Tưởng Vưu:【Thì ra cậu vẫn luôn rối rắm về chuyện buồn cười này.】
Lần đầu tiên Tưởng Vưu phát hiện ra nhân cách khác của mình lại mong manh đến thế, hóa ra Tưởng Kỳ cũng có lúc yếu ớt.
Vì một Alpha mà miên man suy nghĩ, không dám tiến lên.
Hóa ra không phải Tưởng Kỳ không thích Quý Việt, cũng không phải muốn trêu Quý Việt, chỉ vì lý do buồn cười này mà giả vờ không thích Quý Việt.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Kỳ bị Tưởng Vưu chế nhạo, trong lòng không phục, cậu cụp mắt xuống che giấu cơn giận trong mắt:【Cái gì gọi là buồn cười? Sao, nếu cậu là nhân cách phụ, cậu có thể thản nhiên yêu đương với siêu đáng yêu không?】
Tưởng Vưu không hề tức giận vì lời mắng mỏ của Tưởng Kỳ, cậu nghiêm túc phân biệt cảm xúc trong lòng, cảm xúc tức giận và cay đắng đan xen của đối phương khiến Tưởng Vưu cũng khó chịu theo.
【Đây là lý do cậu không muốn chấp nhận Quý Việt?】
Tưởng Kỳ không nói, ngầm thừa nhận.
Tưởng Vưu mím môi, cậu mở miệng rồi lại ngậm lại.
Khi Tưởng Kỳ nghĩ rằng Tưởng Vưu sẽ không nói thêm gì nữa, Tưởng Vưu lại lên tiếng:【Cậu nên biết, dù tôi có biến mất, cậu cũng sẽ không biến mất.】
Những lời này khiến Tưởng Kỳ giật mình.
Tưởng Kỳ cau mày:【Ý cậu là gì?】
Tưởng Vưu không trả lời, ngay khi Tưởng Kỳ định tiếp tục hỏi thì Quý Việt bưng đĩa thức ăn ra.
Trong khoảng thời gian nấu ăn, Quý Việt cứ tưởng những người không quen biết nhau sẽ có thể tự làm quen với nhau, không thì ít nhất cũng sẽ nói chuyện với nhau.
Nào ngờ khi nhìn thấy hành động của mọi người, Quý Việt lập tức hiểu rằng giữa những người không quen biết nhau chắc chắn cần một người không tim không phổi và thiếu dây thần kinh não.
Trong phòng khách, Cố Bạch Thanh nhìn chằm chằm di động, Giang Hòa xem chương trình thời sự đang phát sóng, Tưởng Kỳ cúi đầu không biết đang nghĩ gì, ba người không ai nói với ai, cả người đều viết ba chữ không giao tiếp.
Biết trước đã gọi Lam Vân Kiệt đến.
Quý Việt tặc lưỡi: "Đừng ngồi nữa, đi lấy cơm đi."
Vì thêm hai người nên Quý Việt làm nhiều hơn một chút, ngoài bắp cải xé và khoai tây sợi xào chua ngọt còn có thêm món trứng xào cà chua.
"Oa, anh Quý, anh làm ngon quá!"
Cố Bạch Thanh nếm thử một miếng khoai tây, sau đó nheo mắt lại tỏ vẻ rất thích thú.
"Có khi thì mày cũng không thoát khỏi số phận rửa bát."
Quý Việt cười khẩy: "Lát nữa rửa bát cho sạch đó."
Tưởng Kỳ không đợi Tưởng Vưu trả lời, nhìn Quý Việt cười nói với Omega khác, trong lòng có chút bực bội, rõ ràng là Quý Việt nấu cơm, cậu mong chờ như vậy, bây giờ lại ăn như nhai sáp, không có một chút khẩu vị nào.
Ba người đối diện cùng nhau lớn lên, tự do vui đùa cùng nhau, cậu không hòa nhập được với họ, giống như một con mèo chạy vào bầy chó, chó không bài xích mèo, nhưng chúng vốn khác nhau.
Quý Việt ăn vài miếng, thấy vị cũng được, bèn mong chờ nhìn Tưởng Kỳ.
Tuy không ngon lắm nhưng đây là lần đầu tiên hắn nấu cho Omega, vẫn hy vọng được khen ngợi, đây là hư vinh của Alpha.
Omega ăn chậm nhai kỹ, toát lên vẻ thanh lịch từ tận xương tủy, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng Quý Việt có thể nhận ra Omega không vui lắm.
Hắn nấu dở vậy sao?
Quý Việt hơi thất vọng, nhưng rồi lại lấy lại tinh thần, Omega mà, được nuôi nấng tỉ mỉ từ nhỏ, không thể vì bữa ăn bình thường mà khen ngợi hết lời được, không thực tế.
