• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lớp trưởng Triệu Tử Thần á khẩu nhìn cảnh tượng trước mặt.

Omega mới chuyển đến yếu ớt chạy ra ngoài, lớp trưởng như cậu ta không thể làm ngơ, nghĩ vậy, Triệu Tử Thần quyết định tóm Tôn Hậu, "Cậu đi xem tình hình của anh Quý, tớ đi khuyên cậu ấy."

Tôn Hậu đang thầm điên cuồng vỗ tay vì biểu hiện của anh Quý.

Đối xử với Omega không thích như gió thu cuốn hết lá vàng, đây mới là Alpha đích thực!

Không nghe rõ Triệu Tử Thần nói gì, Tôn Hậu qua loa gật đầu, hớn hở chạy đến chỗ Quý Việt.

"Anh Quý, học sinh chuyển trường đó là bạn anh?" Tôn Hậu mở to mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng tò mò.

Quý Việt liếc cậu ta một cái, rất không muốn thừa nhận Alpha này bạn của mình, nhưng chút tình bạn còn sót lại đã không cho hắn phủ nhận: "Ừ, bạn."

"Quả nhiên là anh Quý!" Tôn Hậu giơ ngón tay cái lên.

Chẳng những có thể ngồi cùng bàn với Omega băng giá của trường mà còn thân thiết với cậu ta, Omega ngọt ngào chuyển đến cũng bị khuất phục trước sức hút của anh Quý.

Mà anh Quý không hề bị sắc đẹp của Omega làm mờ mắt.

Tấm gương của chúng ta! Tôn Hậu bái phục.

Quý Việt nhìn Tôn Hậu, luôn cảm thấy Alpha này ngày nào cũng nghĩ đến những thứ kỳ lạ.

Tôn Hậu cảm xúc dạt dào, đang muốn hỏi thêm gì đó thì Quý Việt không kiên nhẫn nói, "Được rồi, có chuyện gì thì đi hỏi cậu ta đi."

Đợi Tôn Hậu đi rồi, Quý Việt nghiêng đầu nhìn sang Tưởng Vưu.

Tưởng Vưu vẫn là bộ dáng lạnh nhạt đó, cậu cúi đầu nhìn tờ kiểm tra toán, bút chì trong tay nhấn trên chỗ trống, để lại từng chấm đen nhỏ.

"Tưởng Vưu, bài này khó lắm sao?" Quý Việt rất tò mò, cậu không nhúc nhích gần năm phút rồi.

Tưởng Vưu đột nhiên hoàn hồn, ậm ừ một tiếng.

"Nhưng bài này cậu vừa mới giảng cho tôi mà." Quý Việt nhịn cười, "Rốt cuộc cậu làm sao vậy?

Tưởng Vưu ngập ngừng, quay đầu nhìn Quý Việt, giọng lạnh lùng pha chút ấm ức: "Cậu cười tôi à?"

Dù Quý Việt không tinh tế đến mấy cũng biết lúc này mình nên nhận sai, vội giơ hai tay lên: "Không cười cậu, chỉ muốn hỏi cậu sao vậy, xem tôi có thể giúp gì không."

"Ừm." Tưởng Vưu dừng lại, buông bút, chỉ ra sau lưng Quý Việt, "Cậu ta, cậu thích không?"

Hả?

Quý Việt nhìn theo tay Tưởng Vưu, đó là chỗ để cặp của Cố Bạch Thanh. Quý Việt tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt nhìn lại, không nhầm.

Vẫn là chỗ của Cố Bạch Thanh.

"... " Quý Việt suýt bật cười vì tức giận, Cố Bạch Thanh chỉ giỏi gây rắc rối cho mình.

Nhưng phải chăng lời tỏ tình của mình trước kia không để lại ấn tượng sâu sắc cho Tưởng Vưu? Dù vì chuyện Omega có hai nhân cách nên lời tỏ tình không thành, nhưng ít ra cũng phải có chút ấn tượng chứ?

"Cậu nghĩ tôi thích Cố Bạch Thanh?" Anh Quý nghiến răng nhìn Omega trước mặt, cậu vẫn giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến mình.

"Nếu tôi nói thích thì cậu làm sao?"

Nghe vậy, tim Tưởng Vưu thắt lại, đau không thở nổi, trước mắt như có màn sương, mọi âm thanh xung quanh biến mất, dường như cả thế giới này đều biến mất, chỉ còn cảm giác đau đớn là tồn tại.

Cơn đau này là gấp đôi, là của cậu, cũng là của Tưởng Kỳ.

"Ồ." Tưởng Vưu cúi đầu nhìn lại bài kiểm tra, nhưng vì trước mắt như có màn sương, cậu không thể nhìn rõ trên giấy viết gì.

Ồ?

Ồ?!

Chỉ vậy thôi sao?

Quý Việt hơi thất vọng, Omega thật sự không thích mình chút nào sao? Không hề cảm xúc gì trước việc mình thích Omega khác cả.

