Nếu gặp được người khiến ngươi không muốn rời đi, vậy thì hãy ở lại.
Chương 6.1
Edit: Sa
Vu Thành đất chật người đông, vô cùng náo nhiệt.
Đang là mùa xuân nên thời tiết khá ấm, tới giữa trưa phơi nắng lâu còn bị đổ mồ hôi. Lắm Lời ôm bình nước rỗng, ỉu xìu trốn dưới gốc cây có tán lá cũng tương đối ỉu xìu, một luồng khói cay mắt chợt xông ra từ bờ tường màu đỏ sậm làm Cút Xéo đang nằm bẹp hắt hơi liên tục.
Tuy Lắm Lời không rành đọc bản đồ nhưng vẫn thấy hướng về Vu Thành khác với hướng đi kinh thành. Cậu từng thắc mắc với Đào Yêu, nói hướng đến Vu Thành hình như là đường vòng, muốn đi kinh thành thì phải đi đường khác mới đúng, nhưng Đào Yêu cứ nhất quyết đi theo hướng này, còn nói đường nào cũng dẫn tới kinh thành, bất kể xa gần cũng đều là tu hành cả, đừng nên mang lòng phân biệt, thân là hòa thượng mà ngay cả đạo lý nhà Phật này cũng không hiểu, lại đi so đo mấy bước chân, hạn hẹp thế này thì bao giờ mới tu được chánh quả… Hay rồi, Lắm Lời không phản bác được, không nên cãi nhau với kẻ mù đường còn thích nói lý lẽ.
Nhưng mà thực sự quá xa, vốn dĩ chẳng dư dả bao nhiêu, chỉ dựa vào hóa duyên, được bữa nào hay bữa đó, cũng may Đào Yêu tạm thời kiểm soát được bản thân, trên đường đi không còn ngứa tay thử vận may nữa, nhiều lắm là mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm sòng bài, sau đó xoa tay rì rầm gì đó mà thôi, tóm lại là trên đường tới Vu Thành, tâm trạng của nàng rất tốt, chả biết vui vì điều gì, thái độ với Cút Xéo cũng tốt hơn nhiều, còn nói ngày nào đó sẽ tìm con cáo cái để làm vợ nó…
Đằng sau bờ tường đỏ sẫm này là nơi náo nhiệt nhất Vu Thành, có cửa tiệm hoan lạc, có đạo quán hương khói, có cả “Thần Nữ Các” còn thịnh hương khói hơn cả đạo quán, mà nó lại tọa lạc ở đối diện đạo quán, đó là một cửa tiệm bình thường, treo tấm biển bọc lụa đỏ, đề ba chữ “Thần Nữ Các”, mỗi chữ như được mạ vàng, sáng rực dưới ánh nắng, rất xa hoa. Bên trái cánh cổng dựng một cái lư hương cao nửa thân người, bên trong cắm đầy nhang đủ loại; bên phải cánh cổng có người đàn bà trung niên vấn tóc sau đầu, tóc tai láng mượt, thân hình đẫy đà, mặc cái áo choàng đỏ rực trông hệt như cái bao lì xì khổng lồ ngồi ở đằng sau mấy tấm ván to đang loay hoay xếp nhang. Một cái tượng Thiềm Thừ(1) to được làm bằng đồng thau đang há mồm đứng ở một góc, trên cổ còn đeo chuông. Phàm là ai có chuyện muốn cầu xin Thần Nữ Các, trước khi đi vào trong đều ném tiền vào miệng nó. Sau đó người đàn bà trung niên đưa cho họ một nén nhang, chờ đốt nhang xong, họ sẽ thành tâm lạy tấm bảng Thần Nữ Các rồi mới cắm nhang vào lư hương. Xong xuôi, người đàn bà trung niên sẽ đưa cho họ tờ giấy ghi số thứ tự, từ số mười đổ lại thì có thể vào trong chờ, còn lớn hơn số mười thì chỉ có thể chờ ở bên ngoài, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
(1) Tượng Thiềm Thừ: tượng Cóc ngậm tiền.
Khách đến Thần Nữ Các rất đông, trước lư hương người này vừa cắm nhang xong là lập tức tới lượt người khác tiến lên, chưa bao giờ tắt nhang, trong bụng Thiềm Thừ nhanh chóng chật ních tiền bạc, ắt hẳn hằng ngày người đàn bà trung niên phải nhiều lần mở cái bệ tượng để lấy tiền ra.
Mấy tiểu đạo sĩ mang theo rau quả đi tới trước Thần Nữ Các, gương mặt hiện rõ sự khinh thường nhưng cũng ẩn chứa niềm hâm mộ, một nơi chẳng phải chùa cũng không phải đạo quán mà hương khói còn thịnh hơn chỗ của họ, ai mà vui nổi.
Đào Yêu còn chưa vào Vu Thành mà đã nghe được đại danh của “Thần Nữ Các”, nàng đi cùng với mấy người đàn bà cũng đang đi tới Vu Thành, ai nấy đều xách theo con gà, mệt mỏi đi vào thành, một người trong số đó tóm lấy Đào Yêu, hỏi nàng có biết đường tới Thần Nữ Các không, Đào Yêu nói nàng cũng lần đầu tiên đến đây nên không biết. Trông họ rất sốt ruột, lại kéo một người dân bản xứ để hỏi, nhận được đáp án, cả nhóm tăng tốc. Thấy họ vội vã, Đào Yêu tò mò hỏi người dân bản xứ nọ, Thần Nữ Các là gì, là một ngôi miếu ư? Người dân bản xứ đó xua tay, nói đó không phải là chùa miếu cũng chẳng phải đạo quán, bên trong chỉ có một người phụ nữ, được gọi là Cổ bà bà. Tầm một năm trước, Cổ bà bà dẫn theo mấy thuộc hạ của bà tới đây, mướn một cửa hàng rồi mở “Thần Nữ Các”, nghe nói là chuyên giải quyết nhân duyên cho người ta. Qua một thời gian sau, không biết vì sao mà trở nên hưng thịnh, những người thường đến đạo quán cầu duyên cũng trở thành khách của Thần Nữ Các, một đồn mười, mười đồn trăm, người nghe danh đến đây càng ngày càng nhiều.
Đào Yêu thấy kỳ lạ, nói vậy thì Thần Nữ Các không gì không làm được chính là mai mối cho người ta? Vị dân bản xứ nọ càng tỏ ra thần bí, nói Cổ bà bà còn lợi hại hơn cả bà mai. Nam nữ bình thường thì không nói, đến cả những cô gái mặt mũi xấu xí, khuyết tật, không ai thèm cưới, nghe nói sau khi tới Thần Nữ Các không bao lâu cũng tìm được lương duyên, còn những người người khóc than lang quân nhà mình trai gái hoặc có mâu thuẫn với phu quân, chỉ cần tới chỗ Cổ bà bà, không ai là không hóa giải được khốn cảnh. Thậm chí có người còn nói Cổ bà bà là hạ thế của Nguyệt Lão, những người được giúp đỡ đều tôn bà ấy làm thần tiên sống. Hơn nữa bên ngoài Vu Thành chính là Vu Sơn, truyền thuyết kể lại trên núi Vu Sơn có Thần Nữ, mà Cổ bà bà lại nói bà ấy đến từ chỗ sâu thẳm ở Vu Sơn, thế là mọi người lại càng tin tưởng vào năng lực của bà ấy.
Nghe xong, Đào Yêu mừng muốn xỉu, lên tiếng hỏi Thần Nữ Các ở đâu rồi đi một mạch về nơi đó.
Bên ngoài tường rào, Lắm Lời đuổi theo Đào Yêu, kéo nàng lại: “Cô đi tới đó làm gì?”
“Thì Lôi Thần đó!!” Mắt nàng sáng rỡ, “Nếu “Thần Nữ Các” lợi hại thế thật thì ta phải nhờ bà ấy làm mai cho ta.”
Trong không trung vang lên tiếng thở dài của Liễu công tử: “Người ta nói mười tám tuổi hoa động lòng xuân, cô đã qua không biết bao nhiêu cái mười tám rồi đó.”
Đào Yêu không giận, tỏ vẻ ngượng ngùng: “Nhưng mà người ta muốn thành gia lập nghiệp, nếu kết thành vợ chồng cùng nam tử như Lôi Thần, ta nằm mơ cũng cười đến tỉnh. Đẹp trai quá mức, chỉ cần nhìn gương mặt ấy thôi cũng cảm thấy mình có cả thế giới!”
“Cô chỉ mới gặp người ta có một lần thôi đó…” Lắm Lời chắp tay trước ngực, “Hơn nữa người ta chẳng hề ngó ngàng tới cô. Thí chủ Đào Yêu, loại bỏ tâm ma càng sớm càng tốt.”
