Đầu dây bên kia im lặng hai giây, dường như không chịu nổi Quý Việt nữa, tức giận nói: "Thật là hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, đến lúc nào rồi mà anh còn nghĩ đến học hành, còn nghĩ đến việc ngọt ngào với người yêu?!"
Quý Việt không vui.
Lúc nào? Sao hắn lại không thể nghĩ đến việc học hành và ngọt ngào với người yêu?
Cố Bạch Thanh bất lực, "Anh không thấy người yêu của mình khác với người khác sao?"
Quý Việt giật mình, trong lòng lóe lên một ý nghĩ, "Ý mày là gì?"
"Anh có biết người yêu anh có hai nhân cách không?"
Suy đoán thành sự thật, lòng Quý Việt chùng xuống: "Sao mày biết?"
Cố Bạch Thanh nghe giọng điệu của Quý Việt thì biết Quý Việt đã biết, cậu ta nhíu mày, giọng điệu trách móc: "Anh biết rồi sao còn ở bên cậu ta, anh có biết cậu ta là nhân tố không thể kiểm soát không? Nếu anh bị thương thì sao? Bây giờ cậu ta có hai nhân cách, nếu sau này tách ra nữa thì anh phải làm sao?!"
Cố Bạch Thanh được nuông chiều như một Omega từ nhỏ, nhưng trong xương cốt vẫn là một Alpha, ở phương diện nào đó vô cùng cố chấp, đặc biệt là đối với Quý Việt và Giang Hòa.
Quý Việt rất không vui vì lời của Cố Bạch Thanh: "Cố Bạch Thanh, đủ rồi đấy, mày nói thêm câu nào nữa, ngày mai tao qua dán miệng mày lại."
"Quý Việt! Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh! Anh đừng để sắc đẹp làm mờ mắt được không?"
Cố Bạch Thanh ngồi khoanh chân trên thảm, tài liệu khổ A4 trải đầy trên thảm, cậu ta bực bội gãi đầu mắng Quý Việt trong điện thoại.
"Anh vốn không biết tình hình thực tế, chỉ vì thứ tình cảm mỏng manh như thích mà lao đầu vào, đến khi anh tỉnh táo lại thì đã muộn!"
Quý Việt cứ lặng lẽ nghe Cố Bạch Thanh giảng đạo lý, tay cầm điện thoại siết chặt, gân xanh nổi lên, đợi Cố Bạch Thanh nói xong, hắn không trả lời mà trực tiếp cúp máy.
Tiếng tút tút vang lên bên tai Cố Bạch Thanh, Cố Bạch Thanh chửi một câu, "Đệt."
Ngay sau đó, Quý Việt lại gọi đến.
Cố Bạch Thanh nghe điện thoại, đối phương Quý Việt im lặng suốt một phút, trong ống nghe chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai.
Ngay khi Cố Bạch Thanh không nhịn được muốn hỏi thì Quý Việt lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng như đang kìm nén cơn giận.
"Cố Bạch Thanh, nhóc Bạch, tao coi mày là anh em tốt của tao, nhưng điều đó không có nghĩa là mày có thể nhúng tay vào chuyện tình cảm của tao, Tưởng Vưu là Omega của tao, mày có tư cách gì mà điều tra em ấy? Tại sao lại phán xét quá khứ của em ấy, thậm chí là những tổn thương mà em ấy không muốn tiết lộ?"
Quý Việt hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Tao có bị cảm xúc làm mờ mắt hay không thì tự tao biết, dù sau này có chuyện gì xảy ra, tao cũng sẽ tự mình gánh chịu, tao là một Alpha trưởng thành, mày hiểu không? Nếu sau này còn muốn tiếp tục làm anh em với tao, thì hãy tôn trọng tao một chút, đừng bao giờ nhắc lại những lời này nữa."
Nói xong, trong lòng Quý Việt vẫn còn khó chịu, nhưng cũng không muốn dây dưa với Cố Bạch Thanh nữa, hắn không đợi Cố Bạch Thanh trả lời mà cúp máy luôn.
Lần này là thật sự cúp máy, trong điện thoại vang lên tiếng tút tút, một lúc sau màn hình tự động tắt.
Ánh mắt Cố Bạch Thanh tối sầm lại, cậu ta ném điện thoại xuống thảm, lo lắng cắn móng tay, sao có thể như vậy được?
Tưởng Vưu là người đi ra từ tầng thí nghiệm số 2!
Làm sao cậu ta có thể yên tâm để Quý Việt ở bên Tưởng Vưu được.
Nhưng Quý Việt đã nói rồi, không cho cậu ta can thiệp vào chuyện này, cậu ta không muốn chọc giận Quý Việt.
Càng nghĩ càng rối bời, Cố Bạch Thanh suy nghĩ một chút rồi cầm điện thoại gọi cho Giang Hòa.
Tưởng Vưu không hề biết có một Alpha đang ra sức phá hoại chuyện tình cảm của mình.
Vì cuộc gọi video "trịnh trọng" của Quý Việt ngày hôm qua, tâm trạng của Tưởng Vưu và Tưởng Kỳ đều rất tốt, ngủ một giấc đến sáng, Tưởng Vưu không muốn dậy, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác muốn ngủ nướng.
Tưởng Vưu thay đổi tư thế ngủ cuộn tròn thành nằm thẳng, cậu ôm chăn, nhìn trần nhà mà mình đã nhìn mười mấy năm, bỗng nhiên bật cười.
Cũng không biết tại sao lại cười, không có lý do, chỉ là rất vui.
—— Cốc cốc, một tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Tưởng Vưu.
"Cậu chủ, ông chủ và bà chủ đã về, hiện đang đợi cậu ở dưới lầu."
Tưởng Vưu nghe vậy sững sờ, đã bao lâu rồi họ không đợi mình ở dưới lầu?
Tưởng Vưu cởi quần áo của mình ra, thay vào bộ Vest lịch sự, mỗi lần gặp mặt họ không giống như họp mặt gia đình mà giống như họp công ty.
À đúng rồi, lần trước họ còn giao nhiệm vụ cho cậu tiếp cận Quý Việt.
Tưởng Vưu cụp mắt xuống, hàng mi dài và dày che đi cảm xúc dưới đáy mắt, cậu thong thả cài cúc áo, cài cúc áo ở cổ thật chặt, trông như một Omega đoan trang.
Bên tai vang lên tiếng cười khẩy của Tưởng Kỳ đối với cặp vợ chồng dưới lầu.
"Không có chuyện gì thì không dậy sớm, cậu đoán xem lần này họ muốn cậu làm gì?"
Tưởng Vưu không còn ảo tưởng gì về hai người này nữa, có thời gian mơ mộng thì thà thêm một bài toán cho bạn trai của mình còn hơn.
Tưởng Vưu không trả lời Tưởng Kỳ, nhưng cảm xúc đến từ sâu thẳm nội tâm khiến Tưởng Kỳ rất vừa lòng, không tệ, dù sao cũng là một nhân cách khác của mình, cứ luôn quan tâm đến những người không xứng đáng, cậu cũng thấy phiền.
Cặp đối tác dưới lầu đã sắp xếp một loạt "hoạt động kinh doanh" tiếp theo cho Tưởng Vưu.
Tưởng Vưu đứng trên cầu thang nhìn hai người, phải nói rằng, bề ngoài hai người này có tình cảm rất tốt, đều mặc một bộ Vest đôi lịch sự.
"Tưởng Vưu, lần này con lại đến muộn." Tưởng Gia Huy không vui quát mắng cậu.
Lý Mai Mai cũng nhìn Tưởng Vưu với vẻ không đồng tình, "Con phải biết rằng, thời gian của mẹ và ba con đều không thể lãng phí, chúng ta không có thời gian dư thừa để đùa giỡn với con."
Tưởng Vưu cúi đầu, vâng một tiếng.
Tưởng Gia Huy cũng lười nói nhảm với Tưởng Vưu, ông ta nói thẳng: "Lần trước ba có nói với con về cậu chủ Omega ở nước ngoài, con còn nhớ không? Ba nghe nói cậu ta đã chuyển đến trường của con rồi, cậu chủ nhỏ nhà họ Cố, Cố Bạch Thanh, con hãy tiếp xúc nhiều hơn với cậu ta."
"Còn Quý Việt nhà họ Quý thì không cần quan tâm nữa, bọn họ không được nhà họ Quý coi trọng, đừng lãng phí thời gian."
Thái độ của Lý Mai Mai dịu dàng hơn, sau khi Tưởng Gia Huy nói xong, bà mới từ từ bổ sung: "Tưởng Vưu, con đừng trách ba mẹ suốt ngày không quan tâm con mà lại để con đi tiếp xúc với những người này, con phải biết rằng, những người con tiếp xúc đều là những mối quan hệ của con trong tương lai."
"Con là một Omega, bản thân không có lợi thế trong xã hội, chúng ta chú trọng đến năng lực của con trong xã hội hơn, giống như việc con xuống lầu muộn hôm nay, sẽ bất lợi cho sự phát triển của con, con hiểu không?"
Nói xong, Lý Mai Mai dịu dàng đưa tay xoa đầu Tưởng Vưu, "Con phải ngoan, nhé?"
Tôi phải ngoan?
Tôi còn chưa đủ ngoan sao?
Tưởng Vưu ngẩng đầu nhìn Lý Mai Mai, đôi mắt màu hổ phách trong veo như nhìn thấu lòng người, Lý Mai Mai né tránh ánh mắt, không hiểu sao, bà không muốn đối diện với đôi mắt của Tưởng Vưu.
"Ba, mẹ, con biết rồi, vậy con có thể lên lầu được không?" Đôi môi mỏng lạnh lùng của Tưởng Vưu khẽ mở, cậu vô cảm hỏi.
Tưởng Gia Huy cảm thấy mình đã giao nhiệm vụ xong, đứa trẻ Tưởng Vưu này luôn khiến người ta yên tâm, không để ý nhiều bèn gật đầu, ông ta nhìn đồng hồ, "Con biết là được rồi, công ty ba còn có việc, đi trước đây." Nói xong câu này, Tưởng Gia Huy không ở lại một phút nào, trực tiếp rời đi.
Lý Mai Mai lại cảm thấy có gì đó không ổn, bà gọi Tưởng Vưu lại, "Tưởng Vưu."
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Tưởng Vưu, Lý Mai Mai nhất thời không nhớ ra phải nói gì, bà ấp úng một lúc rồi nói: "Không có gì, con đừng quên lịch trình hôm nay nhé."
Tưởng Vưu gật đầu vâng một tiếng, "Mẹ, con có thể lên lầu được chưa?"
Lý Mai Mai mỉm cười, "Đi đi."
Đợi đến khi nhìn thấy Tưởng Vưu lên lầu trở về phòng ngủ của mình, bà nhìn quản gia bên cạnh hỏi: "Gần đây Tưởng Vưu có chuyện gì sao? Hôm nay sao lại cảm thấy không ổn."
Quản gia cẩn thận nhớ lại: "Cậu chủ gần đây ra ngoài rất thường xuyên, quan hệ với một Alpha họ Quý rất tốt, ngoài ra không có chuyện gì khác xảy ra, hôm nay cậu chủ đến kỳ sinh lý, có lẽ vì vậy nên mới có vẻ mệt mỏi."
Bấy giờ Lý Mai Mai mới nhận ra Tưởng Vưu đang trong kỳ phát tình, trước đó bà và Tưởng Gia Huy còn tưởng là kỳ nghỉ của trường.
Nhưng điều này không quan trọng, Lý Mai Mai luôn cảm thấy hôm nay cậu không ổn không phải vì mệt mỏi do kỳ sinh lý.
Mãi đến khi Lý Mai Mai ngồi vào trong xe xử lý công văn của công ty, bà mới chợt nhớ ra hôm nay Tưởng Vưu không hỏi họ có ở lại nhà không, khi nào sẽ quay lại, càng không dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn họ.
Hôm sau, Quý Việt vẫn đến trường từ sớm. Omega đã nói với hắn về nhiệm vụ sáng nay trong cuộc gọi video hôm qua, mặc dù không có sự giám sát của Omega, nhưng Quý Việt vẫn rất tự giác, không hề nói một đằng làm một nẻo.
Quý Việt đến trường bắt đầu làm bài tập và nói với Omega một tiếng, thấy Tưởng Vưu và Tưởng Kỳ không trả lời, đoán họ vẫn đang ngủ nên cũng không nói nhiều, cúi đầu giải quyết những bài toán khó.
Dần dần các bạn cùng lớp đến, đến khi chuông vào học vang lên, Cố Bạch Thanh mới bước vào lớp.
Vì Cố Bạch Thanh là học sinh Omega chuyển trường, lại thêm lời thầy cô dặn dò phải quan tâm cậu ta nhiều hơn, nên bình thường Triệu Tử Thần rất săn sóc Cố Bạch Thanh.
Thấy Cố Bạch Thanh vào lớp, Triệu Tử Thần liếc nhìn theo thói quen, rồi dùng khuỷu tay chọc chọc bạn cùng bàn, nhỏ giọng nói: "Cậu có thấy hôm nay Cố Bạch Thanh có vẻ hơi tiều tụy không?"
Tôn Hậu bình thường không chú ý nhiều đến học sinh chuyển trường, điều cậu ta biết nhiều nhất về Cố Bạch Thanh có lẽ là Omega này thầm thích anh Quý của cậu ta, không hơn không kém.
Nghe vậy, Tôn Hậu nhìn Cố Bạch Thanh, suy nghĩ một chút: "Hay là tối qua trằn trọc cả đêm, cuối cùng quyết định chấm hết cho mối tình của mình?"
Lời suy đoán không đâu vào đâu này nhận được một cái trợn mắt thật to từ Triệu Tử Thần.
Không ai cho rằng lời nói của Tôn Hậu thành sự thật.
Vì vậy, khi đến giờ ra chơi, Cố Bạch Thanh đi đến bên cạnh Quý Việt, dùng ngón tay gõ nhẹ vào bàn Quý Việt, khiến cả hai người đều ngạc nhiên.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Việt rời đi theo Cố Bạch Thanh, Triệu Tử Thần và Tôn Hậu nhìn nhau, đều thấy ánh mắt hoang mang của đối phương.
"Hay là cậu nói một câu: Triệu Tử Thần thi được hạng nhất đi?" Triệu Tử Thần đẩy kính lên thăm dò.
Tôn Hậu: "Cút."