Giang Hòa đứng bên cạnh Omega nhìn người mở cửa, cặp kính suýt rơi khỏi sống mũi, tuy "cô nàng" trước mặt tóc dài đến eo, mặc một bộ jk phong cách thuần khiết, nhưng Giang Hòa chắc chắn đây là Tưởng Vưu!
Tại sao Tưởng Vưu lại xuất hiện trong nhà Quý Việt giờ này? Còn với bộ dạng như thế này? Giang Hòa không khỏi suy nghĩ lệch lạc.
Mặc dù càng nghĩ càng thấy không ổn, nhưng Giang Hòa biết tốt nhất là mình không nên hỏi gì cả.
Nhìn thấy bạn từ nhỏ sắp mở miệng hỏi tiếp, Giang Hòa vội vàng đứng ra chuyển chủ đề: "Tưởng, Tưởng Vưu, anh tôi có ở nhà không?"
Thiếu niên Omega cũng gọi Quý Việt là "anh Quý".
Trong lòng Tưởng Kỳ có chút phức tạp, vốn tưởng Omega duy nhất gọi Quý Việt là "anh Quý" chỉ có mình cậu, hóa ra không phải.
Cậu dời mắt từ đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời của Omega sang Alpha ăn mặc quê mùa bên cạnh, Tưởng Kỳ đè nén sự khó chịu và thất vọng nhàn nhạt trong lòng, nghiêng người nhường đường: "Cậu ấy ở bên trong."
Thiếu niên rất nghe lời Giang Hòa, biết Giang Hòa nói như vậy là không muốn cậu ta hỏi thêm, bèn không lên tiếng nữa, cười với Tưởng Kỳ rồi đi theo Giang Hòa vào cửa.
Trong bếp, Quý Việt đã gọt vỏ khoai tây và cắt chúng thành sợi, thở phào một hơi, sau đó cho khoai tây vào nước, thấy Tưởng Kỳ đã lâu không quay lại, khó hiểu đặt dao xuống và đi ra ngoài.
"Tưởng Kỳ, ai đến vậy?"
Vừa dứt lời, mắt Quý Việt tối sầm lại, chưa kịp nhìn rõ người trước mặt là ai thì đã bị một ôm chầm, "Surprise!"
Omega mang theo hương thơm đào trắng khiến cơ thể Quý Việt cứng đờ.
Từ góc độ của Tưởng Kỳ, cậu có thể thấy cơ thể mềm mại của Omega áp sát vào Alpha, hai tay ôm chặt eo hắn, khuôn mặt trắng nõn còn cọ cọ vào ngực hắn, lợi dụng hắn.
"Cố Bạch Thanh! Buông tay!" Quý Việt hoàn hồn, một tay đẩy mặt Cố Bạch Thanh, một tay đẩy vai cậu ta ra ngoài, khi Quý Việt chuẩn bị dùng chân đá thì một ngoại lực đột ngột ném cậu ta ra ngoài.
"Cậu ấy không khỏe."
Tưởng Kỳ lạnh lùng đứng giữa Quý Việt và Cố Bạch Thanh, dằn cảm xúc khó chịu xuống, chỉ là khi tầm mắt đảo qua người Cố Bạch Thanh, ánh lên vẻ áp chế.
Quý Việt thấy Cố Bạch Thanh bị ném ra ngoài, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại động tác dứt khoát vừa rồi, ánh mắt rơi vào Omega đang quay lưng về phía mình.
Chiếc áo sơ mi trắng và áo ghi lê phác họa vòng eo thon thả của cậu, Quý Việt cảm thấy như thể hắn có thể nắm nó bằng một tay, hầu hết các Omega đều có thân hình nhỏ nhắn, nhưng Tưởng Kỳ là một ngoại lệ, cậu cao gần một mét tám, chỉ thấp hơn Quý Việt nửa cái đầu.
Đệt, hơi đẹp trai.
Ánh mắt Quý Việt không thể rời khỏi Tưởng Kỳ, mặt hơi nóng lên.
Cố Bạch Thanh vẫn còn hơi choáng váng khi bị ném ra, sau khi hoàn hồn, cậu ta nhìn Tưởng Kỳ chớp chớp mắt, cười như hiểu ra điều gì đó, quay đầu lại ấm ức nhìn Quý Việt. "Anh Quý, em làm anh khó chịu sao? Nếu vậy, em sẽ sửa, anh Quý đừng ghét em mà."
Tim Quý Việt đang đập thình thịch vì thấy Tưởng Kỳ dùng tư thế "bảo vệ", vừa nghe Cố Bạch Thanh nói vậy, lập tức nổi da gà.
Cái quái gì thế? Quý Việt không hiểu tại sao tên ngốc này lại nói năng nhão nhẹt không giống bình thường.
Tưởng Kỳ cau mày, sao Omega này trà xanh thế? Được rồi, muốn so tài nghệ pha trà phải không?
Tưởng Kỳ lạnh lùng liếc Cố Bạch Thanh, khi quay sang nhìn Quý Việt, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối và áy náy: "Anh Quý, xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên thấy cậu khó chịu mà đẩy cậu ấy đi. Lỗi của tôi."
Hàng mi dài khẽ run, đôi mắt màu hổ phách mọng nước vì áy náy, như một cánh hoa run rẩy rơi trên mặt nước mùa thu có thể nhìn thấy đáy, gợn sóng lăn tăn làm vỡ mặt hồ yên tĩnh, khiến người ta không khỏi muốn an ủi.
Quý Việt cũng không phải kẻ ngốc, Omega vừa rồi còn có thể thản nhiên "bảo vệ" giờ lại quay sang khóc lóc, nghĩ thế nào cũng thấy là giả vờ.
Nhưng dù biết là giả vờ, Quý Việt vẫn rất đau lòng "Không sao, không phải lỗi của cậu." Quý Việt không nhịn được, đặt tay lên đầu Tưởng Kỳ xoa nhẹ.
"Là lỗi của em." Cố Bạch Thanh ấm ức nhìn Quý Việt, "Trước đây anh Quý luôn nuông chiều em, dẫn đến bây giờ em chưa quen được, xin lỗi."
Quý Việt liếc Cố Bạch Thanh, cảm thấy lần này cậu ta trở về bệnh tình càng nặng hơn, ừ một tiếng, cảnh cáo: "Là lỗi của cậu, không có lần sau, ôm ôm ấp ấp có ghê tởm không?"
Cố Bạch Thanh:...Cmn.
Cậu ta cố nén sự câm nín trong lòng, nước mắt lưng tròng, dường như chỉ cần Quý Việt nói thêm một câu nữa là nước mắt cậu ta sẽ rơi xuống.
Tưởng Kỳ nhìn bộ dạng hoa sen trắng của Cố Bạch Thanh, cảm thấy tay mình hơi ngứa ngáy, chẳng lẽ bộ dạng giả vờ của mình cũng đáng ghét như thế?
Giang Hòa nhìn trái nhìn phải, cảm thấy mình không nên xuất hiện ở đây, xấu hổ đến mức ngón chân gần như có thể móc ra ba phòng một sảnh.
Nhưng dù sao Cố Bạch Thanh cũng là bạn tốt của mình, Giang Hòa nuốt nước bọt, lấy hết can đảm tiến lên làm hòa: "Anh Quý, anh muốn... nấu ăn à?"
Giang Hòa mắc chứng sợ xã hội, nhìn chiếc tạp dề trên người Quý Việt và chọn vấn đề không giống như giải hòa nhất để giải hòa.
Chủ đề chuyển quá cứng nhắc, không khí càng thêm xấu hổ.