Có phải mình nên đổi cách tiếp cận không?

Không nên từ từ nữa?

Đang suy nghĩ, Quý Việt bỗng nghe thấy tiếng tí tách.

Quý Việt quay đầu, một giọt nước rơi trên bài kiểm tra của Omega.

Quý Việt sững sờ, đưa tay, cẩn thận chạm vào vai Tưởng Vưu, "Tưởng Vưu?"

Tưởng Vưu cúi đầu, không để ý Quý Việt.

Thấy cậu không để ý mình, Quý Việt sốt ruột, ấn tay lên vai Tưởng Vưu, "Tưởng Vưu, cậu sao vậy?"

Hắn hơi dùng sức để Tưởng Vưu quay mặt về phía Quý Việt, khóe mắt cậu đỏ hoe, đôi mắt long lanh khiến Quý Việt nghẹn họng.

Đầu óc Quý Việt trống rỗng, cổ họng không thể phát ra tiếng, một lúc sau mới khàn giọng, nhẹ nhàng nói "Cậu khóc."

Tiếng chuông báo hiệu vào tiết học đầu tiên vang lên như thường lệ.

Tôn Hậu thấy Triệu Tử Thần chưa về, bèn thay cậu ta thu bài tập hóa của lớp, còn vài quyển nữa là xong thì nghe thấy tiếng ghế đổ.

Cậu ta ngước mắt lên, thấy anh Quý của cậu ta kéo tay học sinh giỏi ra khỏi lớp.

Woa.

Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh Quý vẫn ngầu như vậy. - Từ fan của Quý Việt · Tôn Hậu

Bị Alpha kéo ra khỏi cửa lớp, Tưởng Vưu không chống cự, cậu cũng không hỏi Quý Việt muốn đi đâu. Cậu không biết phải đối mặt với chuyện Quý Việt có người trong lòng như thế nào.

Rõ ràng trước đó hắn mới nói thích Tưởng Kỳ.

Tưởng Vưu cảm thấy tim mình như có kim châm, đau nhói từng cơn. Kiếm Hiệp Hay

【Tưởng Kỳ, cậu ấy không thích cậu, cũng không thích tôi.】

Sâu trong tiềm thức, Tưởng Kỳ cuộn tròn trên giường, nhắm mắt, vành mắt đỏ hoe,【Im miệng.】

【Đây là điều cậu muốn thấy sao? Quý Việt có người mình thích, không thuộc về bất kỳ ai trong hai chúng ta.】

【Tôi bảo cậu im miệng!】

Tưởng Vưu cúi đầu theo bước chân Quý Việt, vành mắt đỏ hoe ướt át, dính cả lông mi, ánh mắt mang theo vẻ tàn nhẫn, cắn chặt môi dưới, máu rỉ ra.

【Biết thế thà để cậu ấy thích một trong hai chúng ta.】

【Ít nhất, cậu ấy sẽ không rời đi.】

Không biết ai thốt ra câu này, như giọt nước tràn ly, như dòng nước cuối cùng khi vỡ đê, một ý nghĩ đâm chồi nảy mầm.

Quý Việt kéo Tưởng Vưu đến phía sau tầng học hóa, tầng này chỉ có một số lớp học, rất ít người đến, đừng nói đến phía sau, ngay cả bảo vệ cũng hiếm khi đến đây tuần tra.

"Tại sao khóc?" Quý Việt ép Tưởng Vưu vào tường, hai tay giữ hai bên để ngăn Omega chạy trốn.

Tưởng Vưu cúi đầu, Quý Việt chỉ có thể nhìn thấy một xoáy tóc trên mái tóc mềm mại của cậu.

Trước đây nghe ông ngoại nói, một xoáy thì cứng đầu, hai xoáy thì nghịch ngợm, ba xoáy thì liều mạng. Không biết thật giả, nhưng bây giờ xem ra Tưởng Vưu cũng cứng đầu lắm.

Quý Việt giơ tay phải nâng cằm Tưởng Vưu lên, nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt lướt qua bờ môi dưới rướm máu, khóe mắt đỏ hoe của Tưởng Vưu, trong lòng thầm mắng một tiếng, sao Omega sao lại biết dụ dỗ thế này.

"Vì tôi nói tôi thích Cố Bạch Thanh?" Quý Việt chậm rãi nói, cẩn thận quan sát biểu cảm của Omega, vì suy đoán này, giọng Quý Việt càng về sau càng nhẹ tênh.

Omega nghe thấy thế hơi run lên.

" Không có." Tưởng Vưu nghiêng đầu né tránh tay phải của Quý Việt, không nhìn vào mắt hắn, "Tôi chỉ không nghĩ cậu là người như thế này."

Quý Việt nhìn Omega cứng đầu không chịu thừa nhận, bị sự đáng yêu của cậu làm tim đập bang bang, hắn cười một tiếng, "Tôi là người như thế nào? Sao tôi không biết mình..."

