Quý Việt nghiến răng, túm hai con thú bông ở đằng sau, ôm vào lòng, giống như một con chó lớn đang bảo vệ thức ăn: "Dù có đáng yêu đến đâu cũng là của tôi! Cậu về ôm của cậu đi!"
Tưởng Vưu hơi mờ mịt, ngón tay đặt trên đùi vô thức cọ xát mép quần, gật đầu nói: "Ừm."
Hả?! Cậu ừm cái gì?
Quý Việt có chút phát điên, vốn đang trong kỳ mẫn cảm, tính tình dễ thay đổi, vậy mà Tưởng Vưu còn chọc tức mình!
Thấy Quý Việt có xu hướng tức giận hơn, Tưởng Vưu lúng túng.
Cậu hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì.
Lam Vân Kiệt và Giang Hòa ngồi ở bên cạnh nhìn mà sững sờ.
Lam Vân Kiệt dùng đầu gối huých vào chân Giang Hòa, nháy mắt ra hiệu, ghé lại gần:
"Cậu nhìn hai người đó có giống chàng vợ nhỏ cáu kỉnh và anh chồng lạnh lùng của cậu ta không?" Lam Vân Kiệt vẫn chưa muốn chết, biết điều hạ giọng xuống.
Giang Hòa dừng một chút, quay đầu nhìn hai người với ánh mắt phức tạp, một lúc sau, lén lút gật đầu.
Lam Vân Kiệt che miệng cười không ngừng.
"Cười cái rắm!" Quý Việt liếc thấy Lam Vân Kiệt cười đến run cả vai, thuận tay ném con chó trong tay về phía cậu ta.
Lam Vân Kiệt bị ném một cái, thú bông mềm mại, không đau, nhưng cú ném này lại khiến cậu ta cười không kiêng nể gì nữa. "Không phải, anh Quý, ha ha ha ha ha."
Lam Vân Kiệt nhặt con thú bông dưới đất lên, ôm con chó vừa cười vừa giải thích, chưa giải thích xong đã cười đến không dừng lại được.
Quý Việt lười để ý đến cậu ta, quay đầu nhìn mặt Tưởng Vưu, lại là một trận bực bội.
Tưởng Vưu vội vàng hỏi Tưởng Kỳ trong đầu đây là chuyện gì, Tưởng Kỳ vốn trêu chọc cậu, làm sao có thể nói ra được, vòng vo tam quốc không rõ ràng, không có một câu chính xác.
Tưởng Vưu càng khó xử hơn, vốn không giỏi giao tiếp với người khác, bây giờ không rõ nguyên nhân sự việc, càng không biết nói thế nào.
Đối diện tầm mắt của Quý Việt, yết hầu Tưởng Vưu khẽ nhúc nhích, sử dụng phép chuyển chủ đề. "Cậu, cơ thể cậu đỡ hơn chưa?"
Câu này Lam Vân Kiệt đã hỏi, nhưng câu hỏi của Tưởng Vưu đã xoa dịu được Quý Việt phần nào.
Quý Việt miễn cưỡng nhìn ra ý định làm lành của Tưởng Vưu, hừ lạnh một tiếng, gật đầu nói: "Tốt hơn nhiều rồi."
Tưởng Vưu ừ một tiếng tiếp tục hỏi: "Ngày mai đến lớp không?"
Liên tiếp hai lần chủ động hỏi, Quý Việt hoàn toàn được xoa dịu, ngoài mặt hắn kiêu ngạo nhưng thực ra rất đắc ý nhìn Tưởng Vưu: "Không, nhớ tôi à?"
Tưởng Vưu nhận được câu trả lời mình muốn biết, không hiểu sao có chút thất vọng, nghe Quý Việt hỏi như vậy, cậu ngẩng mắt lên, đôi mắt màu hổ phách lóe lên một tia nghi hoặc, như đang nói, mặt cậu dày thế? Tưởng bở.
Quý Việt:...
Quý Việt cũng đỏ mặt, hắn vừa mới nhận ra mình vừa hỏi cái gì.
Lam Vân Kiệt bên cạnh cuối cùng cũng cười mệt, ôm con chó trong lòng, quàng tay lên vai Giang Hòa, thở hổn hển nói: "Mẹ kiếp cười đến không thở nổi."