"Ừm." Quý Việt không cảm thấy có gì không ổn, chỉ vào ghế sofa, nói: "Hôm nay ăn trưa ở nhà đi, tất cả đều ở lại ăn, không ăn nổi cũng phải ăn."
Giang Hòa đột nhiên cảm thấy dạ dày hơi đau, cậu chàng quay đầu nhìn Cố Bạch Thanh bằng ánh mắt khao khát, hy vọng cậu ta có thể khóc lóc la lối với anh Quý rồi đưa mình đi.
Ai ngờ đầu óc Cố Bạch Thanh không biết bị gì, cậu ta liếc mắt nhìn Tưởng Kỳ, rồi cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Quý Việt: "Cơm anh Quý nấu sao có thể không ăn nổi chứ?"
Omega nhỏ nhắn xinh xắn, nói chuyện còn mang theo sự thân mật tự nhiên mà người khác không học được.
Tưởng Kỳ nhìn bộ dạng của Omega, suýt nữa không khống chế được tay mình, rõ ràng là cuộc hẹn hò của hai người lại biến thành bữa tiệc của bốn người.
Đệt, càng nghĩ càng bực.
Giang Hòa liếc nhìn Tưởng Kỳ sầm mặt, cảm thấy nếu Cố Bạch Thanh tiếp tục như vậy có thể sẽ bị đánh.
Song Cố Bạch Thanh là bạn tốt của mình, Giang Hòa lại rất nghĩa khí xung phong chịu trận: "Đúng rồi... anh Quý, chú Triệu bảo em đưa cái này cho anh."
Vừa nói, Giang Hòa vừa lấy chiếc hộp nhỏ chú Triệu đưa cho mình từ trong túi ra.
Quý Việt từng nhờ chú Trần làm vòng tay gỗ táo tàu, chú Trần bận việc nên cứ tưởng phải đợi sang năm mới có, không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy.
Đúng lúc Tưởng Kỳ cũng ở đây, Quý Việt bèn nhận lấy chiếc hộp nhỏ, tiện tay mở ra một cái, vừa hay là chiếc của Tưởng Kỳ, sáu hạt táo tàu được xâu trên sợi dây đỏ, trên hạt táo tàu còn có khắc hoa văn màu nâu, một chiếc lá bạc nhỏ xinh xắn treo trên sợi dây đỏ, trông rất đáng yêu.
"Của cậu." Quý Việt không đóng hộp lại, đưa cho Tưởng Kỳ xem: "Vòng tay chú Trần làm lần trước đã đến rồi."
Tưởng Kỳ lấy chiếc vòng tay ra khỏi hộp, trong mắt lộ ra vẻ yêu thích, những hạt táo tàu này khiến cậu nhớ đến khoảng thời gian vui vẻ ở thôn với Quý Việt.
"Để tôi đeo giúp cậu nhé?" Quý Việt hỏi.
Tưởng Kỳ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không cần đâu, tôi cầm về."
"Không mở hộp còn lại ra à?" Tưởng Kỳ tò mò hỏi: "Chú Trần cũng làm cho cậu một chiếc vòng tay sao?"
Quý Việt khựng lại, ban đầu hắn lén nhờ chú Trần làm, chỉ dùng một hạt táo tàu mà Tưởng Kỳ đưa cho mình, vì lòng tự trọng không thể giải thích được của Alpha nên Quý Việt không nói cho Tưởng Kỳ biết.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác.
"Anh trai đến" đã nói, theo đuổi Omega không thể sợ mất mặt.
"Ừm." Quý Việt đang định giải thích với Tưởng Kỳ thì Cố Bạch Thanh bên cạnh lại lên tiếng: "Anh Quý, vòng tay của anh là do chú Trần làm à?"
"Chị gái này thật hạnh phúc, được cậu Quý tặng quà, em không có quà để nhận, anh Quý có thể quan tâm em một chút không? Như vậy em sẽ hạnh phúc chết mất." Cố Bạch Thanh vừa nói vừa cười tủm tỉm kéo vạt áo Quý Việt.
