Sau khi Giáo sư Bồi Căn mất tích thì Học Phách cũng mất tích theo. Sự việc có vẻ như khó bề phân biệt, nhưng Hạ Lạc Khắc lại không hề kích động, bởi vì anh đã tìm ra sự thật.
Vẫn là cửa hàng bị cháy rụi ban đầu, xung quanh đều đã kéo dây cảnh báo, thỉnh thoảng có một vài cư dân thành phố đi qua nhìn một chút, nhưng các người chơi đã không còn hứng thú gì với nơi này nữa, trên cơ bản họ đã tìm kiếm mọi thứ có thể tìm, nhưng vẫn không phát hiện được gì.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, không phải ngài cảm thấy Học Phách vẫn còn ở đây đấy chứ?"
Bố Lỗ có chút kinh ngạc nói "Tôi có thể đảm bảo với ngài rằng, nhóm tôi tớ trung thành của ngài, đã kiểm tra tỉ mỉ nơi này rồi, hoàn toàn không có tung tích của Học Phách, cho dù Học Phách có bị thiêu chết trong biển lửa thì cũng phải còn lại chút tro cốt chứ đúng không?"
"Hỏa hoạn bình thường không thiêu chết được Học Phách, về phần anh ta còn ở đây hay không, còn phải điều tra xong mới biết được."
Hạ Lạc Khắc nói xong, vuốt vuốt con Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư trên vai mình.
Phỉ Ni Khắc Tư ngây ra một lúc, sau đó mới vỗ cánh bay lên, nó lượn một vòng rồi mới lao vào trong đống hoang tàn sau vụ cháy, sau đó dùng móng vuốt của nó bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Không bao lâu sau khi Phỉ Ni Khắc Tư đứng trên một đống hoang tàn, nó vươn một chân chim, nói: "Chính là nơi này."
"Sao lại thế này? Hạ Lạc Khắc đại nhân, con chim phượng hoàng này còn có thể tìm được bẫy sao?"
Bố Lỗ có chút kinh ngạc hỏi.
"Phượng Hoàng khá nhạy cảm với ma lực, cũng giống như hamster vậy đấy."
Hạ Lạc Khắc đơn giản giải thích một phen, đi về phía con vẹt.
Hiện trường đã được dọn dẹp qua rồi, Hạ Lạc Khắc cũng không tốn bao nhiêu công sức, liền phát hiện điểm khác thường mà Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư chỉ ra.
Một ký hiệu ma pháp được khắc trên sàn nhà, cho dù xung quanh đều bị lửa lớn thiêu rụi, nhưng ký hiệu ma pháp khắc ấn kia nhìn qua không bị ảnh hưởng gì. Hạ Lạc Khắc ngồi xổm người xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng quét bụi rơi trên ký hiệu ma pháp khắc ấn, sau đó cẩn thận nghiên cứu một phen.
"Thật đúng là ký hiệu ma pháp sơ sài, là chủ cửa hàng này thiết lập à meo meo?"
Mèo đen Ba La giơ cao cái đuôi dài của nó, đi xung quanh ký hiệu ma pháp trận hai vòng, vô cùng ghét bỏ nói.
"Hừ? Cậu thì biết cái gì? Cả ngày chỉ biết dùng thiên phú đi điều khiển tinh thần người khác, cậu biết ký hiệu ma pháp à?"
Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư ở bên cạnh dùng giọng điệu cười nhạo nhìn về phía mèo đen Ba La, rồi sau đó mèo vô cùng tức giận phát ra tiếng gầm thét: "Meooo!"
Sau đó bay thẳng đến sau gáy Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư.
Nhưng lúc bọn chúng phục hồi tinh thần lại thì đã không thấy Hạ Lạc Khắc đâu nữa.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân?"
Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư nhảy lên, nghi ngờ hỏi.
- --
Trong một mảnh hư vô mộng ảo, cảnh đường phố Lâm Đông Thành giống như được thả vào trong nước, sóng gợn dập dờn.
Muôn hình muôn vẻ người qua đường cũng giống như Hạ Lạc Khắc nhìn đường phố, nhìn qua có một cảm giác mộng ảo không chân thật.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân? Đây là... Sao lại thế này?"
