Đầu óc căng thẳng của Quý Việt trống rỗng, đợi mãi vẫn không nghe thấy câu trả lời của Tưởng Vưu.
Hắn vừa ngước mắt lên thì thấy Omega đối diện khẽ nhíu mày trông có vẻ rất khổ não, trong lòng Quý Việt lộp bộp.
Tưởng Vưu đột ngột bị Quý Việt tỏ tình, giật mình.
Cậu biết đối tượng Quý Việt tỏ tình không phải mình, dù sao cậu và Quý Việt cũng không tiếp xúc nhiều, ngược lại Tưởng Kỳ và Quý Việt có quan hệ tốt hơn.
Tưởng Vưu nhíu mày, rốt cuộc Tưởng Kỳ đã làm gì mà khiến Quý Việt hiểu lầm "cậu" thích cậu ấy?!
Không sai, Tưởng Vưu cảm thấy với tính cách "nhây" của Tưởng Kỳ, rất có khả năng làm ra chuyện cố ý trêu chọc tình cảm.
Cậu nhíu mày chặt hơn, không ngừng gọi Tưởng Kỳ đang ngủ say trong tiềm thức, hy vọng Tưởng Kỳ có thể ra ngoài giải quyết mớ hỗn độn này.
Tưởng Kỳ đang ngủ trong tiềm thức, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bực bội trở mình:【Cút.】
Tưởng Vưu tức giận, tự gây ra rắc rối mà không chịu xử lý à?
【Quý Việt tỏ tình với cậu, cậu không ra trả lời à?】
Nghe vậy, Tưởng Kỳ ngồi bật dậy, đôi mắt màu hổ phách mở to, Tưởng Vưu cảm thấy trong lòng chấn động, cảm xúc phức tạp tuôn trào như suối.
Nhưng sự phức tạp này đến nhanh cũng đi nhanh, Tưởng Vưu còn chưa kịp phân biệt được cảm xúc này là những gì thì nó đã biến mất.
"Cậu tự từ chối là được." Tưởng Kỳ nằm xuống giường, quay lưng về phía Tưởng Vưu, như thể lười quan tâm đến vấn đề nhàm chán này.
Tưởng Vưu mím môi, không nói gì, trong đầu cậu vang lên giọng nói lạnh lùng của Tưởng Kỳ, "Không cần quan tâm đến cậu ấy."
"Không cần quan tâm đến cậu ấy?"
Tưởng Kỳ ừ một tiếng.
Tưởng Vưu nhếch mép.
Nhân cách khác của mình thật là thằng tồi.
Quý Việt là một Alpha rất tốt, nhưng một Alpha tốt như vậy lại bị cậu lừa dối tình cảm, bị nhân cách phụ tùy ý đùa giỡn và tổn thương.
"Tôi sẽ nói cho cậu ấy biết mọi chuyện." Tưởng Vưu nói với nhân cách phụ trong đầu, từng chữ từng chữ một: "Cậu ấy có quyền biết tất cả."
Tưởng Kỳ nhắm mắt lại, im lặng nằm nghiêng trên chiếc giường trong tiềm thức, dường như không quan tâm đến những gì Tưởng Vưu nói.
"Tùy cậu."
Tưởng Vưu nghe thấy Tưởng Kỳ nói vậy, khẽ thở dài, xoay người rời khỏi tiềm thức.
Mãi đến khi nhận thấy nhân cách chính rời đi, Tưởng Kỳ mới cử động, cậu mở mắt ra, từ từ cuộn người lại, đôi mắt màu hổ phách lộ ra cảm xúc phức tạp, vừa vui mừng vừa đau lòng.
Bên kia, Tưởng Vưu vừa mở mắt ra đã bắt gặp đôi mắt đen láy của Quý Việt, cậu có thể nhìn thấy rõ sự mong đợi và hồi hộp trong mắt Alpha.
Tên khốn Tưởng Kỳ này!
Tưởng Vưu thầm mắng một câu, lông mi cậu run rẩy, đôi môi mỏng mím chặt, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt mang theo sự do dự.
Linh cảm xấu trong lòng Quý Việt ngày càng mạnh.
Đệt, không lẽ mình thật sự hiểu lầm rồi?!
"Nhân cách phụ của tôi tỏ tình với cậu à?"
Quý Việt ngẩn tò te: "???"
"Tôi không hề có hứng thú với cậu, nhân cách phụ rất hay nói dối, cái thích của cậu ta, tốt nhất cậu đừng tưởng thật."
Nghe thấy câu này, Quý Việt tức giận đến mức bật cười.
Thật là giỏi, bịa chuyện không chớp mắt, coi hắn là kẻ ngốc sao?
Đôi mắt đen láy của hắn nhìn thẳng vào Tưởng Vưu, giọng nói mang theo chút tức giận xen lẫn chút tủi thân: "Cậu không thích thì không thích, nói ra lý do hoang đường như vậy có thấy buồn cười không? Coi tôi là đồ ngốc?"
Quý Việt càng nói càng tủi thân, mặc cho ai nhìn vào biểu hiện của Omega cũng nghĩ Omega thích mình, hắn còn tưởng Omega nói "tôi thích cậu" là trò đùa bởi vì ngại chứ.
Nào ngờ đó chỉ là một trò đùa, không chỉ là câu "tôi thích cậu", rõ ràng Tưởng Vưu cũng coi hắn là trò đùa.
Nực cười nhất là hắn lại thật sự vì thế mà đi tỏ tình với Omega.
Toàn thân Quý Việt như muốn nổ tung, những cậu chửi thề không thể kìm nén sắp tuôn ra, nhưng chưa kịp bật ra đã bắt gặp đôi mắt bình tĩnh như nước của Tưởng Vưu.
Cơn giận vừa mới bùng lên lập tức tắt ngúm, chỉ còn lại một cảm giác bất lực bao trùm.
"Thôi vậy." Quý Việt quay người bỏ đi.
Trong khoảnh khắc quay lưng, Quý Việt đã nghĩ rất nhiều.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Omega.
Đó là ngày đầu tiên khai giảng, vấn đề đăng ký đã có bố mẹ lo, chưa kể giáo viên chủ nhiệm là đàn em của mẹ, hắn không cần phải bận tâm.
Vì lười nghe họ dạy bảo, Quý Việt đã lén chạy ra ngoài đi dạo, cuối cùng đến sân thượng của trường.
Thời tiết hôm đó rất đẹp, bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng mềm mại, Quý Việt vừa mở cửa đã nhìn thấy Omega đang đứng ở lan can.
Quý Việt nhớ rất rõ, hôm đó nắng đẹp, Omega mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ánh nắng chiếu lên người cậu ấy, làm nổi bật làn da trắng như ngọc, gió nhẹ thổi qua, làm bay tà áo.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng động, Omega quay đầu nhìn về phía Quý Việt, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy lạnh lùng, nhưng lại vô cùng thu hút.
Quý Việt sững sờ nhìn một lúc lâu, ngây ngốc chào hỏi cậu, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ đối phương.
Omega lạnh lùng lướt qua Quý Việt, như thể không nhìn thấy hắn.
Tay Quý Việt từ từ hạ xuống, mặt đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên Quý Việt bị mất mặt, cũng là lần gặp gỡ mà Quý Việt chôn sâu trong lòng, từ đó hắn đơn phương ngứa mắt Tưởng Vưu...
Quý Việt cảm thấy mình nên biết...
Khi Omega không nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau ở đâu, hắn nên biết rằng trong lòng Omega không có mình.
Tất cả chỉ là tự mình đa tình.
Quý Việt càng nghĩ, lòng càng lạnh, hắn cảm thấy mình thật sự là một trò cười.
Chưa kịp quay lại cầu thang, Quý Việt bỗng cảm thấy có người kéo áo hắn, hắn khựng người, dừng lại, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Tưởng Vưu kéo áo Quý Việt không buông, "Nghe tôi nói hết đã."
Quý Việt không lên tiếng, cũng không hất tay Tưởng Vưu ra.
"Tôi thật sự có hai nhân cách."
Tưởng Vưu do dự một giây, nhìn bóng lưng Quý Việt trước mặt, cắn môi, vẫn nói ra.
Quý Việt thầm cười nhạo, lừa ai chứ?
Nhưng tai hắn khẽ động đậy, nghe hết những lời của Omega.
"Cậu ta tên Tưởng Kỳ, là nhân cách phụ của tôi, cũng là người mà cậu muốn tỏ tình... Cũng là người cậu nói thích cậu, mặc dù không biết tình cảm này có bao nhiêu phần thật." Tưởng Vưu hít sâu, nói ra hết những gì mình muốn nói trong một hơi.
Có lẽ vì đã lâu không nói một đoạn dài như vậy, giọng của Tưởng Vưu có chút ngập ngừng, nhưng vẫn nói xong một cách khó khăn.
Quý Việt nghe xong, không biết cảm giác trong lòng là gì, vô thức không muốn tin, hắn quay đầu lại định mỉa mai Tưởng Vưu vài câu, nhưng lại bắt gặp đôi mắt kiên định của omega.
Như ma xui quỷ khiến, Quý Việt không nói nên lời, hắn hơi tin rồi, chỉ vì đôi mắt của Omega trong veo như nước.
Hắn quay đầu đi, không nhìn vào mắt Tưởng Vưu, liên tục hỏi vài câu.
"Người tôi cứu lúc đó là cậu?"
"Không, là Tưởng Kỳ."
"Người trò chuyện với tôi vào buổi tối là ai?"
"Tưởng Kỳ."
"Người ăn kẹo hết núi kẹo là..."
"Tưởng Kỳ."
Liên tiếp mấy câu trả lời đều là Tưởng Kỳ, Quý Việt suýt nữa không thở nổi.
"Vậy người đồng ý mặc đồ nữ đi chơi với tôi là ai?!"
"Cũng là Tưởng... Kỳ." Tưởng Vưu theo quán tính trả lời, nhưng sau khi nói ra mới phản ứng lại Quý Việt đang nói cái gì. Mặc đồ nữ đi dạo phố?!
"Chuyện khi nào vậy! Mặc đồ nữ?!" Tưởng Vưu kinh ngạc, hai người này suốt ngày nói chuyện gì vậy, sao lại mặc đồ nữ?!
Quý Việt quan sát Tưởng Vưu, thấy đối phương thật sự không biết, giật mình, cmn, không lẽ cái phúc lợi... à không, hình phạt mặc đồ nữ đó... không có hiệu lực?
Không thể được!
Quý Việt giả vờ hừ một tiếng, không để ý đến cậu, tiếp tục câu hỏi tiếp theo: "Vậy ai gọi tôi là Quý chó?"
Bấy giờ Tưởng Vưu mới khựng lại: "Tôi."
"Cậu là ai?"
"Tưởng Vưu."
Sau một loạt câu hỏi, Quý Việt tin hay không chưa biết, nhưng cơn giận thì đã biến mất.
"Vậy, chúng ta vẫn là bạn chứ?" Tưởng Vưu khẽ cuộn tay, ngẩng đầu hỏi Quý Việt.
Quý Việt thở dài, nhìn vào đôi mắt đẹp của Tưởng Vưu, hắn dời mắt đi, ừ một tiếng.
Hắn chịu thua, thế mà hắn cảm thấy mình còn thích Omega này!
Mặc dù bây giờ có lẽ hắn phải suy nghĩ lại, rốt cuộc hắn thích người nào.
Quý Việt thấy mình hơi tồi.
Bởi vì hắn lại có thể rung động trước Omega này!
"Đi thôi." Quý Việt mặt mày u ám, hắn cần một nơi yên tĩnh để suy nghĩ kỹ càng.
"Đi đâu?" Ánh mắt Tưởng Vưu lóe lên vẻ nghi hoặc.
Quý Việt đột nhiên cảm thấy Omega lạnh lùng này rất ngốc, ngốc một cách đáng yêu.
"Đi ăn cơm." Nói xong, Quý Việt lập tức bỏ đi.
Tưởng Vưu nhìn bóng dáng Alpha phía trước, sững sờ một chút, khóe mắt cong lên, ừ một tiếng, bước chân theo sau.
Buổi tối tan học, Quý Việt thu dọn đồ đạc, nhìn Omega bên cạnh ngoan ngoãn bỏ từng món vào cặp.
Rõ ràng đều ngoan ngoãn như vậy, sao lại là hai nhân cách chứ?
Quý Việt thực sự không hiểu nổi, không biết có phải vì thêm bộ lọc hay không, hắn luôn cảm thấy Omega hiện giờ giống như một chú mèo con, toàn thân toát lên vẻ đáng yêu.
Ồ, không đúng, nhân cách khác hình như tên là Tưởng Kỳ phải không nhỉ?!
Quý Việt bây giờ vừa nghĩ đến cậu là lại ngứa răng, thật là hư, không nói được một câu thật lòng! Tỏ tình cũng có thể coi là trò đùa?
Tốt, tốt lắm.
Lần sau gặp lại, nhất định phải dạy cho cậu một bài học!
Đổ tội mặc đồ nữ lên đầu Tưởng Vưu đúng không?
Hắn nhất định phải bắt cậu mặc đồ nữ!
"Tôi đi đây." Tưởng Vưu quay đầu nhìn Quý Việt đang trầm ngâm không biết đang nghĩ gì, khựng lại một chút.
"Ừ." Quý Việt cũng đứng dậy, "Đi thôi."
Vẫn còn muốn đi cùng mình sao? Điều này có phải có nghĩa là hai người vẫn là bạn?
Mặc dù Quý Việt đã nói rằng họ vẫn là bạn, nhưng khi sự thật chứng minh rằng không có gì thay đổi giữa họ, Tưởng Vưu bỗng cảm thấy vui mừng. đam mỹ hài
Hai người còn chưa ra khỏi cửa lớp, Lam Vân Kiệt đã hùng hổ ôm Giang Hòa chạy tới, đứng trước cửa lớp của Quý Việt.
Sau đó bắt đầu ấm ức kể lể, "Anh Quý! Thằng ngu đó lại đến tìm nhóc Hòa rồi! Anh không quan tâm à?"
Quý Việt nghẹn lời, nói thật là hắn đã quên mất chuyện này.
Quý Việt cúi đầu nhìn Giang Hòa, mái tóc dài đến mắt, sắc mặt tái nhợt, giật mình nói: "Nhóc Hòa, về nhà với anh, anh có chuyện muốn hỏi mày."