Chị gái? Ai là chị gái?
Lúc này Quý Việt mới nhận ra Omega vẫn đang mặc bộ đồ nữ mà mình chuẩn bị, hắn khó khăn lắm mới nhìn thấy đồ nữ của Omega, bản thân còn chưa xem đủ, bây giờ lại bị Alpha khác nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Quý Việt tối sầm.
Tưởng Kỳ cũng căng thẳng, trà xanh chết tiệt này thực sự muốn cướp Quý Việt khỏi cậu, nghe cái giọng điệu này xem? Có bệnh không vậy?
"Anh Quý, tôi đói rồi, chúng ta đi nấu cơm thôi." Tưởng Kỳ nở nụ cười gượng gạo nhìn Quý Việt.
"A, em cũng muốn giúp anh Quý nấu cơm!" Cố Bạch Thanh tích cực giơ tay.
Tuy Quý Việt rất vui khi được ở một mình với Tưởng Kỳ, nhưng trình độ nấu nướng của Omega thực sự không dám khen ngợi, Cố Bạch Thanh càng không cần phải nói, có khi còn không biết tỏi hành trông như thế nào.
"Không cần đâu." Quý Việt đặt chiếc hộp đựng vòng tay lên tủ TV, xua tay nói: "Hai người cứ ngồi đó đi, để tôi tự làm."
Ánh mắt rơi vào Tưởng Kỳ, Quý Việt khó xử nói: "Hay là cậu đi thay quần áo trước đi?"
Chưa kịp nhìn kỹ đồ nữ của Omega thì mọi thứ đã kết thúc.
Thực sự khó chịu.
Nhưng để Alpha khác nhìn thấy đồ nữ của Omega trong lòng, hắn còn khó chịu hơn.
Tưởng Kỳ hiểu ánh mắt của Quý Việt, cong khóe môi, trong mắt lóe lên ý cười: "Ừm."
Thế là, dưới ánh mắt nghi hoặc của Cố Bạch Thanh và ánh mắt hiểu biết của Giang Hòa, Quý Việt dẫn Tưởng Kỳ lên lầu hai.
Nhân lúc hai người lên lầu thay quần áo, Giang Hòa nhanh chóng giải thích với Cố Bạch Thanh, Tưởng Vưu là nam Omega, mặc đồ nữ có thể là sở thích.
"Anh Quý thích Tưởng Vưu." Giang Hòa nói chắc chắn.
"Mình đã nhìn ra." Cố Bạch Thanh cong đôi mắt hạnh, khóe miệng nhếch lên: "Anh Quý không thể lừa dối người khác, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết."
Giang Hòa gật đầu đồng ý.
"Cho nên cậu, ngoan ngoãn, đừng quậy." Giang Hòa nghiêm nghị dặn dò.
Nhóc Bạch cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi quá nghịch ngợm.
Cố Bạch Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Một lúc sau, Tưởng Kỳ thay quần áo của mình và đi xuống lầu với Quý Việt, chiếc áo len trắng làm dịu đi ánh mắt hơi sắc bén của Tưởng Kỳ, đuôi tóc hơi xoăn, đi bên cạnh Quý Việt trông giống như một con mèo nhà không có khả năng tấn công.
Giang Hòa ngồi trên sofa thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Vưu mặc thế này dễ nhìn hơn.
Vì quay sang nhìn nên Giang Hòa không phát hiện khi Cố Bạch Thanh nhìn thấy Tưởng Kỳ mặc đồ nam, ngón tay cậu ta siết chặt sofa, đồng tử co lại như thể nhìn thấy thứ gì đó không thể tin được.
"Tôi đi nấu cơm, không cần hai người giúp, hai người cứ ngồi nói chuyện hay chơi game cũng được, cơm sẽ xong sớm thôi."
