Trước khi tình cảm của mình rõ ràng, Tưởng Kỳ đã mơ hồ nhận ra sự rung động giữa Tưởng Vưu và Quý Việt.
Trong lòng Tưởng Kỳ có kiêu ngạo của riêng mình.
Cậu không muốn tình yêu bị chia đôi.
Cậu biết khoảnh khắc mình chấp nhận Quý Việt, mối quan hệ giữa hai nhân cách của cậu và Quý Việt sẽ thay đổi hoàn toàn. Cuộc sống của "ba người" sẽ không còn là những đường thẳng song song mà sẽ trở nên đan xen, phức tạp.
Nhưng Tưởng Kỳ vẫn chấp nhận lời tỏ tình của Quý Việt.
Cậu không muốn tình yêu của Quý Việt bị chia đôi, nhưng càng không muốn chấp nhận Quý Việt ở bên một Omega khác.
Trước khi gặp Quý Việt, kế hoạch tương lai của Tưởng Kỳ là thoát khỏi vũng lầy nhà họ Tưởng, dù cái giá phải trả là chìm sâu vào bóng tối, mất đi tự do mà cậu khao khát nhất, cậu cũng sẵn lòng.
Giờ đây, cậu vẫn muốn rời khỏi nhà họ Tưởng, nhưng cậu càng muốn sau khi rời đi sẽ được ở bên Quý Việt, dù hiện tại họ là mối tình "tay ba".
"Tôi có thể chịu đựng bóng tối, nếu chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời."
Tưởng Kỳ bỗng cảm thấy câu nói mà Tưởng Vưu từng đọc rất có lý.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Tưởng Vưu trong tiềm thức nhìn Tưởng Kỳ nằm gục trên bàn, tay liên tục vuốt màn hình điện thoại.
"Đang đợi siêu đáng yêu tan học." Tưởng Kỳ buồn chán nói, "Không thể làm phiền siêu đáng yêu học được."
Bây giờ là chín giờ tối, Quý Việt vẫn chưa tan học, Tưởng Kỳ không muốn ra ngoài, nhưng Tưởng Vưu đã mệt mỏi, hôm nay Tưởng Vưu phải chịu đựng kỳ phát tình cả ngày, Tưởng Vưu không phải người sắt, không thể chịu đựng được nữa.
Tưởng Kỳ không còn cách nào khác, dù có chán cũng phải ra ngoài.
May mắn là cậu có thể xem lại những lời nói đáng yêu của Quý Việt, mặc dù mấy câu đánh rắm của X làm cậu chơi khó chịu, nhưng hành động của Quý Việt thực sự đáng yêu, khiến Tưởng Kỳ đọc say sưa.
Khi Quý Việt về đến nhà đã mười giờ tối rồi, đáng lẽ hắn còn muốn trốn học về sớm để tỉ tê với bạn trai, nhưng vừa dọn đồ chuẩn bị chạy thì thấy bạn trai đã chấm bài cho mình, bốn đề toán, tổng điểm một trăm năm mươi, trung bình Quý Việt được hai mươi lăm điểm.
Quý Việt:...
Để hắn tính xem mình cần bao nhiêu điểm để vào được đại học S, cũng không nhiều, chỉ còn cách mục tiêu khoảng hơn một trăm điểm thôi.
Quý Việt lặng lẽ ngồi lại chỗ cũ.
Hắn vẫn phân biệt được giữa việc ở bên nhau hai năm hay cả đời, việc nào quan trọng hơn.
Những người muốn cướp người yêu hắn khỏi hắn ở Đại học chỉ có nhiều hơn chứ không ít.
Nghĩ đến những điều này, Quý Việt tràn đầy động lực phấn đấu!
Ghi chú của Tưởng Vưu rất chi tiết, Quý Việt không phải người ngu ngốc, có thể hiểu được nhiều câu hỏi, những câu không hiểu Quý Việt cũng đánh dấu lại, định về nhà hỏi Tưởng Vưu.
Cách hỏi đương nhiêu là gọi video.
Quý Việt kiên nhẫn chỉnh lại tóc trước gương, dùng kem đánh răng bạc hà đánh răng sạch sẽ, hắn không thay đồ ngủ mà vào tủ quần áo lựa, sau đó chọn một chiếc áo sơ mi.
Chiếc áo sơ mi này là do mẹ hắn chọn cho, theo lời mẹ hắn, mặc vào trông rất giống người... ờ, rất lịch sự.
Để tô đậm hình tượng của mình, Quý Việt lén mở cửa phòng, ba mẹ Quý đang xem TV ở phòng khách.
Quý Việt rón rén đi qua cầu thang vào phòng làm việc của ba Quý.
Ba Quý cận thị nhẹ, trong phòng làm việc luôn có sẵn kính, tuy Quý Việt không thường vào phòng làm việc của ông nhưng cũng biết ông hay để kính ở đâu.
Quý Việt nhớ mẹ hắn từng mua cho ba hắn rất nhiều kính chống ánh sáng xanh không độ để bảo vệ mắt.