Hiển nhiên Bố Lỗ cũng có thể xuyên qua tầm nhìn của Hạ Lạc Khắc thấy được cảnh tượng trước mắt, đương nhiên là trong tình huống Hạ Lạc Khắc cho phép.
"Đây là cảnh ảo, ai đó đã thiết lập ở trong này."
Hạ Lạc Khắc nhìn hoàn cảnh bốn phía, đúng là cửa hàng [ Không muốn bán quần áo ]trước khi bị thiêu cháy.
"Là ai làm chuyện này? Chẳng lẽ ma pháp khắc ấn vừa rồi, không phải là mở ra một con đường bí mật hoặc gì đó khác à? Chỉ muốn làm một cảnh ảo, để chúng ta xem một thước phim thôi sao?"
Bố Lỗ có chút buồn bực hỏi.
"Đây cũng không phải là cảnh ảo bình thường, dựa theo cách nói của Dị giới thì đây là môi trường hoàn toàn nhập vai, chúng ta trực tiếp thông qua ma pháp khắc ấn, từ hiện thực đi vào cảnh ảo, loại ma pháp khắc ấn này, ngoại trừ việc có thể để lại một số manh mối người thường không dễ dàng phát hiện thì còn có thể tự bảo vệ mình vào thời điểm quan trọng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ma pháp khắc ấn không thể bị phá hỏng."
Hạ Lạc Khắc nhìn hoàn cảnh chung quanh, hamster chủ cửa hàng đang ngáy ò ó o trong cửa hàng, bên ngoài cửa hàng là con hẻm trước đó, xa hơn là đường phố Lâm Đông Thành, từ vị trí Hạ Lạc Khắc đứng, có thể lờ mờ thấy được bóng người bên ngoài, một sinh vật thế giới ngầm sa đọa đang ngồi dựa vào trong cái rương, đọc sách hoặc là nói chuyện phiếm, thảo luận công thức toán học và đề bài sa đọa.
Sau hình ảnh mờ ảo và bị bóp méo ban đầu, cảnh tượng trước mặt Hạ Lạc Khắc bắt đầu dần rõ ràng hơn, mãi đến khi hình ảnh hoàn toàn trở nên giống hệt hiện thực.
"Vậy nếu ma pháp khắc ấn kia bị phá hủy thì sẽ thế nào?"
Bố Lỗ đột nhiên hỏi.
"Nếu bị phá hỏng thì sẽ tạo thành hậu quả còn đáng sợ hơn cả cái chết, cả đời này có thể sẽ không ra được, chỉ có thể quanh quẩn trong cảnh ảo cuối cùng bị lạc, trở thành một thành viên của cảnh ảo đó."
Hạ Lạc Khắc không chút kích động nói.
"Vậy chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi, Hạ Lạc Khắc đại nhân."
Nhưng Bố Lỗ lại hoảng muốn chết.
"Cho dù là Ba La hay Phỉ Ni Khắc Tư, đều bị ngài đánh chịu thua, nhưng nếu bọn chúng nhìn ra được ảnh hưởng tạo thành với ngài khi ma pháp khắc ấn bị phá hỏng thì tôi tin chắc rằng bọn chúng sẽ đập nát trước tiên."
"Yên tâm đi, bọn chúng sẽ không phát hiện ra đâu."
Hạ Lạc Khắc cũng không định rời đi, thậm chí anh còn tìm một cái ghế ngồi xuống.
"Bởi vì đây là kỹ thuật mới, gần trăm năm mới xuất hiện, Phỉ Ni Khắc Tư bị phong ấn mấy ngàn năm, Ba La bị nhốt ở Ban Tạp Tư A một ngàn năm, đơn giản mà nói, hai bọn chúng đều chệch đường ray với xã hội, sẽ không biết những thứ tiên tiến như vậy."
"Nhưng Hạ Lạc Khắc, nếu lỡ như..."
Bố Lỗ vẫn định khuyên bảo Hạ Lạc Khắc, nhưng Hạ Lạc Khắc đã giơ tay lên ngắt lời Bố Lỗ: "Hơn nữa tôi cũng có lý do không ra khỏi nơi này."
Hạ Lạc Khắc chỉ chỉ về một bộ đầu lâu phía trước, từ vết rạn trên trán có thể thấy được, đó chính là giáo sư Bồi Căn.
"Đây rất có khả năng chính là manh mối mà giáo sư Bồi Căn để lại cho Học Phách."
Bồi Căn thật sự giống như không thấy Hạ Lạc Khắc, bước chân ông ta vội vã đi vào trong cửa hàng. Lúc Bồi Căn đi vào trong cửa hàng, hamster đang ngủ lập tức liền tỉnh lại.
"Hoan nghênh quý khách... Giáo sư Bồi Căn?"
Mũi con hamster kia co rúm một cái, nhìn qua là đoán được mùi của giáo sư Bồi Căn.
"Đã lâu không gặp, ông chủ hamster."
Sắc mặt giáo sư Bồi Căn nhìn qua có vẻ mỏi mệt, ông ta đi đến bên cạnh Hạ Lạc Khắc, nhưng không thấy sự tồn tại của Hạ Lạc Khắc, bởi vì mọi thứ trước mắt đều là chuyện đã từng xảy ra.
"Sao ngài lại có thời gian đến Lâm Đông Thành thế, bên phía học viện không bận sao?"
Ông chủ hamster rất ân cần rót cho Giáo sư Bồi Căn một cốc trà hoa cúc máu tanh, lại còn lau lau mặt bàn trước mặt giáo sư Bồi Căn, tuy ông chủ hamster không nhìn thấy, nhưng mũi của ông ta còn nhạy bén hơn cả đôi mắt.
"Thực ra hôm nay tôi tới đây là có một thứ quan trọng muốn giao cho cậu."
Giáo sư Bồi Căn nhìn xung quanh, khẩn trương nói:
"Tôi có thể đặt cái này ở chỗ cậu chứ?"
Giáo sư Bồi Căn lấy ra một cái hộp, chính là hộp mèo đã đặt gấu bông lúc trước.
"Đây là cái gì?"
Ông chủ hamster bật hộp ra, cẩn thận ngửi ngửi, nhưng hiển nhiên không thể đoán được đó là thứ gì.
"Đây là thứ tôi để lại cho đệ tử của tôi – Học Phách, nếu Học Phách tìm đến đây, xin hãy đem thứ này giao cho nó."
Giáo sư Bồi Căn nói.
"Chờ một chút, nhưng tôi không biết đệ tử của ngài, ngài đã cho cậu ta địa chỉ rồi chứ? Nơi này không dễ tìm đâu."
Ông chủ hamster do dự một chút vẫn hỏi.
"Không có nói rõ ràng với nó, nhưng nhất định nó sẽ tìm được, đến lúc đó xin nhất định phải giao cho nó."
Giáo sư Bồi Căn nghiêm túc nói.
"Giáo sư Bồi Căn, ngài gặp phải chuyện gì khó giải quyết sao? Chẳng lẽ là ngài gặp phải vụ nợ nần gì rồi sao? Tuy tôi không có tiền bạc gì, nhưng nếu có gì tôi có thể giúp được ngài, xin ngài cứ mở miệng nói là được!"
Ông chủ hamster lo lắng nói.
"Không, chuyện này cậu không có cách nào giải quyết được đâu, hơn nữa thật sự có chút phiền phức, thậm chí ngay cả khi tôi không cẩn thận, tôi cũng có thể bị giết chết nên tôi không muốn liên lụy đến cậu."
Giáo sư Bồi Căn phất tay áo, nhìn qua rất không muốn liên lụy đến ông chủ hamster, nhưng ông chủ hamster nhanh chóng nói: "A, là vậy sao, vậy thì xem..."
"Thật sự là hết cách với cậu, nếu cậu đã muốn nghe như vậy thì tôi sẽ nói cho cậu biết."
Ngay lúc ông chủ hamster còn chưa nói hết, Giáo sư Bồi Căn đã nhanh chóng nói.
"Sự việc phải bắt đầu nói từ Học viện Linh Hồn..."
Giáo sư Bồi Căn đang nói chuyện, toàn bộ thế giới lại đột nhiên bắt đầu sụp đổ, cả thế giới bắt đầu xuất hiện từng mảnh nhỏ, mà bóng dáng giáo sư Bồi Căn lập tức cũng méo mó đi, hơn nữa cũng không thể nghe được tiếng gì.
"Tình huống gì vậy?"
Giọng Bố Lỗ khẩn trương xuất hiện trong đầu Hạ Lạc Khắc, Hạ Lạc Khắc cũng ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh bắt đầu vỡ vụn, nhíu nhíu đầu mày: "Có người đập nát ma pháp khắc ấn rồi."
- --
Khoảng năm phút đồng hồ trước.
Sau khi Hạ Lạc Khắc biến mất tại chỗ, mèo đen Ba La "trung thành", còn có Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư "trung thành", lập tức vô cùng khẩn trương, hơn nữa bắt đầu tìm kiếm Hạ Lạc Khắc đại nhân khắp nơi.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân meo meo!"
"Hạ Lạc Khắc đại nhân?"
Một con mèo và một con vẹt, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, nhưng dù ở chỗ nào cũng không thấy bóng dáng Hạ Lạc Khắc đâu.
Bởi vì không tìm thấy Hạ Lạc Khắc đại nhân nên trong lòng bọn chúng bắt đầu trở nên đặc biệt lo lắng.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân... Không thấy đâu nữa?"
Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư mơ màng đứng tại chỗ, nó nhìn bốn phía, tin chắc rằng không thấy bóng dáng Hạ Lạc Khắc đại nhân đâu cả.
"Điều đó có nghĩa là... Chúng ta có thể đi ngay bây giờ meo meo?"
Mèo Ba La lập tức lộ ra biểu cảm "buồn cười", còn bên cạnh Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư ngây ra một lúc, sau đó đột nhiên hô lớn: "Hạ Lạc Khắc đại nhân! Con mèo ngu dốt này định phản bội ngài đấy! Mau đánh chết nó đi!"
Nhưng sau khi con Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư hô một lúc lâu, cũng không nhìn thấy bóng dáng Hạ Lạc Khắc, con vẹt kia cũng cúi đầu trầm tư.
"Vì sao cậu phải làm như vậy meo meo!"
Đối mặt với câu hỏi của mèo đen Ba La, Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư lớn tiếng nói: "Tôi chỉ muốn xác nhận xem có phải Hạ Lạc Khắc đại nhân thật sự biến mất hay không thôi, hiện tại xem ra đúng là vậy thật, tám chín phần mười là vì ma pháp khắc ấn kia, không chừng Hạ Lạc Khắc đại nhân đã bị ma pháp khắc ấn kia giết chết rồi!"
"Này! Đã chết sao?! Vậy lại còn kêu Hạ Lạc Khắc đại nhân cái gì chứ! Cái tên đáng chết kia, đánh tôi đến mức mẹ tôi còn nhận không ra, bây giờ chết rồi thật là việc đáng mừng mà meo meo!"
Mèo đen Ba La hận không thể đứng lên vỗ tay, nếu nó có thể làm được động tác có độ khó như vậy mà nói.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân! Ba La còn nói xấu ngài!"
Đột nhiên Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư lại kêu lên, bộ lông mèo đen Ba La đều dựng đứng lên.
Nhưng Phỉ Ni Khắc Tư chờ đợi một lúc lâu vẫn không có ai đáp lại.
"A, thực sự đã chết rồi sao."
"Cậu là đồ ngốc sao? Hay là cậu đang chơi tôi đấy hả meo meo?!"
Mèo đen Ba La tức giận đứng lên, bộ dáng nhìn qua như muốn PK với Phỉ Ni Khắc Tư, nhưng Phỉ Ni Khắc Tư nhanh chóng nói: "Bây giờ không phải lúc nội chiến, trước tiên chúng ta trốn khỏi nơi nguy hiểm này đã, vừa rồi tôi cũng chỉ vì xác nhận xem Hạ Lạc Khắc thật sự có ở đây hay không nên mới làm vậy thôi, chứ không phải cố ý nhằm vào cậu."
