Cuối cùng, anh vẫn bình an vô sự.
Nghĩ đến đây, Tiền Ngân Tử bực mình, đưa tay vỗ nhẹ vào con chó đồ chơi trên ghế.
Kỷ Diễm nhìn cô, ngạc nhiên hỏi: “Em làm gì thế?”
“Trả thù cho anh thôi.”
Kỷ Diễm nhướng mày: “…Cảm ơn.”
Tiền Ngân Tử bắt đầu thấy đói. Cô ra ngoài cả buổi mà chưa kịp ăn gì.
Kỷ Diễm đúng là đặc biệt, ngồi xem Chân Hoàn Truyện thôi cũng thấy ngon. Tiền Ngân Tử ngồi xem cùng anh một lúc cũng bắt đầu thấy đói bụng.
Kỷ Diễm bảo anh đã ăn rồi.
Cũng phải thôi, anh đã ăn ngoài lại còn bị chó cắn. Tiền Ngân Tử quyết định đặt pizza cho mình.
Khi đồ ăn được giao tới, cô ngồi bệt xuống sàn, lót một tấm đệm rồi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa tiếp tục xem TV cùng Kỷ Diễm.
Chỉ trong khoảng một giờ, cô cũng bị cuốn vào bộ phim, không thể dứt ra được.
Thấy Kỷ Diễm chăm chú xem phim, Tiền Ngân Tử trêu: “Anh có muốn em kể trước diễn biến không? Thật ra, Hoàng hậu là kẻ xấu đấy.”
Nghe thế, Kỷ Diễm lập tức bịt miệng cô: “Giữ chút đạo đức đi.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Cô thật không ngờ Kỷ Diễm lại có thể mê bộ phim này đến vậy.
Mà đúng là, ai có thể thoát khỏi sức hút của Chân Hoàn Truyện? Đây là bộ phim mà người ta xem mãi không chán.
Ăn xong, Tiền Ngân Tử lau sạch miệng rồi ngồi xuống cạnh Kỷ Diễm.
Cô lấy chiếc gương nhỏ ra, lo lắng nhìn mặt mình, sợ rằng miệng vẫn chưa sạch.
Ngắm nhìn mình trong gương, cô chợt nhớ đến những lời Ngụy Tiêu nói về chuyện tình đầu của Kỷ Diễm.
Cô cố tình nhắc đến: “Kỷ Diễm, em thấy mình không đủ đẹp, em muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ.”
Nghe vậy, Kỷ Diễm quay sang nhìn cô, vẻ mặt đầy kinh ngạc và tức giận: “Tiền Ngân Tử, em đã đẹp thế này rồi mà còn muốn đi phẫu thuật? Em định đẹp hơn để thi Hoa hậu thế giới à? Không lấy á quân thì phải giành quán quân mới vừa lòng sao?”
Tiền Ngân Tử không nhịn được bật cười, khóe miệng cong lên. Nghe những lời đó mà lòng cô vui như nở hoa. Cô khẽ đẩy nhẹ Kỷ Diễm.
“Ghét thật, sao anh cứ nói sự thật như vậy chứ?”
Kỷ Diễm đúng là biết cách khen người.
Cô chỉ muốn xem thử, liệu Kỷ Diễm có thật sự chỉ để ý đến khuôn mặt của cô hay không.
Dù sao, nếu anh coi cô là thế thân cũng vì khuôn mặt này giống với người khác.
Tuy được Kỷ Diễm khen ngợi, nhưng rõ ràng anh không muốn cô động đến khuôn mặt này.
“Nhưng nếu em nhất định phải phẫu thuật thì sao?”
Kỷ Diễm không thể chấp nhận điều đó.
Dù anh nghĩ rằng mình yêu Tiền Ngân Tử vì con người cô, nhưng nếu cô phẫu thuật, thay đổi diện mạo hoàn toàn, anh sẽ cảm thấy như mình đang lừa dối chính bản thân.
Anh sẽ thấy rất không thoải mái.
Huống hồ, Tiền Ngân Tử đã rất đẹp rồi.
Phẫu thuật thẩm mỹ có thể gặp rủi ro, nếu không thành công cô sẽ bị tổn thương tâm lý, thậm chí có thể dẫn đến nhiều hậu quả không mong muốn.
Nghĩ tới những nguy cơ đó, Kỷ Diễm quả quyết: “Nếu em thật sự muốn như vậy, thì trước hết không cần bận tâm đến khuôn mặt. Em nên đi khám đầu óc trước đi. Chắc chắn có vấn đề.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Anh phản ứng thật mạnh mẽ!
Hóa ra, anh đúng là chỉ để ý đến khuôn mặt cô.
Tiền Ngân Tử cũng không hiểu tại sao khuôn mặt của cô lại gây phiền phức như vậy. Giống chị gái, giờ lại giống cả tình đầu của Kỷ Diễm.
Tình đầu của Kỷ Diễm là ai mà quan trọng đến vậy? Nghe nói anh từng theo đuổi cô ấy suốt hai năm nhưng không thành.
Nghĩ về chuyện này, Tiền Ngân Tử nhớ lại lần trước Kỷ Diễm đã nói sẽ kể về tình đầu nếu cô chia sẻ lý do mình ở bên Ngụy Tiêu. Nhưng cuối cùng anh không nói gì cả.
Tiền Ngân Tử hỏi: “Kỷ Diễm, em nhớ lần trước anh nói nếu em thành thật với anh thì anh sẽ kể cho em nghe về tình đầu của anh. Bây giờ thì sao?”
Nghe vậy, Kỷ Diễm có chút biến sắc, giả vờ như không nhớ: “Anh quên rồi.”
Tiền Ngân Tử: “…”
Hiện tại cô chưa thật sự thích anh, cũng chưa chấp nhận mối quan hệ này. Nếu anh đột ngột thú nhận rằng tình đầu của anh chính là cô, người anh thầm yêu suốt hai năm qua cũng là cô, chắc chắn cô sẽ cảm thấy áp lực, sợ hãi mà bỏ chạy.
Anh sẽ càng khó theo đuổi cô hơn.
Vậy nên tốt nhất là giữ kín chuyện này.
Tiền Ngân Tử thấy anh lảng tránh, nên lập tức tiến sát lại: “Sao anh có thể chơi xấu như vậy?”
Kỷ Diễm không hề sợ, ánh mắt hai người gặp nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí giữa hai người trở nên ái muội, khoảng cách gần đến nỗi Tiền Ngân Tử bất giác muốn hôn anh.
Thật kỳ lạ.
Không biết có phải vì khoảng cách quá gần hay không, nhưng cô thật sự muốn hôn anh.
Hơn nữa, tim cô đập nhanh, cảm giác như có một chú nai con đang nhảy loạn trong lồng ngực.
Lần đầu tiên trong đời Tiền Ngân Tử có cảm giác này, cô cố gắng kiềm chế.
Cô lấy cớ để uy hiếp anh: “Nếu anh còn như thế nữa, em sẽ kể hết diễn biến phim cho anh nghe đấy.”
Kỷ Diễm không hề sợ lời đe dọa này.
“Kể thì kể, anh có gì mà không dám nghe.”
Tiền Ngân Tử thấy anh không ngán, cô hít một hơi sâu, rồi nói: “Cuối cùng, hoàng đế bị Chân Hoàn giết chết.”
Kỷ Diễm: “…”
“Con trai của Chân Hoàn thật ra là của Quả Quận Vương.”
Kỷ Diễm: “…”
“Còn Mi tỷ tỷ, sau này cô ấy sinh con với Ôn Thái Y.”
Kỷ Diễm: “…”
Anh cầu xin cô đừng nói nữa.
Anh không muốn nghe thêm gì cả.
Kỷ Diễm vội đưa tay bịt miệng Tiền Ngân Tử. Trên gương mặt bình tĩnh của anh, cô nhận ra chút lo lắng.
Tiền Ngân Tử thấy trò này thật vui.
Cô áp sát người anh, tay bắt đầu vuốt ve vùng bụng rắn chắc.
Vuốt từ trên xuống, tay cô dần luồn sâu vào chỗ kín của anh.
Cuối tuần thế này, không làm vài việc khiến người ta phấn khích thì thật uổng phí thời gian nghỉ ngơi.
Từ nãy đến giờ, Tiền Ngân Tử đã muốn hôn anh. Giờ khoảng cách quá gần, cô không thể kiềm chế được nữa.
Cô chủ động hôn anh.
Vết thương trên khóe miệng Kỷ Diễm đã gần như lành hẳn sau một đêm.
Không còn thoa thuốc trên miệng, Tiền Ngân Tử nhanh chóng hôn lên đôi môi anh, Kỷ Diễm cũng nhẹ nhàng đáp lại, không ngần ngại, môi hai người chạm vào nhau.
Thậm chí anh còn khẽ chu môi lên, đón lấy nụ hôn.
Thấy Kỷ Diễm cũng mong muốn như vậy, Tiền Ngân Tử không ngần ngại ôm lấy đầu anh, mở miệng hôn sâu hơn.
Tay cô vẫn tiếp tục vuốt ve phía dưới, lần mò vào sâu hơn.
Lúc này: “nó” vẫn còn mềm.
Tiền Ngân Tử vuốt nhẹ, lần đầu tiên cô thấy nó mềm thế này, cảm giác thật mới lạ.
Nhưng chỉ sau một lúc, nó bắt đầu cứng lên dưới bàn tay cô.
Cả hai người càng lúc càng hôn đắm đuối, lưỡi họ quấn lấy nhau trong một nụ hôn sâu, đôi môi ướt át không ngừng di chuyển.
Tiền Ngân Tử tiếp tục vuốt ve, nhưng khi nó cứng hẳn, cô rút tay ra, hơi thở dồn dập.
Kỷ Diễm thấy cô thở gấp, lập tức trở nên chủ động hơn, áp cô xuống sofa.
Lần này, đến lượt anh chủ động hôn lại.
Tiền Ngân Tử ôm chặt lấy vai anh, để mặc cho anh tiếp tục nụ hôn mãnh liệt.
Cùng lúc đó, tay Kỷ Diễm khẽ luồn vào bên trong váy cô, chạm vào nơi đã sẵn sàng đón nhận anh.
Sờ nơi đang ướt đẫm của cô.
Chỉ hôn môi thôi cũng có thể làm cô ướt, khi bàn tay chạm vào mép cô bé đã chảy nước.
Anh dùng hai món tay bẻ ra môi cô bé, tìm thấy hạt đậu đang nhô lên, anh xoa bóp trên mặt hạt đậu, rồi dùng móng tay cào nhẹ vào.
Sau khi khiến cô chảy càng nhiều nước hơn nữa, ngón tay anh khám phá vào bên trong.
Hai ngón tay vừa đi vào đã bị cô bé của cô ngậm chặt.
Anh nhân cơ hội đó cắm thêm một ngón vào.
Ba ngón tay của anh thọc sâu vào.
Tiền Ngân Tử nhớ đến ngày xưa, có lần cô lướt web, thấy bức ảnh ba ngón tay nhăn dúm lại vì bị ngâm nước quá độ.
Lúc ấy cô không hiểu, giờ thì hiểu rồi.
Thì ra ngón tay bị nhăn nheo là vì… ngâm trong nước ấy quá lâu.
Kỷ Diễm động ngón tay, móc sâu vào trong cô.