Nghĩ cũng thật kỳ lạ, chẳng hiểu sao cãi nhau một trận rồi làm hòa, tình cảm lại càng tốt hơn.
Có điều, Kỷ Diễm đã sửa được tật xấu “nhẫn nhục chịu đựng”.
Không còn một mực chiều theo Tiền Ngân Tử. Hiện tại, mỗi khi ra ngoài hẹn hò, khi cô hỏi ý kiến thì Kỷ Diễm cũng sẽ nói ra suy nghĩ của mình.
Có lẽ vì anh đã sửa đổi nên cả hai ở bên nhau càng vui vẻ, tình cảm càng thêm bền chặt.
Hôm nay, sau khi ăn tối bên ngoài, Kỷ Diễm và Tiền Ngân Tử lái xe trở về.
Kỷ Diễm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Chị em tên gì?”
Tiền Ngân Tử nghi hoặc nhìn sang: “Sao anh lại hỏi cái này?”
Kỷ Diễm không nhịn được bật cười: “Đột nhiên tò mò thôi. Em tên là Ngân Tử (bạc), chẳng lẽ chị em không phải tên là Kim Tử (vàng) à?”
Tiền Ngân Tử: “…”
Tiền Ngân Tử im lặng, không nói lời nào.
Kỷ Diễm thấy cô không nói thì xem như ngầm thừa nhận.
Anh há hốc miệng.
“Thật sự là tên Kim Tử? Tiền Vàng?”
Tiền Ngân Tử: “… Ừ.”
Kỷ Diễm bật cười không ngừng.
Tên của hai chị em thật sự rất… có đặc điểm riêng.
Tiền Ngân Tử thấy anh cười, đưa tay che miệng anh lại, cảnh cáo: “Chị của em là điều cấm kỵ đối với bố mẹ, anh có thể nhắc đến trước mặt em, nhưng tuyệt đối đừng nhắc một chữ nào trước mặt bố mẹ em, nếu không họ có thể tức đến ngất xỉu đấy.”
Lời này không phải là nói đùa. Năm đó, chị cô ôm hết tiền trong nhà bỏ đi, bố mẹ đã sớm hết hy vọng, bao nhiêu năm qua vẫn luôn là điều cấm kỵ. Bất kỳ họ hàng nào vô ý nhắc đến, bố mẹ cô đều đau lòng đến phát bệnh.
Kỷ Diễm gật đầu tỏ ý đã hiểu, kéo tay Tiền Ngân Tử xuống, không nhịn được hôn một cái.
Anh lại hỏi thêm một câu: “Vậy chị em có thật sự rất giống em không?”
Kỷ Diễm chưa từng gặp chị của Tiền Ngân Tử. Trong nhà cô cũng không còn tấm ảnh nào của chị ấy, anh chưa từng có cơ hội nhìn thấy.
Trước đây anh chỉ nghe Ngụy Tiêu nói rằng Tiền Ngân Tử rất giống chị mình, hai người như sinh đôi, nếu không thì Ngụy Tiêu đã không tìm đến Tiền Ngân Tử như một cái “thế thân”, chỉ để hành hạ cô.
Kỷ Diễm tò mò muốn biết, nếu giống thì có thể giống đến mức nào.
Nói là hai chị em giống nhau, Tiền Ngân Tử cũng cảm thấy như vậy. Dù sao cũng cùng một bố mẹ sinh ra, hai chị em giống nhau là điều đương nhiên.
Thật sự là giống đến bảy tám phần, hồi còn đi học hai người thường bị bạn bè nhận nhầm.
Tiền Ngân Tử đáp: “Đúng là rất giống. Đáng tiếc bây giờ không còn cơ hội gặp, nếu không anh cũng có thể thấy được.”
Theo lời bố mẹ cô, chị gái đã như là người chết đầu đường xó chợ, không bao giờ trở về nữa.
…
Tiền Ngân Tử cảm thấy thế giới này thật quá đỗi hoang đường.
Ngày hôm qua cô còn cùng Kỷ Diễm thảo luận về chị mình. Sáng sớm hôm sau, cuối tuần, hai người đang định ngủ nướng thì Tiền Ngân Tử nhận được điện thoại từ mẹ, bảo cô phải lập tức trở về nhà.
Trong nhà đã xảy ra chuyện.
Thấy mẹ khóc nức nở, Tiền Ngân Tử tưởng rằng bố đã xảy ra chuyện, vội vàng xuống giường vừa dọn dẹp vừa hỏi: “Mẹ, có phải bố đã xảy ra chuyện gì không?”
Đầu dây bên kia, mẹ cô nghẹn ngào: “Không phải… Là… Là chị con… Chị con đã trở về, bố con đang tức giận cầm chổi đuổi nó đi, chị con về từ sáng sớm, làm bố mẹ sợ chết khiếp. Nó nói nó về nước để nhận lỗi, đứa con gái đáng chết đó, mẹ không nghĩ rằng chị con còn có mặt mũi để quay về!”
Tiền Ngân Tử: “…”
Cô sững người, Kỷ Diễm cũng nghe thấy.
Cúp điện thoại xong, cô nói rằng mình phải lập tức trở về nhà.
Tiền Ngân Tử nhìn sang Kỷ Diễm.
Kỷ Diễm bất đắc dĩ tự vỗ vào miệng mình: “Cái miệng quạ đen này của anh.”
……
Tiền Ngân Tử vốn định tự mình trở về nhưng Kỷ Diễm lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nên quyết định đi cùng.
Tiền Ngân Tử sợ bố sẽ tức giận đến mức làm điều gì đó không hay, cũng đồng ý để anh đi theo giúp một tay.
Vừa đến nơi, cửa nhà đã đóng, Tiền Ngân Tử nhìn thấy chị mình, Tiền Kim Tử, đang quỳ trên nền đất, ôm chặt chân bố, khóc lóc thảm thiết: “Bố, con sai rồi, con thật sự sai rồi, con hối hận. Ở nước ngoài con rất nhớ bố và mẹ. Con biết con đã phụ lòng bố mẹ, lần này con về để nhận lỗi, xin lỗi bố mẹ. Con không dám cầu bố mẹ tha thứ, nhưng bố là bố của con, con là con gái của bố, bố không thể không nhận con, bố ơi!”