"Vậy nếu Hạ Lạc Khắc thật sự còn ở đây meo meo?!"
Ánh mắt mèo đen Ba La sắc bén ép hỏi, vẹt cúi đầu, trầm tư một phen.
"Đi thôi, chạy mau chạy đi, cùng chạy."
Nó trầm tư xong liền nói.
"Không, tôi chạy đường tôi, cậu chạy đường cậu, tôi không muốn chạy cùng cậu meo meo!"
Mèo đen Ba La nói như vậy, sau đó chọn một hướng chuẩn bị rời đi. Nhưng nó còn chưa kịp đi, vẹt phía sau đột nhiên hô lên: "A! Cẩu Đản cậu đến đúng lúc lắm, tôi mới vừa thấy Ba La định chạy trốn! Chính là con mèo ngu xuẩn này, vậy mà nó định phản bội Hạ Lạc Khắc đại nhân!"
"Không, không phải tôi, tôi không có, nó nói dối! Đều là nó!"
Cơ hồ ngay sau khi vẹt nói xong, Ba La lập tức hô, hơn nữa thấy Hắc Long Cẩu Đản đang lê thân thể mập mạp của mình đi đến.
"Các cậu ở đây làm gì, Hạ Lạc Khắc đại nhân đâu?"
Hắc Long Cẩu Đản nghi ngờ đi tới, rất nhanh nó liền nhìn thấy ma pháp khắc ấn trên mặt đất.
"Đây là cái gì?"
Vẹt và mèo đen cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó vẹt nhìn về phía Hắc Long Cẩu Đản: "Cậu không biết sao? Cậu cũng không biết Hạ Lạc Khắc đại nhân đang ở đâu sao?"
"Tôi đương nhiên không biết rồi, tôi đến tìm Hạ Lạc Khắc đại nhân mà..."
Hắc Long Cẩu Đản vừa nói, vừa di chuyển đến chỗ ma pháp khắc ấn trước mặt.
"Để tôi xem nào... Không lẽ Hạ Lạc Khắc đại nhân ở bên trong này sao?"
Hắc Long Cẩu Đản nâng móng vuốt lên, nện một phát xuống ma pháp khắc ấn.
Liền nghe được tiếng lạch cạch lanh lảnh. Sau đó ma pháp khắc ấn được thiết lập trên mặt đất liền vỡ nát, nói đúng ra, là cả sàn nhà đều nát.
"Cậu làm gì đấy meo?"
Mèo đen Ba La trợn mắt há hốc mồm nhìn Hắc Long Cẩu Đản làm mọi thứ.
"Đương nhiên là muốn cứu Hạ Lạc Khắc đại nhân rồi! Nếu Hạ Lạc Khắc thực sự bị nhốt trong cái này thì chỉ cận đập nát cái này, không chừng Hạ Lạc Khắc đại nhân có thể xuất hiện rồi?"
"Vì sao phải làm như vậy chứ! Nếu thật sự xuất hiện thì phải làm sao bây giờ!"
Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư điên cuồng lắc đầu, nhìn qua có vẻ như phát điên.
"A! Vậy mà lại làm ra loại chuyện này! Hạ Lạc Khắc đại nhân! Vừa rồi tôi thật sự không định chạy trốn đâu meo meo!"
Tuy vẫn chưa thấy được Hạ Lạc Khắc, nhưng mèo đen Ba La đã bắt đầu điên cuồng giải thích.
Ngay lúc Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư đang định tiếp tục làm nhân chứng bẩn tố giác mèo đen Ba La thì ma pháp khắc ấn bị Hắc Long Cẩu Đản đập nát kia đột nhiên lóe ra ánh sáng, sau khi ánh sáng biến mất, bóng Hạ Lạc Khắc xuất hiện ngay trước mặt Hắc Long, vẹt, còn có mèo đen Ba La.
Ba con động vật nhỏ vốn đang trao đổi lập tức im lặng, đều nhìn về phía Hạ Lạc Khắc.
