuyên” tủi thân gật đầu.

“Đại ca ngươi thú vị hơn ngươi nhiều.” Đào Yêu cười hì hì, nhìn đống bụi trên sàn, tặc lưỡi, “Hóa ra nguyên hình của con Hư Hao này là chuột, thảo nào tham lam thế, nếu không đã không trúng bẫy của đại ca ngươi mà quay lại thân thể Nhạc Bình Xuyên.” Vừa nói nàng vừa ngang ngược giẫm lên đống bụi khiến chúng bay tứ tán, chớp mắt không thấy đâu.

“Hẳn là con chuột này lúc sống thảm lắm…” ‘Nhạc Bình Xuyên’ lấy khăn ra khỏi miệng, thở dài thườn thượt, chạm phải ánh mắt giết người của Ty Cuồng Lan lại lập tức nhét khăn vào miệng.

Đào Yêu bĩu môi với gã: “Ngươi thương xót nó vậy thì sao lại đánh nó sưng vù mặt thế kia?”

“Ta chỉ đơn thuần là căm ghét hành động giết người trộm Niềm Vui thôi.” ‘Nhạc Bình Xuyên’ lại lấy khăn ra, “Ngươi nghĩ đi, một kẻ khi sống không có bất cứ niềm vui nào thì chẳng khác gì đã chết. Loài yêu quái Hư Hao ấy mà, khi còn sống thì đáng thương thật nhưng khi đã biến thành Hư Hao thì tan thành tro bụi là đúng.” Vừa nói vừa đánh giá Đào Yêu, “Mà nói nè, một đứa chăn ngựa như ngươi có biết lễ nghĩa không hả? Mở miệng là cứ ngươi ngươi ngươi, ta là Đại thiếu gia của ngươi đấy! Hồi nãy ở trong đó đã nói rồi mà! À đúng rồi, ngươi vào bằng cách nào?”

“Ta vèo một cái là vào thôi.” Đào Yêu giơ tay khoa trương vẽ một đường vòng cung lên không trung.

“Con nhỏ này chả thành thật gì cả.” ‘Nhạc Bình Xuyên’ chọt chọt đầu nàng rồi xoay người qua chỗ khác, hích hích tay Ty Cuồng Lan: “Nhặt ở đâu về thế, coi bộ thú vị à nghen.”

Ty Cuồng Lan hít sâu một hơi, vẫn dùng giọng điệu không cảm xúc nói: “Ty Tĩnh Uyên, huynh đâu phải không biết hậu quả của việc làm như vậy.”

“Nhưng đâu thể mặc kệ cô nương này.” Ty Tĩnh Uyên chỉ vào mình, “Người yêu qua đời cũng đủ tội nghiệp lắm rồi, lại gặp phải Hư Hao, số khổ quá…”

“Nếu Nhạc môn chủ đưa thân thể huynh về chậm một chút thôi thì dù đệ tới đây, thân thể của Nhạc Bình Xuyên cũng sẽ không xài được nữa.” Ty Cuồng Lan quay lưng, không muốn nhìn mặt đại ca.

“Thật ra thì Đại thiếu gia không cần làm vậy đâu.” Đào Yêu đứng giữa hai huynh đệ, “Thật sự không nên giữ lại yêu quái đó, nếu không ngươi sẽ không khống chế được thân thể của Nhạc Bình Xuyên, như vậy sẽ không thể tự chủ ăn uống, cũng không có năng lực hành động và nói chuyện, chỉ dựa vào thuốc bổ thì sớm muộn gì cũng chết đói. Nếu ngươi chết, Nhị thiếu gia sẽ buồn lắm cho coi.”

“Nha đầu, chừa đường lui cho mình tương đương cho kẻ địch cơ hội.” Trên gương mặt cà lơ phất phơ của Ty Tĩnh Uyên chợt hiện lên vẻ quyết đoán lạ thường nhưng nhanh chóng bị nụ cười bỡn cợt vùi lấp, “Mạng ta lớn, và ta tin Lan Lan nhà ta tâm linh tương thông với ta, ngươi xem đi, không phải kết cục là tất cả đều vui vẻ sao.”

“Nhưng vì sao Đại thiếu gia lại uống thuốc an thần?” Đào Yêu chợt nhớ ra, “Ngươi phải biết lúc Nhạc Bình Xuyên được đưa về Ty phủ nhưng mãi không tỉnh lại cũng không ăn không uống, như vậy rất có hại cho sức khỏe của ngươi đó.”

“Khụ, ta thừa dịp cho nàng ấy ngủ say sau khi đổi hồn, tại sợ nàng ấy nói năng lung tung ấy mà, bị người khác phát hiện bên trong cơ thể ta phát ra giọng nói của nàng ấy thì chắc chắn sẽ rất phiền phức. Vì vậy ta mới nhân lúc nàng ấy chưa tỉnh đã lén cho nàng ấy uống ít thuốc.” Ty Tĩnh Uyên cảm thấy mình rất oan uổng, “Ta tính kỹ rồi, Hư Hao sẽ quay lại trong vòng ba bốn ngày, còn nếu nó không quay lại thì ta chỉ còn nước từ bỏ thôi. Cho nên ta đã tính kỹ lượng thuốc, với tình hình sức khỏe của ta, nhiều lắm là ngủ bốn năm ngày, mà ta tám mười ngày không ăn không uống cũng không chết được. Ai ngờ…”

Đào Yêu suy nghĩ một chút, khinh thường: “Chắc chắn là do ngươi không hiểu dược lý, tính nhầm lượng thuốc. Chỉ có cách giải thích đó thôi.”

“Ba tuổi ta đã thuộc làu sách y đấy nhá!”

“Thừa nhận đi, ngươi không có năng khiếu làm đại phu. Cũng chỉ cỡ như mấy tên lang băm mà Nhạc môn chủ tìm về điều trị cho ngươi thôi, đến cả uống quá liều thuốc an thần mà cũng không chẩn đoán ra.”

“Ta là Đại thiếu gia của ngươi đó!”

“Bộ Đại thiếu gia làm sai thì không được nói hả?”

“Ngươi ngươi ngươi…”

“Nhét khăn vào.” Ty Cuồng Lan quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn họ.

Được rồi, chuyện tới đây coi như viết dấu chấm tròn viên mãn.
Chương 4.5
Edit: Sa


Khi họ đỡ “Nhạc Bình Xuyên” mảnh mai đi ra khỏi phòng, trời vừa hửng sáng. Mà cùng thời khắc đó, trong phòng ngủ, Tiểu Vi bị đánh ngất trói gô nằm chèo queo trên đất. Mấy canh giờ trước, Đào Yêu bảo Ty Tĩnh Uyên mượn miệng Nhạc Bình Xuyên nói ra chân tướng vụ việc, Ty Cuồng Lan chẳng tốn mấy sức lực đã ép được Tiểu Vi khai ra chỗ giấu đèn lồng. May mắn là cô ta còn giữ đèn lồng chứ chưa phá hủy, nếu không lại phải mất kha khá thời gian để thu thập dầu của một trăm nhà.

Về phần Nhạc môn chủ, thấy con gái bình an vô sự, ông ta mừng đến rơi nước mắt, vội chuẩn bị hậu lễ để tạ ơn huynh đệ Ty gia. Ty Cuồng Lan không từ chối, chỉ nói thân thể Nhạc tiểu thư bị kiệt quệ, không nên nói chuyện, mấy ngày tới sẽ ngủ mê man, nhưng không có gì đáng lo ngại, khi tỉnh lại, Nhạc tiểu thư sẽ bình thường như trước. Nhạc môn chủ liên tục gật đầuu, chuyện tới bây giờ, Ty Cuồng Lan nói gì ông ta cũng tin vô điều kiện, hận không thể dập đầu ba cái tạ ơn đại ân nhân. Có điều việc duy nhất khiến người ta không quen là Đại tiểu thư thường ngày ăn còn ít hơn mèo thì nay như biến thành người khác, một hơi ăn hết tám cái bánh bao, một con gà quay và năm bát cháo gà, cuối cùng dưới ánh mắt cảnh cáo của Ty Cuồng Lan mới bịn rịn bỏ cái giò heo kho tàu xuống.

Đối với sự kiện lần này, đối ngoại, Ty Cuồng Lan nói đơn giản là bị tà vật quấy phá, đã diệt trừ, lược bỏ hết chi tiết Ty Tĩnh Uyên đổi hồn bắt Hư Hao.

Sau đó, Tiểu Vi bị nhốt vào phòng giam của Trường Đao Môn.

Trên thực tế, cô ta không biết Ty Tĩnh Uyên muốn làm gì, trừ những việc Ty Tĩnh Uyên nói với cô ta, cô ta chỉ biết gã hôn Nhạc Bình Xuyên, sau đó ngất xỉu. Nhưng Ty Cuồng Lan không tỉnh lược chi tiết cô ta giấu đèn vào lúc quan trọng nhất như thế nào, thừa nước đục thả câu, thấy chết không cứu Nhạc Bình Xuyên “thân như tỷ muội” ra sao. Nhạc môn chủ sửng sốt hồi lâu, sau đó liên tục lẩm bẩm “Không ngờ, không ngờ”. Cái gọi là biết mặt nhưng không biết lòng hẳn là như thế.

Sau tất cả, giống như Ty Cuồng Lan nói, ăn no nê xong, Nhạc Bình Xuyên liền ngủ sâu. Đợi dàn xếp cho nàng ấy ổn thỏa, Ty Cuồng Lan cáo từ. Nhạc môn chủ vẫn còn lo lắng, muốn giữ họ ở lại thêm vài ngày, Ty Cuồng Lan bảo ông an tâm, có khi chỉ hai ngày sau là Nhạc Bình Xuyên sẽ tỉnh lại. Ngoài cảm kích, Nhạc môn chủ bày tỏ sự tiếc thương và lo lắng cho tình hình của Ty Tĩnh Uyên, nói con gái mình nhặt được mạng về nhưng Đại thiếu gia Ty gia lại không biết sống chết, ông ta khó mà an lòng.

“Môn chủ cứ an tâm, mảnh mai như Đại tiểu thư còn vượt qua được kiếp số này thì Đại thiếu gia của ta ắt sẽ không thua nàng ấy đâu.” Đào Yêu chen ngang nói, sau đó lấy viên minh châu ra, vờ vịt: “Ui chao, suýt thì quên trả lại bảo châu cho môn chủ, đúng là đồ tốt, đẹp quá, không nỡ bỏ xuống luôn á.”

Nghe vậy, Nhạc môn chủ hào phóng nói: “Nếu cô nương thích thì cứ giữ mà chơi. Lần này vì chuyện của tiểu nữ, không chỉ làm phiền Nhị thiếu gia mà cũng nhờ có công của cô nương. Chỉ là một viên châu mà thôi, không đáng nhắc đến.”

“Ôi chao, mặt mũi đâu làm thế chứ?” Đào Yêu vừa từ chối vừa nhanh chóng cất viên châu đi, đồng thời cũng nói lời hay ý đẹp như người hào phóng ắt sẽ làm ăn phát đạt, con đàn cháu đống hi hi hi.

Trước khi đi, Đào Yêu tới phòng giam.

Tiểu Vi cuộn người trong góc phòng tăm tối, mặt không chút sợ hãi, cũng không có hối hận, nhỏ giọng ngân nga điệu dân ca.

“Tiểu thư nhà cô không sao.” Đào Yêu ngồi ngoài phòng giam, cố ý nói to.

Tiểu Vi liếc nhìn nàng, tiếp tục ngân nga.

“Kỳ nhỉ, vì sao lại hận nàng ấy?” Đào Yêu chống cằm, “Tưởng là tỷ muội chứ, ai cũng nói vậy.”

Tiểu Vi không hát nữa, giống như nghe một chuyện rất buồn cười: “Nha hoàn và tiểu thư sao làm tỷ muội được?”

“Nhưng nàng ấy chết thì cô cũng đâu được làm thiên kim đại tiểu thư.”

“Cô ta chết, Tiết công tử dưới hoàng tuyền sẽ có người bầu bạn.” Tiếng cười của Tiểu Vi vang vọng trong không gian ẩm ướt, “Dù sao trong mắt Tiết công tử chỉ có cô ta, nếu đã vậy, tôi muốn thành toàn cho họ.”

“Cô thích Tiết công tử?” Đào Yêu làm sao cũng không nhìn rõ gương mặt bị cô ta giấu trong bóng tối.

“Thứ tôi thích chưa bao giờ thuộc về tôi.” Cô ta thở dài, “Hồi bé, tôi rất thích hoa mẫu đơn, cuối cùng nó được cài trên tóc Nhạc Bình Xuyên. Cô ta là đại tiểu thư, cài lên được người người ca tụng, tôi là nha hoàn, cài lên sẽ bị người đời cười chê không biết thân biết phận. Sống chung với cô ta, tất cả những thứ tôi thích, bất kể là quần áo hay son phấn hay hết thảy mọi thứ, trừ khi cô ta không cần, nếu không thì chẳng có cái gì đến được tay tôi. Cho dù tôi biết Tiết công tử trước, nhưng cuối cùng người mà huynh ấy muốn cưới lại là Nhạc Bình Xuyên. Cho nên rốt cuộc tôi hiểu ra, cả đời này tôi sẽ không chiếm được gì cả.”

Nói xong, phòng giam tĩnh mịch.

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Đào Yêu chợt hỏi.

“Mười tám.”

“Mười tám à?” Đào Yêu trợn to mắt, “Vậy nghĩa là cô đã dùng mười tám năm để làm việc khiến người ta không vui?”

Tiểu Vi không nói gì.

“Hóa ra Hư Hao không nhất định phải là yêu quái.” Đào Yêu cười cười, đứng dậy, “Cáo từ.”

Tiểu Vi để lộ gương mặt ra khỏi bóng tối, khó hiểu nhìn bóng dáng nhảy nhót rời đi.

Nhớ không lầm, Bách Yêu Phổ viết: “Sinh linh thế gian mang mệnh đau khổ, gặp giờ hung, hóa Hư Hao, như u hồn phiêu đãng hậu thế, tìm người chìm đắm trong bi thương, nhập thân xác, trộm Niềm Vui. Người không còn Niềm Vui, cuối cùng buồn đau đến chết, không thể cứu vãn. Hư Hao, là ác yêu. Lấy dầu trăm nhà thắp đèn, soi chiếu vật chủ, tất diệt.”

Hồng trần thế tục, vui buồn là chuyện thường tình, đột nhiên sa vào sầu thương không thể nào thoát khỏi, chẳng những tạo cơ hội cho ác yêu, dẫu không bị yêu vật nhập xác, buồn nhiều thành oán, oán nhiều thành hận, hận nhiều thành ác, sống cả đời đều như Hư Hao, người và yêu khó phân biệt rõ rệt. Nhân gian xem yêu quái Hư Hao là tai tinh mang đến tai họa, may có Bách Gia đèn khiến Hư Hao tan thành tro bụi, nhưng đáng tiếc ánh đèn Bách Gia chẳng tài nào chiếu tới những “Hư Hao” không phải là yêu quái.

Vì vậy, Đào Yêu mới nghĩ quy tắc chữa bệnh cho yêu không chữa cho người là đúng đắn, nàng sợ phiền.

***

“Chắc hồn phách Nhạc Bình Xuyên sẽ về nhanh thôi. Không biết Nhạc môn chủ có giết Tiểu Vi không…”

“Ngươi là tạp dịch Ty phủ, không phải tạp dịch Nhạc phủ.”

“Ta hỏi chút chuyện nhà người ta mà cũng không được hả? Đã xong, ta không nuốt lời, ngươi cũng không được thất hứa đâu đấy!”

“Như ngươi mong muốn.”

“Tốt quá tốt quá, hồn phách của Đại thiếu gia chắc đã về tới nhà rồi nhỉ? Mà Đại thiếu gia là do tập luyện hay bẩm sinh vậy? Không phải ai cũng đổi hồn được đâu à nha…”

“Ngươi là tạp dịch chăn ngựa mà cũng biết tách hồn khỏi xác đấy thôi.”

“Ta… ta là bẩm sinh.”

“Khỏi cần giải thích với ta. Ngươi vào Ty phủ là để chăn ngựa, ta chỉ quan tâm ngươi có chăm sóc tốt cho ngựa của ta hay không mà thôi, những chuyện khác ta không có hứng thú muốn biết.”

“Ờ. Nhưng Nhị thiếu gia này, ta có chuyện không rõ, nếu ngươi không quan tâm tới ta, vì sao lúc ta xuất hồn khỏi xác, ngươi vẫn cho ta dựa vào người ngươi? Đáng lẽ để mặc ta nằm chèo queo dưới sàn nhà lạnh ngắt mới phải chứ.”

“Ta hất ngươi ra hai lần nhưng ngươi vẫn kiên trì bò tới dán vào người ta. Khi đó hồn ngươi đã rời khỏi xác rồi, phản xạ thân thể ngươi quả thật khiến người ta phải trầm trồ.”

“Ặc, khi đó chắc chắn hồn phách của ta đã vào trong cơ thể Nhạc Bình Xuyên rồi, ta chối bỏ trách nhiệm cho hành động của thân thể ta.”

“Ha ha.”

Lá rụng tán loạn, thành Lạc Dương dần khuất lại phía sau, hai con tuấn mã chở hai chủ tớ phóng nhanh hướng tới Biện Kinh, nóng lòng trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK