Editor: Wave Literature
Ái Đức Hoa cưỡi ngựa mang theo hơn một trăm thổ phỉ, gào thét vọt tới.
Anh ta nhìn thấy những nhân loại trần nửa thân trên, còn có một ít yêu tinh và tinh linh, dưới bóng đêm, mơ hồ có thể thấy phần lớn bọn họ đều là tuấn nam mỹ nữ.
Trong lòng Ái Đức Hoa vui sướng một trận. Về phần vũ khí trên tay bọn họ, Ái Đức Hoa căn bản không để vào mắt, nhìn tư thế người kia cầm kiếm ngắn, cái loại tư thế cầm kiếm này cũng có thể múa may được sao? Là anh ta già rồi hay là những người này quá khinh thường anh ta?
"Hú hú hú! Giết sạch bọn họ!"
Tâm trạng Ái Đức Hoa kích động một cái, gào to một tiếng, mặc dù rất nhanh liền nhận ra phải bắt những người này về bán làm nô lệ, có điều cũng không thay đổi khẩu hiệu nữa, dù sao có nhiều người như vậy, thật sự muốn giết sạch cũng không có khả năng, có lẽ bọn họ sẽ tước vũ khí đầu hàng sớm thôi.
Lan Tư Lạc Đặc hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt kiếm dài, quay đầu hô với người xung quanh: "Bình tĩnh! Đừng chạy trốn! Bình tĩnh! Nhớ rằng các người là vì Duy Đa Lợi Á! Là vì sự nghiệp vinh quang!"
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng Lan Tư Lạc Đặc đã chuẩn bị xong việc thua trận. Lan Tư Lạc Đặc làm kỵ sĩ được đào tạo tốt, làm sao có thể không nhìn ra những người này hoàn toàn là thường dân, đến cả tư thế cầm kiếm của trẻ ba tuổi đều tiêu chuẩn hơn những người này.
Nhưng mà hiện giờ cũng không có biện pháp khác, lẽ nào ném vũ khí xuống đất chịu trói sao?
Lan Tư Lạc Đặc chỉ cần những người này có thể chống đỡ nhiều hơn một chút, khẳng định sẽ có thương vong nặng nề, chỉ cần có bảo đảm tinh thần không bị phá vỡ, cho dù không có chút kỹ năng nào, cũng có cơ hội đánh bại những tên thổ phỉ, dù sao làm thổ phỉ, khẳng định tố chất tác chiến cũng không cao là mấy.
Lan Tư Lạc Đặc còn đang suy nghĩ trong đầu, trước mắt đã có bóng người đong đưa, có người hò hét xông ra ngoài. Lan Tư Lạc Đặc muốn cản bọn họ lại, thế nhưng còn chưa nói ra, anh ta liền phát hiện xông ra không chỉ có một người, mà là một đám người, bọn họ vừa xông ra, vừa hô:
"Đừng có giành với tôi! Con ngựa kia là của tôi!"
"Con ngựa kia là của tôi!"
"Tôi muốn ngựa!"
"Nhận ngựa! Nhận ngựa! Một nghìn nhân dân tệ một con! Không giới hạn!"
"Đừng chém ngựa đấy! Chém người là được!"
"Ngựa ơi! Ta tới đây!"
"Waaaah!"
Hầu như trong những câu hò hét của đám nhân loại, yêu tinh và các tinh linh kia, không có câu nào có thể rời khỏi loại động vật là "ngựa" này, nhìn qua giống như đời này chưa từng nhìn thấy ngựa.
Mặc dù trang bị của đám cướp kia cũng không có mấy, thế nhưng còn hơn những người vai trần là bọn họ, dù sao cũng là kỵ binh? Trực tiếp tấn công kỵ binh?
Lan Tư Lạc Đặc thật sự không dám nhìn cảnh tiếp theo, khi đám kỵ binh giao phong với đám người xông lên, sự thật chứng minh đúng là trên thế giới này không có thứ gọi là kỳ tích.
Ngựa của Ái Đức Hoa nặng nề đâm vào một trong những nhân loại chặn đường, nhân loại kia nhìn qua là muốn tránh đi, thậm chí đều bị dọa sợ, không dám dùng vũ khí đâm ngựa của anh ta. Trong lòng Ái Đức Hoa tràn đầy khinh bỉ với đám người này, mặc dù những người này chủ động tấn công, thế nhưng theo Ái Đức Hoa, chẳng qua chỉ là một đám người hành động điên cuồng trước khi chết mà thôi.
Con chuột nóng nảy còn có thể cắn người mà, huống hồ hơn một nghìn người này cũng không phải chuột.
"Ha ha ha ha!"
Ái Đức Hoa phát ra tiếng cười sung sướng, anh ta quơ kiếm nhìn những người xung quanh bao vây, không chút hoảng loạn.
Thắng chắc!
Hắc Long Cẩu Đản mệt mỏi đi xuống từ trên lưng bọ cánh cứng, bởi vì sắp xếp của Hạ Lạc Khắc, Hắc Long Cẩu Đản đã từng đi qua thế giới mặt đất chịu trách nhiệm làm hướng dẫn du lịch một lần, mang theo vật tư đã chuẩn bị xong từ thế giới dưới lòng đất đưa đến thế giới mặt đất.
Về phần tại sao Hạ Lạc Khắc không đi, dựa theo lời anh nói chính là: "Tôi muốn ở lại đại sảnh lĩnh chủ nghiên cứu một chút việc."
Vừa nói, vừa mở giao diện trò chơi trên máy tính lên.
Bất kể là thế nào, hiện giờ Cẩu Đản đã trở về, sau khi đưa bọ cánh cứng cho đám da xanh kia chăm sóc, Cẩu Đản liền trực tiếp quay trở về đại sảnh lĩnh chủ báo với nhiệm vụ với Hạ Lạc Khắc.
Ba mươi phút sau...
"Chính là như vậy, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, bắt đầu từ ngày mai tôi muốn chơi năm giờ..."
Cẩu Đản mơ mơ màng màng nói, sau đó kéo cơ thể mệt mỏi đi tới góc gian phòng, ở đó có dựng ổ nhỏ tạm thời của anh ta.
Cẩu Đản cuộn tròn cơ thể lại, nhét đầu xuống dưới đuôi, dùng cánh che thân mình lại, móng vuốt nhỏ chui vào trong ngực, sau đó phát ra tiếng hít thở đều đều.
Hạ Lạc Khắc nhìn Cẩu Đản, sau đó cầm một cái chăn lông đắp lên người Cẩu Đản, cuối cùng lực chú ý của anh trở lại trên quả cầu thủy tinh.
Hình ảnh trong cầu thủy tinh chính là hình ảnh một đám thổ phỉ cưỡi ngựa, bị đám nhân loại vai trần, yêu tinh còn có các tinh linh vây hãm tấn công.
Những người đó không hề để ý chuyện một chân ngựa có thể đá chết bọn họ, mà chỉ điên cuồng ôm lấy chân ngựa, có người nhào vào thân ngựa. Về phần người ngồi trên ngựa sau khi vung kiếm chém vài cái, đã bị người ở bốn phương tám hướng bao vây, mấy người chơi này cho dù bị chém trọng thương, gãy tay gãy chân đều không chút do dự hoặc là vẻ sợ hãi nào.
Đám thổ phỉ kia nhanh chóng bị người chơi giống như thủy triều bao phủ lên. Hạ Lạc Khắc tắt hình ảnh trên cầu thủy tinh, chiến đấu đến lúc này rồi cũng không còn gì có thể xem nữa.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, đúng là không dám khen tặng trị an ở thế giới dưới lòng đất, vậy mà ở bên trong sự quản lý của công tước, còn có nhiều cướp như vậy. Chậc chậc, thực sự là thế giới thụt lùi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chạy tới cứu giúp bọn họ thôi, làm cho ánh hào quang của Hạ Lạc Khắc ngài chiếu sáng khắp nơi."
Mặc dù Bố Lỗ nói rất mãnh liệt, thế nhưng phản ứng của Hạ Lạc Khắc cũng chỉ bình thường hờ hững.
Anh gật đầu coi như trả lời, sau đó nói: "Anh cảm thấy bối cảnh tôi mới thiết kế thế nào? Một nơi có thể cho những người chơi của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ và thành phố tự do Duy Đa Lợi Á giải trí! Tên tôi cũng nghĩ xong... Ngã tư nhện!"
Hạ Lạc Khắc rất vui vẻ nói: "Về phần cốt truyện, tôi cũng đã nghĩ xong, cốt truyện bên Vĩnh hằng Quốc Độ để tôi chỉ dẫn. Về phần Duy Đa Lợi Á, thì để Lị La đi tiến hành, như vậy không chỉ có thể sử dụng những con nhện nữ vương chúng ta mua được, mà còn có thể làm phong phú câu chuyện và nội dung trò chơi, những thứ này đều là những kế hoạch tuyệt vời tôi nghĩ ra sau mấy ngày chơi rất nhiều game."
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngài đúng là người thiết kế trò chơi xuất sắc, tôi tin rằng nhất định người chơi sẽ chìm đắm trong cốt truyện mà Hạ Lạc Khắc đại đã thiết kế."
Bố Lỗ lập tức khen ngợi.
"Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm chân chính là thành lập một thành phố trung lập bên cạnh, người chơi Vĩnh Hằng Quốc Độ và Duy Đa Lợi Á có thể cùng tồn tài, chung sống trong thành phố trung lập!"
Hạ Lạc Khắc đang chuẩn bị nói tiếp về kế hoạch của chính mình, thế nhưng Bố Lỗ nhanh chóng nói: "Hạ Lạc Khắc đại nhân, tôi ngắt lời một chút, giáo sư Bồi Căn đang thông qua cổng vận chuyển của Lâm Đông Thành đi tới chỗ chúng ta."