Khi Đại công Harison mang theo hầu quan tâm phúc, dùng sức đẩy cửa lớn của phòng nghị sự.
Hoàng đế tóc bạc đã lâu không gặp, đang một mình ngồi ở chủ tọa của bàn nghị sự dài.
Thiếu niên thần sắc nhàn nhạt, tay trái chống cằm, tay phải xoay một chiếc bút, hiển nhiên đã chờ đợi từ lâu.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu xuống người hắn, trên mặt Nero một tầng lông tơ mịn, như được nhuộm một màu vàng kim nhạt, trông có vẻ khá ôn nhu.
Ước chừng là dự kiến cuộc nghị sự hôm nay tuyệt đối không thể hòa hoà thuận thuận, mỗi đại diện đại quý tộc, phía sau đều mang theo một hầu quan tin tưởng nhất, để tăng thêm can đảm đối mặt với quân đoàn Lang Kỵ đen kịt.
Nhưng không biết vì sao, rõ ràng là Hồng Môn Yến, trong phòng nghị sự thế mà chỉ có hoàng đế và Bạch Lang của hắn.
Bạch Lang Kỵ đứng phía sau bên phải Nero, áo choàng trắng lặng lẽ buông xuống, tư thái đứng thẳng bình tĩnh như ánh mắt Nero.
“10 người.” Đợi đại diện quý tộc cuối cùng bước vào, Nero mỉm cười mở miệng: “Không tệ. Ít hơn một chút so với ta tưởng tượng.”
Sau đó, hắn hướng hầu quan phía sau đại quý tộc cuối cùng nói: “Đến đủ rồi, đóng cửa đi.”
Quý tộc kia sững sờ, vừa định quay đầu lại dặn dò thêm một câu, lại thấy hầu quan tâm phúc của mình, sớm đã lĩnh mệnh xoay người, chẳng những đóng cửa lớn phòng nghị sự, còn dùng quyền hạn khóa lại.
“...?”
Hắn còn đang ngẩn người há miệng, hầu quan đi tới, mạnh mẽ đè vai hắn, ấn hắn ngồi xuống.
“Đoàn cố vấn thuế vụ của ta, đã chuẩn bị sẵn sàng cho chư vị từ trước.”
Nero nhẹ nhàng gõ nhẹ mặt bàn, trước mặt mỗi quý tộc, đều hiện ra một màn hình bán trong suốt.
Trên màn hình, là giao diện hệ thống hiển thị số tiền nộp thuế Đế quốc, ngay cả số tiền cần nộp cũng đã được tính toán cẩn thận cho quý tộc, thậm chí có cả giấy tờ ghi chép chi tiết, chỉ là con số cuối cùng tính ra, làm mỗi người đều cảm thấy choáng váng.
Các quý tộc ngây người nhìn quang bình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Nero.
Chỉ thấy hoàng đế tóc bạc hơi cong môi, dùng một giọng điệu như đang giáo dục trẻ con, rất dịu dàng thông báo: “Xác nhận số tiền không sai, xin cứ trực tiếp ký tên là được. Ta còn có chính vụ cần xử lý, chư vị cần phải hơi nâng cao hiệu suất kiểm tra xác minh.”
“...Bệ, Bệ hạ,” đại thần hành chính ngự tiền trợn mắt một lát, cuối cùng không nhịn được lên tiếng đầu tiên: “Ta, ta nghĩ các vị ở đây đều giống ta, hôm nay là muốn đến xác nhận một số điểm nghi vấn với Bệ hạ...”
“Là loại nghi vấn gì, Hầu tước Sean?”
Nero hơi nghiêng mặt, mỉm cười nhìn về phía đại thần hành chính.
Bạo quân thiếu niên hôm nay dù là ngữ khí hay ánh mắt, đều dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, nhưng không hiểu sao, lại luôn khiến người khác bất giác khiếp sợ.
“...Xin thứ cho hạ thần ngu dốt,” bên kia đại thần tài chính cũng mở miệng: “Ta thật sự không thể lý giải, Bệ hạ đột nhiên ban bố pháp lệnh thuế nhập khẩu liên bảo lưu, và việc thu thuế thiếu mười năm từ chúng ta... Nếu là vì chi phí tiêu vặt của Bệ hạ có túng quẫn, hoàn toàn có thể thương nghị với hội nghị ngự tiền, chúng ta tất nhiên sẽ tích cực quyên tặng, đảm bảo Bệ hạ áo cơm vô ưu...”
"Đúng vậy, Bệ hạ! Nếu là yêu cầu xây hành cung mới, hoặc là muốn chuẩn bị mở yến tiệc quy mô tinh hệ, Bệ hạ chỉ cần báo cho chúng ta một tiếng là được. Hà tất gì phải tốn công, ban bố pháp lệnh thuế nhập khẩu liên bảo lưu ra toàn Đế quốc làm gì? Cứ như vậy, ngài thật sự làm thần tử của ngài không thể xuống nước...”
Nero vừa kiên nhẫn lắng nghe, vừa dùng đầu ngón tay vuốt ve môi dưới của mình. Mỗi khi tiểu hoàng đế đang suy nghĩ điều gì, luôn làm động tác nhỏ quen thuộc này, đầu ngón tay trắng tinh ép chặt đôi môi như hoa hồng, bất giác có vẻ nhu mì không chịu nổi.
Khi hắn lại ngẩng mắt lên, đôi mắt đỏ không có vẻ lạnh lùng thường ngày, khóe môi xinh đẹp vẫn cong lên, như thể thật sự chỉ là một đứa trẻ tò mò.