Hai người trong ảnh… dù có hóa thành tro anh ta cũng nhận ra!
Một người là Kỷ Diễm!
Người kia là Tiền Ngân Tử!
Hai người này chưa từng có mối liên hệ gì với nhau, vì sao lại tay trong tay thế này?
Tư thế của họ thân mật đến mức không thể xem là bình thường được.
Bạn gái của anh em, đáng ra phải giữ khoảng cách chứ, tại sao lại nắm tay?
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Ngụy Tiêu. Anh ta hỏi: “Bức ảnh này chụp khi nào?”
“Mấy ngày trước.” Cô nàng kia trả lời.
Mấy ngày trước!
Anh ta và Tiền Ngân Tử vừa chia tay hôm qua, mà mấy ngày trước bọn họ đã thân mật như vậy, có nghĩa là… Tiền Ngân Tử và Kỷ Diễm đã giang díu từ trước đó rồi.
Cô ấy đã “cắm sừng” anh ta, bọn họ còn chưa chia tay mà Tiền Ngân Tử đã ở bên Kỷ Diễm?
Ngụy Tiêu đã hiểu ra tất cả. Không lạ gì khi Tiền Ngân Tử kiên quyết chia tay dứt khoát như vậy, không hề bận tâm đến tình cảm nhiều năm của hai người. Thì ra là vì lý do này!
Cô ấy và Kỷ Diễm đã lén lút với nhau sau lưng mình. Bọn họ phản bội mình.
Ngụy Tiêu cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung. Bàn tay siết chặt đến cứng ngắc.
Anh ta muốn biết rõ, hai người họ đã qua lại với nhau từ bao giờ.
Cặp sừng cô đội lên đầu anh ta thật sự quá chói mắt!
Tiền Ngân Tử đã báo cho Kỷ Diễm giờ tan ca của mình. Hôm nay cô không phải làm thêm, có thể về đúng giờ. Ngày mai là cuối tuần, cô có thể ngủ một giấc thật ngon.
Kỷ Diễm nhận được tin nhắn sau đó chỉ trả lời ngắn gọn: “Được.”
Khi đến giờ tan ca, Tiền Ngân Tử kiểm tra điện thoại nhưng không thấy Kỷ Diễm nhắn lại gì thêm. Cô xuống lầu, chuẩn bị tự mình gọi xe về. Đến dưới công ty, cô bất ngờ thấy xe của Kỷ Diễm đậu sẵn trước cửa.
Tiền Ngân Tử mỉm cười bước nhanh tới, ngồi vào ghế phụ.
“Anh thực sự đến đón em sao? Anh là sếp lớn mà rảnh đến vậy à?”
Kỷ Diễm đáp ngắn gọn: “Công ty là của anh.”
Tiền Ngân Tử im lặng… Đúng là sếp lớn có khác, muốn làm gì thì làm.
Kỷ Diễm hỏi cô muốn ăn gì.
Tiền Ngân Tử thực sự đói bụng, cô chợt nhớ đến quán lẩu mà trước đây từng đi ăn với Ngụy Tiêu. Đồ ăn ở đó rất ngon, khiến cô còn thèm thuồng.
“Không ấy, mình đi ăn lẩu đi? Trước đây em từng ăn cùng Ngụy Tiêu ở một quán lẩu này ngon lắm.”
Nghe đến cái tên Ngụy Tiêu, gương mặt Kỷ Diễm trầm xuống, anh không vui: “Không ăn, anh dị ứng với lẩu.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Trước đây anh còn ăn ngon lành với mọi người cơ mà?
Rồi cô chợt nhận ra mình đã nhắc tới Ngụy Tiêu.
Tiền Ngân Tử nhẹ nhàng thương lượng: “Vậy mình đi ăn ở chỗ khác nhé, em biết có một quán lẩu mà em chưa bao giờ đi cùng Ngụy Tiêu.”
“Được.”
Lần này, anh đồng ý rất nhanh chóng.
Khóe miệng Tiền Ngân Tử khẽ giật: “Không phải anh dị ứng lẩu hả?”
“Ừ.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Sau khi ăn lẩu về, Tiền Ngân Tử lập tức đi tắm gội. Món lẩu tuy ngon nhưng rất dễ bám mùi. Cô nhanh chóng rửa sạch sẽ cơ thể để loại bỏ mùi hương.
Vừa tắm xong, cô nghe thấy tiếng chuông cửa. Kỷ Diễm nhìn vào màn hình camera cửa.
Là Ngụy Tiêu.
Anh có thể giả vờ như không ở nhà và không mở cửa.
Nhưng Kỷ Diễm chẳng buồn làm thế, anh trực tiếp nhấn nút mở cửa cho Ngụy Tiêu lên.
Tiền Ngân Tử vừa bước ra khỏi phòng tắm, hỏi: “Ai vậy?”
“Chắc là người kiểm tra đồng hồ nước.” Kỷ Diễm trả lời rồi mở cửa.
Anh biết rõ là ai, nhưng vẫn cố tình mở cửa ra.
Ngụy Tiêu bước vào, vừa nhìn thấy Kỷ Diễm đã nắm chặt tay, chuẩn bị lao vào đánh.
Vừa định chất vấn Kỷ Diễm xem có phải anh đã lén lút với Tiền Ngân Tử hay không, thì Tiền Ngân Tử tò mò ló đầu ra xem.
Đối diện với ánh mắt của Ngụy Tiêu, cô chết lặng.
Tiền Ngân Tử xấu hổ xoay người, muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
Thật quá xấu hổ!
Ngụy Tiêu sao lại đến đây?
Anh ta đã thấy tất cả rồi.