Quý Việt chưa nói xong, Omega giơ tay đè lại cổ hắn rồi xoay người, Quý Việt cảm giác sau lưng tê rần, vị trí hai người đổi chỗ, thậm chí Omega hung hãn hơn Quý Việt, ngoại trừ kabedon, còn một chân chen vào hai đùi Quý Việt, kiềm chế hắn.

Quý Việt chớp mắt, bắt gặp đôi mắt hổ phách sâu thẫm tàn nhẫn.

"Anh Quý."

"Tưởng Kỳ?"

Tưởng Kỳ áp người về phái Quý Việt, kề sát vào mặt hắn, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào mũi hắn, cảm nhận được hô hấp Quý Việt sững lại, Tưởng Kỳ bật cười.

Cậu dán sát tai Quý Việt, hô hấp ấm áp phả vào làn da hắn, âm điệu hơi kéo dài, như mang theo trách móc, "Anh Quý, anh cảm thấy mình là loại người nào? Là cái loại khốn nạn đứng núi này trông núi nọ, thấy một người yêu một người?"

Tim Quý Việt đập nhanh hơn, hệt như có luồng hơi nóng như len lỏi vào thân thể. Đệt, sao Omega khỏe vậy?

"Không phải." Quý Việt khàn giọng trả lời.

"Không phải sao?" Ngón tay Tưởng Kỳ xẹt qua cổ Quý Việt, lưu lại một cơn ngứa ngáy, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm Quý Việt, "Vậy anh thích em? Thích Tưởng Vưu? Còn thích Cố Bạch Thanh?"

Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Tưởng Kỳ trở nên hung ác lạnh lẽo.

"Thích em, thích Tưởng Vưu..." Câu kế tiếp còn không kịp nói ra, Quý Việt đã bị bóp hầu kết, không thể phát ra tiếng.

"Đằng sau còn có cái tên khác nữa?" Tưởng Kỳ kề sát sườn mặt Quý Việt, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn, "Anh Quý, anh hư thật, em học tập không tốt, cái này là mưa móc đều dính trong truyền thuyết? Em nói đúng không?"

Đệt!

"Không." Quý Việt bị kích thích đến nóng lên, Omega thật sự bị chọc giận, tuy rằng rất thích nhưng hắn không đành lòng để Omega tức giận.

Vẫn nên làm sáng tỏ hiểu lầm trước thì hơn.

"Cái gì không?" Tưởng Kỳ giương mắt, tuy cặp mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng bởi vì khuôn mặt đo đỏ nên trông rất quyến rũ.

Mũi Tưởng Kỳ nhẹ nhàng cọ vành tai Quý Việt, "Không thích em và Tưởng Vưu?"

"Không phải, anh thích hai em." Giọng Quý Việt càng thêm khàn khàn, hắn khóc không ra nước mắt, sao Tưởng Kỳ không nghe người ta nói hết vậy "Anh không thích Cố Bạch Thanh."

"Ừ, anh không thích Cố Bạch Thanh, thích bọn em?" Tưởng Kỳ cong môi, "Anh Quý, anh trở mặt nhanh quá, không biết nên tin câu nào."

"Thôi thì không tin gì thì tốt hơn." Tay Tưởng Kỳ vuốt ve môi dưới Quý Việt, đôi mắt hổ phách nhìn Quý Việt, có chút si mê lại có chút điên cuồng, "Anh thấy sao?"

Quý Việt bị trêu như vậy, có thể duy trì lý trí là may lắm rồi, hắn cảm thấy trạng thái bây giờ của Omega không thích hợp, tuy Tưởng Kỳ phóng túng, nhưng không đến mức này.

"Tưởng Kỳ... có phải em đến kỳ phát tình không?" Quý Việt nuốt nước miếng.

Tưởng Kỳ không để ý đến lời Quý Việt, cậu kề sát cổ Quý Việt, khẽ gặm xương quai xanh của Quý Việt, sau đó nhẹ nhàng mút vào, liếm từng chút từng chút, bên tai truyền đến rên trầm khàn của Quý Việt, Tưởng Kỳ thoáng dùng thêm sức, chờ một ký hiệu màu đỏ xuất hiện mới không đành lòng dời sang chỗ khác.

Không biết qua bao lâu, Tưởng Kỳ mới dừng lại, vừa lòng nhìn cổ Quý Việt, trên xương quai xanh đều là ký hiệu mình lưu lại, lúc này mới nở nụ cười, "Đúng vậy."

"Nên anh Quý à, anh có muốn đánh dấu em không?"

Quý Việt thở hổn hển, đỏ bừng mắt nhìn Omega "tra tấn" mình nửa ngày, giơ tay đè lại gáy Omega, sau đó hôn cậu.

Nhẫn cmn chứ nhẫn!

Không nhẫn được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK