• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đời có yêu lạ, sinh ra từ sách, thân nhỏ như ruồi, dẹp tựa lá cây, bốn chân mỗi chân mỗi khác, trời sinh thông tuệ, lấy đọc sách làm thú vui, đọc một lần là nhớ, tai thính, sống thọ, biết hàng trăm chuyện, gọi là Bách Tri, rất hiếm.”
Chương 8.1
Edit: Sa


Hôm nay, trời âm u, hạt mưa nghiêng nghiêng, khung cảnh hiu quạnh cũng không làm giảm bớt sự đẹp đẽ của Liên Thủy Hương, có lẽ không nơi nào thích hợp hơn nơi đây nếu muốn tránh xa thị phi, bạc đầu giai lão.

Trước bến đò, hai con đò nhỏ lần lượt cập bến, tâm tư của người trên đò chẳng ở núi non chốn này, đò còn chưa dừng hẳn thì đã đứng chống nạnh cãi nhau.

“Cô theo tới đây làm gì? Đã bảo là ở nhà chờ bọn ta về rồi mà!” Ty Tĩnh Uyên nhìn chằm chằm Đào Yêu ở con đò kế bên, “Còn dẫn hòa thượng vơi con cáo đi nữa chứ!”

“Ta đổi ý, không muốn đợi.” Đào Yêu hùng hồn nói, “Lan Lan nhà ngươi đồng ý rồi.”

“Đại thiếu gia, bọn ta tới đây là để hỗ trợ. Đào Yêu đã kể cho ta nghe chuyện về Lục phu nhân rồi.” Lắm Lời vội nuốt miếng bánh vừng cuối cùng xuống, lau miệng qua quýt vài cái, Cút Xéo thò cái đầu ra khỏi gùi trúc sau lưng cậu, khóe miệng còn dính mấy hạt vừng chưa được liếm sạch.

Ty Tĩnh Uyên ngửa mặt lên trời than thở: “Giờ thì cô tôn trọng ý kiến của Lan Lan gớm nhỉ? Chứ không phải vì mấy đứa ở nhà thấy chán hả? Bọn ta không phải đi bắt phường trộm cắp vặt đâu, là đi bắt ma đầu giết người không chớp mắt đó.”

Đào Yêu nhảy lên bờ, quay đầu cười với gã: “Đừng xem thường Cút Xéo nhà ta, cáo ăn chay không phải dạng vừa đâu.” Sau đó quay sang nói với Cút Xéo, “Nào, mau tạo dáng hung ác cho Đại thiếu gia xem nào.”

Cút Xéo lập tức chồm lên vịn hai chân vào thành gùi trúc, mở to mắt há to mồm, gầm gừ mấy tiếng.

Ty Tĩnh Uyên vỗ vỗ ngực: “Sợ quá, giả bộ sợ cho mấy đứa vui.”

Miêu quản gia xuống đò, mặt nghiêm trọng, không nói tiếng nào, chỉ ngơ ngẩn nhìn con đường lát đá đã đi qua vô số lần, hoàn toàn không còn sự kích động lúc tông ra cửa nữa.

“Miêu quản gia, ông quen đường quen xá nơi này, chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi trước đã.” Đào Yêu đi tới bên cạnh Miêu quản gia, nói, “Liên Thủy Hương không lớn, không khó để tìm người mù.”

Miêu quản gia nhíu mày, nói: “Hay là mọi người chờ tôi ở bến đò?”

“Ông đang sợ cái gì thế?” Ty Tĩnh Uyên thẳng thừng.

“Tôi…” Miêu quản gia lấy cớ, “Tôi sợ mọi người gặp chuyện không may.”

“Không phải ông sợ bọn ta gặp chuyện không may mà là ông sợ không bắt được hung thủ, cũng sợ bắt được hung thủ.” Ty Tĩnh Uyên cười.

“Mặc kệ sợ gì, đứng đây cũng vô ích.” Đào Yêu nhìn con đường lót đá dài trước mặt, “Mấy người không đi, ta đi.”

“Đào nha đầu.” Miêu quản gia bỗng gọi nàng lại, biểu cảm trên gương mặt rất phức tạp: “Bất kể ra sao cũng đừng bóp chết hung thủ như bóp chết yêu quái kia.”

Đào Yêu cười: “Nể tình Miêu quản gia thường cho ta đồ ăn khuya, ta sẽ không làm gì khiến ông không vui.”

“Đa tạ.” Thái độ của Miêu quan gia đối với nàng đã có thay đổi nho nhỏ, tận mắt nhìn thấy Đào Yêu xử Ám Đao, dẫu có là Đại quản gia Ty phủ thì cũng rất khó đối xử với nha đầu này như một tạp dịch chăn ngựa.

Gần giữa trưa, mưa không những không tạnh mà còn nặng hạt hơn, Liên Thủy Hương vốn không có nhiều nhân khẩu, họ chẳng gặp ai trên đường từ bến đò đến Lục gia.

Đứng trước cửa học viện đóng chặt, Đào Yêu chọt chọt cái khóa ướt đẫm, nhìn trái ngó phải: “Coi bộ không có ai ở nhà.”

“Có người thì sao lại khóa ngoài thế này?” Lắm Lời ôm Cút Xéo nhìn vào trong qua khe cửa.

“Nhà của Lục phu nhân đây hả?” Ty Tĩnh Uyên nhìn Miêu quản gia.

“Vâng.” Miêu quản gia đánh giá căn nhà trước mắt, “Viện này khá to, được chia ra làm hai, một nửa dùng để làm nơi dạy học, một nửa là nơi ở của hai vợ chồng. Thường ngày trừ hai vợ chồng và học sinh ra thì chỉ có một thư đồng và một nha hoàn lo liệu việc nhà, tương đối đơn giản.”

“Hay vào xem một chút đi.” Ty Tĩnh Uyên đề nghị.

Miêu quản gia im lặng hồi lâu, tay cầm chặt cái khóa sắt nặng trịch, không cần dùng nhiều sức đã nghe tiếng răng rắc, hai nửa khóa sắt bị rơi xuống đất.

Đào Yêu le lưỡi: “Không ngờ tay Miêu quản gia lại khỏe thế, nhờ bấm bàn tính nhiều à?”

Nếu là ngày thường, Miêu quản gia có thể sẽ đùa với nàng mấy câu, nhưng lúc này ông nào còn bụng dạ đâu chú ý tới nàng nói gì. Cánh cửa lớn tựa như trở thành đối thủ đáng gờm nhất của ông, ông có thể dễ dàng bẻ gãy khóa sắt nhưng cánh cửa trước mặt lại như nặng ngàn cân.

Nếu đối mặt với Miêu quản gia lúc này là đối thủ thực sự, e rằng ông chẳng thắng nổi. Dẫu có là cao thủ dày dạn kinh nghiệm nhưng một khi dính tới nhi nữ tình trường, ắt sẽ có sơ hở.

Thảo nào người đời nói người cô độc nhất mới có thể đi lên đỉnh cao nhất.

Cánh cửa rộng mở, trong viện ướt nhẹp không có lấy một bóng người.

“Nếu có người ở, cần gì phải khóa cửa.” Miêu quản gia nói, “Thôi đừng vào.”

Ty Tĩnh Uyên không chịu đi, nói: “Có khi đóng cửa dưỡng thương thì sao, cũng có thể là đau quá chết ở trong nhà luôn rồi.” Gã quay sang hỏi Đào Yêu, “Bị mù có đau không?”

“Ta có bị mù đâu mà biết.” Đào Yêu lườm gã, “Nhưng chắc là không dễ chịu chút nào đâu.”

Sắc mặt Miêu quản gia càng xấu vì từng lời Ty Tĩnh Uyên nói đều là thứ ông muốn trốn tránh.

Tuy từ đầu đến giờ không ai nói hung thủ bị mù là ai nhưng ba người họ, có khi còn gồm cả Ty Cuồng Lan không có mặt ở đây, đều đã có đáp án trong lòng.

Ám Đao chỉ có tác dụng khi được thả trên người tin tưởng mình nhất, người mà Lý phu nhân tin tưởng nhất hiển nhiên không phải là lão Lý bán thức ăn gần nhà, ha ha.

Nhưng Đào Yêu và Ty Tĩnh Uyên cũng hiểu Miêu quản gia cầu mong nhường nào rằng kẻ bị mù sẽ là lão Lý hoặc lão Trương nào đó, hoặc là bất cứ ai mà ông không quen.

Mưa càng lúc càng to, cây dù nát mượn của nhà đò đã không còn tác dụng, Đào Yêu nhảy qua bậc cửa: “Có hay không có người thì cứ vào trú mưa cái đã, mưa to quá.”

Ty Tĩnh Uyên kéo Miêu quản gia đi vào, họ bước nhanh tới mái hiên gần nhất. Vừa đứng lại, căn phòng bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, một tiểu cô nương thò nửa người ra sau cánh cửa, tay cầm chặt cán chổi, hoảng sợ trừng mắt nhìn họ: “Mấy… mấy người là ai? Sao lại tùy tiện xông vào nhà người khác?”

Thấy nàng ta, Miêu quản gia tiến lên trước: “Có phải là cô nương Hủy Hủy đó không?”

Cô bé nghe thế, ngờ vực đi ra, nhìn qua màn mưa hồi lâu mới reo lên: “Là Miêu tiên sinh à?”

“Phải.” Miêu quản gia nhanh chân đi tới chỗ nàng ấy rồi nói với Ty Tĩnh Uyên và Đào Yêu: “Cô nương này là nha hoàn của vợ chồng Lục gia.”

Nàng ta vội hành lễ với họ: “Tham kiến Miêu tiên sinh và các vị, sao lại tới nhà tôi lúc trời mưa to thế này?” Nàng ta ngờ vực nhìn cánh cổng, “Cổng khóa rồi mà?”