Hạ Lạc Khắc cau mày, nhìn thoáng qua ba con trước mắt, sau đó nhìn về phía Hắc Long Cẩu Đản hỏi: "Là cậu đập vỡ ma pháp khắc ấn?"
"Hạ Lạc Khắc đại nhân! Quả nhiên ngài được tôi cứu ra rồi!"
Hắc Long Cẩu Đản nhìn qua vô cùng hưng phấn, nhưng Hạ Lạc Khắc chỉ nhíu mày hỏi một câu: "Ai là kẻ đứng đầu phản động?"
"Hả?"
Hắc Long Cẩu Đản lộ vẻ mơ hồ, Hạ Lạc Khắc giơ nắm đấm bao cát nện về phía Hắc Long Cẩu Đản.
Một quả đấm của Hạ Lạc Khắc đánh vào người Hắc Long Cẩu Đản, Hắc Long Cẩu Đản mập mạp lập tức bị quả đấm của Hạ Lạc Khắc đấm xuyên qua, giống như một cái lỗ trên cửa sổ. Nhưng không có máu tươi hay bất cứ tiếng kêu rên gì.
Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư và mèo đen Ba La, ở bên cạnh nhìn kinh hãi đến mức run rẩy, Hạ Lạc Khắc đại nhân một lời không hợp liền một quyền đánh chết Long, thật sự quá bạo lực mà.
Nhưng Hắc Long Cẩu Đản chỉ bị Hạ Lạc Khắc đánh một quyền, hơn nữa ngã trên mặt đất cũng chưa chết, nói đúng ra đó không phải Hắc Long Cẩu Đản.
Thân thể Hắc Long từ từ tan ra giống như chocolate dưới ánh mặt trời, các bộ phận cơ thể sau khi tan ra liền dính chặt lên người Hạ Lạc Khắc, những bộ phận này như nước bùn đen, rất nhanh liền bao bọc cả cánh tay Hạ Lạc Khắc.
Trên cánh tay Hạ Lạc Khắc toát ra từng đợt ánh sáng trắng, những bùn đen này đau đớn vặn vẹo, sau đó chảy trên mặt đất, dần dần biến thành màu xám hơn nữa bắt đầu cứng đờ, nhìn qua thật giống một đám bùn phơi khô.
"Đây là cái gì meo meo?"
Mèo đen Ba La nhanh chóng đi tới, dùng móng vuốt của nó gảy gảy khối cứng này, ngửi ngửi một cái, sắc mặt Ba La càng thay đổi.
"Đây là cổ thần quyến tộc!"
Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư vô cùng chắc chắn nói.
"Có vẻ thú vị."
Hạ Lạc Khắc dùng chân gom đám bùn khô này lại cùng một chỗ, Bố Lỗ nhanh chóng nói: "Không ngờ chuyện này thậm chí còn có cổ thần tham gia vào nữa, những cổ thần bị nhốt này, vì sao muốn ngăn cản Hạ Lạc Khắc đại nhân ngài điều tra việc Giáo sư Bồi Căn mất tích chứ? Chẳng lẽ bọn chúng có liên quan đến chuyện này sao?"
"Ai biết được, có thể là có, dù sao cổ thần bị nhốt nhiều năm như vậy, nhàn nhã muốn làm chút chuyện, cũng có thể hiểu được."
Hạ Lạc Khắc nói.
"Nhưng manh mối lại bị cắt đứt rồi, Hạ Lạc Khắc đại nhân."
"Không, vẫn còn có manh mối, chúng ta đến Học viện Linh Hồn."
- --
Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á.
"Tất cả chuẩn bị! Kết nối cỗ xe với những con ngựa!"
Lan Tư Lạc Đặc ở bên ngoài rừng rậm Ánh Trắng, hoặc tên là rừng rậm Duy Đa Lợi Á, chỉ huy một đám người chơi kết nối thân xe ngựa vừa mới làm xong với những con ngựa, làm việc này là vì cuộc viễn chinh với Ước Khắc Lĩnh.
Chiếm Ước Khắc Lĩnh, đương nhiên là nữ vương Duy Đa Lợi Á nói một cách nghiêm túc rồi.