“Tâm ma con khỉ!” Đào Yêu cốc cái đầu trọc của cậu, “Chắc chắn là vì ngày nào cũng ở chung với thằng đầu trọc ngốc nghếch cả đời chẳng thể nào có nhân duyên nhà cậu với một con rắn đực có khả năng thích đàn ông nên mới ảnh hưởng tới nhân duyên của ta. Chứ không thì với sức quyến rũ của ta, có khi con ta đã biết đánh nhau rồi!”
Liễu công tử nổi giận: “Con mắt nào của cô thấy ta thích đàn ông! Bịa đặt có giúp cô no không?”
“Vậy chớ sao cả đống tuổi rồi mà huynh vẫn chưa có vợ?”
“Tiêu chuẩn của ta rất cao, hạng phấn son dung tục sao lọt nổi vào mắt ta!”
“Hay là huynh cũng tới Thần Nữ Các với ta đi, biết đâu tụi mình lại được bước ngoạt mới. Lắm Lời thì dẹp, trừ khi nó hoàn tục.”
“Hai người muốn đi thì đi đi, đừng kéo ta theo.” Lắm Lời liên tục lắc đầu, “Tuy ta không dám nhận mình đọc nhiều sách vở nhưng cũng am hiểu hơn những kẻ mù chữ. Cổ bà bà nói bà ta tới từ Vu Sơn, cố ý dựa hơi Thần Nữ, nhưng theo ta được biết, Vu Sơn có Thần Nữ trong truyền thuyết không phải là ngọn núi Vu Sơn ở phía sau Vu Thành!”
“Quan tâm làm gì ba cái chuyện đó.” Đào Yêu quyết tâm, “Các người không đi thì thôi, ta đi một mình.”
Đúng là hết cách, đường đường là Quỷ Y Đào Đô mà cũng không thoát khỏi chuyện của các cô gái mới lớn. Lắm Lời nhìn làn khói cao nghi ngút trong không trung, bất đắc dĩ niệm kinh. Với cả chẳng lẽ Lôi Thần đẹp trai lắm sao? Cũng chỉ có hai mắt một mũi một miệng thôi mà? Hầy!Xem thêm...
Chương 6.2
Edit: Sa
“Ngày sinh tháng đẻ?” Trong căn phòng nồng mùi đàn hương, Đào Yêu nhíu mày ngồi trước tấm vải đỏ dài, “Ta không biết ngày sinh tháng đẻ của hắn.”
Ngồi đối diện nàng là người phụ nữ đã qua bốn mươi, cũng mặc áo choàng đỏ rực, phục sức rất tinh sảo, trừ nếp nhăn khi cười, làn da tương đối bóng mịn, so với người phát số thứ tự ở ngoài cửa, vị Cổ bà bà này xinh đẹp hơn nhiều. Có điều còn trẻ thế mà lại tự xưng là bà bà, rất khác với những người phụ nữ không chấp nhận mình đã già. Trừ hai người họ ra, trong phòng còn có một người phụ nữ đứng đằng sau Cổ bà bà, trẻ tuổi hơn người ở ngoài cổng nhưng đẫy đà hơn, gương mặt mập ú không có bất cứ biểu cảm nào, trông cứ như hộ vệ.
“Không có bát tự…” Cổ bà bà hỏi tiếp, “Vậy còn tên thì sao?”
Đào Yêu tiếp tục nhíu mày: “Ta cũng không biết tên thật của hắn là gì.”
Lôi Thần chỉ là chức vụ của hắn thôi, ôi chao, sớm biết thế này đã hỏi thăm tỉ mỉ về hắn rồi.
Cổ bà bà cười: “Trường hợp này tương đối rắc rối. Cũng có không ít tiểu thư công tử động lòng với người chỉ mới gặp một lần.”
“Vậy là không có cách nào ư?” Đào Yêu thất vọng.
“Không hẳn là không có cách nào.” Cổ bà bà cười nói, lấy một đôi túi nhỏ được cột lại với nhau trông rất giống túi thơm ra khỏi hộp gấm ở bên cạnh, “Nếu có thể gặp lại người đó, hãy đặt túi thơm này bên dưới gối của hắn, ba đêm sau sẽ có cơ chuyển biến.”
“Thật ư?” Đào Yêu sáng mắt, giơ tay định lấy túi thơm.
“Cô nương đợi đã.” Cổ bà bà kịp thời né tránh tay nàng, cười, “Tuy ta giúp đỡ người khác hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng nhưng chi phí hằng ngày để duy trì Thần Nữ Các này không ít, cho nên…”
“Phải trả tiền!” Đào Yêu lập tức hiểu ra, chợt chồm người tới, “Nhưng ta không có tiền, ta đi đường toàn phải xin cơm để sống qua ngày, số tiền còn sót lại đã ném vào Thiềm Thừ hết rồi, ta tưởng nhiêu đó là đủ rồi chứ. Ngài có nhận cáo không? Nó biết lau chén đĩa bằng đuôi đó! Nếu cáo không được, vậy hòa thượng biết niệm kinh thì sao? Sau này các ngươi có việc về pháp sự cũng không cần mời hòa thượng!”
Rất nhanh sau đó, Đào Yêu bị người phụ nữ hộ vệ xách cổ áo ném ra khỏi Thần Nữ Các. Dưới ánh mắt hóng hớt của mọi người, Đào Yêu xụ mặt bò dậy, xụ mặt xoa mông bỏ đi một hơi.
“Hứ, đếch thèm.” Đào Yêu chửi bậy, lại ngoái đầu nhìn Thần Nữ Các, người xếp hàng vẫn cứ xếp hàng, người thắp nhang bái lạy vẫn cứ thắp nhang bái lạy, đúng là làm ăn rất tốt.
Đúng lúc ấy, một tiểu cô nương mặc trang phục nha hoàn cùng một gia đinh lớn hơn cô ấy vài tuổi vội vã chạy về phía Thần Nữ Các, người phụ nữ trông cửa thấy họ thì lập tức cho họ vào.
Đào Yêu bĩu môi, đấy chắc chắn là hạ nhân của gia đình giàu có nào đó được phái đi làm việc, không biết chủ nhà từng cho Cổ bà bà bao nhiêu tiền mới được tiếp đón như thế. Thế nhân đúng là lạ lùng, đạo miếu đứng đắn thì không chịu đi, lại cứ phải chui vô hang ổ của yêu quái. Nàng nhún nhún vai, họ vui là được, có sao đâu.
Vô nghĩa, nàng quay đầu lại, ánh nắng chói chang khiến nàng nheo mắt, nhìn xung quanh, bước thẳng về phía trước.
“Lười Liếc Mắt…” Nàng ngẩng đầu nhìn cửa tiệm bên trong con ngõ nhỏ. Nói là cửa tiệm cũng không đúng, chính xác đó chỉ là cái quán nhỏ bên trong con ngõ nhỏ, bày bán đủ thứ từ trâm cài tóc, vòng tay, phấn bột cho đến quạt giấy và đồ thêu. Một góc gian hàng dựng cây trúc được cột tấm vải, trên vải thêu ba chữ “Lười Liếc Mắt”, nếu coi nó là bảng hiệu thì quá là cẩu thả.
Phía sau gian hàng có ông bác hơn sáu mươi tuổi đang ngồi dựa vào cửa, quần áo đơn sơ, tóc điểm hoa tiêu, nhìn mặt mũi hẳn thời trẻ chẳng phải là người anh tuấn, ngũ quan bình thường đến mức nhìn hồi lâu vẫn chưa nhớ được mặt ông ấy. Giờ phút này, ông bác đang nhắm mắt dựa vào khung cửa, tay nâng bọc đậu phộng, nhai kỹ nuốt chậm.
Đào Yêu nhặt cái quạt trên quầy, mở ra phe phẩy.
“Ông chủ, cây quạt này bán thế nào?” Nàng gọi.
Ông bác từ từ mở mắt ra, quay đầu nhìn nàng, im lặng chốc lát mới nói: “Một đồng.”
Nàng phe phẩy cây quạt, tặc lưỡi: “Bán rẻ thế này chắc là lỗ vốn nhỉ?”
Ông bác cười: “Cô nương thấy rẻ à? Xem ra cô không thiếu tiền.”
“Éc… Tiền, chắc chắn ta có.” Đào Yêu cười, “Ta chỉ lo ông bán rẻ mạt thế này thì cuộc sống sẽ khó khăn thôi.”
“Đúng là không dư dả, nhưng cũng đủ sống.” Ông ném hạt đậu phộng vào miệng, “Ít nhất không vì không có tiền mà bị người ta ném ra khỏi cửa tiệm.”
Đào Yêu biến sắc: “Xa thế mà ông cũng thấy?”
Ông ấy cười: “Nhà họ nổi tiếng chỉ quen tiền chứ không quen người, cô không phải là người đầu tiên bị ném ra ngoài.” Vừa nói, ông vừa đánh giá Đào Yêu từ đâu xuống chân, hỏi: “Trông cô nương cũng không lớn tuổi lắm, sao vội lo cho hôn sự của mình thế? Theo ta biết, người đi tìm Cổ bà bà phần lớn là những người bị hãm trong nỗi sầu đau mà thôi.”
Cảm giác bị đâm một đao rồi lại bị bổ thêm đao nữa quá xấu hổ, quá đau khổ! Đào Yêu gượng cười, rít qua kẽ răng: “Cố gắng vì hạnh phúc của mình có gì sai?”
“Sai là dưa hái xanh sẽ không ngọt.” Ông nói thẳng, “Sợ rằng còn chưa hái được dưa thì tay đã bị thương. Mọi quan hệ trên thế gian nếu không có sự tình nguyện của đôi bên thì liệu có bền lâu?”
Đào Yêu mở to mắt, cười: “Ông ơi, bình thường quán ông ế ẩm lắm đúng không?”
“Sao lại nói thế?” Ông bác hỏi ngược lại.
“Vì ông rảnh quá mà.” Đào Yêu lườm ông, “Nếu không thì sao có nhiều thời gian nghĩ ra mới đạo lý vậy chứ!”
“Ông lại đang nói lung tung gì với khách thế? An phận bán đồ cho người ta không được hả?” Không đợi ông bác trả lời, đằng sau ông có một người đi ra, mặc váy hoa, bên hông cột cái tạp dề màu xanh đậm, mái tóc hoa râm được vấn thành búi tròn sau đầu, tay cầm vài bộ quần áo, mu bàn tay trái không biết bị thương hay bị làm sao mà quấn vải trắng. Bà bác này có tuổi tác ngang ngang ông bác, gầy đét nhưng lanh lợi, nhìn là biết một tay lo liệu nhà cửa.
“Xếp quần áo đi.” Bà nhét đống quần áo vào ngực ông, sau đó chùi tay vào tạp dề rồi xoay người cười với Đào Yêu, “Cô nương muốn mua quạt à? Một đồng một cây.”
Đào Yêu thả quạt lại chỗ cũ: “Ta chỉ xem thôi, hôm nay không nóng lắm.”
“Nó không có tiền đâu.” Ông bác chẳng thèm giữ mặt mũi cho nàng, “Mới nãy còn bị Thần Nữ Các ném ra ngoài.”
Nghe xong, bà bác cười khúc khích, quan sát Đào Yêu: “Ông già nhà tôi nói thật không?”
Đào Yêu ủ rũ gật đầu.
“Trông cô nương lạ mặt quá, lẽ nào là người nơi khác đến đây vì nghe danh tiếng của Thần Nữ Các?” Bà bác lại hỏi.
“Không phải, ta tới đây để gặp bạn. Nhưng còn chưa vào thành đã nghe thấy chuyện của Thần Nữ Các, tò mò nên đi xem, nào ngờ lại thu tiền.” Đào Yêu nói bằng giọng đáng thương, “Ta ngàn dặm xa xôi tới đây, trên đường chịu nhiều vất vả, nào ngờ ngay cả túi tiền cũng bị trộm, đã một ngày rồi chưa ăn cơm.”
“Tiểu cô nương đáng thương quá…” Bà bác lắc đầu, nhìn sắc trời, nói, “Nếu cô không chê cơm canh nhà tôi đạm bạc thì mời…”
“Khoan!” Ông bác vội cắt ngang lời bà, “Ngay cả cơm cũng không có mà ăn, lại ném hết tiền cho con cóc, tại ai?”
“Đâu nói vậy được ông bác ơi.” Đào Yêu tủi thân dẩu môi, “Từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, chẳng biết lý do gì mà mọi người xung quanh đều không thích ta, vì vậy chuyện gì cũng chỉ biết dựa vào bản thân, đến tuổi này vẫn chưa gặp được ai để phó thác cuộc đời. Dẫu sao ta cũng là con gái, nào muốn sống cô độc một mình cả đời chứ.” Vừa nói, nàng vừa rặn mấy giọt nước mắt.
Đào Yêu có ngoại hình nhỏ nhắn xinh xắn, mỗi lần giả vờ tội nghiệp là ai cũng thấy thương. Người đàn bà trung niên thấy thế thì vội vã đi ra, nắm tay nàng: “Nào, vào nhà với bác, buổi tối thỏa sức ăn no.” Vừa nói vừa trừng mắt với ông bác đang định tiếp tục ngăn cản: “Không được nói nữa! Thân thế của tiểu cô nương đáng thương biết bao!”
“Nó nói thế mà bà cũng tin à!” Ông trợn mắt, “Dạo này lừa đảo nhiều lắm đấy!”
Người đàn bà trung niên hừ: “Cho dù cô bé là lừa đảo thì cùng lắm chỉ lừa tôi một bữa cơm thôi, nếu cô bé không phải, nghĩa là chúng ta đang giúp đỡ kẻ cơ hàn. Tóm lại là không bị thiệt thòi gì hết!”
Ông không nói lại bà, vừa bực bội nhai đậu phộng vừa làu bàu: “Buôn bán không xong còn lượm đứa ăn bám về…”
“Cô nương, cháu tên là gì?” Người đàn bà trung niên hiền lành xoa đầu nàng, bĩu môi với ông bác, “Đó là bác trai Trương, còn bác là bác gái Trương, mấy ngày nay cháu không có tiền thì ở tạm nhà bác đi.”
“Vậy thì quấy rầy rồi ạ!” Đào Yêu lập tức nín khóc, mỉm cười, “Éc, ta là Đào Tử.”
“Cái tên hay quá.” Bác gái Trương cười nói.
“Còn có chuyện này nữa, ta còn có bạn đi cùng đang ở ngoài chờ ta, có thể…”
“Thế à, vậy mau gọi họ vào đây, tối nay bác chuẩn bị thêm ít thức ăn là được ấy mà.”
“Cảm ơn bác gái Trương!”
Đào Yêu cười tươi như hoa, nhân lúc bác gái Trương không chú ý, nàng quay sang lè lưỡi với bác trai Trương, bác trai Trương nguýt nàng một cái rõ dài.
“Đa tạ nữ thí chủ ban cơm.” Trước bàn cơm, Lắm Lời chắp tay cảm ơn bác gái Trương, nói xong lại chọt chọt Cút Xéo đang ngồi xổm bên cạnh liếm hạt cơm dính trên miệng: “Cút Xéo, mi cũng cảm ơn đi!”
Mãi đến khi hạt cơm cuối cùng chui vào miệng, Cút Xéo mới hài lòng ợ một cái, sau đó đứng dậy, khép hai chân trước, rồi lại làm tư thế chúc mừng phát tài với bác gái Trương.
Bác gái Trương cười, nói: “Con cáo này coi bộ thành tinh rồi, khôn thế không biết, trông lại lạ nữa, nửa đen nửa trắng. Tiểu sư phụ có linh vật tự nguyện đồng hành thế này, tương lai chắc chắn sẽ trở thành cao tăng.”
“Tốt thế thì ai đời lại ăn chực uống chực. Con khỉ trong đoàn xiếc muốn được cho ăn cũng phải làm việc đó.” Bác trai Trương khinh thường.
Bác gái Trương cầm đũa gõ ông ta: “Sao ông lại so sánh khỉ trong gánh xiếc với tiểu sư phụ chứ, không sợ Phật Tổ trách tội hả?!”
“Tôi không tin Phật.” Bác trai Trương lau miệng, “Phật không thể phạt tôi.”
Bác gái Trương lúng túng cười với nhóm Đào Yêu: “Các cháu chớ nghĩ nhiều, ông già nhà bác là vậy đấy, độc mồm độc miệng nhưng không có ác ý gì đâu.”
“Ăn chực cơm nhà bác, bác trai càm ràm vài câu cũng dễ hiểu ạ.” Đào Yêu cười tít mắt nhìn bác trai Trương, “Nếu còn gì bất mãn với bọn ta, bác trai cứ việc nói tiếp.”
Bác trai Trương trợn mắt, ném đũa: “Đi ngủ đây.”
“Thí chủ, mới ăn cơm xong mà đi ngủ ngay sẽ khó tiêu lắm.” Lắm Lời tốt bụng nhắc nhở.
“Khó tiêu chết luôn cũng được!” Bác trai Trương bĩu môi, đi thẳng về phòng.
“Càng già càng khó chịu.” Bác gái Trương nhìn hình dáng từ phía sau của ông, lắc đầu: “Các cháu chớ trách.”
