Bạch Lang Kỵ sửng sốt.
“Chỉ thủ tịch Lang Kỵ mới có quyền quyết định đối với hoàng đế không làm tròn trách nhiệm, và được miễn trừ mọi hình phạt luật tinh hệ đế quốc; khi các thành viên gia tộc Caesis chưa có khả năng kế thừa vương vị, thực hiện chế độ đại diện kế thừa Lang Kỵ. Ngươi là thủ tịch Lang Kỵ, sau khi ta ủy quyền, pháp tắc mới yêu cầu ngươi ký và công bố, mới có thể chính thức có hiệu lực ——”
“Không, Bệ hạ.” Bạch Lang Kỵ nói, lúc này đến lượt cánh tay hắn run rẩy, “Ta tuyệt đối không tuyên lời thề không thể tuân thủ.”
Có một khoảnh khắc, Nero và hắn trừng mắt nhìn nhau.
“Alexey, đây chỉ là pháp tắc bổ sung. Chưa chắc sẽ có ngày thật sự cần dùng đến...”
“Không, Bệ hạ.”
“...Cũng chưa chắc sẽ là dùng với ta. Có lẽ quyền lực của Caesis sớm nên bị quản thúc, tựa như phụ vương khi đó...”
“Không, Bệ hạ. Ta sẽ không tuyên thệ. Có lẽ tương lai Bạch Lang Kỵ của Hoàng đế Bệ hạ sẽ tuyên đọc, nhưng ta không, Bệ hạ.”
“...Nghe ta nói hết đã. Tựa như phụ vương khi đó, nếu không phải vì các bậc cha chú trừ phụ vương đều đã tử trận, mà Hoàng trưởng tỷ lúc ấy lại chưa kế vị, Rupert sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để giám quốc nhiếp chính. Nếu lúc ấy Bạch Lang Kỵ của phụ vương tiến hành nhận định chuyển giao quyền lực, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra ——”
“Nếu ngài cho rằng cần thiết, ta sẽ định ra dự luật ước thúc quốc sự của Lang Kỵ. Nhưng ngài không thể làm Lang Kỵ xử quyết chủ nhân của mình, trên đời... Trên đời không có hình phạt nào tàn khốc hơn thế. Ta tuyệt đối không đồng ý, Bệ hạ.”
“Ngươi...!”
Bạch Lang Kỵ ngày thường rất nghe lời, nhưng một khi đã đi theo trục của mình, có thể khiến mười Nero tức chết sống.
Hắn vốn đang ở trong trạng thái tinh thần mẫn cảm, dưới sự giận dữ, trong đầu lại như vang lên tiếng ra lệnh méo mó kia.
Trong sự kinh sợ đan xen, hắn giật mạnh khẩu súng năng lượng cao trên đùi Bạch Lang Kỵ, ghì chặt vào đầu kỵ sĩ.
Súng năng lượng cao có uy lực rất lớn, có thể biến cơ thể người thành bột mịn. Bắn ở khoảng cách gần như vậy, dù Bạch Lang Kỵ chưa tháo giáp, cũng đủ để xuyên một lỗ lớn trên mũ giáp của hắn.
“Alexey, tại sao ngươi cứ không nghe lệnh ta?”
Thần sắc Nero rất bình tĩnh, nhưng giọng hắn hơi run rẩy, “Ta bảo ngươi... Ta bảo ngươi nhìn ta, nếu một ngày nào đó, ta làm ra chuyện nguy hại đế quốc, ta biến thành một người khác, biến thành quái vật mà ngươi không quen biết... Điều ngươi cần làm ngay lập tức là giết chết ta, chứ không phải để ta giống như phụ vương vậy, vậy... Sống tạm bợ một cách xấu xí!”
Khoang ngủ rất yên tĩnh.
Chỉ có kim đồng hồ tích tắc di chuyển, và tiếng thở phập phồng không ngừng của hai người.
Rất lâu sau, Bạch Lang Kỵ dò dẫm vươn tay, muốn chạm vào lưng Nero. Nhưng Nero gạt phắt tay hắn ra, nòng súng ghì chặt hơn.
“Thề với ta, Bạch Lang!”
“Bệ hạ.”
Bạch Lang Kỵ như không nhìn thấy khẩu súng năng lượng cao đang ghì trên đầu, một lần nữa dang hai tay, chậm rãi vòng quanh thiếu niên trên giường.
Hắn giống như đang vuốt ve một con mèo xù lông, bàn tay rộng lớn vuốt ve lưng Nero, từng chút một.
Vuốt ve một lúc, hắn cảm thấy cơ bắp căng cứng dưới lòng bàn tay bắt đầu từ từ mềm ra, liền thử kéo Nero nhẹ nhàng về phía mình —— tiểu chủ nhân của hắn đang quật cường giơ súng, rồi lại ngã về phía trước vào lòng hắn.
“Bệ hạ, ngài vừa mới tỉnh dậy từ ác mộng. Một số ý nghĩ tiêu cực sẽ xuất hiện, có lẽ sẽ không lý trí như ngày thường.”
Kỵ sĩ rũ đôi mắt xanh dịu dàng, cũng không đi lấy súng, cứ ôm Nero khẽ khàng dỗ dành.
“Phụ vương của ngài cũng không phải là người xấu. Hoàn toàn ngược lại, ngài ấy là một đế vương xứng chức, vị anh dũng vĩ đại, chỉ là sau này bị bệnh mà thôi.
Nếu lúc ấy phản đảng không nhân cơ hội mà xâm nhập, ta tin tưởng với bản tính của tiên đế Carague, ngài ấy chắc chắn sẽ không lựa chọn từ bỏ. Chỉ cần có một khả năng, sẽ đấu tranh đến cùng với bệnh tật, cho đến khi tìm ra biện pháp giải quyết.
Bởi vì đối với ngài ấy mà nói, đế quốc có quá nhiều thứ khó có thể vứt bỏ.”
Hắn thấp giọng kể, và thấy tay Nero cầm súng, từ từ buông xuống.
“Bệ hạ, ta đi hâm nóng cho ngài một ly sữa, được không? Đợi ngài ngủ lại, ta sẽ không tắt hết đèn phòng, và sẽ nắm chặt tay ngài —— nếu ngài cần.”
“...Không cần, ta đâu phải đứa trẻ 8 tuổi.”
“Vâng, Bệ hạ. Mọi thứ đều theo ý ngài.”