Ty Tĩnh Uyên chắp tay nói: “Xin hỏi vị cô nương này…”

“Công tử chớ đa lễ, cứ gọi tôi là Hủy Hủy thôi ạ.” Nàng ta cắt ngang Ty Tĩnh Uyên, lại đánh giá gã và Đào Yêu, “Công tử và cô nương là bạn của Miêu tiên sinh sao? Trông lạ mặt quá.” Rồi quay sang nhìn Lắm Lời với Cút Xéo, “Chẳng lẽ tiểu sư phụ cũng là bạn của Miêu tiên sinh?”

“Phải, phải, bọn ta là bạn của Miêu tiên sinh.” Ty Tĩnh Uyên đáp qua quýt, dòm ngó xung quanh, “Chỉ có mình ngươi thôi à?”

Hủy Hủy gật đầu.

“Thế sao lại khóa cửa?” Đào Yêu khó hiểu.

Hủy Hủy thở dài, nói: “Là do lão gia sai bảo vậy, thường ngày chúng tôi đi bằng cửa sau.” Nàng ta hạ giọng, nói với Miêu quản gia, “Năm nay ngài tới muộn hơn mọi năm, làm phiền sang bên kia nói chuyện ạ.”

Miêu quản gia thấy nét mặt rối rắm của nàng ta, bèn đi qua một bên.

“Cô nương Hủy Hủy có chuyện gì khó nói thế?” Miêu quản gia hỏi.

Nàng ta dụi mắt, giọng nghẹn ngào: “Miêu tiên sinh có điều không biết, phu nhân xảy ra chuyện rồi, giết người ở ngoài đường, bị quan phủ bắt vào ngục, nhưng cách đây không lâu có người cướp ngục, chẳng biết đã đưa phu nhân đi đâu, không rõ sống chết. Miêu tiên sinh, xin ông hãy giúp lão gia nhà tôi với.”

Miêu quản gia hỏi: “Lục Trừng đâu?”

“Lão gia hằng ngày đi uống rượu, sức khỏe càng ngày càng kém, sáng hôm nay nói đau đầu, vì Tiểu Cửu đã về quê thăm nhà nên tôi mới nói để tôi đưa lão gia đi khám bệnh, nhưng lão gia không cho tôi đi theo, nói để lão gia tự đi. Giờ này chắc là đang khám bệnh ở chỗ Thẩm đại phu, nếu khám xong rồi thì chắc là lại mua say trong quán rượu.” Hủy Hủy lau mắt, “Nghiệp chướng, gia đình đang an ổn cơ mà.”

Nghe họ nói chuyện với nhau, Đào Yêu hỏi: “Chủ nhân nhà cô chỉ đau đầu thôi à, có bị gì nữa không?”

Hủy Hủy khó hiểu, nói: “Không nghe lão gia nói khó chịu ở đâu nữa.”

Ty Tĩnh Uyên chỉ hai mắt mình: “Mắt của lão gia nhà ngươi vẫn ổn chứ?”

Hủy Hủy càng thêm khó hiểu, hỏi ngược lại: “Sao công tử lại hỏi vậy?”

Đào Yêu nhíu mày: “Ông ta đi có đâm vào tường không?”

“Cô nương kỳ cục ghê, lão gia nhà ta có bị mù đâu, sao lại đâm vào tường chứ?” Hủy Hủy nhìn họ, chợt cảnh giác, “Rốt cuộc mấy người tới đây làm gì?”

Miêu quan gia ấn chặt vai Hủy Hủy: “Lục Trừng không mù thật sao?”

Hủy Hủy hoảng sợ: “Miêu tiên sinh, ông thân thiết với lão gia, sao lại hỏi thế? Lão gia nhà ta đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”

Miêu quản gia buông nàng ta ra, Ty Tĩnh Uyên và Đào Yêu nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm của ông.

“Tôi biết ông ấy ở đâu.” Miêu quản gia đi ra cửa, “Hai người ở đây chờ tôi, chờ tìm được huynh ấy lại bàn kế sách.”

“Ta cũng đi.” Ty Tĩnh Uyên theo sau, “Ta không yên tâm để ông đi một mình.”

Miêu quản gia nhìn gã: “Đại thiếu gia, quyền cước của thiếu gia hơn phân nửa là do tôi dạy đấy.”

Ty Tĩnh Uyên nhún vai: “Nhưng ông lớn tuổi rồi.”

“Tôi mới hơn bốn mươi, vẫn còn trẻ, khỏe lắm.” Miêu quản gia thở dài, “Đại thiếu gia, nếu sau này thiếu gia không muốn lại bị Nhị thiếu gia cấm túc thì đừng có nói năng lung tung nữa.”

Ty Tĩnh Uyên khịt mũi, nói: “Người lớn tuổi dễ bị mềm lòng, ông tưởng tôi không yên tâm cái gì?”

“Thiếu gia vẫn nghĩ huynh ấy…” Miêu quản gia hỏi ngược lại.

“Mắt thấy mới là thật, sẽ yên tâm hơn.” Ty Tĩnh Uyên nhìn ra cổng, bĩu môi hất cằm, “Đi thôi, sẵn tiện đưa ta đi tham quan chốn đào nguyên đã câu mất hồn ông luôn.”

Hủy Hủy khó hiểu nhìn họ, lo lắng nói: “Rốt cuộc mấy người đang nói gì vậy? Phu nhân đã xảy ra chuyện rồi, nếu lão gia cũng gặp chuyện gì thì phải làm sao đây?”

“Sợ không ai trả tiền công cho cô à?” Đào Yêu đánh giá bốn phía, nhà không có hơi người bị đổ nát rất nhanh.

“Phải. Cha mẹ tôi ở quê còn đang chờ tiền chu cấp của tôi.” Hủy Hủy thành thật trả lời, “Nhưng mấy năm qua ở Lục gia, lão gia và phu nhân đối xử với tôi rất tốt, bây giờ tôi chỉ mong ngôi nhà này không dính phải tai họa nào nữa, cho dù bị cắt mất tiền công, tôi cũng tình nguyện ở lại.” Nàng ta nhìn mọi thứ trước mắt mình, “Nếu đến cả tôi cũng đi, Lục gia sẽ sụp đổ thật mất.”

“Cô còn trẻ mà trung thành ghê.” Đào Yêu cười rồi nói với Miêu quản gia: “Đi thôi.” Nói xong, nàng ngứa mũi, hắt xì hai cái liền.

Ty Tĩnh Uyên ngăn nàng lại.

“Làm gì?” Nàng trừng gã, “Định bỏ ta lại rồi đi ăn một mình hả?”

“Cô nhìn cô đi, chả khác gì con gà ướt sũng.” Ty Tĩnh Uyên quay sang nói với Hủy Hủy, “Hủy Hủy cô nương, phiền cô tìm quần áo khô cho nàng ta, cả tiểu hòa thượng nữa, còn riêng con cáo thì cứ trói nó lên bếp lửa hong khô là được.”

Không chờ Đào Yêu đáp lại, Miêu quản gia đã nói: “Đào nha đầu, trời mưa to gió lớn, tôi và Đại thiếu gia cũng tạm coi như cường tráng, cháu với tiểu hòa thượng không cần đi theo chúng tôi chịu khổ đâu, lỡ nhiễm phong hàn thì không có ai chăm sóc cho Đại thiếu gia.”

Hủy Hủy lo lắng nhìn sắc trời rồi lại nhìn Đào Yêu, nói: “Tuy không biết mấy người gấp gáp tìm lão gia về để làm gì, tôi cũng không giúp được gì nhưng cô nương hãy ở lại đây đi, con gái yếu ớt, mặc đồ ướt dễ bị bệnh lắm.”

Đào Yêu suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được, ta và Lắm Lời ở đây chờ hai người.”

“Ngoan.” Ty Tĩnh Uyên xoa đầu nàng, “Sẽ mang thức ăn ngon về cho cô.”

Đưa mắt nhìn bóng dáng của họ khuất sau cánh cổng, Đào Yêu quay sang nói với Hủy Hủy: “Không cần tìm quần áo cho ta đâu, phiền phức lắm, nhờ cô nương chuẩn bị giúp ta một chậu than, quần áo hong một lát là khô ấy mà.”

“Vâng, tôi làm ngay đây.” Hủy Hủy chỉ vào nhà, “Hai người đừng đứng ngoài này mãi thế, vào nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ bưng chậu than vào sau.”

“Cảm ơn nhé.” Nàng cười nói, vỗ vỗ Lắm Lời, “Vào thôi.”

Lắm Lời không nhìn ngoài cửa nữa, giật giật tay áo Đào Yêu, “Có khi nào xảy ra chuyện gì không?”

Đào Yêu bĩu môi: “Xảy ra chuyện gì được chứ, chỉ luận về quyền cước thôi thì e rằng đến cả Liễu công tử còn chẳng phải là đối thủ của Miêu quản gia.” Nàng dừng một chút, hơi nheo mắt lại, “Chỉ cần đối thủ của họ là con người, họ sẽ không sao đâu.”

Không lâu sau, Hủy Hủy bưng chậu than quay lại, mời họ vào nhà rồi lại nhiệt tình rót trà nóng cho họ.

“Không cần phải tiếp đãi bọn ta đâu, ta thấy một mình cô phải chăm lo ngôi nhà lớn thế này chắc là bận lắm.” Đào Yêu khách sáo nói, “Cô làm gì thì làm đi.”

Hủy Hủy gật đầu: “Cũng được, vậy ta đi quét dọn trước rồi sau đó sẽ đi chợ, mọi người có muốn ăn gì không?”

“Bọn ta ăn gì cũng được, không kén ăn đâu. Ta ăn mặn, tiểu hòa thượng ăn chay.”

“Vâng.”
Chương 8.2
Edit: Sa


Đợi đến khi mưa đã tạnh, mặt trời đã lặn mà Ty Tĩnh Uyên và Miêu quản gia vẫn chưa về.

