Tất nhiên, trải qua nhiều năm rèn luyện, dù cậu có chểnh mảng đến đâu, mọi cử động của cậu cũng toát lên vẻ tao nhã mà người khác không thể bắt chước được.
【Vậy giải thích đi.】
Tưởng Kỳ trở lại lớp học, cầm bút giả đò.
【Không có gì, chỉ đi thăm Quý Việt.】
Tưởng Vưu nói ngắn gọn.
Tưởng Kỳ bị nghẹn, cười khẩy:【Sao, không sợ mấy người nhà cậu à?】
Tưởng Vưu không nói, Tưởng Kỳ cũng không nói nữa.
Nhưng phải nói rằng, lần này Tưởng Vưu làm việc rất hợp ý Tưởng Kỳ.
Sau khi tan tiết tự học buổi tối, Tưởng Kỳ cùng Lam Vân Kiệt và Giang Hòa ra khỏi cổng trường.
Tài xế gia đình đang đợi bên ngoài.
"Lên xe đi." Tưởng Kỳ ưỡn thẳng lưng, dùng đầu lưỡi chạm vào hàm sau, ra hiệu cho hai người đi theo cậu.
Nhiệm vụ hàng ngày của tài xế là đưa đón Tưởng Kỳ đi học và đi về, việc đi lại hàng tuần đều được quy định trước, cậu chỉ cần làm theo kế hoạch là được.
Đây là một trong số ít lần thay đổi hành trình.
Tài xế nhìn Tưởng Kỳ với vẻ mặt khó xử.
"Điện thoại, tôi sẽ nói chuyện với quản gia." Tưởng Kỳ để Lam Vân Kiệt và Giang Hòa lên xe trước, còn mình cầm điện thoại của tài xế gọi điện thoại.
Lam Vân Kiệt và Giang Hòa nhìn thấy thế, đứng bên cạnh xe, im lặng ngậm miệng, trong lòng thầm nghĩ học sinh giỏi quá thiếu tự do rồi.
Đến nhà bạn chơi còn phải báo với quản gia.
Song, vì Tưởng Kỳ là một Omega, cả hai không nghĩ nhiều, suy cho cùng, mặc dù bây giờ mọi người bình đẳng nhưng việc bảo vệ Omega vẫn được ghi trong hiến pháp, không có gì lạ khi các bậc phụ huynh bảo vệ Omega quá mức.
Tái xế bảo hai người lên xe ngồi chờ cậu chủ.
Lam Vân Kiệt quay đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt đột nhiên sáng lên, dùng khuỷu tay chọc Giang Hòa, hơi kích động nói: "Nhìn ra ngoài đi."
Giang Hòa nghi hoặc nhìn ra ngoài, qua cửa sổ xe, cậu chàng nhìn thấy sườn mặt Omega đang gọi điện thoại.
Tưởng Vưu dường như hơi khác so với bình thường, tuy không có biểu cảm gì trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu, nhưng cậu chàng cảm thấy có một chút hung dữ mà ngày thường không có.
"Thấy không?" Lam Vân Kiệt lặng lẽ hỏi.
Vẻ mặt Giang Hòa hoang mang: "Hả?
Lam Vân Kiệt bực tức nói: "Cậu không thấy giáo viên chủ nhiệm vừa đắc ý phóng xe máy điện qua à?"
Giang Hòa khựng lại, thành thật lắc đầu.
Lam Vân Kiệt thở dài, giống như Giang Hòa đã bỏ lỡ mười tỷ, đau lòng nói: "Tiếc quá, tóc giả trên đầu của ông thầy bị gió thổi suýt bay rồi! Vậy mà cậu không thấy!!"
"Ồ." Vẻ mặt Giang Hòa phức tạp.
Bên kia, sau khi kết thúc cuộc gọi, Tưởng Kỳ đưa điện thoại cho tài xế rồi ngồi vào ghế sau.
Xe nhà họ Tưởng đến đón Tưởng Vưu thuộc loại tầm trung, nhưng ghế sau khá rộng, đủ chỗ cho ba người ngồi thoải mái.
Sau khi nói địa chỉ cho tài xế, Tưởng Kỳ tiện tay kéo vách ngăn nhỏ trong xe, che khuất tầm nhìn của tài xế phía trước.
Chiếc xe màu đen từ từ quay đầu, đợi khi đèn xanh bật sáng, chiếc xe lao vút đi, ánh đèn đường in trên cửa sổ xe, tạo thành những vệt màu vàng ấm áp.
Cùng lúc đó, Quý Việt đang nằm dài trên giường xem video một cách thoải mái.
Ngoài những bộ phim truyền hình máu chó hạng ba mà mẹ hắn thích xem, dạo này còn có một bộ phim học đường tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, rất nổi tiếng trong giới trẻ.
Phim kể về một học sinh mỹ thuật tình cờ quen biết đội trưởng đội bóng rổ, sau đó dần dần làm quen với những người khác trong đội.
Ngoài việc học, học sinh mỹ thuật chứng kiến những tình huống dở khóc dở cười xảy ra trong đội bóng rổ, đồng thời chứng kiến đội bóng rổ từng bước giành được vinh quang cấp trường, cấp thành phố đến cấp tỉnh.
Tất nhiên, phim về học đường không thể thiếu những rung động tình cảm mơ hồ, cuối cùng học sinh mỹ thuật và đội trưởng đội bóng rổ ở bên nhau, nói chung cũng coi như là một chiếc bánh ngọt nhỏ.
Quý Việt vốn không thích xem phim, cũng không có hứng thú gì với thể loại này, nhưng lúc đó hắn đang chơi game, có một đồng đội đã đăng một video chê bai tình tiết nam chính bị bóng đập trúng để cứu nữ chính quá cũ rích.
Quý Việt thấy chán nên xem thử, càng xem càng thấy... tính cách của nhân vật chính rất giống mèo Tưởng.
Giống nhau ở sự lạnh lùng, kiêu ngạo, học giỏi, sau đó, Quý Việt xem một hai tập, nhìn chằm chằm đội trưởng đội bóng rổ Alpha có chút ngốc nghếch này, trong lòng bỗng dưng có cảm giác ưu việt.
Vẫn là mèo Tưởng tốt hơn.
Học sinh mỹ thuật này giống hệt một tảng băng lạnh lẽo.
Còn Tưởng Vưu, tuy cũng hơi lạnh lùng, nhưng có đôi khi Tưởng Vưu lại ngọt ngào như một viên kẹo.
Quý Việt nghĩ đến dáng vẻ e thẹn của Omega, yết hầu khẽ động, nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, hắn bình tĩnh phun thuốc ức chế.
Cõi lòng lập tức yên ả lại.
Cốt truyện đến đoạn đội trưởng bị thương khi chơi bóng rổ, học sinh mỹ thuật đến thăm cậu ta dưới sự dặn dò của cha mẹ, kết quả cả đội bóng rổ ùa vào, họ cũng đến thăm đội trưởng. Cậu học sinh mỹ thuật không muốn mọi người biết mình đến đây, hoảng loạn trốn vào tủ quần áo.
Khi một thành viên trong đội làm đổ nước uống lên người, định mặc áo của đội trưởng, từ từ đưa tay về phía cửa tủ thì—
— Cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên.
Quý Việt suýt nữa nghẹn thở, không sớm không muộn, đúng lúc cao trào lại có người đến. Hắn quay đầu nhìn cánh cửa bị gõ cốc cốc, dừng phim lại, giọng hơi cáu kỉnh: "Vào đi, cửa không khóa."
Người bên ngoài như không nghe thấy, vẫn tiếp tục gõ cửa.
Quý Việt chửi thầm một tiếng, ném điện thoại lên đầu giường, xuống giường đi dép lê ra mở cửa.