“Ta dọn giúp bác.” Đào Yêu xắn tay áo dọn bát đũa, “Bác gái, ta thấy bảng hiệu của cửa tiệm nhà bác viết là “Lười Liếc Mắt”, tên này không được hay cho lắm, làm ăn chẳng phải mong khách khứa nhìn thấy mua hàng hay sao.”
“Bác không học hành gì, nào có biết chữ, mấy chữ ấy là ông nhà tự viết đó.” Bác gái Trương vừa lau bàn vừa nói, “Có điều hai vợ chồng bác cũng không kiếm sống chỉ với các quán bé tí này, mấy thứ lặt vặt ấy bán được mấy đồng chứ. Bình thường vợ chồng bác cũng làm vài công việc khác để kiếm sống, tháng trước ông nhà còn làm việc trong một khách điếm, gần đây bác chỉ cần quét dọn theo ngày cho Chân gia ở trong thành. Chân gia là nhà giàu ở Vu Thành, lại không ỷ giàu hiếp khó, đối đãi rất hòa nhã với người làm, trả công đầy đủ. Hơn nữa tiểu thư Chân gia có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại đối xử rất tốt với người lớn tuổi, thường xuyên cho đồ. Đáng tiếc cô gái tốt thế mà hồi nhỏ lại bị bỏng má trái, năm nay đã hai mươi ba tuổi vẫn chưa lấy chồng. Hai tháng trước nghe nói khó khăn lắm Chân lão gia mới tìm được cửa hôn sự cho con gái, là con trai của một người bạn, nghe bảo đó là một công tử trẻ tuổi có học thức. Chân tiểu thư vừa gặp đã thương vị công tử nọ, ai cũng nghĩ hai người sẽ kết thành phu thê, nào ngờ cách đây không lâu vị công tử đó lại đổi ý, hủy hôn sự. Vì chuyện này mà Chân tiểu thư đổ bệnh nặng. Mấy hôm trước bác sang nhà quét dọn, sẵn tiện đi thăm cô bé, tội nghiệp lắm, chỉ còn da bọc xương.” Nói xong, bà lại ngượng ngùng, “Bác nhiều chuyện quá nhỉ? Nếu các cháu thấy phiền thì đi nghỉ sớm đi.”
“Không phiền ạ, ta thích nghe người khác kể chuyện lắm.” Đào Yêu cười tít mắt nhìn người đàn bà già thiện lương này, “Trông mặt mà bắt hình dong đúng là hành vi ngu xuẩn.”
“Chứ còn gì nữa!” Bác gái Trương hơi bất đắc dĩ, “Lấy vợ chỉ mong thục nữ, Chân tiểu thư tốt lắm, chắc chắn là hiền thê. Hây da, chỉ tại hai người họ không có duyên phận.”
Lúc này, Lắm Lời và Cút Xéo cùng ngáp dài, một người một cáo cùng dụi mắt.
“Tiểu sư phụ mệt à?” Bác gái Trương vội nói, “Mau vào phòng ngủ đi.”
Đào Yêu cũng ngáp: “Tại mấy hôm nay bôn ba quá, ta cũng chịu không nổi.”
“Đi ngủ cả đi.” Bác gái Trương bỏ cái giẻ lau xuống, “Nào, bác dẫn các cháu đi vào phòng, chăn nệm được trải sẵn rồi đó, tiểu sư phụ và chú cáo chịu khó nằm dưới đất nhé.”
“Cảm ơn bác Trương.”
“Đa tạ nữ thí chủ!”
“Chít chít…”Xem thêm...
Chương 6.3
Edit: Sa
Ban đêm và ban ngày ở Vu Thành khác biệt rất lớn, cư dân nơi này ngủ rất sớm, trừ những quán rượu trăng hoa còn sáng đèn thì đâu đâu cũng chìm trong bóng tối.
Tuy Đào Yêu không có tiền là sự thật nhưng không ảnh hưởng tới việc nàng có sự quen thuộc và nhạy cảm đối với dược liệu. Giờ phút này, Lắm Lời và Cút Xéo đang ngủ như lợn chết trên tấm chăn được trải dưới đất ở Trương gia, đem đi làm thịt cũng hông biết, chứng tỏ lượng thuốc mê trong thức ăn rất hiệu quả. Đằng nào hai kẻ này tỉnh cũng vô dụng, chỉ biết kêu la inh ỏi thôi, chẳng thà ngủ còn hơn, có Liễu công tử trông chừng, chắc chắn sẽ không sao.
Đào Yêu đứng bên ngoài bờ tường Chân phủ, nhìn bác gái Trương mặc bộ đồ đen nhảy vào tường như mèo. Không lâu sau, một màn khói lam rất rất mỏng, mỏng đến mức chỉ có thần nhân tinh mắt như Đào Yêu mới nhìn thấy được bốc lên khỏi tường rào, nhanh chóng bao phủ Chân gia.
Một con chuột bò qua bò tường, bò được một hồi thì ngã lăn quay xuống đất, không chết, chỉ ngủ thôi.
Đào Yêu bật ngón tay cái, khói mê này vừa nhanh vừa mạnh, mùi lại rất thơm. Nàng nhảy vào Chân gia, thấy bác gái Trương chạy như một cơn gió ở khúc cua hành lang phía xa xa.
Hiện giờ đã gần đến giờ Tí, người ở Chân phủ ngủ say như chết, gia đinh trực đêm cũng nằm ngổn ngang trên đất.
Mùi hương nhàn nhạt phiêu đãng trước khuê phòng, hai nha hoàn gác đêm cũng nằm ngủ dưới đất, Đào Yêu nhận ra một trong số đó, là nha hoàn đi cùng gia đinh đến Thần Nữ Các hồi sáng.
Cửa phòng đóng chặt, Đào Yêu ngẩng đầu nhìn nóc nhà, khóe môi cong lên nở nụ cười, chợt rón ra rón rén đi tới trước cửa sổ, dùng hai ngón tay chọt thành hai cái lỗ, ngó vào bên trong, thấy bác gái Trương đang ngồi trên chiếc giường gỗ đắt tiền. Trên giường có một cô nương đang nằm, bác gái Trương vặn bung miệng nàng ấy ra, định nhét một thứ đen thui không rõ là gì vào miệng nàng ấy. Song, thứ đó còn chưa kịp rơi vào miệng, tay của bác gái Trương bị giật mạnh lại. Một bó tơ nhện từ trên trời giáng xuống quấn lấy cổ tay bà, ép bà cách xa giường.
Bác gái Trương thấy tình hình không ổn, nhét thứ đó vào bên hông, tay trái rút mạnh thanh đao ngắn ở hông ra rồi chặt đứt bó tơ nhện, sau khi thoát thân lại nhanh chóng chạy về phía giường. Tơ nhện bắn ra càng lúc càng nhiều, quấn chặt toàn thân bà, kéo mạnh bà ra xa giường.
Một cái bóng từ xà nhà rơi xuống, là một con nhện khổng lồ màu đỏ, đầu to hơn bồn tắm, càng kỳ dị hơn là mười cái chân đỏ y như mười lưỡi liềm sắc bén, đi theo sau nhện khổng lồ là hai con cóc màu đỏ.
Đào Yêu mở to mắt, càng xem càng hăng say.
“Hồi sáng người của Chân phủ tới chỗ ta nói Chân tiểu thư phun ra máu đen, hóa ra là chuyện xấu do bà già này làm ra.” Con nhện mở miệng nói tiếng người, cũng là tiếng phụ nữ đứng tuổi, “Ngươi cũng có chút bản lĩnh đó, có thể dùng khói mê toàn bộ Chân phủ, không uổng công ta ở trên xà nhà chờ ngươi đã lâu.”
Bác gái Trương hết sức bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ngày thường ngươi giở trò mê hoặc lòng người, vơ vét của cải nhưng không làm ai bị thương thì thôi. Nhưng ngươi dùng cổ với Chân tiểu thư, ta không thể đứng nhìn. Ngày nào ta còn sống, ngày đó không cho phép các ngươi dùng cổ.”
Con nhện hừ lạnh: “Ta mở Thần Nữ Các của ta, ngươi sống ở Lười Liếc Mắt của ngươi, chỉ là hàng xóm, nước sông không phạm nước giếng. Chân tiểu thư cầu xin ta làm Tôn công tử hồi tâm, tiền công rất cao, ta há có thể dùng ít trò vặt để ứng phó lấy lệ với nàng ấy như những người khác, tất nhiên là phải dùng loại cổ lợi hại nhất, nếu không thì làm sao để Tôn công tử đầu bạc răng long với nàng ấy được.”
“Đầu bạc răng long?” Bác gái Trương cười lạnh lẽo, “Cắn Tim cổ chỉ có tác dụng nhiều nhất trong ba năm, hai người trúng cổ sẽ gắn bó như keo như sơn trong ba năm, nhưng trong ba năm đó, cổ trùng sẽ ăn dần ăn mòn thân thể họ, chưa tới ba năm, họ chỉ còn lại da, chưa kịp đầu bạc răng long thì đã cùng nhau xuống Hoàng Tuyền rồi.”
Con nhện thoáng sững sờ, tựa như không ngờ bà già này lại biết rõ chân tướng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Cho dù chỉ có ba năm nhưng cũng đã rất tốt, còn hơn là để Chân tiểu thư cô độc cả đời.”
“Cuộc đời của Chân tiểu thư còn rất dài, sao ngươi biết cô bé không tìm được một người thật lòng yêu thương cô bé?” Bác gái Trương bật cười, “Ngươi vì tiền hay vì Chân tiểu thư, hoặc như… vì đợi sau khi cô bé chết đi, ngươi sẽ thu hồi cổ trùng, nuốt chửng nó để tăng tu vi, trong lòng ngươi tự hiểu. Ta chỉ biết người bị hạ Cắn Tim cổ sẽ có bát tự khác với người thường, ngươi cũng không biết phải đợi bao lâu mới tìm được kẻ giúp ngươi tu luyện như Chân tiểu thư.”
“Ngươi…” Bị vạch trần lai lịch, con nhện giận dữ, “Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Sao lại am hiểu cổ như thế?!”
“Tỷ tỷ, chớ nhiều lời với ả, diệt trừ càng sớm càng tốt. Ba tỷ muội chúng ta đi lại nhân gian nhiều năm, tu luyện không dễ, chỉ cần ăn thêm hai con Cắn Tim cổ nữa là hoàn toàn tu thành hình người, không phải bị trở về nguyên hình vào giờ Tí mỗi ngày nữa. Đừng để ả làm hỏng chuyện!” Con cóc giáp tức giận nói, con cóc ất gật đầu hùa theo.
“Ả không có cơ hội đó đâu.” Một bó tơ nhện màu xanh bay vọt ra khỏi miệng con nhện, hướng thẳng về trái tim của bác gái Trương đang không thể nhúc nhích.
Nói thì chậm nhưng việc diễn ra rất nhanh, một màn sương mỏng bốc lên, tơ nhện quấn chặt bác gái Trương trong chớp mắt hóa thành khí trắng. Trước khi tơ xanh đâm vào tim, bác gái Trương bị một sức mạnh kéo đi, tơ xanh sượt qua vai phải của bà rồi đâm vào vách tường đằng sau.
Bác gái Trương quay phắt lại, ngạc nhiên nói: “Là cháu ư…”
Song, còn chưa dứt lời, bà chỉ thấy vai phải đau nhói, cả người tê liệt, hôn mê bất tỉnh.
“Ôi chao, độc mạnh phết.” Đào Yêu đỡ lấy bác gái Trương, tặc lưỡi.
Con nhện cả kinh, tức giận nói: “Sao lại là ngươi!”
“Đừng bắn tơ ta!” Đào Yêu chớp mắt ra vẻ cầu xin, “Ta chỉ đi ngang qua thôi.”
“Đi ngang qua?” Con nhện giận dữ, “Ngươi đi ngang qua địa phủ ư? Ăn thịt nó cho ta!”
Hai con cóc đã không thể kiềm chế nổi nữa, nhào tới chỗ Đào Yêu bằng tốc độ tỉ lệ ngược với thân hình kềnh càng của chúng.
“Đừng vì nói chuyện không hợp mà ăn thịt ta chứ!” Đào Yêu khoa trương hô lên, “Cứu mạng vớiiiii!”
Còn chưa dứt lời, một bóng đen lao xuống, vang lên “bịch”, hai con cóc bị đánh bay lên tường. Một con thú, trông giống mèo nhưng rất cao, to cỡ con báo, trên trán có cái sừng trắng giống sừng tê giác, đôi mắt như được mạ vàng, trên lớp lông đen nhánh có hoa văn màu đỏ giống như ký hiệu, phảng phất vài phần thần khí.
Con cóc bị đập đầu nên choáng váng vẫn chưa bò dậy đã bị con thú há miệng nuốt vào bụng.
Con nhện như bị đóng đinh, lắp ba lắp bắp sợ hãi: “Ngươi… ngươi là… Sao ngươi lại ở đây…”
Con thú không đáp lại bất cứ điều gì, chầm chậm tiến về phía con nhện. Nó không còn dám phách lối nữa, toàn thân run lẩy bẩy, hoảng loạn cầu xin: “Ta không cố tình! Van xin ngài bỏ qua cho! Ta đã tu luyện năm trăm năm! Năm trăm năm rất dài!”
Con thú đứng trước mặt nó, lạnh lùng nói: “Trách nhiệm của ta là ăn hết cổ trên thế gian. Ngươi thân là một con cổ trùng, ngươi tu luyện bao lâu, không liên quan tới ta.”
“Ngươi…” Con nhện thấy cầu xin không có hiệu quả, bèn quay đầu tính bỏ chạy nhưng bị con thú dùng một chân ấn chặt, xé thành mấy miếng rồi nuốt sạch vào bụng, cả quá trình cực kỳ nhanh chóng và lưu loát.
Con thú quay đầu lại, chân trước giơ lên miệng kéo sợi tơ ra, ợ một cái, lầm bầm: “Buổi tối ăn nhiều khó tiêu thật.”
Đào Yêu xem xét thương thế của bác gái Trương, không buồn ngẩng đầu: “Mi ra tay muộn quá đó, rõ ràng còn đến sớm hơn ta mà.”
“Ai bảo cô nhiều chuyện. Cho dù bị tơ xanh đâm vào ngực thật thì cũng không chết được, tim của bà ấy nằm ở bên phải.” Con thú tức tối xoay một vòng, ánh sáng đỏ lóe lên, không thấy con thú đâu cả, chỉ có bác trai Trương thở phì phò chỉ vào mũi Đào Yêu mắng: “Không phải đã nói rõ ràng là tới tìm ta sớm rồi ư? Buổi sáng bà ấy đi làm công, không có ở nhà, ta và cô mới dễ nói chuyện! Sao cô không tuân thủ gì hết vậy? Chạy tới Thần Nữ Các làm gì? Lại còn chạy tới nhà ta ăn chực uống chực ngủ chực!”
Đào Yêu khó tin nhìn ông ấy: “Ta không vạch trần mi trước mặt bà ấy là nể mặt mi lắm rồi, mi hóa vàng mã cho ta, ta chịu tới là càng nể mặt mi. Thế mà mi lại mắng ta? Vậy ta đi là được chứ gì.” Nàng phủi mông, làm bộ bước đi.
“Này!” Bác trai Trương vội ngăn nàng lại, “Cô dầu gì cũng là Quỷ Y Đào Đô, sao giận dỗi như con nít thế!”
“Mi xin lỗi đi, xin lỗi xong là ta sẽ ở lại.” Đào Yêu lườm.
“Ta xin lỗi.” Bác trai Trương cực kỳ gượng ép nói, “Lúc nãy thái độ của ta không tốt.”
Đào Yêu quay mặt sang, cười: “Câu này nghe được.”
Bác trai Trương ngồi xổm xuống, bất đắc dĩ nhìn bác gái Trương, nói: “Ta biết sớm muộn gì bà ấy cũng gặp chuyện thế này mà. Không bao giờ hết ngốc, chuyện gì cũng tự đi đối phó một mình. Mấy chục năm nay, không biết ta đã giải quyết hậu quả thay bà ấy bao nhiêu lần rồi. Ngay ngày đầu tiên cổ yêu mở Thần Nữ Các, ta đã nói với bà ấy là yêu quái dám mở cửa tiệm ở gần đạo quán tức không phải tiểu yêu, huống chi lại là một con cổ yêu, bà đừng dây vào nó, phải bàn bạc kỹ lưỡng đã. Từ ngày cổ yêu mở Thần Nữ Các đến nay, trừ vơ vét của cải ra thì không làm gì quá đáng, những bà vợ thường rỉ tai nhau rằng chúng giúp đàn ông hồi tâm chuyển ý chẳng qua là do cho chồng họ uống nước bùa, cái gọi là hồi tâm chuyển ý chỉ là hiện tượng giả, chưa tới hai năm, hiệu lực của nước bùa biến mất, những kẻ trăng hoa vẫn cứ tiếp tục trăng hoa. Còn về phần giúp kiếm được người yêu cũng chỉ đơn giản là thi triển thuật mê hoặc mà rất nhiều yêu quái biết làm, có thể khiến người khác phái yêu thương nhau trong thời gian ngắn. Mà am hiểu thuật này nhất chỉ có hồ yêu, cổ yêu vẫn còn kém xa, những cô nương tự cho là tìm được người yêu chẳng qua chỉ là mơ được một giấc mơ đẹp, đến một lúc nào đó, đối phương tỉnh táo trở lại, kẻ không thương ngươi vẫn sẽ không thương ngươi, chẳng giữ được.”