Nghĩ vậy, Quý Việt đẩy món khoai tây xào chua ngọt ngon nhất trong ba món của mình về phía Tưởng Kỳ, "Thử món này đi."
Tưởng Kỳ ngẩng đầu nhìn ánh mắt bồn chồn của Quý Việt, sửng sốt một chút, nhếch môi: "Ừm."
Khoai tây sợi được ngâm nước nên có độ giòn, vị chua cay hòa quyện trên đầu lưỡi, rất kích thích vị giác.
Tưởng Kỳ cười toe toét: "Anh Quý, ngon quá."
Nụ cười của Omega không lẫn tạp chất, trông rất ngoan ngoãn, Quý Việt nhìn nụ cười của Omega, lại đẩy món ăn về phía Omega, gần như đặt bên tay Omega, "Ngon thì ăn nhiều một chút."
"Ừm, anh Quý, mọi người cũng ăn đi."
"Họ không thích ăn, cậu đừng quan tâm." Quý Việt liếc hai người bên cạnh, quay sang nhìn Tưởng Kỳ nói mà không chớp mắt.
Giang Hòa:...
Cố Bạch Thanh:...
Vừa rồi anh không thấy bọn em ăn ngon lành sao?
*****
Trời dần tối, tài xế đến đón Tưởng Vưu đã đến cổng khu.
"Không cần tiễn đâu, tài xế đang ở dưới lầu." Tưởng Kỳ vẫy tay, xách chiếc túi giấu kín bộ đồ nữ.
Quý Việt đi sang một bên lấy áo khoác, "Tôi tiễn cậu xuống lầu." Sau đó quay sang hai người đang ngồi trong phòng khách nói: "Hai người đi rửa bát đi."
Tiếng đóng cửa vang lên, Tưởng Kỳ nhìn Alpha bên cạnh, mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Anh Quý, anh và Cố Bạch Thanh thân không?"
Quý Việt không ngờ Tưởng Kỳ lại hỏi câu này, không chút nghĩ ngợi đáp: "Ừ, lớn lên cùng nhau từ nhỏ."
"Cậu ta rất tốt, chỉ là hơi nghĩ nhiều, thích động tay động chân." Quý Việt đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nghiêm túc nói với Tưởng Kỳ: "Cậu đừng để cậu ta động tay động chân vì thân phận "Omega" của cậu ta, biết chưa?"
Tưởng Kỳ có chút không vui vì mối quan hệ bạn từ nhỏ của Quý Việt và người kia, nghe vậy miễn cưỡng gật đầu. Tuy hai người họ đều là Omega nhưng tuyệt đối sẽ không đến được với nhau.
Tưởng Kỳ nghĩ đến những hành động thân mật của Cố Bạch Thanh với Quý Việt, trong lòng bực bội.
Quý Việt khó hiểu nhìn Tưởng Kỳ, hắn có chút chậm chạp, nhưng dù chậm chạp đến đâu cũng có thể nhận ra Omega đang không vui, ngẫm lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, hắn vẫn không biết lý do, suy nghĩ một chút, hắn dừng bước.
Tuy Tưởng Kỳ chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nhưng vẫn luôn liếc mắt chú ý đến Quý Việt, thấy Quý Việt dừng lại, cậu quay lại hỏi: "Sao vậy?"
Quý Việt tiến lại gần Omega, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Omega không chớp mắt, ngay khi Tưởng Kỳ định lên tiếng lần nữa, Quý Việt ngẩng đầu lên, búng vào trán Tưởng Kỳ.
Tưởng Kỳ ôm trán kinh ngạc nhìn Quý Việt, đôi mắt hổ phách mở to, giống như một con mèo hoảng sợ.
"Anh Quý, cậu búng trán tôi?!"
Quý Việt không hề chột dạ, gật đầu: "Ừ, vừa rồi tôi nhìn thấy một con mèo xù lông, à, cũng không phải xù lông, mà là con mèo rất tủi thân, tai mèo đều cụp xuống, thật đáng thương."
Tưởng Kỳ nghe Quý Việt miêu tả như vậy, không cần động não cũng biết Quý Việt đang ám chỉ mình.
"Vậy cậu không nên an ủi sao? Còn búng trán." Tưởng Kỳ thầm lẩm bẩm, nếu Quý Việt không phải là Alpha mà cậu thích, cậu đã đạp hắn từ lâu rồi.
"Cứ coi đó là sở thích xấu của tôi." Quý Việt nhếch mép.
Càng đáng thương, hắn càng không nhịn được muốn bắt nạt.
"Nói cho tôi biết tại sao hôm nay cậu không vui, tôi sẽ giúp cậu."
Tưởng Kỳ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Quý Việt, sau đó lắc đầu: "Không có gì không vui, chỉ là chuyển đổi nhân cách quá thường xuyên nên hơi mệt."
Quý Việt tin là thật, lo lắng nhìn Tưởng Kỳ: "Vậy chúng ta đi nhanh lên, cậu về nghỉ ngơi cho khỏe nhé?"
"Ừm."
Còn một đoạn đường nữa mới đến cổng khu, Quý Việt hỏi Tưởng Kỳ thế nào là chuyển đổi nhân cách thường xuyên.
Lúc này hắn mới biết thời gian xuất hiện của hai người hầu hết là cố định, Tưởng Kỳ phụ trách buổi tối, Tưởng Vưu phụ trách ban ngày, nếu phá vỡ thời gian này sẽ có cảm giác mệt mỏi.
Quý Việt nhớ lại lúc đó mình không biết chuyện này, tùy tiện phân công một người buổi sáng mặc đồ nữ, một người buổi chiều mặc đồ nữ, hận không thể đánh mình một trận.
"Xin lỗi, nếu không phải vì một câu nói của tôi, cậu cũng sẽ không mệt mỏi như vậy." Quý Việt cúi đầu, cả người không khỏe.
Tưởng Kỳ nhìn dáng vẻ uể oải của Alpha trước mặt, không nhịn được đưa tay xoa đầu Quý Việt, ừm, cảm giác không tệ như trong tưởng tượng.
"Có chơi có chịu, đó là điều bình thường."
Quý Việt vẫn không vui, hắn nhìn Omega, gượng dậy tinh thần, cười nhẹ.
Tối mùa đông nhiệt độ thấp, gió lạnh thổi qua, hai người tìm được chỗ tài xế đậu xe.
Đợi Tưởng Kỳ lên xe, hạ cửa kính xuống, Quý Việt tiến lại gần dặn dò lần nữa: "Tối nay nghỉ ngơi cho khỏe, đừng chơi nữa, biết chưa?" Hắn ám chỉ chiến công lẫy lừng của Tưởng Kỳ khi nhảy ra ngoài cửa sổ để đi chơi.
Tưởng Kỳ hiểu ẩn ý của Quý Việt, giả vờ ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa định nói gì đó thì dừng lại, Tưởng Kỳ ngẩng lên: "Anh Quý cũng vậy, mai nhớ đến trường sớm nhé."
Quý Việt sửng sốt, chợt thấy đôi mắt màu hổ phách của Omega trước mặt như sóng nước lành lạnh, "Ngày mai có mấy câu hỏi, cậu cần phải đột phá trọng điểm."
"Được rồi." Quý Việt cúi đầu, nhìn vào mắt Omega: "Tưởng Vưu, mai gặp lại."
Tưởng Vưu không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại lộ ra một nụ cười: "Mai gặp lại."
Cửa sổ xe được nâng lên, chiếc xe quay đầu từ từ rời khỏi khu, Quý Việt nhìn chiếc xe rẽ vào góc khuất rồi mới quay về.
Hắn cảm thấy hôm nay mình và Tưởng Vưu, Tưởng Kỳ ở chung không tệ, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ theo đuổi được Omega!
Trở về và báo cáo tình hình cho "Anh trai đến" thôi.
Nghĩ vậy, bước chân của Quý Việt càng thêm vui vẻ.
"Nhóc Bạch, hôm nay cậu... làm sao vậy." Giang Hòa vừa rửa bát vừa hỏi Cố Bạch Tanh.
Mặc dù cậu chàng và Cố Bạch Thanh đã lâu không gặp, nhưng cậu chàng biết Cố Bạch Thanh là loại người gì, hôm nay cậu ta cố ý.
Ban đầu Cố Bạch Thanh không muốn nói, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cậu ta nói: "Anh Quý thích Tưởng Vưu đó."
"Tưởng Vưu cũng thích anh Quý."
Giang Hòa gật đầu: "Vậy thì sao?"
Cố Bạch Thanh dựa lưng vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn chùm treo trên trần, ánh đèn chói lóa khiến cậu ta nheo mắt: "Cậu không thấy Omega đó rất quen sao?"
Nghe đến đây, động tác rửa bát của Giang Hòa dừng lại: "Cậu... đã gặp cậu ấy ở nước ngoài?"
"Nhóc Hòa, cậu biết nếu là vậy thì mình sẽ không quan tâm." Cố Bạch Thanh chỉ tay vào thái dương, "Nơi duy nhất cậu ấy xuất hiện trong ký ức của mình là ở đó."
Tay Giang Hòa buông lỏng, chiếc bát sứ trắng tuột khỏi tay rơi xuống đất, mẻ một góc.
"Cậu ấy cũng vậy?"
Cố Bạch Thanh bước tới nhặt lên, không đưa cho Giang Hòa mà đặt vào bồn rửa, "Không phải, nhưng chắc cũng gần giống."
"Trên xe, cậu ấy là đứa trẻ duy nhất còn biết khóc."