Trong phòng, Đào Yêu đã uống hết mấy bát canh gừng, lại ăn một đống bánh ngọt do Hủy Hủy làm, liên tục khen nàng ấy khéo tay.

“Phu nhân mới khéo tay.” Hủy Hủy rầu rĩ nói: “Tôi không tin một người hòa nhã như phu nhân lại giết người.”

“Lục phu nhân đúng là vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.” Đào Yêu tiếc nuối nói, bỗng chuyển đề tài, “Gần đây Liên Thủy Hương có ai đột nhiên bị mù không?”

Hủy Hủy lắc đầu chắc chắn: “Không có. Ngày nào tôi cũng đi chợ mua thức ăn, Liên Thủy Hương khá bé, ai cũng quen biết nhau, thực sự không thấy ai đột nhiên bị mù cả.” Nàng ấy khó hiểu nói, “Vì sao các cô cứ một mực hỏi chuyện này vậy? Bộ có liên quan tới lão gia và phu nhân nhà tôi sao?”

Đào Yêu cười: “Cũng coi như là có liên quan.”

Còn chưa dứt lời, Lắm Lời đã từ bên ngoài chạy vào.

“Sao rồi?” Đào Yêu hỏi.

Lắm Lời lắc đầu: “Ta đi khắp nơi, tất cả những người ta gặp đều rất khỏe, trò chuyện cùng người dân nơi đây cũng không nghe nói có ai bị mù.”

“Ồ.” Đào Yêu suy tư chốc lát, cười, “Thú vị rồi đây.”

Hung thủ phải thỏa mãn hai điều kiện, một là có được lòng tin của Lục phu nhân, hai là có thâm thù đại hận với Miêu quản gia. Lục Trừng tuy thỏa mãn điều kiện thứ nhất nhưng lại không chắc chắn lắm về điều kiện thứ hai. Thân là trợ tá đắc lực của Ty phủ, chắc chắn không ít người trên giang hồ muốn Miêu quản gia chết, nhưng họ lại không có khả năng có mối liên hệ với Lục phu nhân luôn ru rú trong nhà, nếu hung thủ không ở Liên Thủy Hương thì sẽ khá phiền để điều tra rồi đây.

Nhưng có vẻ nàng tính hơi xa rồi, trừ khi Lục Trừng thực sự bình an vô sự.

Hủy Hủy nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng nói: “Trời sắp tối rồi, sao Miêu tiên sinh còn chưa về nữa? Chẳng lẽ lão gia đã xảy ra việc gì?” Nàng ấy càng nghĩ càng lo, quay sang nói với Đào Yêu, “Đào cô nương, tôi đi tìm họ đây.”

“Cô định đi đâu tìm họ?” Đào Yêu hỏi.

Hủy Hủy suy nghĩ chốc lát: “Nếu lão gia không có ở tiệm thuốc thì chắc chắn là ở quán rượu, tôi ra quán rượu ngoài chợ tìm trước, chỉ có thể là ở hai nơi này thôi.”

Đào Yêu đứng dậy kéo nàng ấy lại, cười nói: “Chuyện tìm người giao cho người không biết nấu cơm là được rồi.”

Hủy Hủy vội nói: “Đào cô nương, các cô không quen thuộc đường xá ở Liên Thủy Hương, hay là tôi đi cùng các cô.”

“Không cần đâu, bọn ta về còn phải ăn cơm nữa. Cô cũng đâu muốn lão gia nhà cô và Miêu tiên sinh về mà không có cơm nóng ăn ngay, đúng chứ?” Đào Yêu le lưỡi với nàng ấy, “Chỉ cần nói cho ta biết vị trí của tiệm thuốc và quán rượu là được.”

Hủy Hủy không thể làm gì hơn, bèn gật đầu.

Lúc này trời đã tối, sau cơn mưa không khí tươi mát vô cùng, nhưng nhiệt độ chợt giảm xuống khiến người đi đường ít ỏi vội vã về nhà.

Đào Yêu chạy tới quán rượu trong chợ, không có lấy vị khách nào cả, chỉ có ông chủ càm ràm thời tiết.

Hỏi han một hồi, ông chủ bảo hôm nay chưa thấy Lục Trừng, mà mấy hôm rồi cũng không gặp, chỉ gặp hai nam tử ăn mặc sang trọng, họ cũng tới hỏi có gặp Lục Trừng hay không, biết Lục Trừng không có ở đây, họ bỏ đi ngay. Đào Yêu hỏi hai nam tử đó đi lâu chưa, ông chủ nói tầm sau giờ ngọ.

Ra khỏi quán rượu, Lắm Lời nói với Đào Yêu: “E không ổn rồi.”

“Có khi người ta đang ăn uống thả cửa cũng nên.” Đào Yêu lại nghĩ khác, “Tới tiệm thuốc xem sao nào.”

Phía tây của Liên Thủy Hương là những dãy núi nối dài không dứt, hầu như không có người ở, trong phạm vi hơn mười dặm chỉ thấy mỗi cái viện treo tấm bảng “Tiệm thuốc” này, cửa viện mở một nửa, bên trong hắt ra ánh đèn dầu kèm theo tiếng giã thuốc đều đặn.

“Đồng nghiệp của cô kìa.” Lắm Lời nói nhỏ.

Đào Yêu nhìn xung quanh một lượt, tiến lên gõ cửa, gọi to: “Là quý phủ của Thẩm đại phu đúng không?”

Không lâu sau, có người đi ra, một ông già tóc trắng khoác áo cầm đèn lồng chầm chậm đi ra, giơ cao đèn lồng lên tới mặt họ: “Hai vị tới khám bệnh à?”

“Tìm người.” Đào Yêu cười nói, “Không biết Lục phu tử có tới quý phủ của Thẩm đại phu không?”

“Lục phu tử à, có tới, tới hồi sáng.” Thẩm đại phu nhìn Đào Yêu, “Cô nương trông lạ mặt quá, không phải người ở Liên Thủy Hương à?”

“Lục phu tử là chú họ của ta, tiểu hòa thượng là cháu họ của ông ấy, bọn ta tới Liên Thủy Hương thăm bà con.” Đào Yêu thò đầu ngó vào trong, “Nghe nói chú họ ta bị bệnh nhẹ, tới tìm ngài từ sáng, nhưng ta ở Lục gia đợi hoài không thấy chú ấy về, nếu chú ấy vẫn còn ở đây, ta có thể vào thăm được không?”

“Được chứ. Mời vào.” Thẩm đại phu đặt đèn lồng xuống, “Chứng đau đầu của Lục phu tử khá nghiêm trọng, ta làm châm cứu trị liệu cho ông ấy nên hơi lâu, chờ thêm nửa nén hương nữa là xong.”

“Lục phu tử chỉ bị đau đầu thôi à?” Đào Yêu hỏi.

“Không phải.” Thẩm đại phu lắc đầu, “Uống rượu quá nhiều, tỳ vị tổn hại, chả quý trọng sức khỏe gì cả.” Ông ấy nói tiếp, “Trước khi hai cháu đến, có hai người đàn ông khác cũng tới tìm ông ấy, hiện đang trông nom trước giường bệnh.”

Vào nhà, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, căn nhà rất rộng nhưng cực kỳ đơn giản, trừ cái bàn để đựng thuốc thì thứ nhiều nhất là sách, hầu như chất đầy chỗ có thể để trong nhà, trên chiếc bàn gần cửa sổ là thuốc đang giã dở chừng, khe hở dưới bàn cũng chất đầy sách.

Lắm Lời thảng thốt: “Bình thường có câu đọc vạn cuốn sách, có điều đó chỉ là cách nói tượng trưng thôi, nhưng số sách trong nhà Thẩm đại phu e là còn hơn vạn cuốn.”

Thẩm đại phu vuốt râu, hơi tự hào: “Trừ chữa bệnh cứu người ra, bình thường lão phu cũng chỉ có mỗi sở thích này thôi.”

“Không ngờ nơi nhỏ bé như Liên Thủy Hương lại có người uyên bác như Thẩm đại phu, hiếm thấy, hiếm thấy.” Đào Yêu bội phục, “Không biết chú họ của ta đang nghỉ ở đâu?”

“Mời đi bên này.” Thẩm đại phu đi tới tấm màn nặng trịch giữa bức tường dày, vén nửa màn lên, “Lục phu tử đang ở bên trong, hai vị kia cũng ở trong đó chăm nom, các cháu có thể vào thăm nhưng không được to tiếng hoặc làm gì phát ra tiếng động ồn ào, càng không được chạm vào kim châm trên người Lục phu tử.”

Đào Yêu chui qua màn cửa, ngẩng đầu lên, trên giường trong phòng có một người đang nằm, trên băng ghế trước giường có hai người đang đưa lưng về phía nàng, đúng là Ty Tĩnh Uyên và Miêu quản gia, cả căn phòng chỉ thắp mỗi một ngọn đèn dầu, ánh sáng lờ mờ, bên cây đèn còn có một nén hương sắp tàn.

Lắm Lời khẽ khàng gọi hai người: “Đại thiếu gia! Miêu quản gia!”

Thẩm đại phu vội giơ ngón tay lên miệng: “Suỵt, nói nho nhỏ thôi, đừng làm ảnh hưởng tới bệnh nhân.” Sau đó nói với Đào Yêu, “Hai cháu thăm một chút thôi rồi đi ra nhé, ông phải chuẩn bị ít thuốc cho Lục phu tử mang về.” Nói xong liền vén màn cửa đi ra ngoài.

Đào Yêu đi tới đằng sau Ty Tĩnh Uyên, vỗ mạnh vai gã, nào ngờ gã ngã oạch xuống đất, lồ lộ trước mặt họ chỉ là người rơm mặc quần áo của Ty Tĩnh Uyên, “Miêu quản gia” ở bên cạnh cũng vậy, bị Đào Yêu cười lạnh đá một cước văng ngã xuống đất.

Lắm Lời vén chăn lên: “Uầy, chú họ của cô cũng là hàng giả!”