"Surprise!" Lam Vân Kiệt cười toe toét, dang rộng cánh tay định ôm Quý Việt một cái thật ấm áp.
"Đệt cụ!"
Quý Việt giật mình, theo bản năng đẩy mặt Lam Vân Kiệt sang một bên, sau đó đảo mắt một vòng, dừng lại trên người Tưởng Vưu.
"Hu hu hu, anh Quý, sao anh có thể như vậy chứ, thật vô tình, chúng em đến anh không vui sao?" Lam Vân Kiệt giả vờ khóc.
Quý Việt ho khan một tiếng, dời mắt đi, quay người trở lại phòng ngủ: "Đóng cửa lại, vào đi."
Giang Hòa là người cuối cùng vào, nghe vậy thuận tay đóng cửa lại.
Phòng của Quý Việt có thể coi là khá gọn gàng trong số các Alpha, nhưng cũng chỉ là "khá gọn gàng".
Trên bàn máy tính, ngoài chuột và bàn phím còn có đủ loại đồ ăn vặt.
Trên sàn không có rác vứt lung tung, chăn cũng được gấp gọn gàng, chỉ có vài đôi giày cao cấp không được đặt đúng chỗ.
Quý Việt vốn không có cảm giác gì, tự cho rằng phòng mình rất sạch sẽ, nhưng có lẽ vì có "người khác giới", Quý Việt cảm thấy hơi không thoải mái.
Lam Vân Kiệt và Giang Hòa ngồi trên ghế sofa dài, cả hai đều đã quen, tư thế rất thoải mái.
"Anh Quý đỡ hơn chưa?" Lam Vân Kiệt dựa vào ghế sofa gãi đầu, chớp mắt, "Đây là lần đầu tiên anh có phản ứng lớn như vậy, xin nghỉ có sướng không?"
Quý Việt ngồi trên giường, cười lạnh: "Mày nói có sướng không?"
Lam Vân Kiệt hâm mộ: "Sướng, em cũng muốn."
Quý Việt liếc cậu ta một cái.
Quay đầu lại, hắn thấy Tưởng Kỳ đang ngồi một mình trên chiếc sofa nhỏ, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm con thú nhồi bông trên đầu giường.
Quý Việt nhướng mày, không biết vì sao, dịch mông che khuất tầm nhìn của "Tưởng Vưu".
"Nhìn gì?"
Trong đầu Tưởng Kỳ toàn nghĩ về vị trí đặt con thú nhồi bông này, chẳng lẽ tối qua Quý Việt ôm nó ngủ?
Thật đáng yêu.
Nghe thấy giọng nói, cậu lập tức hoàn hồn, ngay sau đó Tưởng Kỳ thấy Quý Việt dịch người, che khuất tầm nhìn của cậu, hành động trẻ con như vậy càng khiến người ta bật cười.
Tưởng Kỳ thầm huýt sáo, mặt không đổi sắc nói: "Nhìn siêu đáng yêu."
Siêu đáng yêu?
Ai?
Tôi sao?
Alpha sao có thể dùng từ đáng yêu để hình dung?!
Quý Việt không vui, ngón tay xoa xoa mũi, khóe miệng lại vô thức nhếch lên: "Siêu đáng yêu gì?"
Trong mắt Tưởng Kỳ lóe lên một tia trêu chọc, vừa định tiếp tục trêu Quý Việt thì bỗng cảm nhận được hành động của Tưởng Vưu trong tiềm thức.
Suy nghĩ một chút, Tưởng Kỳ quyết định xem kịch vui.
"Nhìn siêu đáng yêu phía sau cậu đó." Tưởng Kỳ vừa nói xong câu này, lập tức chìm vào tiềm thức, để lại Tưởng Vưu không kịp phản ứng tiếp quản ý thức.
Tưởng Vưu vừa online, mới mở mắt ra đã thấy sắc mặt Quý Việt đang rất tốt dần dần trở nên u ám.
Alpha trong kỳ mẫn cảm đang tức giận.