Nếu hai người chia tay, anh Quý nói đi là đi, thật là thoải mái, nhưng người bị bỏ lại thì mãi mãi bị bỏ lại.
Hơn nữa vẫn chưa rõ độ nguy hiểm của Tưởng Vưu là bao nhiêu, nếu hai người họ bất hòa và chia tay thì không ai biết Tưởng Vưu sẽ làm gì với anh Quý.
Trước đây cậu ta và Giang Hòa không chịu cực bao nhiêu, nhưng so với người bình thường, sự khác biệt cũng rất rõ ràng.
Rõ ràng cả hai đều là Alpha, nhưng pheromone lại có mùi của Omega. Khi ra nước ngoài điều trị, họ được thông báo chỉ có thể chờ tự khỏi, can thiệp điều trị quá mức sẽ chỉ gây tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể.
Giang Hòa vẫn sử dụng thân phận Alpha, song vì những những chuyện trước đây, mỗi ngày đều tỏ vẻ u ám, ít giao tiếp với người ngoài.
Cố Bạch Thanh nhìn có vẻ cởi mở nhưng thực tế lại che giấu giới tính của mình, hòa nhập vào xã hội với tư cách là một Omega, bị áp lực về mặt tinh thần, thậm chí có thể nói cậu ta bị ảnh hưởng nặng hơn Giang Hòa.
"Anh Quý, nếu em và Giang Hòa có người yêu, người đó muốn chia tay với chúng em, chúng em sẽ không bao giờ chấp nhận, chứ đừng nói đến Tưởng Vưu. Cậu ta sẽ làm những gì, có thể anh sẽ không bao giờ tưởng tượng được. Anh có thể đảm bảo rằng anh sẽ mãi mãi yêu cậu ta không?"
Có lẽ vì những lời trước đó quá sốc nên lần này Quý Việt không nổi giận, Quý Việt cũng không vội giải thích, chỉ lặng lẽ nhìn Cố Bạch Thanh và Giang Hòa, trong đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa hắn và Tưởng Vưu, Tưởng Kỳ.
Cuối cùng, chỉ đọng lại một hình ảnh.
Ngày hôm đó, hắn mở cửa sân thượng, nhìn Tưởng Vưu đứng bên lan can, cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng, gió nhẹ lướt qua tóc cậu, thổi bay vạt áo, Omega nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn hắn.
Đôi mắt màu hổ phách mang theo sự lạnh lùng nhưng lại vô cùng hấp dẫn, như thể sương mai vừa rơi xuống từ bông hoa mới nở rồi rơi xuống viên sỏi. khoảnh khắc đó Quý Việt biết hắn đã yêu Tưởng Vưu.
Bây giờ nghĩ lại, khi hắn mở cửa nhìn thấy Omega, hắn đã bị bóng lưng của cậu thu hút, xung quanh cậu dường như tràn ngập sự cô đơn, như thể tất cả mọi người đều không thể bước vào trái tim cậu.
Đáng tiếc, Omega lướt qua hắn, thái độ lạnh nhạt đã kích thích trái tim yếu đuối của Quý Việt mới lớn, khiến hắn bỏ qua cảm giác cô đơn không thể xóa nhòa xung quanh Omega.
...
Tưởng Vưu đang dựa vào đầu giường dùng điện thoại để làm bài tập thì nhận được tin nhắn của Quý Việt.
Khung tin nhắn bật lên trên câu hỏi, nếu là trước đây, Tưởng Vưu nhất định sẽ lướt qua, đây là khoảng thời gian học tập của cậu, những việc khác đều không quan trọng.
Tất nhiên, bây giờ đã có ngoại lệ.
jy:【Chú cún nhỏ của bạn đột nhiên xuất hiện.jpg】
Tưởng Vưu nhìn mem mà Quý Việt gửi đến, khóe miệng nhếch lên, đó là một chú cún Husky thò đầu ra từ dưới ghế sofa, rất dễ thương, Tưởng Vưu không nhịn được mà kéo con chó bông trên giường vào lòng xoa nắn.
Hèn gì ngày nào Tưởng Kỳ cũng gọi Quý Việt là "siêu đáng yêu", bạn trai của cậu thực sự hơi đáng yêu và cực bám người.