Chiếc kính mà Quý Việt định "mượn" là kính không độ, chỉ dùng để chống ánh sáng xanh.
Kế hoạch diễn ra suôn sẻ, khi Quý Việt lấy được kính từ ngăn bàn, ba mẹ Quý vẫn đang xem TV, không hề phát hiện ra động tĩnh gì.
Tất nhiên, Quý Việt không biết rằng, sau khi hắn đóng cửa phòng, ba mẹ Quý nhìn nhau, âm thầm hiểu ý, lặng lẽ lên lầu xem Quý Việt định làm gì.
【Đối phương tạm thời không thể kết nối, vui lòng thử lại sau.】
【Đối phương không phản hồi.】
...
Điện thoại không kết nối được, Quý Việt nghĩ Omega có thể mệt mỏi vì kỳ phát tình đã ngủ rồi, tuy có chút thất vọng nhưng cũng hiểu.
Đột nhiên, Omega gọi lại.
Omega ở đầu dây bên kia dường như vừa tắm xong, mái tóc đen mượt ướt đẫm nước, nhỏ giọt xuống theo đường xương quai hàm tuyệt đẹp đến cổ, xương quai xanh rồi biến mất.
Quý Việt vội quay đầu đi, đỏ mặt nói: "Sao hôm nay em đã tắm rồi, anh nghe người khác nói ngày đầu tiên không được tắm, cẩn thận bị cảm lạnh."
Tưởng Kỳ là Omega tất nhiên biết ngày đầu tiên của kỳ phát tình không được tắm, nhưng không còn cách nào khác, gáy cậu nóng rát, miếng dán và thuốc xịt ức chế đều không có tác dụng, cậu không thể uống thuốc bừa bãi nên chỉ có thể tắm để giảm bớt khó chịu.
Tưởng Kỳ vuốt tóc ướt ra sau, để lộ đôi lông mày sắc nét.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, Quý Việt lại cảm thấy Tưởng Vưu có đôi mắt lạnh lùng, nhưng Tưởng Kỳ lại mang theo chút sắc bén, câu nói "tướng do tâm sinh" quả thực có phần đúng.
"Hơi nóng, muốn tắm." Tưởng Kỳ nhìn má và tai đỏ ửng của Quý Việt, khóe miệng khẽ nhếch lên, cậu cố gắng kìm nén để Alpha nào đó không nổi giận.
Giọng cậu kéo dài, có chút nũng nịu.
Quý Việt dường như tìm thấy sự tự tin của Alpha từ giọng điệu nũng nịu của cậu, suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu, "Lần này thôi, sau này phải chú ý, hôm nay phải giữ ấm đấy nhé?"
"Ừm." Tưởng Kỳ cong môi, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười.
Cũng chính lúc này, Tưởng Kỳ phát hiện ra sự thay đổi của Quý Việt.
Quý Việt không thường mặc áo sơ mi trắng, hắn luôn cảm thấy áo sơ mi trắng mặc lên người có chút trẻ con, không phù hợp với thân phận đại ca của mình.
Nhưng hôm nay lại khác.
Quý Việt không chỉ mặc áo sơ mi trắng, còn đeo kính gọng vàng, trông rất lịch sự, giống như một học sinh giỏi ngoan ngoãn tuân thủ nội quy của trường, chưa kể Quý Việt vốn đã đẹp trai, đây là lần đầu tiên Tưởng Kỳ thấy Quý Việt ăn mặc như vậy, có chút phấn khích.
"Anh Quý." Tưởng Kỳ giơ tay, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào màn hình, giọng điệu mang theo sự dụ dỗ, giống như sói xám to bự dụ thỏ trắng bé nhỏ mở cửa: "Anh cho em nhìn anh cho rõ."
Quý Việt hoàn toàn bị ngón tay Tưởng Kỳ thu hút, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện ra mình là một người cuồng tay, những ngón tay thon dài trắng nõn khiến hắn có cảm giác muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Quý Việt bị mê hoặc không nghe rõ Tưởng Kỳ đang nói gì, chỉ ngây người gật đầu, cầm điện thoại từ từ di chuyển, để camera có thể chụp được nửa người của mình.
Ban đầu Quý Việt không thấy có gì, cho đến khi nhìn vào mắt Tưởng Kỳ.
Ánh mắt của Omega dường như mang theo hơi nóng, lướt qua lông mày của Quý Việt, vẽ lên sống mũi cao, đôi môi vừa phải và chiếc áo sơ mi ôm lấy vòng eo khỏe khoắn, mỗi nơi lướt qua đều để lại một "dấu vết" trên da Quý Việt, khiến hắn có chút ngứa ngáy.
Quý Việt cảm thấy cổ họng hơi khô, không nhịn được nuốt nước bọt, cổ áo sơ mi hơi siết, lúc cởi cúc áo đầu tiên, ánh mắt đối phương càng thêm nóng rực.
"Anh Quý."
Gáy Tưởng Kỳ lại bắt đầu nóng lên, pheromone tràn ngập căn phòng, Tưởng Kỳ đưa tay sờ sau gáy, nhìn chằm chằm Quý Việt không rời, thấy Quý Việt không có động tĩnh gì nữa, Tưởng Kỳ cũng không lấy làm lạ.
Alpha da mặt mỏng, cậu đã biết từ lâu rồi.
"Ồ..." Quý Việt ho khan một tiếng, đỏ mặt thô lỗ nói: "Sao, thấy anh đeo kính lạ lắm à?"
Tưởng Kỳ yêu chết cái dáng vẻ rõ ràng đang xấu hổ đến mức muốn độn thổ nhưng vẫn giả vờ như không có gì của Quý Việt, thành thật nói: "Không lạ, em rất thích, anh Quý đeo kính đẹp trai quá."
Quý Việt hơi xấu hổ nhưng cũng vui vẻ.
"Em kiềm chế chút đi." Quý Việt cố gắng kìm nén khóe miệng, ho khan một tiếng, "Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng sức rồi nhanh chóng trở lại trường."
Tưởng Kỳ biết Quý Việt cũng muốn gặp cậu và Tưởng Vưu sớm, cậu cũng muốn gặp Quý Việt sớm, nhưng cậu vẫn muốn trêu hắn, "Em không muốn đi học, anh Quý biết mà."
Quý Việt khựng lại.
Mấy ngày nay, Quý Việt đã nhìn thấu Tưởng Kỳ, cậu chỉ giả vờ làm nũng để trêu chọc hắn, Tưởng Kỳ thật ra rất mạnh mẽ và cũng rất nổi loạn.
"Anh sẽ đưa em đi chơi." Quý Việt nhìn vào mắt Tưởng Kỳ, nghiêm túc từng chữ một, "Anh sẽ đưa em đi, em không được tự ý chạy ra ngoài chơi một mình đâu đấy."
Chơi thì được, Quý Việt cũng hiểu tâm trạng muốn vui đùa của Tưởng Kỳ, nhưng Omega một mình ra ngoài chơi quá nguy hiểm.
Quý Việt nhớ lại những ngày hắn ốm yếu được nuôi dưỡng ở nhà ông ngoại, trong khoảng thời gian đó hắn quen biết Cố Bạch Thanh, cũng dần thân thiết với Giang Hòa, sau đó hắn biết được những chuyện đã xảy ra với họ...
Alpha ở thế giới bên ngoài cũng sẽ gặp nguy hiểm, huống chi là Omega có thể chất yếu hơn Alpha nhiều.
Dường như nhìn ra thái độ nghiêm túc trong mắt Quý Việt, Tưởng Kỳ ậm ừ, mỉm cười chọc chọc vào màn hình điện thoại, "Em đi đâu cũng sẽ mang anh theo, bạn trai bám người."
Quý Việt không vui, "Ai bám người?"
Làm sao một Alpha có thể bám người được?
Tưởng Kỳ chớp chớp mắt, trong đôi mắt màu hổ phách lóe lên vẻ xảo quyệt, "Anh nói xem, anh Quý."
"Anh nói xem, ai là người chủ động đề nghị đưa em đi chơi, còn không cho em đi một mình?"
Quý Việt không muốn tranh cãi nữa, tất nhiên là không thể tranh cãi lại được, chỉ có thể đỏ mặt nói: "Là anh."
Lùi một bước biển rộng trời cao, Alpha, luôn phải nhường nhịn Omega của mình.
Quý Việt nghĩ thầm.
Hai người cứ nói qua nói lại như vậy, không có nội dung gì cụ thể, trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ mới đi vào vấn đề chính, lúc này Tưởng Vưu mới đi ra.
Vì Tưởng Kỳ không biết giải mấy bài toán này.
Khi giảng bài, Tưởng Vưu luôn đi thẳng vào vấn đề, liên hệ từ kiến thức trọng điểm, từ dễ đến khó, giúp Quý Việt dễ hiểu hơn.
...
Đến khi Quý Việt hiểu hết tất cả các câu hỏi thì đã muộn, Quý Việt vội vàng giục Omega đi nghỉ ngơi.
Tưởng Vưu ừ một tiếng, cậu ngẩng đầu nhìn Quý Việt, mím môi, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng, "Anh Quý."
Quý Việt khó hiểu nhìn Omega, chỉ thấy mặt Omega càng lúc càng đỏ, "Anh Quý, anh đeo kính đẹp trai quá." Nói đến cuối giọng hơi nhỏ nhưng Quý Việt vẫn nghe thấy.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Việt vẫn còn hơi sững sờ, đi vào phòng tắm, ánh mắt lơ đãng nhìn mình trong gương, hắn đeo kính gọng vàng trông có chút lịch sự, có cảm giác như một học sinh ngoan hiền, dáng vẻ này đã mê hoặc Omega của hắn.
Quý Việt không khỏi cong khóe môi, đẩy gọng kính, định hai ngày nữa cũng tự mua một cái.
Ngay khi Quý Việt còn muốn tự luyến thêm một chút, nghiên cứu cách quyến rũ Omega tốt hơn, thì điện thoại trong phòng ngủ reo lên.
Là Cố Bạch Thanh gọi tới.