Bộ dạng ngờ nghệch này rõ ràng là có chuyện trong lòng, ba mẹ Quý nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, sau một hồi chiến tranh bằng mắt, ba Quý bại trận, ông vỗ bàn, ra hiệu cho thằng con trai ngốc nhìn sang.
Quý Việt ngơ ngác nhìn ông.
"Này này, ăn nhanh lên." Ba Quý chậc một tiếng: "Ăn một bữa thôi cũng đổ vào mũi được, nghĩ gì thế?"
Quý Việt hoàn hồn, trả lời không liên quan: "Ba, mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ rồi, sao vậy?"
Quý Việt không để ý đến ông, cúi đầu trầm ngâm, khi hẹn hò, có phải Alpha nên đi trước hai tiếng không?
Nghĩ đến đây, Quý Việt đứng bật dậy, chạy thẳng vào phòng ngủ, để lại hai người trên bàn nhìn nhau.
Trước đó hắn đã để ý, khi chọn quần áo nữ cho Tưởng Kỳ, Tưởng Vưu, hắn cũng chọn một bộ đồ nam có kiểu dáng tương tự, phối lại giống như đồ đôi, suy ra họ không khác gì các cặp đôi khác.
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, Quý Việt thay quần áo xong, tiện tay lấy một chiếc mũ từ trong tủ quần áo đội lên đầu, vừa đi vừa nhắn tin cho "quân sư" của mình.
"Tôi muốn hỏi, khi hẹn hò nên làm những gì nữa?" Quý Việt lo lắng gõ đoạn văn bản này gửi cho "Anh trai đến".
Bên kia nhanh chóng gửi lại một tin nhắn: "Bên trên không phải đã nói rõ với cậu rồi sao? Thôi được rồi, đừng gọi tôi nữa, tôi đi ngủ đây."
Quý Việt nghiêng đầu chậc một tiếng, lướt lên lịch sử trò chuyện của hai người, lướt khoảng một hai phút mới tìm thấy những lưu ý hẹn hò mà X gửi cho hắn hôm qua.
Quý Việt hít sâu một hơi, bắt đầu ôn lại những kiến thức cần ghi nhớ.
X ở đầu dây bên kia sắp phát điên rồi, hôm qua hắn ta vốn định đi chơi với Mạnh Tư Triết, kế hoạch đã lên cả rồi, vậy mà ông chủ lại gọi điện bảo hắn ta đi mua quần áo nữ.
Được rồi, cuộc hẹn hò này thế là tan tành.
Với tinh thần trách nhiệm cao, X đã nhịn đau từ bỏ buổi hẹn hò, phải mất chút công sức mới có thể giải quyết xong vụ quần áo và giao cho Tưởng Vưu trước khi cậu về nhà vào buổi tối.
Sau khi về nhà, X vẫn chưa kịp nói chuyện được với Mạnh Tư Triết thì lại bị thằng khốn thích hai Omega cùng lúc, dùng dằng không quyết tìm đến.
Ban đầu X không định để ý, không ngờ người kia lại kiên trì bất thường, liên tục gửi mười mấy tin nhắn, hỏi toàn những lưu ý khi hẹn hò, làm thế nào để theo đuổi người mình thích.
X:...
Hay lắm, để hắn ta dạy cho thằng khốn này cách làm người.
X sửa đổi nội dung tài liệu, cười khẩy một tiếng, gửi tài liệu đã sửa đổi sang, qua loa với Quý Việt vài câu, kết thúc cuộc trò chuyện, không ngờ thằng khốn này lại tìm đến hắn ta nhanh như vậy.
X nhìn đồng hồ, bây giờ chưa đến tám giờ.
Bị bệnh à, X chửi thầm một câu, rồi trở mình tiếp tục ngủ.
Quý Việt không hay biết gì, vẫn lẩm nhẩm những kỹ năng hẹn hò, vừa phấn khích vừa hồi hộp đến công viên nhỏ gần khu phố cổ.
Công viên nhỏ hơi đổ nát, mùa đông hiếm khi có người đến đây dạo chơi, khi Quý Việt đến, trong công viên không có một bóng người, gió nhẹ thổi qua, cành cây trơ trụi đung đưa theo gió, chiếc ghế dài dưới gốc cây không biết đã bao lâu không ai lau, bên trên phủ đầy bụi.
Thời gian hai người hẹn là chín giờ, còn một tiếng nữa mới đến chín giờ, Quý Việt liếc nhìn ghế dài, không ngồi xuống mà đứng bên cạnh gốc cây cầm điện thoại ôn lại kiến thức.
Quy tắc hẹn hò số một: Trước khi Omega đến, phải nhắc nhở Omega kịp thời, nhớ nghiêm túc một chút, để Omega không quên.
Quý Việt không hề nghi ngờ tính xác thực của tài liệu mà X gửi, nhưng còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ, Quý Việt không vội, tiếp tục nhìn.
Chưa kịp nhìn bao lâu thì một bóng người xuất hiện trước mặt che khuất ánh sáng của hắn.
Tưởng Vưu?
Quý Việt ngẩng đầu lên thì thấy Omega đứng trước mặt mình, hắn tiện tay cất điện thoại, nhướng mày.
Áo len trắng rất hợp với Tưởng Vưu, cả người cậu trở nên dịu dàng hơn, mái tóc mềm mại hơi xoăn, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn xoa.
Tuy rất đẹp trai nhưng hôm nay Quý Việt còn có mục tiêu cao hơn, chút "phúc lợi" này không còn được hắn để vào mắt nữa.
"Cậu không thay quần áo à?"
Tưởng Vưu ừ một tiếng, nâng túi giấy trong tay lên, vỗ vỗ túi giấy, ngầm bảo bên trong có đồ: "Ở nhà không tiện nên tôi thay ở nhà vệ sinh."
Tại sao ở nhà lại không tiện, Quý Việt dùng ngón chân út cũng có thể nghĩ ra, hắn quẹt mũi, khóe miệng nhếch lên, gật đầu, nếu phía sau có đuôi, chắc chắn đã vẫy thành cánh quạt rồi.
Điều này khiến Tưởng Vưu không khỏi nhìn hắn thêm vài lần, luôn cảm thấy Alpha bây giờ rất giống một chú chó lớn được người ta cho ăn, hai mắt sáng lên.
Tưởng Vưu ôm tâm trạng phức tạp đi đến nhà vệ sinh của công viên.
Phải nói là nhà vệ sinh công cộng rất bẩn, điểm tốt duy nhất là cửa nhà vệ sinh có thể khóa lại.
Tưởng Vưu nhíu mày, quay đầu định đi ra ngoài.
【Tưởng Kỳ: Đừng có làm màu nữa, mau thay đi, cậu muốn đến chỗ khác để người ta biết mình thích mặc đồ nữ sao?】
Bước chân của Tưởng Vưu khựng lại, cậu không muốn, nhưng cậu càng không muốn thay quần áo ở nơi bẩn thỉu như vậy.
Với sự cố chấp này, Tưởng Vưu đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Quý Việt, Tưởng Vưu mím môi né tránh ánh mắt hắn, "Bên trong... bẩn."
Giọng nói lạnh lùng như tuyết, nhưng lại lộ ra một chút ấm ức.
Quý Việt chớp mắt, cảm thấy như bị bắn một mũi tên, trái tim hắn bị sự dễ thương của cậu làm cho tan chảy.
"Vậy đổi chỗ khác." Quý Việt ho khan một tiếng để làm dịu cổ họng khàn của mình.
Tưởng Vưu cúi đầu: "Không muốn đến nơi đông người."
Giọng điệu mang vẻ nũng nịu khiến độ ngọt ngào vượt mức cho phép.
Từ góc nhìn của Quý Việt, hắn có thể thấy đỉnh đầu của Tưởng Vưu, mái tóc mềm mại trông rất dễ vuốt ve, ngón tay Quý Việt khẽ động đậy, có lẽ bị sự dễ thương của Tưởng Vưu làm choáng váng đầu óc, hắn buột miệng nói: "Vậy về nhà tôi đi, hôm nay ba mẹ tôi không có nhà."
Ngay khi lời nói vừa dứt, không khí lập tức ngưng đọng.
Một Alpha dẫn Omega về nhà chơi, trong nhà lại không có ai, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.
Tất nhiên Quý Việt không có ý định làm gì khác, đầu óc hắn chưa đủ trình, hắn chỉ đột nhiên cảm thấy hơi ghen tị.
Mặc dù để Omega mặc quần áo hắn chọn ra ngoài có thể thỏa mãn tính chiếm hữu của hắn phần nào, nhưng hắn chưa từng thấy Omega mặc đồ nữ, lại để cho những người xa lạ khác được chiêm ngưỡng, ôi đệt, có phải hắn bị ngu không?
Hai suy nghĩ đối đầu nhau, sau đó cái sau thắng thế.
Tưởng Vưu không nghĩ nhiều, đương nhiên cậu rất vui khi không phải thay quần áo ở nơi bẩn thỉu, nhưng đến nhà một Alpha để thay đồ nữ vẫn khiến cậu hơi ngại.
Cậu đang do dự, Tưởng Kỳ trong tiềm thức nhanh chóng lên tiếng: 【Nhanh đồng ý đi!】
Tưởng Vưu nhíu mày:【Tại sao?】
Tưởng Kỳ liếc nhìn tên ngốc này:【Chẳng lẽ cậu muốn mặc đồ nữ đi ra ngoài? Mặc đồ nữ rồi tìm cớ ở lại nhà Quý Việt đến tối không phải tốt hơn sao?】
Như thể cánh cửa thế giới mới đã được mở ra, Tưởng Vưu bỗng nhiên sáng tỏ.
Ban nãy Quý Việt nóng đầu nói câu đó, kết quả đợi mãi không thấy Omega có động thái gì.
Âm thầm từ chối chăng?
Nghĩ đến đây, Quý Việt thấy hơi hối hận sự vội vàng của mình, vừa định cười xòa nói mình đùa thôi thì nghe thấy giọng nói lành lạnh của Omega.
"Được."
Mắt Quý Việt lập tức sáng lên, "Vậy đi thôi!"
Ba mẹ Quý Việt quả thực không có nhà, một người đến công ty, người kia thì đi công chuyện với chị em, khi Quý Việt dẫn Tưởng Vưu về nhà, trong nhà không có ai.
Tưởng Vưu vốn đang căng thẳng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Quý Việt đóng cửa lại, vừa quay người đã thấy Tưởng Vưu ngoan ngoãn đứng ở cửa ra vào, cười: "Có phải lần đầu đến đâu, tự nhiên đi, trong nhà không có ai khác cả."
Tưởng Vưu mím môi, miễn cưỡng cười: "Ừm."
Quý Việt lấy một đôi dép lê từ tủ giày đặt bên chân Tưởng Vưu, bản thân mang dép lê đi vào bếp, khi ra ngoài, hắn thấy Tưởng Vưu ngồi thẳng lưng trên ghế sofa, cười một cái.
"Ăn hoa quả đi."
Quý Việt đặt đĩa hoa quả xuống.
Tưởng Vưu ừm một tiếng, nhưng không có động tác gì.
Chỉ có hai người trong phòng, không một chút tiếng động, khoảnh khắc này căn phòng dường như vô cùng lớn, bầu không khí gượng gạo lan tỏa khắp ngõ ngách.
"Tôi, tôi đi thay quần áo." Tưởng Vưu đột ngột đứng dậy.
"Ồ, ồ." Quý Việt xoa xoa khuôn mặt đang nóng bừng của mình, ho một tiếng, "Thay trong phòng tôi đi."
Hôm qua sau khi Quý Việt chọn xong quần áo, Tưởng Vưu đã nhờ X mua quần áo, rồi gọi Tưởng Kỳ dậy, bảo cậu lén chạy ra ngoài giao dịch ngầm với X, mới mang về được hai bộ đồ nữ này.
Có thể nói, mặc dù X trông không đáng tin cậy, nhưng lại đáng tin cậy một cách bất ngờ, Tưởng Vưu và Tưởng Kỳ rất tin tưởng hắn ta.
Tất nhiên, tin tưởng thì tin tưởng, nhưng vì mặc đồ nữ quá xấu hổ, Tưởng Vưu nhắm mắt làm ngơ, không mặc trước, dẫn đến lúc này ở trong phòng Quý Việt, cậu đỏ bừng mặt nhìn chằm chằm vào bộ váy trắng.
Trời ơi, sao còn có cả đồ lót nữ nữa?
Vấn đề đặt ra là, cậu mặc hay không mặc?
Quý Việt trong phòng khách thỉnh thoảng nhai táo, lâu lâu liếc về phía cửa phòng mình.
Những quả táo vốn chua ngọt ngon miệng lúc này như nhai sáp, hoàn toàn không thể khơi gợi hứng thú.
Thời gian trôi qua chậm chạp, tâm trạng của Quý Việt từ hồi hộp phấn khích ngồi đứng không yên biến thành nghi hoặc khó hiểu, sao Omega vẫn chưa ra?
- - Cạch
Cửa mở
Quý Việt giật mình, ngồi thẳng người nhìn sang, đầu óc trống rỗng.
Đệt, đẹp quá.
Omega tóc dài đến eo, đứng ở cửa hơi ngượng ngùng kéo mép váy, đôi mắt màu hổ phách long lanh như thể có hàng ngàn vạn lời nói hòa vào hồ nước thu, chiếc váy trắng khiến cậu trông như một tinh linh không nhiễm bụi trần, cũng khiến Quý Việt không nhịn được muốn lại gần.
"Thế nào?" Tưởng Vưu mím môi, cố nén xấu hổ, mép váy đã bị tay cậu vò nhàu.
Quý Việt: Nhìn chằm chằm.
Không nhận được phản hồi, Tưởng Vưu trong lòng càng thêm khó chịu: "Xấu lắm sao?"
Quý Việt: Nhìn chằm chằm.
"Tôi đi thay quần áo." Tưởng Vưu lùi lại một bước.
"Đệt, Tưởng Vưu cậu đẹp cực kỳ!" Quý Việt không nghe rõ Omega đang nói gì, hắn hăng hái tiến gần Omega, đôi mắt đen sáng rực.
Tai Tưởng Vưu hơi đỏ, nghiêng đầu dời tầm mắt: "Ừm, cảm ơn."
Quý Việt gãi gãi đầu, cười nói: "Cảm ơn gì chứ, đi, ăn hoa quả đi, sáng nay tạm thời không ra ngoài, bên ngoài nhiệt độ thấp, quần áo của cậu mỏng quá."
Lời này đương nhiên là nói dối, lúc đầu chọn quần áo hắn chọn váy tay dài cánh tiên đâu có chu đáo thế, cùng lắm chỉ nghĩ đến việc nhắc nhở Omega mang theo áo khoác dày để khỏi bị lạnh.
Lúc này lại vừa hay không muốn Omega ra ngoài.
Nhưng lời này lại đúng ý Tưởng Vưu, cậu cố gắng lâu như vậy, vượt qua sự ngượng ngùng của mình chẳng phải là để không phải mặc váy ra ngoài sao?
"Được." Tưởng Vưu thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa đặt xuống một gánh nặng lớn, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Song, có lẽ vì quá vui mừng, Tưởng Vưu không để ý bên dưới nên bị trượt chân ngã sang một bên.
"Cẩn thận."
Quý Việt vội vàng kéo Tưởng Vưu, nhưng vì quán tính, cả hai cùng ngã xuống đất, may mà Quý Việt kịp dùng sức đổi vị trí của hai người, một tay nắm cánh tay cậu, một tay ôm eo cậu, lấy mình làm đệm cho Tưởng Vưu, nếu không với quần áo mỏng manh đó, Tưởng Vưu mà ngã một cái không biết đau đến mức nào.
"Đệt." Quý Việt rên một tiếng, sau khi hồi phục lại vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, "Không sao chứ?"
Ngay sau đó, Quý Việt trợn tròn mắt, ánh mắt chạm vào một đôi mắt khác cũng đang mở to, cảm giác mềm mại trên môi thật rõ ràng.