Nhưng dù có đáng yêu đến đâu, bây giờ đã là buổi trưa rồi, Quý Việt vẫn chưa đưa bài tập hôm nay cho cậu, hành vi như vậy không thể dung túng.
Tưởng Vưu vừa nghĩ vừa nhấp vào một meme, ban đầu Tưởng Vưu định gửi ba câu hỏi liên tiếp về việc học [Hôm nay đã học chưa? Hôm nay đã làm bài tập chưa? Hôm nay đã được điểm tối đa chưa?], đây là meme Tưởng Vưu dành riêng cho Quý Việt.
Kết quả, trượt tay thành:
yq:【】
Tưởng Vưu giật mình, lập tức nhấn thu hồi.
Nhưng những gì cần thấy vẫn đã thấy.
Quý Việt lập tức trả lời bằng một meme:【】
Mặt Tưởng Vưu đỏ bừng, trả lời Quý Việt bằng một dấu chấm câu.
Quý Việt bên kia im lặng hồi lâu, ngay khi Tưởng Vưu cảm thấy không biết có phải vì thái độ của mình quá lạnh nhạt khiến Quý Việt hơi khó chịu không thì thấy có một tin nhắn mới.
jy:【Anh nhớ em.】
Tưởng Vưu ngây thơ hơn Tưởng Kỳ rất nhiều, đối mặt với lời nói không hề che giấu của Quý Việt, tim Tưởng Vưu đập thình thịch, đỏ mặt lầm bầm: Em cũng nhớ anh, nhưng trên điện thoại chỉ gửi một chữ: "Ồ." Cùng lắm là bổ sung thêm một câu, "Làm bài tập cho tốt."
Tưởng Kỳ là người có quyền lên tiếng nhất về sự thật Tưởng Vưu bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ngây thơ. Theo Tưởng Kỳ, Tưởng Vưu là một kẻ cứng miệng, những gì cậu nghĩ và những gì cậu làm hoàn toàn trái ngược nhau.
Quý Việt cũng hiểu rõ Tưởng Vưu, nếu nói Tưởng Kỳ nội tâm táo bạo bên ngoài lại giả vờ ngoan ngoãn, thì Tưởng Vưu là một viên kẹo ngọt ngào bên trong lạnh lùng, bên dưới lớp vỏ cứng rắn là vẻ ngọt ngào.
Quý Việt nhìn điện thoại nhếch mép cười, hắn cầm bút nằm trên bàn, mắt nhìn chằm chằm vào dấu "chấm câu" mà Omega gửi đến, nhìn đến đỏ cả mắt.
Đệt, tại sao Omega đáng yêu của hắn lại gặp phải chuyện như vậy!
Hắn biết có nhiều nguyên nhân gây ra chứng đa nhân cách, có người bẩm sinh, có người sau này mới mắc phải, một người bình thường phải trải qua những chuyện đau khổ đến mức nào mới có thể phân liệt ra một nhân cách khác để bảo vệ chính mình?
Quý Việt đã từng xem nhiều video khi tìm hiểu về chứng đa nhân cách, nhưng những gì hắn nghĩ không bằng một phần mười sự thật, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể hiểu được tâm trạng của Tưởng Vưu khi còn nhỏ như vậy bị đưa đến tầng thí nghiệm số hai.
Cũng giống như khi hắn đối mặt với hai người anh em của mình nhưng không thể dùng lời lẽ sáo rỗng để an ủi, trừ khi hắn cũng bị làm thí nghiệm từ Alpha biến thành Omega thì hắn mới có quyền lên tiếng, nếu không thì tất cả chỉ là nói suông.
Quý Việt nắm chặt cây bút trong tay,
Hắn muốn gặp Tưởng Vưu.
Hắn muốn gặp Tưởng Kỳ.
Nghĩ đến đây, đầu óc Quý Việt nóng lên, đột nhiên đứng dậy, nhân lúc tan học chạy đến chỗ Cố Bạch Thanh, nói: "Tao trốn đây, màu mang cặp về giúp tao nhé, trong đó có bài tập, Tưởng Vưu muốn kiểm tra."
Chưa kịp để Cố Bạch Thanh phản ứng, Quý Việt đã chạy ra ngoài.
Ngoài cửa, thầy Lý đang dùng một tay bưng cốc nước, tay kia vịn cửa, cười tủm tỉm định bước vào, thì thấy bóng dáng lao ra từ cửa sau.
"Quý Việt!" Thầy Lý tức giận, lần này tỷ lệ đi học của lớp lại sắp đứng cuối!
Cố Bạch Thanh cũng bất lực, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, cậu ta nhớ lại những lời Quý Việt nói trên bậc thang hành lang thực vật buổi sáng.
Cố Bạch Thanh biết Quý Việt là một Alpha đầu óc thẳng băng, không có tâm tư tinh tế, khi cậu ta hỏi Quý Việt "có thể đảm bảo sẽ mãi mãi yêu cậu ta không", trong lòng đã dự đoán được Quý Việt sẽ nổi giận vì sự hoài nghi của mình.
Nhưng Cố Bạch Thanh không ngờ tới Quý Việt chỉ im lặng hồi lâu rồi mới từ từ nói: "Tao thích Tưởng Vưu."
Hắn dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh lại: "Rất thích."
Quý Việt không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, hắn mím môi, cuối cùng bật cười: "Tụi bây cũng biết đấy, trước khi mẹ tao đến với ba tao đã từng là lưu manh, ba tao cũng bị đàn em của mẹ tao đe dọa nhiều lần, sợ khi chia tay sẽ ông ấy sẽ tổn thương bà."
Nghe đến đây, Cố Bạch Thanh và Giang Hòa đều cau mày, ba Quý mà chủ động chia tay mẹ Quý? Không thể nào.
"Tình huống của ba mẹ tao cũng giống giống với tình huống của tao và Tưởng Vưu, nếu ba tao chủ động đề nghị chia tay, không chỉ phải đối mặt với một trận đòn của mẹ tao, mà đàn em của bà ấy cũng không phải dạng vừa, người bình thường ai chịu nổi kiểu đe dọa bạo lực suốt ngày như vậy, ba tao không vì thế mà chia tay mẹ tao, tao cũng vậy."
"Không ai biết kết quả sẽ ra sao, nhưng tao có thể nói rằng tao không hối hận về bất cứ chuyện gì mình làm."
"Hơn nữa, làm sao tao có thể từ bỏ Omega đáng yêu, thông minh, dịu dàng, tốt bụng... của mình chứ?"
Cố Bạch Thanh nghĩ đến đây không khỏi bật cười, quả nhiên anh Quý vẫn là anh Quý, vẫn thẳng thắn và đơn giản như mọi khi.
Đang cảm khái như vậy, Cố Bạch Thanh bắt gặp ánh mắt của thầy Lý, ho khan một tiếng, nhanh chóng ngồi ngay ngắn.
Quý Việt đang trèo tường hắt xì một cái, hắn nhanh nhẹn bám vào tường, tay dùng lực, chân phải tìm đúng chỗ đạp một cái nhảy xuống khỏi tường, cũng may không xui xẻo gặp phải giám thị và bảo vệ, nếu không Quý Việt không thể đi dễ dàng như vậy.
Quý Việt thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn điện thoại gửi cho Omega một câu, "Anh nhớ em."
Đối với sự sến súa bất ngờ của Quý Việt, Omega chỉ lạnh lùng đáp lại một chữ: "Ồ."
Nhưng, Quý Việt có thể thấy Tưởng Vưu đang đấu tranh nội tâm như thế nào, bởi vì dòng chữ "Đối phương đang nhập..." trên Wechat đã xuất hiện đi xuất hiện lại nhiều lần, cuối cùng mới viết ra một chữ "Ồ".
Gọi một chiếc taxi trên đường, Quý Việt ngồi ở ghế phụ, bảo tài xế đi đến khu biệt thự, nhân lúc đó hắn nói chuyện với Omega, nói được một lúc thì Omega thắc mắc: "Anh không đi học à?"
Quý Việt nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Đang học."
"Học thì học cho đàng hoàng, đừng có nghịch điện thoại."
"Ồ []"
"Một lát nữa tan học rồi nói chuyện, ngoan."
Ngồi trên xe, đầu óc Quý Việt mới dần bình tĩnh lại, Omega hiện đang trong thời kỳ phát tình, không thể ở riêng với hắn, nhưng bảo hắn quay lại trường bây giờ hắn cũng không muốn.
Taxi nhanh chóng dừng lại ở cổng khu biệt thự, Quý Việt ngồi trên ghế dài bên cạnh, hắn cũng không tiếp tục nói chuyện với Omega nữa, chỉ nhìn vào khu biệt thự ngẩn người.
Tưởng Vưu và Tưởng Kỳ đã từng nói, dưới lầu của họ có một cây La Hán cành lá sum suê, trước đây Tưởng Kỳ lén ra ngoài chơi đều nhờ nó che chắn.
Quý Việt nhìn vào khu biệt thự, gần như cứ cách một hoặc hai biệt thự lại có một cái cây, không thể nhìn ra biệt thự nào là nhà của Tưởng Vưu.
Hắn thở dài thất vọng.
Rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, Quý Việt mở điện thoại tìm kiếm dịch vụ giao đồ ăn gần đây.
Sau một hồi loay hoay, Quý Việt hỏi Tưởng Vưu, "Số nhà của em là bao nhiêu? Anh đặt đồ ăn cho em."
Tưởng Vưu nhìn tin nhắn, đôi mắt hổ phách của cậu sáng lên, ánh mắt lóe lên sự mong đợi mà chính mình không hề nhận ra.
yq:【Khu Hoa Viên, thành Cổ, thành phố A, số 6828, tòa 22.】
jy: 【Được.】
Chẳng mấy chốc, anh chàng giao hàng đã đến khu biệt thự, nhìn thấy anh chàng mặc đồng phục giao hàng gọi điện thoại cho bảo vệ, bảo vệ lập tức cho vào, Quý Việt vô cùng ghen tị.
yq: 【[Hình ảnh]】
yq: 【Kẹo mút?】
Quý Việt nhìn bức ảnh Tưởng Vưu gửi đến bật cười, đôi mắt đen láy tràn đầy vui vẻ: "Ừ, kẹo mút vị dâu, ăn tiết kiệm thôi, hôm nay chỉ được ăn một cái, ăn xong đánh răng."
Quý Việt gửi tin nhắn thoại, giọng nói trong trẻo mang theo sự vui vẻ và dịu dàng.
Tưởng Vưu trả lời "biết rồi", ngón tay trắng nõn của cậu ấn vào chiếc kẹo mút trên bàn, bóp nhẹ, tay kia lại bấm vào tin nhắn thoại mà Quý Việt gửi đến.
Mãi đến lần thứ năm, Tưởng Vưu mới hài lòng dừng động tác lại, lấy một cây kẹo mút trên bàn cho vào miệng, vị dâu ngọt ngào tràn ngập đầu lưỡi, khiến cả người cậu phơi phới.
Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu Tưởng Vưu, cứ lởn vởn mãi không thôi.
Cậu nhìn thời gian, bây giờ là bốn giờ, hai tiếng nữa sẽ là giờ ăn cơm của Quý Việt, cậu có thể nói chuyện với Quý Việt trong khoảng thời gian đó không?
Quý Việt ngồi trên ghế dài, từ hướng anh chàng giao hàng bằng xe đạp, hắn biết được vị trí nhà Tưởng Vưu đại khái, mùa đông rất lạnh, nhưng hắn vẫn nhìn rất thích thú, hôm nay hắn chỉ muốn nuông chiều bản thân một lần, nếu không trong lòng hắn luôn cảm thấy bức bối.
Căn thí nghiệm đó đã bị phá hủy, nhưng ảnh hưởng của nó đối với những đứa trẻ đó không thể biến mất.
Trong không khí có chút se lạnh, màn đêm dần buông xuống, trăng đã treo lơ lửng trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, đột nhiên một cuộc gọi video đến.
Là Tưởng Vưu.
Quý Việt vô thức muốn nhận, hắn nhìn xung quanh.
Đệt, sắp bị lộ rồi.