Đào Yêu suy tư một chốc, nói: “Đáng ra mi nên ra tay sớm.”
“Ta đã quen với cuộc sống bình yên.” Bác trai Trương cười, “Huống chi lúc đầu cổ yêu không làm gì vượt quá giới hạn. Nhìn những người không còn nhíu mày khổ sở sau khi ra khỏi Thần Nữ Các, bỗng chốc ta thấy như vậy cũng không xấu lắm, nếu bị lừa có thể giúp họ vui, vậy thì kệ họ đi. Thần Nữ Các đụng phải ta là do nó xui xẻo. Ta cũng đã nói thế với vợ mình, chỉ cần nó không quá đáng, chúng ta sẽ sống như bình thường. Yêu quái có thể tu luyện thành hình người đã phải chịu không ít đau khổ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn phá hủy công sức tu hành của chúng.”
“Mi từ bi hơn ta nghĩ đó.” Đào Yêu cười, “Mi ở cùng một người lâu thế này cũng nằm ngoài dự liệu của ta.”
Bác trai Trương nhìn mặt bác gái Trương, nói: “Ta tuân theo mệnh lệnh của Hình Cơ, du đãng thế gian, lấy việc ăn cổ làm chức trách. Trăm ngàn năm qua, cổ trùng và thuật sư vu y chuyên chế tạo cổ để hại người bị ta ăn thịt nhiều không đếm xuể. Nhưng lòng người bất thiện, cổ độc không dứt. Ta cố gắng đến đâu thì cũng không ăn hết được. Năm mươi năm trước, ta vào trong núi sâu gặp phải một bộ tộc chế tạo cổ, đều là phụ nữ, bình thường chỉ ru rú trong nhà, cả tộc đều có trái tim bên phải, để duy trì nòi giống, con gái tộc này phải thả cổ trùng lên người chàng trai nào vào núi, chàng trai trúng cổ sẽ cam tâm tình nguyện ở cùng cô gái đó, sau đó bốn trăm bốn mươi ngày sau, cổ trùng sẽ cắn trái tim chàng trai, khiến chàng trai chết bất đắc kỳ tử. Chuyện này xảy ra rất nhiều, tiếng xấu của bộ tộc cũng dần lan xa, người bên ngoài xem họ như yêu tà, nghĩ đủ cách để tiêu diệt họ nhưng đều không hiệu quả, ngược lại còn bị trả thù thảm thiết. Ta hóa thân thành một con chim, đậu trên hàng rào quan sát họ nhiều ngày, phát hiện họ không có bất cứ sự hối hận nào đối với phương thức sinh tồn tàn nhẫn ấy, trừ một đứa bé.” Ông dừng lại, cười, “Chính là bà ấy. Lúc đó bà ấy chỉ tầm mười tuổi, ta không chỉ một lần nhìn thấy bà ấy cố gắng ngăn cản mẹ mình luyện chế cổ trùng. Bà ấy tận mắt nhìn thấy những “người chồng” chết trong vũng máu, năm nào cũng có.”
“Mi ăn hết người và cổ trùng của bộ tộc ấy?” Đào Yêu hỏi.
Ông gật đầu, nói tiếp: “Để lại mình bà ấy, nhưng cũng để chạy mất một con cổ trùng. Họ luyện chế cổ trùng là dùng năm con đại diện cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ làm thuốc dẫn, được gọi là cổ mẫu, những cổ mẫu này hơn ngàn năm tuổi, một con cũng đủ lợi hại, năm con tề tụ lại càng hậu hoạn khôn lường. Ta nuốt bốn con, con hệ Thủy bỏ trốn được, tìm hoài không thấy. Vì vậy ta mới ở lại nhân gian, ngày nào chưa tìm được cổ mẫu hệ Thủy, ngày đó ta sẽ không về núi Côn Luân.”
“Ngay cả mi mà cũng không tìm được?” Đào Yêu ngạc nhiên, “Con cổ mẫu hệ Thủy này lợi hại ghê.”
Ông than thở: “Hết cách rồi, chỉ có thể ở lại tìm.”
“Mi ở bên bà ấy là để tìm cổ mẫu hệ Thủy?” Đào Yêu hỏi tiếp.
“Đúng vậy, dù sao cũng là vật của bộ tộc bà ấy, ngay cả chỉ còn một mình bà ấy thì cũng không loại trừ khả năng cổ mẫu hệ Thủy sẽ không tìm ra bà ấy.” Nói xong, ánh mắt ông dần chìm vào quãng hồi ức xa xưa, “Khi đó bà ấy còn quá nhỏ, vì trên mu bàn tay có vết bớt hình rắn nên thôn dân lân cận đều biết bà ấy là hậu nhân của bộ tộc, ai nấy đều đối xử tệ bạc với bà ấy, thậm chí còn nghĩ ra các biện pháp tàn ác để giết bà ấy, nhưng bà ấy mạnh mẽ tự dựa vào bản thân để sống sót. Mấy năm đó ta luôn một mực âm thầm quan sát bà ấy, nói gì đi nữa thì trên người bà ấy cũng chảy dòng máu của cổ sư, những thương tổn mà người khác tạo ra cho bà ấy có thể biến bà ấy tàn nhẫn hệt như tổ tông của mình. Nhưng bà ấy không có, thậm chí còn cứu một đứa bé suýt chết đuối, nhưng thôn dân lại dùng gậy trúc để đánh bà ấy ngã xuống sông, nói bà ấy là vu bà, là yêu tà, là kẻ hại chết con họ. Thấy bà ấy yếu ớt vùng vẫy dưới nước, ta bèn vớt bà ấy lên bờ. Ta biến thành thiếu niên đồng trang lứa với bà ấy để cứu bà ấy, không hiểu nguyên cớ gì bọn ta lại trở thành bạn bè. Thật ra bà ấy rất thú vị, rất hài hước, còn nấu ăn rất ngon.”
“Sau đó hai người kết thành vợ chồng?” Đào Yêu xoa cằm, “Vậy hai người có con không? Đứa bé có đuôi giống mi không?”
Bác trai Trương cốc đầu nàng: “Cô nghĩ đi đâu vậy! Bọn ta không có con.”
Đào Yêu gật đầu: “Cũng phải, giống như mèo và chó không thể sinh con.”
“Ví dụ của cô làm ta mất hứng quá.” Bác trai Trương liếc mắt.
“Không nói chuyện đó nữa, hơn nửa đêm bà ấy mò tới phòng của Chân tiểu thư là để làm gì?” Đào Yêu sờ thắt lưng bà ấy, nhanh chóng sờ được một vật mềm mềm, lấy ra nhìn thì đó là một con sâu đen dài nửa tấc, giống như sâu rau, cử động được, làm nàng sợ quá ném xuống đất.
Bác trai Trương vội nhặt sâu lên, đi tới bên giường của Chân tiểu thư, bóp miệng nàng, nhét sâu vào.
“Đây là thuốc giải Cắn Tim cổ mà bà nhà ta chế luyện. Vài hôm trước bà nhà ta đi thăm Chân thiểu thư, phát hiện nàng ta trúng Cắn Tim cổ, vậy là gấp rút về nhà luyện thuốc giải. Thuốc giải chui vào người sẽ cắn cổ trùng thành nước đen, nhưng phải ăn ba lần mới hoàn toàn hóa giải. Bà nhà ta nhân cơ hội đi làm công cho Chân gia đã lén đút cho Chân tiểu thư ăn hai lần, vì vậy nàng ta mới ói ra máu đen. Chân gia không rõ sự tình, tưởng Thần Nữ Các có vấn đề. Sau khi xem xét, cổ yêu biết có người đang phá hỏng chuyện tốt của nó nên mới ở Chân gia ôm cây đợi thỏ. Bà nhà ta tưởng cổ yêu này là hạng tầm thường nên mới nghĩ một mình bà ấy có thể đối phó được. Để ta không bị cuốn vào, cũng để các cô không biết gì, bà ấy mới bỏ thuốc mê vào thức ăn, hy vọng chúng ta ngủ an giấc.” Ông lắc đầu, “Cô nói xem, người thế này thì bảo người ta làm sao mà an tâm nổi.”
“Bà ấy không biết bản lĩnh thật của mi?” Đào Yêu hỏi.
“Bà ấy nghĩ bà ấy là sư phụ của ta.” Ông cười, “Bà ấy cho rằng những câu chuyện huyền bí mà ta biết thì phân nửa là do bọn ta đã du tẩu tứ phương bao năm qua, một nửa còn lại là do bà ấy dạy ta. Còn ta chỉ là một nam nhân bình thường, cùng lắm là hỗ trợ bà ấy diệt cổ mà thôi.”
Đào Yêu nói: “Những năm qua, mục tiêu duy nhất của hai người là diệt cổ?”
“Bà nhà ta nói cổ hại người, diệt được bao nhiêu thì diệt.” Ông bế bác gái Trương lên, “Về thôi.”
“Đợi đã.” Đào Yêu gọi ông lại, “Trong thư mi nói mi bị “bệnh nặng”, nếu ta chữa lành cho mi, trừ đáp ứng quy tắc của ta, còn có “báo đáp khác”.” Nàng đánh giác ông từ trên xuống dưới, “Nhưng ta thấy mi tuy già mà vẫn có thể đi đứng, có thể đánh nhau, có thể bế vợ, nào có triệu chứng bệnh nặng?!”
Ông ấy cười giảo hoạt: “Tuy tới bây giờ ta vẫn chưa tìm được cổ mẫu hệ Thủy nhưng Hình Cơ đã yêu cầu ta trở về Côn Luân phục mệnh.”
“Thì sao?” Đào Yêu mở to mắt.
“Ta hy vọng cô chứng minh ta bị bệnh với Hình Cơ, cần phải nghỉ ngơi, kéo dài thời gian quay về Côn Luân thêm bốn mươi năm. Đối với Côn Luân, mấy chục năm ở nhân gian chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.” Ông nhìn Đào Yêu bằng ánh mắt hiền từ, “Tuy Đào Đô của cô không thuộc về Thiên giới, cũng không thuộc về Côn Luân, bản thân Đào Yêu cô cũng chẳng phải nhân vật to lớn gì nhưng danh tiếng Q ủy Y vẫn có, nếu là người khác thì Hình Cơ sẽ không tin, nhưng nếu cô chứng minh, chắc chắn nàng ấy sẽ tin.”
Đào Yêu đảo mắt: “Mi muốn ta chứng minh thế nào?”
“Viết thay ta một tờ giấy xin nghỉ phép, ấn dấu tay của cô là đủ.” Ông cười, “Chỉ đơn giản vậy thôi. Ta nói rồi, sẽ không quỵt “báo đáp khác” đâu!”
“Ta là người đàng hoàng.” Đào Yêu ngửa đầu, nói như thật, “Nói dối là chuyện mà ta không thể làm, huống chi đối tượng lừa gạt lại là tiên cơ Côn Luân, không được không được.”
“Cô sợ nàng ấy?” Bác trai Trương thở dài, “Vậy thì thôi, ta còn định dạy cô phương pháp chăn nuôi “tăng cổ” coi như báo đáp chứ.”
“Tăng cổ?” Đào Yêu nhíu mày, “Là gì thế?”
“Là phương pháp luyện chế một lá cây hoặc một gốc cây thành cổ, sau khi luyện thành thả cổ vào vại gạo, gạo sẽ nhiều hơn một nửa, thả vào túi tiền, bạc sẽ tăng một nửa, được gọi là tăng cổ.” Bác trai Trương chân thành nói, “Đây là thứ vặt vãnh mà hai lão già bọn ta nghiên cứu trong mấy năm gần đây, nhưng bọn ta không ham mê tiền bạc nên chẳng bao giờ dùng tới. Nhưng với Đào Yêu cô nương thì có thể rất cần đấy.”
“Mi muốn ta viết thư xin phép thế nào? Ấn một ngón tay có đủ không? Không đủ thì ta ấn luôn cả bàn tay cho mi nhé? Dấu son môi cũng được luôn!”
“…”Xem thêm...
Chương 6.4
Edit: Sa
Đào Yêu ở lại nhà bác trai Trương ba ngày.
Mấy ngày qua, người tới Thần Nữ Các vẫn đông đúc, nhưng mọi người chỉ đành ôm thất vọng ra về bởi vì Cổ bà bà thần thông đã biến mất.
Bác gái Trương luôn nằm nghỉ trên giường, vết thương ở vai nói nhẹ thì không nhẹ, mà nói nặng thì cũng không nặng. Lắm Lời tưởng bà ấy bị ngã, ngày ngày ngồi trong phòng bác gái Trương tụng kinh, nói là giải hạn giúp bà, sau đó còn lôi Cuồn Cuồn ngồi cùng cậu để cầu phúc cho bác gái Trương. Nhưng lần nào con cáo cũng ngủ gật trong tiếng niệm kinh của cậu làm bác gái Trương cười mãi.
Buổi tối trước ngày đi, bác gái Trương gọi Đào Yêu lên phòng, đưa cho nàng một cái túi bạc nặng trịch, nói: “Ở đây còn cách kinh thành rất xa, không có ít ngân lượng phòng thân không được.”
Đào Yêu giả vờ từ chối một phen, cuối cùng vẫn cười tít mắt nhận lấy.
“Đào Tử cô nương,” Bác gái Trương bỗng nhìn mặt nàng, “Cháu không phải là cô gái bình thường đúng không?”
Nghe vậy, Đào Yêu cười cười, không trả lời.
“Cháu không bị ảnh hưởng bởi thuốc của bác.” Bác gái Trương cười xấu hổ, “Cũng nhờ vậy mà bác không bị cổ yêu giết chết. Ông nhà bác nói cháu đã diệt trừ chúng, đưa bác về nhà. Ơn cứu mạng, đa tạ.”
“Ặc, thật ra ta là đại phu.” Đào Yêu gãi mũi, “Có thể nói là lớn lên trong đống dược liệu nên rất nhiều loại thuốc mê không có tác dụng với ta.”
“Quả là tuổi trẻ tài cao.” Bác gái Trương tán dương, chợt trầm tư chốc lát mới hỏi, “Ông nhà bác có kể cho cháu chuyện của bọn bác không?”
“À, có kể.” Đào Yêu gật đầu, “Rất ly kỳ.”
“Cháu không sợ bác ư?” Bác gái Trương vuốt mu bàn tay của mình, “Hẳn cháu biết bác là người như thế nào.”
Đào Yêu cười: “Lúc ta không có tiền, có người đá ta ra ngoài, còn bác lại cho ta bữa cơm no, tại sao ta lại sợ bác chứ. Bác là người tốt.”
Ánh mắt bác gái Trương dâng dòng lệ bi thương và áy náy, cười khổ: “Đào Tử cô nương, cháu còn trẻ, đừng trông mặt mà bắt hình dong. Bác chưa hẳn là người tốt.”
“Ta cảm thấy bác là người tốt, hơn nữa bác trai Trương cũng nói bác rất lương thiện.” Đào Yêu khó hiểu, “Nếu bác là người xấu thì sao bác trai Trương lại bầu bạn với bác tới tận bây giờ chứ.”
“Bác…” Bác gái Trương ngập ngừng, môi nhếch lên, trán rỉ mồ hôi lạnh.
“Sao thế?” Đào Yêu thấy bà như thế thì vội hỏi, “Vết thương bị đau à?”
Bà lắc đầu, chợt nắm lấy tay Đào Yêu, nói chậm: “Ông ấy không rời xa bác là vì bác đã thả cổ vào người ông ấy.”
“Hả?” Đào Yêu cả kinh.
“Hồi nhỏ trí nhớ của bác không tốt lắm, thường thấy nam tử ngoại tộc chết thảm ở trong làng. Bác chưa từng gặp cha mình, những đứa bé trong làng cũng vậy. Bác nhớ có một thúc thúc thường kể chuyện cuộc sống bên ngoài cho bác nghe, còn gấp hạc giấy cho bác chơi, ánh mắt của thúc ấy không giống người trong tộc, rất dịu dàng. Bác nghĩ có thể cha bác cũng thế. Nhưng bốn trăm bốn mươi ngày quá ngắn, hạc giấy còn gấp dang dở, thân thể lại hóa thành một vũng máu. Sau đó, toàn tộc bị giết sạch sau một đêm. Khi bác tỉnh lại, một trong năm con cổ mẫu là cổ mẫu hệ Thủy đang nấp dưới người bác, đây là con cổ mẫu hòa nhã duy nhất trong năm con cổ mẫu, nếu thả nó vào người khác, người đó sẽ ở với bác cả đời, sống chết có nhau, cổ mẫu hệ Thủy cũng sẽ chết theo người đó. Bác vốn định giết cổ mẫu hệ Thủy nhưng nghĩ nó là cổ trùng cuối cùng của tộc, lại không ác độc như đồng loại nên bác đã mềm lòng, giấu nó vào một nơi bí mật.” Bác gái Trương xoa đôi mắt đỏ hoe, “Năm mười lăm tuổi, bác gặp được bác trai Trương, ông ấy cứu bác khỏi bị chết đuối. Ông ấy nói ông ấy là người nhà quê, một thân một mình, không nơi nương tựa, hoàn cảnh chẳng khác bác là bao. Thường xuyên tiếp xúc, hai bác trở thành bạn bè, ông ấy chăm sóc bác, bảo vệ bác, thời gian trôi qua, bác phát hiện mình không thể rời xa ông ấy.” Bà nhìn Đào Yêu, “Đào Tử cô nương, thật ra bác từng rất sợ cô đơn. Mỗi ngày ăn cơm một mình, ngủ một mình, chịu đựng bệnh tật một mình cả ngày lẫn đêm. Nghĩ lại cũng buồn cười, vì để có người nói chuyện, bác đã làm một người rơm, ngày ngày trò chuyện cùng nó. Không biết cháu đã từng trải qua nỗi tịch mịch ấy chưa.”
Đào Yêu trầm tư, hồi lâu sau mới nói: “Cho nên bác đã dùng cổ mẫu hệ Thủy?”
“Đây là chuyện hối hận nhất trong đời bác.” Bác gái Trương cắn môi, “Tuy không ảnh hưởng đến tính mạng của ông ấy nhưng việc này không công bằng với ông ấy.”
“Hóa ra tâm bệnh của bác là chuyện này.” Đào Yêu thở phào nhẹ nhõm, cười vỗ tay bà, “Bác có chắc cổ mẫu hệ Thủy của bác đủ mạnh để khiến một người đàn ông yêu thương bác, toàn tâm toàn ý sống với bác đến tận bây giờ?”
“Người trong tộc bác đều nói như vậy.” Bác gái Trương nói.
Đào Yêu rất muốn nói cho bà ấy biết bất cứ loại cổ trùng nào trên đời này đều vô dụng với bác trai Trương, chúng chỉ biết e sợ ông ấy mà thôi. Nhưng nàng không thể nói, ôi chao, nhịn không nói khó chịu ghê!
Nàng hít sâu một hơi, nuốt lời đã vọt lên miệng xuống, nhìn ra cửa phòng, bác trai Trương đang bê chậu quần áo đã giặt sạch đi ngang, nàng cười: “Người không muốn ở lại thì sẽ không bao giờ ở lại.” Nàng quay đầu chân thành nhìn bác gái Trương, “Hãy quên cổ mẫu hệ Thủy đi. Bí mật này, ta sẽ giữ kín giúp bác.”
Dứt lời, nàng nghịch ngợm chớp mắt với bác gái Trương, huơ huơ túi tiền: “Vì ta đã thu phí rồi!”
“Con bé này…” Bác gái Trương trách mắng, chợt phì cười.
“Vợ chồng bác còn muốn tiếp tục du tẩu tứ phương không?” Đào Yêu hỏi.
“Tạm thời không được.” Bác gái Trương lắc đầu, “Ông nhà bác nói vợ chồng lớn tuổi rồi, đừng nên xem bốn bể là nhà nữa, hai bác sống ở Vu Thành đã năm năm, cảm thấy không tệ, muốn tiếp tục ở lại đây.”
“Ừ, an ổn rất tốt.”
Ngày rời khỏi Vu Thành, bác trai Trương tiễn họ ra cửa, nói với Đào Yêu: “Đi đường cẩn thận.”
“Mi cũng vậy nha.” Đào Yêu vỗ bụng bác trai Trương, sau đó ghé sát tai ông rủ rỉ mấy câu.
Mặt bác trai Trương biến sắc, bất giác che bụng mình, lúng túng một hồi, ông thản nhiên nói: “Muốn ở lại, phải cần lý do.”
Đúng vậy, ở trong thân thể mình có một cổ trùng “tìm hoài không thấy”, mi mới có thể ở bên cạnh bà ấy đến đầu bạc răng long.
***
Ném túi lương khô to đùng lên lưng Lắm Lời, Đào Yêu cất túi bạc, vui vẻ đi về hướng cổng Vu Thành. Không chỉ có thế, chuyện vui vẻ nhất là bác trai Trương đã nói cho nàng biết phương pháp chế luyện “tăng cổ”, quyết định đi đường vòng tới Vu Thành thật là sáng suốt!
Lúc đi ngang qua tiệm tranh, chủ tiệm cao giọng rao: “Đến đây đến đây, tranh thần thú đây! Đuổi tà rước lộc! Chớ bỏ qua chớ bỏ qua!”
Lắm Lời dừng lại, hào hứng nhìn dãy bức họa muôn sắc.
“Tiểu sư phụ, có muốn mua một bức không? Treo lên tường, bảo đảm cậu chống được bách bệnh!” Chủ tiệm cầm lấy mấy bức để chào hàng.
Lắm Lời nhìn mấy bức vẽ trong tay ông ta, đọc tên thần thú được ghi chú bên cạnh hình vẽ: “Cùng Kỳ… Cường Lương…” Ánh mắt cậu dừng ở bức họa cuối cùng, “Đằng Căn…” Cậu nghiêng đầu, phát hiện Đào Yêu cũng đang ngắm bức họa Đằng Căn, nàng bĩu môi:
“Vẽ chả giống gì sất, trông cứ như con heo bị ngã nhào đầu ấy.”
Chủ quán nghe thế thì không vui, thu bức họa lại, nói thẳng: “Tiểu cô nương, cô muốn mua thì mua, không mua mời đi cho, nào tới lượt cô đánh giá tài vẽ của ta! Đằng Căn không giống chỗ nào? Chỗ nào không giống? Nói cứ như cô gặp rồi vậy!”
“Vâng vâng vâng, ta đi, ngài bớt nóng.” Đào Yêu cười hì hì, xoay người bỏ đi.
Lắm Lời đuổi theo, hỏi: “Đào Yêu, Đằng Căn là gì vậy? Hình như ta chưa từng nghe tên gọi này.”
Đào Yêu cốc cái đầu trọc lóc của cậu: “Lại nói mình không ngốc đi! Ngay cả Đằng Căn mà cũng không biết.”
Lắm Lời xoa đầu: “Cũng hơn kẻ không phân biệt được Vu Sơn.”
Đào Yêu lườm cậu, nói: “Thiên Đế cai quản Thiên giới, Vương Mẫu trấn giữ Côn Luân, các thần tiên hỗ trợ bảo vệ cả hai bên. Mà bên dưới Vương Mẫu còn có Hình Cơ chuyên trách hình phạt, bên dưới Hình Cơ có mười hai thần thú, Đằng Căn là một trong số đó. Nó có hình dáng như báo, có sừng tê giác, tương đối hiền lành, lấy cổ làm thức ăn. Trong cuốn Hậu Hán Thư(1) của loài người có viết “Cùng Kỳ, Đằng Căn cùng ăn cổ.” Mười hai thần thú này vốn dĩ là yêu vật, sau đó gặp cơ duyên mới vào được Côn Luân, có được thần chức. Vì mười hai thần thú có nhiệm vụ cắn nuốt những thứ xấu xa nên dân gian mới tô sùng chúng là vật trừ tà.”
“Ồ, thì ra là thế.” Lắm Lời gật đầu, nghiêng đầu nói với Cút Xéo đang nằm sấp trên vai cậu, “Mi phải theo ta ăn chay niệm Phật, tu luyện tâm tính, biết đâu một ngày nào đó cũng sẽ trở thành thần thú, được vẽ treo trên tường cung phụng.”
Cút Xéo ngáp một cái, liếc mắt.
“Nhưng ta vẫn không biết vì sao chúng ta lại đi đường vòng tới Vu Thành?” Lắm Lời hỏi.
“Hóa duyên đó!” Đào Yêu vỗ cái túi lương khô to đùng trên lưng cậu, cực kỳ đắc ý.
Có lẽ là vì vừa có thức ăn vừa có tiền, Đào Yêu cảm thấy mặt trời chẳng chói chang, khí trời cũng không hề nóng, hết thảy đều rất dễ chịu. Đi ra tới cổng thành, nàng ngoái đầu nhìn về hướng nhà bác trai Trương, lại nghĩ tới bảng hiệu “Lười Liếc Mắt”.
Bác gái Trương nói đó là tên của bác trai Trương.
Từng ngắm biển xanh, thích gì nước
Chẳng phải Vu Sơn, nào phải mây
Muôn hồng nghìn tía, lười liếc mắt
Nửa bởi đạo tu, nửa bởi nàng.(2)
Nếu có thể gặp được một người khiến ngươi không muốn rời đi, vậy thì hãy ở lại.
Đào Yêu cười, hài lòng bước ra khỏi cổng thành Vu Thành.
(1) Hậu Hán Thư là một trong những tác phẩm lịch sử chính thức của Trung Quốc do Phạm Diệp biên soạn.
(2) Là bài thơ Ly Tư Kỳ Tứ của Nguyễn Chẩn do editor tạm dịch.Xem thêm...