“Phiền ghê.” Đào Yêu cau mày, “Hôm nay không được ăn cơm tối rồi.”

Lắm Lời vội chạy tới màn cửa, đánh mạnh, nào ngờ màn cửa đã biến thành bức từng dày cộm, cả căn phòng không có bất cứ lối ra nào.

Đào Yêu xem xét khắp nơi, quả thật là tường đồng vách sắt, không có chút sơ hở, ngay cả con ruồi cũng không bay ra được.

“Chẳng lẽ Đại thiếu gia và Miêu quản gia cũng bị trúng kế rồi?” Lắm Lời lập tức thả gùi trúc xuống, dùng một tay túm lấy Cút Xéo ra rồi ôm vào lòng, căng thẳng nói, “Có khi nào căn phòng có bẫy không? Lỡ như có tên độc hoặc phi tiêu độc bắn ra thì phải làm sao?”

Đào Yêu nhún vai: “Thì lấy hai đứa làm bia đỡ chứ sao.”

“Nếu ta chết thì tình bạn của cô và Liễu công tử cũng chết theo đó!” Lắm Lời phẫn nộ.

“Truyện cười hôm nay: ta và Liễu công tử là bạn.” Đào Yêu lườm, “Được rồi, ở đây không có ám khí, không bắn chết cậu đâu.”

Lắm Lời thở phào nhẹ nhõm: “Thật không?”

“Nhưng mà tên độc hay phi tiêu độc đều không phải là bẫy nguy hiểm nhất.” Đào Yêu lôi Lắm Lời ra sau, ánh mắt chợt cảnh giác.

Đột nhiên, một loạt âm thanh vù vù từ dưới đất chui lên, mặt đất cũng rung lắc theo, không chờ Đào Yêu kịp phản xạ, mặt đất bỗng nứt ra làm hai, hơn nữa còn nhanh chóng sụt lún xuống, chớp mắt đã khiến họ “ngã” xuống lòng đất.

Đào Yêu cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể rơi nhanh xuống, nàng chẳng nói tiếng nào, chỉ giữ chặt Lắm Lời.

Nơi này đã làm tiêu hao sạch sẽ cảm tình của nàng dành cho Liên Thủy Hương.
Chương 8.3
Edit: Sa


Lúc rơi xuống đất, Đào Yêu cảm nhận rõ rệt được cái gì gọi là hồn phi phách tán, cũng may lôi được Lắm Lời, lúc cấp bách lấy cậu và Cút Xéo làm đệm thịt rất hiệu quả, ít nhất người bị đè cho choáng váng và lè lưỡi không phải là nàng.

Song, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình thì đã có một sợi tơ màu trắng phóng tới, trói kín mít toàn thân Đào Yêu, chỉ chừa lại cái đầu, chớp mắt sau, trên mặt đất cũng xuất hiện hai cái đống hệt như kén tằm.

“Cút Xéo! Cút Xéo! Mi có sao không?”

Cút Xéo giãy giụa kịch liệt, cố chui đầu ra khỏi đống tơ, kêu “chi chi chi” đáp lại Lắm Lời.

“Cậu hỏi han con cáo mà lại không quan tâm gì tới ta, thiệt là đau lòng.” Đào Yêu vừa nói vừa nhìn quanh.

“Cô thì có chuyện gì được? Ta và Cút Xéo suýt bị cô đè chết đây nè!” Lắm Lời khó nhọc nói.

“Vậy hai đứa nên thấy may mắn vì ta còn chưa ăn tối đi.”

“…”

Đây là một hang động tự nhiên, rộng ít nhất cũng phải trăm thước, trên vách đá cứ cách một khoảng là lại có một cái lỗ, bên trong là các tinh thạch đủ mọi hình dáng sáng lấp lanh, vì vậy động khá sáng, mà những nơi nhìn thấy được thì toàn là sách, số lượng nhiều vô kể, có thể nói là biển sách vô bờ.

Nhóm Đào Yêu bị trói ở khoảng đất trống giữa đống sách, cách đó không xa có một giàn hoa, hoa trên giàn nở rộ, đủ sắc màu, thoáng nhìn tựa như mùa xuân đang giắt mình trên giàn. Nhưng hiện tại là mùa thu, hoa trên giàn đều được cắt bằng giấy màu, đến cả lá cũng được làm giả.

Dưới giàn hoa có một cái ghế lưng cao, một nam tử ăn vận thư sinh nghiêng đầu, dựa vào ghế, tư thế như đang nghỉ ngơi, thanh sam trên người không mới cũng không cũ, trong lòng ôm gốc cây có màu ngọc bích, chỉ có một cành, nhưng dài tận ba thước, uốn éo như rắn, trên cành có lá, giống như trái tim, bên dưới lá lại có quả to như hạt châu, mỗi lá một quả, trắng tinh mơn mởn. Nếu hắn không phải là một bộ xương khô, hẳn là cảnh tượng này sẽ rất đẹp, hoa tươi sáng rỡ, công tử như mộng.

Thấy rõ tình trạng của người ngồi trên ghế, Lắm Lời giật mình. Còn thứ làm Đào Yêu hết hồn không phải là công tử xương khô mặc quần áo mà là ba “người kén” bị trói chặt bên cạnh giàn hoa, đó là Ty Tĩnh Uyên và Miêu quản gia, người đàn ông còn lại thì hai mắt đã bị thối rữa, nàng chưa gặp bao giờ nhưng biết chắc là Lục phu tử.

Ty Tĩnh Uyên nằm im như người chết, còn Miêu quản gia thì dù mở to mắt nhưng cũng không nhúc nhích hệt như đã bị nuốt mất hồn phách. Đào Yêu gọi họ mấy tiếng nhưng không được đáp lại, chỉ có người bị mù là giãy giụa kịch liệt nhất, có thể là trước đó đã la hét khản cổ nên hiện giờ chỉ có thể phát ra mấy tiếng “Cứu với” yếu ớt không đáng kể.

Lúc này, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân thong dong.

Đào Yêu nhọc nhằn quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ xách cái thùng gỗ, tay kia vắt vẻo cái gì đó giống như quần áo, mỉm cười đi ra từ bóng tối, bên cạnh còn có một con nhện lông xù màu trắng to bằng chậu rửa mặt đi theo.

Thấy rõ mặt người mới tới, Đào Yêu bật cười, nói: “Quả thật người cũng như tên, cái tên Hủy Hủy(1) thật sự rất hợp với cô nương.”

(1) Nguyên văn là 虫虫, có thể dịch là Trùng Trùng hoặc Hủy Hủy, nghĩa là sâu bọ.

Hủy Hủy nấu canh gừng cho nàng ở mấy canh giờ trước giờ đây thản nhiên đứng trước mặt nàng, cười: “Cứ tưởng kẻ giết được Ám Đao hẳn sẽ rất ghê gớm, nhưng các ngươi làm ta thất vọng quá.”

Lắm Lời sửng sốt: “Hủy… Hủy Hủy cô nương, sao lại là cô?”

“Chờ ta cất quần áo xíu nha.” Ả cười với Lắm Lời, đi tới giàn hoa, đặt cái thùng gỗ xuống, sau đó đặt quần áo xuống đất, cẩn thận gấp lại.

Cơ mà bộ quần áo này rất kỳ lạ, có mặt có tay có chân, còn có cả râu nữa, hẳn là một lớp da người, hơn nữa rõ ràng đó là dáng vẻ của Thẩm đại phu.

Ả vừa gấp vừa nói: “Cứ không quen mặc đồ nam, nói gì thì nói mặc đồ nữ vẫn thoải mái hơn.” Ả cúi đầu nhìn mình, chợt ngẩng lên cười với nhóm Đào Yêu, “Trăm năm qua, chỉ có bộ này là hợp ý ta nhất, trông giống với dáng vẻ chàng ấy thích nhất.” Dứt lời, ả kéo một cái rương gỗ bên dưới giàn hoa ra, mở ra, bỏ “quần áo” vào”, đậy kín, lại đẩy cái rương về chỗ cũ.

“Mi luyện thuật đội lốt người tốt lắm, chả còn miếng yêu khí nào cả.” Đào Yêu đánh giá ả từ trên xuống dưới, “Không nhiều yêu quái biết phương pháp này, ai dạy mi thế?”

Hủy Hủy mỉm cười nói: “Không ai dạy ta cả. Ta chỉ đọc sách thôi.”

“Thế à.” Đào Yêu cười, “Thảo nào mi lại tình nguyện làm nha hoàn ở Lục gia, khắp Liên Thủy Hương, có lẽ chỉ có Lục gia mới đủ sách cho mi đọc.”

“Nàng ấy là yêu quái á?” Lắm Lời ngạc nhiên nhìn Đào Yêu chằm chằm, “Vậy mà trước đó cô lại chẳng hề hay biết?”

“Yêu quái có thể tu được thuật đội lốt người còn lợi hại hơn cả yêu quái biến thành hình người. Yêu quái biến thành hình người không đủ mạnh để che giấu hoàn toàn yêu khí, còn yêu quái đội lốt người thì yêu khí sẽ bị phong bế bên dưới lớp da người, mà chỉ cần lốt người bị mặc không bị để không mười năm trở lên thì sẽ luôn hiệu quả, còn có thể trưởng thành và già đi theo thời gian như người bình thường. Chỉ cần yêu quái này muốn, nó có thể liên tục chế luyện lốt người, sau đó sống với các thân phận khác nhau. Nếu không có pháp khí chiếu yêu đặc biệt, đừng nói là ta, đến cả người đó của chúng ta cũng chưa chắc nhận ra.” Đào Yêu lườm cậu, “Chỉ biết móc mỉa ta thôi, có giỏi thì cậu đi lấy pháp khí chiếu yêu đi, không phải loại bình thường đâu nhé, phải là loại cực kỳ lợi hại đẳng cấp thần khí mới được à nha.”