Hiện giờ cô chỉ mặc áo ngủ, đang ở cùng với Kỷ Diễm. Không cần nói cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngụy Tiêu nhìn cảnh tượng đó, cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, bàn tay siết chặt đến mức nghe rõ cả tiếng răng rắc.
Giây tiếp theo anh ta lao tới, đấm thẳng vào mặt Kỷ Diễm.
“Đồ chó đẻ! Kỷ Diễm! Mẹ mày! Tao coi mày là anh em, sao mày có thể làm vậy với tao? Mày giật bồ của tao, mày có còn là con người không hả?”
Kỷ Diễm bị đấm lảo đảo một bước, sau đó không chịu thua. Anh đấm trả Ngụy Tiêu một cú vào mặt.
Ngụy Tiêu bị đánh, tức tối hét lên: “Mày cướp bạn gái của tao mà còn dám đánh tao? Tiền Ngân Tử là bạn gái tao! Cô ấy là của tao!”
Nghe những lời thô bỉ đó, Kỷ Diễm nổi giận đấm thêm một cú nữa vào mặt Ngụy Tiêu, lần này là mặt bên kia cho đối xứng.
Ngụy Tiêu vừa đau đớn vừa nhục nhã, nhưng vẫn không chịu thua, tiếp tục lao vào tấn công.
Kỷ Diễm đã phòng bị sẵn, nên Ngụy Tiêu không dễ gì đánh trúng. Hai người xông vào nhau vật lộn.
Tiền Ngân Tử không ngờ rằng có ngày lại chứng kiến cảnh tượng giống như trong phim, thật quá sức tưởng tượng.
Cô chạy tới, kêu lên: “Đừng đánh nữa! Các anh đừng đánh nhau nữa!”
Nói ra câu này, chính cô lại buồn cười.
Thật sự, những lời này nghe buồn cười không thể chịu được. Cô vừa nói vừa không ngừng cười.
Hai người đang đánh nhau thì nhìn thấy Tiền Ngân Tử cười phá lên, cả hai dừng lại, đồng loạt nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Cười cái gì cơ chứ?
Mười phút sau.
Ngụy Tiêu và Kỷ Diễm ngồi tách ra, mỗi người một góc trên ghế sofa.
Tiền Ngân Tử đi lấy hai túi chườm đá cho họ.
Nhìn hai cái mặt sưng lên, có lẽ ngày mai họ sẽ không ra ngoài được.
Cô đưa túi chườm đá cho Kỷ Diễm trước, Ngụy Tiêu tức giận: “Tại sao em lại đưa cho anh ta trước?”
Nghe vậy, Tiền Ngân Tử lập tức đưa túi chườm đá cho Ngụy Tiêu trước.
Thấy thế, Kỷ Diễm nổi cơn ghen: “Tại sao em lại đưa cho anh ta trước?”
Tiền Ngân Tử nghe vậy, lại đưa túi chườm cho Kỷ Diễm.
Ngụy Tiêu tức tối, Tiền Ngân Tử bực mình ném luôn cả hai túi chườm cho họ.
Xong rồi chứ?
Hai người mỗi người cầm một túi chườm đá, đắp lên mặt.
Tiền Ngân Tử ngồi ở giữa.
Ngụy Tiêu nhìn Kỷ Diễm với ánh mắt đầy hận thù, anh ta vẫn muốn giết chết anh.
“Tiền Ngân Tử, em với anh ta có quan hệ gì? Hai người đã lén lút với nhau từ lâu rồi phải không?”
Ngụy Tiêu nhớ lại lần ở khu du lịch, tại khách sạn… hóa ra không phải là bạn gái của người khác, mà là Tiền Ngân Tử!
Chết tiệt!
Anh ta bị cắm sừng dài 2 mét mà không biết!
Tiền Ngân Tử từng nói anh ta chơi bời bẩn thỉu với mấy cô gái, vậy mà giờ cô còn lén lút với Kỷ Diễm sau lưng anh ta.
Ngụy Tiêu nhớ lại tiếng rên rỉ hôm đó, kẻ mà anh ta nghe thấy… chính là Tiền Ngân Tử?
Nghĩ đến đây, Ngụy Tiêu khó chịu liếc nhìn Tiền Ngân Tử một cái.
Anh ta tức muốn chết, họ đã làm chuyện này sau lưng mình từ lâu!
Tiền Ngân Tử còn đang suy nghĩ xem phải giải thích với Ngụy Tiêu như thế nào, thì Kỷ Diễm đã xen vào nói thẳng: “Chúng tôi là mới là tình yêu đích thực. Ngân Tử từ trước tới nay chưa bao giờ thực sự thích mày, cô ấy ở bên mày chỉ vì mẹ mày.
Quan hệ giữa hai người vốn dĩ không phải là tình cảm nam nữ bình thường. Còn tao với cô ấy là yêu nhau thật lòng, không thể cầm lòng được. Hiện tại hai người đã chia tay thì Ngân Tử là của tao.”
Ngụy Tiêu tức giận phun một câu: “Phi! Mày thật ghê tởm! Tao với Tiền Ngân Tử còn chưa dứt khoát chia tay, mà mày đã vội chen vào!
Nếu để người ngoài phân xử, mày chẳng khác nào con giáp thứ mười ba, cái đồ giật bồ người ta không biết xấu hổ!
Ở thời xưa loại người như mày phải bị tròng vào lồng heo mà dìm nước! Mày không có đạo đức, không biết xấu hổ, ai cũng có thể phỉ nhổ! Tao không đồng ý chia tay thì Ngân Tử vẫn là bạn gái tao!”