Ngẩng đầu nhìn hai người đang im lặng nhìn nhau, đầu Lam Vân Kiệt đầy dấu chấm hỏi, quay sang nhìn Giang Hòa với vẻ nghi hoặc: "Chuyện gì vậy?"
Giang Hòa khựng lại, cậu chàng chứng kiến toàn bộ sự việc nhưng không biết nên giải thích từ đâu.
"Không có gì!"
Quý Việt tỉnh táo lại, đột ngột đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài lấy trái cây cho mọi người."
Nói xong, hắn vội vã bước đi như có chó sói đuổi theo sau, vội vàng mở cửa xuống lầu, thậm chí không đóng cửa.
Lam Vân Kiệt chớp mắt, nhìn cánh cửa mở toang, quay sang hai người còn lại cảm thán: "Từ bao giờ anh Quý lại khách sáo thế, còn biết lấy trái cây cho chúng ta ăn!"
Cả Tưởng Vưu và Giang Hòa đều im lặng không đáp.
Lúc đó có nên trả lời "nhớ" không? Tưởng Vưu phân vân, chìm vào suy nghĩ, do dự một chút rồi lặng lẽ hỏi Tưởng Kỳ.
Tuy thỉnh thoảng Tưởng Kỳ quá nổi loạn, hành động khác người, nhưng không thể phủ nhận rằng Quý Việt rõ ràng rất thích đi chơi với Tưởng Kỳ.
Trên thực tế, Tưởng Kỳ vẫn chưa ngủ, chỉ đợi xem trò cười của hai người họ, quả nhiên những gì vừa xảy ra đã làm cậu thích thú.
【Đúng vậy, lúc đó cậu nên cho siêu đáng yêu mặt mũi.】
Thú vui tàn ác trong lòng Tưởng Kỳ trỗi dậy, "vỗ ngực" trả lời Tưởng Vưu.
【Siêu đáng yêu cũng cần sĩ diện, phải thuận theo lời cậu ấy nói! Nói một chữ "nhớ" giữa bạn bè là chuyện rất bình thường, chẳng phải Lam Vân Kiệt ngày nào cũng nói sao?】
Nghe Tưởng Kỳ gọi Quý Việt là siêu đáng yêu, Tưởng Vưu vô cùng nghi ngờ Tưởng Kỳ có vấn đề, sao lại thích gọi một Alpha là siêu đáng yêu như vậy?
Song cậu vẫn nghe theo lời Tưởng Kỳ, tự nhủ lát nữa phải nói ra.
Nói thật, cả ngày hôm nay không gặp bạn cùng bàn, nhìn chiếc ghế trống bên cạnh khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu.
Đây có lẽ là "nhớ nhung" nhỉ?
Khi Tưởng Vưu đang nghĩ xem nên nói như thế nào, tiếng "ù ôi" của Lam Vân Kiệt đột ngột vang lên, thu hút sự chú ý của cậu.
Lam Vân Kiệt đến phòng ngủ của Quý Việt không biết bao nhiêu lần rồi, cậu ta đã quá quen thuộc, cậu ta vừa nằm xuống giường chưa được một giây đã bị vật cứng dưới thân đâm cộm.
Thực ra lúc đó trong đầu Lam Vân Kiệt đã nghĩ đến một loạt thứ, Alpha trong kỳ mẫn cảm có thể để gì trên giường chứ?
Lam Vân Kiệt không hiểu sao có chút kích động, kết quả lật chăn lên mới phát hiện là điện thoại, cậu ta lật điện thoại lên mặt trước.
"Anh Quý để điện thoại trên giường để làm gì vậy?" Giọng nói còn mang theo chút thất vọng.
Lam Vân Kiệt lơ đãng liếc nhìn, cứ tưởng điện thoại đang tắt màn hình, không ngờ vẫn sáng.
"Thế này không tốt lắm." Giang Hòa do dự kéo Lam Vân Kiệt, nhưng mắt cũng liếc nhìn điện thoại, cậu chàng cũng rất tò mò anh Quý nhà mình đang làm gì.
"Ù ôi."
Lam Vân Kiệt lộ vẻ mặt khiếp sợ, sau đó chép miệng: "Không ngờ anh Quý nhà mình lại thích xem cái này."
Giang Hòa chưa xem bộ phim này, cậu chàng nghiêng đầu nhìn Lam Vân Kiệt đầy nghi hoặc, Tưởng Vưu vốn không tò mò lắm nhưng thấy biểu cảm của Lam Vân Kiệt cũng có chút hứng thú.
"Cái này à, là bộ phim truyền hình rất nổi tiếng trong giới Omega." Lam Vân Kiệt nhìn Tưởng Vưu, nháy mắt: "Không biết học sinh giỏi có xem cái này chưa..."
Chưa nói xong, khóe mắt Lam Vân Kiệt đã phát hiện một bóng người đầy sát khí xuất hiện ở cửa.
Quý Việt đứng ở cửa, trên mặt đầy sát khí, đĩa trái cây trên tay bị bóp chặt đến mức kêu răng rắc như sắp gãy.
"Mẹ, mày dám động vào điện thoại của tao?"
Lam Vân Kiệt khựng lại, ném điện thoại lên giường, giơ hai tay lên, vô tội giải thích: "Anh Quý, em không có, em không biết anh đang xem phim ngôn tình học đường, càng không biết bộ phim này có tên là 《Vẽ lên bóng rổ》, nghe cái tên là biết ngay phim tình cảm ba xu."
Quý Việt càng tức giận hơn, hắn đặt trái cây sang một bên, vặn cổ tay, cười lạnh tiến về phía Lam Vân Kiệt: "Nói trước cho mày biết, tối nay mày xong đời."
Giang Hòa lặng lẽ bước sang một bên, cùng Tưởng Vưu nhìn hai người đánh nhau.
Quý Việt bóp cổ, đá Lam Vân Kiệt văng lên giường, cù lét cậu ta, Lam Vân Kiệt vừa huơ tay cầu cứu vừa cười ha hả.
Giang Hòa không đành lòng: "Anh Quý, anh nương tay đi."
Quý Việt cười khẩy quay đầu lại: "Chờ lát nữa sẽ xử lý mày, đừng có giả ngu."
Giang Hòa im bặt.
Đợi Lam Vân Kiệt nằm bẹp dí trên giường, Quý Việt đứng dậy lại vác Giang Hòa lên giường dạy dỗ một trận.
Cuối cùng chỉ còn lại Tưởng Vưu, Quý Việt quay người lại, nhìn thấy ánh mắt hơi cảnh giác của Tưởng Vưu, cảm thấy có gì đó không đúng.
Dù sao người này cũng là Omega, không ổn lắm.
Hửm? Omega?
Quý Việt lấy điện thoại từ trên giường ra, bây giờ đã mười giờ rưỡi rồi.
Quý Việt suy nghĩ một chút, lần lượt đá vào mấy Alpha trên giường: "Dậy đi, cút hết đi, Alpha trong kỳ mẫn cảm không thể thức khuya."
"Ơ, em còn chưa ăn trái cây!"
Ngó lơ Lam Vân Kiệt, Quý Việt quay sang nhìn Tưởng Vưu hỏi: "Cậu về nhà bằng cách nào?"
Tưởng Vưu vốn đang tự hỏi, nghe Quý Việt hỏi thì khựng lại, đáp: "Có tài xế."
Quý Việt ừ một tiếng, quay người bảo hai Alpha lề mề kia mau về nhà.
Hắn tiện tay lấy một chiếc áo khoác tiễn ba người ra cửa.
Dưới cổng có một chiếc xe màu đen, thấy mấy người xuống, liền bật đèn pha.
Quý Việt nhận ra đây là tài xế của nhà họ Tưởng.
Tưởng Vưu nói lúc xuống lầu, sẽ đưa hai người về nhà, ba người coi như thuận đường. "Đi thôi."
Quý Việt lùi lại một bước, nhìn ba người đi về phía xe.
Ai ngờ, chưa đi được mấy bước, Tưởng Vưu dừng lại, quay đầu đi về phía Quý Việt, ánh đèn đường màu vàng ấm áp, đôi mắt cậu trở nên sáng vô cùng.
Quý Việt cảm thấy trái tim mình như bị đôi mắt này làm bỏng rát.
"Sao vậy?" Giọng Quý Việt hơi khàn.
Omega ngước đôi mắt đẹp kia lên nói: "Nhớ cậu."
Đợi đến lúc Quý Việt kịp phản ứng thì chiếc xe màu đen đã chạy đi, dần dần hòa vào bóng tối.