Hủy Hủy đi tới trước mặt Đào Yêu, ngồi xổm xuống nhìn nàng đang nằm cứng đờ, mắt hiện lên sự khen ngợi: “Ngươi còn nhỏ mà lại biết thuật đội lốt người, là ai nói với ngươi?”

“Ta cũng đọc sách mới biết ấy chứ.” Đào Yêu cười tủm tỉm, “Tàng thư(2) của lão gia ta to hơn nhà mi nhiều.”

(2) Tàng thư: nơi cất chứa sách.

“Thật không?” Hủy Hủy sáng mắt, “Nhà ngươi ở đâu?”

“Yêu nghiệt!” Một tiếng thét to cắt đứt cuộc trò chuyện không hợp hoàn cảnh giữa họ. Miêu quản gia đã lấy lại tinh thần từ cơn hoảng loạn tự bao giờ, hai mắt vằn tơ máu vì giận dữ, dường như muốn dùng ánh mắt bắn ra ngàn vạn mũi tên đâm xuyên Hủy Hủy.

Hủy Hủy đứng dậy, quay đầu nhìn ông, đầy khó hiểu: “Miêu tiên sinh, sao lại tức giận với ta? Người mà ngươi nên chửi bới hẳn là lão gia nhà ta mới phải chứ?”

Nghe vậy, Miêu quản gia nghiến chặt răng, nhìn những người bên cạnh, cổ họng như mắc nghẹn tảng đá.

“Cho chen ngang một chút, ta tới muộn nên đã bỏ lỡ chuyện gì rồi sao?” Đào Yêu tò mò.

“À, thì là lão gia ta nghi ngờ phu nhân có tư tình với Miêu tiên sinh ấy mà.” Hủy Hủy thản nhiên cứ như đang nói tối nay ăn gì vậy, “Khoảng mười năm trước, Lục phu nhân mang thai ba tháng thì bị sẩy, toàn nhờ ta, à nhầm, nhờ Thẩm đại phu mới giữ được mạng. Cơ mà nghĩ cũng lạ, Lục phu tử và phu nhân xưa nay tình sâu nghĩa nặng, Lục phu nhân có thai, đáng lý là chuyện vui, nhưng ta lại phát hiện dấu vết của thuốc phá thai trên người Lục phu nhân. Sau sự cố, sức khỏe của Lục phu nhân bị ảnh hưởng, không còn khả năng làm mẹ nữa, nhưng Lục phu tử vẫn không xa không rời, ai ai cũng khen ngợi. Ta chưa từng nói chuyện thuốc phá thai cho ai biết, có điều sau lần đó, ta rất hứng thú với học viện Lục gia, mười mấy năm qua, ta đổi lốt người mấy lần, thay phiên làm gia đinh, tạp dịch, nha hoàn cho nhà hắn, làm nha hoàn là lâu nhất vì dẫu sao ta cũng là nữ mà.”

Đào Yêu cười: “Nói vậy, Hủy Hủy cô nương chắc bận lắm, vừa phải làm nha hoàn cho Lục gia vừa hành y cứu người ở chỗ Thẩm đại phu, chạy tới chạy lui không mệt sao?”

“Cũng hơi mệt, nhưng đáng giá.” Hủy Hủy thẳng thắn, “Lục gia có nhiều sách, còn ta thích nhất là sách. Ta đến Lục gia, một là để đọc sách, hai là vì tò mò. Bởi vì tất cả những cuốn sách ta đọc đều không có đáp án ta muốn.”

“Đáp án?”

Hủy Hủy bĩu môi: “Vì sao Lục phu tử không cần con của mình.”

Đào Yêu nhíu mày: “Tại sao mi lại chắc chắn là Lục Trừng hại Lục phu nhân mất con? Lúc đó mi chưa làm người hầu ở nhà ông ta, hẳn là chưa quen họ mà.”

“Lúc ta nói với hắn rằng đứa bé mất rồi, hắn đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong phút chốc lại lộ ra ánh mắt đau khổ.” Hủy Hủy cười, “Ta chỉ tò mò rằng tại sao một kẻ nổi danh là người chồng tốt lại có biểu cảm đó với đứa con chết yểu của mình. Vì vậy ta quyết định tới Lục gia. Sau mười mấy năm, cuối cùng ta cũng tìm được đáp án.” Ả quay đầu lại, nhìn người đàn ông bị mù ở đằng sau, “Trước mặt người khác, lão gia rất hòa nhã, hắn chỉ đem hết oán hận và tức giận gửi gắm vào trang giấy, sau đó đốt đi. Còn ta thì nấp ngoài cửa sổ lắng nghe tiếng ngòi bút khi hắn vung bút phát tiết.”

Đào Yêu trợn mắt: “Chỉ nghe thôi mà cũng biết ông ta viết gì?”

“Ta đọc sách không chỉ dùng mắt mà còn dùng tai. Hơn nữa nghe còn nhanh hơn đó.” Hủy Hủy nhún vai, “Trên giấy, hắn giận dữ mắng phu nhân lẳng lơ, vấn vương tình cũ với Miêu tiên sinh, thậm chí còn cho rằng Miêu tiên sinh tới thăm cố nhân là giả, thực chất là chỉ mượn cớ để vụng trộm với phu nhân. Cơ thể của hắn yếu ớt, từ lâu đã bị đại phu nói là khó có con, tuy rằng tiếc nuối nhưng còn hơn là nuôi con kẻ khác. Từ ngữ rất ác độc, đến cả ta còn hoài nghi đó có phải là lão gia luôn hiền lành với người làm hay không. Hắn viết ra hết tất cả những nghi ngờ và tức giận mà không thể nói với ai ra trang giấy rồi đốt rụi, tiếp tục sống như không có chuyện gì.” Ả cười, “Cho nên ngươi thấy rồi đó, kẻ đội lốt người không chỉ là yêu quái thôi đâu.”

“Chính mi cho ông ta Ám Đao? Cũng là mi dạy ông ta cách sử dụng?” Đào Yêu chuyển tầm mắt sang cái cây trong lòng công tử xương khô, nhìn kỹ mới thấy nó không hề được ôm mà là mọc lên từ bộ xương, “Mi ở bên cạnh ông ta mười mấy năm, cũng biết tâm tư của ông ta, thế vì sao tới bây giờ mới xúi giục ông ta ra tay?”

“Ta chả có hứng thú gì với giết người cả.” Hủy Hủy chậm rãi đi tới trước mặt công tử xương khô, ngón tay mớn trớn khung xương trắng, “Chỉ trùng hợp là đủ mười ba năm rồi mà thôi. Ám Đao mười ba năm kết quả một lần, trồng bằng máu thịt, sinh sôi không ngừng. Nếu nội tâm lão gia oán hận phu nhân và Miêu tiên sinh nhường ấy, à, còn cả Lưu phu tử nữa, hận đến mức muốn họ chết thì ta bèn tìm cớ đưa Ám Đao và cách sử dụng cho hắn. Nhưng ta cũng đã nói thù hận trên thế gian chỉ là chuyện tầm thường, tha thứ hay sát hại, tùy hắn. Kết quả vẫn như vô số mười ba năm trước đó, tất cả người nhận được Ám Đao đều không lựa chọn thứ tha.” Ả quan sát mọi người nằm dưới đất, “Vốn dĩ chỉ cần trồng bằng con người là được, nhưng ta thích dùng kẻ đã sử dụng Ám Đao để trồng. Nếu ta giúp họ hoàn thành mong muốn, vậy lấy máu thịt của họ để nuôi dưỡng Ám Đao cũng không coi là quá đáng.”

Lắm Lời nóng nảy: “Vậy mi lừa bọn ta tới đây để làm gì? Bọn ta đâu dùng Ám Đao của mi!”

Hủy Hủy cười: “Rõ ràng là các ngươi tự tìm đến, các ngươi vốn có thể mặc kệ mà.”

Đột nhiên, tiếng cười của Miêu quản gia vang vọng khắp hang động, ông vừa cười vừa nói: “Mặc kệ? Ta những tưởng ta đã đứng bên ngoài sắp xếp ổn thỏa tất thảy, nào ngờ tới tận bây giờ thân ta vẫn còn mắc kẹt bên trong.” Ông nhìn Lục Trừng ở bên cạnh, hồi lâu sau mới nói, “Huynh đã cứu mạng ta, nếu muốn đòi lại, chỉ cần nói một tiếng là được, tội tình gì làm hại Hiểu Kính?”

Lục Trừng nghe vậy, vốn đang nửa chết nửa sống bỗng đột nhiên kích động, giọng nói khản đặc: “Ngươi có dám nói không phải do ngươi chê ả bán mình chốn thanh lâu nên mới chắp tay nhường lại cho ta không? Ngươi có dám nói ngươi và ả không có tư tình không? Đến bây giờ ả vẫn chưa quên ngươi, những thứ ngươi tặng, ả đều giữ gìn như báu vật, thân thể ở bên ta nhưng trái tim thì không. Ngươi coi ta là gì? Là kẻ đần giúp ngươi chứa chấp người bỏ thì thương mà vương thì tội chắc?”

Từng chữ như đao, máu thịt lẫn lộn.

“Hóa ra huynh luôn nghĩ như vậy.” Miêu quản gia thở dài, cả người rệu rã nằm xuống, không kiềm được mà bật cười, cười chốc lát, một giọt lệ tuôn rơi nơi khóe mắt.