Khi Quý Việt rời đi vào bếp, ba người trong phòng khách nhìn nhau, sau một hồi im lặng, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Ngay khi Giang Hòa đang phân vân có nên nói gì đó không thì Cố Bạch Thanh chủ động mở miệng: "Anh Tưởng ngồi xuống nói chuyện đi."
Ai là anh trai của mi.
Tưởng Kỳ thầm mắng một câu, lạnh lùng ừ một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn xa Cố Bạch Thanh nhất.
"Anh Tưởng quen anh Quý bao lâu rồi?" Cố Bạch Thanh tò mò hỏi.
"Không lâu." Tưởng Kỳ trả lời qua loa.
"Vậy anh Tưởng có biết em quen anh Quý bao lâu rồi không?" Cố Bạch Thanh mỉm cười, ánh mắt dò xét, lơ đãng nói: "Em quen anh Quý từ mười hai năm trước."
Tưởng Kỳ có chút bực bội, Omega này cứ luôn miệng nói cậu ta và Quý Việt tốt thế này tốt thế nọ, nhưng vậy thì sao chứ?! Bây giờ Quý Việt thích mình!
Nghĩ đến đây Tưởng Kỳ cố gắng kìm nén cảm xúc hơi bực bội của mình, liếc mắt nhìn Cố Bạch Thanh: "Ừm."
"Mười hai năm trước, sức khỏe không tốt anh Quý, lúc đó em và Giang Hòa cũng cần điều dưỡng sức khỏe nên đã cùng anh Quý về quê, phong cảnh ở đó rất đẹp, con người cũng rất tốt." Cố Bạch Thanh vừa lơ đãng kể chuyện cũ vừa quan sát Tưởng Kỳ cẩn thận, nhưng ngoài việc thấy Tưởng Kỳ có vẻ mặt lạnh lùng và không muốn nghe thì không phát hiện ra cảm xúc nào khác.
"Lúc đó, hai chúng em không thể rời xa mọi người, luôn ở bên cạnh anh Quý và ông."
Tưởng Kỳ nghe tai này ra tai khác, ngoài việc cảm thấy Omega này rất phiền phức thì không có phản ứng gì.
Giang Hòa bên cạnh cau mày, hơi mất tự nhiên, nhóc Bạch sao vậy? Tại sao cứ luôn nói về quá khứ?
Thấy Cố Bạch Thanh còn định mở miệng, Giang Hòa ho khan một tiếng cắt ngang lời cậu ta, "Đúng rồi, nhóc Bạch, lần, lần này về nước có thể ở lại bao lâu?"
Ở lại bao lâu? Biến đi nhanh lên, thật chướng mắt.
Chưa đầy hai tiếng tiếp xúc, Tưởng Kỳ đã cực kỳ phản cảm với Omega đối diện, ngón cái xoa xoa ngón trỏ.
Không ai có thể cướp mất siêu đáng yêu của mình.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Tưởng Kỳ đè xuống.
Cậu không thể nghĩ như vậy, rõ ràng cậu không muốn dây dưa với Quý Việt, không muốn siêu đáng yêu đau lòng, nhưng vẫn hèn hạ hy vọng trước khi mình biến mất, Omega mà Quý Việt thích nhất là mình.
Bản thân thật kinh tởm.
Tưởng Kỳ cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi vẻ mặt dưới đáy mắt, như Tưởng Vưu đã nói, Tưởng Kỳ cũng cảm thấy mình rất khốn nạn, ích kỷ quyết định mọi chuyện.
Nhưng cậu thà chết chứ không muốn sau khi hai người ở bên nhau rồi cậu biến mất, Quý Việt mang theo ký ức yêu nhau của họ đi yêu người khác, điều đó sẽ khiến cậu cảm thấy sự tồn tại của mình như một trò hề.
【Tưởng Vưu: Cậu nghĩ nhiều rồi.】
Giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tưởng Kỳ.