Nhưng không thể nào đâu, cô nghĩ.
Kỷ Diễm sao có thể là kiểu người trẻ con như vậy được chứ, đúng không?
Con người anh lúc nào cũng nghiêm túc, làm gì cũng chững chạc, có lẽ anh thật sự bị chó cắn thật.
Nhưng mà, đang yên đang lành đi lấy cơm hộp thì sao lại bị chó cắn được?
Tiền Ngân Tử chợt nghĩ tới một suy đoán táo bạo.
[Lấy cơm hộp sao lại bị chó cắn? Có phải là anh không cẩn thận giành mất cơm hộp của chó không đấy?]
Kỷ Diễm: “…”
Tiền Ngân Tử nhìn điện thoại rồi bật cười. Cô cười đến nỗi bố mẹ Ngụy cảm thấy có gì đó không đúng.
Cười như vậy chẳng lẽ là có chuyện gì?
Bố Ngụy sốt ruột, hỏi cô: “Ngân Tử, con hiện giờ có bạn trai à?”
Tiền Ngân Tử nghe vậy vội vàng phủ nhận: “Con không có.”
Cô và Kỷ Diễm không phải là bạn trai bạn gái, cô đâu có nói sai.
Thêm nữa, nếu cô nói mình có bạn trai, bố mẹ Ngụy sẽ nghĩ gì về cô đây? Vừa mới chia tay Ngụy Tiêu đã có người mới?
Nghe thấy câu trả lời, mắt Ngụy Tiêu bỗng sáng rỡ.
Vậy ra, Tiền Ngân Tử với Kỷ Diễm vẫn chưa là gì?
Hay là Tiền Ngân Tử vốn không coi Kỷ Diễm là bạn trai?
Chẳng lẽ chỉ là vui chơi cho qua?
Nếu vậy, Kỷ Diễm có gì hơn anh ta? Ít nhất hai năm trước, anh ta là bạn trai chính thức cơ mà.
Tiền Ngân Tử định đứng dậy rời đi, cô đến đây chỉ để nói rõ ràng, không muốn bố mẹ Ngụy hy vọng gì thêm.
Ngụy Tiêu thấy cô chuẩn bị đi, vội vàng bước theo.
“Để anh đưa em về.”
Anh ta vốn muốn nhờ bố mẹ giúp đỡ mình, nhưng Tiền Ngân Tử thực sự rất cứng rắn, không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào.
Không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể tự mình hành động.
Ngụy Tiêu theo Tiền Ngân Tử ra ngoài.
Cô đến đây đã thuận tiện để anh ta đưa đi, nhưng lúc về lại không muốn đi cùng xe với anh ta.
Cô từ chối: “Tôi sẽ tự bắt xe về, anh đưa tôi không tiện đâu.”
Ngụy Tiêu thấy cô chống cự quyết liệt như vậy, lòng anh ta không khỏi buồn bã.
Nghĩ đến một điều, anh ta nhắc nhở cô: “Em còn nhớ chuyện mối tình đầu của Kỷ Diễm không?”
Tiền Ngân Tử ngạc nhiên nhìn anh ta, không hiểu sao anh lại nhắc đến chuyện này.
“Chuyện gì cơ?”
Ngụy Tiêu đáp: “Em không tò mò tại sao anh ta đột nhiên lại muốn ở bên em à? Anh đã hỏi qua vài người quen của anh ta, họ nói em rất giống mối tình đầu của anh ta, chính là cô gái mà anh ta coi là hình bóng trong tim. Anh ta xem em là thế thân thôi.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Chuyện này thật hoang đường!
Tiền Ngân Tử chán nản: “Không phải anh đang bịa chuyện đấy chứ?”
Ngụy Tiêu vội vàng: “Anh rảnh lắm à? Bịa chuyện này để lừa em làm gì? Anh nói thật đấy, Kỷ Diễm có một tình đầu mà anh ta mãi không quên. Em và người đó rất giống nhau, cho nên anh ta xem em là thế thân.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Nếu thật sự là như vậy, mấy người đàn ông này đều có vấn đề rồi.
Cô có phải đang lạc vào thế giới tiểu thuyết về thế thân không?
Ngụy Tiêu lúc trước cũng xem cô là thế thân cho chị gái mình, bây giờ đến lượt Kỷ Diễm?
Tiền Ngân Tử cười mỉa: “Chẳng lẽ mặt tôi quá phổ biến à? Mấy người đều xem tôi là thế thân, đúng là có vấn đề! Đúng là mấy kẻ vô dụng, không có được người thật thì đi tìm thế thân.”
Ngụy Tiêu: “Em… em mắng Kỷ Diễm là được, sao lại mắng cả anh? Anh đâu có xem em là thế thân, em với chị gái em đâu có giống nhau.”
Trước đây ai cũng nghĩ Tiền Ngân Tử và chị gái cô giống nhau, nên Ngụy Tiêu mới xem cô là thế thân. Nhưng bản thân Ngụy Tiêu không hề cảm thấy hai người giống nhau.
Anh ta ở bên Tiền Ngân Tử chỉ vì cô là em gái của người đó mà thôi.
Nhưng bây giờ, anh ta đã không còn chút cảm giác nào với chị gái cô nữa.
Sau khi biết chị cô rời đi và còn cuỗm hết tiền của gia đình, anh ta mới nhận ra bộ mặt thật của cô ta.
Anh ta nhớ lại chuyện trước khi chị gái Tiền Ngân Tử rời đi, cô ta từng đề nghị hai người họ ra nước ngoài sống cùng nhau.
Nếu đi nước ngoài, mọi chi phí chắc chắn anh ta sẽ phải gánh vác.
Lúc đó, Ngụy Tiêu đã hỏi ý kiến bố mẹ, và họ lập tức nhận ra ý đồ của cô ta, còn mắng cô ta một trận, nói rằng sẽ không bao giờ bỏ tiền ra cho cô ta.
Cũng chính vì thế mà chị gái Tiền Ngân Tử mới cuỗm sạch tiền trong nhà rồi bỏ đi.
Ngụy Tiêu không hề biết sau khi chị cô rời đi, Tiền Ngân Tử đã gánh vác bao nhiêu thứ.
Hai năm trước, anh ta còn đối xử tệ bạc với cô.
Cô đã phải chịu đựng bao nhiêu, còn anh thì trút hết sự tức giận về chị cô lên người cô, điều đó thật sự rất khốn nạn.
Anh ta đáng chết thật!
Giờ anh ta đã nhận ra bộ mặt thật của chị cô, trước đây còn mong cô ta quay về, nhưng bây giờ thì hoàn toàn thất vọng.
Loại người vô lương tâm như cô ta trở về thì có ích gì?
Anh ta đã sớm không còn thích cô ta nữa rồi.
Tiền Ngân Tử không buồn phản ứng, thấy xe đã đến nên cô bước lên xe.
Ngụy Tiêu thấy cô không tin lời mình, tiếp tục kích động: “Ngân Tử, anh nói thật đấy, Kỷ Diễm không có tình cảm thật sự với em, anh ta chỉ xem em là thế thân. Anh ta thực sự vẫn còn thích tình đầu của anh ta. Anh ta chỉ muốn chơi đùa với em thôi.”
Tiền Ngân Tử lập tức bảo tài xế lái xe nhanh lên.
Ngụy Tiêu suýt chút nữa đã chạy theo.
Trong đầu anh ta chỉ còn mỗi một suy nghĩ: “Ngân Tử, không có em anh sống thế nào đây?”
May mà anh ta vẫn còn chút tự trọng, cảm thấy việc đuổi theo xe như vậy thật quá hèn mọn, nên không chạy theo nữa.
Tiền Ngân Tử ngồi trên xe, trong lòng bực bội.
Cô vốn đã không vui, lại còn thêm chuyện này khiến tâm trạng càng rối bời.
Kỷ Diễm thực sự xem cô là thế thân sao?
Mà cô lại giống thế thân của anh à?
Tiền Ngân Tử lấy điện thoại ra từ túi xách, nhìn vào mặt mình.
Chẳng lẽ mặt cô thật sự quá phổ biến sao? Tại sao ai cũng có thể xem cô là thế thân?
…
Khi Tiền Ngân Tử trở lại nhà Kỷ Diễm, anh đang ngồi xem TV.
Ban đầu cô còn định gọi bảo vệ mở cửa cho mình, nhưng giờ bảo vệ đã quen mặt cô, trực tiếp cho cô vào.
Thậm chí còn gọi cô một tiếng: “Chào bà Kỷ.”
Tiếng gọi đó khiến Tiền Ngân Tử giật mình, liền nói: “Tôi không phải bà Kỷ.”
Bảo vệ vẫn cười tươi: “Chưa kết hôn thôi, nhưng rồi cũng sẽ là bà Kỷ mà.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Cô lên nhà, biết mật mã cửa nên trực tiếp mở cửa vào.
Chuyện kỳ lạ không phải là Kỷ Diễm đang xem TV.
Mà là anh lại đang xem phim Chân Hoàn Truyện.
Anh thật sự xem loại phim này sao?
Cô cứ nghĩ Kỷ Diễm, một người thành đạt như anh, hằng ngày chỉ quan tâm đến tin tức kinh tế hay tài chính.
Thì ra lý do anh không trả lời tin nhắn của cô là vì đang mải mê xem Chân Hoàn Truyện.
Kỷ Diễm xem phim mà đắm chìm đến mức mê mẩn, khi thấy Tiền Ngân Tử trở về, anh lập tức hỏi: “Thị vệ với Tôn Đáp Ứng ở đâu rồi? Sao anh xem cả sáng rồi chưa thấy.”
Anh tò mò vì Tiền Ngân Tử từng nói anh và cô giống hai nhân vật trong phim, điều đó khiến anh thật sự muốn biết họ trông thế nào.
Tiền Ngân Tử đáp: “Phía sau nữa. Trước đoạn giết vua.”
Kỷ Diễm nói: “Vậy để anh tiếp tục xem.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Anh coi trọng chuyện này đến thế sao?
Quả nhiên, mị lực của Chân Hoàn Truyện không ai có thể cưỡng lại.
Tiền Ngân Tử ngồi xuống ghế sofa, nhớ lại chuyện Kỷ Diễm nói chân bị chó cắn, cô tò mò muốn kiểm tra xem thế nào.
Cô vén ống quần anh lên, nhìn cả hai chân. Không có dấu vết gì, tất cả đều lành lặn.
“Anh không phải nói chân bị chó cắn sao? Sao chẳng có vết thương nào cả?”
Kỷ Diễm cầm lấy một món đồ chơi hình chú chó nhỏ ở bên cạnh, gõ nhẹ lên chân mình: “Như này này, cắn nhẹ thôi.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Cô thật sự cảm thấy trạng thái tinh thần của Kỷ Diễm hôm nay có chút bất thường, giống như anh đang có chút… điên điên.