Hủy Hủy thấy thế, thở dài: “Rất tiếc vì các ngươi bị người khác liên lụy. Lúc Lục Trừng đột ngột bị mù rồi bảo Hủy Hủy đi tìm Thẩm đại phu, ta cũng khá giật mình. Bởi vì nhiều năm qua, chỉ có các ngươi là giết được Ám Đao. Ta kết luận với bản lĩnh của các ngươi, chắc chắn sẽ tìm được Lục Trừng, vì vậy ta luôn chờ ở học viện Lục gia, ta thực sự tò mò các ngươi là nhân vật tầm cỡ nào.” Ả tiếc nuối nói, “Có điều ta bị thất vọng rồi, các ngươi không lợi hại như ta nghĩ, phiền phức duy nhất là vốn định bắt hết các ngươi trong một lần, nào ngờ các ngươi lại chia nhau hành động, hại ta phải tìm cớ để chạy tới tiệm thuốc, xử lý hai người đàn ông trước rồi chạy về nấu canh gừng cho hai ngươi, sau đó lại phải chạy bằng đường tắt tới tiệm thuốc trước hai ngươi, làm ta xoay mòng mòng. Nhưng không sao, đều tóm được hết.” Ả dừng một chút, nói thẳng, “Để tránh hậu hoạn, xin lỗi nha, không thể giữ lại tính mạng của các ngươi.”

Vừa dứt lời, ả đột nhiên cúi người tóm lấy cằm Lục Trừng, nhét một viên thuốc vào miệng ông ta.

“Ngươi làm gì thế? Thả huynh ấy ra!” Miêu quản gia hét to.

“Tuy Thẩm đại phu thật đã bị làm quần áo cho ta mấy chục năm nhưng y thuật của ta là thật, ta không chỉ đội lốt của họ mà còn trở thành họ. Những gì ta đọc được từ sách đủ để ứng phó với bất cứ nhân vật nào.” Hủy Hủy buông Lục Trừng ra, “Chỉ chốc lát nữa thôi, trên đời này sẽ không còn Lục Trừng nữa.”

“Ngươi!” Miêu quản gia kịch liệt giãy giụa, tựa như dùng hết nội lực để làm đứt đống tơ quấn quanh người.

“Tơ do Tuyết Nhi nhả ra, lửa cũng không đốt cháy nổi, ngươi còn cố gắng vô ích thì chỉ có bản thân chịu thiệt mà thôi.” Hủy Hủy chân thành nói, “Ngươi liều mạng cho bất cứ ai ở đây, ta đều hiểu, nhưng đáng lý không bao gồm Lục Trừng chứ. Có thù tất báo, có oán trả oán, rất nhiều sách ta đọc đều viết vậy.”

Miêu quản gia nghiến răng: “Cho dù là kẻ thù thì huynh ấy cũng là kẻ thù của ta, ngươi không có quyền xử lý thay ta.”

Phía bên kia, Lục Trừng đã nuốt viên thuốc và bắt đầu ho khan, hơn nữa còn bất ngờ nôn luôn viên thuốc ra ngoài nhưng đã quá muộn, chỉ chốc lát sau, mặt ông ta chợt đỏ bừng, toàn thân nhanh chóng tan chảy, hóa thành vũng máu. Tơ quấn quanh người ông ta sụp xuống, vũng máu đỏ lòm dần nhuộm nó thành màu y hệt.

Một sinh mệnh lại biến mất quá đỗi nhanh chóng và thảm thiết, dẫu có là trừng phạt đúng tội nhưng cũng khiến ai nấy hít một hơi lạnh.

Hủy Hủy vớt tơ lên như không, đem tới thùng gỗ, nhúng xuống vớt lên y như giặt đồ, trong hang động tĩnh mịch chỉ nghe tiếng nước rào rạt.

Giặt xong, ả xách thùng tới gần công tử xương khô, lấy cái gáo gỗ cạnh giàn hoa, khuấy chậm nước trong thùng rồi cẩn thận múc lên đút vào miệng bộ xương, vừa đút vừa nói: “Các ngươi đừng sợ, một mình hắn là đủ dinh dưỡng cho mười ba năm rồi.”

“Chẳng lẽ mi muốn để bọn ta chết đói?” Đào Yêu nhìn ả chằm chằm.

“Ta không muốn giết các ngươi nhưng các ngươi lại không thể sống.” Hủy Hủy tỏ ra khó xử rất chân thành, “Hay là các ngươi ở tạm đây, đợi ta về xem có quyển sách nào có phương pháp giải quyết tình huống này không nhé.”

Đào Yêu cười lạnh: “Mi biết cách trồng Ám Đao, biết cách sử dụng nó, tu luyện thành công thuật đội lốt người mà các yêu quái khác có khi còn chưa từng nghe đến, bất kể là làm thầy thuốc hay nha hoàn hay bất cứ nhân vật nào khác, mi đều làm trôi chảy, tất cả đều nhờ sở thích của mi. Thế gian có vô số kiến thức còn thâm sâu hơn sách, mi lại cho rằng chỉ ở Liên Thủy Hương nho nhỏ là đã hiểu hết thế giới.” Nàng dừng một chút, khóe môi nhướn lên, “Không hổ là yêu quái Bách Tri.”

Hủy Hủy sửng sốt: “Ngươi mà cũng biết ta ư?”

“Ta cũng thích đọc sách chứ bộ.” Đào Yêu lè lưỡi, “Ta từng đọc một quyển sách, trong đó nói, đời có yêu lạ, sinh ra từ sách, thân nhỏ như ruồi, dẹp tựa lá cây, bốn chân mỗi chân mỗi khác, trời sinh thông tuệ, lấy đọc sách làm thú vui, đọc một lần là nhớ, tai thính, sống thọ, biết hàng trăm chuyện, được gọi Bách Tri, rất hiếm.”

Hủy Hủy ngạc nhiên nói: “Quyển sách ngươi đọc là gì?”

“Không nói cho mi đâu.” Đào Yêu cười nói, “Tóm lại là sách mà người bình thường chưa từng nghe qua.”

Hủy Hủy không đáp lại, sau khi đút hết “dinh dưỡng” cho bộ xương, ả mới đi tới trước mặt Đào Yêu: “Nói cho ta tên sách.”

“Quả nhiên là đồ mọt sách.” Đào Yêu chớp chớp mắt, “Nhưng phải có điều kiện chứ, làm gì có chuyện ta cho mi biết tên sách rồi mi bỏ ta chết đói được.”

“Ta không thể thả ngươi.” Hủy Hủy quả quyết.

“Vậy thả tiểu hòa thượng đi.” Đào Yêu chân thành nói, “Mi hiểu y thuật, bỏ độc cho nó câm là được rồi, cần gì lấy mạng nó.”

“Đào Yêu, cô điên hả?” Lắm Lời kinh hoảng: “Ta câm rồi thì làm sao tụng kinh?”

“Cậu chết thì lại càng không thể tụng kinh.”

“Đến lúc nào rồi mà cô còn đùa nữa hả?”

“Ta đùa bao giờ?”

“Vậy cô mau nghĩ cách thoát chết đi!”

“Ta nghĩ ra rồi đấy thôi, tại cậu không chịu chứ bộ!”

Hai người lại cãi nhau ỏm tỏi trước lằn ranh sống chết, Hủy Hủy bèn che tai lại: “Các ngươi đừng cãi nhau nữa! Không ai được đi hết!”

“Không được, hôm nay ta phải mắng cho con lừa trọc đầu này tỉnh ngộ!”

“Cô gọi ta là con lừa trọc đầu? Độc mồm độc miệng thế sẽ không ai thèm lấy đâu!”

“Con lừa trọc đầu chết bầm! Cậu dám trù ẻo ta hả?”

Đến khi họ suýt lao vào đánh nhau, một sợi dây sáng loáng bất ngờ vọt tới phía sau Hủy Hủy, siết chặt cổ ả ta, sợi dây không biết được làm bằng chất liệu gì bắn ra từ chiếc nhẫn của Miêu quản gia hiện chỉ còn mặc trung y trở thành vũ khí duy nhất có thể khống chế Hủy Hủy, với bản lĩnh có thể dễ dàng bẻ gãy khóa sắt, chỉ cần dùng sức một chút thôi, Hủy Hủy sẽ lập tức đầu lìa khỏi thân.

“Tuyết Nhi!” Hủy Hủy gọi to.

Nhưng Tuyết Nhi của ả hiển nhiên không có cơ hội giải vây cho ả bởi vì nó đang đánh nhau kịch liệt với Cút Xéo. Số tơ liên tục được nhả ra đều bị Cút Xéo linh hoạt né tránh, mỗi một lần tránh, trên người con nhện sẽ có thêm một vết cào rất sâu, chỉ chốc lát sau, những đòn cào, cắn của Cút Xéo đã chấm dứt tính mạng nó, trở thành một đống vô dụng nằm chổng chơ trên đống tơ giơ tám chân lên trời. Cút Xéo nhảy lên người Ty Tĩnh Uyên, đống tơ đến lửa cũng không đốt được lại chẳng chịu nổi một đòn từ hàm răng của nó. Cút Xéo không chút khách sáo cắn tơ với tốc độ gặm bánh vừng, chỉ chốc lát sau, tơ quấn quanh người Ty Tĩnh Uyên bị cắn nham nhở, còn Ty Tĩnh Uyên nằm lăn ra như chết, gục trên đất không nhúc nhích.
Chương 8.4
Edit: Sa


Con cáo bị ả phớt lờ hoàn toàn này đã rời tầm mắt từ bao giờ, rồi lại thoát khỏi kén tơ từ bao giờ?

Mặt Hủy Hủy biến sắc, cơ thể chợt mềm nhũn, dựa vào người Miêu quản gia, đồng thời một bóng trắng nho nhỏ vọt ra khỏi tai ả, chớp mắt trốn vào đống sách, mà lốt người của Hủy Hủy tựa như quả bóng da bị xì hơi, èo uột trượt xuống đất.

Miêu quản gia buông tay ra, lùi về sau một bước, không màng gì nữa mà lập tức thu sợi dây lại rồi chạy tới chỗ Ty Tĩnh Uyên, nâng gã dựa vào lòng ông, luôn miệng gọi: “Đại thiếu gia! Đại thiếu gia!” Nhưng mặc kệ ông gọi ra sao, Ty Tĩnh Uyên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Đào Yêu vừa gỡ đám tơ vừa chạy tới, ngồi xuống vừa sờ trán Ty Tĩnh Uyên vừa xem mạch gã, tặc lưỡi nói: “Gã này yếu ớt thế, bị tơ siết tới mức ngất xỉu, thua cả Cút Xéo nhà ta.”

Miêu quản gia nhíu chặt mày, nhìn khắp nơi: “Con yêu quái chạy rồi?”

“Chạy rồi. Bách Tri chỉ giỏi văn chứ không giỏi võ, không có Tuyết Nhi của ả hỗ trợ thì sao ả đấu lại được ông.” Nàng chỉ vào đầu mình, “Nơi lợi hại nhất của nó là đây nè, chứa quá nhiều thứ. Chẳng những biết đọc mà còn biết vận dụng.” Nàng lại quay ra nhìn con nhện, “Trồng được Ám Đao, lại sai khiến được nhện tuyết, nhất là còn học được thuật đội lốt người, khá giỏi.”

“Chỉ đọc sách thôi mà lợi hại thế rồi sao?” Miêu quản gia nửa tin nửa ngờ.

“Bách Tri là yêu quái sinh ra từ sách, có ngộ tính với những câu chữ trong sách, không ai so bằng.” Đào Yêu thành thật, “Nếu là người bình thường, ông có đưa phương pháp trồng Ám Đao cho họ thì chưa chắc họ lĩnh ngộ được.”

Sắc mặt Miêu quản gia khá trầm trọng: “Con người có câu không thể trông mặt mà bắt hình dong, không ngờ với yêu quái cũng thế.”

Lát sau, Lắm Lời thở hổn hển, hôn Cút Xéo chùn chụt: “Sau này coi ai còn dám mắng mi chỉ biết ăn!”

“Sao nó làm được?” Miêu quản gia hỏi.

“Vậy ông phải hỏi Cút Xéo ấy.” Đào Yêu bĩu môi.

Lắm Lời ôm Cút Xéo chạy tới, thấy Ty Tĩnh Uyên nằm im ra trong lòng Miêu quản gia thì vội la lên: “Đại thiếu gia sao thế?”

“Ngất xỉu thôi, không sao.” Đào Yêu véo véo tai Cút Xéo, “Giỏi nha, càng lớn càng giỏi, về thưởng cho mi cái đùi gà.”

Cút Xéo đắc ý lắc lư cái đầu, kêu lên mấy tiếng.

“Nhưng làm ta sợ muốn chết!” Lắm Lời xoa đầu Cút Xéo, lòng vẫn còn sợ hãi, “Ta phát hiện Cút Xéo lén cắn tơ lâu rồi, còn cắn đứt nữa cơ, nhưng Bách Tri chỉ lo nói chuyện với mấy người mà không thèm quan tâm tới nó, vì vậy lúc Cút Xéo chui ra nhân lúc ả ta đút nước cho bộ xương, ả cũng không biết trong đống kén thiếu mất một người. Sau đó ta cố ý gây lộn với cô, vốn định tạo cơ hội cho Cút Xéo an toàn trốn đi, nào ngờ nó chẳng những không trốn mà còn nhân cơ hội cắn tơ cho Miêu quản gia, còn cắn chết con nhện nữa. Đây là điều mà ta hoàn toàn không ngờ đến. Tại vì bình thường đúng là Cút Xéo cũng chỉ biết ăn thôi thật.”

“Đừng nói là Bách Tri, đến cả ta cũng không phát hiện ra hành động của nó.” Đào Yêu đứng lên nhìn xung quanh, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung ở vấn đề khác.

“Tốt nhất là mau chóng rời khỏi đây thôi.” Miêu quản gia nhấc Ty Tĩnh Uyên lên.

“Ra ngoài?” Đào Yêu nhìn công tử xương khô, lầm bầm, “E rằng phải để chủ nhân dẫn chúng ta ra ngoài mới an toàn nhất.”

Dứt lời, tay nàng chạm vào Ám Đao trong lòng bộ xương, vuốt từ lá đến quả, nói tiếp: “Cây đẹp quá, nếu chỉ để ngắm thôi thì thật tốt.” Còn chưa dứt lời, một chiếc lá và một quả bị nàng nắm bứt vứt xuống đất rồi giẫm nát bét.

Lắm Lời thấy thế, gật đầu lia lịa: “Đúng lắm, bất kể ra sao cũng phải phá hủy thứ hại người này mới được.” Nói xong cũng đi tới, bắt chước Đào Yêu bứt một lá một quả, giẫm mạnh.

“Mấy đứa cần gì phải làm thế?” Miêu quản gia tạm thời đặt Ty Tĩnh Uyên xuống, “Thay vì bứt từng lá, sao không nhổ tận gốc? Để ta.”

Lúc này, không trung đột nhiên vang lên tiếng thét kinh hoàng: “Không được!”

Một vệt sáng bạc to cỡ hạt đậu tương vọt ra khỏi đống sách rồi chầm chậm tới trước mặt họ.

Bách Tri quá nhỏ, phải nhìn kỹ mới thấy rõ hình dáng của nó. Theo như Đào Yêu nói, nó là con bọ nhỏ màu trắng, mình dẹp như lá cây, chỉ có bốn chân, nhưng mỗi chân đều có một con mắt giống mắt người. Tiếng nói rất nhỏ, mềm mại y như cô gái thẹn thùng, tiếng “Không được” lúc nãy không biết phải cố hét to bao nhiêu mới đủ làm mọi người nghe thấy.

“Không được hủy diệt nó.” Nó khẩn cầu, “Chỉ cần các ngươi đồng ý, ta sẽ lập tức đưa các ngươi ra ngoài. Ta đã xếp đặt nhiều bẫy nguy hiểm ở đây, chỉ có ta mới biết cách ra ngoài an toàn.”

“Giữ nó lại, ngươi sẽ tiếp tục hại nhiều người hơn!” Miêu quản gia kiềm nén cơn phẫn nộ.

Nó im lặng chốc lát mới nói: “Các ngươi có bản lĩnh thế hẳn là đã biết Ám Đao chỉ có tác dụng đối với người tin tưởng mình nhất. Nói cách khác, chính người mà ta tin tưởng nhất đã đẩy ta xuống vực. Chính bản thân kẻ kiên quyết sử dụng Ám Đao mới là tai họa.”

“Nhưng người bị Ám Đao hại thì sao?” Lắm Lời hỏi ngược lại, “Chẳng hạn như Lục phu nhân, chẳng hạn như Lưu phu tử tuy đáng ghét nhưng không đến mức đáng chết, và cả những người bị lợi dụng, bị sát hại mà chúng ta không biết. Họ cũng là tai họa ư?”

Nó suy nghĩ rất lâu, đáp: “Trong sách nói, không có lửa làm sao có khói, nếu bản thân họ thực sự không có vấn đề gì thì sao lại bị người khác căm hận?”

“Lại là sách nói!” Lắm Lời vừa tức giận vừa không biết phải làm sao, “Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua mi chưa học được cách dùng mắt và trái tim của mình để tìm hiểu thế giới sao?”

“Mọi trí tuệ và kiến thức trên đời này đều ở trong sách.” Nó nói chắc nịch, “Việc gì ta phải giống như những kẻ dốt đặc cán mai ngoài kia, vịn vô câu đi vặn dặm hơn đọc vạn cuốn sách để che giấu sự dốt nát của mình. Hôm nay ta thua, nhưng thua ở chỗ ta có sơ sót và các ngươi mạnh hơn về vũ lực. Nếu chỉ xét riêng về tài trí, các ngươi không phải là đối thủ của ta.”

“Ngươi lấy đâu ra tự tin như thế?” Miêu quản gia kiềm chế rất nhiều mới không đánh chết nó.

“Cho ngươi bộ quần áo của đại phu, ngươi không làm được đại phu; cho ngươi một hang động, ngươi chẳng thể biến nó thành pháo đài; cho ngươi mầm Ám Đao, ngươi không tài nào trồng nó thành công.” Nó gằn từng chữ, “Ta muốn làm gì, ắt có năng lực làm được.”

Đào Yêu bật cười: “Mới ban nãy thôi còn câu xin bọn ta đó, sao thoắt cái đã khinh thường bọn ta rồi?”

“Bởi vì ta có tư cách giao dịch cùng các ngươi.” Nó chân thành nói, “Ta nói lại lần nữa, chỉ cần các ngươi chịu tha cho Ám Đao, xóa bỏ chuyện giữa chúng ta, ta sẽ bảo vệ các ngươi an toàn rời khỏi đây, tuyệt đối không nuốt lời.”

“Mi đã nói không có hứng giết người, vậy tại sao giữ lại Ám Đao?” Đào Yêu nhìn nó, “Nếu thích hoa thì có thể trồng loại khác mà.”

Nó im lặng hồi lâu mới nói: “Ta đã trồng nó một trăm ba mươi năm, đợi đến lần thứ mười ba của mười ba năm, có lẽ ta sẽ suy nghĩ về đề nghị của ngươi. Nhưng bây giờ thì không được, ta không thể để thất bại trong gang tấc được.”

Đào Yêu nhướn mày: “Mười ba lần mười ba năm?”

“Trong sách nói hài cốt sinh ra Ám Đao nếu để Ám Đao kết quả được mười ba lần, bộ xương sẽ sinh ra máu thịt, người đó sẽ sống lại.” Nó chậm rãi nói, “Ta chỉ muốn huynh ấy sống lại mà thôi.”

Huynh ấy?

Ai nấy đều sửng sốt.

Mọi người bất giác quay đầu nhìn công tử xương khô, sau đó giật nảy mình, Lắm Lời phản ứng lớn nhất, nhảy phốc tới chỗ công tử xương khô la to: “Cút Xéo, mi làm gì thế?”

Không biết Cút Xéo đã nhảy khỏi lòng Lắm Lời từ bao giờ và đang vui vẻ ngồi trên người công tử xương khô, nhổ Ám Đao từ ngực công tử xương khô y như nhổ củ cải, lại còn để lên mũi ngửi ngửi, sau đó hết sức chê bai ném xuống đất.

Ám Đao bị bứt gốc nhanh chóng héo úa, màu xanh chuyển thành màu xám, thoắt cái biến thành cành khô quả úa nhẹ hều, ỉu xìu nằm dưới đất.

Thời gian tựa như ngưng đọng.

Không biết qua bao lâu, Đào Yêu lau mồ hôi trên trán, chỉ vào Cút Xéo giờ đã nhảy phốc lên đầu Lắm Lời: “Đùi gà của mi bị hủy bỏ.”

Sau đó là tiếng thét đầy tuyệt vọng.

Bách Tri như kẻ điên ngã xuống chộp lấy cành cây khô héo, sau đó nhào tới bên cạnh công tử xương khô, cắm đi cắm lại nhưng chẳng thể cứu vãn được gì. Mà ánh sáng bạc trên người nó cũng dần dần biến thành màu đỏ tựa máu.

Thấy thế, Đào Yêu biến sắc, vội vã bảo mọi người lùi về sau.

“Ta đã nói sẽ tha cho các ngươi, vì sao còn muốn hủy diệt nó?” Nó tựa vào ngực công tử xương khô, lẩm bẩm những câu thiếu mạch lạc, “Chỉ thiếu ba cái mười ba năm nữa thôi, ba lần nữa thôi mà! Mất hết rồi, cho dù tìm được mầm Ám Đao mới thì cũng vô ích. Mỗi người chỉ có một cơ hội mà thôi!”

Đào Yêu cảnh giác nhìn nó chằm chằm, song trừ nằm trên người công tử xương khô lầm bầm ra, nó không có hành động nào khác. Nhưng nhiệt độ xung quanh đang tăng cao chóng mặt, núi sách bốn phía mơ hồ lộ ra ánh sáng đỏ khác thường, giống như vũ khí bị nung đỏ.

Lắm Lời đổ đầy mồ hôi lo lắng kéo tay áo Đào Yêu: “Có phải Cút Xéo gây ra họa lớn rồi không?”

“Nó không làm sai, chỉ không chọn đúng thời điểm thôi.” Đào Yêu nhíu mày, “Bách Tri sinh ra từ sách, e là nó không còn muốn sống nữa, dùng hết yêu lực để biến núi sách thành biển lửa, lôi chúng ta chết chùm.”

Miêu quản gia nghiến răng: “Để tôi giết yêu nghiệt này!”

“Nó sống mới có thể dập tắt lửa, nếu giết nó, trước khi chết nó sẽ dồn hết sức vào chiêu cuối cùng, lập tức biến nơi này thành Địa Ngục Lửa.” Đào Yêu vừa lau mồ hôi vừa nói, “Nó là một trong những yêu quái có sức mạnh trái ngược với vóc dáng.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lắm Lời cuống quýt, “Giả vờ đánh Cút Xéo cho nó xem có giúp nó bình tĩnh lại không?”

Đào Yêu đáp: “Cậu chặt Cút Xéo thành tám khúc cũng không lấy lại được gốc Ám Đao.”

Miêu quản gia đẩy Ty Tĩnh Uyên vào lòng Đào Yêu: “Chắc chắn có lối ra, ta sẽ đi tìm, cháu chăm sóc Đại thiếu gia nhé.”

Đào Yêu giữ lấy gã: “Đừng chết vô ích chứ, hang động này không chỉ sắp bị thiêu cháy mà còn có đủ loại bẫy rập do Bách Tri bố trí đó.”

“Cũng không thể ở đây chờ chết được. Tôi đã hứa vơi lão gia và phu nhân là chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ bảo vệ hai vị thiếu gia chu toàn.” Miêu quản gia siết tay thành nắm đấm, “Cho dù dùng nắm đấm, tôi cũng phải đấm ra một con đường!”

Trong lúc hết sức khẩn cấp, đột nhiên có tiếng thở dài của nam tử trẻ tuổi.

“Nha đầu.” Trong tiếng răng rắc rất nhỏ, công tử xương khô giơ tay lên, đầu ngón tay trắng xác khẽ khàng chạm vào người Bách Tri.

Tiếng lẩm bẩm của Bách Tri nhanh chóng dừng lại.

Công tử xương khô chầm chậm ngồi dậy, nâng nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói: “Nha đầu ngốc, không cần đợi thêm ba lần mười ba năm nữa đâu.”

“Thừa Hoài?” Nó sửng sốt.

“Là ta đây, Hứa Thừa Hoài.” Giọng công tử xương khô dịu dàng như mưa rào ngày xuân, “Nha đầu, đã lâu không gặp.”

Vầng sáng quanh người Bách Tri lại dần dần quay về màu trắng, núi sách suýt bị thiêu rụi đã bình thường trở lại, nhiệt độ cũng nhanh chóng giảm xuống.

Đào Yêu thở phào một hơi.

Thế giới tựa như chỉ còn lại công tử xương khô và yêu quái Bách Tri.

Trước giàn hoa, công tử xương khô ngẩng đầu nhìn đám hoa giả được cắt tỉa tỉ mỉ, nhỏ nhẹ: “Muội vẫn còn nhớ ta thích hoa nhất.”

“Không bao giờ quên.” Bách Tri đậu trên vai hắn, “Huynh thích hoa, thích ăn, thích mặc quần áo, muội không quên gì cả.”

Công tử xương khô bật cười: “Đúng vậy, ta suýt quên mất muội là Bách Tri, ngay cả hàng ngàn hàng vạn cuốn sách cũng nhớ hết thì nói gì vài chuyện vặt vãnh của ta.”

“Những thứ đó không hề vặt vãnh.” Nó sửa lại.

“Ừ ừ, muội nói không phải thì là không phải.” Công tử xương khô dịu dàng nói, rồi quan sát xung quanh, “Muội luôn ở đây à?”

“Không phải, trừ những lúc tới thăm huynh, muội đều ở trên kia.” Nó nói, “Bao năm qua, muội chưa từng rời khỏi Liên Thủy Hương. Ngay cả nhà cũ của muội và huynh, muội cũng trông nom ổn thỏa.”

“Nhà của chúng ta vẫn còn à?” Công tử xương khô vui vẻ nói, “Dẫn ta đi xem được không?”

“Được chứ.” Nó nói mà không chút do dự, “Cửa ra vào ở đây là nhà cũ của chúng ta.”

“Thật không? Mau đưa ta đi!”

Đào Yêu và Miêu quản gia nhìn nhau, Lắm Lời ôm Cút Xéo không biết phải làm sao, từ lúc công tử xương khô sống lại, trong mắt Bách Tri, họ như kẻ vô hình, không hề chiếm lấy nửa phần chú ý của nó.

Lúc đi ngang qua họ, công tử xương khô nói: “Thả mấy người này ra đi, tuy trông họ khá đáng ghét nhưng nếu không phải họ mèo mù vớ cá rán bứt mất Ám Đao thì e là ta không tỉnh lại sớm được.”

“Vâng. Huynh nói thả, muội sẽ thả.” Nó dẫn công tử xương khô đến trước đống sách phía tây, không biết nhấn cơ quan gì mà bức tường phía đông để lộ ra một cánh cửa.

“Đi thôi.” Công tử xương khô vui mừng đi trước, lúc lướt qua Đào Yêu, hắn dừng lại, hai hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm mặt nàng, cảnh cáo: “Sau này không được làm phiền bọn ta nữa, nếu không, ta ắt có cách làm cô chỉ còn nửa cái mạng!”

Hắn cực kỳ nhấn mạnh từ “nửa cái mạng”.

Đào Yêu thấy tim mình rơi lộp bộp nhưng lập tức làm như không có gì, hắng giọng: “Nếu Ám Đao đã bị hủy, hung thủ mà bọn ta tìm kiếm cũng đã bị nha đầu kia giết không toàn thây thì chuyện này coi như xong, sau này ai đi đường nấy. Nói cứ như ai cũng thích dính dáng tới bộ xương khô vậy.”

“Thế thì tốt.” Công tử xương khô đang định rời đi thì lại quay đầu nói, “Ta có tên, tên ta là Hứa Thừa Hoài.”

Đào Yêu lườm hắn, cho đến khi hắn và Bách Tri khuất dạng sau cánh cửa, nàng mới cốc cái đầu trọc lóc của Lắm Lời: “Nghĩ gì đấy? Đi thôi.”

“Vậy là xong rồi?” Lắm Lời xoa đầu, “Có phải chỗ nào có vấn đề rồi không? Sao ta cứ thấy chuyện này sai sai nhỉ?”

“Chúng ta ôm nhau ở đây để bị đốt thành tro thì mới đúng hả? Bảo cậu đi thì đi đi, lải nhải làm gì?”

“Đào nha đầu, sao tôi thấy…”

“Ôi Miêu quản gia ơi, khó khăn lắm mới nhặt được mạng về, mau cõng Đại thiếu gia ra ngoài đi, có chuyện gì chờ ra ngoài rồi nói.”

Dưới sự hối thúc của Đào Yêu, họ nhanh chóng bước lên bậc thềm đá sau cánh cửa, chẳng mấy chốc sau, trong vầng sáng, họ lướt qua cánh cửa ngầm đính đá, nhìn lại bốn phía, hẳn là một căn nhà xa lạ khác. Căn nhà tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ không dính một hạt bụi, bài trí trang nhã, bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi, bóng cây lắc lư. Kẻ tự xưng là Hứa Thừa Hoài đang đứng trước cửa sổ ngạc nhiên nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Bách Tri vẫn đậu trên vai hắn, nói: “Các ngươi đi đi, không hẹn gặp lại.”

“Ờ, được thôi.”

Đào Yêu hất mớ tóc mái lòa xòa trên trán, chiếc chuông vàng đeo trên cổ tay nàng kêu leng keng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK